Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 934: Độc Cô gia
Linh Tiểu Tức
21/12/2021
Chờ y tỉnh lại, phát hiện mình được một đội thương nhân cứu. Khi đó, bọn họ đã rời khỏi Vân Hán quốc, tới mười tám bộ lạc ở phương Bắc.
Vừa lúc chính là địa bàn của bộ lạc Sư Thứu.
Ngụy Thư Tĩnh lo cho nhóm Vân Trân, vốn định sau khi tỉnh lại sẽ cáo từ.
Hết cách, độc trong cơ thể y chưa được giải tận gốc, võ công không thể khôi phục hoàn toàn. Hơn nữa lúc ấy, đội thương nhân cứu y lại gặp phiền phức, Ngụy Thư Tĩnh không thể bỏ rơi đội thương nhân không màng, một mình rời đi.
"Cho nên ta ở lại. Ta vốn định mau chóng giải quyết, sau đó trở về hội hợp với mọi người. Nhưng không ngờ người đội thương nhân kia đắc tội lại là vương tộc bộ lạc Sư Thứu."
Bộ lạc sư Thứu là bộ lạc lớn mạnh nhất trong mười tám bộ lạc phương Bắc.
Chỉ cần là làm ăn buôn bán ở phương Bắc, đều cần được bộ lạc Sư Thứu cho phép.
Đội thương nhân cứu Ngụy Thư Tĩnh kia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Thương nhân đến từ bên ngoài mỗi năm đều phải nộp thuế cho bộ lạc Sư Thứu." Ngụy Thư Tĩnh tiếp tục, "Đội thương nhân kia đã nộp thuế năm trước..."
Nhưng cố tình lần này bọn họ tới, người lo việc thuế má trước bị mất chức, bắt buộc phải nộp thuế cho đại nhân mới tới. Hơn nữa còn dùng cái cớ này tịch thu tất cả hàng hóa của đội thương nhân.
Đội thương nhân mỗi lần đi làm ăn buôn bán, trên cơ bản đều dẫn theo gia đình.
Nếu hàng hóa bị tịch thu không thể lấy lại, đội thương nhân chắc chắn chịu tổn thất nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là có thể táng gia bại sản.
Ngụy Thư Tĩnh và người của đội ngũ đi tìm quan thu thuế mới nhậm chức, vốn định thương lượng xem có thể giao số thuế thích hợp, sau đó chuộc hàng hóa về không.
Kết quả, quan thu thuế mới nhậm chức kia coi trọng nữ nhi của lão bản đội thương nhân, muốn cường đoạt người ta.
Ngụy Thư Tĩnh vì cứu cô nương kia, đánh quan thu thuế một trận, thuận tiện giúp đội ngũ lấy hàng hóa về.
Ngụy Thư Tĩnh xưa nay không phải người xúc động.
Trước khi giúp đội thương nhân kia, y đã nghĩ kỹ rồi, định một mình gánh vác tất cả.
Vì thế, y trói quan thu thuế kia lại, lệnh ông ta thả đội thương nhân đi.
Còn bản thân y ở lại, tránh cho việc quan thu thuế trả thù.
Chờ đội thương nhân bình an rời đi, Ngụy Thư Tĩnh mới biết muội muội của quan thu thuế kia gả cho cháu trai của đại vương bộ lạc Sư Thứu làm trắc phi, rất được sủng ái.
Hiện tại, y đánh quan thu thuế, lại bắt cóc ông ta, người của bộ lạc Sư Thứu đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Rất nhanh, Độc Cô Hạo Lan xuất hiện." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Đại vương của bộ lạc Sư Thứu họ Độc Cô, tên Khiếu Lang, dưới gối chỉ có một nữ nhi tên Độc Cô Minh Ngọc.
Bộ lạc Sư Thứu không có tiền lệ nữ tử kế thừa vương vị, cho nên sau khi Độc Cô Khiếu Lang chết, vương vị của ông ấy chỉ có thể truyền cho nhi tử. Không có nhi tử, vậy cháu trai, chỉ cần là nam tử có huyết mạch Độc Cô gia đều có cơ hội kế thừa vương vị.
Mà Độc Cô Hạo Lan chính là con trai của đệ đệ Độc Cô Khiếu Lang, cũng là người có khả năng kế thừa vương vị bộ tộc Sư Thứu nhất sau khi Độc Cô Khiếu Lang chết.
Nói tới đây, Ngụy Thư Tĩnh dừng lại, cười khổ.
"Có lẽ muội không biết, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Hạo Lan, ta thật sự rất khiếp sợ." Ngụy Thư Tĩnh nhìn Vân Trân, kể, "Bởi vì gã thật sự quá giống ta. Ta sống từng đó năm, lần đầu tiên thấy có người giống ta như vậy!"
"Ngụy đại ca..."
Vừa lúc chính là địa bàn của bộ lạc Sư Thứu.
Ngụy Thư Tĩnh lo cho nhóm Vân Trân, vốn định sau khi tỉnh lại sẽ cáo từ.
Hết cách, độc trong cơ thể y chưa được giải tận gốc, võ công không thể khôi phục hoàn toàn. Hơn nữa lúc ấy, đội thương nhân cứu y lại gặp phiền phức, Ngụy Thư Tĩnh không thể bỏ rơi đội thương nhân không màng, một mình rời đi.
"Cho nên ta ở lại. Ta vốn định mau chóng giải quyết, sau đó trở về hội hợp với mọi người. Nhưng không ngờ người đội thương nhân kia đắc tội lại là vương tộc bộ lạc Sư Thứu."
Bộ lạc sư Thứu là bộ lạc lớn mạnh nhất trong mười tám bộ lạc phương Bắc.
Chỉ cần là làm ăn buôn bán ở phương Bắc, đều cần được bộ lạc Sư Thứu cho phép.
Đội thương nhân cứu Ngụy Thư Tĩnh kia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Thương nhân đến từ bên ngoài mỗi năm đều phải nộp thuế cho bộ lạc Sư Thứu." Ngụy Thư Tĩnh tiếp tục, "Đội thương nhân kia đã nộp thuế năm trước..."
Nhưng cố tình lần này bọn họ tới, người lo việc thuế má trước bị mất chức, bắt buộc phải nộp thuế cho đại nhân mới tới. Hơn nữa còn dùng cái cớ này tịch thu tất cả hàng hóa của đội thương nhân.
Đội thương nhân mỗi lần đi làm ăn buôn bán, trên cơ bản đều dẫn theo gia đình.
Nếu hàng hóa bị tịch thu không thể lấy lại, đội thương nhân chắc chắn chịu tổn thất nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là có thể táng gia bại sản.
Ngụy Thư Tĩnh và người của đội ngũ đi tìm quan thu thuế mới nhậm chức, vốn định thương lượng xem có thể giao số thuế thích hợp, sau đó chuộc hàng hóa về không.
Kết quả, quan thu thuế mới nhậm chức kia coi trọng nữ nhi của lão bản đội thương nhân, muốn cường đoạt người ta.
Ngụy Thư Tĩnh vì cứu cô nương kia, đánh quan thu thuế một trận, thuận tiện giúp đội ngũ lấy hàng hóa về.
Ngụy Thư Tĩnh xưa nay không phải người xúc động.
Trước khi giúp đội thương nhân kia, y đã nghĩ kỹ rồi, định một mình gánh vác tất cả.
Vì thế, y trói quan thu thuế kia lại, lệnh ông ta thả đội thương nhân đi.
Còn bản thân y ở lại, tránh cho việc quan thu thuế trả thù.
Chờ đội thương nhân bình an rời đi, Ngụy Thư Tĩnh mới biết muội muội của quan thu thuế kia gả cho cháu trai của đại vương bộ lạc Sư Thứu làm trắc phi, rất được sủng ái.
Hiện tại, y đánh quan thu thuế, lại bắt cóc ông ta, người của bộ lạc Sư Thứu đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Rất nhanh, Độc Cô Hạo Lan xuất hiện." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Đại vương của bộ lạc Sư Thứu họ Độc Cô, tên Khiếu Lang, dưới gối chỉ có một nữ nhi tên Độc Cô Minh Ngọc.
Bộ lạc Sư Thứu không có tiền lệ nữ tử kế thừa vương vị, cho nên sau khi Độc Cô Khiếu Lang chết, vương vị của ông ấy chỉ có thể truyền cho nhi tử. Không có nhi tử, vậy cháu trai, chỉ cần là nam tử có huyết mạch Độc Cô gia đều có cơ hội kế thừa vương vị.
Mà Độc Cô Hạo Lan chính là con trai của đệ đệ Độc Cô Khiếu Lang, cũng là người có khả năng kế thừa vương vị bộ tộc Sư Thứu nhất sau khi Độc Cô Khiếu Lang chết.
Nói tới đây, Ngụy Thư Tĩnh dừng lại, cười khổ.
"Có lẽ muội không biết, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Hạo Lan, ta thật sự rất khiếp sợ." Ngụy Thư Tĩnh nhìn Vân Trân, kể, "Bởi vì gã thật sự quá giống ta. Ta sống từng đó năm, lần đầu tiên thấy có người giống ta như vậy!"
"Ngụy đại ca..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.