Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1114: Kéo về Hàn Lan Viện
Linh Tiểu Tức
20/01/2022
"Đời này duyên phận đã hết, tạm biệt ở giang hồ... Trái tim nàng sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với ta như thế?" Triệu Húc duỗi tay giữ bả vai nàng lại, ép nàng xoay người, hỏi.
Vân Trân quay đầu không nhìn hắn.
Từ lúc nghe được tiếng của Triệu Húc, hàng lông mi nàng đã không ngừng run rẩy.
Khi đó thời điểm rời kinh, nàng cũng không gặp Triệu Húc một lần, chỉ nhờ Tử Thị chuyển hai câu cho Triệu Húc.
Đời này duyên phận đã hết, tạm biệt ở giang hồ.
Tạm biệt ở giang hồ, không bao giờ gặp lại.
Nàng chỉ để lại hai câu này rồi rời đi, dễ dàng cắt đứt tất cả liên hệ với Triệu Húc, cắt đứt toàn bộ quá khứ của bọn họ.
Dù nội tâm rít rít gào thế nào, cuồng loạn ra sao, Triệu Húc đều không làm được gì.
Chỉ là không ngờ thời điểm ông trời cho họ tương ngộ, nàng vẫn muốn rời khỏi hắn.
"Tại sao?" Triệu Húc đè bả vai nàng lại, thống khổ hỏi, "Chẳng lẽ trong mắt của nàng, ta đáng sợ như hồng thủy mãnh thú vậy sao? Hiện tại, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta một cái?"
Vân Trân cắn môi.
Mỗi một câu mỗi một chữ của Triệu Húc đều như cây kim đâm vào lòng nàng.
Không phải.
Không phải như thế.
Nàng rất muốn nói với Triệu Húc.
"Vậy nàng nhìn ta, nói ta nghe, rốt cuộc là tại sao?"
Nàng nghiêng mặt.
Nhưng nàng vẫn có thể cảm giác ánh mắt rực lửa của Triệu Húc.
Thời gian như dừng lại.
Bọn họ không ai nói chuyện.
Bỗng dừng, Triệu Húc nắm tay nàng, kéo nàng đi.
"Chàng..." Vân Trân giãy giụa.
"Câm miệng!" Triệu Húc trừng mắt.
Vân Trân cúi đầu.
Triệu Húc dùng sức kéo Vân Trân đi nhanh về phía Hàn Lan Viện.
"Vương gia."
"Vương gia."
Trên đường, hạ nhân bắt gặp đều khom người, không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Cứ như vậy, Triệu Húc kéo Vân Trân về thẳng Hàn Lan Viện."
"Vương gia, mấy vị ở thành Quán Châu..." Nguyên Bảo từ bên trong bước ra. Thời điểm nhìn thấy Vân Trân bị Vân Trân kéo đến, hắn dừng lại, không dám tin mà nhìn nàng.
Triệu Húc thấy hắn như vậy, nhíu mày: "Đi lấy thuốc trị thương tới đây."
"Hả, à, vâng vâng, nô tài đi ngay." Nguyên Bảo lắp bắp mấy tiếng mới hoàn hồn.
Đến khi hắn ngẩng đầu, Triệu Húc đã kéo Vân Trân đi xa.
Nguyên Bảo đứng tại chỗ, tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, hắn dậm chân, xoay người đi lấy thuốc.
...
Triệu Húc kéo Vân Trân về phòng của hắn.
Trong lúc đó, mấy lần Vân Trân muốn gạt tay hắn ra, đều bị hắn kéo lại.
Vào phòng của Triệu Húc, không đợi Vân Trân nói chuyện, hắn lập tức ấn nàng ngồi xuống ghế.
Lúc này, Vân Trân đã không còn tâm tư phản kháng.
Trong lòng nàng sớm đã rối loạn.
Triệu Húc kéo nàng về Hàn Lan Viện như thế, chỉ sợ không lâu nữa, người trong Túc Vương phủ đều sẽ biết chuyện này. Rất nhanh, thân phận của nàng theo đó sẽ bại lộ.
Vân Trân không nói gì.
Triệu Húc cũng im lặng.
Hắn chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Vân Trân.
Không bao lâu, Nguyên Bảo mang hòm thuốc tới.
Triệu Húc nhận lấy, cho Nguyên Bảo lui ra.
Bang.
Hòm thuốc bị đặt trên bàn.
Âm thanh này kéo Vân Trân từ trong hoảng hốt về lại.
Vân Trân quay đầu không nhìn hắn.
Từ lúc nghe được tiếng của Triệu Húc, hàng lông mi nàng đã không ngừng run rẩy.
Khi đó thời điểm rời kinh, nàng cũng không gặp Triệu Húc một lần, chỉ nhờ Tử Thị chuyển hai câu cho Triệu Húc.
Đời này duyên phận đã hết, tạm biệt ở giang hồ.
Tạm biệt ở giang hồ, không bao giờ gặp lại.
Nàng chỉ để lại hai câu này rồi rời đi, dễ dàng cắt đứt tất cả liên hệ với Triệu Húc, cắt đứt toàn bộ quá khứ của bọn họ.
Dù nội tâm rít rít gào thế nào, cuồng loạn ra sao, Triệu Húc đều không làm được gì.
Chỉ là không ngờ thời điểm ông trời cho họ tương ngộ, nàng vẫn muốn rời khỏi hắn.
"Tại sao?" Triệu Húc đè bả vai nàng lại, thống khổ hỏi, "Chẳng lẽ trong mắt của nàng, ta đáng sợ như hồng thủy mãnh thú vậy sao? Hiện tại, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta một cái?"
Vân Trân cắn môi.
Mỗi một câu mỗi một chữ của Triệu Húc đều như cây kim đâm vào lòng nàng.
Không phải.
Không phải như thế.
Nàng rất muốn nói với Triệu Húc.
"Vậy nàng nhìn ta, nói ta nghe, rốt cuộc là tại sao?"
Nàng nghiêng mặt.
Nhưng nàng vẫn có thể cảm giác ánh mắt rực lửa của Triệu Húc.
Thời gian như dừng lại.
Bọn họ không ai nói chuyện.
Bỗng dừng, Triệu Húc nắm tay nàng, kéo nàng đi.
"Chàng..." Vân Trân giãy giụa.
"Câm miệng!" Triệu Húc trừng mắt.
Vân Trân cúi đầu.
Triệu Húc dùng sức kéo Vân Trân đi nhanh về phía Hàn Lan Viện.
"Vương gia."
"Vương gia."
Trên đường, hạ nhân bắt gặp đều khom người, không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Cứ như vậy, Triệu Húc kéo Vân Trân về thẳng Hàn Lan Viện."
"Vương gia, mấy vị ở thành Quán Châu..." Nguyên Bảo từ bên trong bước ra. Thời điểm nhìn thấy Vân Trân bị Vân Trân kéo đến, hắn dừng lại, không dám tin mà nhìn nàng.
Triệu Húc thấy hắn như vậy, nhíu mày: "Đi lấy thuốc trị thương tới đây."
"Hả, à, vâng vâng, nô tài đi ngay." Nguyên Bảo lắp bắp mấy tiếng mới hoàn hồn.
Đến khi hắn ngẩng đầu, Triệu Húc đã kéo Vân Trân đi xa.
Nguyên Bảo đứng tại chỗ, tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, hắn dậm chân, xoay người đi lấy thuốc.
...
Triệu Húc kéo Vân Trân về phòng của hắn.
Trong lúc đó, mấy lần Vân Trân muốn gạt tay hắn ra, đều bị hắn kéo lại.
Vào phòng của Triệu Húc, không đợi Vân Trân nói chuyện, hắn lập tức ấn nàng ngồi xuống ghế.
Lúc này, Vân Trân đã không còn tâm tư phản kháng.
Trong lòng nàng sớm đã rối loạn.
Triệu Húc kéo nàng về Hàn Lan Viện như thế, chỉ sợ không lâu nữa, người trong Túc Vương phủ đều sẽ biết chuyện này. Rất nhanh, thân phận của nàng theo đó sẽ bại lộ.
Vân Trân không nói gì.
Triệu Húc cũng im lặng.
Hắn chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Vân Trân.
Không bao lâu, Nguyên Bảo mang hòm thuốc tới.
Triệu Húc nhận lấy, cho Nguyên Bảo lui ra.
Bang.
Hòm thuốc bị đặt trên bàn.
Âm thanh này kéo Vân Trân từ trong hoảng hốt về lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.