Cùng Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết Kết Hôn
Chương 31: Béo tôi cũng không chê đâu o(≧▽≦)o
Hoa Thanh Loan
18/11/2022
Editor: LunaYang97
Những ngày nghỉ lễ luôn trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt các cô gái phòng quan hệ công chúng đã trở lại công ty làm việc.
Tạ Nghiên có một công việc ngay trong đêm anh trở về từ thị trấn. Nghỉ ngơi gần một tháng, Tạ Nghiên đã quên nguyên chủ còn có việc, nguyên chủ làm việc trong một studio, và studio là nguồn thu nhập của anh.
Nguyên chủ biết vẽ tranh, nhưng Tạ Nghiên thì không, nếu muốn nói rằng anh có thể vẽ bố cục Q hay gì đó, thì anh có thể vẽ tranh minh họa.
Tạ Nghiên điện thoại từ chối đồng nghiệp đầu to trong danh bạ, bên kia tưởng anh nói đùa nên cười haha dập máy, yêu cầu anh nộp bài trong hai ngày.
Căn phòng trong cùng trên tầng hai, có những dụng cụ như bảng vẽ máy tính linh tinh của nguyên chủ, Tạ Nghiên đã thử dùng, không ngờ phát hiện tay và não tự động phối hợp để vẽ ra hình.
Vì vậy Tạ Nghiên ngồi trước máy tính một ngày, càng vẽ càng điêu luyện.
Mấy ngày nay, mỗi tối trước khi đi ngủ, Hoắc Duyên Niên đều kéo Tạ Nghiên ra khỏi phòng tranh, hôm nay, Tạ Nghiên ôm bụng rên rỉ, nhìn hoàng hôn bên ngoài, anh đột nhiên hiểu ra tại sao hôm nat Hoắc Duyên Niên tan làm lại không đến kêu anh.
"Thưa phu nhân, ngài nên thay quần áo, nếu không sẽ muộn yến tiệc." Tạ Nghiên đang khó hiểu thì quản gia gõ cửa nhắc nhở.
Lúc này Tạ Nghiên mới nhớ tới chuyện buổi tối hôm trước Hoắc Duyên Niên nói với anh rằng hôm nay có một bữa tiệc và cần có người cùng tham dự.
Nửa giờ sau, xe của Hoắc Duyên Niên mới dừng trước cửa biệt thự.
Sau khi mặc quần áo xong, Tạ Nghiên vội vàng đi ra ngoài, nhìn thoáng qua chiếc xe hơi mới của Hoắc siêu giàu, đầu xe màu vàng rất chói mắt.
"Lót bụng trước đi?" Hoắc Duyên Niên đem một hộp bánh trứng đưa cho Tạ Nghiên, đoán chừng cậu vẽ tranh đến quên mất thời gian.
Không biết có phải do đi bộ ở trấn nhỏ nhiều không, hôm nay Tạ Nghiên đeo thắt lưng thì thấy eo gầy hơn, rộng hơn bình thường, chắc là đói rồi. Tạ Nghiên cầm lấy hộp bánh trứng thơm mùi sữa, ngửi thôi cũng rất ngon.
"Bây giờ ngô (anh) có thấy tôi gầy không?" Tạ Nghiên đói bụng, nuốt một cái bánh trứng, mơ hồ hỏi.
Hoắc Duyên Niên gật đầu, cảm giác ôm ngủ không tốt lắm!
"Tôi không thấy cậu làm việc mất ăn mất ngủ, đúng là một nhân viên tốt." Hoắc Duyên Niên răn dạy nhìn Tạ Nghiên, không ngờ Tạ Nghiên lại nghiêm túc làm việc như vậy.
Nhìn Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên quyết định chuyển chủ đề.
"Hôm nay là yến tiệc gì vậy?"
"Sinh nhật lần thứ 80 của Bộ Hoành Huy, làm gì mà cậu lại ăn mặc như thế này?" Hoắc Duyên Niên liếc nhìn mái tóc của Tạ Nghiên rồi đưa tay ra làm rối tung một cái, càng tự nhiên hơn, không quá cầu kỳ.
Vậy đây là lý do không cho anh ấy đi làm stylist? Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên tỉ mỉ chăm sóc tóc từ đầu đến chân.
Là con trai cưng của Bộ Hoành Huy, Bộ Lệ Tình chắc chắn sẽ tham dự sinh nhật của cha mình. Hoắc Duyên Niên biết Bộ Lệ Tình đang lén lút tiếp cận Hàn Mạt Mạt, còn không phải là để theo đuổi Tạ Nghiên.
Nghĩ đến đây, Hoắc Duyên Niên liền lấy trong túi ra một ít sôcôla rồi nhét vào cho Tạ Nghiên.
"Ăn nhiều để có nhiều thịt." Bộ Lệ Tình không thích béo, Tạ Nghiên béo lên sẽ không sợ bị thương nhớ nữa.
Không hề biết rằng có người định nuôi béo mình, Tạ Nghiên vui vẻ ăn xong hộp bánh trứng và sôcôla.
Tiệc sinh nhật đuôc tổ chức ở khách sạn Thế Kỷ, nơi Tạ Nghiên và Lăng Hi đi bắt gian lần trước.
Trước cửa khách sạn có trải tấm thảm đỏ, phóng viên đứng hai bên, đây là lần đầu tiên Tạ Nghiên thấy tư thế như vậy.
"Cậu có muốn đi qua cửa trước không?" Hoắc Duyên Niên liếc nhìn phóng viên đông nghẹt, anh ta luôn không thích chụp ảnh, nên luôn đi vào từ cửa hông, nếu Tạ Nghiên muốn đi trên thảm đỏ, anh ta có thể đi cùng cậu.
"Có thể không đi qua cửa chính không?" Tạ Nghiên không quá vui vẻ, vì vậy anh ta chọn đi vào qua một cánh cửa khác.
Tài xế đi một vòng quen thuộc và đậu ở cửa sau của khách sạn.
Tạ Nghiên bước xuống xe và thấy 4 vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở cửa sau, Hoắc Duyên Niên nói rằng Bộ gia phái đến bảo vệ sự an toàn của Hoắc Duyên Niên và anh.
Đột nhiên cảm thấy thân phận phản diện của Hoắc Duyên Niên, có rất nhiều kẻ thù.
"Họ sợ phóng viên quấy rối mình." Thấy Tạ Nghiên đang suy nghĩ lung tung, Hoắc Duyên Niên chủ động giải thích trong bất lực.
Tạ Nghiên kéo Hoắc Duyên Niên đến sảnh tiệc trên tầng ba, có nhân viên bảo vệ canh chừng ở cửa ra vào, có hai nhân viên bảo vệ lần trước đã ngăn Tạ Nghiên và Lăng Hi.
"Đi theo tôi đừng chạy lung tung. Tôi sẽ giới thiệu cha ruột của Khương Hành cho cậu sớm." Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên đầy ẩn ý.
"Ý anh là gì?" Tạ Nghiên ngạc nhiên nhìn Hoắc Duyên Niên, không phải vẫn không biết sao.?
"Bữa tiệc sinh nhật hôm nay đưa nhiều phóng viên đến chỉ để công bố thân phận của Khương Hành. Nếu muốn biết thêm chuyện bên trong, buổi tối không được phép rời xa tôi nửa bước." Vì sợ Tạ Nghiên sơ sẩy bị Bộ Lệ Tình tiếp cận, Hoắc Duyên Niên đưa tay nắm lấy mu bàn tay của Tạ Nghiên.
Cảm nhận được nhiệt độ trên tay, Tạ Nghiên khó chịu quay mặt đi, sau nụ hôn đó với Hoắc Duyên Niên, Tạ Ngôn luôn vô thức nghĩ đến.
Anh nằm mơ mấy ngày nay, nửa đêm tỉnh lại sẽ đá Hoắc Duyên Niên sang một bên, kết quả sáng sớm tỉnh dậy lại đang ôm nhau.
"Được, tôi sẽ không chạy lung tung, anh buông tay ra." Tạ Nghiên chịu đựng một hồi, không nhịn được mà hứa.
Hoắc Duyên Niên luôn là nhân vật đứng đầu trong vòng vây, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên chỉ nói vài câu, liền bị bao vây.
Ông lão mặc trang phục trước mặt chính là nhân vật chính của hôm nay Bộ Hoành Huy, ông lão mặt mày hồng hào, nhìn thì biết sắp có chuyện vui.
Tạ Nghiên nghĩ Khương Hành đã được người cha giàu có nhận về, mối quan hệ giữa Bộ gia và Hoắc Duyên Niên sẽ rất gay gắt, nhưng Tạ Nghiên nhìn Bộ lão và Bộ tổng nhiệt tình chúc rượu với anh và Hoắc Duyên Niên, phát hiện mối quan hệ giữa hai nhà còn rất thân mật?
Dù gì thì cũng là nhân vật chính, Bộ lão và Bộ tổng không thể ở lại lâu, phải mất một thời gian để chào hỏi các vị khách khác.
Tạ Nghiên khuôn mặt cứng đờ vì cười, anh hiếm khi xuất hiện, có rất nhiều người tò mò về anh.
Vốn tưởng không thể nịnh bợ Hoắc Duyên Niên, nhưng có thể xuống tay từ Hoắc phu nhân, tính hiện tại, vị này là người thứ năm cho hắn bức họa nổi tiếng rồi.
"Tôi nghe nói bức tranh Hoắc phu nhân rất khó tìm. Nhiều người tự hào vì thu được những bức tranh Hoắc phu nhân. Tôi tự hỏi Hoắc phu nhân có muốn tổ chức một cuộc triển lãm hội họa trong bộ sưu tập không?"
Tạ Nghiên nhìn đến chết lặng. Nguyên chủ là một người vẽ tranh minh họa, nghe người này nói anh ấy gần như nghĩ nguyên chủ là một họa sĩ thiên tài.
"Gần đây Nghiên Nghiên đang chuẩn bị cho một cuộc thi nước ngoài. Tôi sợ em ấy không còn sức để tổ chức một cuộc triển lãm." Hoắc Duyên Niên liếc xéo Tạ Nghiên đang chột dạ. Trước khi kết hôn, anh cũng nghĩ Tạ Nghiên là một họa sĩ xuất sắc. Anh ta không biết quan hệ giữa hai người có thể tốt như vậy, bây giờ nghe thấy thật là xấu hổ.
Đối phó với tình huống trước mắt, Hoắc Duyên Niên vội vàng kéo Tạ Nghiên ra khỏi trung tâm, chuẩn bị tự thú thì được khoan hồng.
"Lão Hoắc, thì ra ông trốn ở đây." Hoắc Duyên Niên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Phạm Chiêu Đạm đi tới trong bộ đồ màu đỏ sậm rất dễ thấy.
"Chị dâu rất vui khi được gặp anh, anh có thể giúp tôi đưa Lăng Lăng về không." Phạm Chiêu Đạm chỉ ra cửa với vẻ đặc biệt đau đầu.
Tạ Nghiên nhìn về hướng của anh ta chỉ, Linh Linh mặc một bộ đồ trắng, giống như một hoàng tử nhỏ, đi qua đi lại trước mặt nhân viên bảo vệ đã ngăn hai người họ lần trước.
"Cậu ấy đang làm gì vậy?" Tạ Nghiên thắc mắc.
"Em ấy đang đợi nhân viên bảo vệ nhận ra mình, sau đó xác nhận danh tính thực sự." Phạm Chiêu Đạm thuyết phục bạn nhỏ trở về nhà không được, đành phải nhờ Tạ Nghiên giúp đỡ. "Lần trước đến bắt tôi, bị bắt nạt. Mấy ngày nay trở về cùng tôi làm nũng, lần này tôi liền mang người theo. "
"... Còn có thể làm được chuyện này sao? "Tạ Nghiên nhớ rằng anh đã hứa với Hoắc Duyên Niên sẽ không rời đi. Lôi kéo Hoắc Duyên Niên cùng nhau đi tới cửa, nhưng đem theo Hoắc Duyên Niên quá gây chú ý, bọn họ còn chưa tới cửa, đã bị chặn lại.
Người ngăn cản họ là một người quen.
"Hoắc Duyên Niên, lần này tôi nợ anh." Khương Hành im lặng, Tạ Nghiên suýt nữa không thể nhận ra hắn. Mái tóc của Khương Hành được cắt ngắn, tươi tắn và sắc nét, lông mày rậm sâu vào thái dương, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén hơn trước. Cả người giống như dao găm được mài bén, không dễ chọc. "Tôi còn phải nói cảm ơn."
Hoắc Duyên Niên thờ ơ nâng ly, cùng Tạ Nghiên tiếp tục đi.
Tạ Nghiênhoài nghi nhìn lại Khương Hành, Khương Hành cũng đang nhìn bọn họ, vì vậy hai người nhìn nhau, Tạ Nghiên chớp mắt, Khương Hành híp híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Hai người làm sao vậy?" Tạ Nghiên tò mò hỏi, ngửi được mùi dưa.
"Đừng lo lắng, không ngoại tình."
Ngoại tình?
Hoắc Duyên Niên và Khương Hành, Tạ Nghiên trong đầu nghĩ đến hai người bọn họ, hình ảnh có chút hộc máu.
"Tôi sẽ nói sau." Hoắc Duyên Niên cố ý lờ Tạ Nghiên.
Trên đường gặp thêm hai người chúc rượu. Tạ Nghiên cuối cùng cũng bước ra tới cửa. Lăng Hi vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục đứng trước mặt hai nhân viên an ninh, hai người đứng thẳng tắp, mắt nhìn Lăng Hi như nhìn phải người không được bình thường.
"Nhân Chư, anh chàng đó đang làm gì vậy? Sao anh ta không bước vào? Quên mang theo thư mời sao?" Ngay khi Lăng Hi phát hiện ra Tạ Nghiên và vẫy tay chào anh ta, thì một người phụ nữ sau lưng anh ta đột nhiên nói.
Hàn Mạt Mạt để tóc xoăn lọn to như búp bê, gương mặt trang điểm đậm khiến cô không còn trong sáng mà quyến rũ hơn, mặc một chiếc váy quây màu đỏ, chiếc cổ thon màu trắng đeo sợi dây chyền đính một viên kim cương hồng. Viền cổ gợi cảm hơn và phần ngực nhấp nhô. Hàn Mạt Mạt thường ăn mặc đơn thuần nhưng lại có thân hình nóng bỏng.
Người đàn ông đi cùng Hàn Mạt Mạt có ngoại hình không tồi, đường nét đẹp trai, ăn mặc bảnh bao, lại còn là đại thiếu gia của một gia đình giàu có.
Giọng nói của Hàn Mạt Mạt không quá to cũng không quá nhỏ. Những người bên trong không thể nghe rõ, nhưng các nhân viên an ninh có thể nghe thấy cô ấy nói.
"Tại sao lại có muỗi ồn ào vào mùa thu? Anh bảo vệ, hoàn cảnh của các anh như vậy còn muốn đi làm phiền." Lăng Hi liếc nhìn Hàn Mạt Mạt, phớt lờ nhân viên bảo vệ bước vào.
"Tạ Nghiên! Tôi đang nghĩ xem anh có đến hay không, tôi nhất định sẽ giúp anh trông chừng chồng mình." Tính cách táo bạo của Lăng Hi lần trước Tạ Nghiên đã tự mình nếm trải, nghe cậu dỗi xong anh ngay lập tức nở một nụ cười thân thiện sau khi thấy Hàn Mạt Mạt đi đến trước mặt.
"Anh Tạ Nghiên!" Hàn Mạt Mạt như kẹo mạch nha, tranh thủ thời gian dính vào.
Lăng Hi nhìn Hàn Mạt Mạt đứng bên cạnh Tạ Nghiên.
"Là anh trai của Mạt Mạt, Mạt Mạt bị bắt nạt, anh còn không nói một câu?" Nghiêm Nhân Chư nhìn sự thiếu tôn trọng của Lăng Hi dành cho Mạt Mạt, rồi nhìn Mạt Mạt thân thiết với Tạ Nghiên, hắn nhìn Tạ Nghiên và Mạt Mạt quá thân mật nê không vui rồi liền chỉa súng vào Tạ Nghiên.
"Tôi không phải, tôi không phải, tôi là con một." Tạ Nghiên buột miệng phản bác.
Những ngày nghỉ lễ luôn trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt các cô gái phòng quan hệ công chúng đã trở lại công ty làm việc.
Tạ Nghiên có một công việc ngay trong đêm anh trở về từ thị trấn. Nghỉ ngơi gần một tháng, Tạ Nghiên đã quên nguyên chủ còn có việc, nguyên chủ làm việc trong một studio, và studio là nguồn thu nhập của anh.
Nguyên chủ biết vẽ tranh, nhưng Tạ Nghiên thì không, nếu muốn nói rằng anh có thể vẽ bố cục Q hay gì đó, thì anh có thể vẽ tranh minh họa.
Tạ Nghiên điện thoại từ chối đồng nghiệp đầu to trong danh bạ, bên kia tưởng anh nói đùa nên cười haha dập máy, yêu cầu anh nộp bài trong hai ngày.
Căn phòng trong cùng trên tầng hai, có những dụng cụ như bảng vẽ máy tính linh tinh của nguyên chủ, Tạ Nghiên đã thử dùng, không ngờ phát hiện tay và não tự động phối hợp để vẽ ra hình.
Vì vậy Tạ Nghiên ngồi trước máy tính một ngày, càng vẽ càng điêu luyện.
Mấy ngày nay, mỗi tối trước khi đi ngủ, Hoắc Duyên Niên đều kéo Tạ Nghiên ra khỏi phòng tranh, hôm nay, Tạ Nghiên ôm bụng rên rỉ, nhìn hoàng hôn bên ngoài, anh đột nhiên hiểu ra tại sao hôm nat Hoắc Duyên Niên tan làm lại không đến kêu anh.
"Thưa phu nhân, ngài nên thay quần áo, nếu không sẽ muộn yến tiệc." Tạ Nghiên đang khó hiểu thì quản gia gõ cửa nhắc nhở.
Lúc này Tạ Nghiên mới nhớ tới chuyện buổi tối hôm trước Hoắc Duyên Niên nói với anh rằng hôm nay có một bữa tiệc và cần có người cùng tham dự.
Nửa giờ sau, xe của Hoắc Duyên Niên mới dừng trước cửa biệt thự.
Sau khi mặc quần áo xong, Tạ Nghiên vội vàng đi ra ngoài, nhìn thoáng qua chiếc xe hơi mới của Hoắc siêu giàu, đầu xe màu vàng rất chói mắt.
"Lót bụng trước đi?" Hoắc Duyên Niên đem một hộp bánh trứng đưa cho Tạ Nghiên, đoán chừng cậu vẽ tranh đến quên mất thời gian.
Không biết có phải do đi bộ ở trấn nhỏ nhiều không, hôm nay Tạ Nghiên đeo thắt lưng thì thấy eo gầy hơn, rộng hơn bình thường, chắc là đói rồi. Tạ Nghiên cầm lấy hộp bánh trứng thơm mùi sữa, ngửi thôi cũng rất ngon.
"Bây giờ ngô (anh) có thấy tôi gầy không?" Tạ Nghiên đói bụng, nuốt một cái bánh trứng, mơ hồ hỏi.
Hoắc Duyên Niên gật đầu, cảm giác ôm ngủ không tốt lắm!
"Tôi không thấy cậu làm việc mất ăn mất ngủ, đúng là một nhân viên tốt." Hoắc Duyên Niên răn dạy nhìn Tạ Nghiên, không ngờ Tạ Nghiên lại nghiêm túc làm việc như vậy.
Nhìn Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên quyết định chuyển chủ đề.
"Hôm nay là yến tiệc gì vậy?"
"Sinh nhật lần thứ 80 của Bộ Hoành Huy, làm gì mà cậu lại ăn mặc như thế này?" Hoắc Duyên Niên liếc nhìn mái tóc của Tạ Nghiên rồi đưa tay ra làm rối tung một cái, càng tự nhiên hơn, không quá cầu kỳ.
Vậy đây là lý do không cho anh ấy đi làm stylist? Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên tỉ mỉ chăm sóc tóc từ đầu đến chân.
Là con trai cưng của Bộ Hoành Huy, Bộ Lệ Tình chắc chắn sẽ tham dự sinh nhật của cha mình. Hoắc Duyên Niên biết Bộ Lệ Tình đang lén lút tiếp cận Hàn Mạt Mạt, còn không phải là để theo đuổi Tạ Nghiên.
Nghĩ đến đây, Hoắc Duyên Niên liền lấy trong túi ra một ít sôcôla rồi nhét vào cho Tạ Nghiên.
"Ăn nhiều để có nhiều thịt." Bộ Lệ Tình không thích béo, Tạ Nghiên béo lên sẽ không sợ bị thương nhớ nữa.
Không hề biết rằng có người định nuôi béo mình, Tạ Nghiên vui vẻ ăn xong hộp bánh trứng và sôcôla.
Tiệc sinh nhật đuôc tổ chức ở khách sạn Thế Kỷ, nơi Tạ Nghiên và Lăng Hi đi bắt gian lần trước.
Trước cửa khách sạn có trải tấm thảm đỏ, phóng viên đứng hai bên, đây là lần đầu tiên Tạ Nghiên thấy tư thế như vậy.
"Cậu có muốn đi qua cửa trước không?" Hoắc Duyên Niên liếc nhìn phóng viên đông nghẹt, anh ta luôn không thích chụp ảnh, nên luôn đi vào từ cửa hông, nếu Tạ Nghiên muốn đi trên thảm đỏ, anh ta có thể đi cùng cậu.
"Có thể không đi qua cửa chính không?" Tạ Nghiên không quá vui vẻ, vì vậy anh ta chọn đi vào qua một cánh cửa khác.
Tài xế đi một vòng quen thuộc và đậu ở cửa sau của khách sạn.
Tạ Nghiên bước xuống xe và thấy 4 vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở cửa sau, Hoắc Duyên Niên nói rằng Bộ gia phái đến bảo vệ sự an toàn của Hoắc Duyên Niên và anh.
Đột nhiên cảm thấy thân phận phản diện của Hoắc Duyên Niên, có rất nhiều kẻ thù.
"Họ sợ phóng viên quấy rối mình." Thấy Tạ Nghiên đang suy nghĩ lung tung, Hoắc Duyên Niên chủ động giải thích trong bất lực.
Tạ Nghiên kéo Hoắc Duyên Niên đến sảnh tiệc trên tầng ba, có nhân viên bảo vệ canh chừng ở cửa ra vào, có hai nhân viên bảo vệ lần trước đã ngăn Tạ Nghiên và Lăng Hi.
"Đi theo tôi đừng chạy lung tung. Tôi sẽ giới thiệu cha ruột của Khương Hành cho cậu sớm." Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên đầy ẩn ý.
"Ý anh là gì?" Tạ Nghiên ngạc nhiên nhìn Hoắc Duyên Niên, không phải vẫn không biết sao.?
"Bữa tiệc sinh nhật hôm nay đưa nhiều phóng viên đến chỉ để công bố thân phận của Khương Hành. Nếu muốn biết thêm chuyện bên trong, buổi tối không được phép rời xa tôi nửa bước." Vì sợ Tạ Nghiên sơ sẩy bị Bộ Lệ Tình tiếp cận, Hoắc Duyên Niên đưa tay nắm lấy mu bàn tay của Tạ Nghiên.
Cảm nhận được nhiệt độ trên tay, Tạ Nghiên khó chịu quay mặt đi, sau nụ hôn đó với Hoắc Duyên Niên, Tạ Ngôn luôn vô thức nghĩ đến.
Anh nằm mơ mấy ngày nay, nửa đêm tỉnh lại sẽ đá Hoắc Duyên Niên sang một bên, kết quả sáng sớm tỉnh dậy lại đang ôm nhau.
"Được, tôi sẽ không chạy lung tung, anh buông tay ra." Tạ Nghiên chịu đựng một hồi, không nhịn được mà hứa.
Hoắc Duyên Niên luôn là nhân vật đứng đầu trong vòng vây, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên chỉ nói vài câu, liền bị bao vây.
Ông lão mặc trang phục trước mặt chính là nhân vật chính của hôm nay Bộ Hoành Huy, ông lão mặt mày hồng hào, nhìn thì biết sắp có chuyện vui.
Tạ Nghiên nghĩ Khương Hành đã được người cha giàu có nhận về, mối quan hệ giữa Bộ gia và Hoắc Duyên Niên sẽ rất gay gắt, nhưng Tạ Nghiên nhìn Bộ lão và Bộ tổng nhiệt tình chúc rượu với anh và Hoắc Duyên Niên, phát hiện mối quan hệ giữa hai nhà còn rất thân mật?
Dù gì thì cũng là nhân vật chính, Bộ lão và Bộ tổng không thể ở lại lâu, phải mất một thời gian để chào hỏi các vị khách khác.
Tạ Nghiên khuôn mặt cứng đờ vì cười, anh hiếm khi xuất hiện, có rất nhiều người tò mò về anh.
Vốn tưởng không thể nịnh bợ Hoắc Duyên Niên, nhưng có thể xuống tay từ Hoắc phu nhân, tính hiện tại, vị này là người thứ năm cho hắn bức họa nổi tiếng rồi.
"Tôi nghe nói bức tranh Hoắc phu nhân rất khó tìm. Nhiều người tự hào vì thu được những bức tranh Hoắc phu nhân. Tôi tự hỏi Hoắc phu nhân có muốn tổ chức một cuộc triển lãm hội họa trong bộ sưu tập không?"
Tạ Nghiên nhìn đến chết lặng. Nguyên chủ là một người vẽ tranh minh họa, nghe người này nói anh ấy gần như nghĩ nguyên chủ là một họa sĩ thiên tài.
"Gần đây Nghiên Nghiên đang chuẩn bị cho một cuộc thi nước ngoài. Tôi sợ em ấy không còn sức để tổ chức một cuộc triển lãm." Hoắc Duyên Niên liếc xéo Tạ Nghiên đang chột dạ. Trước khi kết hôn, anh cũng nghĩ Tạ Nghiên là một họa sĩ xuất sắc. Anh ta không biết quan hệ giữa hai người có thể tốt như vậy, bây giờ nghe thấy thật là xấu hổ.
Đối phó với tình huống trước mắt, Hoắc Duyên Niên vội vàng kéo Tạ Nghiên ra khỏi trung tâm, chuẩn bị tự thú thì được khoan hồng.
"Lão Hoắc, thì ra ông trốn ở đây." Hoắc Duyên Niên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Phạm Chiêu Đạm đi tới trong bộ đồ màu đỏ sậm rất dễ thấy.
"Chị dâu rất vui khi được gặp anh, anh có thể giúp tôi đưa Lăng Lăng về không." Phạm Chiêu Đạm chỉ ra cửa với vẻ đặc biệt đau đầu.
Tạ Nghiên nhìn về hướng của anh ta chỉ, Linh Linh mặc một bộ đồ trắng, giống như một hoàng tử nhỏ, đi qua đi lại trước mặt nhân viên bảo vệ đã ngăn hai người họ lần trước.
"Cậu ấy đang làm gì vậy?" Tạ Nghiên thắc mắc.
"Em ấy đang đợi nhân viên bảo vệ nhận ra mình, sau đó xác nhận danh tính thực sự." Phạm Chiêu Đạm thuyết phục bạn nhỏ trở về nhà không được, đành phải nhờ Tạ Nghiên giúp đỡ. "Lần trước đến bắt tôi, bị bắt nạt. Mấy ngày nay trở về cùng tôi làm nũng, lần này tôi liền mang người theo. "
"... Còn có thể làm được chuyện này sao? "Tạ Nghiên nhớ rằng anh đã hứa với Hoắc Duyên Niên sẽ không rời đi. Lôi kéo Hoắc Duyên Niên cùng nhau đi tới cửa, nhưng đem theo Hoắc Duyên Niên quá gây chú ý, bọn họ còn chưa tới cửa, đã bị chặn lại.
Người ngăn cản họ là một người quen.
"Hoắc Duyên Niên, lần này tôi nợ anh." Khương Hành im lặng, Tạ Nghiên suýt nữa không thể nhận ra hắn. Mái tóc của Khương Hành được cắt ngắn, tươi tắn và sắc nét, lông mày rậm sâu vào thái dương, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén hơn trước. Cả người giống như dao găm được mài bén, không dễ chọc. "Tôi còn phải nói cảm ơn."
Hoắc Duyên Niên thờ ơ nâng ly, cùng Tạ Nghiên tiếp tục đi.
Tạ Nghiênhoài nghi nhìn lại Khương Hành, Khương Hành cũng đang nhìn bọn họ, vì vậy hai người nhìn nhau, Tạ Nghiên chớp mắt, Khương Hành híp híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Hai người làm sao vậy?" Tạ Nghiên tò mò hỏi, ngửi được mùi dưa.
"Đừng lo lắng, không ngoại tình."
Ngoại tình?
Hoắc Duyên Niên và Khương Hành, Tạ Nghiên trong đầu nghĩ đến hai người bọn họ, hình ảnh có chút hộc máu.
"Tôi sẽ nói sau." Hoắc Duyên Niên cố ý lờ Tạ Nghiên.
Trên đường gặp thêm hai người chúc rượu. Tạ Nghiên cuối cùng cũng bước ra tới cửa. Lăng Hi vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục đứng trước mặt hai nhân viên an ninh, hai người đứng thẳng tắp, mắt nhìn Lăng Hi như nhìn phải người không được bình thường.
"Nhân Chư, anh chàng đó đang làm gì vậy? Sao anh ta không bước vào? Quên mang theo thư mời sao?" Ngay khi Lăng Hi phát hiện ra Tạ Nghiên và vẫy tay chào anh ta, thì một người phụ nữ sau lưng anh ta đột nhiên nói.
Hàn Mạt Mạt để tóc xoăn lọn to như búp bê, gương mặt trang điểm đậm khiến cô không còn trong sáng mà quyến rũ hơn, mặc một chiếc váy quây màu đỏ, chiếc cổ thon màu trắng đeo sợi dây chyền đính một viên kim cương hồng. Viền cổ gợi cảm hơn và phần ngực nhấp nhô. Hàn Mạt Mạt thường ăn mặc đơn thuần nhưng lại có thân hình nóng bỏng.
Người đàn ông đi cùng Hàn Mạt Mạt có ngoại hình không tồi, đường nét đẹp trai, ăn mặc bảnh bao, lại còn là đại thiếu gia của một gia đình giàu có.
Giọng nói của Hàn Mạt Mạt không quá to cũng không quá nhỏ. Những người bên trong không thể nghe rõ, nhưng các nhân viên an ninh có thể nghe thấy cô ấy nói.
"Tại sao lại có muỗi ồn ào vào mùa thu? Anh bảo vệ, hoàn cảnh của các anh như vậy còn muốn đi làm phiền." Lăng Hi liếc nhìn Hàn Mạt Mạt, phớt lờ nhân viên bảo vệ bước vào.
"Tạ Nghiên! Tôi đang nghĩ xem anh có đến hay không, tôi nhất định sẽ giúp anh trông chừng chồng mình." Tính cách táo bạo của Lăng Hi lần trước Tạ Nghiên đã tự mình nếm trải, nghe cậu dỗi xong anh ngay lập tức nở một nụ cười thân thiện sau khi thấy Hàn Mạt Mạt đi đến trước mặt.
"Anh Tạ Nghiên!" Hàn Mạt Mạt như kẹo mạch nha, tranh thủ thời gian dính vào.
Lăng Hi nhìn Hàn Mạt Mạt đứng bên cạnh Tạ Nghiên.
"Là anh trai của Mạt Mạt, Mạt Mạt bị bắt nạt, anh còn không nói một câu?" Nghiêm Nhân Chư nhìn sự thiếu tôn trọng của Lăng Hi dành cho Mạt Mạt, rồi nhìn Mạt Mạt thân thiết với Tạ Nghiên, hắn nhìn Tạ Nghiên và Mạt Mạt quá thân mật nê không vui rồi liền chỉa súng vào Tạ Nghiên.
"Tôi không phải, tôi không phải, tôi là con một." Tạ Nghiên buột miệng phản bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.