Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 974: Quyết tâm
Linh Tiểu Tức
23/12/2021
Triệu Húc cẩn thận cắn cổ nàng: "Có con rồi, nàng sẽ không mạo hiểm nữa, nàng sẽ ở bên cạnh ta, không đi đâu được. Cho nên Trân Nhi, sinh hài tử cho ta được không? Hài tử chỉ thuộc về chúng ta..."
Triệu Húc buông cổ nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát qua mặt Vân Trân, chờ mong nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Vân Trân chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
"Nàng không nói gì, vậy có nghĩa là nàng đã đồng ý."
Triệu Húc lại hôn lên trán nàng, sau đó là mũi, là môi, từ từ đi xuống.
"Không, điện hạ... Đừng..."
Vân Trân muốn đẩy hắn ra.
Đừng có con, đừng có con.
Triệu Húc muốn dùng hài tử trói buộc nàng, dùng hài tử giữ nàng lại.
Nhưng trong cơ thể nàng có Từ Bi Độ, nàng hiện tại vẫn lặng lẽ thừa nhận, nàng không dám bảo đảm hài tử sinh ra có được khỏe mạnh hay không.
Nếu đứa bé kia cũng mang theo Từ Bi Độ, nếu...
"Không, đừng... Điện hạ... Cầu xin ngài, tha cho thiếp..." Nàng bắt đầu giãy giụa.
Nhưng Triệu Húc lại khóa nàng dưới thân.
"Không, không phải ta tha cho nàng, mà là nàng tha cho ta!" Triệu Húc cởi bỏ thắt lưng trên eo nàng, "Là ta cầu xin nàng tha cho ta... Nếu ta không giữ nàng được, vậy để hài tử giữ nàng..."
...
Lại một phen lăn lộn, sức khỏe Vân Trân ngày càng yếu.
Với tình trạng của nàng lúc này, căn bản không thể hồi cung.
Triệu Húc sai người tiến cung xin cho Vân Trân nghỉ một ngày.
Kết quả tới tối, Vân Trân bắt đầu sốt.
Qua tối qua, thân thể Vân Trân vốn chưa khôi phục.
Tới chiều, Triệu Húc lại đột nhiên mất khống chế, đè nàng trên giường lăn lộn một phen. Kinh hách tối qua, tinh thần căng chặt, lại không tiết chết muốn nàng, Vân Trân cuối cùng cũng ngã bệnh.
Nàng sốt một đêm, Triệu Húc canh giữ bên giường nàng một đêm.
Sáng sớm hôm sau, nàng mới hạ sốt.
Triệu Húc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vừa hối hận hành vi hôm qua của mình, vừa hạ quyết tâm, dù dùng cách gì cũng phải giữ nàng bên cạnh mình.
...
"Nàng ấy vẫn không về?"
Giờ phút này, ở Thủy Hoàn Cung, Lưu Vân Bạch hỏi Nha Sát.
"Vẫn chưa." Nha Sát lắc đầu, "Đêm đó sau khi người của chúng ta tìm được nàng ấy ở phủ đệ của Lục hoàng tử, nàng ấy chưa từng ra ngoài. Ba ngày nay Lục hoàng tử cũng ở phủ đệ của mình."
Lạch cạch.
Nha Sát vừa nói xong, cái ly trong tay Lưu Vân Bạch liền biến thành mảnh nhỏ.
Bầu không khí trong cung điện lập tức trở nên ngưng trọng.
Không biết qua bao lâu, Lưu Vân Bạch mới thả lỏng tay, mảnh vỡ trong tay rơi xuống.
Nha Sát muốn xử lý vết thương giúp hắn, lại bị hắn ngăn cản.
"Hoa Thanh Cung thì sao?" Lưu Vân Bạch hỏi.
"Vẫn giống lúc trước." Nha Sát nhìn tay Lưu Vân Bạch bị thương, cúi đầu, tiếp tục nói, "Hoàng đế vẫn che giấu chuyện mình bị thương. Có điều, thuộc hạ cảm thấy bên Chiêu Đức Cung hình như đã phát hiện. Thuộc hạ còn tìm hiểu được một tin tức."
"Nói!"
"Hoàng đế hình như đang phái công công bên cạnh tìm kiếm người trong viện đêm đó."
Nha Sát vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh lập tức lạnh đến cực điểm.
Triệu Húc buông cổ nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát qua mặt Vân Trân, chờ mong nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Vân Trân chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
"Nàng không nói gì, vậy có nghĩa là nàng đã đồng ý."
Triệu Húc lại hôn lên trán nàng, sau đó là mũi, là môi, từ từ đi xuống.
"Không, điện hạ... Đừng..."
Vân Trân muốn đẩy hắn ra.
Đừng có con, đừng có con.
Triệu Húc muốn dùng hài tử trói buộc nàng, dùng hài tử giữ nàng lại.
Nhưng trong cơ thể nàng có Từ Bi Độ, nàng hiện tại vẫn lặng lẽ thừa nhận, nàng không dám bảo đảm hài tử sinh ra có được khỏe mạnh hay không.
Nếu đứa bé kia cũng mang theo Từ Bi Độ, nếu...
"Không, đừng... Điện hạ... Cầu xin ngài, tha cho thiếp..." Nàng bắt đầu giãy giụa.
Nhưng Triệu Húc lại khóa nàng dưới thân.
"Không, không phải ta tha cho nàng, mà là nàng tha cho ta!" Triệu Húc cởi bỏ thắt lưng trên eo nàng, "Là ta cầu xin nàng tha cho ta... Nếu ta không giữ nàng được, vậy để hài tử giữ nàng..."
...
Lại một phen lăn lộn, sức khỏe Vân Trân ngày càng yếu.
Với tình trạng của nàng lúc này, căn bản không thể hồi cung.
Triệu Húc sai người tiến cung xin cho Vân Trân nghỉ một ngày.
Kết quả tới tối, Vân Trân bắt đầu sốt.
Qua tối qua, thân thể Vân Trân vốn chưa khôi phục.
Tới chiều, Triệu Húc lại đột nhiên mất khống chế, đè nàng trên giường lăn lộn một phen. Kinh hách tối qua, tinh thần căng chặt, lại không tiết chết muốn nàng, Vân Trân cuối cùng cũng ngã bệnh.
Nàng sốt một đêm, Triệu Húc canh giữ bên giường nàng một đêm.
Sáng sớm hôm sau, nàng mới hạ sốt.
Triệu Húc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vừa hối hận hành vi hôm qua của mình, vừa hạ quyết tâm, dù dùng cách gì cũng phải giữ nàng bên cạnh mình.
...
"Nàng ấy vẫn không về?"
Giờ phút này, ở Thủy Hoàn Cung, Lưu Vân Bạch hỏi Nha Sát.
"Vẫn chưa." Nha Sát lắc đầu, "Đêm đó sau khi người của chúng ta tìm được nàng ấy ở phủ đệ của Lục hoàng tử, nàng ấy chưa từng ra ngoài. Ba ngày nay Lục hoàng tử cũng ở phủ đệ của mình."
Lạch cạch.
Nha Sát vừa nói xong, cái ly trong tay Lưu Vân Bạch liền biến thành mảnh nhỏ.
Bầu không khí trong cung điện lập tức trở nên ngưng trọng.
Không biết qua bao lâu, Lưu Vân Bạch mới thả lỏng tay, mảnh vỡ trong tay rơi xuống.
Nha Sát muốn xử lý vết thương giúp hắn, lại bị hắn ngăn cản.
"Hoa Thanh Cung thì sao?" Lưu Vân Bạch hỏi.
"Vẫn giống lúc trước." Nha Sát nhìn tay Lưu Vân Bạch bị thương, cúi đầu, tiếp tục nói, "Hoàng đế vẫn che giấu chuyện mình bị thương. Có điều, thuộc hạ cảm thấy bên Chiêu Đức Cung hình như đã phát hiện. Thuộc hạ còn tìm hiểu được một tin tức."
"Nói!"
"Hoàng đế hình như đang phái công công bên cạnh tìm kiếm người trong viện đêm đó."
Nha Sát vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh lập tức lạnh đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.