Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1059: Nhắc lại chuyện xưa
Linh Tiểu Tức
06/01/2022
Tai nạn đến quá bất ngờ, kế hoạch chuẩn bị khởi hành lên Bắc của Vương gia bị quấy rầy.
Nhưng tế tổ là việc lớn ở Vương gia, không thể trì hoãn.
Vì thế, qua thương lượng, Vương lão gia quyết định sẽ lên phương Bắc, sắp xếp chuyện tế tổ trước. Vương Quân Ngọc ở lại chiếu cố Vương Kỳ Lân và Vương phu nhân, đồng thời xử lý vụ án của Cung ma.
Ý của Vương phu nhân là Cung ma hại nhi tử của bà chịu khổ như vậy, tuyệt đối không bỏ qua! Bà bắt buộc phải tận mắt nhìn thấy kết cục Cung ma nên có mới có thể yên tâm rời khỏi huyện thành.
Mà một bên khác, Vân Trân cũng toàn lực cứu chữa cho Vương Kỳ Lân.
Tuy rằng nàng biết cách giải Ỷ La Luyện, nhưng dù sao Vương Kỳ Lân trúng độc quá sâu, hơn nữa còn trong người còn dư độc trước đó.
Cho nên lúc này vẫn phải đối mặt với đủ mối nguy hiểm.
Mà vì chuyện của Vương Kỳ Lân, kế hoạch xuống Nam của Vân Trân cũng tạm thời dừng lại.
...
Qua mười ngày, độc trên người Vương Kỳ Lân cơ bản đã được khống chế, bản thân nó có thể ngồi dậy ăn chút đồ. Cung ma bên kia cũng có kết quả.
Theo pháp luật của Vân Hán Quốc, gia nô mưu hại chủ nhân sẽ bị phán tử hình.
Trước đó Cung ma quả thật là gia nô của Vương gia.
Tuy rằng sau này bị Vương phu nhân trục xuất khỏi Vương gia, nhưng với tài phú của Vương gia, nếu muốn Cung ma chết thì vẫn có rất nhiều cách.
Hơn nữa tính chất như Cung ma ở Vân Hán Quốc mà nói thật sự có hơi ác liệt.
Ba ngày sau, chém đầu.
Ngày đó, Vương Quân Ngọc đi cùng Vương phu nhân tới pháp trường.
Vân Trân ở lại Vương gia tiếp tục chữa trị cho Vương Kỳ Lân.
Đối với cách làm của Vương phu nhân, Vân Trân không có quyền phê phán.
Làm mẫu thân, đây là cách bà ấy đòi lại công bằng cho nhi tử của mình.
Còn về Cung ma...
Trượng phu của bà ta bị người của sòng bạc đánh chết, tuổi già tang phu, trong lòng bi thống, mọi người có thể hiểu. Nhưng bà ta không thể đem tất cả thù hận này đổ lỗi lên người Vương phu nhân.
Kẻ tham ô tiền của cửa hàng là quản sự, đi đánh bạc thua tiền cũng là quản sự, mà cuối cùng kẻ đánh chết quản sự lại là người của sòng bạc.
Từ đầu đến cuối, đứng từ góc độ của Vương phu nhân, bà ấy chỉ làm việc mình nên làm.
Ai mà biết quản sự sẽ đi cờ bạc?
Là một người cũng không thể tùy tiện cho tiền kẻ vừa trộm tiền mình đúng không?
Chỉ có thể nói là tạo hình trêu người.
Từ pháp trường trở về, thoạt nhìn Vương phu nhân nhẹ nhàng đi không ít.
Có lẽ vì Cung ma đã chết, sau này sẽ bớt một người uy hiếp đến tính mạng của nhi tử bà, bà cũng yên tâm hơn.
"Vân đại phu..." Sau ngày hành hình, Vương phu nhân tới tìm Vân Trân, hỏi tình hình sức khỏe Vương Kỳ Lân.
Chuyện tế tổ, lửa sém lông mày.
Ý của Vương phu nhân là, nếu Vương Kỳ Lân có thể đi, vậy tốt nhất vẫn nên trở về huyện Lương Khê một chuyến, thời điểm tế tổ cũng có thể cầu tổ tiên phù hộ cho nó.
Vân Trân nghe vậy, liền nói rõ tình hình của Vương Kỳ Lân với Vương phu nhân.
Vương phu nhân thở phào, nói sẽ lập tức sai người thu dọn đồ đạc.
Chỉ là trước khi đi, Vương phu nhân lại nhắc chuyện lên phương Bắc với Vân Trân.
"Vân đại phu." Vương phu nhân nhìn nàng, "Ta cũng biết thỉnh cầu này với người mà nói có lẽ có hơi quá đáng. Nhưng ta cũng hết cách rồi. Người xem Lân Nhi bây giờ đi, ta thật sự không thể yên tâm. Vân đại phu, coi như ta cầu xin người..."
Nhưng tế tổ là việc lớn ở Vương gia, không thể trì hoãn.
Vì thế, qua thương lượng, Vương lão gia quyết định sẽ lên phương Bắc, sắp xếp chuyện tế tổ trước. Vương Quân Ngọc ở lại chiếu cố Vương Kỳ Lân và Vương phu nhân, đồng thời xử lý vụ án của Cung ma.
Ý của Vương phu nhân là Cung ma hại nhi tử của bà chịu khổ như vậy, tuyệt đối không bỏ qua! Bà bắt buộc phải tận mắt nhìn thấy kết cục Cung ma nên có mới có thể yên tâm rời khỏi huyện thành.
Mà một bên khác, Vân Trân cũng toàn lực cứu chữa cho Vương Kỳ Lân.
Tuy rằng nàng biết cách giải Ỷ La Luyện, nhưng dù sao Vương Kỳ Lân trúng độc quá sâu, hơn nữa còn trong người còn dư độc trước đó.
Cho nên lúc này vẫn phải đối mặt với đủ mối nguy hiểm.
Mà vì chuyện của Vương Kỳ Lân, kế hoạch xuống Nam của Vân Trân cũng tạm thời dừng lại.
...
Qua mười ngày, độc trên người Vương Kỳ Lân cơ bản đã được khống chế, bản thân nó có thể ngồi dậy ăn chút đồ. Cung ma bên kia cũng có kết quả.
Theo pháp luật của Vân Hán Quốc, gia nô mưu hại chủ nhân sẽ bị phán tử hình.
Trước đó Cung ma quả thật là gia nô của Vương gia.
Tuy rằng sau này bị Vương phu nhân trục xuất khỏi Vương gia, nhưng với tài phú của Vương gia, nếu muốn Cung ma chết thì vẫn có rất nhiều cách.
Hơn nữa tính chất như Cung ma ở Vân Hán Quốc mà nói thật sự có hơi ác liệt.
Ba ngày sau, chém đầu.
Ngày đó, Vương Quân Ngọc đi cùng Vương phu nhân tới pháp trường.
Vân Trân ở lại Vương gia tiếp tục chữa trị cho Vương Kỳ Lân.
Đối với cách làm của Vương phu nhân, Vân Trân không có quyền phê phán.
Làm mẫu thân, đây là cách bà ấy đòi lại công bằng cho nhi tử của mình.
Còn về Cung ma...
Trượng phu của bà ta bị người của sòng bạc đánh chết, tuổi già tang phu, trong lòng bi thống, mọi người có thể hiểu. Nhưng bà ta không thể đem tất cả thù hận này đổ lỗi lên người Vương phu nhân.
Kẻ tham ô tiền của cửa hàng là quản sự, đi đánh bạc thua tiền cũng là quản sự, mà cuối cùng kẻ đánh chết quản sự lại là người của sòng bạc.
Từ đầu đến cuối, đứng từ góc độ của Vương phu nhân, bà ấy chỉ làm việc mình nên làm.
Ai mà biết quản sự sẽ đi cờ bạc?
Là một người cũng không thể tùy tiện cho tiền kẻ vừa trộm tiền mình đúng không?
Chỉ có thể nói là tạo hình trêu người.
Từ pháp trường trở về, thoạt nhìn Vương phu nhân nhẹ nhàng đi không ít.
Có lẽ vì Cung ma đã chết, sau này sẽ bớt một người uy hiếp đến tính mạng của nhi tử bà, bà cũng yên tâm hơn.
"Vân đại phu..." Sau ngày hành hình, Vương phu nhân tới tìm Vân Trân, hỏi tình hình sức khỏe Vương Kỳ Lân.
Chuyện tế tổ, lửa sém lông mày.
Ý của Vương phu nhân là, nếu Vương Kỳ Lân có thể đi, vậy tốt nhất vẫn nên trở về huyện Lương Khê một chuyến, thời điểm tế tổ cũng có thể cầu tổ tiên phù hộ cho nó.
Vân Trân nghe vậy, liền nói rõ tình hình của Vương Kỳ Lân với Vương phu nhân.
Vương phu nhân thở phào, nói sẽ lập tức sai người thu dọn đồ đạc.
Chỉ là trước khi đi, Vương phu nhân lại nhắc chuyện lên phương Bắc với Vân Trân.
"Vân đại phu." Vương phu nhân nhìn nàng, "Ta cũng biết thỉnh cầu này với người mà nói có lẽ có hơi quá đáng. Nhưng ta cũng hết cách rồi. Người xem Lân Nhi bây giờ đi, ta thật sự không thể yên tâm. Vân đại phu, coi như ta cầu xin người..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.