Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1186: Cháy
Linh Tiểu Tức
29/01/2022
Triệu Húc cắn răng.
Dù thế nào, hắn đều phải tìm được đại phu giải độc cho nàng.
...
Chuyện hài tử, Vân Trân không biết Triệu Húc xử lý thế nào. Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRЦмt rцуen.vN --
Bởi vì hiện tại nàng đã không còn sức lực quan tâm những thứ đó.
Sức khỏe của nàng càng ngày càng yếu.
Nàng biết, mình sắp không trụ nổi nữa rồi.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ..." Vân Trân ôm ngực ho khan.
Nàng không muốn kinh động nha hoàn bên ngoài.
Bởi vì kinh động nha hoàn bên ngoài, sẽ kinh động tới Triệu Húc.
Nhưng nhịn ho là một chuyện rất khó.
Kẽo kẹt.
Sau tiếng đẩy cửa là tiếng nha hoàn hỏi thăm.
"Cô nương? Cô nương không sao chứ? Sao lại ho khan như thế? Nô tỳ lập tức..." Nha hoàn lo lắng nhìn Vân Trân, nói rồi liền muốn xoay người chạy qua Hàn Lan Viện.
"Đừng..." Vân Trân bắt lấy tay nàng ấy, lắc đầu, "Đừng... Đừng đi tìm người... Ta... Khụ khụ... Nghỉ ngơi một lát sẽ không sao..."
"Nhưng..." Nha hoàn vẫn không yên tâm.
Vân Trân kiên trì lắc đầu.
Nha hoàn thấy vậy, đành từ bỏ: "Vậy cô nương, để nô tỳ đỡ người về giường nghỉ ngơi."
"Làm phiền." Vân Trân gật đầu, được nha hoàn chậm rãi dìu tới mép giường, nằm xuống.
"Cô nương, nô tỳ canh giữ ngay cửa. Nếu người có việc gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nô tỳ."
"Ừ, ta biết rồi."
Nha hoàn sửa lại chăn cho nàng, sau khi kiểm tra cửa sổ, lúc này mới ra ngoài.
Vân Trân thật sự rất mệt.
Rất nhanh, nàng đã thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, trong mơ màng, nàng hình như nghe có người kêu đi lấy nước, cứu lửa, theo đó là tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai.
Giống như có người chạy vào Tê Thư Trai, mang theo không ít hạ nhân.
Cứu lửa?
Lúc này, đầu Vân Trân vẫn choáng váng.
Một lát sau, nàng mới ngửi thấy mùi gì đó. Mùi này có hơi quen thuộc, lại hơi sặc mũi, khiến yết hầu nàng vô cùng khó chịu.
Vân Trân nhíu mày, chậm rãi tỉnh lại.
Xung quanh quá an tĩnh.
Nàng gọi nha hoàn mấy tiếng.
Nhưng không ai trả lời nàng.
"Khụ khụ khụ..." Vân Trân ôm ngực ho khan, mang giày vào, khoác thêm xiêm y, đứng dậy.
Nàng hơi khát nước, muốn uống nước.
Nàng đè đầu giường, đi đến cái bàn giữa phòng, vất vả lắm mới đến nơi, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng ngồi xuống, duỗi tay muốn lấy ấm trà.
Đúng lúc này, bên tai nàng đột nhiên xuất hiện âm thanh gì đó.
Bùm bùm...
Âm thanh rất nhỏ, nhưng biểu thị cho sự nguy hiểm.
Vân Trân dừng tay.
Nàng lắng tai nghe, như muốn xác định đó là gì.
Rất nhanh, âm thanh kia càng ngày càng vang, đồng thời, có tro bụi bay vào mũi nàng.
Lửa?
Đầu óc Vân Trân dừng lại.
Không xong rồi!
Cháy!
Vân Trân đứng lên.
Có lẽ vội đứng dậy, cơ thể theo đó lảo đảo. Vân Trân vội giữ lấy cạnh bàn, lúc này mới không ngã xuống.
Chờ bản thân tỉnh táo lại, nàng nhìn về phía có tiếng động.
Chỉ thấy ngoài cửa loáng thoáng ánh lửa.
Cháy.
Đây không phải mơ.
Thế lửa tới rào rạt, rất nhanh đã thổi bay cửa gỗ, tiến vào phòng.
Dù thế nào, hắn đều phải tìm được đại phu giải độc cho nàng.
...
Chuyện hài tử, Vân Trân không biết Triệu Húc xử lý thế nào. Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRЦмt rцуen.vN --
Bởi vì hiện tại nàng đã không còn sức lực quan tâm những thứ đó.
Sức khỏe của nàng càng ngày càng yếu.
Nàng biết, mình sắp không trụ nổi nữa rồi.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ..." Vân Trân ôm ngực ho khan.
Nàng không muốn kinh động nha hoàn bên ngoài.
Bởi vì kinh động nha hoàn bên ngoài, sẽ kinh động tới Triệu Húc.
Nhưng nhịn ho là một chuyện rất khó.
Kẽo kẹt.
Sau tiếng đẩy cửa là tiếng nha hoàn hỏi thăm.
"Cô nương? Cô nương không sao chứ? Sao lại ho khan như thế? Nô tỳ lập tức..." Nha hoàn lo lắng nhìn Vân Trân, nói rồi liền muốn xoay người chạy qua Hàn Lan Viện.
"Đừng..." Vân Trân bắt lấy tay nàng ấy, lắc đầu, "Đừng... Đừng đi tìm người... Ta... Khụ khụ... Nghỉ ngơi một lát sẽ không sao..."
"Nhưng..." Nha hoàn vẫn không yên tâm.
Vân Trân kiên trì lắc đầu.
Nha hoàn thấy vậy, đành từ bỏ: "Vậy cô nương, để nô tỳ đỡ người về giường nghỉ ngơi."
"Làm phiền." Vân Trân gật đầu, được nha hoàn chậm rãi dìu tới mép giường, nằm xuống.
"Cô nương, nô tỳ canh giữ ngay cửa. Nếu người có việc gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nô tỳ."
"Ừ, ta biết rồi."
Nha hoàn sửa lại chăn cho nàng, sau khi kiểm tra cửa sổ, lúc này mới ra ngoài.
Vân Trân thật sự rất mệt.
Rất nhanh, nàng đã thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, trong mơ màng, nàng hình như nghe có người kêu đi lấy nước, cứu lửa, theo đó là tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai.
Giống như có người chạy vào Tê Thư Trai, mang theo không ít hạ nhân.
Cứu lửa?
Lúc này, đầu Vân Trân vẫn choáng váng.
Một lát sau, nàng mới ngửi thấy mùi gì đó. Mùi này có hơi quen thuộc, lại hơi sặc mũi, khiến yết hầu nàng vô cùng khó chịu.
Vân Trân nhíu mày, chậm rãi tỉnh lại.
Xung quanh quá an tĩnh.
Nàng gọi nha hoàn mấy tiếng.
Nhưng không ai trả lời nàng.
"Khụ khụ khụ..." Vân Trân ôm ngực ho khan, mang giày vào, khoác thêm xiêm y, đứng dậy.
Nàng hơi khát nước, muốn uống nước.
Nàng đè đầu giường, đi đến cái bàn giữa phòng, vất vả lắm mới đến nơi, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng ngồi xuống, duỗi tay muốn lấy ấm trà.
Đúng lúc này, bên tai nàng đột nhiên xuất hiện âm thanh gì đó.
Bùm bùm...
Âm thanh rất nhỏ, nhưng biểu thị cho sự nguy hiểm.
Vân Trân dừng tay.
Nàng lắng tai nghe, như muốn xác định đó là gì.
Rất nhanh, âm thanh kia càng ngày càng vang, đồng thời, có tro bụi bay vào mũi nàng.
Lửa?
Đầu óc Vân Trân dừng lại.
Không xong rồi!
Cháy!
Vân Trân đứng lên.
Có lẽ vội đứng dậy, cơ thể theo đó lảo đảo. Vân Trân vội giữ lấy cạnh bàn, lúc này mới không ngã xuống.
Chờ bản thân tỉnh táo lại, nàng nhìn về phía có tiếng động.
Chỉ thấy ngoài cửa loáng thoáng ánh lửa.
Cháy.
Đây không phải mơ.
Thế lửa tới rào rạt, rất nhanh đã thổi bay cửa gỗ, tiến vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.