Chương 145
Như Ngư Hoa Lạc
23/08/2017
Editor: Thiên Phi
Beta: Nguyên Chiêu Nghi
Hạ Uyển Chi gọi Hạ Bích chuẩn bị một phần lễ vật đưa cho Chu phu nhân, thứ mà nàng chọn giá trị cũng không thấp. Chu phu nhân có mắt nhìn hàng, miệng cười tủm tỉm nhận lấy, nịnh nọt khen mấy câu lấy lòng nàng.
Chu Vũ Kiều yên lặng đứng một bên không lên tiếng, cử chỉ khéo léo nho nhã, xem ra nàng ta được dạy dỗ rất tốt.
Hai người ngồi nói chuyện với Hạ Uyển Chi một lúc, thấy nàng bắt đầu có vẻ mệt mỏi, Chu phu nhân biết ý liền dẫn Chu Vũ Kiều rời đi.
Trong lòng bà nghĩ, sau này nên thường xuyên qua lại hơn, có thể leo lên được vị trí nữ nhân tôn quý nhất Thành Kim Lăng cũng là bản lĩnh cùng may mắn của nàng ta. Lại nói, Hoàng thượng hay lui tới nơi này, nếu có Hạ Uyển Chi giúp đỡ thì chưa tính việc vào cung được hay không, chỉ cần có hoàng thân quốc thích ở Thành Kim Lăng đã là chuyện tốt rồi.
Hai người vừa đi, Hạ Uyển Chi nói: "Đi hỏi thăm một chút về Chu Vũ Kiều này."
Hạ Bích gật đầu rời đi.
Chu Vũ Kiều đi theo mẫu thân trở lại hậu viện, thấy bà yêu thích nhìn ngắm chuỗi ngọc châu trên tay thì hiếu kỳ nói: "Nuông, bọn họ là ai vậy?"
"Là quý nhân." Chu phu nhân vui vẻ cười: "Kiều nhi à, cơ hội tốt đến rồi."
"Nương nói vậy là có ý gì ạ?" Chu Vũ Kiểu có chút nghi hoặc.
Chu phu nhân chỉ cười mà không nói gì, mọi việc còn chưa chắc chắn, bà không nên nói nhiều, tránh cho nàng mừng hụt.
"Không có gì, nương chỉ là tuỳ tiện nói vậy mà thôi." Chu phu nhân nói vài câu rồi dặn dò nàng: "Khi rảnh rỗi con đến trò chuyện với Hạ Uyển Chi một chút, khi nói cũng phải giữ đúng mực, biết không?"
Chu Vũ Kiều gật đầu, nàng nhìn hộp gấm trong tay, quả thật không thể đem nàng so với vị phu nhân kia. Quanh thân nàng ta toả ra một loại khí thế đặc biệt mà không phải bất kì ai cũng có được.
Đi ra khỏi chủ viện, Chu Vũ Kiêu liên hỏi người bên cạnh: "Việc ta giao phó, ngươi hỏi thăm sao rồi?"
"Hồi tiểu thư, nô tì hỏi thăm được, chức
quan của vị đại nhân kia không thấp, lão
gia đối với vị này rất cung kính, mà vị phu
nhân kia lại là chính thất của vị đại nhân
• • •
này." Tỳ nữ thuật lại điều nàng nghe được.
"Có biết là làm chức quan gì không?" Hoá ra là chính thất, nhưng vị phu nhân kia có chút kì quái, đi theo trượng phu của mình ra cửa, chính là không có lễ giáo.
Nhớ đến thân ảnh anh tuấn của vị đại nhân
+ +
kia, Chu Vũ Kiều tâm sinh gợn sóng. Có thể nói người này khí chất cao quý, không thể không lưu tâm.
Tỳ nữ lắc đầu, nàng chỉ biết có vậy thôi.
Chu Vũ Kiều có chút buồn bực, "Một việc nhỏ như thế mà cũng làm không được, ngươi đi hỏi thăm thêm đi."
Tỳ nữ ấp úng gật đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ, nàng không phải vô dụng, mà những người khác cũng không biết.
Tuy là nhiều người thật, nhưng đều là người của họ mang đến, người của mình trong viện chỉ phụ việc, làm sao có thể nghe được gì.
Hạ Bích vân lanh lợi, chỉ trong thời gian một buoi sáng đã có thể nghe ngóng được chuyện về Chu Vũ Kiều. Có thể nói nàng ta trong thành cũng có danh tiếng, năm nay đến tuổi cập kê, chưa có hôn phu. Nhiều người trong thành đến cầu thân nhưng Chu đại nhân chưa chịu gả, nói giữ bên người thêm mấy năm nữa.
Thật ra mọi người đều biết, Chu đại nhân ý muốn hứa hôn với gia đình danh giá một chút, nên không thèm để ý đám người đến cầu thân. Tuy Chu Vũ Kiều có gia thế hơi kém nhưng nàng tài mạo xuất chúng, ở trong thành vẫn có cơ hội tìm được người vừa ý.
Gần đây thời tiết nắng nóng, Hạ Uyển Chi không muốn ra khỏi cửa. Sau khi bọn người Chu phu nhân rời đi, nàng liền nghỉ ngơi.
Đến giờ cơm trưa Tề Diệp vẫn chưa về, nàng hơi mệt trong người nên không ăn được nhiều.
Hạ Bích dặn người làm chuẩn bị khối băng và chút đồ ăn mát lạnh cho nàng ăn.
Chỉ là nơi này không phải hoàng cung, nước còn khan hiếm, đừng nói đến khối băng.
Vì vậy nàng chỉ uống nước ô mai, trong miệng mát lạnh, càng thêm kích thích khẩu vị, nàng liền uống nhiều thêm một chén.
Khi trời đã xê chiêu, Tê Diệp mệt mỏi trở về. Hạ Uyển Chi vội vàng ra đón, chuẩn bị nước cho hắn rửa mặt chải đầu. Phân phó Hạ Bích đem nước ô mai lại cho hắn uống.
Rất nhanh chén nước ô mai được mang đến, nàng đưa cho hắn. Te Diệp uống xong, nói: "Thật mát"
Hạ Uyển Chi cười cười, cầm lấy cây quạt quạt cho hắn, "Hôm nay Hoàng Thượng đi đâu vậy?"
"Ra ngoài quan sát tình hình một chút, năm nay hạn hán thật nghiêm trọng" giọng nói hắn âm trầm.
Hạ Uyển Chi trấn an, đặt tay lên vai hắn: "Hoàng Thượng đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa trời sẽ đổ mưa thôi."
"Hy vọng được như nàng nói." Nếu hắn không tận mắt nhìn thấy cũng không tưởng tượng được hạn hán nghiêm trọng đến vậy.
Cũng chính mắt mình nhìn thấy, nên hắn mới ý thức được mình là quân vương, nhưng tại thời điểm này cũng đành bất lực.
Một ngày ở bên ngoài nên Tê Diệp cảm thấy mệt mỏi, trời tối hắn chỉ tắm gội qua loa liền nghỉ ngơi.
Hạ Uyển Chi giấc ngủ chập chờn, nàng quạt cho hắn thêm chút gió cho hắn ngủ thêm thoải mái.
Trong phòng chỉ có một khối băng, không có tác dụng nhiều. Chỉ là một thùng nhỏ, nghe nói khối băng ở trạm dịch đã dùng hết.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Hạ Uyển Chi cảm giác trên người mình nhơm nhớp dính dính, mở mắt ra liền thấy Te Diệp nằm trên người nàng.
Thấy nàng tỉnh lại liền nhắm môi nàng mà hôn, bàn tay to lớn không yên phận du ngoạn trên người nàng.
Hạ Uyển Chi chẳng biết làm sao, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xám xịt chưa sáng, còn rất sớm.
Hừng đông Tề Diệp vẻ mặt thoả mãn rời giường, rửa mặt chải đầu.
Hạ Uyển Chi eo đau, người cũng mỏi, khi nãy trên giường hắn thông cảm nàng đường xá đi vất vả, cũng không làm gì thêm.
Tề Diệp rửa mặt chải đầu, thấy Hạ Uyển Chi chuẩn bị đứng dậy, hắn ngồi vào mép giường, nói: "Nghỉ ngơi nhiều một chút, lát nữa ta có việc đi ra ngoài, nàng ở trạm dịch nghỉ ngơi đi."
"Đi đâu vậy?" Nàng hỏi.
"Ra ngoài xem xét một chút, đừng lo lăng, nàng ở trạm dịch nghỉ ngơi, trời tối ta sẽ về." Nói xong xoa mặt nàng vài cái rồi rời đi.
Hạ Uyển Chi ngủ thêm một lúc, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, nàng rửa mặt chải đầu, ăn sáng với cháo. Nhìn bên ngoài nắng nóng có chút đau đầu.
Gọi Hạ Bích chuẩn bị giấy bút viết thư gửi đến Hạ gia.
Vừa viết được vài chữ liền nghe báo có Chu Vũ Kiều đến, nàng nhíu mày, bảo cứ chờ ở bên ngoài. Khi nàng viết xong bức thư, chờ mực khô hết mới đi ra ngoài.
Chu Vũ Kiều chờ có chút mất kiên nhẫn, đang muốn nói hôm nào lại đến liền nghe âm thanh hạt châu đong đưa.
Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn nàng một cái, biểu cảm nhàn nhạt, "Đã để Chu tiểu thư đợi lâu."
"Phu nhân quá lời." Hai người hàn thuyên trong chốc lát, Hạ Uyển Chi cũng không nói nhiều, nàng ta cũng không biết nói gì nên cũng đứng dậy cáo từ.
Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích đưa nàng ta ra ngoài. Chu Vũ Kiều từ chối một lúc nhưng cuối cùng vẫn để Hạ Bích đưa đi.
Hai ngày nay, Chu phu nhân đều đến diện kiến, nàng ta theo sau bà, nói cũng nhiều hơn.
Hạ Uyển Chi chỉ đáp vài câu, chủ yếu nàng quan sát Chu Vũ Kiều.
Khi nàng hỏi đến chuyện hôn nhân của Chu Vũ Kiều, ánh mắt Chu phu nhân chợt sáng, vẻ mặt mong chờ: "Kiều nhi vừa đến tuổi cập kê, vẫn chưa định hôn sự. Trước kia cũng có mời đại sư xem qua, nói nhi nữ có tướng phú quý." Chu phu nhân lộ ra vài phần đắc ý.
Hạ Uyển Chi cười cười, thật sự là có tướng phú quý, số người có thể leo lên long sàn, được hoàng thượng sủng ái cũng không nhiều. Lúc trước nàng còn âm thầm hâm mộ Chu Vũ Kiều có thể được hoàng thượng sủng ái, bây giờ xem ra không được may mắn như vậy nữa.
Hôm nay đên khi trời chập tôi Tê Diệp mới trở về. Nàng chờ ở cửa, nhìn bộ dạng hắn không tốt lắm, gương mặt xám xịt.
Nàng có chút kinh ngạc, hắn bị nàng nhìn đến xấu hổ, nói: "Không có gì đâu, nàng đừng lo lắng, chuẩn bị nước ấm, ta tắm gội một chút."
Hạ Uyển Chi phân phó Hạ Bích đi chuẩn bị, nàng bưng chén nước ô mai cho hắn uống.
Hạ B í ch nhanh chóng mang nước lại cho Tề Diệp rủa mặt, Hạ Uyển Chi tự mình hầu hạ hắn, đên giờ hắn vẫn chưa nói câu nào.
Nước ấm đã được chuẩn bị tốt, nàng thử độ ấm, thấy vừa phải mới cởi đồ cho hắn. Nhìn khuôn ngực rắn chắc gầy gò, nàng có chút đau lòng, nói:"Hoàng thượng, người gầy đi rồi."
Hắn bắt lấy tay nàng, đem đến bên môi, dịu dàng hôn: "Không sao, đừng lo lắng, chờ về cung sẽ tốt hơn thôi."
Một đường lặn lội xa xôi, cả nàng cũng gầy đi, đừng nói đến hắn ngày đêm làm việc vất vả.
Nàng có chút bất lực, việc triều chính phức tạp nàng không giúp được gì, chỉ có thể cẩn thận bồi bổ cho hắn bằng thức ăn.
Tuy rằng khô hạn, những kẻ có tiền vẫn không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ có dân nghèo là chịu khổ nhất.
Đã nhiều ngày nay, tuy đồ ăn ở đây không thể so sánh được mỹ vị trong cung nhưng vẫn xem như tốt.
Ngoài kia bao người không có thứ mà ăn, nước cũng không có uống.
Nàng cân thận lau thân cho hăn, cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn trần trụi, nên không thẹn thùng. Nhưng khoé mắt liếc thấy chỗ kia, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Tề Diệp có vẻ rất mệt, vừa vào thùng tắm đã ngủ thiếp đi rồi, nàng nhìn, thấy hắn nhắm mắt, tự nhiên động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhìn thấy móng tay hắn có vết hoen ố, nàng cẩn thận lau đi. Mới vừa rửa được một chút đã nghe tiếng hắn hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn thử, thấy có vô số mụn nước, nàng đau lòng: "Hoàng thượng, cái này, người bị sao vậy?"
"Không có gì" Hắn rút tay lại không cho nàng xem.
Hạ Uyển Chi vẫn không để ý, bắt lấy tay của hắn, nhìn những mụn nước kia mà đau lòng hỏi: "Có đau lắm không?"
"Không đau." Tề Diệp trấn an nàng, "Qua mấy ngày nữa sẽ hết thôi, đừng lo, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng."
"Hoàng thượng!" Nàng đau lòng gọi một tiếng, đang muốn nói lại nghe thấy hắn cắt lời nàng.
Tề Diệp cố ý lãng sang chuyện khác, nói: "Uyển nhi, ta đói bụng"
Nghe thấy hắn nói đói bụng, nàng quên luôn chuyện vừa rồi. Hắn đói mới là chuyện lớn, ai dám bỏ đói Hoàng Thượng?
Buổi tối hầm canh gà, nàng tự mình múc cho hắn một chén, hắn uống hết chén này nàng lại múc chén khác.
Tề Diệp nhướng mày, "Nhìn Uyển Chi cũng gầy không ít, nàng uống thêm đi." Hắn phân phó Hạ Bích múc cho nàng một chén.
Sau khi ăn xong, hắn còn có chuyện phải xử lý nên đi sang thư phòng.
Hạ Uyển Chi gọi Quang Thuận công công vào, hỏi: "Sao trên tay Hoàng thượng lại nổi mụn nước như vậy?"
Quang Thuận công công không dám giấu giếm, nói: "Do đào mương máng mà ra, đã đào nhiều ngày nay rồi. Hoàng thượng cũng đi, nô tài không khuyên được, mong nương nương trách phạt."
"Đứng lên đi, không phải lỗi của ngươi." Nàng biết, từ khi đến đây hắn trầm mặt hơn rất nhiều, nhìn con dân mình chịu khổ mà mình lại không có biện pháp. Nàng nhìn ra được hắn đang rất bất lực.
Tề Diệp xử lí công vụ đến tận khuya, khi về phòng thấy nàng còn chưa ngủ: "Sao nàng vẫn chưa ngủ? "
"Không sao" Nàng cười cười, trong phòng đốt huân hương, không một con muỗi nào lọt vào.
Hắn không nói gì, nhận lấy khăn lau mặt nàng đưa tới.
Nàng đứng một bên nhìn, chờ hắn rửa mặt chải đầu xong liền lấy ra một cây ngân châm.
Hắn biết nàng định làm gì, nói: "Không sao đâu, không cần phá nó cũng tự khỏi."
"Hoàng thượng!" Ánh mắt nàng ai oán nhìn hắn, Te Diệp không nỡ cự tuyệt, chỉ thở dài nhìn nàng lấy châm phá vỡ từng mụn nước.
Hạ Uyển Chi thật cẩn thận phá từng nốt mụn, là nàng sợ hắn đau. Không phá thì không biết tay của hắn đã nổi rất nhiều mụn nước, nàng nhìn mà đau lòng.
Được một lúc, nàng cầm tay hắn hôn lên, để tay hắn bên má, nhìn hắn nói: "Nhìn Hoàng thượng như vậy, thần thiếp rất đau lòng."
Hắn dịch chuyển lại gần nàng, hôn lên trán nàng, nói: "Trẫm biết, thật sự không có việc gì lớn, chỉ có vài cái mụn nước mà thôi."
Đêm đó hắn ngủ rất sâu, Hạ Uyển Chi lắng nghe hơi thở trầm ổn của hắn một lúc mới chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ đến đây xem trước, vài hôm sau loan giá mới đến, cũng ghé vào trạm dịch, Chu Vũ Kiều giờ đã rõ thân phận của người này.
Chu phu nhân hồi tưởng lại xem mình có làm sai việc gì hay không, thầm mong bọn họ không để bụng.
Biết được thân phận của nàng, bà liền sang cầu kiến. Hạ Uyển Chi không ngăn cản, để bọn họ đi vào. Nhìn họ đang quỳ đại lễ, tư thế hèn mọn, nơm nớp lo sợ, vẫn không nói gì.
Hiện tại thân phận của nàng không còn là bí mật, bọn người Chu phu nhân không dám thất lễ, giọng nói cũng có chút run rẫy, khi ra khỏi phòng hai chân đều đã mềm nhũn.
"Vận khí thật tốt, không nghĩ đến lúc còn sống có thể nhìn thấy Hoàng thượng." Chu phu nhận nhịn không được cảm khái, cảm thấy mình thật vinh hạnh.
Chu Vũ Kiêu thâm nghĩ, khó trách nhìn người kia cao quý như vậy, nàng không nghĩ tới lại là đương kim Hoàng Thượng. Đúng như lời đồn, Hoàng Thượng anh minh thần võ, thánh minh tôn quý. Neu như được hắn để mắt tới, chẳng phải sẽ một bước lên trời rồi sao?
Nhìn gương mặt nàng như hoa như ngọc, so với Hoàng Hậu, nàng tự thấy mình không thua kém chỗ nào.
Không tranh ngôi Hậu, chỉ cân được làm phi cũng đã vinh quang lắm rồi. Nàng không muốn gả cho những gã công tử kia, nàng muốn phu quân của mình phải là người tôn quý nhất.
Không cần phải nghi ngờ, nam tử tôn quý nhất thiên hạ còn ai ngoài Hoàng Thượng?
Nghĩ vậy nàng có chút động tâm, theo nàng biết, trong cung phi tần không nhiều, nàng tự tin vào nhan sắc của mình, nếu được Hoàng thượng để ý đến, thì vận may của nàng tới rồi.
(Lời editor: Thím này mắc bệnh tự tin, đã đến giai đoạn mãn tính rồi.
-_-)
Chu phu nhân vừa đi, Hạ Uyển Chi liền phân phó xuống: "Quan sát Chu Vũ Kiều cho ta, đừng cho nàng ta cơ hội xuất hiện trước mắt Hoàng thượng."
"Dạ" Hạ Bích gật đầu, nàng hiểu ý của chủ tử, nàng cũng không thích Chu Vũ Kiều kia, không muốn nàng ta tranh giành cùng chủ tử mình, tất nhiên cũng sẽ quan sát nàng ta cẩn thận.
Chu Vũ Kiêu nghe nói nhà bêp sẽ chuân bị thức ăn dâng lên, nàng dụng tâm mà tự mình xuống bếp.
Nàng không biết khẩu vị của Te Diệp, hỏi thăm tỳ nữ bên đó cũng không biết thêm được gì, đành dùng hết khả năng mà làm.
Nàng muốn cho Tề Diệp thấy được dung nhan của mình, xin Chu phu nhân mang theo nàng qua đó.
Là khuê nữ thì không nên xuất đầu lộ diện, nhưng nàng vẫn hay ra ngoài cúng bái thần linh, tấm lòng từ bi, tự mình sẽ có cách chống chế.
Chỉ tiếc tâm tư của Chu Vũ Kiều chưa thực hiện được đã phải dẹp sang một bên, xe ngựa đi được nửa đường thì nàng đau bụng, đàng phải quay về phủ. Không lâu sau, cho truyền đại phu, nàng yếu ớt nằm trên giường, hai chân mềm nhũn.
Đại phu kê cho nàng đơn thuốc, nói vài ngày nữa sẽ khỏi.
Chu Vũ Kiều phiền não, bao nhiêu công sức bỏ ra giờ đành huỷ hết.
Tại chính mình không cẩn thận để thân thể nhiễm lạnh, hại nàng đau bụng cả buổi sáng, đến giờ vẫn cảm thấy không thoải mái.
Chu Vũ Kiều thật không nghĩ tới, chỉ là đi tả thôi, thế nhưng trên mặt, thân thể lại nổi mẫn ngứa, nàng rất khó chịu nhưng không dám gãi, sợ sẽ bị huỷ dung.
Đương nhiên nàng không thể bỏ qua việc lấy lòng Tề Diệp, nhưng hiên tại đang bệnh như thế, làm sao mà dám đi gặp hắn.
Chu Vũ Kiều dưỡng bệnh, Chu phu nhân lại không nhàn rỗi, mỗi ngày đều cầu kiến Hạ Uyển Chi, ngày đầu còn gặp được người, mấy ngày sau thì không cho vào nữa.
Thế nhưng Chu phu nhân da mặt dày, hôm nào cũng đến cầu kiến.
Hạ Uyển Chi nhớ hai đứa nhỏ, ở trạm dịch mấy ngày lòng đã không yên. Đặt biệt, không nhận được thư nhà, lòng nàng càng thêm sốt ruột.
Tề Diệp thấy vậy liền an ủi nàng, nói mọi việc ổn hơn một chút sẽ hồi cung, việc còn lại để quan viên xử lí.
Bởi vì hắn đã đến, không ít bá tánh bỏ tiền ra quyên góp làm lại con đường, xây lại đập nước. Nhiều người phụ giúp, không lâu sau con đường đã được khai thông.
Tề Diệp rất vui mừng, nói ngày làm lễ khai thông sẽ mang nàng đến dự.
Nàng cũng rất vui, hy vọng ngày ấy nhanh chóng đến.
Beta: Nguyên Chiêu Nghi
Hạ Uyển Chi gọi Hạ Bích chuẩn bị một phần lễ vật đưa cho Chu phu nhân, thứ mà nàng chọn giá trị cũng không thấp. Chu phu nhân có mắt nhìn hàng, miệng cười tủm tỉm nhận lấy, nịnh nọt khen mấy câu lấy lòng nàng.
Chu Vũ Kiều yên lặng đứng một bên không lên tiếng, cử chỉ khéo léo nho nhã, xem ra nàng ta được dạy dỗ rất tốt.
Hai người ngồi nói chuyện với Hạ Uyển Chi một lúc, thấy nàng bắt đầu có vẻ mệt mỏi, Chu phu nhân biết ý liền dẫn Chu Vũ Kiều rời đi.
Trong lòng bà nghĩ, sau này nên thường xuyên qua lại hơn, có thể leo lên được vị trí nữ nhân tôn quý nhất Thành Kim Lăng cũng là bản lĩnh cùng may mắn của nàng ta. Lại nói, Hoàng thượng hay lui tới nơi này, nếu có Hạ Uyển Chi giúp đỡ thì chưa tính việc vào cung được hay không, chỉ cần có hoàng thân quốc thích ở Thành Kim Lăng đã là chuyện tốt rồi.
Hai người vừa đi, Hạ Uyển Chi nói: "Đi hỏi thăm một chút về Chu Vũ Kiều này."
Hạ Bích gật đầu rời đi.
Chu Vũ Kiều đi theo mẫu thân trở lại hậu viện, thấy bà yêu thích nhìn ngắm chuỗi ngọc châu trên tay thì hiếu kỳ nói: "Nuông, bọn họ là ai vậy?"
"Là quý nhân." Chu phu nhân vui vẻ cười: "Kiều nhi à, cơ hội tốt đến rồi."
"Nương nói vậy là có ý gì ạ?" Chu Vũ Kiểu có chút nghi hoặc.
Chu phu nhân chỉ cười mà không nói gì, mọi việc còn chưa chắc chắn, bà không nên nói nhiều, tránh cho nàng mừng hụt.
"Không có gì, nương chỉ là tuỳ tiện nói vậy mà thôi." Chu phu nhân nói vài câu rồi dặn dò nàng: "Khi rảnh rỗi con đến trò chuyện với Hạ Uyển Chi một chút, khi nói cũng phải giữ đúng mực, biết không?"
Chu Vũ Kiều gật đầu, nàng nhìn hộp gấm trong tay, quả thật không thể đem nàng so với vị phu nhân kia. Quanh thân nàng ta toả ra một loại khí thế đặc biệt mà không phải bất kì ai cũng có được.
Đi ra khỏi chủ viện, Chu Vũ Kiêu liên hỏi người bên cạnh: "Việc ta giao phó, ngươi hỏi thăm sao rồi?"
"Hồi tiểu thư, nô tì hỏi thăm được, chức
quan của vị đại nhân kia không thấp, lão
gia đối với vị này rất cung kính, mà vị phu
nhân kia lại là chính thất của vị đại nhân
• • •
này." Tỳ nữ thuật lại điều nàng nghe được.
"Có biết là làm chức quan gì không?" Hoá ra là chính thất, nhưng vị phu nhân kia có chút kì quái, đi theo trượng phu của mình ra cửa, chính là không có lễ giáo.
Nhớ đến thân ảnh anh tuấn của vị đại nhân
+ +
kia, Chu Vũ Kiều tâm sinh gợn sóng. Có thể nói người này khí chất cao quý, không thể không lưu tâm.
Tỳ nữ lắc đầu, nàng chỉ biết có vậy thôi.
Chu Vũ Kiều có chút buồn bực, "Một việc nhỏ như thế mà cũng làm không được, ngươi đi hỏi thăm thêm đi."
Tỳ nữ ấp úng gật đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ, nàng không phải vô dụng, mà những người khác cũng không biết.
Tuy là nhiều người thật, nhưng đều là người của họ mang đến, người của mình trong viện chỉ phụ việc, làm sao có thể nghe được gì.
Hạ Bích vân lanh lợi, chỉ trong thời gian một buoi sáng đã có thể nghe ngóng được chuyện về Chu Vũ Kiều. Có thể nói nàng ta trong thành cũng có danh tiếng, năm nay đến tuổi cập kê, chưa có hôn phu. Nhiều người trong thành đến cầu thân nhưng Chu đại nhân chưa chịu gả, nói giữ bên người thêm mấy năm nữa.
Thật ra mọi người đều biết, Chu đại nhân ý muốn hứa hôn với gia đình danh giá một chút, nên không thèm để ý đám người đến cầu thân. Tuy Chu Vũ Kiều có gia thế hơi kém nhưng nàng tài mạo xuất chúng, ở trong thành vẫn có cơ hội tìm được người vừa ý.
Gần đây thời tiết nắng nóng, Hạ Uyển Chi không muốn ra khỏi cửa. Sau khi bọn người Chu phu nhân rời đi, nàng liền nghỉ ngơi.
Đến giờ cơm trưa Tề Diệp vẫn chưa về, nàng hơi mệt trong người nên không ăn được nhiều.
Hạ Bích dặn người làm chuẩn bị khối băng và chút đồ ăn mát lạnh cho nàng ăn.
Chỉ là nơi này không phải hoàng cung, nước còn khan hiếm, đừng nói đến khối băng.
Vì vậy nàng chỉ uống nước ô mai, trong miệng mát lạnh, càng thêm kích thích khẩu vị, nàng liền uống nhiều thêm một chén.
Khi trời đã xê chiêu, Tê Diệp mệt mỏi trở về. Hạ Uyển Chi vội vàng ra đón, chuẩn bị nước cho hắn rửa mặt chải đầu. Phân phó Hạ Bích đem nước ô mai lại cho hắn uống.
Rất nhanh chén nước ô mai được mang đến, nàng đưa cho hắn. Te Diệp uống xong, nói: "Thật mát"
Hạ Uyển Chi cười cười, cầm lấy cây quạt quạt cho hắn, "Hôm nay Hoàng Thượng đi đâu vậy?"
"Ra ngoài quan sát tình hình một chút, năm nay hạn hán thật nghiêm trọng" giọng nói hắn âm trầm.
Hạ Uyển Chi trấn an, đặt tay lên vai hắn: "Hoàng Thượng đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa trời sẽ đổ mưa thôi."
"Hy vọng được như nàng nói." Nếu hắn không tận mắt nhìn thấy cũng không tưởng tượng được hạn hán nghiêm trọng đến vậy.
Cũng chính mắt mình nhìn thấy, nên hắn mới ý thức được mình là quân vương, nhưng tại thời điểm này cũng đành bất lực.
Một ngày ở bên ngoài nên Tê Diệp cảm thấy mệt mỏi, trời tối hắn chỉ tắm gội qua loa liền nghỉ ngơi.
Hạ Uyển Chi giấc ngủ chập chờn, nàng quạt cho hắn thêm chút gió cho hắn ngủ thêm thoải mái.
Trong phòng chỉ có một khối băng, không có tác dụng nhiều. Chỉ là một thùng nhỏ, nghe nói khối băng ở trạm dịch đã dùng hết.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Hạ Uyển Chi cảm giác trên người mình nhơm nhớp dính dính, mở mắt ra liền thấy Te Diệp nằm trên người nàng.
Thấy nàng tỉnh lại liền nhắm môi nàng mà hôn, bàn tay to lớn không yên phận du ngoạn trên người nàng.
Hạ Uyển Chi chẳng biết làm sao, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xám xịt chưa sáng, còn rất sớm.
Hừng đông Tề Diệp vẻ mặt thoả mãn rời giường, rửa mặt chải đầu.
Hạ Uyển Chi eo đau, người cũng mỏi, khi nãy trên giường hắn thông cảm nàng đường xá đi vất vả, cũng không làm gì thêm.
Tề Diệp rửa mặt chải đầu, thấy Hạ Uyển Chi chuẩn bị đứng dậy, hắn ngồi vào mép giường, nói: "Nghỉ ngơi nhiều một chút, lát nữa ta có việc đi ra ngoài, nàng ở trạm dịch nghỉ ngơi đi."
"Đi đâu vậy?" Nàng hỏi.
"Ra ngoài xem xét một chút, đừng lo lăng, nàng ở trạm dịch nghỉ ngơi, trời tối ta sẽ về." Nói xong xoa mặt nàng vài cái rồi rời đi.
Hạ Uyển Chi ngủ thêm một lúc, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, nàng rửa mặt chải đầu, ăn sáng với cháo. Nhìn bên ngoài nắng nóng có chút đau đầu.
Gọi Hạ Bích chuẩn bị giấy bút viết thư gửi đến Hạ gia.
Vừa viết được vài chữ liền nghe báo có Chu Vũ Kiều đến, nàng nhíu mày, bảo cứ chờ ở bên ngoài. Khi nàng viết xong bức thư, chờ mực khô hết mới đi ra ngoài.
Chu Vũ Kiều chờ có chút mất kiên nhẫn, đang muốn nói hôm nào lại đến liền nghe âm thanh hạt châu đong đưa.
Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn nàng một cái, biểu cảm nhàn nhạt, "Đã để Chu tiểu thư đợi lâu."
"Phu nhân quá lời." Hai người hàn thuyên trong chốc lát, Hạ Uyển Chi cũng không nói nhiều, nàng ta cũng không biết nói gì nên cũng đứng dậy cáo từ.
Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích đưa nàng ta ra ngoài. Chu Vũ Kiều từ chối một lúc nhưng cuối cùng vẫn để Hạ Bích đưa đi.
Hai ngày nay, Chu phu nhân đều đến diện kiến, nàng ta theo sau bà, nói cũng nhiều hơn.
Hạ Uyển Chi chỉ đáp vài câu, chủ yếu nàng quan sát Chu Vũ Kiều.
Khi nàng hỏi đến chuyện hôn nhân của Chu Vũ Kiều, ánh mắt Chu phu nhân chợt sáng, vẻ mặt mong chờ: "Kiều nhi vừa đến tuổi cập kê, vẫn chưa định hôn sự. Trước kia cũng có mời đại sư xem qua, nói nhi nữ có tướng phú quý." Chu phu nhân lộ ra vài phần đắc ý.
Hạ Uyển Chi cười cười, thật sự là có tướng phú quý, số người có thể leo lên long sàn, được hoàng thượng sủng ái cũng không nhiều. Lúc trước nàng còn âm thầm hâm mộ Chu Vũ Kiều có thể được hoàng thượng sủng ái, bây giờ xem ra không được may mắn như vậy nữa.
Hôm nay đên khi trời chập tôi Tê Diệp mới trở về. Nàng chờ ở cửa, nhìn bộ dạng hắn không tốt lắm, gương mặt xám xịt.
Nàng có chút kinh ngạc, hắn bị nàng nhìn đến xấu hổ, nói: "Không có gì đâu, nàng đừng lo lắng, chuẩn bị nước ấm, ta tắm gội một chút."
Hạ Uyển Chi phân phó Hạ Bích đi chuẩn bị, nàng bưng chén nước ô mai cho hắn uống.
Hạ B í ch nhanh chóng mang nước lại cho Tề Diệp rủa mặt, Hạ Uyển Chi tự mình hầu hạ hắn, đên giờ hắn vẫn chưa nói câu nào.
Nước ấm đã được chuẩn bị tốt, nàng thử độ ấm, thấy vừa phải mới cởi đồ cho hắn. Nhìn khuôn ngực rắn chắc gầy gò, nàng có chút đau lòng, nói:"Hoàng thượng, người gầy đi rồi."
Hắn bắt lấy tay nàng, đem đến bên môi, dịu dàng hôn: "Không sao, đừng lo lắng, chờ về cung sẽ tốt hơn thôi."
Một đường lặn lội xa xôi, cả nàng cũng gầy đi, đừng nói đến hắn ngày đêm làm việc vất vả.
Nàng có chút bất lực, việc triều chính phức tạp nàng không giúp được gì, chỉ có thể cẩn thận bồi bổ cho hắn bằng thức ăn.
Tuy rằng khô hạn, những kẻ có tiền vẫn không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ có dân nghèo là chịu khổ nhất.
Đã nhiều ngày nay, tuy đồ ăn ở đây không thể so sánh được mỹ vị trong cung nhưng vẫn xem như tốt.
Ngoài kia bao người không có thứ mà ăn, nước cũng không có uống.
Nàng cân thận lau thân cho hăn, cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn trần trụi, nên không thẹn thùng. Nhưng khoé mắt liếc thấy chỗ kia, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Tề Diệp có vẻ rất mệt, vừa vào thùng tắm đã ngủ thiếp đi rồi, nàng nhìn, thấy hắn nhắm mắt, tự nhiên động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhìn thấy móng tay hắn có vết hoen ố, nàng cẩn thận lau đi. Mới vừa rửa được một chút đã nghe tiếng hắn hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn thử, thấy có vô số mụn nước, nàng đau lòng: "Hoàng thượng, cái này, người bị sao vậy?"
"Không có gì" Hắn rút tay lại không cho nàng xem.
Hạ Uyển Chi vẫn không để ý, bắt lấy tay của hắn, nhìn những mụn nước kia mà đau lòng hỏi: "Có đau lắm không?"
"Không đau." Tề Diệp trấn an nàng, "Qua mấy ngày nữa sẽ hết thôi, đừng lo, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng."
"Hoàng thượng!" Nàng đau lòng gọi một tiếng, đang muốn nói lại nghe thấy hắn cắt lời nàng.
Tề Diệp cố ý lãng sang chuyện khác, nói: "Uyển nhi, ta đói bụng"
Nghe thấy hắn nói đói bụng, nàng quên luôn chuyện vừa rồi. Hắn đói mới là chuyện lớn, ai dám bỏ đói Hoàng Thượng?
Buổi tối hầm canh gà, nàng tự mình múc cho hắn một chén, hắn uống hết chén này nàng lại múc chén khác.
Tề Diệp nhướng mày, "Nhìn Uyển Chi cũng gầy không ít, nàng uống thêm đi." Hắn phân phó Hạ Bích múc cho nàng một chén.
Sau khi ăn xong, hắn còn có chuyện phải xử lý nên đi sang thư phòng.
Hạ Uyển Chi gọi Quang Thuận công công vào, hỏi: "Sao trên tay Hoàng thượng lại nổi mụn nước như vậy?"
Quang Thuận công công không dám giấu giếm, nói: "Do đào mương máng mà ra, đã đào nhiều ngày nay rồi. Hoàng thượng cũng đi, nô tài không khuyên được, mong nương nương trách phạt."
"Đứng lên đi, không phải lỗi của ngươi." Nàng biết, từ khi đến đây hắn trầm mặt hơn rất nhiều, nhìn con dân mình chịu khổ mà mình lại không có biện pháp. Nàng nhìn ra được hắn đang rất bất lực.
Tề Diệp xử lí công vụ đến tận khuya, khi về phòng thấy nàng còn chưa ngủ: "Sao nàng vẫn chưa ngủ? "
"Không sao" Nàng cười cười, trong phòng đốt huân hương, không một con muỗi nào lọt vào.
Hắn không nói gì, nhận lấy khăn lau mặt nàng đưa tới.
Nàng đứng một bên nhìn, chờ hắn rửa mặt chải đầu xong liền lấy ra một cây ngân châm.
Hắn biết nàng định làm gì, nói: "Không sao đâu, không cần phá nó cũng tự khỏi."
"Hoàng thượng!" Ánh mắt nàng ai oán nhìn hắn, Te Diệp không nỡ cự tuyệt, chỉ thở dài nhìn nàng lấy châm phá vỡ từng mụn nước.
Hạ Uyển Chi thật cẩn thận phá từng nốt mụn, là nàng sợ hắn đau. Không phá thì không biết tay của hắn đã nổi rất nhiều mụn nước, nàng nhìn mà đau lòng.
Được một lúc, nàng cầm tay hắn hôn lên, để tay hắn bên má, nhìn hắn nói: "Nhìn Hoàng thượng như vậy, thần thiếp rất đau lòng."
Hắn dịch chuyển lại gần nàng, hôn lên trán nàng, nói: "Trẫm biết, thật sự không có việc gì lớn, chỉ có vài cái mụn nước mà thôi."
Đêm đó hắn ngủ rất sâu, Hạ Uyển Chi lắng nghe hơi thở trầm ổn của hắn một lúc mới chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ đến đây xem trước, vài hôm sau loan giá mới đến, cũng ghé vào trạm dịch, Chu Vũ Kiều giờ đã rõ thân phận của người này.
Chu phu nhân hồi tưởng lại xem mình có làm sai việc gì hay không, thầm mong bọn họ không để bụng.
Biết được thân phận của nàng, bà liền sang cầu kiến. Hạ Uyển Chi không ngăn cản, để bọn họ đi vào. Nhìn họ đang quỳ đại lễ, tư thế hèn mọn, nơm nớp lo sợ, vẫn không nói gì.
Hiện tại thân phận của nàng không còn là bí mật, bọn người Chu phu nhân không dám thất lễ, giọng nói cũng có chút run rẫy, khi ra khỏi phòng hai chân đều đã mềm nhũn.
"Vận khí thật tốt, không nghĩ đến lúc còn sống có thể nhìn thấy Hoàng thượng." Chu phu nhận nhịn không được cảm khái, cảm thấy mình thật vinh hạnh.
Chu Vũ Kiêu thâm nghĩ, khó trách nhìn người kia cao quý như vậy, nàng không nghĩ tới lại là đương kim Hoàng Thượng. Đúng như lời đồn, Hoàng Thượng anh minh thần võ, thánh minh tôn quý. Neu như được hắn để mắt tới, chẳng phải sẽ một bước lên trời rồi sao?
Nhìn gương mặt nàng như hoa như ngọc, so với Hoàng Hậu, nàng tự thấy mình không thua kém chỗ nào.
Không tranh ngôi Hậu, chỉ cân được làm phi cũng đã vinh quang lắm rồi. Nàng không muốn gả cho những gã công tử kia, nàng muốn phu quân của mình phải là người tôn quý nhất.
Không cần phải nghi ngờ, nam tử tôn quý nhất thiên hạ còn ai ngoài Hoàng Thượng?
Nghĩ vậy nàng có chút động tâm, theo nàng biết, trong cung phi tần không nhiều, nàng tự tin vào nhan sắc của mình, nếu được Hoàng thượng để ý đến, thì vận may của nàng tới rồi.
(Lời editor: Thím này mắc bệnh tự tin, đã đến giai đoạn mãn tính rồi.
-_-)
Chu phu nhân vừa đi, Hạ Uyển Chi liền phân phó xuống: "Quan sát Chu Vũ Kiều cho ta, đừng cho nàng ta cơ hội xuất hiện trước mắt Hoàng thượng."
"Dạ" Hạ Bích gật đầu, nàng hiểu ý của chủ tử, nàng cũng không thích Chu Vũ Kiều kia, không muốn nàng ta tranh giành cùng chủ tử mình, tất nhiên cũng sẽ quan sát nàng ta cẩn thận.
Chu Vũ Kiêu nghe nói nhà bêp sẽ chuân bị thức ăn dâng lên, nàng dụng tâm mà tự mình xuống bếp.
Nàng không biết khẩu vị của Te Diệp, hỏi thăm tỳ nữ bên đó cũng không biết thêm được gì, đành dùng hết khả năng mà làm.
Nàng muốn cho Tề Diệp thấy được dung nhan của mình, xin Chu phu nhân mang theo nàng qua đó.
Là khuê nữ thì không nên xuất đầu lộ diện, nhưng nàng vẫn hay ra ngoài cúng bái thần linh, tấm lòng từ bi, tự mình sẽ có cách chống chế.
Chỉ tiếc tâm tư của Chu Vũ Kiều chưa thực hiện được đã phải dẹp sang một bên, xe ngựa đi được nửa đường thì nàng đau bụng, đàng phải quay về phủ. Không lâu sau, cho truyền đại phu, nàng yếu ớt nằm trên giường, hai chân mềm nhũn.
Đại phu kê cho nàng đơn thuốc, nói vài ngày nữa sẽ khỏi.
Chu Vũ Kiều phiền não, bao nhiêu công sức bỏ ra giờ đành huỷ hết.
Tại chính mình không cẩn thận để thân thể nhiễm lạnh, hại nàng đau bụng cả buổi sáng, đến giờ vẫn cảm thấy không thoải mái.
Chu Vũ Kiều thật không nghĩ tới, chỉ là đi tả thôi, thế nhưng trên mặt, thân thể lại nổi mẫn ngứa, nàng rất khó chịu nhưng không dám gãi, sợ sẽ bị huỷ dung.
Đương nhiên nàng không thể bỏ qua việc lấy lòng Tề Diệp, nhưng hiên tại đang bệnh như thế, làm sao mà dám đi gặp hắn.
Chu Vũ Kiều dưỡng bệnh, Chu phu nhân lại không nhàn rỗi, mỗi ngày đều cầu kiến Hạ Uyển Chi, ngày đầu còn gặp được người, mấy ngày sau thì không cho vào nữa.
Thế nhưng Chu phu nhân da mặt dày, hôm nào cũng đến cầu kiến.
Hạ Uyển Chi nhớ hai đứa nhỏ, ở trạm dịch mấy ngày lòng đã không yên. Đặt biệt, không nhận được thư nhà, lòng nàng càng thêm sốt ruột.
Tề Diệp thấy vậy liền an ủi nàng, nói mọi việc ổn hơn một chút sẽ hồi cung, việc còn lại để quan viên xử lí.
Bởi vì hắn đã đến, không ít bá tánh bỏ tiền ra quyên góp làm lại con đường, xây lại đập nước. Nhiều người phụ giúp, không lâu sau con đường đã được khai thông.
Tề Diệp rất vui mừng, nói ngày làm lễ khai thông sẽ mang nàng đến dự.
Nàng cũng rất vui, hy vọng ngày ấy nhanh chóng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.