Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 468: Thật xin lỗi
Linh Tiểu Tức
02/11/2021
"Nhưng, nhưng Thanh Loan cũng là vì..."
"Vì cái gì?" Tô trắc phi nhíu mày, "Vì thích nó, nên muốn chiếm hữu nó? Thanh Loan, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, với thân phận của biểu ca ngươi, tương lai cho dù cưới ngươi, nó cũng không thể chỉ có một nữ nhân là ngươi. Nếu ngươi ngay cả một nha hoàn bên cạnh nó cũng không chịu đựng được, vậy sao ngươi có thể ta tin rằng ngươi sẽ là thê tử tốt của nó? Làm sao tin rằng, ngươi có thể giúp nó? So với như vậy, còn không bằng hiện tại ta lập tức đưa ngươi về Giang Nam, để phụ thân ngươi tìm hôn sự khác cho ngươi!"
"Cô mẫu, cô mẫu đừng, đừng... Thanh Loan sai rồi, Thanh Loan thật sự biết sai rồi... Hu hu hu... Cô mẫu, đừng đưa con về. Thanh Loan không muốn về Giang Nam..." Tô Thanh Loan ôm lấy chân Tô trắc phi, khóc lớn.
Tô trắc phi ngồi xổm xuống, chậm rãi lau nước mắt trên gương mặt nàng ta.
"Nhìn gương mặt này xem." Tô trắc phi nâng mặt nàng ta lên, nhẹ giọng, "Nếu ngươi thật sự muốn tiếp tục ở lại kinh thành, vậy sau này mọi việc ngươi đều phải nghe ta, không được xúc động hành sự, phải học cách thu liễm. Hơn nữa, đó chẳng qua chỉ là nha hoàn, ngươi tranh giành tình cảm với nha hoàn, nói ra, mất mặt cũng là ngươi."
"Thanh Loan hiểu, Thanh Loan biết sai rồi... Sau này Thanh Loan đều sẽ nghe cô mẫu..." Tô Thanh Loan nức nở.
"Vậy thì tốt." Tô trắc phi lúc này mới vừa lòng buông mặt nàng ta ra, "Ngươi tranh với nàng ấy làm gì? Biểu ca ngươi cho dù thích nàng ấy, bọn họ cũng không thành được."
"Cô mẫu có ý gì?" Tô Thanh Loan vội hỏi.
Tô trắc phi cười lạnh: "Ngươi có biết tình nhân cổ không?"
...
Bên này.
Triệu Húc ôm Vân Trân về thẳng phòng mình.
Sau khi dàn xếp nàng ở trong phòng mình, hắn lại phân phó Nguyên Bảo lập tức lấy xiêm y mới và thuốc trị thương cho nàng, thuận tiện sai người tới viện của Tô Thanh Loan mang đồ của Vân Trân về đây.
Nguyên Bảo nghe Triệu Húc phân phó, không dám hỏi nhiều, trực tiếp sai người đi làm.
Thu dọn đồ của Vân Trân, còn đặc biệt phái người đi gọi Quảu Nhi.
Bọn họ đi rồi, Triệu Húc mới nhìn về phía giường.
Giờ phút này, cả người Vân Trân trốn trong chăn, cuộn tròn thành một đoàn.
Đừng nhìn nàng ngày thường có thể chịu khổ.
Đối mặt với đám người Lưu Vân Bạch làm khó dễ, nàng cũng có thể nhịn, tỏ ra không màng hơn thua.
Nhưng trên thực tế, nội tâm nàng lại mẫn cảm yếu ớt, lòng tự trọng rất mạnh.
Chỉ là ngày thường, nàng cố gắng không thể hiện, nên mới tạo ra dáng vẻ có thể nhẫn nhịn giả dối.
Nhưng hôm nay chuyện xảy ra trong phòng của Tô Thanh Loan trực tiếp phá vỡ giới hạn của nàng.
Cho dù hiện đại, nàng cũng không có thói quen thay đồ trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay, Tô Thanh Loan lại lệnh hạ nhân trong phòng xé y phục của nàng, véo nàng, tát nàng, khiến nàng chịu nhục trước mặt mọi người. Một khắc đó, nàng thật sự muốn mặc kệ tất cả, đập đầu chết đi.
...
Triệu Húc nhìn người trốn trong chăn.
Trong ánh mắt tràn ngập bi thương áp lực.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn thay Vân Trân chịu đựng tất cả.
"Trân Nhi..." Hắn chậm rãi lên tiếng.
Người trong chăn không nói gì.
"Thật xin lỗi."
Hắn giang hai cánh tay, ôm chặt lấy nàng.
Thời điểm hắn bế lên, người trong lòng theo đó run rẩy.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Hắn hôn lên gương mặt nàng, lên cổ nàng...
...
Triệu Húc cương quyết giữ Vân Trân ở trong viện của mình.
Cho dù Tô trắc phi phái người tới truyền lời, hắn cũng không thỏa hiệp.
"Vì cái gì?" Tô trắc phi nhíu mày, "Vì thích nó, nên muốn chiếm hữu nó? Thanh Loan, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, với thân phận của biểu ca ngươi, tương lai cho dù cưới ngươi, nó cũng không thể chỉ có một nữ nhân là ngươi. Nếu ngươi ngay cả một nha hoàn bên cạnh nó cũng không chịu đựng được, vậy sao ngươi có thể ta tin rằng ngươi sẽ là thê tử tốt của nó? Làm sao tin rằng, ngươi có thể giúp nó? So với như vậy, còn không bằng hiện tại ta lập tức đưa ngươi về Giang Nam, để phụ thân ngươi tìm hôn sự khác cho ngươi!"
"Cô mẫu, cô mẫu đừng, đừng... Thanh Loan sai rồi, Thanh Loan thật sự biết sai rồi... Hu hu hu... Cô mẫu, đừng đưa con về. Thanh Loan không muốn về Giang Nam..." Tô Thanh Loan ôm lấy chân Tô trắc phi, khóc lớn.
Tô trắc phi ngồi xổm xuống, chậm rãi lau nước mắt trên gương mặt nàng ta.
"Nhìn gương mặt này xem." Tô trắc phi nâng mặt nàng ta lên, nhẹ giọng, "Nếu ngươi thật sự muốn tiếp tục ở lại kinh thành, vậy sau này mọi việc ngươi đều phải nghe ta, không được xúc động hành sự, phải học cách thu liễm. Hơn nữa, đó chẳng qua chỉ là nha hoàn, ngươi tranh giành tình cảm với nha hoàn, nói ra, mất mặt cũng là ngươi."
"Thanh Loan hiểu, Thanh Loan biết sai rồi... Sau này Thanh Loan đều sẽ nghe cô mẫu..." Tô Thanh Loan nức nở.
"Vậy thì tốt." Tô trắc phi lúc này mới vừa lòng buông mặt nàng ta ra, "Ngươi tranh với nàng ấy làm gì? Biểu ca ngươi cho dù thích nàng ấy, bọn họ cũng không thành được."
"Cô mẫu có ý gì?" Tô Thanh Loan vội hỏi.
Tô trắc phi cười lạnh: "Ngươi có biết tình nhân cổ không?"
...
Bên này.
Triệu Húc ôm Vân Trân về thẳng phòng mình.
Sau khi dàn xếp nàng ở trong phòng mình, hắn lại phân phó Nguyên Bảo lập tức lấy xiêm y mới và thuốc trị thương cho nàng, thuận tiện sai người tới viện của Tô Thanh Loan mang đồ của Vân Trân về đây.
Nguyên Bảo nghe Triệu Húc phân phó, không dám hỏi nhiều, trực tiếp sai người đi làm.
Thu dọn đồ của Vân Trân, còn đặc biệt phái người đi gọi Quảu Nhi.
Bọn họ đi rồi, Triệu Húc mới nhìn về phía giường.
Giờ phút này, cả người Vân Trân trốn trong chăn, cuộn tròn thành một đoàn.
Đừng nhìn nàng ngày thường có thể chịu khổ.
Đối mặt với đám người Lưu Vân Bạch làm khó dễ, nàng cũng có thể nhịn, tỏ ra không màng hơn thua.
Nhưng trên thực tế, nội tâm nàng lại mẫn cảm yếu ớt, lòng tự trọng rất mạnh.
Chỉ là ngày thường, nàng cố gắng không thể hiện, nên mới tạo ra dáng vẻ có thể nhẫn nhịn giả dối.
Nhưng hôm nay chuyện xảy ra trong phòng của Tô Thanh Loan trực tiếp phá vỡ giới hạn của nàng.
Cho dù hiện đại, nàng cũng không có thói quen thay đồ trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay, Tô Thanh Loan lại lệnh hạ nhân trong phòng xé y phục của nàng, véo nàng, tát nàng, khiến nàng chịu nhục trước mặt mọi người. Một khắc đó, nàng thật sự muốn mặc kệ tất cả, đập đầu chết đi.
...
Triệu Húc nhìn người trốn trong chăn.
Trong ánh mắt tràn ngập bi thương áp lực.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn thay Vân Trân chịu đựng tất cả.
"Trân Nhi..." Hắn chậm rãi lên tiếng.
Người trong chăn không nói gì.
"Thật xin lỗi."
Hắn giang hai cánh tay, ôm chặt lấy nàng.
Thời điểm hắn bế lên, người trong lòng theo đó run rẩy.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Hắn hôn lên gương mặt nàng, lên cổ nàng...
...
Triệu Húc cương quyết giữ Vân Trân ở trong viện của mình.
Cho dù Tô trắc phi phái người tới truyền lời, hắn cũng không thỏa hiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.