Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 980: Thư từ vương đình phương Bắc tới
Linh Tiểu Tức
23/12/2021
Nhưng rất nhanh, người hắn phái đi trở về bẩm báo, nói tòa nhà kia được canh giữ nghiêm ngặt, bọn họ không có cách nào tới gần. Có điều, bọn họ tra được chủ nhân của tòa nhà kia là ai.
Sau khi biết, bất an trong lòng Triệu Húc ngày càng mãnh liệt.
Hắn thậm chí muốn trực tiếp đi tìm Lưu Vân Bạch.
Có điều ngay thời khắc cuối cùng, hắn vẫn nhịn.
Sau đó, trong lúc vô tình hắn biết được Phúc Hỉ công công đang ngầm tìm một người.
Người Phúc Hỉ công công muốn tìm, cách miêu tả rất giống Vân Trân tối hôm đó.
Điều tra tới đây, Triệu Húc rất loạn.
Hắn không biết bản thân rốt cuộc nên đi tìm Lưu Vân Bạch hỏi cho rõ ràng, hay đi tìm phụ hoàng hắn.
Hắn chỉ biết, Vân Trân không thể hồi cung.
Ít nhất trước khi việc này được giải quyết, nàng không thể trở về.
...
"Vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi." Vân Trân cúi đầu, nói.
Nàng có thể cảm nhận được Triệu Húc đang che giấu nàng vài việc.
Nhưng nàng làm sao không có việc cũng che giấu Triệu Húc chứ?
Nếu hắn tạm thời không có ý định để nàng hồi kinh, vậy chuyện này cứ tạm thời gác sang một bên.
"Ừ." Triệu Húc sờ đầu nàng.
...
Buổi tối, Triệu Húc ngủ lại phòng nàng.
Bọn họ nằm trên giường, Vân Trân nằm trong lòng hắn, cứ ôm nhau như vậy, không làm chuyện gì khác.
Đột nhiên, Triệu Húc cách xiêm y sờ bụng nàng.
"Sao thế?" Vân Trân nghi hoặc nhìn hắn.
"Không biết con của chúng ta khi nào mới có thể chào đời?" Triệu Húc hỏi.
Hài tử?
Hài tử gì?
Nàng đâu mang thai?
Vân Trân kinh ngạc.
Hơn nửa tháng tới chùa Kỳ Sơn, nàng đã tự bắt mạch cho mình.
Từ mạch tượng biểu hiện, nàng không hề mang thai.
Thời điểm biết, trong lòng nàng thế mà cảm thấy mất mát.
Có lẽ trong tiềm thức, nàng vẫn hi vọng bản thân có thể sinh hài tử cho Triệu Húc, hài tử thuộc về nàng và Triệu Húc.
"Ngốc nghếch." Triệu Húc thân mật điểm nhẹ mũi nàng, cười nói, "Ta nói sau này. Cho dù bây giờ không có, sau này cũng sẽ có. Dù sao thời gian của chúng ta vẫn còn dài, có rất nhiều cơ hội."
Nói xong, Triệu Húc cúi đầu hôn nàng.
Cả người Vân Trân cứng đờ.
Thời gian còn dài...
Nếu thời gian thật sự dài như vậy thì tốt biết bao.
...
Hôm sau Vân Trân tỉnh lại, đã không còn thấy Triệu Húc.
Hắn để lại một phong thư trên bàn, nói hắn hồi kinh, bảo nàng tự chiếu cố chính mình.
Vân Trân khoác áo khoác, cầm lá thư đến bên cửa sổ, đứng yên thật lâu.
...
Thời gian thoảng qua.
Mùa đông tới.
Tuyết đầu mùa cũng tới.
Vân Trân và Tử Thị đã ở chùa Kỳ Sơn ba tháng.
Ba tháng này, Triệu Húc đã tới ba lần.
Lần đầu tiên là đêm đó, hai lần còn lại đều vội vàng tới, vội vàng gặp nàng rồi lại vội vàng đi.
Sức khỏe nàng cũng dần ổn định.
Mấy ngày trước, nàng nhận được phong thư từ tái ngoại gửi tới.
Thư do Bát sư huynh biết.
Bát sư huynh nói với nàng, hắn đã đưa Ngụy đại ca bình an đến bộ lạc Sư Thứu.
Ngụy đại ca bảo hắn chuyển lời với nàng, nói mọi việc đều rất tốt, bảo nàng không cần lo lắng. Nhưng trong tờ giấy thứ hai Bát sư huynh gửi đều viết lại tất cả chuyện Ngụy đại ca muốn gạt nàng.
Sau khi biết, bất an trong lòng Triệu Húc ngày càng mãnh liệt.
Hắn thậm chí muốn trực tiếp đi tìm Lưu Vân Bạch.
Có điều ngay thời khắc cuối cùng, hắn vẫn nhịn.
Sau đó, trong lúc vô tình hắn biết được Phúc Hỉ công công đang ngầm tìm một người.
Người Phúc Hỉ công công muốn tìm, cách miêu tả rất giống Vân Trân tối hôm đó.
Điều tra tới đây, Triệu Húc rất loạn.
Hắn không biết bản thân rốt cuộc nên đi tìm Lưu Vân Bạch hỏi cho rõ ràng, hay đi tìm phụ hoàng hắn.
Hắn chỉ biết, Vân Trân không thể hồi cung.
Ít nhất trước khi việc này được giải quyết, nàng không thể trở về.
...
"Vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi." Vân Trân cúi đầu, nói.
Nàng có thể cảm nhận được Triệu Húc đang che giấu nàng vài việc.
Nhưng nàng làm sao không có việc cũng che giấu Triệu Húc chứ?
Nếu hắn tạm thời không có ý định để nàng hồi kinh, vậy chuyện này cứ tạm thời gác sang một bên.
"Ừ." Triệu Húc sờ đầu nàng.
...
Buổi tối, Triệu Húc ngủ lại phòng nàng.
Bọn họ nằm trên giường, Vân Trân nằm trong lòng hắn, cứ ôm nhau như vậy, không làm chuyện gì khác.
Đột nhiên, Triệu Húc cách xiêm y sờ bụng nàng.
"Sao thế?" Vân Trân nghi hoặc nhìn hắn.
"Không biết con của chúng ta khi nào mới có thể chào đời?" Triệu Húc hỏi.
Hài tử?
Hài tử gì?
Nàng đâu mang thai?
Vân Trân kinh ngạc.
Hơn nửa tháng tới chùa Kỳ Sơn, nàng đã tự bắt mạch cho mình.
Từ mạch tượng biểu hiện, nàng không hề mang thai.
Thời điểm biết, trong lòng nàng thế mà cảm thấy mất mát.
Có lẽ trong tiềm thức, nàng vẫn hi vọng bản thân có thể sinh hài tử cho Triệu Húc, hài tử thuộc về nàng và Triệu Húc.
"Ngốc nghếch." Triệu Húc thân mật điểm nhẹ mũi nàng, cười nói, "Ta nói sau này. Cho dù bây giờ không có, sau này cũng sẽ có. Dù sao thời gian của chúng ta vẫn còn dài, có rất nhiều cơ hội."
Nói xong, Triệu Húc cúi đầu hôn nàng.
Cả người Vân Trân cứng đờ.
Thời gian còn dài...
Nếu thời gian thật sự dài như vậy thì tốt biết bao.
...
Hôm sau Vân Trân tỉnh lại, đã không còn thấy Triệu Húc.
Hắn để lại một phong thư trên bàn, nói hắn hồi kinh, bảo nàng tự chiếu cố chính mình.
Vân Trân khoác áo khoác, cầm lá thư đến bên cửa sổ, đứng yên thật lâu.
...
Thời gian thoảng qua.
Mùa đông tới.
Tuyết đầu mùa cũng tới.
Vân Trân và Tử Thị đã ở chùa Kỳ Sơn ba tháng.
Ba tháng này, Triệu Húc đã tới ba lần.
Lần đầu tiên là đêm đó, hai lần còn lại đều vội vàng tới, vội vàng gặp nàng rồi lại vội vàng đi.
Sức khỏe nàng cũng dần ổn định.
Mấy ngày trước, nàng nhận được phong thư từ tái ngoại gửi tới.
Thư do Bát sư huynh biết.
Bát sư huynh nói với nàng, hắn đã đưa Ngụy đại ca bình an đến bộ lạc Sư Thứu.
Ngụy đại ca bảo hắn chuyển lời với nàng, nói mọi việc đều rất tốt, bảo nàng không cần lo lắng. Nhưng trong tờ giấy thứ hai Bát sư huynh gửi đều viết lại tất cả chuyện Ngụy đại ca muốn gạt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.