Chương 157
Như Ngư Hoa Lạc
03/09/2017
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Rine Đức phi
Nàng không ở trong cung, tất cả công việc ở hậu cung đều do Lâm Huệ một tay xử lý, nghe nói xử lý rất gọn gàng ngăn nắp. Ba năm này nàng ta cũng là phong quang vô hạn. Trận hành thích năm đó, Hạ Uyển Chi biết không phải là ngẫu nhiên, cũng hoài nghi qua là Lâm Huệ, chỉ là không có chứng cứ, nàng cũng không dám nói cái gì.
Nàng trở về liền hỏi qua Tề Diệp, chỉ là khi đó thích khách bị bại lộ, tất cả đều sợ tội tự sát, căn bản không có dấu vết để tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Lâm Huệ chậm rãi cúi người hành lễ, biểu tình nhàn nhạt.
Hạ Uyển Chi cười một chút: "Ba năm nay, vất vả Lương phi."
"Nương nương quá lời, có thể thay nương nương phân ưu, là thần thiếp có phúc khí." Nghĩ tới quyền lực trên tay lập tức phải giao cho người trước mắt, nàng hận tới mức không thể khiến nữ nhân này vĩnh viễn không trở về.
"Bổn cung thật không nghĩ tới Lương phi lại suy nghĩ vì bổn cung như vậy. Bổn cung cứ cho rằng Lương phi hy vọng bổn cung không về nữa chứ." Nhìn nàng ta, Hạ Uyển Chi nhàn nhạt nói.
Lâm Huệ sửng sốt một chút, ngay sau đó làm ra một bộ kinh hoảng, quỳ trên mặt đất thỉnh tội: "Nương nương minh giám!"
"Nghe nói Lương phi sinh được một vị Ngũ hoàng tử, thật đúng là đáng mừng, xem ra ngự y nói cũng không thể tin tưởng hoàn toàn có phải không?" Không phải nói nàng ta không thể sinh nở sao?
"Nương nương nói phải." Nhắc tới Ngũ hoàng tử, Lâm Huệ có chút chột dạ, có chút sợ hãi.
Hạ Bích bưng một cái hộp gấm ra, bên trong có một cái khóa vàng, nàng nói: "Đây là chút tâm ý của bổn cung, xem như chúc mừng."
"Tạ nương nương." Lâm Huệ rất khinh thường tiếp nhận hộp gấm, thầm nghĩ đây là nàng ta có ý tứ gì, nếu còn muốn thương tổn hoàng tử của nàng, nàng nhất định sẽ liều mạng với nàng ta.
Sau đó hai người nói một ít việc yến hội đêm mai. Toàn bộ kiến nghị Lâm Huệ đưa ra đều bị Hạ Uyển Chi phủ quyết, Lâm Huệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không dám có nửa câu oán hận, ai bảo nàng là Hoàng Hậu đây.
Bữa tối Tề Diệp tới chỗ Thái Hậu. Sau khi ăn xong hai người ngồi uống trà, Thái Hậu nói: "Lần này Hoàng Hậu trở về nên ăn mừng, chỉ là ai gia cảm thấy có chút không ổn. Ngươi nói xem nếu Hoàng Hậu không có việc gì, vì sao lại chậm chạp không xuất hiện?"
"Ý của Thái Hậu trẫm hiểu rõ, Hoàng Hậu không phải không muốn trở về mà là lực bất tòng tâm. Ba năm nay nàng ấy cũng chịu rất nhiều đau khổ, trẫm rất áy náy. Nếu không phải nhờ nàng ấy, trẫm cũng không về được. Chỉ bằng điều này, trẫm hy vọng Thái Hậu có thể đối tốt với nàng ấy."
"Vì cái gì mà chậm chạp không trở lại, trẫm có thể nói cho Thái Hậu nghe." Tề Diệp kể lại tất cả việc đã xảy ra ba năm qua mà nàng nói với hắn cho Thái Hậu nghe, bao gồm chuyện Tiểu Nguyệt Nhi sinh bệnh.
Thái Hậu nghe được thổn thức không thôi, thở dài nói: "Ai gia đã biết, ý Hoàng Thượng ai gia hiểu." Bà không ngờ tới nhiều chuyện ập đến trên người nàng ta như vậy mà vẫn còn có thể sống sót để trở về, thật đúng là khiến người ta bội phục.
Ban đêm, Tề Diệp nghỉ lại ở Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi ở sương phòng tắm gội thay quần áo, nhìn mình trong gương, màu da sạm đi, so với những phi tần kia thì khí sắc kém hơn rất nhiều. Ba năm này không phải không lưu lại dấu vết trên mặt nàng.
Nàng tắm gội xong đi ra ngoài, Tề Diệp đang dựa vào ghế nằm xem tấu chương, nghe thấy động tĩnh thì nhìn nàng một cái, khép lại tấu chương, sai Quang Thuận mang đi xuống. Hạ Uyển Chi ngồi trước gương đồng chải vuốt tóc dài, một bàn tay ấm áp bắt lấy tay nàng, lấy lược ngà voi trong tay nàng đi, những chiếc răng lược trắng tinh lướt qua mái tóc dài mềm mượt như suối.
Hắn chải rất nghiêm túc, rất cẩn thận, mỗi một sợi tóc đều mượt mà óng ả. Hắn ôm lấy nàng từ sau lưng, rúc rúc vào cổ nàng: "Cho đến giờ khắc này, trẫm vẫn cho rằng trẫm đang nằm mơ. Uyển Nhi, ngươi thật sự đã trở lại sao?"
"Đúng vậy, Hoàng Thượng, thần thiếp đã trở lại." Nàng cười một chút, nói nhỏ.
Chỉ tiếc, khi nàng trở lại, hậu cung đã không giống như trước lúc nàng rời đi, tâm của hắn cũng không còn giống nữa.
"Trẫm cảm giác được." Hắn cười sung sướng, ôm chặt nàng một hồi ngay sau đó bế ngang nàng, đi về phía chiếc giường mềm mại. Hạ Bích thấy thế phân phó người buông mành che, cúi đầu lui đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đóng lại một màn ân sủng.
"Nương nương, nên nghỉ ngơi đi thôi. Không còn sớm nữa, Hoàng Thượng đã nghỉ ngơi ở Chiêu Hoa Cung."
"Vậy sao?" Tỳ nữ gật gật đầu, Đường Tú Dung cười khổ một chút, phân phó: "Đi xuống chuẩn bị một chút đi."
Tỳ nữ gật đầu lui xuống, đêm nay vốn là ngày nàng thị tẩm. Hoàng Hậu vừa về, nàng chẳng còn là cái gì, có khi nàng sẽ hận chính mình có một khuôn mặt như vậy, vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới bóng dáng một nữ nhân khác.
Hạ Uyển Chi rửa mặt chải đầu xong liền thấy bà vú dẫn bọn Tiểu Thái Tử tiến vào. Tiểu Nguyệt Nhi thì vừa tỉnh liền tới đây dính nàng, thấy hai vị ca ca thì vui vẻ cười cười, cầm con diều lôi kéo bọn họ muốn đi thả diều.
Trước Chiêu Hoa Cung có một mảnh sân rộng rãi, tuy kém Phóng Ưng đài nhưng cũng không hề chật hẹp, sàn lát cẩm thạch bóng loáng, ba người vui vẻ thả diều. Nàng nhìn đám Tiểu Thái Tử, chợt nhớ tới cái gì, sai Hạ Bích lấy tay nải của mình ra. Khi còn ở làng chài nhỏ nàng vẫn luôn nhớ hai đứa nhỏ, khi rảnh rỗi cũng làm hai bộ quần áo cho bọn họ. Hiện giờ lấy ra, lại nhìn thấy quần áo bằng vải thô căn bản không dùng được. Bọn họ là hoàng tử, luôn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực. Nàng thở dài, bảo Hạ Bích cất đi.
Tối hôm qua cùng Tề Diệp lăn lộn đến mờ sáng, nàng cảm thấy cả người nhức mỏi, chỉ ngồi nhìn bọn họ chơi đùa. Mãi đến khi Tề Diệp hạ triều tới dùng bữa cùng, ba hài tử mới rửa tay ngoan ngoãn ngồi vào bàn dùng cơm.
Tề Diệp cố ý lấy lòng Tiểu Nguyệt Nhi, bảo Tiểu Nguyệt Nhi ngồi ở bên cạnh hắn. Tiểu Nguyệt Nhi có chút câu nệ, ngồi một lát liền ngồi không yên, ôm chén nhỏ dựa lại gần Hạ Uyển Chi. Nàng trấn an sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, nói với Tề Diệp: "Con bé nhát gan, Hoàng Thượng cứ từ từ."
Sau khi ăn xong, ba hài tử bị bà vú mang đi ra ngoài chơi. Bọn họ ngồi nghỉ ngơi, Tề Diệp nói: "Nguyệt nhi là công chúa của trẫm, ngày mai trẫm muốn ban phong hào cho nó. Uyển Nhi cảm thấy "An Bình công chúa" được không?"
"Tất cả nghe theo ý của Hoàng Thượng." Chỉ cần không để hài tử của nàng chịu thiệt, nàng không có ý kiến gì.
"Vậy lấy An Bình công chúa, ngụ ý bình bình an an." Tề Diệp nắm lấy tay nàng: "Đối với An Bình, trẫm thật sự áy náy."
"Không phải lỗi của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không cần tự trách. Con bé có thể sống sót là thần thiếp đã cảm kích trời xanh lắm rồi." Nàng ôn nhu an ủi, trong lòng lại là oán trách hắn. Nếu có hắn bên cạnh, nàng cũng không rơi vào cảnh tứ cố vô thân, tuyệt vọng và bất lực như vậy. May mà Tiểu Nguyệt Nhi mạng lớn, nếu không nàng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tề Diệp thở dài, nắm tay nàng thật chặt, im lặng an ủi nàng. Trong lòng hắn âm thầm thề, đối với nữ nhi này, hắn sẽ sủng ái hết lòng.
Yến hội cử hành ở Ngự Hoa viên, văn võ bá quan mang theo nữ quyến tới Ngự Hoa viên từ sớm. Mấy người Hạ Uyển Chi còn chưa tới, đủ loại quan lại và các nữ quyến tụm lại từng đám hàn huyên thăm hỏi.
Hạ Uyển Chi mặc váy áo cho Tiểu Nguyệt Nhi, nhìn con bé nhảy nhót tìm hai vị ca ca chơi, nàng cười cười. Mới ba ngày, Tiểu Nguyệt Nhi đã quấn riết lấy các ca ca, mà hai vị ca ca cũng rất chăm sóc con bé.
Nhìn thời gian không còn sớm, Tề Diệp dẫn theo bốn người mẫu tử bọn họ, ở giữa sự vây quanh của cung nhân mà đi tới Ngự Hoa viên.
Người đã đến đông đủ, theo một tiếng Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm, Thái Tử điện hạ đến... Mọi người sôi nổi đứng dậy hành lễ. Hạ Uyển Chi tỉ mỉ trang điểm, thoạt nhìn cả người chói lọi, ung dung hoa quý. Nàng nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi theo sau Tề Diệp, Tiểu Thái Tử nắm tay Tứ hoàng tử đi theo phía sau.
Tề Diệp nói một câu bình thân, sau một trận sột sột soạt soạt, văn võ bá quan mới đứng dậy ngồi xuống. Hạ Uyển Chi hành lễ với Thái Hậu rồi ngồi xuống, Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử được an bài ngồi ở bàn phía dưới, bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, an tĩnh ngồi ở bàn của mình. Tiểu Nguyệt Nhi chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, sợ tới mức rúc ở bên hông Hạ Uyển Chi, làm sao cũng không rời đi.
Thái Hậu tức khắc cảm thấy Tiểu Nguyệt Nhi không đủ cốt cách, không vui nhíu nhíu mày.
Hạ Uyển Chi trấn an sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, Tề Diệp mở miệng phân phó Quang Thuận công công: "An bài một cái ghế để tiểu công chúa đi theo Hoàng Hậu."
Quang Thuận công công nhanh chóng cầm một cái ghế đặt ở bên cạnh Hạ Uyển Chi, những người khác nhìn mà âm thầm kinh ngạc, Hoàng Hậu vẫn được sủng ái như xưa.
Tiểu Nguyệt Nhi ngồi xuống thấy đầy bàn đều là đồ ăn tinh xảo mê người thì âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm. Khi con bé vươn tay lấy đồ ăn, Hạ Uyển Chi bắt được tay nó, lắc đầu.
Tiểu Nguyệt Nhi nhìn nàng, một đôi mắt to tròn lúng liếng, khuôn mặt trắng hồng, con bé dùng đôi mắt đen láy đầy mong chờ nhìn nàng, mặc cho ai nhìn đều đau lòng được ngay, hận không thể đào tim đào phổi ra dâng lên cho nó.
Hạ Uyển Chi có chút không cưỡng lại được, nhưng cũng biết đây là hoàng cung, không thể để nàng quá làm càn, tránh cho bị người ta nói là dã* hài tử không hiểu quy củ.
*dã: hoang dã, ý nói ở nhà nông không được dạy phép tắc quy củ.
Tề Diệp cũng thấy, phân phó Quang Thuận đem chén canh trước mặt đưa đến cho Tiểu Nguyệt Nhi. Hạ Uyển Chi có chút ngạc nhiên nhìn hắn, hắn chỉ cười cười, liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nhi một cái lấy lòng rồi cao giọng nói: "Hôm nay trẫm thật vui mừng, Hoàng Hậu của trẫm đã bình an trở lại."
Văn võ bá quan nghe vậy sôi nổi đứng dậy, cao giọng nói: "Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, hồng phúc tề thiên."
Lâm Huệ nhìn Hạ Uyển Chi mỉm cười tiếp nhận mọi người bái lạy, oán hận cắn môi.
Đường Tú Dung cảm thấy Hoàng Thượng tươi cười quá chói mắt, ánh mắt bắn về phía Hoàng Hậu lộ ra oán hận thật sâu. Vì sao nàng ta lại còn sống, vì sao phải về đây tranh với nàng?
Tề Diệp nhìn đám người quỳ xuống, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Hạ Uyển Chi, vươn tay về hướng nàng, ánh mắt ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng được. Nàng đã từng mê luyến cái ánh mắt này của hắn đến mức nào. Chỉ tiếc rằng biểu tình này không chỉ dành cho riêng nàng, cũng chẳng còn trân quý.
Nàng không chần chờ, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, cảm giác được ấm áp từ tay hắn. Hắn nắm tay nàng thật chặt, tựa như đang an ủi. Mặc kệ trong lòng hắn sủng ái mình thế nào, nàng biết dù là hư tình giả ý, nàng cũng được hắn ân sủng không ít.
Sau khi ngồi xuống, Tề Diệp bắt đầu động đũa dùng bữa, yến hội xem như chính thức bắt đầu. Đồ ăn tinh xảo ngon miệng, Tề Diệp động đũa, người phía dưới lục tục bắt đầu động đũa dùng bữa. Hạ Uyển Chi gỡ xương khỏi một khối thịt cá rồi đặt vào trong chén Tiểu Nguyệt Nhi. Bỗng nhiên trước mặt nàng lại có thêm một cái chén, bên trong là thịt cá béo ngậy đã gỡ xương.
"Trẫm nhớ rõ Hoàng Hậu thích ăn cá." Tề Diệp cười nói.
Hạ Uyển Chi gật đầu, lại cười đáp: "Tạ Hoàng Thượng nhớ rõ." Nói rồi nàng gắp một cái đầu cá đặt ở trong chén, ý bảo Hạ Bích mang qua cho hắn: "Thần thiếp nhớ rõ Hoàng Thượng thích ăn đầu cá."
Tề Diệp nhìn nàng cười: "Uyển Nhi luôn hiểu rõ trẫm."
Vừa dứt lời, liền có đại thần đứng dậy nói: "Hoàng Thượng Hoàng Hậu phu thê tình thâm, thật sự là phúc của thiên hạ."
Tề Diệp nghe thấy thuận tai, cất cao giọng nói: "Thưởng!"
Đại thần vui mừng hành lễ tạ ơn, nhận được ánh mắt hâm mộ của các vị đại thần khác, lập tức cảm thấy vô cùng vinh quang.
Tiếp theo vài vị đại thần thích nịnh nọt đứng dậy nói lời chúc mừng. Tề Diệp tâm tình rất tốt, ban thưởng không ít đồ vật.
Các phi tần khác thấy bọn họ phu thê tình thâm, lập tức khó chịu trong lòng. Cảm thấy thức ăn hôm nay làm quá khó ăn, nên lôi đầu bếp của Ngự Thiện phòng ra chém mới phải, làm ra đồ ăn khiến người khó có thể nuốt xuống, cho ai ăn đây?
Yến hội diễn ra vui vẻ trong chốc lát, Tề Diệp nhớ tới cái gì, nói: "Tần Hiếu Toàn ở đâu?"
Theo lời hắn nói, mọi người dừng đũa lại nhìn về phía bên trái, có một ông lão tầm năm hay sáu mươi tuổi đang khom mình đi lên. Có vẻ như vì quá khẩn trương, bước đi cùng tay cùng chân trông rất buồn cười, đi được vài bước còn té ngã một cái.
Hạ Uyển Chi khẩn trương đến mức thiếu chút nữa tiến lên nâng người dậy. Cũng may đã có cung nhân tiến lên, bỗng có một cái thân mình hồng nhạt chạy qua. Tiểu Nguyệt Nhi khẩn trương lôi kéo vạt áo Tần lão đầu, ngửa đầu nhìn hắn, mặt đầy lo lắng.
Tần lão đầu đối với con bé rất tốt, dù đánh cá vô cùng mệt mỏi, mỗi lần trở về đều sẽ ôm nó vào trong ngực. Biết con bé thích ăn tôm, mỗi lần đánh tôm đều cho nó ăn. Tôm bán rất đắt khách nhưng hắn không nỡ bán, đều bảo lão bà làm cho Tiểu Nguyệt Nhi ăn. Bên người không có hài tử, hắn xem Tiểu Nguyệt Nhi như tâm can bảo bối, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ rớt.
Hắn đối với Tiểu Nguyệt Nhi tốt, tất nhiên Tiểu Nguyệt Nhi cũng thích hắn, xem xem, thấy hắn té ngã liền ba ba chạy lại đây.
Đối với chủ nhân của thiên hạ, Tần lão đầu không dám làm càn, sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi trấn an, không dám nhìn hoàng đế ngồi trên kia, thanh âm run run: "Thảo dân... Thảo dân có mặt."
"Lần này nếu không phải ngươi cứu Hoàng Hậu của trẫm, trẫm cũng sẽ không còn được gặp lại Hoàng Hậu. Ngươi muốn cái gì cứ việc mở miệng, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý đều có thể."
Hạ Uyển Chi nghe được nhíu mày, không tán đồng với cách biết ơn của Tề Diệp. Tần lão bá không phải người ham vinh hoa phú quý, hắn là người thiện tâm, cứu nàng cũng là do có duyên, tất nhiên không cầu hồi báo.
"Thảo dân... Thảo dân không có gì muốn cầu... Thảo dân chi hy vọng Hoàng Thượng long thể an khang, Hoàng Hậu phượng thể tường hòa, triều đình yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp." Hắn lặp lại những lời Hạ Quốc công nói.
Hạ Uyển Chi có chút ngạc nhiên vì Tần lão đầu nói ra một hơi những lời gọn ghẽ như vậy. Nàng biết lão thành thật ngay thẳng, tất nhiên sẽ không trong giây lát biến thành nịnh hót, nhìn về phía Hạ Quốc công, thấy hắn vẻ mặt vừa lòng, liền biết rõ sao lại như thế.
"Tốt!" Tề Diệp nghe vậy cười lớn một tiếng: "Quả nhiên là người đại công vô tư, thiện lương thuần phác."
Tần lão đầu có chút thụ sủng nhược kinh cúi đầu, mặt đỏ rần, không biết là kích động hay là hổ thẹn.
"Nếu là thiên hạ có thêm nhiều bá tánh như ngươi, đó là phúc khí của thiên hạ. Trẫm cảm kích ngươi cứu Hoàng Hậu của trẫm, liền ban thưởng ruộng tốt trăm mẫu, bạc trắng ngàn lượng, phong làm Nhân Đức huyện cung."
Mọi người nghe vậy âm thầm kinh ngạc, tức khắc cảm thấy Tần lão đầu như trúng phải vận may.
Tần Lão Đầu nghe vậy lập tức bị cái vận may quá lớn này dọa hôn mê bất tỉnh.
Tề Diệp sửng sốt một chút, không phản ứng lại kịp. Hạ Uyển Chi phân phó cung nhân nâng người đi xuống, tuyên ngự y qua xem, nàng không yên tâm dẫn Tiểu Nguyệt Nhi theo sau.
Đồ nhà quê!
Không ít người âm thầm chửi một câu rồi phảng phất như không có chuyện gì phát sinh, cùng đồng liêu ăn uống linh đình.
Hạ Uyển Chi vừa đi, Đường Tú Dung cảm thấy mình có cơ hội, bưng chén rượu lên nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp kính Hoàng Thượng một ly, chúc mừng Hoàng Thượng!"
Tề Diệp tâm tình không tồi, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Đường Tú Dung cười ngồi xuống. Lâm Huệ ở đối diện quăng qua một ánh mắt khinh thường. Nàng cười nhạt liếc nhìn Lâm Huệ, không để ý ánh mắt cười nhạo của nàng ta, hiện giờ nàng không còn phải sợ người trước mắt nữa.
Rất nhanh Tần lão đầu đã tỉnh lại, thấy rõ người canh giữ ở mép giường là ai, vội vàng đứng dậy muốn hành lễ. Hạ Uyển Chi ngăn cản hắn: "Không cần đa lễ."
"Nhưng..." Nhưng là ngài là Hoàng Hậu mà, không còn là vị phu nhân gặp nạn nữa đâu.
"Ở trước mặt ta không cần câu nệ." Nàng nói: "Hoàng Thượng ban thưởng cái gì ngài liền nhận lấy, ngày khác cho người đón bá mẫu đến thành Kim Lăng, sau này các ngươi liền ở lại thành Kim Lăng đi."
"Hoàng Hậu nương nương, không được đâu." Tần Lão Đầu sốt ruột nói: "Thảo dân biết là Hoàng Thượng ân điển, có điều thảo dân chịu không nổi, thảo dân vẫn thích ở tại quê nhà..."
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hạ Uyển Chi thở dài. Nàng biết Tần lão đầu đã hạ quyết tâm không ở lại, vậy cũng không cưỡng cầu. Thành Kim Lăng này không phải ai cũng có thể hợp. Nếu lão đã không muốn, sao có thể không dựa theo ý lão mà làm. Cái nơi thị phi này, lão vẫn nên rời xa mới tốt.
Đêm nay khung cảnh không tệ, đom đóm lập lòe, thậm chí không sợ người mà bay qua trước mặt. Tiểu Nguyệt Nhi bị hấp dẫn, nhảy nhót đuổi theo đom đóm. Hạ Uyển Chi thấy con bé hứng thú dạt dào, liền để nó chơi trong chốc lát, nàng đứng ở một bên nhìn.
Không biết qua bao lâu, trên vai lại nặng thêm một chút, ngửi thấy mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, nàng liền biết là ai.
"Sao Hoàng Thượng lại ra đây?"
"Hôm nay trẫm vui nên uống nhiều hơn mấy chén, ra đây để tỉnh rượu." Nhìn Tiểu Nguyệt Nhi đuổi bắt đom đóm không biết mệt, hắn nâng nâng tay, đáng thương cho Quang Thuận công công phải tự mình ra tay đi bắt đom đóm giúp tiểu công chúa.
Rất nhanh lòng bàn tay Tiểu Nguyệt Nhi đã ủ một con đom đóm, đưa cho Hạ Uyển Chi xem giống như hiến vật quý, một đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng, Tề Diệp nhìn, cảm thấy còn loá mắt hơn cả đom đóm: "Uyển Nhi, khi còn nhỏ nàng cũng giống An Bình bây giờ sao?"
Hạ Uyển Chi dừng một chút mới đáp lời: "Khi còn nhỏ thần thiếp rất an tĩnh."
"Vậy là An Bình giống trẫm." Khi còn nhỏ hắn rất thích đom đóm lập lòe, cảm thấy chúng nó vô ưu vô lự còn sẽ tỏa sáng khiến người ta khao khát.
Hạ Uyển Chi cười cười, móc khăn tay ra lau mồ hôi cho Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm đom đóm trong tay vô cùng vui sướng, Tề Diệp yêu thương sờ sờ đầu con bé.
"Ba năm nay, Uyển Nhi vất vả rồi." Bỗng dưng, Tề Diệp lên tiếng.
Hạ Uyển Chi sửng sốt, cười lắc đầu với hắn, cũng không nói gì.
Ba năm chua xót, một câu "Vất vả rồi" căn bản không đền bù được!
Beta: Rine Đức phi
Nàng không ở trong cung, tất cả công việc ở hậu cung đều do Lâm Huệ một tay xử lý, nghe nói xử lý rất gọn gàng ngăn nắp. Ba năm này nàng ta cũng là phong quang vô hạn. Trận hành thích năm đó, Hạ Uyển Chi biết không phải là ngẫu nhiên, cũng hoài nghi qua là Lâm Huệ, chỉ là không có chứng cứ, nàng cũng không dám nói cái gì.
Nàng trở về liền hỏi qua Tề Diệp, chỉ là khi đó thích khách bị bại lộ, tất cả đều sợ tội tự sát, căn bản không có dấu vết để tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Lâm Huệ chậm rãi cúi người hành lễ, biểu tình nhàn nhạt.
Hạ Uyển Chi cười một chút: "Ba năm nay, vất vả Lương phi."
"Nương nương quá lời, có thể thay nương nương phân ưu, là thần thiếp có phúc khí." Nghĩ tới quyền lực trên tay lập tức phải giao cho người trước mắt, nàng hận tới mức không thể khiến nữ nhân này vĩnh viễn không trở về.
"Bổn cung thật không nghĩ tới Lương phi lại suy nghĩ vì bổn cung như vậy. Bổn cung cứ cho rằng Lương phi hy vọng bổn cung không về nữa chứ." Nhìn nàng ta, Hạ Uyển Chi nhàn nhạt nói.
Lâm Huệ sửng sốt một chút, ngay sau đó làm ra một bộ kinh hoảng, quỳ trên mặt đất thỉnh tội: "Nương nương minh giám!"
"Nghe nói Lương phi sinh được một vị Ngũ hoàng tử, thật đúng là đáng mừng, xem ra ngự y nói cũng không thể tin tưởng hoàn toàn có phải không?" Không phải nói nàng ta không thể sinh nở sao?
"Nương nương nói phải." Nhắc tới Ngũ hoàng tử, Lâm Huệ có chút chột dạ, có chút sợ hãi.
Hạ Bích bưng một cái hộp gấm ra, bên trong có một cái khóa vàng, nàng nói: "Đây là chút tâm ý của bổn cung, xem như chúc mừng."
"Tạ nương nương." Lâm Huệ rất khinh thường tiếp nhận hộp gấm, thầm nghĩ đây là nàng ta có ý tứ gì, nếu còn muốn thương tổn hoàng tử của nàng, nàng nhất định sẽ liều mạng với nàng ta.
Sau đó hai người nói một ít việc yến hội đêm mai. Toàn bộ kiến nghị Lâm Huệ đưa ra đều bị Hạ Uyển Chi phủ quyết, Lâm Huệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không dám có nửa câu oán hận, ai bảo nàng là Hoàng Hậu đây.
Bữa tối Tề Diệp tới chỗ Thái Hậu. Sau khi ăn xong hai người ngồi uống trà, Thái Hậu nói: "Lần này Hoàng Hậu trở về nên ăn mừng, chỉ là ai gia cảm thấy có chút không ổn. Ngươi nói xem nếu Hoàng Hậu không có việc gì, vì sao lại chậm chạp không xuất hiện?"
"Ý của Thái Hậu trẫm hiểu rõ, Hoàng Hậu không phải không muốn trở về mà là lực bất tòng tâm. Ba năm nay nàng ấy cũng chịu rất nhiều đau khổ, trẫm rất áy náy. Nếu không phải nhờ nàng ấy, trẫm cũng không về được. Chỉ bằng điều này, trẫm hy vọng Thái Hậu có thể đối tốt với nàng ấy."
"Vì cái gì mà chậm chạp không trở lại, trẫm có thể nói cho Thái Hậu nghe." Tề Diệp kể lại tất cả việc đã xảy ra ba năm qua mà nàng nói với hắn cho Thái Hậu nghe, bao gồm chuyện Tiểu Nguyệt Nhi sinh bệnh.
Thái Hậu nghe được thổn thức không thôi, thở dài nói: "Ai gia đã biết, ý Hoàng Thượng ai gia hiểu." Bà không ngờ tới nhiều chuyện ập đến trên người nàng ta như vậy mà vẫn còn có thể sống sót để trở về, thật đúng là khiến người ta bội phục.
Ban đêm, Tề Diệp nghỉ lại ở Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi ở sương phòng tắm gội thay quần áo, nhìn mình trong gương, màu da sạm đi, so với những phi tần kia thì khí sắc kém hơn rất nhiều. Ba năm này không phải không lưu lại dấu vết trên mặt nàng.
Nàng tắm gội xong đi ra ngoài, Tề Diệp đang dựa vào ghế nằm xem tấu chương, nghe thấy động tĩnh thì nhìn nàng một cái, khép lại tấu chương, sai Quang Thuận mang đi xuống. Hạ Uyển Chi ngồi trước gương đồng chải vuốt tóc dài, một bàn tay ấm áp bắt lấy tay nàng, lấy lược ngà voi trong tay nàng đi, những chiếc răng lược trắng tinh lướt qua mái tóc dài mềm mượt như suối.
Hắn chải rất nghiêm túc, rất cẩn thận, mỗi một sợi tóc đều mượt mà óng ả. Hắn ôm lấy nàng từ sau lưng, rúc rúc vào cổ nàng: "Cho đến giờ khắc này, trẫm vẫn cho rằng trẫm đang nằm mơ. Uyển Nhi, ngươi thật sự đã trở lại sao?"
"Đúng vậy, Hoàng Thượng, thần thiếp đã trở lại." Nàng cười một chút, nói nhỏ.
Chỉ tiếc, khi nàng trở lại, hậu cung đã không giống như trước lúc nàng rời đi, tâm của hắn cũng không còn giống nữa.
"Trẫm cảm giác được." Hắn cười sung sướng, ôm chặt nàng một hồi ngay sau đó bế ngang nàng, đi về phía chiếc giường mềm mại. Hạ Bích thấy thế phân phó người buông mành che, cúi đầu lui đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đóng lại một màn ân sủng.
"Nương nương, nên nghỉ ngơi đi thôi. Không còn sớm nữa, Hoàng Thượng đã nghỉ ngơi ở Chiêu Hoa Cung."
"Vậy sao?" Tỳ nữ gật gật đầu, Đường Tú Dung cười khổ một chút, phân phó: "Đi xuống chuẩn bị một chút đi."
Tỳ nữ gật đầu lui xuống, đêm nay vốn là ngày nàng thị tẩm. Hoàng Hậu vừa về, nàng chẳng còn là cái gì, có khi nàng sẽ hận chính mình có một khuôn mặt như vậy, vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới bóng dáng một nữ nhân khác.
Hạ Uyển Chi rửa mặt chải đầu xong liền thấy bà vú dẫn bọn Tiểu Thái Tử tiến vào. Tiểu Nguyệt Nhi thì vừa tỉnh liền tới đây dính nàng, thấy hai vị ca ca thì vui vẻ cười cười, cầm con diều lôi kéo bọn họ muốn đi thả diều.
Trước Chiêu Hoa Cung có một mảnh sân rộng rãi, tuy kém Phóng Ưng đài nhưng cũng không hề chật hẹp, sàn lát cẩm thạch bóng loáng, ba người vui vẻ thả diều. Nàng nhìn đám Tiểu Thái Tử, chợt nhớ tới cái gì, sai Hạ Bích lấy tay nải của mình ra. Khi còn ở làng chài nhỏ nàng vẫn luôn nhớ hai đứa nhỏ, khi rảnh rỗi cũng làm hai bộ quần áo cho bọn họ. Hiện giờ lấy ra, lại nhìn thấy quần áo bằng vải thô căn bản không dùng được. Bọn họ là hoàng tử, luôn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực. Nàng thở dài, bảo Hạ Bích cất đi.
Tối hôm qua cùng Tề Diệp lăn lộn đến mờ sáng, nàng cảm thấy cả người nhức mỏi, chỉ ngồi nhìn bọn họ chơi đùa. Mãi đến khi Tề Diệp hạ triều tới dùng bữa cùng, ba hài tử mới rửa tay ngoan ngoãn ngồi vào bàn dùng cơm.
Tề Diệp cố ý lấy lòng Tiểu Nguyệt Nhi, bảo Tiểu Nguyệt Nhi ngồi ở bên cạnh hắn. Tiểu Nguyệt Nhi có chút câu nệ, ngồi một lát liền ngồi không yên, ôm chén nhỏ dựa lại gần Hạ Uyển Chi. Nàng trấn an sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, nói với Tề Diệp: "Con bé nhát gan, Hoàng Thượng cứ từ từ."
Sau khi ăn xong, ba hài tử bị bà vú mang đi ra ngoài chơi. Bọn họ ngồi nghỉ ngơi, Tề Diệp nói: "Nguyệt nhi là công chúa của trẫm, ngày mai trẫm muốn ban phong hào cho nó. Uyển Nhi cảm thấy "An Bình công chúa" được không?"
"Tất cả nghe theo ý của Hoàng Thượng." Chỉ cần không để hài tử của nàng chịu thiệt, nàng không có ý kiến gì.
"Vậy lấy An Bình công chúa, ngụ ý bình bình an an." Tề Diệp nắm lấy tay nàng: "Đối với An Bình, trẫm thật sự áy náy."
"Không phải lỗi của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không cần tự trách. Con bé có thể sống sót là thần thiếp đã cảm kích trời xanh lắm rồi." Nàng ôn nhu an ủi, trong lòng lại là oán trách hắn. Nếu có hắn bên cạnh, nàng cũng không rơi vào cảnh tứ cố vô thân, tuyệt vọng và bất lực như vậy. May mà Tiểu Nguyệt Nhi mạng lớn, nếu không nàng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tề Diệp thở dài, nắm tay nàng thật chặt, im lặng an ủi nàng. Trong lòng hắn âm thầm thề, đối với nữ nhi này, hắn sẽ sủng ái hết lòng.
Yến hội cử hành ở Ngự Hoa viên, văn võ bá quan mang theo nữ quyến tới Ngự Hoa viên từ sớm. Mấy người Hạ Uyển Chi còn chưa tới, đủ loại quan lại và các nữ quyến tụm lại từng đám hàn huyên thăm hỏi.
Hạ Uyển Chi mặc váy áo cho Tiểu Nguyệt Nhi, nhìn con bé nhảy nhót tìm hai vị ca ca chơi, nàng cười cười. Mới ba ngày, Tiểu Nguyệt Nhi đã quấn riết lấy các ca ca, mà hai vị ca ca cũng rất chăm sóc con bé.
Nhìn thời gian không còn sớm, Tề Diệp dẫn theo bốn người mẫu tử bọn họ, ở giữa sự vây quanh của cung nhân mà đi tới Ngự Hoa viên.
Người đã đến đông đủ, theo một tiếng Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm, Thái Tử điện hạ đến... Mọi người sôi nổi đứng dậy hành lễ. Hạ Uyển Chi tỉ mỉ trang điểm, thoạt nhìn cả người chói lọi, ung dung hoa quý. Nàng nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi theo sau Tề Diệp, Tiểu Thái Tử nắm tay Tứ hoàng tử đi theo phía sau.
Tề Diệp nói một câu bình thân, sau một trận sột sột soạt soạt, văn võ bá quan mới đứng dậy ngồi xuống. Hạ Uyển Chi hành lễ với Thái Hậu rồi ngồi xuống, Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử được an bài ngồi ở bàn phía dưới, bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, an tĩnh ngồi ở bàn của mình. Tiểu Nguyệt Nhi chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, sợ tới mức rúc ở bên hông Hạ Uyển Chi, làm sao cũng không rời đi.
Thái Hậu tức khắc cảm thấy Tiểu Nguyệt Nhi không đủ cốt cách, không vui nhíu nhíu mày.
Hạ Uyển Chi trấn an sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, Tề Diệp mở miệng phân phó Quang Thuận công công: "An bài một cái ghế để tiểu công chúa đi theo Hoàng Hậu."
Quang Thuận công công nhanh chóng cầm một cái ghế đặt ở bên cạnh Hạ Uyển Chi, những người khác nhìn mà âm thầm kinh ngạc, Hoàng Hậu vẫn được sủng ái như xưa.
Tiểu Nguyệt Nhi ngồi xuống thấy đầy bàn đều là đồ ăn tinh xảo mê người thì âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm. Khi con bé vươn tay lấy đồ ăn, Hạ Uyển Chi bắt được tay nó, lắc đầu.
Tiểu Nguyệt Nhi nhìn nàng, một đôi mắt to tròn lúng liếng, khuôn mặt trắng hồng, con bé dùng đôi mắt đen láy đầy mong chờ nhìn nàng, mặc cho ai nhìn đều đau lòng được ngay, hận không thể đào tim đào phổi ra dâng lên cho nó.
Hạ Uyển Chi có chút không cưỡng lại được, nhưng cũng biết đây là hoàng cung, không thể để nàng quá làm càn, tránh cho bị người ta nói là dã* hài tử không hiểu quy củ.
*dã: hoang dã, ý nói ở nhà nông không được dạy phép tắc quy củ.
Tề Diệp cũng thấy, phân phó Quang Thuận đem chén canh trước mặt đưa đến cho Tiểu Nguyệt Nhi. Hạ Uyển Chi có chút ngạc nhiên nhìn hắn, hắn chỉ cười cười, liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nhi một cái lấy lòng rồi cao giọng nói: "Hôm nay trẫm thật vui mừng, Hoàng Hậu của trẫm đã bình an trở lại."
Văn võ bá quan nghe vậy sôi nổi đứng dậy, cao giọng nói: "Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, hồng phúc tề thiên."
Lâm Huệ nhìn Hạ Uyển Chi mỉm cười tiếp nhận mọi người bái lạy, oán hận cắn môi.
Đường Tú Dung cảm thấy Hoàng Thượng tươi cười quá chói mắt, ánh mắt bắn về phía Hoàng Hậu lộ ra oán hận thật sâu. Vì sao nàng ta lại còn sống, vì sao phải về đây tranh với nàng?
Tề Diệp nhìn đám người quỳ xuống, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Hạ Uyển Chi, vươn tay về hướng nàng, ánh mắt ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng được. Nàng đã từng mê luyến cái ánh mắt này của hắn đến mức nào. Chỉ tiếc rằng biểu tình này không chỉ dành cho riêng nàng, cũng chẳng còn trân quý.
Nàng không chần chờ, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, cảm giác được ấm áp từ tay hắn. Hắn nắm tay nàng thật chặt, tựa như đang an ủi. Mặc kệ trong lòng hắn sủng ái mình thế nào, nàng biết dù là hư tình giả ý, nàng cũng được hắn ân sủng không ít.
Sau khi ngồi xuống, Tề Diệp bắt đầu động đũa dùng bữa, yến hội xem như chính thức bắt đầu. Đồ ăn tinh xảo ngon miệng, Tề Diệp động đũa, người phía dưới lục tục bắt đầu động đũa dùng bữa. Hạ Uyển Chi gỡ xương khỏi một khối thịt cá rồi đặt vào trong chén Tiểu Nguyệt Nhi. Bỗng nhiên trước mặt nàng lại có thêm một cái chén, bên trong là thịt cá béo ngậy đã gỡ xương.
"Trẫm nhớ rõ Hoàng Hậu thích ăn cá." Tề Diệp cười nói.
Hạ Uyển Chi gật đầu, lại cười đáp: "Tạ Hoàng Thượng nhớ rõ." Nói rồi nàng gắp một cái đầu cá đặt ở trong chén, ý bảo Hạ Bích mang qua cho hắn: "Thần thiếp nhớ rõ Hoàng Thượng thích ăn đầu cá."
Tề Diệp nhìn nàng cười: "Uyển Nhi luôn hiểu rõ trẫm."
Vừa dứt lời, liền có đại thần đứng dậy nói: "Hoàng Thượng Hoàng Hậu phu thê tình thâm, thật sự là phúc của thiên hạ."
Tề Diệp nghe thấy thuận tai, cất cao giọng nói: "Thưởng!"
Đại thần vui mừng hành lễ tạ ơn, nhận được ánh mắt hâm mộ của các vị đại thần khác, lập tức cảm thấy vô cùng vinh quang.
Tiếp theo vài vị đại thần thích nịnh nọt đứng dậy nói lời chúc mừng. Tề Diệp tâm tình rất tốt, ban thưởng không ít đồ vật.
Các phi tần khác thấy bọn họ phu thê tình thâm, lập tức khó chịu trong lòng. Cảm thấy thức ăn hôm nay làm quá khó ăn, nên lôi đầu bếp của Ngự Thiện phòng ra chém mới phải, làm ra đồ ăn khiến người khó có thể nuốt xuống, cho ai ăn đây?
Yến hội diễn ra vui vẻ trong chốc lát, Tề Diệp nhớ tới cái gì, nói: "Tần Hiếu Toàn ở đâu?"
Theo lời hắn nói, mọi người dừng đũa lại nhìn về phía bên trái, có một ông lão tầm năm hay sáu mươi tuổi đang khom mình đi lên. Có vẻ như vì quá khẩn trương, bước đi cùng tay cùng chân trông rất buồn cười, đi được vài bước còn té ngã một cái.
Hạ Uyển Chi khẩn trương đến mức thiếu chút nữa tiến lên nâng người dậy. Cũng may đã có cung nhân tiến lên, bỗng có một cái thân mình hồng nhạt chạy qua. Tiểu Nguyệt Nhi khẩn trương lôi kéo vạt áo Tần lão đầu, ngửa đầu nhìn hắn, mặt đầy lo lắng.
Tần lão đầu đối với con bé rất tốt, dù đánh cá vô cùng mệt mỏi, mỗi lần trở về đều sẽ ôm nó vào trong ngực. Biết con bé thích ăn tôm, mỗi lần đánh tôm đều cho nó ăn. Tôm bán rất đắt khách nhưng hắn không nỡ bán, đều bảo lão bà làm cho Tiểu Nguyệt Nhi ăn. Bên người không có hài tử, hắn xem Tiểu Nguyệt Nhi như tâm can bảo bối, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ rớt.
Hắn đối với Tiểu Nguyệt Nhi tốt, tất nhiên Tiểu Nguyệt Nhi cũng thích hắn, xem xem, thấy hắn té ngã liền ba ba chạy lại đây.
Đối với chủ nhân của thiên hạ, Tần lão đầu không dám làm càn, sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi trấn an, không dám nhìn hoàng đế ngồi trên kia, thanh âm run run: "Thảo dân... Thảo dân có mặt."
"Lần này nếu không phải ngươi cứu Hoàng Hậu của trẫm, trẫm cũng sẽ không còn được gặp lại Hoàng Hậu. Ngươi muốn cái gì cứ việc mở miệng, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý đều có thể."
Hạ Uyển Chi nghe được nhíu mày, không tán đồng với cách biết ơn của Tề Diệp. Tần lão bá không phải người ham vinh hoa phú quý, hắn là người thiện tâm, cứu nàng cũng là do có duyên, tất nhiên không cầu hồi báo.
"Thảo dân... Thảo dân không có gì muốn cầu... Thảo dân chi hy vọng Hoàng Thượng long thể an khang, Hoàng Hậu phượng thể tường hòa, triều đình yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp." Hắn lặp lại những lời Hạ Quốc công nói.
Hạ Uyển Chi có chút ngạc nhiên vì Tần lão đầu nói ra một hơi những lời gọn ghẽ như vậy. Nàng biết lão thành thật ngay thẳng, tất nhiên sẽ không trong giây lát biến thành nịnh hót, nhìn về phía Hạ Quốc công, thấy hắn vẻ mặt vừa lòng, liền biết rõ sao lại như thế.
"Tốt!" Tề Diệp nghe vậy cười lớn một tiếng: "Quả nhiên là người đại công vô tư, thiện lương thuần phác."
Tần lão đầu có chút thụ sủng nhược kinh cúi đầu, mặt đỏ rần, không biết là kích động hay là hổ thẹn.
"Nếu là thiên hạ có thêm nhiều bá tánh như ngươi, đó là phúc khí của thiên hạ. Trẫm cảm kích ngươi cứu Hoàng Hậu của trẫm, liền ban thưởng ruộng tốt trăm mẫu, bạc trắng ngàn lượng, phong làm Nhân Đức huyện cung."
Mọi người nghe vậy âm thầm kinh ngạc, tức khắc cảm thấy Tần lão đầu như trúng phải vận may.
Tần Lão Đầu nghe vậy lập tức bị cái vận may quá lớn này dọa hôn mê bất tỉnh.
Tề Diệp sửng sốt một chút, không phản ứng lại kịp. Hạ Uyển Chi phân phó cung nhân nâng người đi xuống, tuyên ngự y qua xem, nàng không yên tâm dẫn Tiểu Nguyệt Nhi theo sau.
Đồ nhà quê!
Không ít người âm thầm chửi một câu rồi phảng phất như không có chuyện gì phát sinh, cùng đồng liêu ăn uống linh đình.
Hạ Uyển Chi vừa đi, Đường Tú Dung cảm thấy mình có cơ hội, bưng chén rượu lên nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp kính Hoàng Thượng một ly, chúc mừng Hoàng Thượng!"
Tề Diệp tâm tình không tồi, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Đường Tú Dung cười ngồi xuống. Lâm Huệ ở đối diện quăng qua một ánh mắt khinh thường. Nàng cười nhạt liếc nhìn Lâm Huệ, không để ý ánh mắt cười nhạo của nàng ta, hiện giờ nàng không còn phải sợ người trước mắt nữa.
Rất nhanh Tần lão đầu đã tỉnh lại, thấy rõ người canh giữ ở mép giường là ai, vội vàng đứng dậy muốn hành lễ. Hạ Uyển Chi ngăn cản hắn: "Không cần đa lễ."
"Nhưng..." Nhưng là ngài là Hoàng Hậu mà, không còn là vị phu nhân gặp nạn nữa đâu.
"Ở trước mặt ta không cần câu nệ." Nàng nói: "Hoàng Thượng ban thưởng cái gì ngài liền nhận lấy, ngày khác cho người đón bá mẫu đến thành Kim Lăng, sau này các ngươi liền ở lại thành Kim Lăng đi."
"Hoàng Hậu nương nương, không được đâu." Tần Lão Đầu sốt ruột nói: "Thảo dân biết là Hoàng Thượng ân điển, có điều thảo dân chịu không nổi, thảo dân vẫn thích ở tại quê nhà..."
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hạ Uyển Chi thở dài. Nàng biết Tần lão đầu đã hạ quyết tâm không ở lại, vậy cũng không cưỡng cầu. Thành Kim Lăng này không phải ai cũng có thể hợp. Nếu lão đã không muốn, sao có thể không dựa theo ý lão mà làm. Cái nơi thị phi này, lão vẫn nên rời xa mới tốt.
Đêm nay khung cảnh không tệ, đom đóm lập lòe, thậm chí không sợ người mà bay qua trước mặt. Tiểu Nguyệt Nhi bị hấp dẫn, nhảy nhót đuổi theo đom đóm. Hạ Uyển Chi thấy con bé hứng thú dạt dào, liền để nó chơi trong chốc lát, nàng đứng ở một bên nhìn.
Không biết qua bao lâu, trên vai lại nặng thêm một chút, ngửi thấy mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, nàng liền biết là ai.
"Sao Hoàng Thượng lại ra đây?"
"Hôm nay trẫm vui nên uống nhiều hơn mấy chén, ra đây để tỉnh rượu." Nhìn Tiểu Nguyệt Nhi đuổi bắt đom đóm không biết mệt, hắn nâng nâng tay, đáng thương cho Quang Thuận công công phải tự mình ra tay đi bắt đom đóm giúp tiểu công chúa.
Rất nhanh lòng bàn tay Tiểu Nguyệt Nhi đã ủ một con đom đóm, đưa cho Hạ Uyển Chi xem giống như hiến vật quý, một đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng, Tề Diệp nhìn, cảm thấy còn loá mắt hơn cả đom đóm: "Uyển Nhi, khi còn nhỏ nàng cũng giống An Bình bây giờ sao?"
Hạ Uyển Chi dừng một chút mới đáp lời: "Khi còn nhỏ thần thiếp rất an tĩnh."
"Vậy là An Bình giống trẫm." Khi còn nhỏ hắn rất thích đom đóm lập lòe, cảm thấy chúng nó vô ưu vô lự còn sẽ tỏa sáng khiến người ta khao khát.
Hạ Uyển Chi cười cười, móc khăn tay ra lau mồ hôi cho Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm đom đóm trong tay vô cùng vui sướng, Tề Diệp yêu thương sờ sờ đầu con bé.
"Ba năm nay, Uyển Nhi vất vả rồi." Bỗng dưng, Tề Diệp lên tiếng.
Hạ Uyển Chi sửng sốt, cười lắc đầu với hắn, cũng không nói gì.
Ba năm chua xót, một câu "Vất vả rồi" căn bản không đền bù được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.