Chương 68: Gắn bó như môi với răng
Thiên Hạ Vô Bệnh
18/03/2016
Cánh môi mềm mại kề
sát bản thân, bên trong mắt phượng màu trà gần trong gang tấc ngập tràn
ánh sáng rực rỡ không hiểu làm cho người ta say mê, hắn cứ như vậy lẳng
lặng nhìn nàng, trong miệng dè dặt cẩn trọng chuyển khí.
Đầu như bị nổ một tiếng vang thật lớn, Lâm Lập Hạ không chút suy nghĩ đẩy Lý Huyền ra nhanh chóng ngoi lên mặt nước.
Hắn tỉnh lại lúc nào vậy? Tại sao hắn có thể bình tĩnh như thế? Hắn sẽ, hắn sẽ cho là mình ở đây...
Lâm Lập Hạ lập tức liền phát hiện bây giờ căn bản không phải lúc bản thân suy tư nghiên cứu tâm tư nảy mầm của tiểu nữ tử, bởi vì, khụ khụ, hình như Lý Huyền lại chìm xuống rồi.
Lâm Lập Hạ cười khẽ một tiếng, con mắt cong cong, thật là thỏa thuê.
Lại hít sâu một hơi lao vào trong nước, nàng mở to hai mắt nhìn xuyên qua màn nước tìm kiếm người nọ, rồi sau đó phát hiện mặc dù lúc này đối phương đang dần chìm xuống, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn mang một biểu cảm thành thạo như cũ, không có một tia hoảng hốt hay sợ hãi nào.
Hắn mở mắt phượng ra cứ như vậy nhìn nàng, môi mỏng cong thành một đường cong đẹp mắt, hắn vẫn lịch sự nho nhã như vậy, nhưng lại có điểm không giống.
Ánh mắt của hắn mang theo một chút cưng chiều, mang theo một chút cảm xúc không hiểu, mang theo vô số tin tưởng.
Lâm Lập Hạ bơi đến gần hắn, bàn tay hắn vươn ra, liền ôm nàng vào trong ngực mình.
Nàng tựa vào trước ngực của hắn lại lộ vẻ bé bỏng như vậy, dường như chỉ cần bóp nhẹ một cái sẽ hỏng.
Nàng cũng vươn tay ôm lấy hắn, không hề né tránh ánh mắt của hắn, chỉ là nhàn nhạt cười, cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước.
Sắc mặt của hắn đột nhiên không bình thường, bọt khí từ mũi và miệng thoát ra, lông mày tuấn tú cũng không tự giác nhíu lại.
Lâm Lập Hạ biết nhất định là bởi vì vừa rồi hắn lại độ khí cho mình cho nên dưỡng khí mới không đủ dùng, nàng nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Nàng biết chất lỏng trong suốt này tiến vào xoang mũi vào khí quản sẽ có cảm giác gì, đó là một loại bất lực thống khổ và tuyệt vọng.
Nàng không hề chần chờ mà ngẩng đầu lên trùm xuống đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn.
Một lần cũng là hôn, hai lần thì cũng là hôn, nàng kiểu cách cái gì chứ?
Lúc này bọn họ cách nhau quá gần, gần đến nỗi nàng không phát hiện trên mặt hắn xuất hiện một ý cười y hệt như vừa ăn vụng thành công.
Thật vất vả ra khỏi mặt nước, Lâm Lập Hạ há miệng thở mạnh, cố ý nghiêng đầu không nhìn Lý Huyền.
Chỉ là...
"Giản Chi." Giọng nam dịu dàng nhẹ nhàng cất lên.
Lâm Lập Hạ chỉnh sửa cảm xúc của bản thân, đổi lại vẻ mặt thích hợp nghiêng đầu, "Tử ưmh..."
Chữ Huyền biến mất trong làn môi hai người.
Đôi tay Lý Huyền khẽ bóp cùng nàng lại tiến vào trong nước, hắn không chút do dự che môi của nàng lại, tinh tế vuốt ve, dịu dàng đụng chạm.
Hai tay Lâm Lập Hạ đẩy lồng ngực của hắn ra, rồi lại bị nhiệt độ nóng bỏng trên môi truyền tới như bị bỏng.
Hắn coi nàng như một chân ái trân bảo, không nhanh không chậm, thong thả ung dung, mười phần kiên nhẫn.
Nàng nhìn thấy hàng mi rậm rạp của hắn tựa như hai cây cây quạt nhỏ, câu hồn đoạt phách người ta, làm cho người muốn ngừng mà không được.
Nàng dường như có chút buông lỏng, chỉ là đôi tay vẫn đặt trên lồng ngực của hắn, tỏ rõ ý thức của nàng vẫn còn tỉnh táo.
Lý Huyền mở mắt phượng ra, thấy nàng mở cặp mắt ra nhìn chằm chằm vào hắn, dường như vẫn luôn thấy được đáy lòng của hắn.
Chỗ lồng ngực bên trái của hắn khẽ run lên, vẻ mặt của nữ tử trước mắt sao lại trong sáng như vậy, nhưng hắn lại thấy được con mắt của hạnh nàng có một tia rung động.
Ý cười trong mắt phượng càng tuôn càng nhiều, dường như tim của hắn được rót vào vài thứ, trong lúc mãnh liệt này, bị đè nén, tình cảm không hiểu.
Cho dù nàng chỉ có một tia rung động, cho dù, chỉ có một tia như vậy.
Đột nhiên hắn lại không thỏa mãn với việc nhàn nhạt thưởng thức cánh môi xinh đẹp của nàng như vậy, mà là thử đưa đầu lưỡi ra, mang theo cám dỗ khơi dậy nàng.
Dĩ nhiên, nàng cắn chặt hàm răng không chịu mở ra.
Giờ phút này đầu óc của Lâm Lập Hạ như bị trộn thành một đống bột nhão vẫn còn đang suy tư vấn đề.
Tên này thật sự không biết bơi hay chỉ giả vờ không biết bơi? Chẳng lẽ cũng là một kẻ giả heo ăn thịt hổ?
Cảm giác đau nhói trên môi truyền tới, lúc này nàng mới hồi hồn lại, thì ra trong con ngươi màu trà của người nọ đang mang theo bất mãn và lên án nhìn mình.
Nàng vô tội trừng mắt nhìn, đầu ngửa ra đằng sau thoát khỏi môi mỏng hấp dẫn của hắn.
Nam sắc là độc dược.
Cách xa nam sắc, yêu quý sinh mệnh.
Lý Huyền có chút tức giận nàng không chuyên tâm, tiếp theo lại bị động tác trốn tránh của nàng kích thích làm ngực dâng lên một trận uất ức.
Hắn dành ra một tay giữ lại cái gáy của nàng ngăn trở động tác của nàng, công với sử dụng sức lực không lớn lại vô cùng kiên định ấn nàng về phía mình.
Hắn không muốn bản thân một người trầm mê, không muốn nàng tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, không muốn nàng không chuyên tâm.
Tiến công bắt đầu thay đổi trở nên có xâm lược tính, đột nhiên nàng cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, nhưng lại bị hắn giữ lấy eo nhỏ mà không thể nổi lên mặt nước.
Hắn thực hiện được gian kế nhìn nàng mở cánh môi ra, vì vậy, công thành đoạt đất, "Lưỡi" mềm không chút do dự.
Dường như trong nước cũng bị lây nhiễm cái cảm giác mê muội vui sướng nhàn nhạt.
Vì vậy, gắn bó như môi với răng, trong lúc trằn trọc là nhàn nhạt tình ý, nói không rõ nói không ra, ai thật lòng ai trầm mê.
"Tứ điện hạ, Tứ điện hạ!"
Tiếng gọi lo lắng ầm ĩ lọt vào tai, cắt đứt dây dưa chưa xong của bọn họ.
Lâm Lập Hạ hung hăng trợn mắt nhìn người kia một cái. Hắn lại vẫn không có chút ý niệm buông tay. Đưa tay bấm lên hông của hắn một cái, nàng hài lòng nhìn hắn nhăn mày vì bị đau.
Lý Huyền cuối cùng cũng rời khỏi cánh môi mê người của nàng, hắn cười không ra tiếng , mắt phượng híp lại, chớp động từ chỗ không có ánh sáng, hình như xuyên thẳng thẩm thấu đến trái tim của nàng.
Hắn vươn ngón tay thon dài ra chỉ chỉ cái trán của nàng một cái, mang theo điểm trách cứ như vậy, càng nhiều hơn là cưng chiều.
Lâm Lập Hạ cảm thấy mình xong rồi.
Lý Huyền là một loại độc, mà nàng như đưa đám phát hiện bản thân vô lực kháng cự loại độc không biết tên này.
Đám người trên mặt hồ chỉ thấy có hai cái đầu đột nhiên từ trong nước nhô lên, hơi thở bọn họ bất ổn kế cận gắn bó bên nhau, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử mang theo vẻ thoả mãn, mà nữ tử còn lại thì là vẻ mặt sững sờ kỳ quái.
Lên thuyền lớn cứu mạng, nàng chìm cả người vào trong làn nước ấm áp, mặc cho hơi nước lượn lờ vây quanh nàng.
Bỗng dưng vươn đầu ngón tay trong suốt ra khẽ chạm vào cánh môi của mình, nàng tựa như hoang mang, tựa như vui sướng, tựa như giãy giụa.
Nàng nên đi theo tiếng gọi của trái tim mình sao?
Ngoài cửa khẽ vang lên hai tiếng, một nha hoàn nói, "Lâm tiểu thư, nô tỳ đưa xiêm y tới."
Lâm Lập Hạ nâng một sợi tóc của mình lên tinh tế nghiên cứu, nhưng ánh mắt lại không thể tập trung được."Vào đi."
Nha hoàn đặt xiêm y màu xanh ngọc bích lên trên bàn nhỏ sau tấm bình phong, tiếp đó an tĩnh lui xuống.
Lâm Lập Hạ vô cùng không có hình tượng than một tiếng, rồi lại cúi gằm tựa đầu vào thành thùng.
Nàng làm sao lại động lòng rồi, làm sao lại bất tri bất giác nảy sinh tâm tử với Lý Huyền chứ, mặc dù không thể nói là vô cùng mạnh liệt, nhưng một chút dị động nhỏ kia lại làm cho lòng của nàng hơi ngứa, hành hạ dây thần kinh tình cảm vô cùng yếu ớt của nàng.
Nàng biết bản thân không dễ dàng mà động tình, đoạn tình cảm thời niên thiếu kia dường như đã hao phí tất cả nhiệt tình của nàng. Nàng không tin cái gì mà thề non hẹn biển, không tin những lời ngon tiếng ngọt kia, nhưng lại bị sự dịu dàng như nước chảy của người nọ xâm chiếm cảm xúc.
Nhưng người nam nhân tên Lý Huyền ấy, tuyệt đối không phải là một cây đèn đã cạn dầu.
Chậc, đừng nói đến tiết kiệm dầu, đoán chừng còn là một cây đèn tiêu hao dầu vô cùng vô cùng lớn.
Hắn luôn mang một nụ cười nhạt nhòa, ấm áp, giống với hương cỏ xanh của mùa xuân làm cho nàng cảm thấy vừa lòng.
Đôi mắt phượng hẹp dài kia có một đống thứ nàng nhìn hiểu hoặc là không hiểu. Nàng không nghĩ đi sâu nghiên cứu, cũng không muốn đi sâu nghiên cứu.
Cảm giác của hắn đối với nàng?
Nàng tin hắn cũng động lòng giống như nàng, chỉ là không biết động lòng của hắn có mấy phần, sâu bao nhiêu.
Trong đầu hình như có chút co rút đau đớn, Lâm Lập Hạ oán hận vỗ vỗ mặt nước mắng nhỏ ra tiếng, "Thật con mẹ nó không phải là chuyện này!"
Không thể như vậy sao, thứ cảm tình này, thật con mẹ nó không phải là một chuyện!
Một giây tiếp theo, đừng nói trái tim nhỏ bé của mình, Lâm Lập Hạ cảm thấy tế bào toàn thân mình đều run rẩy.
"Sao vậy, chuyện gì làm ngươi cảm thấy không phải là chuyện này vậy?"
Giọng nam lười biếng từ tính bên ngoài bình phong vang lên, cười như không cười.
Đầu như bị nổ một tiếng vang thật lớn, Lâm Lập Hạ không chút suy nghĩ đẩy Lý Huyền ra nhanh chóng ngoi lên mặt nước.
Hắn tỉnh lại lúc nào vậy? Tại sao hắn có thể bình tĩnh như thế? Hắn sẽ, hắn sẽ cho là mình ở đây...
Lâm Lập Hạ lập tức liền phát hiện bây giờ căn bản không phải lúc bản thân suy tư nghiên cứu tâm tư nảy mầm của tiểu nữ tử, bởi vì, khụ khụ, hình như Lý Huyền lại chìm xuống rồi.
Lâm Lập Hạ cười khẽ một tiếng, con mắt cong cong, thật là thỏa thuê.
Lại hít sâu một hơi lao vào trong nước, nàng mở to hai mắt nhìn xuyên qua màn nước tìm kiếm người nọ, rồi sau đó phát hiện mặc dù lúc này đối phương đang dần chìm xuống, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn mang một biểu cảm thành thạo như cũ, không có một tia hoảng hốt hay sợ hãi nào.
Hắn mở mắt phượng ra cứ như vậy nhìn nàng, môi mỏng cong thành một đường cong đẹp mắt, hắn vẫn lịch sự nho nhã như vậy, nhưng lại có điểm không giống.
Ánh mắt của hắn mang theo một chút cưng chiều, mang theo một chút cảm xúc không hiểu, mang theo vô số tin tưởng.
Lâm Lập Hạ bơi đến gần hắn, bàn tay hắn vươn ra, liền ôm nàng vào trong ngực mình.
Nàng tựa vào trước ngực của hắn lại lộ vẻ bé bỏng như vậy, dường như chỉ cần bóp nhẹ một cái sẽ hỏng.
Nàng cũng vươn tay ôm lấy hắn, không hề né tránh ánh mắt của hắn, chỉ là nhàn nhạt cười, cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước.
Sắc mặt của hắn đột nhiên không bình thường, bọt khí từ mũi và miệng thoát ra, lông mày tuấn tú cũng không tự giác nhíu lại.
Lâm Lập Hạ biết nhất định là bởi vì vừa rồi hắn lại độ khí cho mình cho nên dưỡng khí mới không đủ dùng, nàng nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Nàng biết chất lỏng trong suốt này tiến vào xoang mũi vào khí quản sẽ có cảm giác gì, đó là một loại bất lực thống khổ và tuyệt vọng.
Nàng không hề chần chờ mà ngẩng đầu lên trùm xuống đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn.
Một lần cũng là hôn, hai lần thì cũng là hôn, nàng kiểu cách cái gì chứ?
Lúc này bọn họ cách nhau quá gần, gần đến nỗi nàng không phát hiện trên mặt hắn xuất hiện một ý cười y hệt như vừa ăn vụng thành công.
Thật vất vả ra khỏi mặt nước, Lâm Lập Hạ há miệng thở mạnh, cố ý nghiêng đầu không nhìn Lý Huyền.
Chỉ là...
"Giản Chi." Giọng nam dịu dàng nhẹ nhàng cất lên.
Lâm Lập Hạ chỉnh sửa cảm xúc của bản thân, đổi lại vẻ mặt thích hợp nghiêng đầu, "Tử ưmh..."
Chữ Huyền biến mất trong làn môi hai người.
Đôi tay Lý Huyền khẽ bóp cùng nàng lại tiến vào trong nước, hắn không chút do dự che môi của nàng lại, tinh tế vuốt ve, dịu dàng đụng chạm.
Hai tay Lâm Lập Hạ đẩy lồng ngực của hắn ra, rồi lại bị nhiệt độ nóng bỏng trên môi truyền tới như bị bỏng.
Hắn coi nàng như một chân ái trân bảo, không nhanh không chậm, thong thả ung dung, mười phần kiên nhẫn.
Nàng nhìn thấy hàng mi rậm rạp của hắn tựa như hai cây cây quạt nhỏ, câu hồn đoạt phách người ta, làm cho người muốn ngừng mà không được.
Nàng dường như có chút buông lỏng, chỉ là đôi tay vẫn đặt trên lồng ngực của hắn, tỏ rõ ý thức của nàng vẫn còn tỉnh táo.
Lý Huyền mở mắt phượng ra, thấy nàng mở cặp mắt ra nhìn chằm chằm vào hắn, dường như vẫn luôn thấy được đáy lòng của hắn.
Chỗ lồng ngực bên trái của hắn khẽ run lên, vẻ mặt của nữ tử trước mắt sao lại trong sáng như vậy, nhưng hắn lại thấy được con mắt của hạnh nàng có một tia rung động.
Ý cười trong mắt phượng càng tuôn càng nhiều, dường như tim của hắn được rót vào vài thứ, trong lúc mãnh liệt này, bị đè nén, tình cảm không hiểu.
Cho dù nàng chỉ có một tia rung động, cho dù, chỉ có một tia như vậy.
Đột nhiên hắn lại không thỏa mãn với việc nhàn nhạt thưởng thức cánh môi xinh đẹp của nàng như vậy, mà là thử đưa đầu lưỡi ra, mang theo cám dỗ khơi dậy nàng.
Dĩ nhiên, nàng cắn chặt hàm răng không chịu mở ra.
Giờ phút này đầu óc của Lâm Lập Hạ như bị trộn thành một đống bột nhão vẫn còn đang suy tư vấn đề.
Tên này thật sự không biết bơi hay chỉ giả vờ không biết bơi? Chẳng lẽ cũng là một kẻ giả heo ăn thịt hổ?
Cảm giác đau nhói trên môi truyền tới, lúc này nàng mới hồi hồn lại, thì ra trong con ngươi màu trà của người nọ đang mang theo bất mãn và lên án nhìn mình.
Nàng vô tội trừng mắt nhìn, đầu ngửa ra đằng sau thoát khỏi môi mỏng hấp dẫn của hắn.
Nam sắc là độc dược.
Cách xa nam sắc, yêu quý sinh mệnh.
Lý Huyền có chút tức giận nàng không chuyên tâm, tiếp theo lại bị động tác trốn tránh của nàng kích thích làm ngực dâng lên một trận uất ức.
Hắn dành ra một tay giữ lại cái gáy của nàng ngăn trở động tác của nàng, công với sử dụng sức lực không lớn lại vô cùng kiên định ấn nàng về phía mình.
Hắn không muốn bản thân một người trầm mê, không muốn nàng tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, không muốn nàng không chuyên tâm.
Tiến công bắt đầu thay đổi trở nên có xâm lược tính, đột nhiên nàng cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, nhưng lại bị hắn giữ lấy eo nhỏ mà không thể nổi lên mặt nước.
Hắn thực hiện được gian kế nhìn nàng mở cánh môi ra, vì vậy, công thành đoạt đất, "Lưỡi" mềm không chút do dự.
Dường như trong nước cũng bị lây nhiễm cái cảm giác mê muội vui sướng nhàn nhạt.
Vì vậy, gắn bó như môi với răng, trong lúc trằn trọc là nhàn nhạt tình ý, nói không rõ nói không ra, ai thật lòng ai trầm mê.
"Tứ điện hạ, Tứ điện hạ!"
Tiếng gọi lo lắng ầm ĩ lọt vào tai, cắt đứt dây dưa chưa xong của bọn họ.
Lâm Lập Hạ hung hăng trợn mắt nhìn người kia một cái. Hắn lại vẫn không có chút ý niệm buông tay. Đưa tay bấm lên hông của hắn một cái, nàng hài lòng nhìn hắn nhăn mày vì bị đau.
Lý Huyền cuối cùng cũng rời khỏi cánh môi mê người của nàng, hắn cười không ra tiếng , mắt phượng híp lại, chớp động từ chỗ không có ánh sáng, hình như xuyên thẳng thẩm thấu đến trái tim của nàng.
Hắn vươn ngón tay thon dài ra chỉ chỉ cái trán của nàng một cái, mang theo điểm trách cứ như vậy, càng nhiều hơn là cưng chiều.
Lâm Lập Hạ cảm thấy mình xong rồi.
Lý Huyền là một loại độc, mà nàng như đưa đám phát hiện bản thân vô lực kháng cự loại độc không biết tên này.
Đám người trên mặt hồ chỉ thấy có hai cái đầu đột nhiên từ trong nước nhô lên, hơi thở bọn họ bất ổn kế cận gắn bó bên nhau, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử mang theo vẻ thoả mãn, mà nữ tử còn lại thì là vẻ mặt sững sờ kỳ quái.
Lên thuyền lớn cứu mạng, nàng chìm cả người vào trong làn nước ấm áp, mặc cho hơi nước lượn lờ vây quanh nàng.
Bỗng dưng vươn đầu ngón tay trong suốt ra khẽ chạm vào cánh môi của mình, nàng tựa như hoang mang, tựa như vui sướng, tựa như giãy giụa.
Nàng nên đi theo tiếng gọi của trái tim mình sao?
Ngoài cửa khẽ vang lên hai tiếng, một nha hoàn nói, "Lâm tiểu thư, nô tỳ đưa xiêm y tới."
Lâm Lập Hạ nâng một sợi tóc của mình lên tinh tế nghiên cứu, nhưng ánh mắt lại không thể tập trung được."Vào đi."
Nha hoàn đặt xiêm y màu xanh ngọc bích lên trên bàn nhỏ sau tấm bình phong, tiếp đó an tĩnh lui xuống.
Lâm Lập Hạ vô cùng không có hình tượng than một tiếng, rồi lại cúi gằm tựa đầu vào thành thùng.
Nàng làm sao lại động lòng rồi, làm sao lại bất tri bất giác nảy sinh tâm tử với Lý Huyền chứ, mặc dù không thể nói là vô cùng mạnh liệt, nhưng một chút dị động nhỏ kia lại làm cho lòng của nàng hơi ngứa, hành hạ dây thần kinh tình cảm vô cùng yếu ớt của nàng.
Nàng biết bản thân không dễ dàng mà động tình, đoạn tình cảm thời niên thiếu kia dường như đã hao phí tất cả nhiệt tình của nàng. Nàng không tin cái gì mà thề non hẹn biển, không tin những lời ngon tiếng ngọt kia, nhưng lại bị sự dịu dàng như nước chảy của người nọ xâm chiếm cảm xúc.
Nhưng người nam nhân tên Lý Huyền ấy, tuyệt đối không phải là một cây đèn đã cạn dầu.
Chậc, đừng nói đến tiết kiệm dầu, đoán chừng còn là một cây đèn tiêu hao dầu vô cùng vô cùng lớn.
Hắn luôn mang một nụ cười nhạt nhòa, ấm áp, giống với hương cỏ xanh của mùa xuân làm cho nàng cảm thấy vừa lòng.
Đôi mắt phượng hẹp dài kia có một đống thứ nàng nhìn hiểu hoặc là không hiểu. Nàng không nghĩ đi sâu nghiên cứu, cũng không muốn đi sâu nghiên cứu.
Cảm giác của hắn đối với nàng?
Nàng tin hắn cũng động lòng giống như nàng, chỉ là không biết động lòng của hắn có mấy phần, sâu bao nhiêu.
Trong đầu hình như có chút co rút đau đớn, Lâm Lập Hạ oán hận vỗ vỗ mặt nước mắng nhỏ ra tiếng, "Thật con mẹ nó không phải là chuyện này!"
Không thể như vậy sao, thứ cảm tình này, thật con mẹ nó không phải là một chuyện!
Một giây tiếp theo, đừng nói trái tim nhỏ bé của mình, Lâm Lập Hạ cảm thấy tế bào toàn thân mình đều run rẩy.
"Sao vậy, chuyện gì làm ngươi cảm thấy không phải là chuyện này vậy?"
Giọng nam lười biếng từ tính bên ngoài bình phong vang lên, cười như không cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.