Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1807: Manh mối bị đứt
Linh Tiểu Tức
19/04/2022
Vân Trân bắt buộc phải điều tra việc này rõ ràng mới được.
...
Ban đêm, Triệu Húc bận xong, vội tới Tê Phượng Cung.
Về chuyện buổi chiều, Triệu Húc đã nghe Nguyên Bảo nói.
"Chuyện buổi chiều nàng không cần lo lắng, trẫm sẽ thay nàng điều tra rõ ràng." Triệu Húc nói với Vân Trân.
Du thuyền, lại đột nhiên xảy ra chuyện ngập nước. Nếu đặt ở hoàn cảnh khác, có thể giải thích qua, nhưng nếu ở hoàng cung, xảy ra với Vân Trân thì lại không giải thích được. Bởi vì mọi thứ liên quan tới cuộc sống của Vân Trân đều trải qua kiểm tra nghiêm khắc mới có thể dâng tới trước mặt bọn họ.
Nhưng cố tình, chiều nay bọn họ du thuyền lại gặp sự cố.
Không, không phải sự cố.
Sau khi nghe kể, Triệu Húc liền biết đây không phải sự cố.
"Đa tạ bệ hạ." Vân Trân hành lễ.
Triệu Húc nắm tay nàng, lắc đầu: "Là trẫm so sót, để nàng gặp nạn."
Nếu hôm nay bọn họ không ở gần bờ, Triệu Húc không biết hậu quả sẽ thế nào.
Tất nhiên Vân Trân biết bơi, trên thuyền kia cũng có người biết bơi. Cho dù A Linh và Tiểu Từ không biết, Vân Trân và người trên thuyền cũng sẽ liều mạng cứu chúng. Thị vệ trên bờ nghe thấy động tĩnh, cũng sẽ tới cứu họ. Nhưng dù thế, Triệu Húc vẫn không dám nghĩ tới khả năng này.
Ai mà biết kẻ sắp xếp việc kia có còn hậu chiêu hay không? Ai có thể bảo đảm trong số những người theo Vân Trân lên thuyền hôm nay có thuộc hạ của kẻ đứng sau việc này hay không? Ai mà biết trong nước có bị người ta giở trò hay không?
Không ai dám khẳng định.
Đối với Triệu Húc mà nói, hắn càng không dám mạo hiểm.
"Trẫm sẽ tra rõ chuyện này."
Lần này, bọn họ may mắn thoát được, khó chắc lần sau vẫn còn may mắn như thế. Nói không chừng sự cố chìm thuyền lần này chỉ là sự thăm dò của đối phương, hoặc là đòn cảnh cáo.
Không ai dám bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm hơn.
Vân Trân nhìn Triệu Húc, gật đầu.
...
Nhưng khi Triệu Húc và Vân Trân không hẹn mà cùng điều tra tới nội thị quản lý con thuyền kia, manh mối lại bị đứt.
Bởi vì nội thị quản lý đã chết.
Cùng ngày đắm thuyền, nội thị kia treo cổ trong phòng. Chờ người của họ tìm tới, thi thể của nội thị đã lạnh lẽo.
Bọn họ lại điều tra về nội thị kia, phát hiện các mối quan hệ của gã vô cùng đơn giản, xuất thân cũng vậy, không hề có chỗ khả nghi. Bọn họ cũng không thể từ miệng của những nội thị xung quanh biết được chút tin tức có giá trị.
Chính vì thế, Vân Trân càng khẳng định suy đoán trước đây của mình.
Thế lực kẻ đứng sau bức màn nắm giữ thậm chí còn lợi hại hơn nàng tưởng.
Nhưng rốt cuộc là ai?
Cho dù nội thị kia đã chết, nhưng sự cố đắm thuyền vẫn cần tiếp tục điều tra.
Sau hôm ấy, bên cạnh Vân Trân, A Linh, Tiểu Từ, thậm chí là Triệu Húc đều gia tăng thủ vệ. Trước khi tìm được kẻ đứng sau, bọn họ không ai dám thiếu cảnh giác.
Thậm chí Vân Trân còn nghĩ tới người ở An Bình Cung.
Nhưng gần đây nghe nói người ở An Bình Cung kia thật sự không khỏe. Mấy ngày nay bà ta đều an phận tĩnh dưỡng, ngoại trừ tâm phúc Bích Diên và thái y xem bệnh thì không tiếp xúc với ai khác. Mà Bích Diên trên cơ bản cũng ở An Bình Cung, không có cơ hội gặp người ngoài.
Thoạt nhìn hoàn toàn không đáng nghi.
Nhưng Tô Thái Hậu thật sự nhận thua vậy sao?
Đôi khi, trong đầu Vân Trân sẽ hiện lên câu hỏi này.
...
Ban đêm, Triệu Húc bận xong, vội tới Tê Phượng Cung.
Về chuyện buổi chiều, Triệu Húc đã nghe Nguyên Bảo nói.
"Chuyện buổi chiều nàng không cần lo lắng, trẫm sẽ thay nàng điều tra rõ ràng." Triệu Húc nói với Vân Trân.
Du thuyền, lại đột nhiên xảy ra chuyện ngập nước. Nếu đặt ở hoàn cảnh khác, có thể giải thích qua, nhưng nếu ở hoàng cung, xảy ra với Vân Trân thì lại không giải thích được. Bởi vì mọi thứ liên quan tới cuộc sống của Vân Trân đều trải qua kiểm tra nghiêm khắc mới có thể dâng tới trước mặt bọn họ.
Nhưng cố tình, chiều nay bọn họ du thuyền lại gặp sự cố.
Không, không phải sự cố.
Sau khi nghe kể, Triệu Húc liền biết đây không phải sự cố.
"Đa tạ bệ hạ." Vân Trân hành lễ.
Triệu Húc nắm tay nàng, lắc đầu: "Là trẫm so sót, để nàng gặp nạn."
Nếu hôm nay bọn họ không ở gần bờ, Triệu Húc không biết hậu quả sẽ thế nào.
Tất nhiên Vân Trân biết bơi, trên thuyền kia cũng có người biết bơi. Cho dù A Linh và Tiểu Từ không biết, Vân Trân và người trên thuyền cũng sẽ liều mạng cứu chúng. Thị vệ trên bờ nghe thấy động tĩnh, cũng sẽ tới cứu họ. Nhưng dù thế, Triệu Húc vẫn không dám nghĩ tới khả năng này.
Ai mà biết kẻ sắp xếp việc kia có còn hậu chiêu hay không? Ai có thể bảo đảm trong số những người theo Vân Trân lên thuyền hôm nay có thuộc hạ của kẻ đứng sau việc này hay không? Ai mà biết trong nước có bị người ta giở trò hay không?
Không ai dám khẳng định.
Đối với Triệu Húc mà nói, hắn càng không dám mạo hiểm.
"Trẫm sẽ tra rõ chuyện này."
Lần này, bọn họ may mắn thoát được, khó chắc lần sau vẫn còn may mắn như thế. Nói không chừng sự cố chìm thuyền lần này chỉ là sự thăm dò của đối phương, hoặc là đòn cảnh cáo.
Không ai dám bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm hơn.
Vân Trân nhìn Triệu Húc, gật đầu.
...
Nhưng khi Triệu Húc và Vân Trân không hẹn mà cùng điều tra tới nội thị quản lý con thuyền kia, manh mối lại bị đứt.
Bởi vì nội thị quản lý đã chết.
Cùng ngày đắm thuyền, nội thị kia treo cổ trong phòng. Chờ người của họ tìm tới, thi thể của nội thị đã lạnh lẽo.
Bọn họ lại điều tra về nội thị kia, phát hiện các mối quan hệ của gã vô cùng đơn giản, xuất thân cũng vậy, không hề có chỗ khả nghi. Bọn họ cũng không thể từ miệng của những nội thị xung quanh biết được chút tin tức có giá trị.
Chính vì thế, Vân Trân càng khẳng định suy đoán trước đây của mình.
Thế lực kẻ đứng sau bức màn nắm giữ thậm chí còn lợi hại hơn nàng tưởng.
Nhưng rốt cuộc là ai?
Cho dù nội thị kia đã chết, nhưng sự cố đắm thuyền vẫn cần tiếp tục điều tra.
Sau hôm ấy, bên cạnh Vân Trân, A Linh, Tiểu Từ, thậm chí là Triệu Húc đều gia tăng thủ vệ. Trước khi tìm được kẻ đứng sau, bọn họ không ai dám thiếu cảnh giác.
Thậm chí Vân Trân còn nghĩ tới người ở An Bình Cung.
Nhưng gần đây nghe nói người ở An Bình Cung kia thật sự không khỏe. Mấy ngày nay bà ta đều an phận tĩnh dưỡng, ngoại trừ tâm phúc Bích Diên và thái y xem bệnh thì không tiếp xúc với ai khác. Mà Bích Diên trên cơ bản cũng ở An Bình Cung, không có cơ hội gặp người ngoài.
Thoạt nhìn hoàn toàn không đáng nghi.
Nhưng Tô Thái Hậu thật sự nhận thua vậy sao?
Đôi khi, trong đầu Vân Trân sẽ hiện lên câu hỏi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.