Chương 1
Sơn Triều
04/05/2022
Nhà Nhị Hào (số 2) trên tinh cầu này là một nhà bình thường, mỗi lần rời giường câu đầu tiên là nói với chính mình phải dũng cảm lên, nhưng mà mỗi lần lấy nhiều hơn một khối sắt, lại cứ áy náy nói lời xin lỗi.
Gần đây hai nước thường xuyên đánh nhau, từ trên bầu trời sẽ rơi xuống mấy khối sắt thép vỡ vụn, kéo tới xưởng ve chai có thể bán được mấy đồng bạc, đủ tiền để Nhị Hào ăn cả một tuần. Hôm nay Nhị Hào vẫn như bình thường tới quảng trường làm bạn với rác rưới, Nhị Hào đôi khi sẽ ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi lại tiếp tục nhặt ve chai, mà lúc gặp phải đại ca khu phố còn phải nịnh bợ người ta rồi ngoan ngoãn giao đồ qua.
Đúng, chính là nịnh bợ đó. Nhị Hào là người dẫn đường, tuy rằng không quá thu hút nhưng cũng coi như là dẫn đường nhỏ có công việc đàng hoàng là nhặt rác.
Nhị Hào mới vừa nộp lên mấy khối sắt vụn, như bình thường ngẩng đầu nhìn bầu trời tiếp, đột nhiên hai mắt trợn to, đỉnh đầu xuất hiện một điểm đen, hơn nữa điểm đen này càng lúc càng lớn…. càng lúc càng lớn!!!
Nhị Hào tay chân nhanh lẹ trốn đi, sau khi chạy được mấy trăm mét thì nghe được tiếng ‘Đùng’ ở phía sau! Khói thuốc nổi lên bốn phía, tia lửa hoà cùng tia chớp vang đùng đùng!
“Khụ khụ khụ…” Nhị Hào bò dậy, ánh mắt sáng lên, sử dụng cả tay và chân bò lại, bắt đầu vuốt ve thứ đồ chơi kia. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nhặt ve chai của Nhị Hào, cái này chắc chắn là phi thuyền thuộc loại hình chiến đấu, hơn nữa chỉ bị trầy xước bên ngoài do lúc rớt xuống, còn lại cũng không bị gì hết.
Một máy chiến đấu trọng lượng có bao nhiêu tấn, kéo tới bãi rác có thể bán… biết bao nhiêu tiền!
“Lạch cạch.”
Nhị Hào sợ hãi nhảy dựng lên, cái chỗ vốn chả có gì giờ lại xuất hiện vết nứt, dần dần biến lớn thành một cái cửa, giữa làn khói đen cuồn cuộn bất ngờ xuất hiện một cánh tay đeo bao tay màu trắng, mặc trang phục được đặc chế màu đen.
Đối với hành tinh rác rưởi như thế này, chỉ cần không phải người địa phương, thì đều thuộc về xã hội thượng lưu.
Tất nhiên là quý ngài này, thật sự không phải là người dân ở nơi này của bọn họ.
Gần đây hai nước thường xuyên đánh nhau, từ trên bầu trời sẽ rơi xuống mấy khối sắt thép vỡ vụn, kéo tới xưởng ve chai có thể bán được mấy đồng bạc, đủ tiền để Nhị Hào ăn cả một tuần. Hôm nay Nhị Hào vẫn như bình thường tới quảng trường làm bạn với rác rưới, Nhị Hào đôi khi sẽ ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi lại tiếp tục nhặt ve chai, mà lúc gặp phải đại ca khu phố còn phải nịnh bợ người ta rồi ngoan ngoãn giao đồ qua.
Đúng, chính là nịnh bợ đó. Nhị Hào là người dẫn đường, tuy rằng không quá thu hút nhưng cũng coi như là dẫn đường nhỏ có công việc đàng hoàng là nhặt rác.
Nhị Hào mới vừa nộp lên mấy khối sắt vụn, như bình thường ngẩng đầu nhìn bầu trời tiếp, đột nhiên hai mắt trợn to, đỉnh đầu xuất hiện một điểm đen, hơn nữa điểm đen này càng lúc càng lớn…. càng lúc càng lớn!!!
Nhị Hào tay chân nhanh lẹ trốn đi, sau khi chạy được mấy trăm mét thì nghe được tiếng ‘Đùng’ ở phía sau! Khói thuốc nổi lên bốn phía, tia lửa hoà cùng tia chớp vang đùng đùng!
“Khụ khụ khụ…” Nhị Hào bò dậy, ánh mắt sáng lên, sử dụng cả tay và chân bò lại, bắt đầu vuốt ve thứ đồ chơi kia. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nhặt ve chai của Nhị Hào, cái này chắc chắn là phi thuyền thuộc loại hình chiến đấu, hơn nữa chỉ bị trầy xước bên ngoài do lúc rớt xuống, còn lại cũng không bị gì hết.
Một máy chiến đấu trọng lượng có bao nhiêu tấn, kéo tới bãi rác có thể bán… biết bao nhiêu tiền!
“Lạch cạch.”
Nhị Hào sợ hãi nhảy dựng lên, cái chỗ vốn chả có gì giờ lại xuất hiện vết nứt, dần dần biến lớn thành một cái cửa, giữa làn khói đen cuồn cuộn bất ngờ xuất hiện một cánh tay đeo bao tay màu trắng, mặc trang phục được đặc chế màu đen.
Đối với hành tinh rác rưởi như thế này, chỉ cần không phải người địa phương, thì đều thuộc về xã hội thượng lưu.
Tất nhiên là quý ngài này, thật sự không phải là người dân ở nơi này của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.