Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 267
Miêu Miên Nhi
10/08/2023
Bạch Lê: "..."
Văn Tinh Diệu: "..."
Ai mà muốn bị bắt tại trận ngay lúc mình đột nhiên nhanh trí nảy ra ý tưởng chứ?
Mặc dù Văn Tinh Diệu chắc chắn bản thân sẽ không hối hận khi đưa ra quyết định này. Nhưng chờ khi mọi việc thực sự xảy ra, hắn mới nhận ra mình quên mất một chuyện quan trọng khác. Tuy hắn không hối hận, nhưng hắn vẫn thấy ngượng!
Nhất là lúc đối tượng được bày tỏ không tiếng động chờ hắn tỏ thái độ bằng một chuỗi im lặng tuyệt đối, Văn Tinh Diệu chỉ thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhất thời trên trán đổ đầy mồ hôi.
Trước sự im lặng tuyệt đối của Bạch Lê, lời cảm thán của ông nội, mấy câu đùa giỡn của Đường Nghênh, hiểu nhầm của đồng nghiệp đều không đáng là gì. Văn Tinh Diệu cảm thấy mình sắp không ổn rồi, sao lúc đó hắn lại nghĩ ra cái cách giải quyết ba chấm vậy chứ?
Bên này, Văn Tinh Diệu đang đau đầu khổ não nghĩ xem nên giải thích với bạn trai nhỏ của mình thế nào, bên kia, Bạch Lê lại cười không khác gì hồ ly trộm được gà, chỉ thiếu điều không biến về hình thú tự vuốt chín cái đuôi lớn của mình, lăn lộn một phen.
Ha ha ha, Văn Tinh Diệu đáng yêu ghê! Rõ ràng lúc mới quen, thậm chí lúc mới bắt đầu yêu đương, người này thoạt nhìn rất nghiêm túc, đứng đắc, thế mà không biết từ bao giờ lại bị mình dạy hư rồi, ha ha!
Bạch Lê không thấy xấu hổ, trái lại còn lấy làm tự hào. Trộm cười xong thì hào phóng "Tha thứ" cho hành vi đột ngột của Văn Tinh Diệu.
"Đây là cách chứng minh mà anh nói đó hả?" Bạch Lê vừa cười vừa gõ chữ, "Rất rất đặc biệt nha! Bây giờ trên mạng đều nói anh là người hai mặt, ngược lại hiềm nghi "Trai đểu" của em lại được rửa sạch."
Vẻ mặt Văn Tinh Diệu dở khóc dở cười, có dự cảm tình hình đã đi ngược lại hoàn toàn ý định ban đầu của mình, hành động hắn nghĩ là khá lãng mạn, bây giờ đã biến thành sự kiện hề hước nhất năm.
"Là do tôi quá vội vàng." Văn Tinh Diệu xin lỗi, ngữ khí trầm xuống thấy rõ.
Bạch Lê trực tiếp gọi video qua, sau khi cuộc gọi kết nối thì híp mắt cười, nhìn bạn trai có chút ủ rũ của mình, an ủi một phen: "Anh rầu rĩ như vậy làm gì, lập nick clone trên Xingbo cũng không phải việc gì không thể để lộ ra ngoài, hơn nữa anh còn chủ động lộ diện, mấy bài viết nick [Làm nông chơi thật vui] này đăng lên cũng đều là giúp đỡ cho mọi người, cư dân mạng lại càng không cần phải bàn. Còn nữa, em cũng đọc bình luận của anh trên diễn đàn rồi, hoàn toàn không có tí vấn đề nào cả, mặc dù có hơi lạc đề nhưn vẫn có liên quan đến "Vùng đất điền viên"... Phụt, ha ha ha, không được, em thực sự không chém thêm được nữa, sao anh lại ngốc vậy nè, ha ha ha!"
Văn Tinh Diệu: "..." Hắn biết là sẽ thành như vậy mà.
Khe khẽ thở dài, Văn Tinh Diệu lựa chọn từ bỏ: "Chúng ta đừng nói cái này nữa được không? Tốt xấu gì cũng giải thích cho ngôn luận trên mạng, còn những cái khác, cư dân mạng thích nói sao thì nói đi."
Bạch Lê tiếp tục cười, cười đến mức đau cả bụng, mãi mới ngừng lại được, cuộc gọi vẫn đang kết nối, cậu nghiêm túc nghiên cứu số liệu với Văn Tinh Diệu: "Anh nói trên diễn đàn là "Có nhiều đất đai nhất", "Có khoai tây to nhất", "Có heo mập nhất" chỉ là tự anh thấy thế thôi, nói không chừng còn có người khác có nhiều đất hơn, trồng được khoai to hơn, nuôi heo mập hơn anh. Nếu là thế thật, cậu cuối cùng anh nói chẳng phải có hơi mất mặt sao?"
Mà nội dung câu cuối là gì? Ồ... Chính là "Cưới Bạch Lê đáng yêu nhất về nhà". Ba vế trước đều không làm được, còn không biết ngượng mà đòi cưới người ta sao? Tất nhiên là không được rồi.
Trong nháy mắt, Văn Tinh Diệu bị vua chấm chua ám vào người: "Người khác mà có nhiều hơn tôi sẽ đập tiền xây sân càng lớn hơn, khai khẩn càng nhiều đất hơn. Khoai tây nhà người khác to, tôi sẽ dùng hạt giống khoai tây khổng lồ, bón thật nhiều phân bón coh chúng nó, không sợ không trồng được củ khoai to nhất game. Heo nhà người khác mập, em đang nói đùa đúng không? Trong trò chơi chẳng sẽ còn có người nuôi heo giỏi hơn tôi sao?"
Không trách Văn Tinh có tự tin lớn như vậy.
Trong "Vùng đất điền viên", người chơi phải lên đến level 20 mới có thể mở khóa mục nuôi heo ở chỗ trưởng thôn, đồng thời mua con giống về, dựa theo tiến độ của game, level của những người chơi đăng nhập vào tháng một và tháng hai đều đã vượt quá 20, mà những người chơi này đều sống ở "Thôn Nấm".
Người chơi đăng nhập game vào tháng ba chỉ có một phần nhỏ đạt đến level 20, còn người mới vào game đợt tháng tư tháng năm thì càng không cần phải nói, đến giờ họ vẫn còn đang vật vã với đám gà con kia kìa.
Văn Tinh Diệu đã quan sát hết một lượt những người ở "Thôn Nấm" rồi, không có ai có chuồng heo xa hoa hơn cái trong sân nhà hắn, cũng không có ai đủ can đảm dốc hết vốn liếng ra như hắn. Tấm lòng của người dân thôn họ tương đối rộng lớn, cái gì cũng muốn nuôi, cái gì cũng muôn trồng, thời gian, sức lực và tiền bạc phân chia cho phương diện này tương đối bình thường, điều này dẫn đến thu hoạch của họ cũng chỉ ở mức bình thường, rất ít có đột phá.
Mà Văn Tinh Diệu lại không giống như vậy, hắn thích dẫn đầu trong mọi chuyện, nóng lòng tranh lấy vị trí số một, như vậy sẽ mang tới cảm giác thành công không gì sánh được cho hắn. Trong diễn đàn game dùng liên tục mấy chữ "nhất" đã đủ chứng tỏ sự am hiểu sâu sắc với công cuộc trồng trọt canh tác của hắn với chính mình.
Bạch Lê rất muốn vươn tay vỗ vau Văn Tinh Diệu một cái, để đối phương đừng kích động như vậy, nhưng tiếc là không được, hai người cách nhau một màn hình giả lập, chỉ có thể dùng lời nói trấn an người kia.
"Em tin vào năng lực của anh, nhưng ở trong game, ngoài trừ phải bỏ ra thời gian, sức lực cùng tiền tài, thì vận may cũng không thể thiếu, nói không chừng đã có người trồng được khoai tây lớn hơn, nuôi được heo mập hơn một ít hơn một ít so với anh. Hoạt động tháng này không phải là "Mùa bội thu" sao, nội dung thực ra cũng có liên quan đến phương diện này, nếu anh để tâm đến vậy, đến lúc đó so tài với người chơi khác một lần đi?"
"Thắng thì có thưởng gì không?" Văn Tinh Diệu lập tức lên tinh thần, "Nếu thắng tôi có thể cưới em không?"
Lần này đến phiên hắn làm Bạch Lê cạn lời, cậu chỉ muốn cung cấp cho người hiếu thắng nào đó một con đường cạnh tranh công bằng thôi, vậy mà vấn đề đối phương nghĩ hoàn toàn không liên quan gì đến thắng thua.
Nói quanh co lòng vòng né tránh một hồi, người nào đó lại bắt đầu từng bước ép sát, Bạch Lê không có cách nào, chỉ có thể trả lời mập mờ: "Chờ anh lấy được hạng nhất hoạt động lần này rồi lại nói sau đi."
Bây giờ không thể so với trước đây, có tới gần tỷ người cùng nhau tham gia hoạt động, muốn giành được hạng nhất, sợ là còn khó hơn lên trời. Nếu Văn Tinh Diệu thật sự làm được, Bạch Lê thấy đồng ý với hắn cũng không phải vấn đề gì.
Chậc, cũng không phải là cậu không muốn ~
Kết quả này đối với Văn Tinh Diệu mà nói cũng coi như không tệ, hắn hoan hỉ đồng ý, nào còn chút ủ rũ nào?
Cuộc trò chuyện lần này kết thúc trong bầu không khi nhẹ nhàng thư thái, hai người nói chúc ngủ ngon rồi ngắt video, đi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, ông nội Văn Kiêu dẫn Văn Tinh Diệu cùng một vài thành viên trong tộc Kim Dực Sư đến tộc Thiên Hồ làm khách. Vì trước đó đã trao đổi trước với nhau nên Bạch Lê không quá giật mình, sau khi lễ phép chào hỏi, người hai nhà liền thân thiết nhiệt tình bắt chuyện với nhau.
Văn Tinh Diệu kéo Bạch Lê qua một bên, thần thần bí bí hỏi: "Phòng bếp nhà em ở đâu, tôi giúp mọi người chuẩn bị cơm nước?"
Hắn đã quen việc tự mình động thủ, nấu ăn cho bạn trai nhỏ của mình.
Bạch Lê bật cười, vội kéo người lại: "Không cần không cần, hôm nay không cần anh nấu, anh đừng quên, anh trai em, Hồ Nhất, Hồ Nhị, còn cả ba mẹ em bây giờ đều là người chơi trong game, hơn nữa Hồ Nhất và mẹ em đều học kỹ năng nấu nướng, những người khác cũng có hứng thú với việc nấu ăn nữa, em phụ trách việc cung cấp nguyên liệu, mọi người đảm bảo với em buổi trưa sẽ nấu ra một bàn đồ ăn tươm tất. Bây giờ, ngoại trừ anh trai em ở ngoài tiếp khách, những người khác đều đang bận rộn trong bếp đấy."
Không chỉ có mấy người cậu nhắc đến là có tiêu chuẩn đăng nhập, trên thực tế, hôm qua vừa về đến nhà, cậu đã phủi tay giao 10 nghìn tiêu chuẩn cho anh trai, để anh trai xem tình huống rồi phân phối cho mọi người trong tộc, bây giờ chắc trong game cũng nhiều thêm không ít game thủ mới rồi?
Văn Tinh Diệu nghe vậy chỉ đành từ bỏ, cúi thấp đầu đứng bên cạnh Bạch Lê. Dáng vẻ mất mát kia, ai không biết còn nghĩ hắn vừa đánh rơi một cọc tiền.
Bạch Lê kéo tay hắn, đi đến khoảng đất được đặc biệt dọn trống ở bên cạnh: "Nhưng anh cũng đừng đứng đây nhàn rỗi, giúp em trồng trọt đi, nhiệm vụ hôm nay là cải tạo mảnh đất trống này thành một vườn hoa nhỏ, làm xong chúng ta còn có thể chọn mấy vườn ươm dùng để trồng mầm giống.
"Ha ha, đúng lúc chỗ em còn có mầm khoai tây, anh có thể nhân dịp này rèn luyện một chút trước khi hoạt động bắt đầu." Bạch Lê trêu chọc nói.
Văn Tinh Diệu không thèm quan tâm Bạch lê trêu hay không trêu, có việc để làm hơn nữa còn là làm cùng Bạch Lê, đối với hắn là một sắp xếp không tồi. Cùng người lớn trong nhà nói một tiếng xong, hắn liền bám theo Bạch Lê, đi tới nơi cậu nói, sau đó dưới sự chỉ huy của Bạch Lê bắt đầu bận rộn.
Hự hự hự, làm việc chăm chỉ khỏi phải nói.
Chúc Mặc Lăng dẫn theo người nhà họ Văn tham quan khắp nơi, không bao lâu cũng đi tới khu đất trồng bên này, thấy hai người vừa nãy nói có chuyện cần làm.
Một người lớn nhà họ Văn không rõ chân tướng thấy thế, nhịn không được trêu chọc một câu: "Ây, nhìn đôi vợ chồng son kia xem, ai không biết còn nghĩ đã kết hôn nhiều năm rồi ấy chứ! Này, Tinh Diệu, Thanh Lăng, hai đứa định bao giờ thì kết hôn đấy?"
Aiz, người dân vũ trụ có đúng điểm này là không tốt, tính cách vô tư không suy nghĩ, thần kinh thô đến mức có thể lấy ra làm dây nhảy, không thấy nụ cười khéo léo trên mặt anh trai nhà người ta sắp nứt ra rồi hay sao, còn ở đó mà cười hì hì, hết nói rồi lại hỏi?
Hai người nghe giọng nói từ phía sau truyền đến đều dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn. Nhận ra ông chú nhà mình vừa hỏi cái gì, Văn Tinh Diệu lại nhìn về phía Bạch Lê, đáp: "Cháu lúc nào cũng được, chỉ xem Lê Lê thôi."
Hắn vẫn quen gọi Bạch Lê bằng tên cậu tự đặt sau khi "Rời nhà trốn đi".
Bạch Lê không có chút ngại ngùng nào khi bị người lớn trêu chọc, nghe thế cười híp mắt liếc Văn Tinh Diệu một cái, thoải mái đáp: "Cái này ạ... Vậy phải xem biểu hiện của anh ấy thế nào."
Văn Tinh Diệp lập tức hiểu ra, nếu hắn biểu hiện tốt, lấy được hạng nhất trong hoạt động "Mùa bội thu" thì cái gì cũng dễ bàn, lúc đó kết hôn ngay tại chỗ cũng được. Nhưng biểu hiện không tốt, vậy thì khó nói, muộn một năm hai năm cũng có thể lắm.
Nghĩ tới đây, hắn lặng lẽ nuốt sự cay đắng vào trong lòng, cố gắng tự cổ vũ cho bản thân, gắng hết sức tỏ vẻ tự tin.
Vẫn là ông chú không rõ chân tướng kia, gãi đầu khó hiểu hỏi: "Hở? Thế là sao, thế rốt cuộc chính xác là bao giờ? Ha ha, đừng nói là phải trồng rau được thật tốt mới tính nhé?" Dù sao Bạch Lê cũng là người thiết kế game "Vùng đất điền viên" mà.
Bạch Lê: "..."
Văn Tinh Diệu: "...
Không thể không nói, ông chú này, ngài đúng là vua sự thật.
- --o0o---
Văn Tinh Diệu: "..."
Ai mà muốn bị bắt tại trận ngay lúc mình đột nhiên nhanh trí nảy ra ý tưởng chứ?
Mặc dù Văn Tinh Diệu chắc chắn bản thân sẽ không hối hận khi đưa ra quyết định này. Nhưng chờ khi mọi việc thực sự xảy ra, hắn mới nhận ra mình quên mất một chuyện quan trọng khác. Tuy hắn không hối hận, nhưng hắn vẫn thấy ngượng!
Nhất là lúc đối tượng được bày tỏ không tiếng động chờ hắn tỏ thái độ bằng một chuỗi im lặng tuyệt đối, Văn Tinh Diệu chỉ thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhất thời trên trán đổ đầy mồ hôi.
Trước sự im lặng tuyệt đối của Bạch Lê, lời cảm thán của ông nội, mấy câu đùa giỡn của Đường Nghênh, hiểu nhầm của đồng nghiệp đều không đáng là gì. Văn Tinh Diệu cảm thấy mình sắp không ổn rồi, sao lúc đó hắn lại nghĩ ra cái cách giải quyết ba chấm vậy chứ?
Bên này, Văn Tinh Diệu đang đau đầu khổ não nghĩ xem nên giải thích với bạn trai nhỏ của mình thế nào, bên kia, Bạch Lê lại cười không khác gì hồ ly trộm được gà, chỉ thiếu điều không biến về hình thú tự vuốt chín cái đuôi lớn của mình, lăn lộn một phen.
Ha ha ha, Văn Tinh Diệu đáng yêu ghê! Rõ ràng lúc mới quen, thậm chí lúc mới bắt đầu yêu đương, người này thoạt nhìn rất nghiêm túc, đứng đắc, thế mà không biết từ bao giờ lại bị mình dạy hư rồi, ha ha!
Bạch Lê không thấy xấu hổ, trái lại còn lấy làm tự hào. Trộm cười xong thì hào phóng "Tha thứ" cho hành vi đột ngột của Văn Tinh Diệu.
"Đây là cách chứng minh mà anh nói đó hả?" Bạch Lê vừa cười vừa gõ chữ, "Rất rất đặc biệt nha! Bây giờ trên mạng đều nói anh là người hai mặt, ngược lại hiềm nghi "Trai đểu" của em lại được rửa sạch."
Vẻ mặt Văn Tinh Diệu dở khóc dở cười, có dự cảm tình hình đã đi ngược lại hoàn toàn ý định ban đầu của mình, hành động hắn nghĩ là khá lãng mạn, bây giờ đã biến thành sự kiện hề hước nhất năm.
"Là do tôi quá vội vàng." Văn Tinh Diệu xin lỗi, ngữ khí trầm xuống thấy rõ.
Bạch Lê trực tiếp gọi video qua, sau khi cuộc gọi kết nối thì híp mắt cười, nhìn bạn trai có chút ủ rũ của mình, an ủi một phen: "Anh rầu rĩ như vậy làm gì, lập nick clone trên Xingbo cũng không phải việc gì không thể để lộ ra ngoài, hơn nữa anh còn chủ động lộ diện, mấy bài viết nick [Làm nông chơi thật vui] này đăng lên cũng đều là giúp đỡ cho mọi người, cư dân mạng lại càng không cần phải bàn. Còn nữa, em cũng đọc bình luận của anh trên diễn đàn rồi, hoàn toàn không có tí vấn đề nào cả, mặc dù có hơi lạc đề nhưn vẫn có liên quan đến "Vùng đất điền viên"... Phụt, ha ha ha, không được, em thực sự không chém thêm được nữa, sao anh lại ngốc vậy nè, ha ha ha!"
Văn Tinh Diệu: "..." Hắn biết là sẽ thành như vậy mà.
Khe khẽ thở dài, Văn Tinh Diệu lựa chọn từ bỏ: "Chúng ta đừng nói cái này nữa được không? Tốt xấu gì cũng giải thích cho ngôn luận trên mạng, còn những cái khác, cư dân mạng thích nói sao thì nói đi."
Bạch Lê tiếp tục cười, cười đến mức đau cả bụng, mãi mới ngừng lại được, cuộc gọi vẫn đang kết nối, cậu nghiêm túc nghiên cứu số liệu với Văn Tinh Diệu: "Anh nói trên diễn đàn là "Có nhiều đất đai nhất", "Có khoai tây to nhất", "Có heo mập nhất" chỉ là tự anh thấy thế thôi, nói không chừng còn có người khác có nhiều đất hơn, trồng được khoai to hơn, nuôi heo mập hơn anh. Nếu là thế thật, cậu cuối cùng anh nói chẳng phải có hơi mất mặt sao?"
Mà nội dung câu cuối là gì? Ồ... Chính là "Cưới Bạch Lê đáng yêu nhất về nhà". Ba vế trước đều không làm được, còn không biết ngượng mà đòi cưới người ta sao? Tất nhiên là không được rồi.
Trong nháy mắt, Văn Tinh Diệu bị vua chấm chua ám vào người: "Người khác mà có nhiều hơn tôi sẽ đập tiền xây sân càng lớn hơn, khai khẩn càng nhiều đất hơn. Khoai tây nhà người khác to, tôi sẽ dùng hạt giống khoai tây khổng lồ, bón thật nhiều phân bón coh chúng nó, không sợ không trồng được củ khoai to nhất game. Heo nhà người khác mập, em đang nói đùa đúng không? Trong trò chơi chẳng sẽ còn có người nuôi heo giỏi hơn tôi sao?"
Không trách Văn Tinh có tự tin lớn như vậy.
Trong "Vùng đất điền viên", người chơi phải lên đến level 20 mới có thể mở khóa mục nuôi heo ở chỗ trưởng thôn, đồng thời mua con giống về, dựa theo tiến độ của game, level của những người chơi đăng nhập vào tháng một và tháng hai đều đã vượt quá 20, mà những người chơi này đều sống ở "Thôn Nấm".
Người chơi đăng nhập game vào tháng ba chỉ có một phần nhỏ đạt đến level 20, còn người mới vào game đợt tháng tư tháng năm thì càng không cần phải nói, đến giờ họ vẫn còn đang vật vã với đám gà con kia kìa.
Văn Tinh Diệu đã quan sát hết một lượt những người ở "Thôn Nấm" rồi, không có ai có chuồng heo xa hoa hơn cái trong sân nhà hắn, cũng không có ai đủ can đảm dốc hết vốn liếng ra như hắn. Tấm lòng của người dân thôn họ tương đối rộng lớn, cái gì cũng muốn nuôi, cái gì cũng muôn trồng, thời gian, sức lực và tiền bạc phân chia cho phương diện này tương đối bình thường, điều này dẫn đến thu hoạch của họ cũng chỉ ở mức bình thường, rất ít có đột phá.
Mà Văn Tinh Diệu lại không giống như vậy, hắn thích dẫn đầu trong mọi chuyện, nóng lòng tranh lấy vị trí số một, như vậy sẽ mang tới cảm giác thành công không gì sánh được cho hắn. Trong diễn đàn game dùng liên tục mấy chữ "nhất" đã đủ chứng tỏ sự am hiểu sâu sắc với công cuộc trồng trọt canh tác của hắn với chính mình.
Bạch Lê rất muốn vươn tay vỗ vau Văn Tinh Diệu một cái, để đối phương đừng kích động như vậy, nhưng tiếc là không được, hai người cách nhau một màn hình giả lập, chỉ có thể dùng lời nói trấn an người kia.
"Em tin vào năng lực của anh, nhưng ở trong game, ngoài trừ phải bỏ ra thời gian, sức lực cùng tiền tài, thì vận may cũng không thể thiếu, nói không chừng đã có người trồng được khoai tây lớn hơn, nuôi được heo mập hơn một ít hơn một ít so với anh. Hoạt động tháng này không phải là "Mùa bội thu" sao, nội dung thực ra cũng có liên quan đến phương diện này, nếu anh để tâm đến vậy, đến lúc đó so tài với người chơi khác một lần đi?"
"Thắng thì có thưởng gì không?" Văn Tinh Diệu lập tức lên tinh thần, "Nếu thắng tôi có thể cưới em không?"
Lần này đến phiên hắn làm Bạch Lê cạn lời, cậu chỉ muốn cung cấp cho người hiếu thắng nào đó một con đường cạnh tranh công bằng thôi, vậy mà vấn đề đối phương nghĩ hoàn toàn không liên quan gì đến thắng thua.
Nói quanh co lòng vòng né tránh một hồi, người nào đó lại bắt đầu từng bước ép sát, Bạch Lê không có cách nào, chỉ có thể trả lời mập mờ: "Chờ anh lấy được hạng nhất hoạt động lần này rồi lại nói sau đi."
Bây giờ không thể so với trước đây, có tới gần tỷ người cùng nhau tham gia hoạt động, muốn giành được hạng nhất, sợ là còn khó hơn lên trời. Nếu Văn Tinh Diệu thật sự làm được, Bạch Lê thấy đồng ý với hắn cũng không phải vấn đề gì.
Chậc, cũng không phải là cậu không muốn ~
Kết quả này đối với Văn Tinh Diệu mà nói cũng coi như không tệ, hắn hoan hỉ đồng ý, nào còn chút ủ rũ nào?
Cuộc trò chuyện lần này kết thúc trong bầu không khi nhẹ nhàng thư thái, hai người nói chúc ngủ ngon rồi ngắt video, đi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, ông nội Văn Kiêu dẫn Văn Tinh Diệu cùng một vài thành viên trong tộc Kim Dực Sư đến tộc Thiên Hồ làm khách. Vì trước đó đã trao đổi trước với nhau nên Bạch Lê không quá giật mình, sau khi lễ phép chào hỏi, người hai nhà liền thân thiết nhiệt tình bắt chuyện với nhau.
Văn Tinh Diệu kéo Bạch Lê qua một bên, thần thần bí bí hỏi: "Phòng bếp nhà em ở đâu, tôi giúp mọi người chuẩn bị cơm nước?"
Hắn đã quen việc tự mình động thủ, nấu ăn cho bạn trai nhỏ của mình.
Bạch Lê bật cười, vội kéo người lại: "Không cần không cần, hôm nay không cần anh nấu, anh đừng quên, anh trai em, Hồ Nhất, Hồ Nhị, còn cả ba mẹ em bây giờ đều là người chơi trong game, hơn nữa Hồ Nhất và mẹ em đều học kỹ năng nấu nướng, những người khác cũng có hứng thú với việc nấu ăn nữa, em phụ trách việc cung cấp nguyên liệu, mọi người đảm bảo với em buổi trưa sẽ nấu ra một bàn đồ ăn tươm tất. Bây giờ, ngoại trừ anh trai em ở ngoài tiếp khách, những người khác đều đang bận rộn trong bếp đấy."
Không chỉ có mấy người cậu nhắc đến là có tiêu chuẩn đăng nhập, trên thực tế, hôm qua vừa về đến nhà, cậu đã phủi tay giao 10 nghìn tiêu chuẩn cho anh trai, để anh trai xem tình huống rồi phân phối cho mọi người trong tộc, bây giờ chắc trong game cũng nhiều thêm không ít game thủ mới rồi?
Văn Tinh Diệu nghe vậy chỉ đành từ bỏ, cúi thấp đầu đứng bên cạnh Bạch Lê. Dáng vẻ mất mát kia, ai không biết còn nghĩ hắn vừa đánh rơi một cọc tiền.
Bạch Lê kéo tay hắn, đi đến khoảng đất được đặc biệt dọn trống ở bên cạnh: "Nhưng anh cũng đừng đứng đây nhàn rỗi, giúp em trồng trọt đi, nhiệm vụ hôm nay là cải tạo mảnh đất trống này thành một vườn hoa nhỏ, làm xong chúng ta còn có thể chọn mấy vườn ươm dùng để trồng mầm giống.
"Ha ha, đúng lúc chỗ em còn có mầm khoai tây, anh có thể nhân dịp này rèn luyện một chút trước khi hoạt động bắt đầu." Bạch Lê trêu chọc nói.
Văn Tinh Diệu không thèm quan tâm Bạch lê trêu hay không trêu, có việc để làm hơn nữa còn là làm cùng Bạch Lê, đối với hắn là một sắp xếp không tồi. Cùng người lớn trong nhà nói một tiếng xong, hắn liền bám theo Bạch Lê, đi tới nơi cậu nói, sau đó dưới sự chỉ huy của Bạch Lê bắt đầu bận rộn.
Hự hự hự, làm việc chăm chỉ khỏi phải nói.
Chúc Mặc Lăng dẫn theo người nhà họ Văn tham quan khắp nơi, không bao lâu cũng đi tới khu đất trồng bên này, thấy hai người vừa nãy nói có chuyện cần làm.
Một người lớn nhà họ Văn không rõ chân tướng thấy thế, nhịn không được trêu chọc một câu: "Ây, nhìn đôi vợ chồng son kia xem, ai không biết còn nghĩ đã kết hôn nhiều năm rồi ấy chứ! Này, Tinh Diệu, Thanh Lăng, hai đứa định bao giờ thì kết hôn đấy?"
Aiz, người dân vũ trụ có đúng điểm này là không tốt, tính cách vô tư không suy nghĩ, thần kinh thô đến mức có thể lấy ra làm dây nhảy, không thấy nụ cười khéo léo trên mặt anh trai nhà người ta sắp nứt ra rồi hay sao, còn ở đó mà cười hì hì, hết nói rồi lại hỏi?
Hai người nghe giọng nói từ phía sau truyền đến đều dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn. Nhận ra ông chú nhà mình vừa hỏi cái gì, Văn Tinh Diệu lại nhìn về phía Bạch Lê, đáp: "Cháu lúc nào cũng được, chỉ xem Lê Lê thôi."
Hắn vẫn quen gọi Bạch Lê bằng tên cậu tự đặt sau khi "Rời nhà trốn đi".
Bạch Lê không có chút ngại ngùng nào khi bị người lớn trêu chọc, nghe thế cười híp mắt liếc Văn Tinh Diệu một cái, thoải mái đáp: "Cái này ạ... Vậy phải xem biểu hiện của anh ấy thế nào."
Văn Tinh Diệp lập tức hiểu ra, nếu hắn biểu hiện tốt, lấy được hạng nhất trong hoạt động "Mùa bội thu" thì cái gì cũng dễ bàn, lúc đó kết hôn ngay tại chỗ cũng được. Nhưng biểu hiện không tốt, vậy thì khó nói, muộn một năm hai năm cũng có thể lắm.
Nghĩ tới đây, hắn lặng lẽ nuốt sự cay đắng vào trong lòng, cố gắng tự cổ vũ cho bản thân, gắng hết sức tỏ vẻ tự tin.
Vẫn là ông chú không rõ chân tướng kia, gãi đầu khó hiểu hỏi: "Hở? Thế là sao, thế rốt cuộc chính xác là bao giờ? Ha ha, đừng nói là phải trồng rau được thật tốt mới tính nhé?" Dù sao Bạch Lê cũng là người thiết kế game "Vùng đất điền viên" mà.
Bạch Lê: "..."
Văn Tinh Diệu: "...
Không thể không nói, ông chú này, ngài đúng là vua sự thật.
- --o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.