Quyển 1 - Chương 14: MỘT NẺO ĐƯỜNG TÌNH
Thính Tâm Đình
19/09/2015
"Thu Nguyệt Lạc!" Thu Nguyệt Khê một cước đá văng cửa chính phòng Thu Nguyệt Lạc.
Thu Nguyệt Lạc nâng trán, cảm thán một tiếng, "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có tay có chân đàng hoàng, vì sao lại không gõ cửa?"
Thu Nguyệt Khê le lưỡi, nhớ tới hôm nay mình có việc muốn cầu cạnh Thu Nguyệt Lạc, ngàn vạn lần không được cãi vã ầm ĩ, nên cợt nhả nói, "Tỷ tỷ tốt của ta ơi, ta và tỷ cần gì phải chú ý những thứ lễ tiết phá tình cảm này chứ"
Thu Nguyệt Lạc vừa nghe Thu Nguyệt Khê gọi mình một tiếng tỷ tỷ, liền biết nàng nhất định có việc cầu xin mình, nghĩ thầm trong bụng, khó có dịp Thu Nguyệt Khê phải cầu xin chính mình, nên nhất định phải bắt lấy thời cơ trừng trị nàng một phen.
"Thu Nguyệt Khê, sao ta không biết khi nào mà ngươi có thêm một tỷ tỷ tốt vậy a?"
Thu Nguyệt Khê giở giọng chân chó lôi kéo tay Thu Nguyệt Lạc nói, "Đương nhiên là tỷ rồi, chúng ta là tỷ muội chạy cùng một mẹ, huyết nồng hơn nước a""
"Ta cũng không biết là ta lại có muội muội tốt chạy cùng một mẹ, huyết nồng hơn nước nga, ta chỉ có một muội muội cùng chung huyết thống nhưng mà suốt ngày lại nghịch ngợm gây sự thôi" Thu Nguyệt Lạc cười khẽ.
Thu Nguyệt Khê giật miệng, "Ngươi còn nói, không phải tại ngươi suốt ngày nhất định bắt ta học cái thành ngữ gì đó, học chẳng vô, nói chẳng được"
"Ôi chao, dùng bừa bãi nhưng lại vô cùng tốt nga!"
Thu Nguyệt Lạc cười một tiếng, bộ dạng này rơi vào mắt Thu Nguyệt Khê, nàng đột nhiên xem đến ngây người, nụ cười như vậy rất mê người, nếu nàng học rồi lại cười cho Nạp Lan Lạc xem một chút, nói không chừng...Nạp Lan Lạc cũng bị nàng làm cho mê đảo a...
Thu Nguyệt Khê vội vàng nắm lấy ống tay áo Thu Nguyệt Lạc nói, "Tỷ tỷ tốt, bộ dạng ngươi vừa cười có thể chỉ cho ta hay không?"
Thu Nguyệt Lạc nhíu mày, trêu cười nói, "A, ngươi rốt cuộc cũng muốn trở thành tú cô nhà hắn rồi sao?" Ai bảo Thu Nguyệt Khê thường ngày cứ liên tục nói nàng là tú cô nhà hắn, thù ngoài miệng rốt cuộc cũng trả được rồi.
"Ha ha...ngươi cũng đừng giễu cợt ta nữa mà" Miệng nhỏ của Thu Nguyệt Khê cong lên, "Nói đi, ta phải làm như thế nào ngươi mới có thể dạy ta?" Gặp Thu Nguyệt Lạc không nói, nàng âm thầm mắng to trong lòng, Thu Nguyệt Lạc lòng dạ ngươi thật hiểm độc, vì sao mỗi lần muốn cầu cạnh nàng thì chính mình lại phải xuất ra một chút gì đó chứ? Cúi đầu ủ rũ, chỉ có thể đau lòng móc ra tấm ngân phiếu một trăm lượng đưa đến trước mặt Thu Nguyệt Lạc vung lên, "Được rồi chứ"
Ai ngờ nàng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến, trực tiếp ngồi yên trên ghế dựa, Thu Nguyệt Khê gãi gãi đầu, nhận mệnh nói, "Vậy tự ngươi nói đi"
"Cũng không phải là việc gì khó, ta nhớ rõ ngươi từng ở Diệu Âm các cướp được một quyển Nhạc phủ thi tập, đưa nó cho ta là được rồi" Thu Nguyệt Lạc nhẹ giọng nói.
Thu Nguyệt Khê lập tức kêu to, "Không được, cái đó giá không dưới một trăm lượng đâu"
"Dù sao thì ngươi xem cũng không hiểu, mà cũng không người nào dám mua của ngươi, không bằng đưa cho ta, ta xem xong tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi, được không?"
Ánh mắt của Thu Nguyệt Khê đảo đi đảo lại, lòng vòng ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy còn có lời, lúc này mới gật đầu nói, "Ngươi chờ..."
Một lát sau, Thu Nguyệt Khê quay lại, đem Nhạc phủ thi tập bỏ lên bàn, "Lúc ta đến đây cũng có suy nghĩ, dù sao ta giữ cũng vô dụng, tặng cho ngươi luôn, không cần trả lại ta"
Thu Nguyệt Lạc vui vẻ ra mặt, vội vàng đứng lên lôi kéo tay Thu Nguyệt Khê, "Đúng là muội muội tốt, quả nhiên ta và ngươi là cùng một mẹ sinh ra, cùng chung huyết thống a"
Thu Nguyệt Khê hài lòng gật đầu, "Nếu đã như vậy, thì nhanh dạy ta làm hà bao đi, tên Nạp Lan Lạc nát người kia, biết rõ ta không rành nữ công, lại còn bắt ta thêu hà bao cho hắn chứ, hừ..."
"A, thì ra là do nam tử tên Nạp Lan Lạc kia sao!!"
Thu Nguyệt Lạc đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, à, vừa nghĩ tới, thì ra là hắn...Không trách được phụ thân cùng mẫu thân xem hắn như trân bảo mà chiếu cố, thật không nghĩ tới, đã nhiều năm qua như vậy rồi, hắn vẫn còn tìm đến Thu Nguyệt Khê.
Chỉ tiếc rằng Thu Nguyệt Khê sau khi đến Tần Hoài lại sinh ra một cơn bạo bệnh, sau cơn bệnh đó thì cái gì cũng đều không nhớ rõ.
"Nguyệt Khê, những chuyện lúc chúng ta còn ở kinh thành, ngươi không có chút ấn tượng gì sao?"
Thu Nguyệt Khê lúc này đang lắc cái hà bao qua lại, rất rầu rĩ nhìn các mũi thêu, tùy ý nói, "Không nhớ, có chuyện gì sao?"
"Vậy ngươi có biết được từ mười hai năm về trước, ngươi đã gặp qua Nạp Lan Lạc rồi hay không?" Thu Nguyệt Lạc lại hỏi lần nữa.
Thu Nguyệt Khê dừng lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nói, "Hắn cũng đã từng nói qua với ta như vậy, mà đúng là ta một chút ấn tượng cũng không có, Thu Nguyệt Lạc, ngươi nhớ rõ đúng không? Vậy ngươi nói cho ta biết được không?"
Thu Nguyệt Lạc lắc đầu cười, "Chuyện tình phát sinh giữa hai người các ngươi, ta nào biết được gì, không bằng bản thân ngươi tự đi hỏi đi. Nếu Nạp Lan Lạc cưới ngươi thì rốt cuộc cũng có người đem nha đầu nhà ngươi áp chế lại rồi"
Thu Nguyệt Khê le lưỡi, rì rầm một tiếng!
Đêm...Thu Nguyệt Khê vỗ vỗ bả vai mỏi nhừ trở lại gian phòng của mình, gặp tiểu Hồng đang cười trộm, không vui mắng, "Cười cười cười...có gì buồn cười chứ. Nếu ngươi còn cười, ta đem ngươi gả ngay cho a Lực!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Hồng thẹn thùng, sẳng giọng nói, "Tiểu thư thiệt là, cũng không cần bắt tiểu Hồng nín cười chứ!"
"Hừ...Hôm nay lúc gia gia cùng phụ thân của ta đi ra, vì sao lại không gọi ta một tiếng, cũng may là ta cơ trí, nếu không nhất định bị tên lỗ mũi to xách theo hài chạy khắp viện rồi!" Thu Nguyệt Khê ngẫm lại mà cảm thấy tức giận.
"Tiểu thư, người không biết rồi, lúc ấy đã không còn kịp nữa, muội với a Lực chỉ có thể chạy trước, vạn nhất lão gia lại cầm hài đuổi theo người khắp sân, muội cùng với a Lực chắc chắn sẽ đi tìm phu nhân chạy đến giúp người!"
Thu Nguyệt Khê thấy nàng nói thành khẩn như vậy nên lúc nàng mới hài lòng gật đầu.
Tiểu Hồng cười hì hì nói, "Tiểu thư, là người không biết thôi, hôm qua người đè công tử ra hôn, đúng lúc ấy có rất nhiều người nhìn. Muội còn thấy tận mắt, là người đụng công tử ngã xuống hôn trước một cái, sau đó công lại đem người ngược lại...ngược lại..."
Tiểu Hồng nói tới đây tim đập có chút dồn dập, mặt đỏ bừng, thẹn thùng không thể nói tiếp.
Thu Nguyệt Khê bĩu môi, "Tránh ra, ngay cả tiểu thư mà ngươi cũng muốn cười nhạo, xem ra ngươi thật sự chán sống"
"Ha ha ha...Tiểu thư à, người thật sự là chiếm được đại tiện nghi rồi nga, bộ dạng công tử xinh xắn thì không nói đi, ở Tần Hoài này có thể tìm ra một người ưu tú như công tử sao? Người đó, mau cười trộm đi a"
"Coi chừng ta đánh ngươi a..." Thu Nguyệt Khê đang cùng tiểu Hồng náo loạn thì bên ngoài lại truyền vào một âm thanh, "Thu tiểu thư, chúa thượng mời ngài đến phòng người một chuyến"
Thu Nguyệt Khê đẩy cửa, chứng kiến một nam tử đứng ngơ ngác đang cười ngây ngô, hỏi "Đã trễ thế này rồi, bảo ta qua đó làm gì chứ? A...Không phải miệng vết thương của hắn tái phát chứ?"
Mộc Thổ ngơ ngác lắc lắc đầu, nghĩ tới ánh mắt chúa thượng cũng tốt thật, tìm được một cô nương thanh tú diễm lệ như vậy, hắn cũng muốn bắt chước chúa thượng a, "Chúa thượng chỉ muốn mời ngài đi qua một chuyến, cái khác cũng không nói tới"
"À, biết rồi!" Thu Nguyệt Khê gật gật đầu.
Đi vào phòng trong của Nạp Lan Lạc, thấy hắn đã sớm nằm nghỉ, nàng liền rón rén đi đến bên giường của hắn ngồi xuống.
Nạp Lan Lạc mở mắt thấy nàng thì khẽ mỉm cười, trong nháy mắt Thu Nguyệt Khê cảm thấy choáng váng, tim không tự chủ được mà nhảy bang bang lên. Nghe được hắn ôn nhu mở miệng, "Tới đây nằm đi"
Thu Nguyệt Khê nghe lời nằm ở mép ngoài giường, Nạp Lan Lạc vươn tay đem chăn đắp lên người nàng, nhẹ nhàng ôm eo nàng, hai người dựa vào nhau rất gần, Nạp Lan Lạc đem đầu mình chôn vào cổ nàng, hô hấp nhẹ nhàng, "Hôm qua ngủ có ngon giấc không?"
Thu Nguyệt Khê "Ừ" một tiếng, Nạp Lan Lạc lại nói, "Ta thì không tốt rồi, ngươi uống nhiều rượu như vậy mà bày tỏ tâm ý với ta, rồi chính mình lại thở to ngủ như vậy, làm ta gối đầu một mình khó ngủ, ngươi nói ta nên làm thế nào cho phải đây?"
Thu Nguyệt Khê ha hả cười một tiếng, "Đáng đời!"
"Đúng vậy, là ta đáng đời, bị một nữ nhân không tim không phổi như ngươi chiếm tâm, còn bị nữ nhân không tim không phổi như ngươi khóa hồn, đừng nói là một đời một thế, mà đã định ta đời đời kiếp kiếp bị ngươi dắt đi rồi"
Thu Nguyệt Khê dừng lại, hỏi "Lạc, ngươi nói cho ta nghe một chút về thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đi. Lúc ấy ta mới có ba, bốn tuổi, làm sao có thể nhớ rõ giống ngươi được, hơn nữa lúc ta đến Tần Hoài lại bị bệnh nặng một thời gian, nghe Thu Nguyệt Lạc nói ta cái gì cũng đều không nhớ rõ. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, tiết kiệm thời gian ngươi lúc nào cũng oán ta là nữ nhân không tim không phổi"
Nạp Lan Lạc ngước mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Thu Nguyệt Khê rồi khẽ mỉm cười, lần nữa đem Thu Nguyệt Khê ôm vững vàng vào trong ngực nói, "Được"
Nghĩ ngợi một lát, hắn từ từ nói, "Lúc trước ta bị thương được đưa từ trong cung ra, đến đến nơi của dượng ngươi để dưỡng thương, chính là Bạch phủ, vóc dáng ngươi nho nhỏ, đột nhiên xông vào phòng của ta, đúng lúc đó, ta lại nghe được phụ thân ngươi bên ngoài phòng gọi to tên ngươi, liền biết được ngươi vừa gây họa xong rồi bỏ trốn..."
********************
"A..."
"A..."
Trong phòng Thu Nguyệt Lạc không ngừng truyền ra âm thanh như âm thanh giết heo, Thu Nguyệt Khê mặt đầy nước mắt, ngồi thút tha thút thít, tay đã đầy lỗ kim, còn có ngón tay chảy ra một giọt máu nhỏ, làm cho người ta đau lòng.
Thu Nguyệt Khê trừng to đôi mắt ướt nhẹp, hung dữ nhìn Thu Nguyệt Lạc, quệt miệng, nhưng lại không dám nói câu nào.
Thu Nguyệt Lạc bất đắc dĩ cảm thán, "Ta đã dạy ngươi nhiều lần như vậy, mà sao ngươi ngốc thế? Vẫn cứ nhầm tay mình mà đâm vào vậy?"
Nàng rốt cuộc nhịn không được mà nghẹn ngào nói, "Thu Nguyệt Lạc, ngươi...ngươi công và tư báo thù"
Thu Nguyệt Lạc bĩu môi, "Là quan báo tư thù!"
Đợi chút, nàng làm gì có cái gọi là báo thù chứ, đều là do nha đầu Thu Nguyệt Khê chết tiệt này quá ngốc đi, "Trước kia lúc ngươi học võ, ta thấy cánh tay ngươi cũng đổ máu mà có thấy ngươi khóc lúc nào đâu? Hôm nay bất quả chỉ bị vài kim châm liền khóc không ngừng là làm sao?"
"Sao lại giống nhau được chứ?" Thu Nguyệt Khê phản bác, "Năm đó lúc ta học võ, chính là mang tâm tình máu đổ mà học, cho nên dù có bị thương ta cũng không thể khóc. Nhưng mà...ô...Hôm nay ta chính là ôm tâm tình vừa học liền biết, ai ngờ lại biến thành thương tích đầy mình vậy!"
"Uy, thương tích đầy mình không phải dùng như vậy, cái đó là chỉ toàn thân ngươi đều bị thương, ngươi xem ngươi một chút đi, chỉ là đầu ngón tay bị kim đâm một chút thôi, ngươi nói như vậy...người không biết chuyện còn tưởng ta cay cú với ngươi!"
Thu Nguyệt Lạc cúi đầu liếc mắt nhìn hà bao Thu Nguyệt Khê đang làm, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nói, "Làm lại lần nữa! Nếu truyền ra ngoài, kỹ thuật thêu thùa của nữ nhân này là do ta dạy, đến lúc đó thật mắc cỡ chết ta"
Thu Nguyệt Khê rì rầm một tiếng, "Không được, cứ như vậy đi, đánh chết ta, ta cũng không làm nữa, hừ..."
Thu Nguyệt Khê cầm lấy hà bao liền chạy ra khỏi gian phòng, Thu Nguyệt Lạc bất đắc dĩ nhắm mắt lại, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép thôi. Nếu nàng đem hà bao kia tặng cho Nạp Lan Lạc, Nạp Lan Lạc sẽ nhận sao? Nàng ngẫm lại cũng thấy thật buồn cười!
Thu Nguyệt Lạc nâng trán, cảm thán một tiếng, "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có tay có chân đàng hoàng, vì sao lại không gõ cửa?"
Thu Nguyệt Khê le lưỡi, nhớ tới hôm nay mình có việc muốn cầu cạnh Thu Nguyệt Lạc, ngàn vạn lần không được cãi vã ầm ĩ, nên cợt nhả nói, "Tỷ tỷ tốt của ta ơi, ta và tỷ cần gì phải chú ý những thứ lễ tiết phá tình cảm này chứ"
Thu Nguyệt Lạc vừa nghe Thu Nguyệt Khê gọi mình một tiếng tỷ tỷ, liền biết nàng nhất định có việc cầu xin mình, nghĩ thầm trong bụng, khó có dịp Thu Nguyệt Khê phải cầu xin chính mình, nên nhất định phải bắt lấy thời cơ trừng trị nàng một phen.
"Thu Nguyệt Khê, sao ta không biết khi nào mà ngươi có thêm một tỷ tỷ tốt vậy a?"
Thu Nguyệt Khê giở giọng chân chó lôi kéo tay Thu Nguyệt Lạc nói, "Đương nhiên là tỷ rồi, chúng ta là tỷ muội chạy cùng một mẹ, huyết nồng hơn nước a""
"Ta cũng không biết là ta lại có muội muội tốt chạy cùng một mẹ, huyết nồng hơn nước nga, ta chỉ có một muội muội cùng chung huyết thống nhưng mà suốt ngày lại nghịch ngợm gây sự thôi" Thu Nguyệt Lạc cười khẽ.
Thu Nguyệt Khê giật miệng, "Ngươi còn nói, không phải tại ngươi suốt ngày nhất định bắt ta học cái thành ngữ gì đó, học chẳng vô, nói chẳng được"
"Ôi chao, dùng bừa bãi nhưng lại vô cùng tốt nga!"
Thu Nguyệt Lạc cười một tiếng, bộ dạng này rơi vào mắt Thu Nguyệt Khê, nàng đột nhiên xem đến ngây người, nụ cười như vậy rất mê người, nếu nàng học rồi lại cười cho Nạp Lan Lạc xem một chút, nói không chừng...Nạp Lan Lạc cũng bị nàng làm cho mê đảo a...
Thu Nguyệt Khê vội vàng nắm lấy ống tay áo Thu Nguyệt Lạc nói, "Tỷ tỷ tốt, bộ dạng ngươi vừa cười có thể chỉ cho ta hay không?"
Thu Nguyệt Lạc nhíu mày, trêu cười nói, "A, ngươi rốt cuộc cũng muốn trở thành tú cô nhà hắn rồi sao?" Ai bảo Thu Nguyệt Khê thường ngày cứ liên tục nói nàng là tú cô nhà hắn, thù ngoài miệng rốt cuộc cũng trả được rồi.
"Ha ha...ngươi cũng đừng giễu cợt ta nữa mà" Miệng nhỏ của Thu Nguyệt Khê cong lên, "Nói đi, ta phải làm như thế nào ngươi mới có thể dạy ta?" Gặp Thu Nguyệt Lạc không nói, nàng âm thầm mắng to trong lòng, Thu Nguyệt Lạc lòng dạ ngươi thật hiểm độc, vì sao mỗi lần muốn cầu cạnh nàng thì chính mình lại phải xuất ra một chút gì đó chứ? Cúi đầu ủ rũ, chỉ có thể đau lòng móc ra tấm ngân phiếu một trăm lượng đưa đến trước mặt Thu Nguyệt Lạc vung lên, "Được rồi chứ"
Ai ngờ nàng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến, trực tiếp ngồi yên trên ghế dựa, Thu Nguyệt Khê gãi gãi đầu, nhận mệnh nói, "Vậy tự ngươi nói đi"
"Cũng không phải là việc gì khó, ta nhớ rõ ngươi từng ở Diệu Âm các cướp được một quyển Nhạc phủ thi tập, đưa nó cho ta là được rồi" Thu Nguyệt Lạc nhẹ giọng nói.
Thu Nguyệt Khê lập tức kêu to, "Không được, cái đó giá không dưới một trăm lượng đâu"
"Dù sao thì ngươi xem cũng không hiểu, mà cũng không người nào dám mua của ngươi, không bằng đưa cho ta, ta xem xong tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi, được không?"
Ánh mắt của Thu Nguyệt Khê đảo đi đảo lại, lòng vòng ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy còn có lời, lúc này mới gật đầu nói, "Ngươi chờ..."
Một lát sau, Thu Nguyệt Khê quay lại, đem Nhạc phủ thi tập bỏ lên bàn, "Lúc ta đến đây cũng có suy nghĩ, dù sao ta giữ cũng vô dụng, tặng cho ngươi luôn, không cần trả lại ta"
Thu Nguyệt Lạc vui vẻ ra mặt, vội vàng đứng lên lôi kéo tay Thu Nguyệt Khê, "Đúng là muội muội tốt, quả nhiên ta và ngươi là cùng một mẹ sinh ra, cùng chung huyết thống a"
Thu Nguyệt Khê hài lòng gật đầu, "Nếu đã như vậy, thì nhanh dạy ta làm hà bao đi, tên Nạp Lan Lạc nát người kia, biết rõ ta không rành nữ công, lại còn bắt ta thêu hà bao cho hắn chứ, hừ..."
"A, thì ra là do nam tử tên Nạp Lan Lạc kia sao!!"
Thu Nguyệt Lạc đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, à, vừa nghĩ tới, thì ra là hắn...Không trách được phụ thân cùng mẫu thân xem hắn như trân bảo mà chiếu cố, thật không nghĩ tới, đã nhiều năm qua như vậy rồi, hắn vẫn còn tìm đến Thu Nguyệt Khê.
Chỉ tiếc rằng Thu Nguyệt Khê sau khi đến Tần Hoài lại sinh ra một cơn bạo bệnh, sau cơn bệnh đó thì cái gì cũng đều không nhớ rõ.
"Nguyệt Khê, những chuyện lúc chúng ta còn ở kinh thành, ngươi không có chút ấn tượng gì sao?"
Thu Nguyệt Khê lúc này đang lắc cái hà bao qua lại, rất rầu rĩ nhìn các mũi thêu, tùy ý nói, "Không nhớ, có chuyện gì sao?"
"Vậy ngươi có biết được từ mười hai năm về trước, ngươi đã gặp qua Nạp Lan Lạc rồi hay không?" Thu Nguyệt Lạc lại hỏi lần nữa.
Thu Nguyệt Khê dừng lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nói, "Hắn cũng đã từng nói qua với ta như vậy, mà đúng là ta một chút ấn tượng cũng không có, Thu Nguyệt Lạc, ngươi nhớ rõ đúng không? Vậy ngươi nói cho ta biết được không?"
Thu Nguyệt Lạc lắc đầu cười, "Chuyện tình phát sinh giữa hai người các ngươi, ta nào biết được gì, không bằng bản thân ngươi tự đi hỏi đi. Nếu Nạp Lan Lạc cưới ngươi thì rốt cuộc cũng có người đem nha đầu nhà ngươi áp chế lại rồi"
Thu Nguyệt Khê le lưỡi, rì rầm một tiếng!
Đêm...Thu Nguyệt Khê vỗ vỗ bả vai mỏi nhừ trở lại gian phòng của mình, gặp tiểu Hồng đang cười trộm, không vui mắng, "Cười cười cười...có gì buồn cười chứ. Nếu ngươi còn cười, ta đem ngươi gả ngay cho a Lực!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Hồng thẹn thùng, sẳng giọng nói, "Tiểu thư thiệt là, cũng không cần bắt tiểu Hồng nín cười chứ!"
"Hừ...Hôm nay lúc gia gia cùng phụ thân của ta đi ra, vì sao lại không gọi ta một tiếng, cũng may là ta cơ trí, nếu không nhất định bị tên lỗ mũi to xách theo hài chạy khắp viện rồi!" Thu Nguyệt Khê ngẫm lại mà cảm thấy tức giận.
"Tiểu thư, người không biết rồi, lúc ấy đã không còn kịp nữa, muội với a Lực chỉ có thể chạy trước, vạn nhất lão gia lại cầm hài đuổi theo người khắp sân, muội cùng với a Lực chắc chắn sẽ đi tìm phu nhân chạy đến giúp người!"
Thu Nguyệt Khê thấy nàng nói thành khẩn như vậy nên lúc nàng mới hài lòng gật đầu.
Tiểu Hồng cười hì hì nói, "Tiểu thư, là người không biết thôi, hôm qua người đè công tử ra hôn, đúng lúc ấy có rất nhiều người nhìn. Muội còn thấy tận mắt, là người đụng công tử ngã xuống hôn trước một cái, sau đó công lại đem người ngược lại...ngược lại..."
Tiểu Hồng nói tới đây tim đập có chút dồn dập, mặt đỏ bừng, thẹn thùng không thể nói tiếp.
Thu Nguyệt Khê bĩu môi, "Tránh ra, ngay cả tiểu thư mà ngươi cũng muốn cười nhạo, xem ra ngươi thật sự chán sống"
"Ha ha ha...Tiểu thư à, người thật sự là chiếm được đại tiện nghi rồi nga, bộ dạng công tử xinh xắn thì không nói đi, ở Tần Hoài này có thể tìm ra một người ưu tú như công tử sao? Người đó, mau cười trộm đi a"
"Coi chừng ta đánh ngươi a..." Thu Nguyệt Khê đang cùng tiểu Hồng náo loạn thì bên ngoài lại truyền vào một âm thanh, "Thu tiểu thư, chúa thượng mời ngài đến phòng người một chuyến"
Thu Nguyệt Khê đẩy cửa, chứng kiến một nam tử đứng ngơ ngác đang cười ngây ngô, hỏi "Đã trễ thế này rồi, bảo ta qua đó làm gì chứ? A...Không phải miệng vết thương của hắn tái phát chứ?"
Mộc Thổ ngơ ngác lắc lắc đầu, nghĩ tới ánh mắt chúa thượng cũng tốt thật, tìm được một cô nương thanh tú diễm lệ như vậy, hắn cũng muốn bắt chước chúa thượng a, "Chúa thượng chỉ muốn mời ngài đi qua một chuyến, cái khác cũng không nói tới"
"À, biết rồi!" Thu Nguyệt Khê gật gật đầu.
Đi vào phòng trong của Nạp Lan Lạc, thấy hắn đã sớm nằm nghỉ, nàng liền rón rén đi đến bên giường của hắn ngồi xuống.
Nạp Lan Lạc mở mắt thấy nàng thì khẽ mỉm cười, trong nháy mắt Thu Nguyệt Khê cảm thấy choáng váng, tim không tự chủ được mà nhảy bang bang lên. Nghe được hắn ôn nhu mở miệng, "Tới đây nằm đi"
Thu Nguyệt Khê nghe lời nằm ở mép ngoài giường, Nạp Lan Lạc vươn tay đem chăn đắp lên người nàng, nhẹ nhàng ôm eo nàng, hai người dựa vào nhau rất gần, Nạp Lan Lạc đem đầu mình chôn vào cổ nàng, hô hấp nhẹ nhàng, "Hôm qua ngủ có ngon giấc không?"
Thu Nguyệt Khê "Ừ" một tiếng, Nạp Lan Lạc lại nói, "Ta thì không tốt rồi, ngươi uống nhiều rượu như vậy mà bày tỏ tâm ý với ta, rồi chính mình lại thở to ngủ như vậy, làm ta gối đầu một mình khó ngủ, ngươi nói ta nên làm thế nào cho phải đây?"
Thu Nguyệt Khê ha hả cười một tiếng, "Đáng đời!"
"Đúng vậy, là ta đáng đời, bị một nữ nhân không tim không phổi như ngươi chiếm tâm, còn bị nữ nhân không tim không phổi như ngươi khóa hồn, đừng nói là một đời một thế, mà đã định ta đời đời kiếp kiếp bị ngươi dắt đi rồi"
Thu Nguyệt Khê dừng lại, hỏi "Lạc, ngươi nói cho ta nghe một chút về thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đi. Lúc ấy ta mới có ba, bốn tuổi, làm sao có thể nhớ rõ giống ngươi được, hơn nữa lúc ta đến Tần Hoài lại bị bệnh nặng một thời gian, nghe Thu Nguyệt Lạc nói ta cái gì cũng đều không nhớ rõ. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, tiết kiệm thời gian ngươi lúc nào cũng oán ta là nữ nhân không tim không phổi"
Nạp Lan Lạc ngước mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Thu Nguyệt Khê rồi khẽ mỉm cười, lần nữa đem Thu Nguyệt Khê ôm vững vàng vào trong ngực nói, "Được"
Nghĩ ngợi một lát, hắn từ từ nói, "Lúc trước ta bị thương được đưa từ trong cung ra, đến đến nơi của dượng ngươi để dưỡng thương, chính là Bạch phủ, vóc dáng ngươi nho nhỏ, đột nhiên xông vào phòng của ta, đúng lúc đó, ta lại nghe được phụ thân ngươi bên ngoài phòng gọi to tên ngươi, liền biết được ngươi vừa gây họa xong rồi bỏ trốn..."
********************
"A..."
"A..."
Trong phòng Thu Nguyệt Lạc không ngừng truyền ra âm thanh như âm thanh giết heo, Thu Nguyệt Khê mặt đầy nước mắt, ngồi thút tha thút thít, tay đã đầy lỗ kim, còn có ngón tay chảy ra một giọt máu nhỏ, làm cho người ta đau lòng.
Thu Nguyệt Khê trừng to đôi mắt ướt nhẹp, hung dữ nhìn Thu Nguyệt Lạc, quệt miệng, nhưng lại không dám nói câu nào.
Thu Nguyệt Lạc bất đắc dĩ cảm thán, "Ta đã dạy ngươi nhiều lần như vậy, mà sao ngươi ngốc thế? Vẫn cứ nhầm tay mình mà đâm vào vậy?"
Nàng rốt cuộc nhịn không được mà nghẹn ngào nói, "Thu Nguyệt Lạc, ngươi...ngươi công và tư báo thù"
Thu Nguyệt Lạc bĩu môi, "Là quan báo tư thù!"
Đợi chút, nàng làm gì có cái gọi là báo thù chứ, đều là do nha đầu Thu Nguyệt Khê chết tiệt này quá ngốc đi, "Trước kia lúc ngươi học võ, ta thấy cánh tay ngươi cũng đổ máu mà có thấy ngươi khóc lúc nào đâu? Hôm nay bất quả chỉ bị vài kim châm liền khóc không ngừng là làm sao?"
"Sao lại giống nhau được chứ?" Thu Nguyệt Khê phản bác, "Năm đó lúc ta học võ, chính là mang tâm tình máu đổ mà học, cho nên dù có bị thương ta cũng không thể khóc. Nhưng mà...ô...Hôm nay ta chính là ôm tâm tình vừa học liền biết, ai ngờ lại biến thành thương tích đầy mình vậy!"
"Uy, thương tích đầy mình không phải dùng như vậy, cái đó là chỉ toàn thân ngươi đều bị thương, ngươi xem ngươi một chút đi, chỉ là đầu ngón tay bị kim đâm một chút thôi, ngươi nói như vậy...người không biết chuyện còn tưởng ta cay cú với ngươi!"
Thu Nguyệt Lạc cúi đầu liếc mắt nhìn hà bao Thu Nguyệt Khê đang làm, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nói, "Làm lại lần nữa! Nếu truyền ra ngoài, kỹ thuật thêu thùa của nữ nhân này là do ta dạy, đến lúc đó thật mắc cỡ chết ta"
Thu Nguyệt Khê rì rầm một tiếng, "Không được, cứ như vậy đi, đánh chết ta, ta cũng không làm nữa, hừ..."
Thu Nguyệt Khê cầm lấy hà bao liền chạy ra khỏi gian phòng, Thu Nguyệt Lạc bất đắc dĩ nhắm mắt lại, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép thôi. Nếu nàng đem hà bao kia tặng cho Nạp Lan Lạc, Nạp Lan Lạc sẽ nhận sao? Nàng ngẫm lại cũng thấy thật buồn cười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.