Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1105: Liễu Trản Anh sinh con (1)
Linh Tiểu Tức
17/01/2022
Nói xong, Vân Trân xoay người bỏ đi.
Để lại Quả Nhi đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp cùng không cam lòng mà nhìn nàng.
Dựa vào đâu?
Vì cái gì?
Hai vấn đề này vẫn không có câu giải đáp.
...
Có lẽ Quả Nhi còn sẽ ra tay với nàng.
Nhưng nếu lần sau còn để Vân Trân bắt được, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lần này vì thời cơ không đúng, nàng không thể để lộ thân phận.
Như vậy lần sau thì sao?
Nếu có lần sau, nàng chỉ hi vọng Quả Nhi đừng xuống tay với nàng.
Rời khỏi hoa viên, Vân Trân tới phòng Liễu Trản Anh.
Không chờ quá lâu, Nhạn Bắc bưng chén thuốc khác quay lại, hầu hạ Liễu Trản Anh uống.
Đêm nay hung hiểm, nhìn Liễu Trản Anh uống thuốc xong, Vân Trân cũng không về Tê Thư Trai, mà ở phòng cách vách. Sắp tới giờ Tý, Vân Trân nghe bên ngoài có động tĩnh, dò hỏi một chút, nha hoàn nói người của Liễu gia tới.
Là Liễu lão thái thái lo cho Liễu Trản Anh, nên đặc biệt phái vú nuôi từ kinh thành chạy tới.
Vân Trân gật đầu, không hỏi gì thêm.
Sau khi mấy bà tử của Liễu gia tới liền vào phòng Liễu Trản Anh, đóng cửa lại, không biết đang làm gì.
Dù sao đối phương cũng là người của Liễu gia, sẽ không hại Liễu Trản Anh.
Vân Trân dặn dò vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Đến giờ Dần, Vân Trân đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Nàng bò dậy, mới biết Liễu Trản Anh sắp sinh.
"Vương phi sắp sinh rồi, mau phái người tới Hàn Lan Viện thông báo với vương gia!"
"Mau đi chuẩn bị nước ấm!"
"Mấy người các ngươi không cần vào trong, cứ canh giữ ở cửa, chờ bên trong phân phó."
Sắp sinh?
Sao lại ngay lúc này?
Nếu là lúc này, vậy Liễu Trản Anh và hài tử có nguy hiểm không?
Nghĩ như vậy, Vân Trân vội xuống giường, cầm mũ có rèm bên cạnh đội lên đầu, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
"Vương phi sao rồi?" Vân Trân thấy Nhạn Bắc và Quả Nhi đứng ở cửa, hỏi.
Quả Nhi trông thấy Vân Trân, lộ vẻ không được tự nhiên.
Có điều, Vân Trân cũng không hỏi nàng ta, mà hỏi Nhạn Bắc.
"Vân đại phu, vương phi nhà ta sắp sinh rồi." Nhạn Bắc nói.
"Tại sao lại như vậy? Ta vào xem." Nói rồi, Vân Trân muốn đẩy cửa vào trong.
"Vân đại phu..." Nhạn Bắc gọi một tiếng.
Đúng lúc này, cửa phòng mở, một bà tử diện mạo nghiêm túc đứng ở cửa chặn Vân Trân: "Mong đại phu kiên nhẫn chờ bên ngoài. Hiện tại nơi này là phòng sinh, có mấy người chúng ta ở đây, vương phi nương nương sẽ không sao."
"Nhưng..." Vân Trân nhíu mày.
"Vân đại phu cứ ở bên ngoài canh giữ đi." Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Vương gia."
"Tham kiến vương gia."
Mọi người đồng loạt quay đầu, hành lễ với Triệu Húc.
Vân Trân cứng đờ.
Chỉ thấy Triệu Húc mặc thường phục đứng ngay phía sau nàng.
Có lẽ gấp gáp tới, hắn chỉ vội mặc y phục, còn chưa búi tóc.
"Vâng." Vân Trân nhìn thoáng qua, cúi đầu, đáp.
"Vân đại phu liền ở bên ngoài thủ đi."
Bà tử xoay người vào phòng, cửa phòng lần nữa đóng lại.
Vân Trân và hạ nhân vương phủ cùng Triệu Húc canh giữ ở cửa, nghe Liễu Trản Anh ở trong kêu thảm thiết.
Bầu không khí trong viện ngưng trọng.
Vân Trân không nhịn được mà nhìn Triệu Húc.
Thình lình đối diện với ánh mắt của đối phương.
Vân Trân giật mình.
Triệu Húc bị nàng phát hiện, cũng không nói gì, mà bình tĩnh dời mắt đi, giống như người vừa rồi nhìn nàng căn bản không phải hắn.
Để lại Quả Nhi đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp cùng không cam lòng mà nhìn nàng.
Dựa vào đâu?
Vì cái gì?
Hai vấn đề này vẫn không có câu giải đáp.
...
Có lẽ Quả Nhi còn sẽ ra tay với nàng.
Nhưng nếu lần sau còn để Vân Trân bắt được, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lần này vì thời cơ không đúng, nàng không thể để lộ thân phận.
Như vậy lần sau thì sao?
Nếu có lần sau, nàng chỉ hi vọng Quả Nhi đừng xuống tay với nàng.
Rời khỏi hoa viên, Vân Trân tới phòng Liễu Trản Anh.
Không chờ quá lâu, Nhạn Bắc bưng chén thuốc khác quay lại, hầu hạ Liễu Trản Anh uống.
Đêm nay hung hiểm, nhìn Liễu Trản Anh uống thuốc xong, Vân Trân cũng không về Tê Thư Trai, mà ở phòng cách vách. Sắp tới giờ Tý, Vân Trân nghe bên ngoài có động tĩnh, dò hỏi một chút, nha hoàn nói người của Liễu gia tới.
Là Liễu lão thái thái lo cho Liễu Trản Anh, nên đặc biệt phái vú nuôi từ kinh thành chạy tới.
Vân Trân gật đầu, không hỏi gì thêm.
Sau khi mấy bà tử của Liễu gia tới liền vào phòng Liễu Trản Anh, đóng cửa lại, không biết đang làm gì.
Dù sao đối phương cũng là người của Liễu gia, sẽ không hại Liễu Trản Anh.
Vân Trân dặn dò vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Đến giờ Dần, Vân Trân đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Nàng bò dậy, mới biết Liễu Trản Anh sắp sinh.
"Vương phi sắp sinh rồi, mau phái người tới Hàn Lan Viện thông báo với vương gia!"
"Mau đi chuẩn bị nước ấm!"
"Mấy người các ngươi không cần vào trong, cứ canh giữ ở cửa, chờ bên trong phân phó."
Sắp sinh?
Sao lại ngay lúc này?
Nếu là lúc này, vậy Liễu Trản Anh và hài tử có nguy hiểm không?
Nghĩ như vậy, Vân Trân vội xuống giường, cầm mũ có rèm bên cạnh đội lên đầu, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
"Vương phi sao rồi?" Vân Trân thấy Nhạn Bắc và Quả Nhi đứng ở cửa, hỏi.
Quả Nhi trông thấy Vân Trân, lộ vẻ không được tự nhiên.
Có điều, Vân Trân cũng không hỏi nàng ta, mà hỏi Nhạn Bắc.
"Vân đại phu, vương phi nhà ta sắp sinh rồi." Nhạn Bắc nói.
"Tại sao lại như vậy? Ta vào xem." Nói rồi, Vân Trân muốn đẩy cửa vào trong.
"Vân đại phu..." Nhạn Bắc gọi một tiếng.
Đúng lúc này, cửa phòng mở, một bà tử diện mạo nghiêm túc đứng ở cửa chặn Vân Trân: "Mong đại phu kiên nhẫn chờ bên ngoài. Hiện tại nơi này là phòng sinh, có mấy người chúng ta ở đây, vương phi nương nương sẽ không sao."
"Nhưng..." Vân Trân nhíu mày.
"Vân đại phu cứ ở bên ngoài canh giữ đi." Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Vương gia."
"Tham kiến vương gia."
Mọi người đồng loạt quay đầu, hành lễ với Triệu Húc.
Vân Trân cứng đờ.
Chỉ thấy Triệu Húc mặc thường phục đứng ngay phía sau nàng.
Có lẽ gấp gáp tới, hắn chỉ vội mặc y phục, còn chưa búi tóc.
"Vâng." Vân Trân nhìn thoáng qua, cúi đầu, đáp.
"Vân đại phu liền ở bên ngoài thủ đi."
Bà tử xoay người vào phòng, cửa phòng lần nữa đóng lại.
Vân Trân và hạ nhân vương phủ cùng Triệu Húc canh giữ ở cửa, nghe Liễu Trản Anh ở trong kêu thảm thiết.
Bầu không khí trong viện ngưng trọng.
Vân Trân không nhịn được mà nhìn Triệu Húc.
Thình lình đối diện với ánh mắt của đối phương.
Vân Trân giật mình.
Triệu Húc bị nàng phát hiện, cũng không nói gì, mà bình tĩnh dời mắt đi, giống như người vừa rồi nhìn nàng căn bản không phải hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.