Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 353: Trà Nhi khiêu khích
Linh Tiểu Tức
15/10/2021
Sau nữa, Niên Sanh nhìn bộ dáng nàng trúc trắc làm hoa đăng thật sự không thuận mắt, liền cầm thanh tre lên tự làm một ít. Ban đầu, Vân Trân tưởng hắn làm cho bản thân hắn, chờ tới thời điểm người phụ trách thống kê, Niên Sanh đẩy toàn bộ thứ hắn làm cho nàng.
"Gì vậy?" Vân Trân khó hiểu nhìn hắn. . Truyện Ngôn Tình
Niên Sanh không nhìn nàng, mà vỗ vỗ mảnh vụn trên đùi, nâng bước ra ngoài.
"Niên Sanh, tiểu tử kia, cái gì cũng không làm! Ngươi thật không muốn ra ngoài đúng không..." Thời điểm Niên Sanh đi ngang, người phụ trách không nhịn được mà quát.
Niên Sanh quay đầu làm mặt quỷ, rất nhanh liền chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.
Vân Trân nhìn chằm chằm hoa đăng dưới chân, lại nhìn theo hướng Niên Sanh biến mất.
Đúng là người kỳ lạ.
Lúc này, nàng không khỏi nhớ tới câu nói lúc sáng của Niên Sanh.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không muốn ra ngoài sao?
...
Cũng nhờ Niên Sanh hỗ trợ, tay mới như Vân Trân mới coi như miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Đến khi chuẩn bị về phòng, trời đã sắp tối.
Thời điểm nàng đi qua khu phòng ở dành cho hạ nhân, cảm giác áp lực đến tuyệt vọng lại trở về.
Loảng xoảng, loảng xoảng.
Ngay lúc nàng sắp qua chỗ ngoặt đến hành lang chỗ phòng nàng, đột nhiên nghe phía xa có tiếng phá cửa.
"Nhanh lên, nhanh lên! Nếu không người sẽ trở về!"
"Đừng giục nữa, sắp xong rồi!"
...
Theo đó là tiếng nói chuyện.
Vân Trân ngây ra một lúc, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành, vội đi nhanh hơn.
Rất nhanh, nàng liền bắt gặp một nhóm người vây quanh trước cửa phòng nàng.
"Các ngươi đang làm gì đó?" Vân Trân hét lên.
Theo tiếng, đám người kia dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng ra, hai tay ôm vai, khinh thường liếc nhìn nàng, phân phó người bên cạnh: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì! Còn không mau hầu hạ người mới cho ta!"
Trà Nhi dứt lời, những kẻ đứng sau nàng ta liền như hung thần ác sát xông về phía Vân Trân.
"Các ngươi muốn làm gì? Ta..."
Vân Trân còn chưa nói xong, một phụ nhân trung niên thân hình cuồng tráng đã giơ tay tát nàng một cái.
Vân Trân vội tránh đi, may mắn thoát được.
"Còn dám trốn! Giáo huấn ả cho ta!" Trà Nhi thấy vậy, lập tức nổi giận, "Hôm nay ta nhất định phải để ả biết quy củ của Thượng Thanh biệt trang này!"
Lại có hai phụ nhân thân thể bưu hãn xông về phía Vân Trân.
Vân Trân thấy thật sự không tránh khỏi, đành lén lút sờ soạng eo.
Khi một phụ nhân trong số đó lần nữa giơ tay về phía nàng, Vân Trân lấy ngân châm giấu trong người ra, canh chuẩn thời cơ, đâm vào cổ tay người nọ.
Người nọ liền dừng lại, lảo đảo mấy cái, sau đó ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê.
"Nè! Ngươi làm sao vậy? Mau đứng lên!"
Trà Nhi cho rằng người kia lười biếng, không nhịn được mà đá bà ta mấy cái. Kết quả, người kia vẫn không có phản ứng.
"Ngươi đã làm gì bà ta? Ngươi đừng tưởng rằng mình như vậy thì ta sợ ngươi!" Trà Nhi chỉ vào Vân Trân, ngoài mạnh trong yếu nói. Ngay sau đó, nàng ta lại chỉ hai người khác, ra lệnh, "Hai người các ngươi, bắt lấy ả cho ta!"
Trà Nhi nói xong, hai phụ nhân kia liền xông tới.
Vân Trân vẫn dùng trò cũ, canh chuẩn thời cơ, dùng ngân châm đâm trúng cổ tay của họ.
Bịch!
Bịch!
Chỉ nghe hai tiếng vang, hai người kia giống hệt người lúc trước, lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống đất.
"Gì vậy?" Vân Trân khó hiểu nhìn hắn. . Truyện Ngôn Tình
Niên Sanh không nhìn nàng, mà vỗ vỗ mảnh vụn trên đùi, nâng bước ra ngoài.
"Niên Sanh, tiểu tử kia, cái gì cũng không làm! Ngươi thật không muốn ra ngoài đúng không..." Thời điểm Niên Sanh đi ngang, người phụ trách không nhịn được mà quát.
Niên Sanh quay đầu làm mặt quỷ, rất nhanh liền chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.
Vân Trân nhìn chằm chằm hoa đăng dưới chân, lại nhìn theo hướng Niên Sanh biến mất.
Đúng là người kỳ lạ.
Lúc này, nàng không khỏi nhớ tới câu nói lúc sáng của Niên Sanh.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không muốn ra ngoài sao?
...
Cũng nhờ Niên Sanh hỗ trợ, tay mới như Vân Trân mới coi như miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Đến khi chuẩn bị về phòng, trời đã sắp tối.
Thời điểm nàng đi qua khu phòng ở dành cho hạ nhân, cảm giác áp lực đến tuyệt vọng lại trở về.
Loảng xoảng, loảng xoảng.
Ngay lúc nàng sắp qua chỗ ngoặt đến hành lang chỗ phòng nàng, đột nhiên nghe phía xa có tiếng phá cửa.
"Nhanh lên, nhanh lên! Nếu không người sẽ trở về!"
"Đừng giục nữa, sắp xong rồi!"
...
Theo đó là tiếng nói chuyện.
Vân Trân ngây ra một lúc, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành, vội đi nhanh hơn.
Rất nhanh, nàng liền bắt gặp một nhóm người vây quanh trước cửa phòng nàng.
"Các ngươi đang làm gì đó?" Vân Trân hét lên.
Theo tiếng, đám người kia dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng ra, hai tay ôm vai, khinh thường liếc nhìn nàng, phân phó người bên cạnh: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì! Còn không mau hầu hạ người mới cho ta!"
Trà Nhi dứt lời, những kẻ đứng sau nàng ta liền như hung thần ác sát xông về phía Vân Trân.
"Các ngươi muốn làm gì? Ta..."
Vân Trân còn chưa nói xong, một phụ nhân trung niên thân hình cuồng tráng đã giơ tay tát nàng một cái.
Vân Trân vội tránh đi, may mắn thoát được.
"Còn dám trốn! Giáo huấn ả cho ta!" Trà Nhi thấy vậy, lập tức nổi giận, "Hôm nay ta nhất định phải để ả biết quy củ của Thượng Thanh biệt trang này!"
Lại có hai phụ nhân thân thể bưu hãn xông về phía Vân Trân.
Vân Trân thấy thật sự không tránh khỏi, đành lén lút sờ soạng eo.
Khi một phụ nhân trong số đó lần nữa giơ tay về phía nàng, Vân Trân lấy ngân châm giấu trong người ra, canh chuẩn thời cơ, đâm vào cổ tay người nọ.
Người nọ liền dừng lại, lảo đảo mấy cái, sau đó ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê.
"Nè! Ngươi làm sao vậy? Mau đứng lên!"
Trà Nhi cho rằng người kia lười biếng, không nhịn được mà đá bà ta mấy cái. Kết quả, người kia vẫn không có phản ứng.
"Ngươi đã làm gì bà ta? Ngươi đừng tưởng rằng mình như vậy thì ta sợ ngươi!" Trà Nhi chỉ vào Vân Trân, ngoài mạnh trong yếu nói. Ngay sau đó, nàng ta lại chỉ hai người khác, ra lệnh, "Hai người các ngươi, bắt lấy ả cho ta!"
Trà Nhi nói xong, hai phụ nhân kia liền xông tới.
Vân Trân vẫn dùng trò cũ, canh chuẩn thời cơ, dùng ngân châm đâm trúng cổ tay của họ.
Bịch!
Bịch!
Chỉ nghe hai tiếng vang, hai người kia giống hệt người lúc trước, lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.