Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1237: "Lấy mắt"
Linh Tiểu Tức
05/02/2022
"Lão nhân lang băm" kia nào phải đánh cược thua ông ta.
Rõ ràng là lão nhân đó cam chịu "giao dịch" giữa ông ta và người trẻ tuổi kia, nhưng lại sợ đồ đệ bảo bối sau khi biết chân tướng, đi tìm ông trách tội, cho nên lần này mới dứt khoát tránh né, phủi sạch mọi thứ, ném chuyện "đắc tội với nàng" cho ông ta.
"A..." Miến Đà Loa lắc đầu, chắp tay sau lưng, đi về lò thuốc.
Chỉ mong tất cả người thâm tình không bị cô phụ.
...
"Đẹp thật." Vân Trân ngồi ở căn nhà nhỏ sau núi, giang rộng hai tay, nhìn lên bầu trời, tùy ý để gió nhẹ mơn trớn gương mặt nàng.
"Nàng không nhìn thấy." Lúc này, Lệ Vô Ngân ngồi bên cạnh lên tiếng.
Vân Trân cười cười, nếu hai mắt nàng không mù, hiện tại, nàng có lẽ sẽ chớp mắt với Lệ Vô Ngân.
"Ta không nhìn thấy, nhưng trái tim ta có thể 'nhìn thấy'."
Vân Trân chỉ vào lồng ngực mình, "Nơi này có thể cảm nhận được."
Nói rồi, nàng lại chỉ lỗ tai, "Nơi này có thể nghe tiếng gió."
Nàng lại chỉ lỗ mũi, "Nơi này có thể ngửi thấy hương hoa cùng mùi bùn đất."
Nói xong, nàng ngẩng đầu, mặt hướng về không trung, "Còn có thể cảm nhận ánh nắng."
Lệ Vô Ngân ngồi bên cạnh nhìn nàng tươi cười, trong ánh mắt vốn không có tình cảm giờ phút này cũng trở nên dịu dàng mềm mại không dễ bị phát hiện.
"Đúng vậy, thật sự rất đẹp." Lệ Vô Ngân nhìn nàng, nói.
Vân Trân mỉm cười: "Đa tạ ngươi đã dẫn ta tới 'ngắm' phong cảnh đẹp như vậy."
Ngày mai là ngày hẹn "lấy mắt" với Miến Đà Loa.
Ba mươi phút trước, Lệ Vô Ngân đột nhiên tới tìm nàng, nói muốn dẫn nàng ra sau núi đi dạo.
Nghe Lệ Vô Ngân nói xong, Vân Trân sửng sốt, ngay sau đó cười gật đầu.
Sau đó, nàng liền cùng Lệ Vô Ngân tới căn nhà nhỏ sau núi này, có cuộc đối thoại bên trên.
"Ta hi vọng sau ngày mai, mỗi ngày nàng đều có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy."
"Đương nhiên, ta sẽ 'nhìn thấy'." Vân Trân cười gật đầu.
...
Ngày "lấy mắt" cuối cùng vẫn tới.
Nếu nói Vân Trân không căng thẳng là chuyện không thể.
Bởi vì chỉ khi lấy đôi mắt xuống, nàng mới xem như hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Từ Bi Độ.
Nhưng cái giá thoát khỏi sự khống chế của Từ Bi Độ lại là đôi mắt của nàng.
Thật ra nàng đã lừa Lệ Vô Ngân.
Kỳ thật nàng rất tham.
Nàng còn rất nhiều phong cảnh tươi đẹp còn chưa xem, nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm...
Nàng muốn xem hoa nở, muốn xem giọt mưa rơi xuống phiến đá bắn ra bọt nước, nàng muốn ngắm mặt trời mọc, muốn xem mây trắng bay bay, muốn nhìn chim di trú bay trên không trung, nàng muốn tận mắt nhìn hài tử trong bụng chào đời, nàng muốn ôm nó, muốn xem nó giống nàng hay phụ thân của nàng, nàng còn muốn nhìn người đang chờ nàng ở thành Quán Châu...
Nàng muốn nhìn ngắm rất nhiều thứ.
Nhưng hiện tại, không nhìn được, rốt cuộc vẫn không nhìn được.
Tâm trạng nàng rất kém.
Có đau khổ.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
May mà dùng một đôi mắt đổi lấy hai mạng.
Sau này, tuy không thể nhìn thấy, nhưng nàng có thể dùng trái tim để "nhìn", có thể dùng tai để "nhìn", có thể dùng mũi để "nhìn"...
...
"Chuẩn bị xong chưa?" Sau khi Vân Trân nằm lên giường gỗ, giọng của Miến Đà Loa vang lên.
"Chuẩn bị xong rồi. Ngài bắt đầu đi." Vân Trân gật đầu.
Miến Đà Lo đút nàng uống thuốc, ý thức của Vân Trân dần mơ hồ, sau đó hôn mê.
Thời điểm nàng thiếp đi, Lệ Vô Ngân từ bên ngoài đi vào.
Rõ ràng là lão nhân đó cam chịu "giao dịch" giữa ông ta và người trẻ tuổi kia, nhưng lại sợ đồ đệ bảo bối sau khi biết chân tướng, đi tìm ông trách tội, cho nên lần này mới dứt khoát tránh né, phủi sạch mọi thứ, ném chuyện "đắc tội với nàng" cho ông ta.
"A..." Miến Đà Loa lắc đầu, chắp tay sau lưng, đi về lò thuốc.
Chỉ mong tất cả người thâm tình không bị cô phụ.
...
"Đẹp thật." Vân Trân ngồi ở căn nhà nhỏ sau núi, giang rộng hai tay, nhìn lên bầu trời, tùy ý để gió nhẹ mơn trớn gương mặt nàng.
"Nàng không nhìn thấy." Lúc này, Lệ Vô Ngân ngồi bên cạnh lên tiếng.
Vân Trân cười cười, nếu hai mắt nàng không mù, hiện tại, nàng có lẽ sẽ chớp mắt với Lệ Vô Ngân.
"Ta không nhìn thấy, nhưng trái tim ta có thể 'nhìn thấy'."
Vân Trân chỉ vào lồng ngực mình, "Nơi này có thể cảm nhận được."
Nói rồi, nàng lại chỉ lỗ tai, "Nơi này có thể nghe tiếng gió."
Nàng lại chỉ lỗ mũi, "Nơi này có thể ngửi thấy hương hoa cùng mùi bùn đất."
Nói xong, nàng ngẩng đầu, mặt hướng về không trung, "Còn có thể cảm nhận ánh nắng."
Lệ Vô Ngân ngồi bên cạnh nhìn nàng tươi cười, trong ánh mắt vốn không có tình cảm giờ phút này cũng trở nên dịu dàng mềm mại không dễ bị phát hiện.
"Đúng vậy, thật sự rất đẹp." Lệ Vô Ngân nhìn nàng, nói.
Vân Trân mỉm cười: "Đa tạ ngươi đã dẫn ta tới 'ngắm' phong cảnh đẹp như vậy."
Ngày mai là ngày hẹn "lấy mắt" với Miến Đà Loa.
Ba mươi phút trước, Lệ Vô Ngân đột nhiên tới tìm nàng, nói muốn dẫn nàng ra sau núi đi dạo.
Nghe Lệ Vô Ngân nói xong, Vân Trân sửng sốt, ngay sau đó cười gật đầu.
Sau đó, nàng liền cùng Lệ Vô Ngân tới căn nhà nhỏ sau núi này, có cuộc đối thoại bên trên.
"Ta hi vọng sau ngày mai, mỗi ngày nàng đều có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy."
"Đương nhiên, ta sẽ 'nhìn thấy'." Vân Trân cười gật đầu.
...
Ngày "lấy mắt" cuối cùng vẫn tới.
Nếu nói Vân Trân không căng thẳng là chuyện không thể.
Bởi vì chỉ khi lấy đôi mắt xuống, nàng mới xem như hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Từ Bi Độ.
Nhưng cái giá thoát khỏi sự khống chế của Từ Bi Độ lại là đôi mắt của nàng.
Thật ra nàng đã lừa Lệ Vô Ngân.
Kỳ thật nàng rất tham.
Nàng còn rất nhiều phong cảnh tươi đẹp còn chưa xem, nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm...
Nàng muốn xem hoa nở, muốn xem giọt mưa rơi xuống phiến đá bắn ra bọt nước, nàng muốn ngắm mặt trời mọc, muốn xem mây trắng bay bay, muốn nhìn chim di trú bay trên không trung, nàng muốn tận mắt nhìn hài tử trong bụng chào đời, nàng muốn ôm nó, muốn xem nó giống nàng hay phụ thân của nàng, nàng còn muốn nhìn người đang chờ nàng ở thành Quán Châu...
Nàng muốn nhìn ngắm rất nhiều thứ.
Nhưng hiện tại, không nhìn được, rốt cuộc vẫn không nhìn được.
Tâm trạng nàng rất kém.
Có đau khổ.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
May mà dùng một đôi mắt đổi lấy hai mạng.
Sau này, tuy không thể nhìn thấy, nhưng nàng có thể dùng trái tim để "nhìn", có thể dùng tai để "nhìn", có thể dùng mũi để "nhìn"...
...
"Chuẩn bị xong chưa?" Sau khi Vân Trân nằm lên giường gỗ, giọng của Miến Đà Loa vang lên.
"Chuẩn bị xong rồi. Ngài bắt đầu đi." Vân Trân gật đầu.
Miến Đà Lo đút nàng uống thuốc, ý thức của Vân Trân dần mơ hồ, sau đó hôn mê.
Thời điểm nàng thiếp đi, Lệ Vô Ngân từ bên ngoài đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.