Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 257
Miêu Miên Nhi
10/08/2023
Đề nghị của Bạch Lê không thể nói là không khiến người ta động lòng, nghe ông Rùa mở miệng miêu tả cảm giác sau khi luồng năng lượng đặc biệt kia tiến vào cơ thể xong, tất cả mọi người đều đồng ý không chút do dự, trên đường lại để Bạch Lê truyền cho mình một chút.
Chuyện truyền mộc thanh linh khí cho người khác này, Bạch Lê đã sớm làm quen, cậu nhẹ nhàng nâng tay một cái, qua vài giây thì nói đã xong.
Bốn người: "???" Nhanh vậy hả?
Nhưng thấy dáng vẻ thoải mái của Bạch Lê, bọn họ đều tự giác ngậm miệng không nói gì.
Rất nhanh, đoàn người đã đi tới chỗ hẹn. Ở đó có một khối đá khổng hồ được hình thành tự nhiên, bên ngoài phẳng lỳ, bóng loáng, so với mặt đất thì cao hơn độ nửa mét, đứng bên trên có thể nhìn bao quát khung cảnh xung quanh.
Nói chuyện được với cháu trai, cháu trai còn rất biết cố gắng, tìm cho mình một cháu dâu ưng ý, tâm trạng ông nội Văn Kiêu lúc này có thể dùng cụm từ "Phơi phơi gió xuân" để hình dung.
Thấy Bạch Lê tò mò nhìn tới nhìn lui xung quanh, ông không kiềm được sự đắc ý, nói: "Chỗ này là ông phát hiện ra đấy, ai mà nghĩ được, ở góc sườn dốc lại có "Cổng" dẫn đến một nơi khác! Đám tộc thỏ kia đúng là nhát gan, ở gần đây lâu như vậy rồi, thế mà không phát hiện ra, cũng không vào bên trong thăm dò... Nhưng mà như vậy cũng tốt, khu vực này sẽ về tay chúng ta, ha ha!"
Bạch Lê nghe Văn Kiêu nói cũng gật đầu, vận may của ông Văn không tệ. Theo như cậu quan sát, nơi này thực sự giống như bí cảnh vậy, trong lúc vô tình đi tới đây, dường như bị dẫn sang một không gian khác, đầy bí ẩn, nếu không phải bọn họ nhiều người như vậy cùng đi qua hang động ở chân núi, kiểu gì cũng nghĩ là đi tới mặt kia sườn dốc.
Hơn nữa, nơi này không phải ở dưới mặt đất, xung quanh nắng ấm chan hòa, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, hiển nhiên không thể là dưới sườn dốc, mà hoàn cảnh cung quanh cũng khác biệt rõ ràng với trước khi đi vào.
Đối với việc này, Bạch Lê tỏ vẻ hiểu rõ, bí cảnh mà, trước kia cậu ở tiên giới cũng vào mấy chỗ rồi, không có cái nào an toàn hơn so với chỗ bọn họ đứng lúc này.
"Đúng rồi, nhóc hồ ly, không phải cháu vừa nói với ông bà, lần này quay về "Sao Hi Vọng" là để thí nghiệm cho con người tự trồng trọt canh tác à, nơi này thì sao, vừa đẹp vừa rộng rãi, có thể dùng khu vực này là khu thử nghiệm đầu tiên không?" Lục Doanh vừa cười vừa nói.
Bà nhìn ra được, Bạch Lê rất thích nơi này, tuy chỗ này được dùng làm nơi tụ họp bí mật của bọn họ, nhưng bà tin, nếu Bạch Lê thích, mấy lão già kia không ai từ chối đâu.
"Đúng đúng đúng, nếu cháu thích thì giao chỗ này cho cháu đấy!" Văn Kiêu cao giọng nói: "Cháu không cần bận tâm đến ông bà, ông bà nhất định phải từ hình thú biến lại về hình người, đến lúc đó nhất định sẽ rời khỏi "Sao Hi Vọng", Không nói những cái khác, trước cháu nhắc đến game nông trại kia, tên là "Vùng đất điền viên" nhỉ, kiểu gì ông bà cũng muốn vào game chơi đùa một chút!"
Bạch Lê cười híp mắt, thản nhiên tiếp nhận: "Nếu mọi người đồng ý, vậy thì đúng là không thể tốt hơn, cháu đang lo lắng, không biết nên nói với ông bà thế nào đây." Không ngờ chưa cần mở miệng, bà Lục đã lên tiếng giúp cậu rồi.
Nếu đã giữa chừng gia nhập cuộc tụ họp của mọi người, Bạch Lê cũng không muốn để mọi người phải uống dịch dinh dưỡng, vì thế bèn đánh mắt vói Văn Tinh Diệu, bắt đầu lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ trước trong nhẫn không gian của mình ra.
Cân nhắc đến việc lần này tới "Sao Hi Vọng", người muốn gặp đều ở trong hình thú, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cố ý chuẩn bị đổ ăn theo hướng "Lớn". Đồ ăn lấy ra đều dùng hộp lớn đặc chế để đựng, thịt kho tàu chất đống như một ngọn núi nhỏ, từng chiếc đùi gà ngọt mềm, đã được rút xương, cùng sườn xào chua ngọt đẫm nước sốt, bên trên còn rắc hành lá và vừng rang, mì sốt dầu hành tầng tầng lớp lớp trong chén, thịt viên chiên vàng ruộm, cắn nghe giòn tan, bánh khoai tây thơm lừng... Còn thêm một thùng nước chanh leo để uống cho đỡ ngán.
Cuối cùng, hai người còn khiêng ra một nồi cơm còn to hơn cả thùng nước chanh!
Tổng kết một chút, chính là thịt nhiều rau ít, món chính và đồ uống đều không thiếu.
Ngay lúc hai người đang "Loảng xoảng" lôi đồ ăn ra ngoài, năm người khác đã lùi sang một bên. Đây là thói quen của họ từ nhiều năm trước, tuy nói dùng nguyên liệu thiên nhiên nấu ăn sẽ nhiều dinh dưỡng hơn, rất có lợi cho cơ thể, nhưng vẫn không chống đỡ được mùi vị của chúng, nghe Bạch Lê và Văn Tinh Diệu nói muốn mời bọn họ ăn đồ ngon, suy nghĩ đầu tiên của mấy ông mấy bà có mặt chính là: Trốn!
Trốn thật xa, thật xa... Không cần bị bắt ăn mấy thứ khó nuốt này.
Hở?? Mùi gì thơm thế, ngửi mà mê?? Bọn họ đã lùi tới bên rìa tảng đá lớn, nhưng khứu giác nhạy bén lại kéo họ nhìn về phía Bạch Lê và Văn Tinh Diệu.
Mùi thơm mêm ly kia, giống như yêu ma quỷ quái dụ dỗ người ta đi về phía vực sâu, giống như có vô vàn xúc tua đang múa may, một khi chạm tới sinh vật có trí khôn nào, sẽ dây dưa không dứt, mê hoặc tâm trí người ta, khiến người ta không còn suy nghĩ được gì nữa.
Vì vậy, năm người cao tuổi vốn đã trốn đến rìa tảng đá, híp mắt, mặt đầy mê muội, trong lúc bất tri bất giác cơ thể đã tự chuyển động, chờ đến khi họ hồi thần lại, thì đã thấy bản thân đứng cạnh mười mấy hộp đồ ăn lớn kia.
Bọn họ nhìn động tác của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, xầm xì bàn tán với nhau. Đương nhiên, nội dung cuộc nói chuyện, ngoài chính bọn họ ra cũng chỉ có Bạch Lê có thể nghe được.
"Mấy người có ngửi thấy mùi gì không? Thơm quá đi! Nếu tôi không đoán sai, mùi thơm này là từ mấy thứ nhóc hồ ly và cháu trai Văn già lấy ra nhỉ?"
"Ngửi thấy ngửi thấy ngửi thấy, trần đời tôi chưa từng ngửi thấy mùi nào thơm như vậy! Không biết mấy người sao, chứ trong miệng tôi là bắt đầu ứa nước miếng rồi, lúc nói chuyện với mấy người, suýt chút nữa đã không giữ được rồi, ch4y nước miếng!"
"Chẳng lẽ đây là mùi của thức ăn bên ngoài? Không ngờ mấy người chúng ta ở đây lâu như vậy, thức ăn bên ngoài đã phát triển đến trình độ này rồi... Hừ! Cái đám bất hiếu kia, rõ ràng có đồ ăn ngon như thế mà không mang tới đây cho chúng ta, chỉ toàn để chúng ta uống dịch dinh dưỡng, còn nói dịch dinh dưỡng kia là hương vị mới, không dễ cướp được, xía!"
"Ông bình tĩnh chút đi, chắc gì ông đã đoán đúng. Ông cũng không nhìn xem nhóc hồ ly là ai, thằng bé có kỳ ngộ, nói không chừng chỉ có thằng bé mới lấy ra được đồ ăn thơm như vậy! Ôi chao, đây chắc là thịt nhỉ, vừa ngửi tôi đã biết thịt này ăn nhất định không tồi, quan trọng nhất là chúng nó không có mùi tanh của thịt!"
"May mà chúng ta không lấy dịch dinh dưỡng ra bắt hai thằng bé uống, không thì quá mất mặt... Nhóc hồ ly này, bà bây giờ thấy thèm ăn lắm rồi, chúng ta có thể bắt đầu ăn chưa? Ây, Rùa già, sao hôm nay ông nói ít vậy, không giống ông tí nào, Kha già nói còn nhiều hơn ông nữa kìa!"
Ông Rùa Giang Hồng: "......"
Trong lúc bị một đống đồ ăn ngon trước mặt mê hoặc, ông chợt nhớ lại, trước đó Bạch Lê Và Văn Tinh Diệu có nói muốn đưa ông về khách sạn, ăn uống no say cái đã. Là do ông ngại đi tới đi lui phiền phức, đề nghị trực tiếp đi qua bên này, nhưng bây giờ... Trái tim già cỗi của ông bị cảm xúc hối hận bao trùm, thậm chí còn nảy ra một vài suy nghĩ "U ám".
Sớm biết đồ bọn hồ ly nhỏ lấy ra ngon như vậy, ông nên âm thầm lén lút ăn trước một bữa sau lưng mấy người khác!
Tốc độ của ông chậm, chưa chắc đã tranh lại được mấy người kia...
Muốn khóc triệu triệu chút.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu tính toán lượng ăn của mấy người, không lấy hết thức ăn đã chuẩn bị sẵn trong không gian chứa đồ ra. Thực ra trước khi tới, bọn họ chuẩn bị không ít món, lấy cả ra hoàn toàn không ăn không hết.
Bị hỏi đã ăn được chưa, lại đối diện với năm cặp mắt sáng rực, Bạch Lê ra hiệu cho mọi người đừng nóng, lại lấy ra năm người máy cho ăn tự động mà Viện nghiên cứu Đế quốc mới nghiên cứu ra, chỉ cần cài đặt chương trình, chúng nó có thể tự động đưa các loại thức ăn tới miệng của mục tiêu.
Mấy con robot này không phải Bạch Lê tự đi mua, mà do thời gian này hai vị viện trưởng ở lại nhà cậu, trong lòng thấy băn khoăn nên nhất quyết dúi cho, coi như là đồ chơi. Nhét cũng không phải chỉ một hai con, mà phải cỡ mười, hai mươi con robot.
Lúc đó, Bạch Lê còn nghĩ, robot kiểu này nghiên cứu ra căn bản là không ai muốn mua, hiện giờ mới phát hiện là do cậu suy nghĩ thiển cận, bất cứ vật gì tồn tại cũng đều có "Lý do" của nó cả, không phải thế kỷ 21, cậu đã thấy có người dùng cần câu mèo điều khiển từ xa để chơi với thú cưng sao?
Nghe Bạch Lê giới thiệu cách dùng người máy nhỏ này xong, Văn Kiêu vui vẻ vung đuôi, chỉ thiếu điều chua vẫy cả cánh nữa: "Cái này tốt đấy, người máy này thiết kế rất tuyệt, trực tiếp giúp chúng ta giải quyết vấn đề ăn uống không được lịch sự cho lắm, ông còn đang lo, lát nữa bọn ông tranh cơm thì hộp đựng sẽ bị hất bay đây, ha ha ha!"
Ông Rùa cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ tập trung vào ăn cơm, tốc độ của ông hẳn sẽ không chậm hơn nhiều so với mấy người khác.
Nhưng mà sự tình không tiến triển thuận lợi như bọn họ đã nghĩ... Lần đầu tiên ăn được đồ ngon như vậy, mấy ông bà lão cướp điên luôn.
"Này! Văn già, ông ăn chậm chút đi, dĩa của người máy lớn có từng đó, ông lại bắt nó một lần xiên cho mình mười cái đùi gà lớn, có phải hơi quá đáng rồi không, ông không thấy nó đi đường không vững, lảo đà lảo đảo kia à??"
"Xía, ông chả biết gì cả, người máy tốt xấu gì cũng là sản phẩm do viện nghiên cứu Đế quốc phát minh ra, chất lượng không chê được, đừng nói mười cái, bảo nó bưng cả hộp lại đây cho tôi, nó cũng không ngã."
"Hừ, trọng điểm tôi nói là cái này hả?... Ông ăn chậm một chút, để lại cho tôi mấy cái nữa!"
"Đậu má, Kha già ông không nói võ đức gì cả, không chỉ để người máy nhỏ cướp thịt viên cho mình, còn tự mình xông lên? Món mì sốt dầu hành đó... Là mì sốt dầu hành nhỉ, sao ông có thể đến gần hút như vậy, vừa hạ miệng là hết cả bát, ai mà chịu cho nổi??"
"Ngon quá, ông cũng mau tới ăn đi."
"Ôi, tới thì tới, thực sự là sợ ông rồi, để lại cho tôi mấy bát với!"
"Doanh Doanh, bánh khoai tây chiên với sườn xào chua ngọt ăn ngon lắm, bà nhanh ăn đi!"
"Cảm ơn cảm ơn, tôi đang định đi nếm thử đây, cảm giác ăn với cơm tẻ sẽ ngon gấp bội đấy, Kim Đào, bà cũng thử xem! Còn nữa còn nữa, nước ngọt kia, nước chanh leo uống cũng rất đã miệng, hơi chua một chút, nhưng mà không vấn đề gì!"
"Được, vậy rồi cũng rót một cốc uống xem!"
...
Vốn lúc Bạch Lê và Văn Tinh Diệu ra ngoài tìm người, trên đường chỉ uống tạm dịch dinh dưỡng, lúc này cũng muốn nhân cơ hội lấp đầy bụng, nhưng bọn họ giơ đưa lên, lại nhận được ánh mắt từ chối của năm ông bà, cứ như đang nói: Hai đứa bình thường chắc là được ăn nhiều rồi nhỉ? Hay là bữa này để hết lại cho ông bà đi, hai đứa đừng có ăn?
Ây, đồ ăn ngon như vậy, ăn xong còn muốn li3m sạch đĩa, không để lại giọt nước sốt nào!
- --o0o---
Chuyện truyền mộc thanh linh khí cho người khác này, Bạch Lê đã sớm làm quen, cậu nhẹ nhàng nâng tay một cái, qua vài giây thì nói đã xong.
Bốn người: "???" Nhanh vậy hả?
Nhưng thấy dáng vẻ thoải mái của Bạch Lê, bọn họ đều tự giác ngậm miệng không nói gì.
Rất nhanh, đoàn người đã đi tới chỗ hẹn. Ở đó có một khối đá khổng hồ được hình thành tự nhiên, bên ngoài phẳng lỳ, bóng loáng, so với mặt đất thì cao hơn độ nửa mét, đứng bên trên có thể nhìn bao quát khung cảnh xung quanh.
Nói chuyện được với cháu trai, cháu trai còn rất biết cố gắng, tìm cho mình một cháu dâu ưng ý, tâm trạng ông nội Văn Kiêu lúc này có thể dùng cụm từ "Phơi phơi gió xuân" để hình dung.
Thấy Bạch Lê tò mò nhìn tới nhìn lui xung quanh, ông không kiềm được sự đắc ý, nói: "Chỗ này là ông phát hiện ra đấy, ai mà nghĩ được, ở góc sườn dốc lại có "Cổng" dẫn đến một nơi khác! Đám tộc thỏ kia đúng là nhát gan, ở gần đây lâu như vậy rồi, thế mà không phát hiện ra, cũng không vào bên trong thăm dò... Nhưng mà như vậy cũng tốt, khu vực này sẽ về tay chúng ta, ha ha!"
Bạch Lê nghe Văn Kiêu nói cũng gật đầu, vận may của ông Văn không tệ. Theo như cậu quan sát, nơi này thực sự giống như bí cảnh vậy, trong lúc vô tình đi tới đây, dường như bị dẫn sang một không gian khác, đầy bí ẩn, nếu không phải bọn họ nhiều người như vậy cùng đi qua hang động ở chân núi, kiểu gì cũng nghĩ là đi tới mặt kia sườn dốc.
Hơn nữa, nơi này không phải ở dưới mặt đất, xung quanh nắng ấm chan hòa, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, hiển nhiên không thể là dưới sườn dốc, mà hoàn cảnh cung quanh cũng khác biệt rõ ràng với trước khi đi vào.
Đối với việc này, Bạch Lê tỏ vẻ hiểu rõ, bí cảnh mà, trước kia cậu ở tiên giới cũng vào mấy chỗ rồi, không có cái nào an toàn hơn so với chỗ bọn họ đứng lúc này.
"Đúng rồi, nhóc hồ ly, không phải cháu vừa nói với ông bà, lần này quay về "Sao Hi Vọng" là để thí nghiệm cho con người tự trồng trọt canh tác à, nơi này thì sao, vừa đẹp vừa rộng rãi, có thể dùng khu vực này là khu thử nghiệm đầu tiên không?" Lục Doanh vừa cười vừa nói.
Bà nhìn ra được, Bạch Lê rất thích nơi này, tuy chỗ này được dùng làm nơi tụ họp bí mật của bọn họ, nhưng bà tin, nếu Bạch Lê thích, mấy lão già kia không ai từ chối đâu.
"Đúng đúng đúng, nếu cháu thích thì giao chỗ này cho cháu đấy!" Văn Kiêu cao giọng nói: "Cháu không cần bận tâm đến ông bà, ông bà nhất định phải từ hình thú biến lại về hình người, đến lúc đó nhất định sẽ rời khỏi "Sao Hi Vọng", Không nói những cái khác, trước cháu nhắc đến game nông trại kia, tên là "Vùng đất điền viên" nhỉ, kiểu gì ông bà cũng muốn vào game chơi đùa một chút!"
Bạch Lê cười híp mắt, thản nhiên tiếp nhận: "Nếu mọi người đồng ý, vậy thì đúng là không thể tốt hơn, cháu đang lo lắng, không biết nên nói với ông bà thế nào đây." Không ngờ chưa cần mở miệng, bà Lục đã lên tiếng giúp cậu rồi.
Nếu đã giữa chừng gia nhập cuộc tụ họp của mọi người, Bạch Lê cũng không muốn để mọi người phải uống dịch dinh dưỡng, vì thế bèn đánh mắt vói Văn Tinh Diệu, bắt đầu lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ trước trong nhẫn không gian của mình ra.
Cân nhắc đến việc lần này tới "Sao Hi Vọng", người muốn gặp đều ở trong hình thú, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu cố ý chuẩn bị đổ ăn theo hướng "Lớn". Đồ ăn lấy ra đều dùng hộp lớn đặc chế để đựng, thịt kho tàu chất đống như một ngọn núi nhỏ, từng chiếc đùi gà ngọt mềm, đã được rút xương, cùng sườn xào chua ngọt đẫm nước sốt, bên trên còn rắc hành lá và vừng rang, mì sốt dầu hành tầng tầng lớp lớp trong chén, thịt viên chiên vàng ruộm, cắn nghe giòn tan, bánh khoai tây thơm lừng... Còn thêm một thùng nước chanh leo để uống cho đỡ ngán.
Cuối cùng, hai người còn khiêng ra một nồi cơm còn to hơn cả thùng nước chanh!
Tổng kết một chút, chính là thịt nhiều rau ít, món chính và đồ uống đều không thiếu.
Ngay lúc hai người đang "Loảng xoảng" lôi đồ ăn ra ngoài, năm người khác đã lùi sang một bên. Đây là thói quen của họ từ nhiều năm trước, tuy nói dùng nguyên liệu thiên nhiên nấu ăn sẽ nhiều dinh dưỡng hơn, rất có lợi cho cơ thể, nhưng vẫn không chống đỡ được mùi vị của chúng, nghe Bạch Lê và Văn Tinh Diệu nói muốn mời bọn họ ăn đồ ngon, suy nghĩ đầu tiên của mấy ông mấy bà có mặt chính là: Trốn!
Trốn thật xa, thật xa... Không cần bị bắt ăn mấy thứ khó nuốt này.
Hở?? Mùi gì thơm thế, ngửi mà mê?? Bọn họ đã lùi tới bên rìa tảng đá lớn, nhưng khứu giác nhạy bén lại kéo họ nhìn về phía Bạch Lê và Văn Tinh Diệu.
Mùi thơm mêm ly kia, giống như yêu ma quỷ quái dụ dỗ người ta đi về phía vực sâu, giống như có vô vàn xúc tua đang múa may, một khi chạm tới sinh vật có trí khôn nào, sẽ dây dưa không dứt, mê hoặc tâm trí người ta, khiến người ta không còn suy nghĩ được gì nữa.
Vì vậy, năm người cao tuổi vốn đã trốn đến rìa tảng đá, híp mắt, mặt đầy mê muội, trong lúc bất tri bất giác cơ thể đã tự chuyển động, chờ đến khi họ hồi thần lại, thì đã thấy bản thân đứng cạnh mười mấy hộp đồ ăn lớn kia.
Bọn họ nhìn động tác của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, xầm xì bàn tán với nhau. Đương nhiên, nội dung cuộc nói chuyện, ngoài chính bọn họ ra cũng chỉ có Bạch Lê có thể nghe được.
"Mấy người có ngửi thấy mùi gì không? Thơm quá đi! Nếu tôi không đoán sai, mùi thơm này là từ mấy thứ nhóc hồ ly và cháu trai Văn già lấy ra nhỉ?"
"Ngửi thấy ngửi thấy ngửi thấy, trần đời tôi chưa từng ngửi thấy mùi nào thơm như vậy! Không biết mấy người sao, chứ trong miệng tôi là bắt đầu ứa nước miếng rồi, lúc nói chuyện với mấy người, suýt chút nữa đã không giữ được rồi, ch4y nước miếng!"
"Chẳng lẽ đây là mùi của thức ăn bên ngoài? Không ngờ mấy người chúng ta ở đây lâu như vậy, thức ăn bên ngoài đã phát triển đến trình độ này rồi... Hừ! Cái đám bất hiếu kia, rõ ràng có đồ ăn ngon như thế mà không mang tới đây cho chúng ta, chỉ toàn để chúng ta uống dịch dinh dưỡng, còn nói dịch dinh dưỡng kia là hương vị mới, không dễ cướp được, xía!"
"Ông bình tĩnh chút đi, chắc gì ông đã đoán đúng. Ông cũng không nhìn xem nhóc hồ ly là ai, thằng bé có kỳ ngộ, nói không chừng chỉ có thằng bé mới lấy ra được đồ ăn thơm như vậy! Ôi chao, đây chắc là thịt nhỉ, vừa ngửi tôi đã biết thịt này ăn nhất định không tồi, quan trọng nhất là chúng nó không có mùi tanh của thịt!"
"May mà chúng ta không lấy dịch dinh dưỡng ra bắt hai thằng bé uống, không thì quá mất mặt... Nhóc hồ ly này, bà bây giờ thấy thèm ăn lắm rồi, chúng ta có thể bắt đầu ăn chưa? Ây, Rùa già, sao hôm nay ông nói ít vậy, không giống ông tí nào, Kha già nói còn nhiều hơn ông nữa kìa!"
Ông Rùa Giang Hồng: "......"
Trong lúc bị một đống đồ ăn ngon trước mặt mê hoặc, ông chợt nhớ lại, trước đó Bạch Lê Và Văn Tinh Diệu có nói muốn đưa ông về khách sạn, ăn uống no say cái đã. Là do ông ngại đi tới đi lui phiền phức, đề nghị trực tiếp đi qua bên này, nhưng bây giờ... Trái tim già cỗi của ông bị cảm xúc hối hận bao trùm, thậm chí còn nảy ra một vài suy nghĩ "U ám".
Sớm biết đồ bọn hồ ly nhỏ lấy ra ngon như vậy, ông nên âm thầm lén lút ăn trước một bữa sau lưng mấy người khác!
Tốc độ của ông chậm, chưa chắc đã tranh lại được mấy người kia...
Muốn khóc triệu triệu chút.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu tính toán lượng ăn của mấy người, không lấy hết thức ăn đã chuẩn bị sẵn trong không gian chứa đồ ra. Thực ra trước khi tới, bọn họ chuẩn bị không ít món, lấy cả ra hoàn toàn không ăn không hết.
Bị hỏi đã ăn được chưa, lại đối diện với năm cặp mắt sáng rực, Bạch Lê ra hiệu cho mọi người đừng nóng, lại lấy ra năm người máy cho ăn tự động mà Viện nghiên cứu Đế quốc mới nghiên cứu ra, chỉ cần cài đặt chương trình, chúng nó có thể tự động đưa các loại thức ăn tới miệng của mục tiêu.
Mấy con robot này không phải Bạch Lê tự đi mua, mà do thời gian này hai vị viện trưởng ở lại nhà cậu, trong lòng thấy băn khoăn nên nhất quyết dúi cho, coi như là đồ chơi. Nhét cũng không phải chỉ một hai con, mà phải cỡ mười, hai mươi con robot.
Lúc đó, Bạch Lê còn nghĩ, robot kiểu này nghiên cứu ra căn bản là không ai muốn mua, hiện giờ mới phát hiện là do cậu suy nghĩ thiển cận, bất cứ vật gì tồn tại cũng đều có "Lý do" của nó cả, không phải thế kỷ 21, cậu đã thấy có người dùng cần câu mèo điều khiển từ xa để chơi với thú cưng sao?
Nghe Bạch Lê giới thiệu cách dùng người máy nhỏ này xong, Văn Kiêu vui vẻ vung đuôi, chỉ thiếu điều chua vẫy cả cánh nữa: "Cái này tốt đấy, người máy này thiết kế rất tuyệt, trực tiếp giúp chúng ta giải quyết vấn đề ăn uống không được lịch sự cho lắm, ông còn đang lo, lát nữa bọn ông tranh cơm thì hộp đựng sẽ bị hất bay đây, ha ha ha!"
Ông Rùa cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ tập trung vào ăn cơm, tốc độ của ông hẳn sẽ không chậm hơn nhiều so với mấy người khác.
Nhưng mà sự tình không tiến triển thuận lợi như bọn họ đã nghĩ... Lần đầu tiên ăn được đồ ngon như vậy, mấy ông bà lão cướp điên luôn.
"Này! Văn già, ông ăn chậm chút đi, dĩa của người máy lớn có từng đó, ông lại bắt nó một lần xiên cho mình mười cái đùi gà lớn, có phải hơi quá đáng rồi không, ông không thấy nó đi đường không vững, lảo đà lảo đảo kia à??"
"Xía, ông chả biết gì cả, người máy tốt xấu gì cũng là sản phẩm do viện nghiên cứu Đế quốc phát minh ra, chất lượng không chê được, đừng nói mười cái, bảo nó bưng cả hộp lại đây cho tôi, nó cũng không ngã."
"Hừ, trọng điểm tôi nói là cái này hả?... Ông ăn chậm một chút, để lại cho tôi mấy cái nữa!"
"Đậu má, Kha già ông không nói võ đức gì cả, không chỉ để người máy nhỏ cướp thịt viên cho mình, còn tự mình xông lên? Món mì sốt dầu hành đó... Là mì sốt dầu hành nhỉ, sao ông có thể đến gần hút như vậy, vừa hạ miệng là hết cả bát, ai mà chịu cho nổi??"
"Ngon quá, ông cũng mau tới ăn đi."
"Ôi, tới thì tới, thực sự là sợ ông rồi, để lại cho tôi mấy bát với!"
"Doanh Doanh, bánh khoai tây chiên với sườn xào chua ngọt ăn ngon lắm, bà nhanh ăn đi!"
"Cảm ơn cảm ơn, tôi đang định đi nếm thử đây, cảm giác ăn với cơm tẻ sẽ ngon gấp bội đấy, Kim Đào, bà cũng thử xem! Còn nữa còn nữa, nước ngọt kia, nước chanh leo uống cũng rất đã miệng, hơi chua một chút, nhưng mà không vấn đề gì!"
"Được, vậy rồi cũng rót một cốc uống xem!"
...
Vốn lúc Bạch Lê và Văn Tinh Diệu ra ngoài tìm người, trên đường chỉ uống tạm dịch dinh dưỡng, lúc này cũng muốn nhân cơ hội lấp đầy bụng, nhưng bọn họ giơ đưa lên, lại nhận được ánh mắt từ chối của năm ông bà, cứ như đang nói: Hai đứa bình thường chắc là được ăn nhiều rồi nhỉ? Hay là bữa này để hết lại cho ông bà đi, hai đứa đừng có ăn?
Ây, đồ ăn ngon như vậy, ăn xong còn muốn li3m sạch đĩa, không để lại giọt nước sốt nào!
- --o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.