Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1394: Hai tin tức
Linh Tiểu Tức
06/03/2022
"Ta hi vọng sau khi ngươi đi, có thể giúp ta chăm sóc phụ thân mẫu thân cùng Lân Nhi." Vương Quân Ngọc rũ mi mắt xuống, "Tin rằng không lâu nữa, bọn họ sẽ nhận được tin ta 'đã chết'. Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ rất buồn. Phụ thân mẫu thân tuổi đã lớn, Lân Nhi lại còn nhỏ, ta rất lo cho họ."
Nói tới đây, Vương Quân Ngọc dừng một chút.
"Nếu tương lai thân phận của ta thật sự bại lộ, ta cũng hi vọng ngươi có thể bảo vệ bọn họ. Ta biết địa vị của ngươi trong lòng Túc Vương rất lớn. Nếu là ngươi, chắc hẳn có thể bảo vệ họ."
Câu cuối cùng mới là chuyện quan trọng Vương Quân Ngọc muốn nói với nàng.
Hắn muốn Vân Trân có thể thề trước mặt hắn, sau khi thả nàng đi, nàng có thể cố hết sức bảo vệ Vương gia, dù tương lai chuyện Vương Quân Ngọc trở thành Thất hoàng tử người Nhung bại lộ, triều đình Vân Hán Quốc muốn trị tội Vương gia... Vương Quân Ngọc hi vọng khi đó nàng có thể cố hết sức mình bảo vệ người Vương gia.
"Ngươi tin lời hứa của ta?" Vân Trân hỏi.
"Ta tin ngươi." Vương Quân Ngọc nhìn nàng, "Dù sao, ngươi là thật lòng đối đãi với Lân Nhi."
Vân Trân cũng nhìn hắn. Nửa ngày sau, nàng gật đầu: "Được, ta hứa với ngươi. Nếu ngươi có thể thả ta đi, nếu ta có thể sống, ta đây nhất định sẽ cố hết sức bảo vệ Vương gia."
"Đa tạ." Vương Quân Ngọc ngồi trên giường, khom người, "Để đa tạ ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết hai chuyện. Chuyện thứ nhất, chiến tranh lần này sẽ không kéo dài quá lâu, người Nhung chỉ hi vọng có được một mảnh đất có thể sinh tồn, một mảnh đất có thể được mùa. Cho nên thổ địa lần này Vân Hán Quốc mất, cuối cùng sẽ lấy ngoài thành Toại Châu làm giới hạn với Vân Hán. Phía Bắc Vân Hán sẽ thuộc về người Nhung, còn phía Nam vẫn là thổ địa của Vân Hán Quốc."
"Ngươi hình như rất có lòng tin với trận chiến này." Vân Trân nói.
Vương Quân Ngọc cười cười: "Không phải ta có lòng tin với người Nhung, mà ta tin Trấn Bắc quân. Chuyện thứ hai ta muốn nói với ngươi là trong cuộc chiến lần này, Trấn Bắc quân sẽ bại. Bởi vì có người địa vị cao trong Trấn Bắc quân làm phản."
Hết câu, Vân Trân nhíu mày.
Làm phản...
Còn là người có địa vị cao trong Trấn Bắc quân.
Nếu có người địa vị cao trong Trấn Bắc quân làm phản, thông đông kẻ địch, như vậy Trấn Bắc quân liên tiếp bại trận, những tòa thành trì quan trọng như Lạc thành và Biên Nham thành mất đi cũng coi như đã tìm ra lý do.
"Ngươi nói ta biết, không sợ ta đưa tin này về Trấn Bắc quân sao?" Vân Trân hỏi.
"Không sợ." Vương Quân Ngọc lắc đầu, "Một, hiện tại ta sẽ không thả ngươi đi, phải chờ đến khi đại cục đã định. Hai, cho dù ngươi biết thân phận người nọ, truyền tin về, người nọ ở trong quân đức cao vọng trọng. Ngươi nói xem, bọn họ sẽ tin một tướng lĩnh kề vai chiến đấu với họ, hay là tin một người như ngươi vốn chưa rửa sạch hiềm nghi, sau đó còn chạy ra khỏi Hỏa Diễm thành, ở với ta một khoảng thời gian nhưng vẫn toàn thân rút lui? Bọn họ sẽ nghĩ ngươi đang hãm hại trung lương."
Vân Trân cúi đầu.
Đúng vậy.
Xem ra thân phận của Vương Quân Ngọc khiến nàng quá khiếp sợ, cho nên nhất thời mất bình tĩnh, quên mất rằng trước khi trở thành Thất hoàng tử người Nhung, Vương Quân Ngọc thật ra là một thương nhân khôn khéo.
Đầu óc của thương nhân không nên khinh thường.
"Đúng vậy, ngươi nói đúng." Nói rồi, Vân Trân sửa sang lại đồ xem bệnh, hai tay đặt trên xe lăn, định rời đi, "Ta sẽ ghi nhớ ước định giữa chúng ta. Vậy hiện tại, xin ngài nói ta biết tên thật của ngài."
Nói tới đây, Vương Quân Ngọc dừng một chút.
"Nếu tương lai thân phận của ta thật sự bại lộ, ta cũng hi vọng ngươi có thể bảo vệ bọn họ. Ta biết địa vị của ngươi trong lòng Túc Vương rất lớn. Nếu là ngươi, chắc hẳn có thể bảo vệ họ."
Câu cuối cùng mới là chuyện quan trọng Vương Quân Ngọc muốn nói với nàng.
Hắn muốn Vân Trân có thể thề trước mặt hắn, sau khi thả nàng đi, nàng có thể cố hết sức bảo vệ Vương gia, dù tương lai chuyện Vương Quân Ngọc trở thành Thất hoàng tử người Nhung bại lộ, triều đình Vân Hán Quốc muốn trị tội Vương gia... Vương Quân Ngọc hi vọng khi đó nàng có thể cố hết sức mình bảo vệ người Vương gia.
"Ngươi tin lời hứa của ta?" Vân Trân hỏi.
"Ta tin ngươi." Vương Quân Ngọc nhìn nàng, "Dù sao, ngươi là thật lòng đối đãi với Lân Nhi."
Vân Trân cũng nhìn hắn. Nửa ngày sau, nàng gật đầu: "Được, ta hứa với ngươi. Nếu ngươi có thể thả ta đi, nếu ta có thể sống, ta đây nhất định sẽ cố hết sức bảo vệ Vương gia."
"Đa tạ." Vương Quân Ngọc ngồi trên giường, khom người, "Để đa tạ ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết hai chuyện. Chuyện thứ nhất, chiến tranh lần này sẽ không kéo dài quá lâu, người Nhung chỉ hi vọng có được một mảnh đất có thể sinh tồn, một mảnh đất có thể được mùa. Cho nên thổ địa lần này Vân Hán Quốc mất, cuối cùng sẽ lấy ngoài thành Toại Châu làm giới hạn với Vân Hán. Phía Bắc Vân Hán sẽ thuộc về người Nhung, còn phía Nam vẫn là thổ địa của Vân Hán Quốc."
"Ngươi hình như rất có lòng tin với trận chiến này." Vân Trân nói.
Vương Quân Ngọc cười cười: "Không phải ta có lòng tin với người Nhung, mà ta tin Trấn Bắc quân. Chuyện thứ hai ta muốn nói với ngươi là trong cuộc chiến lần này, Trấn Bắc quân sẽ bại. Bởi vì có người địa vị cao trong Trấn Bắc quân làm phản."
Hết câu, Vân Trân nhíu mày.
Làm phản...
Còn là người có địa vị cao trong Trấn Bắc quân.
Nếu có người địa vị cao trong Trấn Bắc quân làm phản, thông đông kẻ địch, như vậy Trấn Bắc quân liên tiếp bại trận, những tòa thành trì quan trọng như Lạc thành và Biên Nham thành mất đi cũng coi như đã tìm ra lý do.
"Ngươi nói ta biết, không sợ ta đưa tin này về Trấn Bắc quân sao?" Vân Trân hỏi.
"Không sợ." Vương Quân Ngọc lắc đầu, "Một, hiện tại ta sẽ không thả ngươi đi, phải chờ đến khi đại cục đã định. Hai, cho dù ngươi biết thân phận người nọ, truyền tin về, người nọ ở trong quân đức cao vọng trọng. Ngươi nói xem, bọn họ sẽ tin một tướng lĩnh kề vai chiến đấu với họ, hay là tin một người như ngươi vốn chưa rửa sạch hiềm nghi, sau đó còn chạy ra khỏi Hỏa Diễm thành, ở với ta một khoảng thời gian nhưng vẫn toàn thân rút lui? Bọn họ sẽ nghĩ ngươi đang hãm hại trung lương."
Vân Trân cúi đầu.
Đúng vậy.
Xem ra thân phận của Vương Quân Ngọc khiến nàng quá khiếp sợ, cho nên nhất thời mất bình tĩnh, quên mất rằng trước khi trở thành Thất hoàng tử người Nhung, Vương Quân Ngọc thật ra là một thương nhân khôn khéo.
Đầu óc của thương nhân không nên khinh thường.
"Đúng vậy, ngươi nói đúng." Nói rồi, Vân Trân sửa sang lại đồ xem bệnh, hai tay đặt trên xe lăn, định rời đi, "Ta sẽ ghi nhớ ước định giữa chúng ta. Vậy hiện tại, xin ngài nói ta biết tên thật của ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.