Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1669: Quy Vân Trang
Linh Tiểu Tức
31/03/2022
Bát gia hỏi Vân Trân, nàng muốn tìm gì?
Thật ra Vân Trân cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn tìm gì.
Đối với nàng mà nói, đó là bí mật trong đồ đằng trên cánh tay.
Trước khi tới, nàng đã nhờ Miến Đà Loa điều chế nước thuốc đặc biệt kia, vẽ lại đồ đằng trên cánh tay, nghiên cứu một hồi.
Nhưng dù tự hỏi thế nào nàng cũng không tìm được mấu chốt.
Đồ đằng kia dù nhìn thế nào cũng chỉ là đồ đằng đơn giản. Nhiều nhất là quái dị hơn những đồ đằng nàng từng thấy. Nếu bảo trong đó cất giấu bí mật về bảo tàng, bản thân Vân Trân không thể nhìn ra.
Lão Ngư nói bí mật bảo tàng ở địa chỉ cũ của Thịnh gia.
Có lẽ ở đây nàng sẽ tìm được manh mối.
Nhưng hiện tại...
Vân Trân dừng bước, phóng mắt nhìn ra xa.
Nơi này đã không có người ở nhiều năm.
Có lẽ trước đây rời khỏi nơi này, Thịnh Vân Lan cũng không định nhanh chóng quay lại. Hòn đảo này nhiều năm không có ai cư trú, rất nhiều kiến trúc đều bị động thực vật phá hỏng. Nếu muốn tìm, chỉ sợ sẽ càng khó khăn.
"Ta nhớ đại trạch của Thịnh gia năm đó ở phía Bắc hòn đảo này." Lúc này, Bát gia lên tiếng.
"Vậy chúng ta đi về phía Bắc đi." Vân Trân nói.
"Ừ." Bát gia gật đầu.
Kế tiếp, có người cầm đao chặt thực vật trước mặt mở đường. Bọn họ xuyên qua lùm cây, sau đó đi qua một rừng cây được, cuối cùng mới tới nơi Bát gia nói.
Đó là một ngọn núi trên núi.
Chính là ngọn núi lúc đầu mọi người còn chưa xuống thuyền đã nhìn thấy từ xa.
Ở chân núi là một trang viên rất lớn.
Dù đã qua mấy chục năm, trang viên vẫn đứng sừng sững giữa cỏ cây um tùm, từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy độ phồn vinh của trước đây.
"Là nơi này, chính là nơi này." Nhìn thấy trang viên, Bát gia kích động nói.
Những thủ hạ "Tham Lang" khác cũng trở về kích động.
Bởi vì nơi này đối với họ mà nói chính là gia viên của họ. Về nơi này, trái tim sẽ được bình an. Truyện Khoa Huyễn
Đã có người không khống chế được cảm xúc chạy về phía trang viên.
Lúc này, Miến Đà Loa đến bên cạnh nàng.
Vân Trân nghiêng đầu nhìn ông, gật đầu.
Hai người ở phía sau chậm rãi đi về phía trang viên trước mặt.
Không bao lâu, họ đã tới trước cổng lớn.
Cánh cổng kia đã trở nên cũ nát dưới mưa gió tàn phá. Nhưng bảng hiệu treo bên trên vẫn còn đó. Chỉ là dòng chữ được khắc cũng đã trở nên mơ hồ.
"Đó là Quy Vân Trang." Bát gia nói.
Vân Trân nhìn Bát gia.
Những người khác cũng dừng lại nhìn Bát gia.
Bát gia cười với họ, tiếp tục: "Nghe nói ba chữ 'Quy Vân Trang' do chủ công tự tay viết năm mười sáu tuổi. Khi ấy dù chủ công chỉ mới mười sáu, nhưng chữ viết của ngài ấy đã rất khí thế hào hùng."
Nói xong, Bát gia vẫn cười, dường như rơi vào hồi ức.
Những thủ hạ "Tham Lang" khác cũng như Bát gia.
Có lẽ trong khoảnh khắc này, bọn họ đều cùng nhớ lại người từng oai phong một cõi đó.
Vân Trân đột nhiên hiếu kỳ.
Nàng bỗng tò mò về nam nhân tên Thịnh Vân Lan kia, phụ thân của thân thể này.
Thật ra Vân Trân cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn tìm gì.
Đối với nàng mà nói, đó là bí mật trong đồ đằng trên cánh tay.
Trước khi tới, nàng đã nhờ Miến Đà Loa điều chế nước thuốc đặc biệt kia, vẽ lại đồ đằng trên cánh tay, nghiên cứu một hồi.
Nhưng dù tự hỏi thế nào nàng cũng không tìm được mấu chốt.
Đồ đằng kia dù nhìn thế nào cũng chỉ là đồ đằng đơn giản. Nhiều nhất là quái dị hơn những đồ đằng nàng từng thấy. Nếu bảo trong đó cất giấu bí mật về bảo tàng, bản thân Vân Trân không thể nhìn ra.
Lão Ngư nói bí mật bảo tàng ở địa chỉ cũ của Thịnh gia.
Có lẽ ở đây nàng sẽ tìm được manh mối.
Nhưng hiện tại...
Vân Trân dừng bước, phóng mắt nhìn ra xa.
Nơi này đã không có người ở nhiều năm.
Có lẽ trước đây rời khỏi nơi này, Thịnh Vân Lan cũng không định nhanh chóng quay lại. Hòn đảo này nhiều năm không có ai cư trú, rất nhiều kiến trúc đều bị động thực vật phá hỏng. Nếu muốn tìm, chỉ sợ sẽ càng khó khăn.
"Ta nhớ đại trạch của Thịnh gia năm đó ở phía Bắc hòn đảo này." Lúc này, Bát gia lên tiếng.
"Vậy chúng ta đi về phía Bắc đi." Vân Trân nói.
"Ừ." Bát gia gật đầu.
Kế tiếp, có người cầm đao chặt thực vật trước mặt mở đường. Bọn họ xuyên qua lùm cây, sau đó đi qua một rừng cây được, cuối cùng mới tới nơi Bát gia nói.
Đó là một ngọn núi trên núi.
Chính là ngọn núi lúc đầu mọi người còn chưa xuống thuyền đã nhìn thấy từ xa.
Ở chân núi là một trang viên rất lớn.
Dù đã qua mấy chục năm, trang viên vẫn đứng sừng sững giữa cỏ cây um tùm, từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy độ phồn vinh của trước đây.
"Là nơi này, chính là nơi này." Nhìn thấy trang viên, Bát gia kích động nói.
Những thủ hạ "Tham Lang" khác cũng trở về kích động.
Bởi vì nơi này đối với họ mà nói chính là gia viên của họ. Về nơi này, trái tim sẽ được bình an. Truyện Khoa Huyễn
Đã có người không khống chế được cảm xúc chạy về phía trang viên.
Lúc này, Miến Đà Loa đến bên cạnh nàng.
Vân Trân nghiêng đầu nhìn ông, gật đầu.
Hai người ở phía sau chậm rãi đi về phía trang viên trước mặt.
Không bao lâu, họ đã tới trước cổng lớn.
Cánh cổng kia đã trở nên cũ nát dưới mưa gió tàn phá. Nhưng bảng hiệu treo bên trên vẫn còn đó. Chỉ là dòng chữ được khắc cũng đã trở nên mơ hồ.
"Đó là Quy Vân Trang." Bát gia nói.
Vân Trân nhìn Bát gia.
Những người khác cũng dừng lại nhìn Bát gia.
Bát gia cười với họ, tiếp tục: "Nghe nói ba chữ 'Quy Vân Trang' do chủ công tự tay viết năm mười sáu tuổi. Khi ấy dù chủ công chỉ mới mười sáu, nhưng chữ viết của ngài ấy đã rất khí thế hào hùng."
Nói xong, Bát gia vẫn cười, dường như rơi vào hồi ức.
Những thủ hạ "Tham Lang" khác cũng như Bát gia.
Có lẽ trong khoảnh khắc này, bọn họ đều cùng nhớ lại người từng oai phong một cõi đó.
Vân Trân đột nhiên hiếu kỳ.
Nàng bỗng tò mò về nam nhân tên Thịnh Vân Lan kia, phụ thân của thân thể này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.