Chương 88: Chương 88
Như Ngư Hoa Lạc
21/07/2017
Edit: Puta Ng
Beta: Yêutinh
Thời tiết dần ấm lên, bầu trời trong xanh, xuân ý dào dạt, những dấu hiệu đầu tiên của mùa hè ấm áp.
Bởi vì Hạ Uyển Chi còn trong tháng nên không thể ra ngoài gió, liên tục ở trong cung điện điều dưỡng thân thể. Lúc trước nàng trồng vài cây hoa hồng ở dưới cửa sổ, lúc này vừa vặn nở. Mỗi ngày nàng tỉnh dậy, nếu không phải trêu chọc tiểu hoàng tử thì chính là ngắm nhìn hoa hồng ngoài cửa sổ đến xuất thần. Phần lớn thời gian nằm nghỉ ngơi cũng không cảm thấy nhàm chán.
Đến trăm ngày An Bình công chúa, hoàng cung cử hành yến hội, đáng tiếc nàng không thể tham gia. Vậy nàng sẽ ở trong cung của mình, ăn mấy quả sơn trà tiến cống ngon ngọt, mọng nước. Nàng không dám ăn nhiều, một ngày chỉ ăn mấy quả như vậy. Đó là sơn trà thượng hạng Tề Diệp đặc biệt phân phó người chọn lựa đưa tới.
Dùng xong bữa tối, nghe Hạ Bích nói yến hội trăm ngày rất náo nhiệt. Dù sao cũng là yến hội trăm ngày của tiểu công chúa, từ trước đến nay người trong hoàng gia tôn quý, cho nên yến hội trăm ngày của tiểu công chúa cũng sẽ không ngoại lệ. Hoàng gia mở yến hội không có chuyện không náo nhiệt. Nàng không nói gì, ngồi trong chốc lát, rửa mặt rồi nằm nghỉ ngơi.
Ngủ một hồi lâu, cảm thấy trên mặt hơi ngứa, nàng tỉnh lại đã thấy mặt Tề Diệp tiến đến gần. Tề Diệp sửng sốt một chút, lập tức thản nhiên hôn một cái lên môi nàng. Một mùi rượu nồng nặc truyền đến.
Nàng khẽ nhíu mày “Hoàng Thượng lại uống rượu ạ?”
“Ừ! Uống mấy chén.” Ngồi xuống giường, hắn ôm lấy lưng nàng nói “Trẫm muốn uống nước mật ong Chiêu Hoa cung nên tới đây!”
Hạ Uyển Chi cười, phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước mật ong, lấy khăn tay, lau trán đầy mồ hôi cho hắn “Có phải mặc hơi nhiều y phục không?”
“Uống rượu nên có chút nóng.” Tề Diệp cười cầm lấy tay nàng không buông, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Trên yến hội, hắn theo bản năng tìm kiếm thân ảnh nàng. Nhìn một vòng không thấy, hắn mới hoảng hốt nhớ ra nàng vẫn đang dưỡng thân thể. Trong lòng hắn có chút mất mát, mới uống nhiều thêm mấy chén.
Hạ Bích rất nhanh đã rót một chén nước mật ong mang đến. Tề Diệp tiếp nhận, uống một ngụm, vẻ mặt thỏa mãn. Hạ Uyển Chi nhìn hắn uống xong mới hỏi “An Bình tiểu công chúa khẳng định lớn hơn không ít. Có phải vậy không Hoàng Thượng?”
“Trẫm không nhìn kĩ. Nhưng nghe Thái Hậu nói rất nhu thuận cơ trí, sẽ không tệ.” Tề Diệp hỏi “Hôm nay tiểu hoàng tử thế nào, có ồn ào không?”
“Nó yên lặng cực kỳ. Ngoại trừ lúc đói bụng, phần lớn thời gian đều ngủ, không nghe thấy nó khóc.”
“Vậy là tốt rồi. Trẫm còn lo lắng tiểu hoàng tử ồn ào, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.” Hắn vuốt ve mặt nàng, vén sợi tóc vào bên tai. Hai người trò chuyện trong chốc lát. Thấy canh giờ không còn sớm, Tề Diệp đứng dậy rời đi, nói ngày mai lại đến xem nàng.
Hạ Uyển Chi gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi, sau đó nằm tiếp tục ngủ. Trong lòng nàng an bình, một đêm không mộng mị.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, mắt thấy tiệc đầy tháng cho tiểu hoàng tử đã sắp đến. Lệ phi dù không tình nguyện nhưng vì khiến cho Tề Diệp vui vẻ, cũng sẽ tổ chức tiệc đầy tháng vô cùng náo nhiệt. Dù cho trong lòng không thoải mái, nàng ta cũng biết không thể vì việc nhỏ mà hỏng mất việc lớn. Làm Hoàng Thượng vui vẻ nàng ta mới có thể dễ nói chuyện.
Buổi tối Tề Diệp đến Thọ Ninh cung. Mặc dù bề ngoài Thái Hậu mặc kệ mọi chuyện, nhưng bây giờ hậu vị vô chủ, Lệ phi chỉ là lần đầu quản lý chuyện hậu cung, rất nhiều việc Thái Hậu không yên tâm. Lúc nàng đắn đo đưa ra chủ ý đều đến đây xin chỉ giáo. Vì thế, chuyện tình hậu cung trong lòng Thái Hậu rõ ràng tường tận.
Gọi hắn đến cũng là vì chuyện danh phận của Hạ Uyển Chi. Nàng sinh hạ tiểu hoàng tử, công lao không ít, không thể không phong phi. Về phần phong phi vị gì, vậy thì phải xem nàng có thể tiếp nhận nổi dạng phi vị gì.
Sau khi ăn xong, Tề Diệp nghe Thái Hậu giải thích rõ ý tứ, âm thầm tự đánh giá một phen, nói “Trong lòng trẫm đã có chủ ý. Hạ chiêu nghi đoan trang hiền lương, tài đức vẹn toàn, tri thư đạt lễ, hài phóng rộng lượng, rất được lòng trẫm. Bây giờ hậu vị còn trống. Nàng vì trẫm sinh hạ hoàng tử, công lao vô cùng to lớn. Trẫm định sắc phong nàng làm hoàng hậu.”
“Hoàng hậu?” Thái hậu nghe thấy một tràng dài ca ngợi Hạ Uyển Chi, lúc này cũng biết hắn sẽ không bạc đãi nàng ta, không ngờ lại muốn nâng nàng ta lên tận hậu vị. Quả thực Thái Hậu giật mình không nhỏ, nhìn hắn gật đầu, khẽ nhíu mày “Cho dù Hạ chiêu nghi sinh hạ hoàng tử, mẹ vinh nhờ con, cũng không thể ngồi lên hậu vị. Không nói đến hài cốt của tiên Hoàng Hậu còn chưa lạnh, lại sắc phong tân Hoàng Hậu sẽ làm cho người bất mãn. Chỉ riêng là Hạ chiêu nghi đã không thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu. Ai gia không đồng ý!”
“Thái hậu, Hạ chiêu nghi cung kính, hiếu thuận, lại thông minh. Bất kể là gia thế hay thân phận đều xứng đáng với vị trí hoàng hậu kia.” Hắn nói “Bây giờ, hậu vị vô chủ, hậu cung cần người quản lý. Không thể liên tục làm phiền Thái Hậu, trẫm không đành lòng. Hạ chiêu nghi tri thư đạt lễ, sẽ quản lý tốt hậu cung này.”
“Ai gia nói không được là không được. Nếu Hoàng Thượng khư khư cố chấp, chỉ sợ nhắc tới trên triều đình cũng sẽ bị các quan can gián. Tuy Hạ chiêu nghi là tiểu thư con vợ cả Vinh Quốc phủ, nhưng Vinh Quốc phủ ngày càng suy tàn, căn bản gánh không được phần vinh quang này. Nếu Hoàng Thượng thương cảm ai gia, thật sự muốn tìm một vị Hoàng Hậu hiền đức quản lý hậu cung, sao không chọn trong đám thiên kim tiểu thư của đại thần tiến cung?”
“Thái Hậu không thích Hạ chiêu nghi sao?” Tề Diệp thấy Thái Hậu kiên quyết như thế, thậm chí bày mưu tính kế chuẩn bị chọn hoàng hậu cho hắn thì khẽ nhíu mày.
“Không phải ai gia không thích. Hoàng Thượng sủng ái Hạ chiêu nghi chỉ cần không làm ra chuyện vi phạm cung quy, ai gia sẽ không nói gì. Chỉ là Hạ chiêu nghi xác thực không thể đảm đương vị trí hoàng hậu. Ai gia nên vì cả Hoàng gia mà suy nghĩ, nếu không sau trăm tuổi (chết), còn mặt mũi nào đi gặp tiên đế?”
“Hơn nữa, hài cốt tiên Hoàng Hậu còn chưa lạnh, Hoàng Thượng đã muốn lập hậu. Chỉ sợ có người nghị luận Hoàng Thượng trầm mê sắc đẹp, đánh mất anh minh, các đại thần cũng sẽ dị nghị. Ai gia không muốn thấy Hoàng Thượng vì ân sủng Hạ chiêu nghi mà mang danh hôn quân.” Thái hậu thấm thía nói.Tề Diệp nhíu mày, trong lòng không vui.
Thái hậu cũng không nói thêm, bưng trà chậm rãi uống, tâm tư lưu chuyển. Nghĩ tới hắn định sắc phong Hạ chiêu nghi làm Hoàng Hậu, trong lòng Thái Hậu như mắc một cái gai. Biết rõ vị trí của Hạ chiêu nghi kia trong lòng hắn, bà âm thầm cắn răng.
Tề Diệp trầm mặc hồi lâu, nói “Nếu hài cốt tiên Hoàng Hậu chưa lạnh, trẫm cũng không vội vã nhất thời. Hạ chiêu nghi vì trẫm sinh hạ tiểu hoàng tử, tự nhiên rất muốn ngợi khen một phen. Ở bữa tiệc đầy tháng, trẫm sẽ sắc phong nàng ấy làm Quý phi.”
“Quý phi?” Thái hậu khiêu mi “Hoàng Thượng có biết Quý phi cũng không thể tùy tiện sắc phong. Ai gia cảm thấy Hoàng Thượng nên thận trọng cân nhắc. Nhất cử nhất động ở hậu cung đều quan hệ đến tiền triều. Hoàng Thượng coi trọng Hạ chiêu nghi, chỉ sợ các đại thần sẽ kín đáo phê bình.”
“Theo ý của thái hậu, vị trí Hoàng Đế này của trẫm ngay cả quyền sắc phong một Quý phi cũng không có?” Tề Diệp không vui, nói “Hoàng Hậu, Quý phi, hai vị trí này chỉ có thể chọn một trong hai. Thái Hậu cảm thấy trẫm nên chọn cái nào?”
Theo Thái Hậu, cái nào cũng không được.
Thái hậu trầm mặc, Tề Diệp cũng trầm mặc, hồi lâu, nói “Không phải Thái Hậu nói bàn bạc việc phong thưởng Hạ chiêu nghi sao? Bây giờ trẫm đã đưa ra lựa chọn, Thái Hậu cảm thấy trẫm nên làm thế nào?”
“Ai gia cho rằng, nếu Hoàng Thượng đã tán thưởng Hạ chiêu nghi thiện lương, thì ban một chữ Lương. Không bằng phong làm Lương phi đi?” Kỳ thật trong lòng Thái Hậu, kể cả nhất phẩm phi vị căn bản cũng không tới phiên nàng ta. Hạ chiêu nghi cũng chỉ xứng cùng cấp bậc với Lệ phi, phong làm tòng nhất phẩm phi mà thôi.
“Đêm đã khuya, trẫm không tiện quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi. Về phần khen thưởng Hạ chiêu nghi, trẫm đã có chủ ý, không cần phải nhiều lời nữa. Thái Hậu an giấc đi!”
Nhìn hắn đứng dậy rời đi, Thái Hậu hơi khựng lại, tâm tình không vui nói “Thế thì Quý phi đi!”
Cước bộ dừng lại, Tề Diệp nhướn lông mày, quay đầu lại nói “Vậy theo lời Thái Hậu. Trẫm xin cáo lui trước, ngày mai lại đến thỉnh an Thái Hậu.”
Nhìn người đang sải bước rời đi, Thái Hậu mấp máy môi, biết mình bị Hoàng Thượng lừa. Cho dù hắn có lòng sắc phong nàng ta làm Hậu, cũng sẽ không phải bây giờ. Thực tế, ý muốn của Hoàng Thượng chỉ là làm cho bà lên tiếng đáp ứng nàng ta thành quý phi.
Ngẫm lại Thái Hậu ảo não không thôi, trong lòng không cam tâm, tức giận đến buồn bực, ban đêm trở mình trằn trọc khó ngủ. Ma ma thấy vậy trấn an nói “Thái hậu chớ vì một chuyện không liên quan mà tổn thương thân thể. Cho dù Hạ chiêu nghi là Quý phi, hậu cung còn có Thái Hậu trấn giữ, nàng không thể gây nên sóng gió gì.”
“Hừ, chớ coi thường Hạ chiêu nghi. Ngươi nhìn đi, hiện tại nàng ta đúng là xoay Hoàng Thượng như chong chóng. Hoàng Thượng vì nàng ta ngay cả ai gia cũng tính kế, có thể thấy được phân lượng của nàng ta trong lòng hoàng thượng. Thân là đế vương, thì không nên quá mức đắm chìm một người. Hoàng Thượng lại quá để tâm đến Hạ chiêu nghi. Nếu để nàng ta ngồi trên vị trí Quý phi, không bao lâu sau vị trí Hoàng Hậu nàng ta cũng muốn nắm lấy sao?”
“Ai gia thấy Hoàng Thượng bị người mê hoặc rồi. Hạ chiêu nghi thủ đoạn có thừa, tâm cơ thâm trầm, ở trước mặt hoàng thượng thì giả bộ ngây thơ, thuần khiết, thiện lương. Ai gia biết hậu cung chưa bao giờ có người đơn thuần. Nàng ta có thể giành được sủng ái của Hoàng Thượng mà không bị phi tần tính kế, lại có thể từng bước thăng phân vị. Điều đó đã nói lên nàng ta không dễ chọc, nhất định lòng dạ thâm sâu.”
“Có thể là Hoàng Thượng một lòng che chở Hạ chiêu nghi. Lời của Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng không tin hoàn toàn, thì sao có thể ngăn cản được Hạ chiêu nghi bò lên?” Ma ma khó hiểu.
“Trong hậu cung nhiều nhất chính là tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt. Nếu Hạ chiêu nghi gây bất lợi với Hoàng Thượng, ai gia cũng không giữ lại nàng ta. Bây giờ tiểu hoàng tử đã sinh hạ, nàng ta đã trở nên vô dụng. Quế Tú, ngày mai ngươi lấy thứ trong tủ ra, ai gia muốn dùng.”
“Vâng! Nô tỳ nhớ kỹ!” Quế tú ma ma gật đầu, ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt phức tạp.
Tề Diệp ra khỏi Thọ Ninh cung liền đi Chiêu Hoa cung, nhìn tiểu hoàng tử ngủ say, lại trò chuyện cùng Hạ Uyển Chi một lúc, mới trở về ngự thư phòng.
Vừa về đến ngự thư phòng, người kính sự phòng cầm lục đầu bài đi vào. Tề Diệp nhìn thoáng qua rồi phất tay cho người lui xuống. Ban đêm hắn nghỉ ở Ngọc Long điện, không đến cung của phi tần nào.
Một tháng rất nhanh đã qua. Yến hội của tiểu hoàng tử cử hành ở Mãn Nguyệt cung. Vinh Quốc phu nhân được tiến cung diện kiến nàng, sáng sớm lập tức tiến cung. Hạ Uyển Chi biết được, sáng sớm đã thức dậy rửa mặt. Thấy Hạ Bích dẫn người tiến vào, nàng tươi cười.
Hạ phu nhân nhìn thấy nữ nhi thì mừng đến phát khóc “Uyển Nhi thật đúng là không làm nương thất vọng.”
Hạ Uyển Chi cười, đỡ bà ngồi xuống, lại cho nhũ nương ôm tiểu hoàng tử đến. Lúc này tiểu tử ăn uống no đủ, vẫn còn thức, nghe thấy âm thanh của nàng dường như hiểu được, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Một đôi đôi mắt đen bóng như hạt nhãn, hắc bạch phân minh, lấp lánh trong veo.
Hạ phu nhân ôm lấy tiểu hoàng tử, yêu thích không nỡ buông tay, rồi lấy ra một cái khóa vàng coi như là tâm ý của bà.
Hai người trêu chọc tiểu hoàng tử một hồi. Tiểu hoàng tử mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, nhũ nương ôm đi nghỉ ngơi. Hạ Uyển Chi ngồi nói chuyện cùng Hạ phu nhân, tán gẫu về việc nhà. Hơn nữa Hạ Uyển Chi còn dặn dò Hạ phu nhân, nhắn gửi mấy câu cho cha nàng.
Tiệc đầy tháng có rất nhiều quy củ, mặc dù nàng không quan tâm, nhưng cũng muốn tham gia. Tự Thái Hậu tắm rửa thay quần áo cho tiểu hoàng tử, Hạ Uyển Chi đích thân chuẩn bị y phục và tã lót.
Lúc dạ tiệc, nàng ôm tiểu hoàng tử trang phục lộng lẫy, dung nhan xuất chúng, phong quang vô hạn bước vào. Phía dưới các phi tần cực kì hâm mộ cùng ghen ghét. Ngồi xuống bên cạnh Tề Diệp, hôm nay nàng thật đúng là mẹ vinh nhờ con, nhảy qua phi vị của Lệ phi, trở thành người ngồi gần Tề Diệp nhất.
Các quan lại cùng nhau chúc mừng, từng tiếng lọt vào trong tai nàng khiến cho tâm tình thật tốt. Nàng nhìn về phía Tề Diệp, ánh mắt càng ôn nhu như nước, tràn ngập nét cười.
Tề Diệp phát giác ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, phảng phất như ẩn tình. Cho đến khi phát giác ánh mắt của Thái Hậu phóng tới, Hạ Uyển Chi sáng suốt thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn.
Thức ăn tinh xảo ngon miệng, có thể thấy được ngự thiện phòng tốn không ít tâm tư. Hạ Đồng tự mình gắp thức ăn cho nàng, kiểm tra thấy không có độc mới ra hiệu nàng dùng bữa. Bây giờ nàng đã sinh hạ hài tử, phương diện ẩm thực không cần lo lắng người bỏ thuốc trụy thai. Nàng ăn một chút thức ăn. Đại khái đã quen ăn quá mức thanh đạm, những thức ăn này nàng thậm chí có chút không quen, ăn không nhiều lắm.
Tề Diệp ở một bên, nhìn thức ăn trước mặt nàng mới động vài miếng, khẽ nhíu mày nhìn nàng một cái. Hạ Uyển Chi phát hiện, đành phải ăn vài miếng để hắn yên lòng.
Lúc mọi người đã ăn xong, cung nữ liền nhanh chóng thu dọn mặt bàn, mang lên dưa và trái cây, dâng lên trà nóng. Hí khúc đã bắt đầu biểu diễn.
Ngự hoa viên đèn đuốc sáng trưng. Về khuya, yến hội dần tan. Các quan lại lần lượt xuất cung. Hạ Uyển Chi liền đi nhìn tiểu hoàng tử đang ngủ say. Nghe nói Tề Diệp đến, nàng vội vàng ra ngoài nghênh đón. Nằm một tháng, hôm nay có thể xuống đất đi lại, nàng vẫn còn hơi hỗn loạn.
Tề Diệp kéo tay nàng đi vào trong. Hạ Bích pha nước mật ong cho hắn giải rượu. Tề Diệp uống một ly nước mật ong, nói mấy câu với nàng, nhìn bóng đêm đã phủ xuống, liền ngủ lại Chiêu Hoa cung.
Hạ Uyển Chi từ chối, nói là chỉ sợ không ổn. Tề Diệp không thèm để ý, kéo nàng đến bên giường. Hắn cho Quang Thuận hầu hạ cởi quần áo ra rồi nằm xuống giường. Hạ Uyển Chi cười khổ, sau đó rửa mặt. Hai người mỗi người đắp một tấm chăn mỏng.
Trong phòng yên lặng trong chốc lát, Hạ Uyển Chi phát hiện người bên cạnh giật giật. Sau đó trong chăn của nàng xuất hiện thêm một người. Hắn đã dính vào, đặt nàng gối lên cánh tay hắn, hơi thở ấm áp phun lên mặt nàng.
Hạ Uyển Chi ngạc nhiên một chút, đẩy hắn ra, nói “Hoàng Thượng, thân thể tần thiếp còn chưa khôi phục, không thể thị tẩm.”
“Trẫm đã hỏi ngự y. Yên tâm, đêm nay trẫm sẽ không làm gì, chỉ cần Uyển Nhi dùng tay thôi.” Nói rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng đặt lên vật nóng bỏng bên dưới.
Hạ Uyển Chi hiểu ý hắn, chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran. Nàng cắn môi, hai tay phối hợp dùng sức. Nghe thấy hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, hai tai nàng nóng lên.
Ngày hôm sau nàng tỉnh lại, bên cạnh đã không một bóng người. Hạ Bích nói “Sáng sớm Hoàng Thượng đã thức dậy vào triều. Nương nương ngủ say nên Hoàng Thượng dặn bọn nô tỳ đừng quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”
“Ừ!” Nàng gật đầu, đứng dậy rửa mặt rồi thay một bộ cung trang màu xanh. Nàng nhìn mình trong gương khuôn mặt mượt mà, hơi đầy đặn, âm thầm thở dài.
Mới vừa rửa mặt xong, thì nghe tiếng động truyền đến từ ngoài cửa. Quang Thuận công công dẫn theo một đám tiểu thái giám tiến đến. Trong tay hắn cầm một vật màu vàng, vừa nhìn đã biết là thánh chỉ.
Hạ Uyển Chi đứng dậy tiếp chỉ. Quang Thuận công công tuyên đọc thánh chỉ, không bỏ sót một chữ “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hạ chiêu nghi đoan trang tao nhã, rộng lượng hào phóng, hiền lương thục đức, tri thư đạt lễ, rất được lòng trẫm, đặc biệt phong làm Uyển quý phi...”
Uyển quý phi? Hạ Uyển Chi sững sờ, ngước mắt nhìn Quang Thuận công công. Quang Thuận khom người, cười thân thiện nói “Chúc mừng Uyển quý phi nương nương, chúc mừng Uyển quý phi nương nương. Mời ngài tiếp chỉ đi ạ! Đây chính là đại hỷ sự nha.”
“Nương nương!” Hạ Bích thấy nàng không động đậy, âm thầm kéo tay áo nàng.
Hạ Uyển Chi phản ứng lại, nói “Quang Thuận công công, phiền ngươi tuyên đọc lại một lần nữa được không?” Nàng cảm giác đã nghe nhầm!
“Nương nương thật thú vị. Nếu Hoàng Thượng biết được nhất định sẽ cao hứng. Hay nương nương tận mắt nhìn đi!” Quang Thuận cười đưa thánh chỉ tới. Nàng không từ chối, đọc đi đọc lại từng câu từng chữ, sợ mình nhìn lầm rồi hiểu sai ý.
Nhìn ba chữ Uyển quý phi to đùng, dù nàng chớp mắt nhiều lần vẫn hiện rõ ràng trên thánh chỉ. Lúc này nàng mới tin không phải là mơ. Lại nhìn đồ ban thưởng phong phú, Hạ Uyển Chi không khỏi nở nụ cười.
Uyển quý phi! Nàng không ngờ tới, Hạ Uyển Chi nàng còn có thể ngồi trên vị trí quý phi. Lúc trước nhất định sẽ cảm thấy đây chỉ là vọng tưởng, hiện tại nàng biết rõ, tất cả đều là thật.
Sớm muộn nàng sẽ đứng bên cạnh hắn, không phải phi tần, mà là dùng một thân phận vô cùng tôn quý khác, cùng hắn nhìn ngắm giang sơn.
Beta: Yêutinh
Thời tiết dần ấm lên, bầu trời trong xanh, xuân ý dào dạt, những dấu hiệu đầu tiên của mùa hè ấm áp.
Bởi vì Hạ Uyển Chi còn trong tháng nên không thể ra ngoài gió, liên tục ở trong cung điện điều dưỡng thân thể. Lúc trước nàng trồng vài cây hoa hồng ở dưới cửa sổ, lúc này vừa vặn nở. Mỗi ngày nàng tỉnh dậy, nếu không phải trêu chọc tiểu hoàng tử thì chính là ngắm nhìn hoa hồng ngoài cửa sổ đến xuất thần. Phần lớn thời gian nằm nghỉ ngơi cũng không cảm thấy nhàm chán.
Đến trăm ngày An Bình công chúa, hoàng cung cử hành yến hội, đáng tiếc nàng không thể tham gia. Vậy nàng sẽ ở trong cung của mình, ăn mấy quả sơn trà tiến cống ngon ngọt, mọng nước. Nàng không dám ăn nhiều, một ngày chỉ ăn mấy quả như vậy. Đó là sơn trà thượng hạng Tề Diệp đặc biệt phân phó người chọn lựa đưa tới.
Dùng xong bữa tối, nghe Hạ Bích nói yến hội trăm ngày rất náo nhiệt. Dù sao cũng là yến hội trăm ngày của tiểu công chúa, từ trước đến nay người trong hoàng gia tôn quý, cho nên yến hội trăm ngày của tiểu công chúa cũng sẽ không ngoại lệ. Hoàng gia mở yến hội không có chuyện không náo nhiệt. Nàng không nói gì, ngồi trong chốc lát, rửa mặt rồi nằm nghỉ ngơi.
Ngủ một hồi lâu, cảm thấy trên mặt hơi ngứa, nàng tỉnh lại đã thấy mặt Tề Diệp tiến đến gần. Tề Diệp sửng sốt một chút, lập tức thản nhiên hôn một cái lên môi nàng. Một mùi rượu nồng nặc truyền đến.
Nàng khẽ nhíu mày “Hoàng Thượng lại uống rượu ạ?”
“Ừ! Uống mấy chén.” Ngồi xuống giường, hắn ôm lấy lưng nàng nói “Trẫm muốn uống nước mật ong Chiêu Hoa cung nên tới đây!”
Hạ Uyển Chi cười, phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước mật ong, lấy khăn tay, lau trán đầy mồ hôi cho hắn “Có phải mặc hơi nhiều y phục không?”
“Uống rượu nên có chút nóng.” Tề Diệp cười cầm lấy tay nàng không buông, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Trên yến hội, hắn theo bản năng tìm kiếm thân ảnh nàng. Nhìn một vòng không thấy, hắn mới hoảng hốt nhớ ra nàng vẫn đang dưỡng thân thể. Trong lòng hắn có chút mất mát, mới uống nhiều thêm mấy chén.
Hạ Bích rất nhanh đã rót một chén nước mật ong mang đến. Tề Diệp tiếp nhận, uống một ngụm, vẻ mặt thỏa mãn. Hạ Uyển Chi nhìn hắn uống xong mới hỏi “An Bình tiểu công chúa khẳng định lớn hơn không ít. Có phải vậy không Hoàng Thượng?”
“Trẫm không nhìn kĩ. Nhưng nghe Thái Hậu nói rất nhu thuận cơ trí, sẽ không tệ.” Tề Diệp hỏi “Hôm nay tiểu hoàng tử thế nào, có ồn ào không?”
“Nó yên lặng cực kỳ. Ngoại trừ lúc đói bụng, phần lớn thời gian đều ngủ, không nghe thấy nó khóc.”
“Vậy là tốt rồi. Trẫm còn lo lắng tiểu hoàng tử ồn ào, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.” Hắn vuốt ve mặt nàng, vén sợi tóc vào bên tai. Hai người trò chuyện trong chốc lát. Thấy canh giờ không còn sớm, Tề Diệp đứng dậy rời đi, nói ngày mai lại đến xem nàng.
Hạ Uyển Chi gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi, sau đó nằm tiếp tục ngủ. Trong lòng nàng an bình, một đêm không mộng mị.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, mắt thấy tiệc đầy tháng cho tiểu hoàng tử đã sắp đến. Lệ phi dù không tình nguyện nhưng vì khiến cho Tề Diệp vui vẻ, cũng sẽ tổ chức tiệc đầy tháng vô cùng náo nhiệt. Dù cho trong lòng không thoải mái, nàng ta cũng biết không thể vì việc nhỏ mà hỏng mất việc lớn. Làm Hoàng Thượng vui vẻ nàng ta mới có thể dễ nói chuyện.
Buổi tối Tề Diệp đến Thọ Ninh cung. Mặc dù bề ngoài Thái Hậu mặc kệ mọi chuyện, nhưng bây giờ hậu vị vô chủ, Lệ phi chỉ là lần đầu quản lý chuyện hậu cung, rất nhiều việc Thái Hậu không yên tâm. Lúc nàng đắn đo đưa ra chủ ý đều đến đây xin chỉ giáo. Vì thế, chuyện tình hậu cung trong lòng Thái Hậu rõ ràng tường tận.
Gọi hắn đến cũng là vì chuyện danh phận của Hạ Uyển Chi. Nàng sinh hạ tiểu hoàng tử, công lao không ít, không thể không phong phi. Về phần phong phi vị gì, vậy thì phải xem nàng có thể tiếp nhận nổi dạng phi vị gì.
Sau khi ăn xong, Tề Diệp nghe Thái Hậu giải thích rõ ý tứ, âm thầm tự đánh giá một phen, nói “Trong lòng trẫm đã có chủ ý. Hạ chiêu nghi đoan trang hiền lương, tài đức vẹn toàn, tri thư đạt lễ, hài phóng rộng lượng, rất được lòng trẫm. Bây giờ hậu vị còn trống. Nàng vì trẫm sinh hạ hoàng tử, công lao vô cùng to lớn. Trẫm định sắc phong nàng làm hoàng hậu.”
“Hoàng hậu?” Thái hậu nghe thấy một tràng dài ca ngợi Hạ Uyển Chi, lúc này cũng biết hắn sẽ không bạc đãi nàng ta, không ngờ lại muốn nâng nàng ta lên tận hậu vị. Quả thực Thái Hậu giật mình không nhỏ, nhìn hắn gật đầu, khẽ nhíu mày “Cho dù Hạ chiêu nghi sinh hạ hoàng tử, mẹ vinh nhờ con, cũng không thể ngồi lên hậu vị. Không nói đến hài cốt của tiên Hoàng Hậu còn chưa lạnh, lại sắc phong tân Hoàng Hậu sẽ làm cho người bất mãn. Chỉ riêng là Hạ chiêu nghi đã không thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu. Ai gia không đồng ý!”
“Thái hậu, Hạ chiêu nghi cung kính, hiếu thuận, lại thông minh. Bất kể là gia thế hay thân phận đều xứng đáng với vị trí hoàng hậu kia.” Hắn nói “Bây giờ, hậu vị vô chủ, hậu cung cần người quản lý. Không thể liên tục làm phiền Thái Hậu, trẫm không đành lòng. Hạ chiêu nghi tri thư đạt lễ, sẽ quản lý tốt hậu cung này.”
“Ai gia nói không được là không được. Nếu Hoàng Thượng khư khư cố chấp, chỉ sợ nhắc tới trên triều đình cũng sẽ bị các quan can gián. Tuy Hạ chiêu nghi là tiểu thư con vợ cả Vinh Quốc phủ, nhưng Vinh Quốc phủ ngày càng suy tàn, căn bản gánh không được phần vinh quang này. Nếu Hoàng Thượng thương cảm ai gia, thật sự muốn tìm một vị Hoàng Hậu hiền đức quản lý hậu cung, sao không chọn trong đám thiên kim tiểu thư của đại thần tiến cung?”
“Thái Hậu không thích Hạ chiêu nghi sao?” Tề Diệp thấy Thái Hậu kiên quyết như thế, thậm chí bày mưu tính kế chuẩn bị chọn hoàng hậu cho hắn thì khẽ nhíu mày.
“Không phải ai gia không thích. Hoàng Thượng sủng ái Hạ chiêu nghi chỉ cần không làm ra chuyện vi phạm cung quy, ai gia sẽ không nói gì. Chỉ là Hạ chiêu nghi xác thực không thể đảm đương vị trí hoàng hậu. Ai gia nên vì cả Hoàng gia mà suy nghĩ, nếu không sau trăm tuổi (chết), còn mặt mũi nào đi gặp tiên đế?”
“Hơn nữa, hài cốt tiên Hoàng Hậu còn chưa lạnh, Hoàng Thượng đã muốn lập hậu. Chỉ sợ có người nghị luận Hoàng Thượng trầm mê sắc đẹp, đánh mất anh minh, các đại thần cũng sẽ dị nghị. Ai gia không muốn thấy Hoàng Thượng vì ân sủng Hạ chiêu nghi mà mang danh hôn quân.” Thái hậu thấm thía nói.Tề Diệp nhíu mày, trong lòng không vui.
Thái hậu cũng không nói thêm, bưng trà chậm rãi uống, tâm tư lưu chuyển. Nghĩ tới hắn định sắc phong Hạ chiêu nghi làm Hoàng Hậu, trong lòng Thái Hậu như mắc một cái gai. Biết rõ vị trí của Hạ chiêu nghi kia trong lòng hắn, bà âm thầm cắn răng.
Tề Diệp trầm mặc hồi lâu, nói “Nếu hài cốt tiên Hoàng Hậu chưa lạnh, trẫm cũng không vội vã nhất thời. Hạ chiêu nghi vì trẫm sinh hạ tiểu hoàng tử, tự nhiên rất muốn ngợi khen một phen. Ở bữa tiệc đầy tháng, trẫm sẽ sắc phong nàng ấy làm Quý phi.”
“Quý phi?” Thái hậu khiêu mi “Hoàng Thượng có biết Quý phi cũng không thể tùy tiện sắc phong. Ai gia cảm thấy Hoàng Thượng nên thận trọng cân nhắc. Nhất cử nhất động ở hậu cung đều quan hệ đến tiền triều. Hoàng Thượng coi trọng Hạ chiêu nghi, chỉ sợ các đại thần sẽ kín đáo phê bình.”
“Theo ý của thái hậu, vị trí Hoàng Đế này của trẫm ngay cả quyền sắc phong một Quý phi cũng không có?” Tề Diệp không vui, nói “Hoàng Hậu, Quý phi, hai vị trí này chỉ có thể chọn một trong hai. Thái Hậu cảm thấy trẫm nên chọn cái nào?”
Theo Thái Hậu, cái nào cũng không được.
Thái hậu trầm mặc, Tề Diệp cũng trầm mặc, hồi lâu, nói “Không phải Thái Hậu nói bàn bạc việc phong thưởng Hạ chiêu nghi sao? Bây giờ trẫm đã đưa ra lựa chọn, Thái Hậu cảm thấy trẫm nên làm thế nào?”
“Ai gia cho rằng, nếu Hoàng Thượng đã tán thưởng Hạ chiêu nghi thiện lương, thì ban một chữ Lương. Không bằng phong làm Lương phi đi?” Kỳ thật trong lòng Thái Hậu, kể cả nhất phẩm phi vị căn bản cũng không tới phiên nàng ta. Hạ chiêu nghi cũng chỉ xứng cùng cấp bậc với Lệ phi, phong làm tòng nhất phẩm phi mà thôi.
“Đêm đã khuya, trẫm không tiện quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi. Về phần khen thưởng Hạ chiêu nghi, trẫm đã có chủ ý, không cần phải nhiều lời nữa. Thái Hậu an giấc đi!”
Nhìn hắn đứng dậy rời đi, Thái Hậu hơi khựng lại, tâm tình không vui nói “Thế thì Quý phi đi!”
Cước bộ dừng lại, Tề Diệp nhướn lông mày, quay đầu lại nói “Vậy theo lời Thái Hậu. Trẫm xin cáo lui trước, ngày mai lại đến thỉnh an Thái Hậu.”
Nhìn người đang sải bước rời đi, Thái Hậu mấp máy môi, biết mình bị Hoàng Thượng lừa. Cho dù hắn có lòng sắc phong nàng ta làm Hậu, cũng sẽ không phải bây giờ. Thực tế, ý muốn của Hoàng Thượng chỉ là làm cho bà lên tiếng đáp ứng nàng ta thành quý phi.
Ngẫm lại Thái Hậu ảo não không thôi, trong lòng không cam tâm, tức giận đến buồn bực, ban đêm trở mình trằn trọc khó ngủ. Ma ma thấy vậy trấn an nói “Thái hậu chớ vì một chuyện không liên quan mà tổn thương thân thể. Cho dù Hạ chiêu nghi là Quý phi, hậu cung còn có Thái Hậu trấn giữ, nàng không thể gây nên sóng gió gì.”
“Hừ, chớ coi thường Hạ chiêu nghi. Ngươi nhìn đi, hiện tại nàng ta đúng là xoay Hoàng Thượng như chong chóng. Hoàng Thượng vì nàng ta ngay cả ai gia cũng tính kế, có thể thấy được phân lượng của nàng ta trong lòng hoàng thượng. Thân là đế vương, thì không nên quá mức đắm chìm một người. Hoàng Thượng lại quá để tâm đến Hạ chiêu nghi. Nếu để nàng ta ngồi trên vị trí Quý phi, không bao lâu sau vị trí Hoàng Hậu nàng ta cũng muốn nắm lấy sao?”
“Ai gia thấy Hoàng Thượng bị người mê hoặc rồi. Hạ chiêu nghi thủ đoạn có thừa, tâm cơ thâm trầm, ở trước mặt hoàng thượng thì giả bộ ngây thơ, thuần khiết, thiện lương. Ai gia biết hậu cung chưa bao giờ có người đơn thuần. Nàng ta có thể giành được sủng ái của Hoàng Thượng mà không bị phi tần tính kế, lại có thể từng bước thăng phân vị. Điều đó đã nói lên nàng ta không dễ chọc, nhất định lòng dạ thâm sâu.”
“Có thể là Hoàng Thượng một lòng che chở Hạ chiêu nghi. Lời của Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng không tin hoàn toàn, thì sao có thể ngăn cản được Hạ chiêu nghi bò lên?” Ma ma khó hiểu.
“Trong hậu cung nhiều nhất chính là tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt. Nếu Hạ chiêu nghi gây bất lợi với Hoàng Thượng, ai gia cũng không giữ lại nàng ta. Bây giờ tiểu hoàng tử đã sinh hạ, nàng ta đã trở nên vô dụng. Quế Tú, ngày mai ngươi lấy thứ trong tủ ra, ai gia muốn dùng.”
“Vâng! Nô tỳ nhớ kỹ!” Quế tú ma ma gật đầu, ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt phức tạp.
Tề Diệp ra khỏi Thọ Ninh cung liền đi Chiêu Hoa cung, nhìn tiểu hoàng tử ngủ say, lại trò chuyện cùng Hạ Uyển Chi một lúc, mới trở về ngự thư phòng.
Vừa về đến ngự thư phòng, người kính sự phòng cầm lục đầu bài đi vào. Tề Diệp nhìn thoáng qua rồi phất tay cho người lui xuống. Ban đêm hắn nghỉ ở Ngọc Long điện, không đến cung của phi tần nào.
Một tháng rất nhanh đã qua. Yến hội của tiểu hoàng tử cử hành ở Mãn Nguyệt cung. Vinh Quốc phu nhân được tiến cung diện kiến nàng, sáng sớm lập tức tiến cung. Hạ Uyển Chi biết được, sáng sớm đã thức dậy rửa mặt. Thấy Hạ Bích dẫn người tiến vào, nàng tươi cười.
Hạ phu nhân nhìn thấy nữ nhi thì mừng đến phát khóc “Uyển Nhi thật đúng là không làm nương thất vọng.”
Hạ Uyển Chi cười, đỡ bà ngồi xuống, lại cho nhũ nương ôm tiểu hoàng tử đến. Lúc này tiểu tử ăn uống no đủ, vẫn còn thức, nghe thấy âm thanh của nàng dường như hiểu được, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Một đôi đôi mắt đen bóng như hạt nhãn, hắc bạch phân minh, lấp lánh trong veo.
Hạ phu nhân ôm lấy tiểu hoàng tử, yêu thích không nỡ buông tay, rồi lấy ra một cái khóa vàng coi như là tâm ý của bà.
Hai người trêu chọc tiểu hoàng tử một hồi. Tiểu hoàng tử mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, nhũ nương ôm đi nghỉ ngơi. Hạ Uyển Chi ngồi nói chuyện cùng Hạ phu nhân, tán gẫu về việc nhà. Hơn nữa Hạ Uyển Chi còn dặn dò Hạ phu nhân, nhắn gửi mấy câu cho cha nàng.
Tiệc đầy tháng có rất nhiều quy củ, mặc dù nàng không quan tâm, nhưng cũng muốn tham gia. Tự Thái Hậu tắm rửa thay quần áo cho tiểu hoàng tử, Hạ Uyển Chi đích thân chuẩn bị y phục và tã lót.
Lúc dạ tiệc, nàng ôm tiểu hoàng tử trang phục lộng lẫy, dung nhan xuất chúng, phong quang vô hạn bước vào. Phía dưới các phi tần cực kì hâm mộ cùng ghen ghét. Ngồi xuống bên cạnh Tề Diệp, hôm nay nàng thật đúng là mẹ vinh nhờ con, nhảy qua phi vị của Lệ phi, trở thành người ngồi gần Tề Diệp nhất.
Các quan lại cùng nhau chúc mừng, từng tiếng lọt vào trong tai nàng khiến cho tâm tình thật tốt. Nàng nhìn về phía Tề Diệp, ánh mắt càng ôn nhu như nước, tràn ngập nét cười.
Tề Diệp phát giác ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau, phảng phất như ẩn tình. Cho đến khi phát giác ánh mắt của Thái Hậu phóng tới, Hạ Uyển Chi sáng suốt thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh hắn.
Thức ăn tinh xảo ngon miệng, có thể thấy được ngự thiện phòng tốn không ít tâm tư. Hạ Đồng tự mình gắp thức ăn cho nàng, kiểm tra thấy không có độc mới ra hiệu nàng dùng bữa. Bây giờ nàng đã sinh hạ hài tử, phương diện ẩm thực không cần lo lắng người bỏ thuốc trụy thai. Nàng ăn một chút thức ăn. Đại khái đã quen ăn quá mức thanh đạm, những thức ăn này nàng thậm chí có chút không quen, ăn không nhiều lắm.
Tề Diệp ở một bên, nhìn thức ăn trước mặt nàng mới động vài miếng, khẽ nhíu mày nhìn nàng một cái. Hạ Uyển Chi phát hiện, đành phải ăn vài miếng để hắn yên lòng.
Lúc mọi người đã ăn xong, cung nữ liền nhanh chóng thu dọn mặt bàn, mang lên dưa và trái cây, dâng lên trà nóng. Hí khúc đã bắt đầu biểu diễn.
Ngự hoa viên đèn đuốc sáng trưng. Về khuya, yến hội dần tan. Các quan lại lần lượt xuất cung. Hạ Uyển Chi liền đi nhìn tiểu hoàng tử đang ngủ say. Nghe nói Tề Diệp đến, nàng vội vàng ra ngoài nghênh đón. Nằm một tháng, hôm nay có thể xuống đất đi lại, nàng vẫn còn hơi hỗn loạn.
Tề Diệp kéo tay nàng đi vào trong. Hạ Bích pha nước mật ong cho hắn giải rượu. Tề Diệp uống một ly nước mật ong, nói mấy câu với nàng, nhìn bóng đêm đã phủ xuống, liền ngủ lại Chiêu Hoa cung.
Hạ Uyển Chi từ chối, nói là chỉ sợ không ổn. Tề Diệp không thèm để ý, kéo nàng đến bên giường. Hắn cho Quang Thuận hầu hạ cởi quần áo ra rồi nằm xuống giường. Hạ Uyển Chi cười khổ, sau đó rửa mặt. Hai người mỗi người đắp một tấm chăn mỏng.
Trong phòng yên lặng trong chốc lát, Hạ Uyển Chi phát hiện người bên cạnh giật giật. Sau đó trong chăn của nàng xuất hiện thêm một người. Hắn đã dính vào, đặt nàng gối lên cánh tay hắn, hơi thở ấm áp phun lên mặt nàng.
Hạ Uyển Chi ngạc nhiên một chút, đẩy hắn ra, nói “Hoàng Thượng, thân thể tần thiếp còn chưa khôi phục, không thể thị tẩm.”
“Trẫm đã hỏi ngự y. Yên tâm, đêm nay trẫm sẽ không làm gì, chỉ cần Uyển Nhi dùng tay thôi.” Nói rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng đặt lên vật nóng bỏng bên dưới.
Hạ Uyển Chi hiểu ý hắn, chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran. Nàng cắn môi, hai tay phối hợp dùng sức. Nghe thấy hô hấp của hắn dần trở nên nặng nề, hai tai nàng nóng lên.
Ngày hôm sau nàng tỉnh lại, bên cạnh đã không một bóng người. Hạ Bích nói “Sáng sớm Hoàng Thượng đã thức dậy vào triều. Nương nương ngủ say nên Hoàng Thượng dặn bọn nô tỳ đừng quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”
“Ừ!” Nàng gật đầu, đứng dậy rửa mặt rồi thay một bộ cung trang màu xanh. Nàng nhìn mình trong gương khuôn mặt mượt mà, hơi đầy đặn, âm thầm thở dài.
Mới vừa rửa mặt xong, thì nghe tiếng động truyền đến từ ngoài cửa. Quang Thuận công công dẫn theo một đám tiểu thái giám tiến đến. Trong tay hắn cầm một vật màu vàng, vừa nhìn đã biết là thánh chỉ.
Hạ Uyển Chi đứng dậy tiếp chỉ. Quang Thuận công công tuyên đọc thánh chỉ, không bỏ sót một chữ “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hạ chiêu nghi đoan trang tao nhã, rộng lượng hào phóng, hiền lương thục đức, tri thư đạt lễ, rất được lòng trẫm, đặc biệt phong làm Uyển quý phi...”
Uyển quý phi? Hạ Uyển Chi sững sờ, ngước mắt nhìn Quang Thuận công công. Quang Thuận khom người, cười thân thiện nói “Chúc mừng Uyển quý phi nương nương, chúc mừng Uyển quý phi nương nương. Mời ngài tiếp chỉ đi ạ! Đây chính là đại hỷ sự nha.”
“Nương nương!” Hạ Bích thấy nàng không động đậy, âm thầm kéo tay áo nàng.
Hạ Uyển Chi phản ứng lại, nói “Quang Thuận công công, phiền ngươi tuyên đọc lại một lần nữa được không?” Nàng cảm giác đã nghe nhầm!
“Nương nương thật thú vị. Nếu Hoàng Thượng biết được nhất định sẽ cao hứng. Hay nương nương tận mắt nhìn đi!” Quang Thuận cười đưa thánh chỉ tới. Nàng không từ chối, đọc đi đọc lại từng câu từng chữ, sợ mình nhìn lầm rồi hiểu sai ý.
Nhìn ba chữ Uyển quý phi to đùng, dù nàng chớp mắt nhiều lần vẫn hiện rõ ràng trên thánh chỉ. Lúc này nàng mới tin không phải là mơ. Lại nhìn đồ ban thưởng phong phú, Hạ Uyển Chi không khỏi nở nụ cười.
Uyển quý phi! Nàng không ngờ tới, Hạ Uyển Chi nàng còn có thể ngồi trên vị trí quý phi. Lúc trước nhất định sẽ cảm thấy đây chỉ là vọng tưởng, hiện tại nàng biết rõ, tất cả đều là thật.
Sớm muộn nàng sẽ đứng bên cạnh hắn, không phải phi tần, mà là dùng một thân phận vô cùng tôn quý khác, cùng hắn nhìn ngắm giang sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.