Chương 19: Đêm trăng thứ mười tám
Hắc Đê U
06/12/2014
- …Đông Tuyết… Đông Tuyết…
Dạ Đông Tuyết nghe có người gọi mình thì mơ màng mở hai mắt ra, trước mắt mọi thứ đều nhạt nhòa.
- Đông Tuyết!
Dạ Đông Tuyết cố gắng nhìn người đang gọi mình, dường như cảm giác và trí nhớ tạm thời gián đoạn. Mãi một lúc mới khó khăn lên tiếng gọi:
- … Tang… Ly…
Thấy Dạ Đông Tuyết đã tỉnh, Tang Ly liền nhẹ nhỏm bỏ được gánh nặng trong tim. Đến giờ, tay hắn vẫn còn đang run lên chưa bình tĩnh được sau mọi chuyện. Ngày đó, Tang Ly đã hứa với Nguyệt Vô Ưu sẽ tìm sư phụ của mình đến chữa trị cho nàng, cho dù hy vọng rất mong manh. Ngay lập tức, Tang Ly liền lên đường tìm kiếm, nhưng sư phụ của hắn, Thương thần y, là người thích đơn độc lai vãng khắp nơi trên giang hồ, không có điểm dừng chân cố định, cách thức liên lạc cũng không có. Tang Ly đã chạy đến mọi nơi có khả năng sư phụ hắn có thể xuất hiện, rồi còn truyền tin liên lạc…
Mãi đến hai hôm trước, mới có được tin tức của Thương thần y, Tang Ly liền đuổi đến, bắt hắn phải theo về Dạ gia chữa bệnh. Nhưng khi đến nơi, chỉ thấy có một mình Nguyệt Vô Ưu đang hôn mê, Dạ Đông Tuyết không thấy đâu. Thương thần y cứu cho Nguyệt Vô Ưu tỉnh lại, vừa mở mắt nàng liền nhờ vả Tang Ly đi tìm Dạ Đông Tuyết, sợ Dạ Đông Tuyết sẽ xảy ra chuyện.
Tang Ly tìm khắp Dạ gia không thấy người, liền chạy đến những nơi Dạ Đông Tuyết quen thuộc, cũng chẳng thấy đâu. Khi đó Tang Ly phát hiện ra dấu vết Dạ Đông Tuyết vô tình để lại mà lần theo. Đến lúc đến được vách núi này đã thấy cảnh Dạ Đông Tuyết đang rơi từ trên vách núi xuống. Tang Ly liền quên hết tất cả lao lên cứu Dạ Đông Tuyết. Nhưng bắt được cơ thể Dạ Đông Tuyết ở không trung đã là cực hạn của Tang Ly, hắn không nghĩ ngợi liền ôm Dạ Đông Tuyết vào lòng để bảo hộ, còn bản thân mình thì rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được. Dù khi đó, cũng không còn quá cao, nhưng Tang Ly cũng bị thương nhẹ. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến thương tích của bản thân, chỉ lo cứu tỉnh Dạ Đông Tuyết…
Trước mắt vẫn mơ hồ, Dạ Đông Tuyết nhắm mắt lại, sắp xếp lại trí nhớ của mình. Dạ Đông Tuyết mở mắt lần nữa, hai mắt rực sáng lên vì nhớ ra chuyện cấp bách hiện tại. Dạ Đông Tuyết liền ngồi bật dậy cuống cuồng nói:
- Tang Ly, mẫu thân xảy ra chuyện! Ngươi mau cứu mẫu thân đi!
Tang Ly khẽ nhíu mày, lời định nói liền dừng, rồi trấn an nàng:
- Sư phụ của ta đã đến rồi. Có thể bệnh tình mẫu thân nàng vẫn có cơ hội… Mẫu thân nàng đang rất lo lắng cho nàng, chúng ta cùng về thôi.
Dạ Đông Tuyết vô thức gật đầu, muốn đứng dậy nhưng bản thân nàng đã chẳng còn chút sức lực, liền té xuống. Tang Ly thở dài thương tiếc rồi đỡ Dạ Đông Tuyết lên.
Giọng Dạ Đông Tuyết lạc đi như muốn khóc:
- …Tang Ly… về nhanh thôi…
Tang Ly không đáp, bế thốc Dạ Đông Tuyết lên phi thân trở về.
Vừa về đến Vô Ưu viện, đã thấy Thương thần y đứng trước cửa, hắn nhíu mày nhìn hai đứa nhỏ bị thương khắp người thật không biết nói gì.
Dạ Đông Tuyết không chú ý đến sự có mặt của Thương thần y, nàng đã chạy vào nhà, quỳ bên giường thổn thức gọi:
- Mẫu thân… mẫu thân…
Nguyệt Vô Ưu nghe tiếng Dạ Đông Tuyết khóc muốn mở mắt ra, nhưng hai mắt nàng nặng trĩu, không cách nào mở ra được.
- … mẫu thân…
- … đừng… đừng khóc… Đông Tuyết…
Dạ Đông Tuyết thấy Nguyệt Vô Ưu nói càng khóc dữ dội hơn.
- Mẫu thân… người phải mau chóng khỏe lại, nhất định phải khỏe lại…
Nguyệt Vô Ưu không đáp. Dạ Đông Tuyết quay lại nhìn Tang Ly tìm đồng minh, khi đó, nàng mới thấy Thương thần y cũng đang đứng ở đó. Dạ Đông Tuyết liền lao tới quỳ lạy:
- Ngài là sư phụ của Tang Ly phải không? Van xin ngài! Van xin ngài hãy cứu mẫu thân của ta…
Thương thần y thở dài nói:
- Ta chỉ có thể cứu tỉnh nàng, ngươi hãy quý trọng thời gian.
Dạ Đông Tuyết không tin, càng níu kéo van xin.
- Ngài là thần y! Ngài nhất định có cách cứu mẫu thân của ta mà…
Thì ra, trong tiềm thức, từ đầu Dạ Đông Tuyết phần nào đã biết tình trạng của Nguyệt Vô Ưu, nhưng nàng không muốn tin, cũng không dám tin rằng sẽ có ngày mẫu thân nàng… không còn nữa.
- Thần y… ta van xin ngài hãy cứu mẫu thân…
Thương thần y bất lực, không nói được gì. Nếu như hắn gặp Nguyệt Vô Ưu sớm hơn, hắn không chắc sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho nàng, nhưng để giữ lại mạng sống cho nàng, hắn có khả năng. Chỉ tiếc rằng… đến giờ đã quá muộn rồi.
Dạ Đông Tuyết lôi nhân sâm giấu trong người ra đưa tới trước mặt Thương thần y.
- Thần y. Ta có nhân sâm đây. Người ta nói nhân sâm có thể cải tử hồi sinh, xin ngài hãy cứu mẫu thân của ta…
Thương thần y nhìn nhân sâm trên tay Dạ Đông Tuyết thương tiếc mà lắc đầu. Đừng nói là nhân sâm bình thường của nàng, cho dù bây giờ có nhân sâm ngàn năm ở đây, hắn cũng không thể làm được gì.
Tang Ly nhìn thấy nhân sâm đó cũng hiểu ra Dạ Đông Tuyết ở vách núi kia làm gì, nàng vì muốn cứu mẫu thân mà không màng đến mạng sống của mình.
- Ta rất tiếc… Ngươi hãy tranh thủ đi.
Nói rồi, Thương thần y bước ra ngoài, để lại Dạ Đông Tuyết sững sờ trên đất. Nước mắt Dạ Đông Tuyết không rơi xuống nữa, chỉ còn lại một sự trống rỗng. Dạ Đông Tuyết lắp bắp gọi:
- … mẫu thân…
Chẳng lẽ không còn cách nào nữa ư…
Dạ Đông Tuyết thẫn thờ ngồi dậy lê người tới bên giường, áp mặt vào tay Nguyệt Vô Ưu.
- … mẫu thân… Đông Tuyết xin lỗi…
- … mẫu thân… Đông Tuyết không thể cứu người…
Nguyệt Vô Ưu lại mở mắt ra nhìn nữ nhi, đầy thương tiếc, nàng dặn dò:
- … Đông Tuyết, nghe lời mẫu thân… hãy cố gắng sống… một cuộc sống bình an… đừng như mẫu thân… đừng tự trách mình…
Nguyệt Vô Ưu dùng chút hơi sức còn lại của mình để nói chuyện với Dạ Đông Tuyết, từng câu, từng câu đứt đoạn.
- … hãy sống hạnh phúc… Đông Tuyết, mẫu thân… xin lỗi con…
Nghe đến đây, Dạ Đông Tuyết lại bùng phát.
- Mẫu thân! Mẫu thân không có lỗi! Người không có lỗi gì hết! Không được! Con sẽ tiếp tục cầu xin thần y, cầu ông ta chữa cho mẫu thân.
Vừa nói dứt, Dạ Đông Tuyết đã chạy ùa ra ngoài tìm Thương thần y. Nguyệt Vô Ưu cũng không cản lại. Tang Ly cũng chỉ đứng một bên nhìn theo bóng Dạ Đông Tuyết đi khuất.
Không khí trở nên yên lặng.
Nguyệt Vô Ưu chăm chăm nhìn Tang Ly.
- … ngươi sẽ không làm hại Đông Tuyết?
Tang Ly nhìn Nguyệt Vô Ưu, chần chừ một lúc, khi hắn ngước mặt lên lần nữa thì vẻ mặt chỉ có một sự quyết tâm. Hắn nói:
- Ta sẽ không.
Nguyệt Vô Ưu im lặng, nàng tin lời Tang Ly, hắn sẽ không nói dối, hắn còn là đệ tử chân truyền của thần y…
- … sau khi ta chết… ngươi đưa Đông Tuyết đi được không…
Tang Ly bất ngờ trước lời đề nghị của Nguyệt Vô Ưu.
Dạ Đông Tuyết nghe có người gọi mình thì mơ màng mở hai mắt ra, trước mắt mọi thứ đều nhạt nhòa.
- Đông Tuyết!
Dạ Đông Tuyết cố gắng nhìn người đang gọi mình, dường như cảm giác và trí nhớ tạm thời gián đoạn. Mãi một lúc mới khó khăn lên tiếng gọi:
- … Tang… Ly…
Thấy Dạ Đông Tuyết đã tỉnh, Tang Ly liền nhẹ nhỏm bỏ được gánh nặng trong tim. Đến giờ, tay hắn vẫn còn đang run lên chưa bình tĩnh được sau mọi chuyện. Ngày đó, Tang Ly đã hứa với Nguyệt Vô Ưu sẽ tìm sư phụ của mình đến chữa trị cho nàng, cho dù hy vọng rất mong manh. Ngay lập tức, Tang Ly liền lên đường tìm kiếm, nhưng sư phụ của hắn, Thương thần y, là người thích đơn độc lai vãng khắp nơi trên giang hồ, không có điểm dừng chân cố định, cách thức liên lạc cũng không có. Tang Ly đã chạy đến mọi nơi có khả năng sư phụ hắn có thể xuất hiện, rồi còn truyền tin liên lạc…
Mãi đến hai hôm trước, mới có được tin tức của Thương thần y, Tang Ly liền đuổi đến, bắt hắn phải theo về Dạ gia chữa bệnh. Nhưng khi đến nơi, chỉ thấy có một mình Nguyệt Vô Ưu đang hôn mê, Dạ Đông Tuyết không thấy đâu. Thương thần y cứu cho Nguyệt Vô Ưu tỉnh lại, vừa mở mắt nàng liền nhờ vả Tang Ly đi tìm Dạ Đông Tuyết, sợ Dạ Đông Tuyết sẽ xảy ra chuyện.
Tang Ly tìm khắp Dạ gia không thấy người, liền chạy đến những nơi Dạ Đông Tuyết quen thuộc, cũng chẳng thấy đâu. Khi đó Tang Ly phát hiện ra dấu vết Dạ Đông Tuyết vô tình để lại mà lần theo. Đến lúc đến được vách núi này đã thấy cảnh Dạ Đông Tuyết đang rơi từ trên vách núi xuống. Tang Ly liền quên hết tất cả lao lên cứu Dạ Đông Tuyết. Nhưng bắt được cơ thể Dạ Đông Tuyết ở không trung đã là cực hạn của Tang Ly, hắn không nghĩ ngợi liền ôm Dạ Đông Tuyết vào lòng để bảo hộ, còn bản thân mình thì rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được. Dù khi đó, cũng không còn quá cao, nhưng Tang Ly cũng bị thương nhẹ. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến thương tích của bản thân, chỉ lo cứu tỉnh Dạ Đông Tuyết…
Trước mắt vẫn mơ hồ, Dạ Đông Tuyết nhắm mắt lại, sắp xếp lại trí nhớ của mình. Dạ Đông Tuyết mở mắt lần nữa, hai mắt rực sáng lên vì nhớ ra chuyện cấp bách hiện tại. Dạ Đông Tuyết liền ngồi bật dậy cuống cuồng nói:
- Tang Ly, mẫu thân xảy ra chuyện! Ngươi mau cứu mẫu thân đi!
Tang Ly khẽ nhíu mày, lời định nói liền dừng, rồi trấn an nàng:
- Sư phụ của ta đã đến rồi. Có thể bệnh tình mẫu thân nàng vẫn có cơ hội… Mẫu thân nàng đang rất lo lắng cho nàng, chúng ta cùng về thôi.
Dạ Đông Tuyết vô thức gật đầu, muốn đứng dậy nhưng bản thân nàng đã chẳng còn chút sức lực, liền té xuống. Tang Ly thở dài thương tiếc rồi đỡ Dạ Đông Tuyết lên.
Giọng Dạ Đông Tuyết lạc đi như muốn khóc:
- …Tang Ly… về nhanh thôi…
Tang Ly không đáp, bế thốc Dạ Đông Tuyết lên phi thân trở về.
Vừa về đến Vô Ưu viện, đã thấy Thương thần y đứng trước cửa, hắn nhíu mày nhìn hai đứa nhỏ bị thương khắp người thật không biết nói gì.
Dạ Đông Tuyết không chú ý đến sự có mặt của Thương thần y, nàng đã chạy vào nhà, quỳ bên giường thổn thức gọi:
- Mẫu thân… mẫu thân…
Nguyệt Vô Ưu nghe tiếng Dạ Đông Tuyết khóc muốn mở mắt ra, nhưng hai mắt nàng nặng trĩu, không cách nào mở ra được.
- … mẫu thân…
- … đừng… đừng khóc… Đông Tuyết…
Dạ Đông Tuyết thấy Nguyệt Vô Ưu nói càng khóc dữ dội hơn.
- Mẫu thân… người phải mau chóng khỏe lại, nhất định phải khỏe lại…
Nguyệt Vô Ưu không đáp. Dạ Đông Tuyết quay lại nhìn Tang Ly tìm đồng minh, khi đó, nàng mới thấy Thương thần y cũng đang đứng ở đó. Dạ Đông Tuyết liền lao tới quỳ lạy:
- Ngài là sư phụ của Tang Ly phải không? Van xin ngài! Van xin ngài hãy cứu mẫu thân của ta…
Thương thần y thở dài nói:
- Ta chỉ có thể cứu tỉnh nàng, ngươi hãy quý trọng thời gian.
Dạ Đông Tuyết không tin, càng níu kéo van xin.
- Ngài là thần y! Ngài nhất định có cách cứu mẫu thân của ta mà…
Thì ra, trong tiềm thức, từ đầu Dạ Đông Tuyết phần nào đã biết tình trạng của Nguyệt Vô Ưu, nhưng nàng không muốn tin, cũng không dám tin rằng sẽ có ngày mẫu thân nàng… không còn nữa.
- Thần y… ta van xin ngài hãy cứu mẫu thân…
Thương thần y bất lực, không nói được gì. Nếu như hắn gặp Nguyệt Vô Ưu sớm hơn, hắn không chắc sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho nàng, nhưng để giữ lại mạng sống cho nàng, hắn có khả năng. Chỉ tiếc rằng… đến giờ đã quá muộn rồi.
Dạ Đông Tuyết lôi nhân sâm giấu trong người ra đưa tới trước mặt Thương thần y.
- Thần y. Ta có nhân sâm đây. Người ta nói nhân sâm có thể cải tử hồi sinh, xin ngài hãy cứu mẫu thân của ta…
Thương thần y nhìn nhân sâm trên tay Dạ Đông Tuyết thương tiếc mà lắc đầu. Đừng nói là nhân sâm bình thường của nàng, cho dù bây giờ có nhân sâm ngàn năm ở đây, hắn cũng không thể làm được gì.
Tang Ly nhìn thấy nhân sâm đó cũng hiểu ra Dạ Đông Tuyết ở vách núi kia làm gì, nàng vì muốn cứu mẫu thân mà không màng đến mạng sống của mình.
- Ta rất tiếc… Ngươi hãy tranh thủ đi.
Nói rồi, Thương thần y bước ra ngoài, để lại Dạ Đông Tuyết sững sờ trên đất. Nước mắt Dạ Đông Tuyết không rơi xuống nữa, chỉ còn lại một sự trống rỗng. Dạ Đông Tuyết lắp bắp gọi:
- … mẫu thân…
Chẳng lẽ không còn cách nào nữa ư…
Dạ Đông Tuyết thẫn thờ ngồi dậy lê người tới bên giường, áp mặt vào tay Nguyệt Vô Ưu.
- … mẫu thân… Đông Tuyết xin lỗi…
- … mẫu thân… Đông Tuyết không thể cứu người…
Nguyệt Vô Ưu lại mở mắt ra nhìn nữ nhi, đầy thương tiếc, nàng dặn dò:
- … Đông Tuyết, nghe lời mẫu thân… hãy cố gắng sống… một cuộc sống bình an… đừng như mẫu thân… đừng tự trách mình…
Nguyệt Vô Ưu dùng chút hơi sức còn lại của mình để nói chuyện với Dạ Đông Tuyết, từng câu, từng câu đứt đoạn.
- … hãy sống hạnh phúc… Đông Tuyết, mẫu thân… xin lỗi con…
Nghe đến đây, Dạ Đông Tuyết lại bùng phát.
- Mẫu thân! Mẫu thân không có lỗi! Người không có lỗi gì hết! Không được! Con sẽ tiếp tục cầu xin thần y, cầu ông ta chữa cho mẫu thân.
Vừa nói dứt, Dạ Đông Tuyết đã chạy ùa ra ngoài tìm Thương thần y. Nguyệt Vô Ưu cũng không cản lại. Tang Ly cũng chỉ đứng một bên nhìn theo bóng Dạ Đông Tuyết đi khuất.
Không khí trở nên yên lặng.
Nguyệt Vô Ưu chăm chăm nhìn Tang Ly.
- … ngươi sẽ không làm hại Đông Tuyết?
Tang Ly nhìn Nguyệt Vô Ưu, chần chừ một lúc, khi hắn ngước mặt lên lần nữa thì vẻ mặt chỉ có một sự quyết tâm. Hắn nói:
- Ta sẽ không.
Nguyệt Vô Ưu im lặng, nàng tin lời Tang Ly, hắn sẽ không nói dối, hắn còn là đệ tử chân truyền của thần y…
- … sau khi ta chết… ngươi đưa Đông Tuyết đi được không…
Tang Ly bất ngờ trước lời đề nghị của Nguyệt Vô Ưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.