Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 747: Vạn dân mắng chửi
Linh Tiểu Tức
04/12/2021
Trấn trưởng vừa nói hết câu, cả quảng trường dần an tĩnh lại.
Người đứng xung quanh bọn họ cũng chậm rãi tản ra.
Thiết Trụ muốn lên tiếng, lại bị mẫu thân mình dùng sức kéo cánh tay, duy trì khoảng cách, ánh mắt phức tạp mang theo ít thù hận nhìn họ chằm chằm.
Nhóm người Vân Trân ngẩng đầu nhìn lên trên đài.
Trấn trưởng nói thêm: "Chính là đám người tha hương này! Chính là bọn họ bắt thiếu nữ trong trấn, giết hại Miêu Miêu nhà Trương lão đầu!"
"Trấn trưởng, xin hỏi ngài có chứng cứ gì không?" Triệu Húc chắn trước mặt Vân Trân, ngẩng đầu nhìn trấn trưởng bi phẫn, hỏi.
"Chứng cứ? Các ngươi muốn chứng cứ, ta đây liền cho các ngươi chứng cứ! Ta hỏi các ngươi, các ngươi tới Hồi Hồn trấn của chúng ta làm gì?"
"Tìm người." Triệu Húc trả lời.
"Tìm ai? Tìm được chưa?" Trấn trưởng hỏi.
"Chưa." Triệu Húc nói.
"Hừ! Ta thấy, ngươi đang nói dối! Tìm người gì hả, rõ ràng là tới thị trấn của chúng ta bắt cóc thiếu nữ!"
"Nè, lão đầu nhà ngươi!" Bát sư huynh bị người ta chỉa mũi vu hãm nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được, nhảy ra hét lớn với trấn trưởng trên đài, "Sao ngươi có thể ngang ngược vô lý thế hả! Là ngươi hỏi chúng ta tới Hồi Hồn trấn làm gì, chúng ta nói mình tới tìm người, kết quả ngươi lại không tin! Nếu đã không tin, vậy còn hỏi chúng ta làm gì?"
"Ta không chấp nhặt với ngươi!" Trấn trưởng tức giận tới chòm râu run lên, "Trước khi các ngươi tới, trong trấn chúng ta vẫn bình an vô sự, chỉ có A Châu nhà Thiết Trụ mất tích. Nhưng sau khi các ngươi tới, thi thể của Miêu Miêu xuất hiện trên sông, sau đó là Thúy Thúy nhà bán thịt mất tích, tiếp nữa chính là tối hôm qua, chín thiếu nữ không thấy đâu! Những việc này đều xảy ra sau khi các ngươi xuất hiện! Nếu các ngươi nói những việc này không liên quan tới mình, các ngươi không biết gì cả, chỉ sợ không có ai tin!"
Trấn trưởng nói xong, lập tức có người phụ họa.
"Trấn trưởng nói không sai! Trước khi các ngươi tới, trấn của chúng ta vẫn rất tốt đẹp. Nhưng sau khi các ngươi tới, trấn của chúng ta liên tiếp xảy ra chuyện! Không phải các ngươi làm thì ai làm?"
"Đúng vậy, ta hình như nhớ ra... Lúc bọn họ mới tới, tiểu cô nương kia còn hỏi thăm chuyện A Châu mất tích..."
"Đúng vậy, nàng ta cũng từng hỏi ta. Còn cả ngày phát hiện thi thể của Miêu Miêu, bọn họ cũng xuất hiện. Thi thể của Miêu Miêu đã hư thối, ngay cả lão bà tử như ta còn sợ, một tiểu cô nương như nàng ta lại chạy lên xem! Bây giờ nghĩ lại, đúng là đáng nghi..."
"Thúy Thúy mất tích, bọn họ hình như cũng tới nhà bán thịt..."
"Có một đêm ta đi nhà xí, hình như trông thấy họ đi ngang qua nhà ta."
Mọi người ngươi một câu ta một câu.
Cứ tiếp tục, giống như không cần tìm thêm chứng cứ, nhóm người Vân Trân nghiễm nhiên trở thành kẻ xấu bắt cóc thiếu nữ!
"Mẫu thân Thiết Trụ, bà nói đi! Lúc trước không phải Thiết Trụ nhà bà dẫn họ về sao?" Lúc này, có người nhớ tới nhà Thiết Trụ, vội giữ chặt mẫu thân của gã, chất vấn.
Mẫu thân Thiết Trụ bị nhìn chằm chằm, vừa sốt ruột vừa mâu thuẫn mà nhìn nhóm người Vân Trân: "Ta cũng không biết! Thiết Trụ, con mau nói đi, rốt cuộc là chuyện thế nào? Sao con lại quen bọn họ? Có phải bọn họ bắt muội muội con không?"
Thiết Trụ bị mẫu thân mình hỏi, có chút luống cuống.
Cuối cùng, tránh ánh mắt của nhóm người Vân Trân, gã cúi đầu, kể lại chuyện gặp được họ trong rừng cây.
Người đứng xung quanh bọn họ cũng chậm rãi tản ra.
Thiết Trụ muốn lên tiếng, lại bị mẫu thân mình dùng sức kéo cánh tay, duy trì khoảng cách, ánh mắt phức tạp mang theo ít thù hận nhìn họ chằm chằm.
Nhóm người Vân Trân ngẩng đầu nhìn lên trên đài.
Trấn trưởng nói thêm: "Chính là đám người tha hương này! Chính là bọn họ bắt thiếu nữ trong trấn, giết hại Miêu Miêu nhà Trương lão đầu!"
"Trấn trưởng, xin hỏi ngài có chứng cứ gì không?" Triệu Húc chắn trước mặt Vân Trân, ngẩng đầu nhìn trấn trưởng bi phẫn, hỏi.
"Chứng cứ? Các ngươi muốn chứng cứ, ta đây liền cho các ngươi chứng cứ! Ta hỏi các ngươi, các ngươi tới Hồi Hồn trấn của chúng ta làm gì?"
"Tìm người." Triệu Húc trả lời.
"Tìm ai? Tìm được chưa?" Trấn trưởng hỏi.
"Chưa." Triệu Húc nói.
"Hừ! Ta thấy, ngươi đang nói dối! Tìm người gì hả, rõ ràng là tới thị trấn của chúng ta bắt cóc thiếu nữ!"
"Nè, lão đầu nhà ngươi!" Bát sư huynh bị người ta chỉa mũi vu hãm nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được, nhảy ra hét lớn với trấn trưởng trên đài, "Sao ngươi có thể ngang ngược vô lý thế hả! Là ngươi hỏi chúng ta tới Hồi Hồn trấn làm gì, chúng ta nói mình tới tìm người, kết quả ngươi lại không tin! Nếu đã không tin, vậy còn hỏi chúng ta làm gì?"
"Ta không chấp nhặt với ngươi!" Trấn trưởng tức giận tới chòm râu run lên, "Trước khi các ngươi tới, trong trấn chúng ta vẫn bình an vô sự, chỉ có A Châu nhà Thiết Trụ mất tích. Nhưng sau khi các ngươi tới, thi thể của Miêu Miêu xuất hiện trên sông, sau đó là Thúy Thúy nhà bán thịt mất tích, tiếp nữa chính là tối hôm qua, chín thiếu nữ không thấy đâu! Những việc này đều xảy ra sau khi các ngươi xuất hiện! Nếu các ngươi nói những việc này không liên quan tới mình, các ngươi không biết gì cả, chỉ sợ không có ai tin!"
Trấn trưởng nói xong, lập tức có người phụ họa.
"Trấn trưởng nói không sai! Trước khi các ngươi tới, trấn của chúng ta vẫn rất tốt đẹp. Nhưng sau khi các ngươi tới, trấn của chúng ta liên tiếp xảy ra chuyện! Không phải các ngươi làm thì ai làm?"
"Đúng vậy, ta hình như nhớ ra... Lúc bọn họ mới tới, tiểu cô nương kia còn hỏi thăm chuyện A Châu mất tích..."
"Đúng vậy, nàng ta cũng từng hỏi ta. Còn cả ngày phát hiện thi thể của Miêu Miêu, bọn họ cũng xuất hiện. Thi thể của Miêu Miêu đã hư thối, ngay cả lão bà tử như ta còn sợ, một tiểu cô nương như nàng ta lại chạy lên xem! Bây giờ nghĩ lại, đúng là đáng nghi..."
"Thúy Thúy mất tích, bọn họ hình như cũng tới nhà bán thịt..."
"Có một đêm ta đi nhà xí, hình như trông thấy họ đi ngang qua nhà ta."
Mọi người ngươi một câu ta một câu.
Cứ tiếp tục, giống như không cần tìm thêm chứng cứ, nhóm người Vân Trân nghiễm nhiên trở thành kẻ xấu bắt cóc thiếu nữ!
"Mẫu thân Thiết Trụ, bà nói đi! Lúc trước không phải Thiết Trụ nhà bà dẫn họ về sao?" Lúc này, có người nhớ tới nhà Thiết Trụ, vội giữ chặt mẫu thân của gã, chất vấn.
Mẫu thân Thiết Trụ bị nhìn chằm chằm, vừa sốt ruột vừa mâu thuẫn mà nhìn nhóm người Vân Trân: "Ta cũng không biết! Thiết Trụ, con mau nói đi, rốt cuộc là chuyện thế nào? Sao con lại quen bọn họ? Có phải bọn họ bắt muội muội con không?"
Thiết Trụ bị mẫu thân mình hỏi, có chút luống cuống.
Cuối cùng, tránh ánh mắt của nhóm người Vân Trân, gã cúi đầu, kể lại chuyện gặp được họ trong rừng cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.