Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1710: Tìm việc làm?
Linh Tiểu Tức
07/04/2022
Triệu Húc ở lại trấn nhỏ mấy ngày.
Mấy hôm nay, mỗi sáng thức dậy, hắn đều ra ngoài tìm việc làm, tới chạng vạng mới trở về khách điếm. Trấn nhỏ vốn không lớn, mấy ngày nay, lão bản cửa hàng bên đường đều đã nhớ mặt hắn.
Ngay cả mỗi khi hắn từ bên ngoài trở về, chưởng quầy khách điếm đều sẽ có thói quen hỏi hắn tìm được việc chưa. Thấy Triệu Húc thở dài lắc đầu, ông ta lại khuyên hắn, bảo hắn từ bỏ đi.
Dù sao thế đạo chính là như vậy.
Mỗi lần chưởng quầy khuyên Triệu Húc, Triệu Húc đều cười lắc đầu, nói hắn tin ông trời sẽ không phụ lòng người.
Mấy ngày nay, trên cơ bản Vân Trân đều ở khách điếm, không ra ngoài.
Bởi vì hiện tại nàng và Triệu Húc ở cùng một khách điếm, nàng lo bất cẩn đụng mặt. Chuyện Triệu Húc tìm việc làm, nàng cũng nghe được từ chỗ chưởng quầy và tiểu nhị khách điếm trong lúc Triệu Húc rời khỏi đây.
...
Rất nhanh, Vân Trân phát hiện Triệu Húc biến mất.
Chính xác là hôm qua ra ngoài tìm việc, tới tối vẫn chưa trở về.
Trong lòng Vân Trân dâng lên một phỏng đoán kỳ lạ.
Lần nữa Triệu Húc xuất hiện là vào chiều hôm sau.
Hắn tới trả tiền thuê phòng và thu dọn hành lý.
Triệu Húc nói với chưởng quầy hắn tìm được việc rồi, chủ ở bên kia thúc giục, hắn trả tiền xong phải đi ngay.
Chưởng quầy và tiểu nhị chúng mừng hắn.
Triệu Húc mang theo hành lý vội vàng rời đi.
"Không ngờ thời gian này còn có thể tìm được việc!"
"Không biết được. Vị khách kia thoạt nhìn không giống người thường, nói không chừng trước kia là công tử nhà đại phú, vì chiến sự mà lưu lạc đến nông nỗi bây giờ. Có lẽ đúng là do vận may, gặp được người thưởng thức hắn."
"Chưởng quầy, ông nói không sai. Có điều bớt đi một vị khách, cũng không biết đến khi nào mới đợi được người tiếp theo..."
"Lão bản như ta còn không gấp, ngươi gấp cái gì..."
Lúc Vân Trân đi ra, tiểu nhị và lão bản đang ở sau quầy tán gẫu.
"A, vị tiểu công tử này, ngài cũng muốn đi sao?" Chưởng quầy thấy Vân Trân xách tay nải, liền hỏi.
"Đúng vậy, lão bản." Vân Trân gật đầu, "Đây là tiền thuê phòng mấy hôm nay."
Nói rồi, Vân Trân trả tiền.
"A, tiểu công tử đi rồi, khách điếm của chúng ta lại quạnh quẽ." Tiểu nhị thở dài.
Tuy mấy ngày nay Vân Trân ít khi ra ngoài, nhưng ít ra khách điếm còn chút sức sống. Hiện tại, ngay cả Vân Trân cũng đi rồi, khách điếm của họ chỉ còn lại chưởng quầy và tiểu nhị.
"Vừa rồi ta hình như nghe hai vị nói vị công tử trên tầng của ta tìm được công việc rồi? Không biết là công việc gì? Không dối gạt hai vị, tại hạ đang muốn kiếm thêm ít lộ phí lên đường tới kinh thành tìm người thân." Vân Trân nói.
Hiện tại, hơn nửa thổ địa ở Nam Hoang đã thuộc về tộc Cổ Tát.
Người giống Vân Trân muốn thoát khỏi Nam Hoang, lên phía Bắc nương nhờ họ hàng cũng không phải ít. Cho nên nghe nàng nói như vậy, chưởng quầy và tiểu nhị không hề hoài nghi.
"Tiểu công tử muốn tìm việc làm sao?" Chưởng quầy hỏi, "Thật không dám giấu giếm, thật ra bọn ta cũng không rõ. Chỉ là nghe vị khách khi nãy nói chủ của ngài ấy đang rất gấp. Trong trấn của chúng ta không có ai nhận người làm, bằng không vị khách đó đã không tìm việc lâu như vậy. Theo ta đoán, ngài ấy chắc là tìm tới thương hộ ở nơi khác. Nếu tiểu công tử ngài đuổi theo, nói không chừng có thể gặp ở ngoài trấn."
Mấy hôm nay, mỗi sáng thức dậy, hắn đều ra ngoài tìm việc làm, tới chạng vạng mới trở về khách điếm. Trấn nhỏ vốn không lớn, mấy ngày nay, lão bản cửa hàng bên đường đều đã nhớ mặt hắn.
Ngay cả mỗi khi hắn từ bên ngoài trở về, chưởng quầy khách điếm đều sẽ có thói quen hỏi hắn tìm được việc chưa. Thấy Triệu Húc thở dài lắc đầu, ông ta lại khuyên hắn, bảo hắn từ bỏ đi.
Dù sao thế đạo chính là như vậy.
Mỗi lần chưởng quầy khuyên Triệu Húc, Triệu Húc đều cười lắc đầu, nói hắn tin ông trời sẽ không phụ lòng người.
Mấy ngày nay, trên cơ bản Vân Trân đều ở khách điếm, không ra ngoài.
Bởi vì hiện tại nàng và Triệu Húc ở cùng một khách điếm, nàng lo bất cẩn đụng mặt. Chuyện Triệu Húc tìm việc làm, nàng cũng nghe được từ chỗ chưởng quầy và tiểu nhị khách điếm trong lúc Triệu Húc rời khỏi đây.
...
Rất nhanh, Vân Trân phát hiện Triệu Húc biến mất.
Chính xác là hôm qua ra ngoài tìm việc, tới tối vẫn chưa trở về.
Trong lòng Vân Trân dâng lên một phỏng đoán kỳ lạ.
Lần nữa Triệu Húc xuất hiện là vào chiều hôm sau.
Hắn tới trả tiền thuê phòng và thu dọn hành lý.
Triệu Húc nói với chưởng quầy hắn tìm được việc rồi, chủ ở bên kia thúc giục, hắn trả tiền xong phải đi ngay.
Chưởng quầy và tiểu nhị chúng mừng hắn.
Triệu Húc mang theo hành lý vội vàng rời đi.
"Không ngờ thời gian này còn có thể tìm được việc!"
"Không biết được. Vị khách kia thoạt nhìn không giống người thường, nói không chừng trước kia là công tử nhà đại phú, vì chiến sự mà lưu lạc đến nông nỗi bây giờ. Có lẽ đúng là do vận may, gặp được người thưởng thức hắn."
"Chưởng quầy, ông nói không sai. Có điều bớt đi một vị khách, cũng không biết đến khi nào mới đợi được người tiếp theo..."
"Lão bản như ta còn không gấp, ngươi gấp cái gì..."
Lúc Vân Trân đi ra, tiểu nhị và lão bản đang ở sau quầy tán gẫu.
"A, vị tiểu công tử này, ngài cũng muốn đi sao?" Chưởng quầy thấy Vân Trân xách tay nải, liền hỏi.
"Đúng vậy, lão bản." Vân Trân gật đầu, "Đây là tiền thuê phòng mấy hôm nay."
Nói rồi, Vân Trân trả tiền.
"A, tiểu công tử đi rồi, khách điếm của chúng ta lại quạnh quẽ." Tiểu nhị thở dài.
Tuy mấy ngày nay Vân Trân ít khi ra ngoài, nhưng ít ra khách điếm còn chút sức sống. Hiện tại, ngay cả Vân Trân cũng đi rồi, khách điếm của họ chỉ còn lại chưởng quầy và tiểu nhị.
"Vừa rồi ta hình như nghe hai vị nói vị công tử trên tầng của ta tìm được công việc rồi? Không biết là công việc gì? Không dối gạt hai vị, tại hạ đang muốn kiếm thêm ít lộ phí lên đường tới kinh thành tìm người thân." Vân Trân nói.
Hiện tại, hơn nửa thổ địa ở Nam Hoang đã thuộc về tộc Cổ Tát.
Người giống Vân Trân muốn thoát khỏi Nam Hoang, lên phía Bắc nương nhờ họ hàng cũng không phải ít. Cho nên nghe nàng nói như vậy, chưởng quầy và tiểu nhị không hề hoài nghi.
"Tiểu công tử muốn tìm việc làm sao?" Chưởng quầy hỏi, "Thật không dám giấu giếm, thật ra bọn ta cũng không rõ. Chỉ là nghe vị khách khi nãy nói chủ của ngài ấy đang rất gấp. Trong trấn của chúng ta không có ai nhận người làm, bằng không vị khách đó đã không tìm việc lâu như vậy. Theo ta đoán, ngài ấy chắc là tìm tới thương hộ ở nơi khác. Nếu tiểu công tử ngài đuổi theo, nói không chừng có thể gặp ở ngoài trấn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.