Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1380: Người đi trong tuyết
Linh Tiểu Tức
05/03/2022
Tuyết lớn bay khắp đất trời, có người bôn ba gian nan bên trong.
Chiến hỏa tán loạn.
Chiến hỏa vốn ở Lạc thành và Nham Biên thành đã lan khắp Bắc địa.
Sau khi Trấn Bắc quân thất thủ mấy thành, bá tánh Bắc địa dần di chuyển xuống Nam. Đặc biệt là Lạc thành bị mất sớm nhất, ngoại trừ những bá tánh bị khống chế, không đi được, trừ những gia đình sống mấy thế hệ ở đây... Còn lại, trên cơ bản đều rời khỏi nơi này.
Trong chuyến đi lần này, Tử Thị gặp không ít người vì chiến sự mà bỏ nhà đi xa.
Có người không cam lòng, có người mờ mịt về tương lai, có người chết lặng, có người đau khổ vì mất đi gia đình, người thân... Cũng có hài tử bi bô tập nói, vì tuổi nhỏ, không biết người lớn tại sao phải đi xa. Nhưng dù không hiểu, bọn chúng vẫn nhìn ra sắc mặt nặng nề của phụ mẫu cùng bầu không khí áp lực xung quanh.
Từng đội ngũ đều trầm mặc.
Cũng có người không muốn từ bỏ, quyết ở lại trong nhà, chờ Trấn Bắc Hầu từ trên trời giáng xuống.
Nhưng mãi đến khi người Nhung cưỡi ngựa đạp vỡ đầu họ, đại đao của người Nhung chém đứt tay chân họ, họ vẫn không chờ được Trấn Bắc quân được coi như "thiên binh".
Tin tức truyền tới từng ngày chỉ khiến họ càng tuyệt vọng.
Lạc thành mất, Nham Biên thành mất, trấn Sơn Dương bị công đánh... Sau đó là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng của Trấn Bắc Hầu, Phiêu Kị tướng quân Chiến Sơn Hà chiến bại rơi xuống vực thẳm...
Chiến Sơn Hà đã chết.
Chiến tướng quân cũng đã chết, Bắc địa còn hi vọng gì?
Chạy nhanh còn kịp giữ mạng, nhân lúc người Nhung chưa đánh tới mà chạy khỏi thôn chúng ta!
Chạy nhanh còn kịp giữ mạng, có thể chạy bao xa thì chạy bao xa, phải cho hài tử sống sót.
Ta muốn sống.
Ta cũng muốn sống.
Sống sót.
Sống sót.
Nhưng, thật sự có thể sống sót sao?
Nếu ngay cả Trấn Bắc quân kiêu dũng thiện chiến cũng không thể ngăn cản thiết kỵ của người Nhung, Vân Hán Quốc còn ai có thể chặn đường người Nhung xuống Nam?
Có phải Vân Hán Quốc xong rồi không?
Bi thương, lo sợ, mờ mịt, hoảng hốt, tuyệt vọng...
Tất cả cả đoạn đường này Tử Thị đều cảm nhận được.
Nhưng, nàng không thể dừng lại.
Nàng biết, nàng vẫn không thể dừng lại. Mọi người đang hoảng loạn bỏ trốn, rời khỏi nơi tối tăm kia. Nhưng trong trời đất bao la, dường như chỉ có nàng đi ngược lại dòng người, đi tới nơi đang khiến mọi người sợ hãi.
Mấy ngày nay, nàng đã tìm không ít nơi.
Nàng cũng từng gặp binh lính người Nhung mấy lần. May mà nàng thay xiêm y cũ sờn, mang túi máu, gặp người Nhung, nếu không trốn được, nàng sẽ bôi máu lên cổ, giả thành người chết. Rất nhiều lần, nàng đều nhờ cách này mà thoát khỏi sự đột kích chính diện của người Nhung.
Nhưng không phải lần nào nàng cũng có thể may mắn trốn thoát như vậy.
Đôi khi sẽ gặp đám người Nhung quá cảnh giác, sẽ lật nàng qua, kiểm tra tình hình, thậm chí còn mò tìm trên người nàng, xem có tìm được thứ gì đáng giá không.
Mỗi lần, nàng đều phải ngừng thở, không dám nhúc nhích.
Có lần nàng không kịp ngã xuống, chỉ có thể ngụy trang trọng thương.
Có binh lính người Nhung phát hiện nàng, thấy nàng chưa chết, trực tiếp cầm đao cắm vào cánh tay nàng, tra tấn...
May mà lần đó, nàng đau đến ngất xỉu.
Người Nhung tưởng nàng đã chết, nên mới buông tha.
Chờ nàng lần nữa tỉnh lại, phát hiện xung quanh đều là thi thể, thi thể của bá tánh.
Chiến hỏa tán loạn.
Chiến hỏa vốn ở Lạc thành và Nham Biên thành đã lan khắp Bắc địa.
Sau khi Trấn Bắc quân thất thủ mấy thành, bá tánh Bắc địa dần di chuyển xuống Nam. Đặc biệt là Lạc thành bị mất sớm nhất, ngoại trừ những bá tánh bị khống chế, không đi được, trừ những gia đình sống mấy thế hệ ở đây... Còn lại, trên cơ bản đều rời khỏi nơi này.
Trong chuyến đi lần này, Tử Thị gặp không ít người vì chiến sự mà bỏ nhà đi xa.
Có người không cam lòng, có người mờ mịt về tương lai, có người chết lặng, có người đau khổ vì mất đi gia đình, người thân... Cũng có hài tử bi bô tập nói, vì tuổi nhỏ, không biết người lớn tại sao phải đi xa. Nhưng dù không hiểu, bọn chúng vẫn nhìn ra sắc mặt nặng nề của phụ mẫu cùng bầu không khí áp lực xung quanh.
Từng đội ngũ đều trầm mặc.
Cũng có người không muốn từ bỏ, quyết ở lại trong nhà, chờ Trấn Bắc Hầu từ trên trời giáng xuống.
Nhưng mãi đến khi người Nhung cưỡi ngựa đạp vỡ đầu họ, đại đao của người Nhung chém đứt tay chân họ, họ vẫn không chờ được Trấn Bắc quân được coi như "thiên binh".
Tin tức truyền tới từng ngày chỉ khiến họ càng tuyệt vọng.
Lạc thành mất, Nham Biên thành mất, trấn Sơn Dương bị công đánh... Sau đó là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng của Trấn Bắc Hầu, Phiêu Kị tướng quân Chiến Sơn Hà chiến bại rơi xuống vực thẳm...
Chiến Sơn Hà đã chết.
Chiến tướng quân cũng đã chết, Bắc địa còn hi vọng gì?
Chạy nhanh còn kịp giữ mạng, nhân lúc người Nhung chưa đánh tới mà chạy khỏi thôn chúng ta!
Chạy nhanh còn kịp giữ mạng, có thể chạy bao xa thì chạy bao xa, phải cho hài tử sống sót.
Ta muốn sống.
Ta cũng muốn sống.
Sống sót.
Sống sót.
Nhưng, thật sự có thể sống sót sao?
Nếu ngay cả Trấn Bắc quân kiêu dũng thiện chiến cũng không thể ngăn cản thiết kỵ của người Nhung, Vân Hán Quốc còn ai có thể chặn đường người Nhung xuống Nam?
Có phải Vân Hán Quốc xong rồi không?
Bi thương, lo sợ, mờ mịt, hoảng hốt, tuyệt vọng...
Tất cả cả đoạn đường này Tử Thị đều cảm nhận được.
Nhưng, nàng không thể dừng lại.
Nàng biết, nàng vẫn không thể dừng lại. Mọi người đang hoảng loạn bỏ trốn, rời khỏi nơi tối tăm kia. Nhưng trong trời đất bao la, dường như chỉ có nàng đi ngược lại dòng người, đi tới nơi đang khiến mọi người sợ hãi.
Mấy ngày nay, nàng đã tìm không ít nơi.
Nàng cũng từng gặp binh lính người Nhung mấy lần. May mà nàng thay xiêm y cũ sờn, mang túi máu, gặp người Nhung, nếu không trốn được, nàng sẽ bôi máu lên cổ, giả thành người chết. Rất nhiều lần, nàng đều nhờ cách này mà thoát khỏi sự đột kích chính diện của người Nhung.
Nhưng không phải lần nào nàng cũng có thể may mắn trốn thoát như vậy.
Đôi khi sẽ gặp đám người Nhung quá cảnh giác, sẽ lật nàng qua, kiểm tra tình hình, thậm chí còn mò tìm trên người nàng, xem có tìm được thứ gì đáng giá không.
Mỗi lần, nàng đều phải ngừng thở, không dám nhúc nhích.
Có lần nàng không kịp ngã xuống, chỉ có thể ngụy trang trọng thương.
Có binh lính người Nhung phát hiện nàng, thấy nàng chưa chết, trực tiếp cầm đao cắm vào cánh tay nàng, tra tấn...
May mà lần đó, nàng đau đến ngất xỉu.
Người Nhung tưởng nàng đã chết, nên mới buông tha.
Chờ nàng lần nữa tỉnh lại, phát hiện xung quanh đều là thi thể, thi thể của bá tánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.