Chương 84: Kết thúc (một)
Thiên Hạ Vô Bệnh
07/05/2016
Lý Huyền nghe vậy ẩn
nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng) dừng lại, mồ hôi lấm tấm thấm ra bên trán,
hắn nhìn hai mắt trống rỗng của Lâm Lập Hạ dưới thân, cuối cùng đứng
lên, nhân tiện lấy quần áo bên cạnh mặc vào cho nàng, không để ý đến
giọng nói ngoài cửa càng ngày càng gấp gáp.
Lâm Lập Hạ mặc hắn chậm rãi mặc quần vào cho mình, không lộ ra một tia cảm xúc hay nói nhiều một câu.
Lý Huyền vươn tay ôm nàng vào trong lòng, môi mỏng dán lên vầng trán của nàng tinh tế vuốt ve, "Lập Hạ, thật xin lỗi."
Lâm Lập Hạ im lặng không lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không biến hóa.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hai mắt Lý Huyền trầm xuống, đưa tay chạm vào cơ quan trên giường. Mà Lâm Lập Hạ chỉ cảm thấy tay Lý Huyền vừa buông lỏng thì nàng liền rơi xuống, phần lưng chạm vào không phải chăn đệm ấm áp mà là ván giường lạnh lẽo, nàng kinh ngạc phát hiện trước mắt mình thế mà lại một vùng tăm tối, muốn vươn tay chạm vào bốn phía lại phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích.
Anh~d.iễ..nđ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn
Nàng ngầm hạ con mắt, lại thử phát ra tiếng, nhưng không ngoài dự đoán, âm thanh cũng không cách nào phát ra được. Vừa rồi Lý Huyền đã điểm huyệt đạo của nàng, chính là vì để nàng yên tĩnh đợi ở chỗ này?
Còn có chỗ này, rõ ràng vừa rồi nàng ở trên giường, cũng không bị di chuyển đi đâu, chỉ cảm thấy cả người hẫng một cái liền rơi xuống chỗ này rồi, nói cách khác, bây giờ nàng ở trong bụng giường?
Nhưng Lý Huyền muốn làm gì? Đây cũng là việc hắn dự liệu xong trước rồi sao?
Nàng không còn lòng dạ nào tự mình suy xét nữa, bởi vì bên ngoài có tiếng nói chuyện dần dần vang lên.
Thừa Tướng không đếm xỉa đến cung nữ và thị vệ ngăn cản bên cạnh mà dồn sức mở cửa, bên trong cửa là nam tử tuấn nhã đang nhàn nhã uống trà, quan sát cực lì cẩn thận mới có thể phát hiện tay của hắn hơi hơi run.
Thừa Tướng thấy thế ngược lại không kích động giống như vừa rồi, lạnh lùng nói với Lý Huyền, "Thần gặp qua hoàng thượng."
Sắc mặt Lý Huyền hơi cương, nhưng vẫn duy trì nụ cười nói, "Thừa Tướng không cần đa lễ."
Hắn phất phất tay với đám thị nữ ý bảo bọn họ đều lui ra ngoài, "Trẫm và Thừa Tướng có chuyện muốn nói, các ngươi đều đi xuống trước đi."
Thị vệ và cung nữ nghe vậy cúi đầu thuận theo lui ra ngoài, chỉ còn lại nam tử áo đen sau lưng Thừa Tướng, nam tử xoay người đóng cửa lại, tiếp đó không nói lời nào canh giữ ở cửa.
Thừa Tướng chậm rãi dạo bước đến bên cạnh Lý Huyền, "Hôm nay là ngày đại hỉ của hoàng thượng, chỉ là hoàng thượng không cùng hoàng hậu trải qua đêm đẹp, ngược lại chạy đến thiên cung này ngủ lại một mình... Hoàng thượng đây là ý gì?"
Mắt phượng Lý Huyền rủ xuống nói, "Thừa Tướng quá lo lắng, chỉ là thân thể trẫm chợt bị nhiễm phong hàn, không muốn lây cho hoàng hậu."
"Phong hàn?" Thừa Tướng cười giễu cợt, "Sợ rằng hiện tại hoàng thượng cũng bệnh không nhẹ, đúng lúc mời ngự y đến xem một chút đi."
Lý Huyền miễn cưỡng nâng khóe môi lên, "Còn làm phiền Thừa Tướng phí tâm."
Thừa Tướng híp híp mắt, "Thần tự nhiên phải phí tâm, hoàng thượng là quân chủ của Đại Minh Vương Triều hơn nữa còn vừa thành con rể của thần, thần, không thể không phí nhiều tâm."
Trán Lý Huyền nổi gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, trầm giọng nói, "Vậy Thừa Tướng còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì thì trẫm muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
"Chuyện? Tại sao lại có thể không có chuyện." Thừa Tướng cười nhạo, "Phu quân của con ta lại không có mặt vào đêm động phòng hoa chúc, cái này chẳng lẽ không phải là chuyện lớn?"
Lý Huyền nghe vậy sắc mặt chợt tái nhợt, mệt mỏi nói: “Chờ sau khi bệnh phong hàn của trẫm tốt lên tự nhiên sẽ trở về."
Thừa Tướng sầm mặt, "Tốt? Khi nào mới có thể tốt?"
"Nhanh." Lý Huyền siết chặt hai tay nói.
Thừa Tướng dạo bước đi tới đi lui trong phòng, tự nhiên không thể không chú ý hương thơm của nữ tử trong không khí. Hắn đột nhiên dừng trước ngăn tủ nói với nam tử áo đen, "Hắc Lang, kéo nữ nhân kia ra cho ta."
Trong mắt Hắc Lang lóe lên giãy giụa, nhưng lập tức nghe theo của Thừa tướng, mở ngăn tủ kéo thân thể hơi hơi run rẩy ra.
Người kia rõ ràng là "Lâm Lập Hạ".
Sau khi Lý Huyền nhìn thấy "Lâm Lập Hạ" bị kéo ra thì sắc mặt chợt trắng xanh, lập tức vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, "Thừa Tướng làm cái gì vậy?"
Thừa Tướng nhìn hắn rõ ràng có ý bảo vệ, càng tức giận hơn, "Làm cái gì? Giúp hoàng thượng tìm ra nguyên nhân chữa bệnh."
Ông đi từ từ đến bên người "Lâm Lập Hạ", nhìn nữ tử tái mặt này nói, "Một nữ tử như vậy nói là Tử Thần chi nữ, ngươi muốn thứ người như thế làm hoàng hậu?"
"Lâm Lập Hạ" nghe vậy quật cường nâng mắt lên, khóe mắt hơi đỏ.
Lý Huyền thì lại đau lòng nhìn nhìn nàng, tiếp đó nói với Thừa Tướng: "Cái này không có quan hệ gì với Lập Hạ."
Thừa Tướng cười cười, "Hả? Không quan hệ? Hoàng thượng dám nói không quay về động phòng không phải là vì nữ tử này? Hoàng thượng dám nói ngươi không hề có ý định đón nàng ta vào trong cung đưa lên vị trí kia?" Tiếp đó lạnh mặt nói, "Ta thấy ngươi bị váng đầu rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng sau khi mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi thì có thể tùy ý làm bậy rồi sao? Ngươi đừng quên là ai nâng ngươi lên vị trí đó, nếu ta có thể nâng ngươi lên thì cũng có thể quẳng ngươi xuống."
Anh~d.iễ..nđ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn
Sắc mặt Lý Huyền xanh mét, nhưng lại chịu đựng không lên tiếng phản bác, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng nhìn nữ tử bên cạnh. Mà nữ tử cũng giống như tâm ý tương thông cười với hắn, biểu lộ ý an ủi.
Thừa Tướng càng thêm giận dữ ngút trời, "Hôm nay là ngày Vô Song thành thân với ngươi, ngươi lại còn cùng tiện nhân này ở chung một chỗ, quả nhiên là không biết nặng nhẹ!"
Lần này rốt cuộc Lý Huyền nhịn không được lên tiếng nói, "Thừa Tướng, chuyện của trẫm không cần ngươi quản nhiều."
Sắc mặt Thừa Tướng biến thành màu đen, một tay vung về phía mặt Lý Huyền, thoáng chốc âm thanh lanh lảnh vang lên, hắn quát lớn, "Những thứ ngày xưa ta thường dạy ngươi đi đâu hết rồi? Ngươi giấu tài nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì đi lên vị trí này? Sau khi đi lên liền hồ đồ như vậy sao? Bây giờ vì một nữ tử liền không biết đông tây nam bắc rồi!"
"Nữ tử trong thiên hạ này nhiều không kể xiết, coi như người trước mắt này là Tử Thần chi nữ thì sao? Tương lai ngươi làm ra giai tích, không có Tử Thần chi nữ này thì như thế nào! Ngược lại nữ tử này nhiễu loạn tinh thần của ngươi như vậy, giữ lại mới là tai họa!"
Lý Huyền bị mắng thì sững sờ, nhưng lại càng giấu "Lâm Lập Hạ" ra sau lưng, "Trẫm đương nhiên biết, chỉ là trẫm cũng sẽ không vứt bỏ Lập Hạ."
Thừa Tướng tức giận với giọng nói kiên định của hắn, lại trở tay vung lên một cái tát, "Đồ không có tiền đồ! Hôm nay ngươi không chịu chấm dứt thì ta liền kết thúc giúp ngươi! Hắc Lang, mang ả đi cho ta!"
Hắc Lang trầm mặc nhìn "Lâm Lập Hạ" thật sâu, không nhìn khiếp sợ hay và lòng trong mắt nàng điểm xuống huyệt ngủ, ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực.
Lý Huyền thấy thế nhíu mày rậm lại, lòng như lửa đốt muốn đoạt lại "Lâm Lập Hạ" từ tay Hắc Lang, chỉ là thân hình Hắc Lang lóe lên bên trốn ra phía xa, hắn (Lý Huyền) căn bản không bắt được hắn (Hắc Lang).
Lý Huyền giận đỏ hai mắt, "Thừa Tướng ngươi…"
"Tiểu tử Lý gia, trước kia ngươi ta giúp là vì thấy ngươi là người có tài, hôm nay ngươi thật sự muốn vì nữ tử như vậy buông tha cho giang sơn tốt đẹp?" Thừa Tướng cười cười nói, trong giọng nói không có một tia ấm áp, "Hôm nay ta không thể không mang nữ tử này đi, về phần ngươi nên làm thế nào, chính ngươi tự suy nghĩ đi."
Dứt lời quả quyết quay người đi, không nhìn tới bộ dáng trầm tư và nóng lòng của Lý Huyền sau lưng, Hắc Lang chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, cũng đi theo ra cửa.
Thoáng chốc trong phòng lại trở lại yên tĩnh, Lý Huyền đứng lặng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng lê bước chân mệt mỏi đóng cửa lại.
Sau khi cửa vừa đóng lại thì hắn liền tháo xuống biểu cảm vô lực, đi nhanh đến cạnh giường mở cơ quan ôm cô gái không thể nhúc nhích ra. Hắn tham luyến hít thở hương thơm trên người nàng, đây mới là nàng, nàng thuộc về hắn.
Lâm Lập Hạ nhìn gương mặt vốn tuấn mỹ của hắn lại sưng đỏ không thôi, dấu tay ở trên gương mặt trắng nõn của hắn càng thêm rõ ràng, trong lòng nàng đau xót, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.
Còn có gì không hiểu nữa đây? Thì ra Lý Huyền đã sớm suy nghĩ xong tất cả, hắn biết Thừa Tướng nhất định sẽ không bỏ qua nàng, dứt khoát tương kế tựu kế, lộ ra sơ hở để Thừa Tướng tới bắt người. Sợ rằng "Lâm Lập Hạ" vừa rồi chính là nữ tử vẫn hầu hạ mình, khó trách ánh mắt của nàng kia luôn thời khắc nhìn chằm chằm vào nàng, quan sát nàng, thì ra không phải là giám thị, mà là đang nhớ động tác và vẻ mặt của nàng để tiện ở mô phỏng theo.
Anh~d.iễ..nđ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn
Chỉ là tội gì phải như vậy... Nước mắt nơi khóe mắt nàng chảy càng ngày càng nhiều, cho đến khi làm ướt áo hắn.
Lý Huyền vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, đưa tay giải huyệt đạo trên người nàng dịu dàng nói, "Lập Hạ, đừng khóc."
Lâm Lập Hạ nhắm mắt lại không nhìn hắn, hắn làm nàng căm ghét, làm nàng đau khổ, làm nàng không đành lòng, làm nàng không muốn.
Vì sao phải giữ nàng, nàng vốn không nên ở lại.
Lý Huyền gắt gao ôm chặt nàng vào trong ngực, không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, "Đừng khóc, Lập Hạ, đừng khóc."
Tối hôm đó Lý Huyền không tiếp tục làm gì cả, chỉ còn lại hai trái tim gần trong gang tấc xa tận chân trời sưởi ấm cho nhau.
* * *
Các cung nữ đang dè dặt cẩn thận giúp Doãn Vô Song búi tóc trang điểm, lúc thì cảm thán vẻ đẹp của nàng lúc lại một bên tiếc hận, người xinh đẹp như vậy, tại sao hoàng thượng lại không thích chứ?
Từ hôm thành thân đó trở đi hoàng thượng chưa hề tiến vào tẩm cung của hoàng hậu, cái này không thể nghi ngờ tuyên cáo thiên hạ hoàng hậu không được sủng.
Người trong cung cũng ngờ vực không thôi, vì sao hoàng thượng lại đối xử như vậy với hoàng hậu, nhưng lại không ai dám đi tìm tòi kết quả.
Doãn Vô Song tự nhiên biết suy nghĩ của các nàng, đáy lòng nàng cũng vô cùng khổ sở, hơn nữa trong lòng rất rõ ràng.
Trước khi thành thân Lý Huyền đã từng nói với nàng, hắn cưới nàng cũng không phải bởi vì yêu, mà chỉ vì quyền lực.
Cho dù như vậy nàng cũng đồng ý hôn sự này, bởi vì trong lòng nàng vẫn ấp ủ may mắn, nữ tử mọi thứ đều không tầm thường giống như nàng, hắn thật sự có thể không động lòng sao?
Nhưng hành động mấy ngày nay của Lý Huyền nói cho nàng biết hắn có bao nhiêu kiên định, hắn sẽ không yêu nàng thậm chí không chịu thử tiếp nhận nàng, làm sao mà chịu nổi.
Tất cả những thứ này lại là vì đại tiểu thư nhà họ Lâm, cái người nếp sống bại hoại thanh danh thối nát - Lâm Lập Hạ!
Doãn Vô Song buông con ngươi xuống, nàng không tin mình lại thua bởi người kia, hôm đó ở trong cửa hàng vải, nàng bị nàng ta âm thầm đâm một cái không thể cãi lại, mà nay ngay cả phu quân của nàng cũng đã bị đoạt chẳng lẽ vẫn phải im lặng?
Nàng oán hận nắm chặt tay, không thể buông tay, không thể im lặng, hắn sẽ là Đế Vương anh minh nhất, mà nàng sẽ là nữ tử sóng vai cùng với hắn. Nàng có tự tin này, cũng tin tưởng.
Thủy mâu của Doãn Vô Song chuyển về phía cung bên cạnh nữ nói, "Thay Bổn cung chuẩn bị một chén chè, Bổn cung muốn đích thân mang cho hoàng thượng."
Nàng... Lựa chọn làm như vậy, nàng sẽ không hối hận lựa chọn hôm nay, tuyệt đối sẽ không.
Lâm Lập Hạ mặc hắn chậm rãi mặc quần vào cho mình, không lộ ra một tia cảm xúc hay nói nhiều một câu.
Lý Huyền vươn tay ôm nàng vào trong lòng, môi mỏng dán lên vầng trán của nàng tinh tế vuốt ve, "Lập Hạ, thật xin lỗi."
Lâm Lập Hạ im lặng không lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không biến hóa.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hai mắt Lý Huyền trầm xuống, đưa tay chạm vào cơ quan trên giường. Mà Lâm Lập Hạ chỉ cảm thấy tay Lý Huyền vừa buông lỏng thì nàng liền rơi xuống, phần lưng chạm vào không phải chăn đệm ấm áp mà là ván giường lạnh lẽo, nàng kinh ngạc phát hiện trước mắt mình thế mà lại một vùng tăm tối, muốn vươn tay chạm vào bốn phía lại phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích.
Anh~d.iễ..nđ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn
Nàng ngầm hạ con mắt, lại thử phát ra tiếng, nhưng không ngoài dự đoán, âm thanh cũng không cách nào phát ra được. Vừa rồi Lý Huyền đã điểm huyệt đạo của nàng, chính là vì để nàng yên tĩnh đợi ở chỗ này?
Còn có chỗ này, rõ ràng vừa rồi nàng ở trên giường, cũng không bị di chuyển đi đâu, chỉ cảm thấy cả người hẫng một cái liền rơi xuống chỗ này rồi, nói cách khác, bây giờ nàng ở trong bụng giường?
Nhưng Lý Huyền muốn làm gì? Đây cũng là việc hắn dự liệu xong trước rồi sao?
Nàng không còn lòng dạ nào tự mình suy xét nữa, bởi vì bên ngoài có tiếng nói chuyện dần dần vang lên.
Thừa Tướng không đếm xỉa đến cung nữ và thị vệ ngăn cản bên cạnh mà dồn sức mở cửa, bên trong cửa là nam tử tuấn nhã đang nhàn nhã uống trà, quan sát cực lì cẩn thận mới có thể phát hiện tay của hắn hơi hơi run.
Thừa Tướng thấy thế ngược lại không kích động giống như vừa rồi, lạnh lùng nói với Lý Huyền, "Thần gặp qua hoàng thượng."
Sắc mặt Lý Huyền hơi cương, nhưng vẫn duy trì nụ cười nói, "Thừa Tướng không cần đa lễ."
Hắn phất phất tay với đám thị nữ ý bảo bọn họ đều lui ra ngoài, "Trẫm và Thừa Tướng có chuyện muốn nói, các ngươi đều đi xuống trước đi."
Thị vệ và cung nữ nghe vậy cúi đầu thuận theo lui ra ngoài, chỉ còn lại nam tử áo đen sau lưng Thừa Tướng, nam tử xoay người đóng cửa lại, tiếp đó không nói lời nào canh giữ ở cửa.
Thừa Tướng chậm rãi dạo bước đến bên cạnh Lý Huyền, "Hôm nay là ngày đại hỉ của hoàng thượng, chỉ là hoàng thượng không cùng hoàng hậu trải qua đêm đẹp, ngược lại chạy đến thiên cung này ngủ lại một mình... Hoàng thượng đây là ý gì?"
Mắt phượng Lý Huyền rủ xuống nói, "Thừa Tướng quá lo lắng, chỉ là thân thể trẫm chợt bị nhiễm phong hàn, không muốn lây cho hoàng hậu."
"Phong hàn?" Thừa Tướng cười giễu cợt, "Sợ rằng hiện tại hoàng thượng cũng bệnh không nhẹ, đúng lúc mời ngự y đến xem một chút đi."
Lý Huyền miễn cưỡng nâng khóe môi lên, "Còn làm phiền Thừa Tướng phí tâm."
Thừa Tướng híp híp mắt, "Thần tự nhiên phải phí tâm, hoàng thượng là quân chủ của Đại Minh Vương Triều hơn nữa còn vừa thành con rể của thần, thần, không thể không phí nhiều tâm."
Trán Lý Huyền nổi gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, trầm giọng nói, "Vậy Thừa Tướng còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì thì trẫm muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
"Chuyện? Tại sao lại có thể không có chuyện." Thừa Tướng cười nhạo, "Phu quân của con ta lại không có mặt vào đêm động phòng hoa chúc, cái này chẳng lẽ không phải là chuyện lớn?"
Lý Huyền nghe vậy sắc mặt chợt tái nhợt, mệt mỏi nói: “Chờ sau khi bệnh phong hàn của trẫm tốt lên tự nhiên sẽ trở về."
Thừa Tướng sầm mặt, "Tốt? Khi nào mới có thể tốt?"
"Nhanh." Lý Huyền siết chặt hai tay nói.
Thừa Tướng dạo bước đi tới đi lui trong phòng, tự nhiên không thể không chú ý hương thơm của nữ tử trong không khí. Hắn đột nhiên dừng trước ngăn tủ nói với nam tử áo đen, "Hắc Lang, kéo nữ nhân kia ra cho ta."
Trong mắt Hắc Lang lóe lên giãy giụa, nhưng lập tức nghe theo của Thừa tướng, mở ngăn tủ kéo thân thể hơi hơi run rẩy ra.
Người kia rõ ràng là "Lâm Lập Hạ".
Sau khi Lý Huyền nhìn thấy "Lâm Lập Hạ" bị kéo ra thì sắc mặt chợt trắng xanh, lập tức vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, "Thừa Tướng làm cái gì vậy?"
Thừa Tướng nhìn hắn rõ ràng có ý bảo vệ, càng tức giận hơn, "Làm cái gì? Giúp hoàng thượng tìm ra nguyên nhân chữa bệnh."
Ông đi từ từ đến bên người "Lâm Lập Hạ", nhìn nữ tử tái mặt này nói, "Một nữ tử như vậy nói là Tử Thần chi nữ, ngươi muốn thứ người như thế làm hoàng hậu?"
"Lâm Lập Hạ" nghe vậy quật cường nâng mắt lên, khóe mắt hơi đỏ.
Lý Huyền thì lại đau lòng nhìn nhìn nàng, tiếp đó nói với Thừa Tướng: "Cái này không có quan hệ gì với Lập Hạ."
Thừa Tướng cười cười, "Hả? Không quan hệ? Hoàng thượng dám nói không quay về động phòng không phải là vì nữ tử này? Hoàng thượng dám nói ngươi không hề có ý định đón nàng ta vào trong cung đưa lên vị trí kia?" Tiếp đó lạnh mặt nói, "Ta thấy ngươi bị váng đầu rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng sau khi mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi thì có thể tùy ý làm bậy rồi sao? Ngươi đừng quên là ai nâng ngươi lên vị trí đó, nếu ta có thể nâng ngươi lên thì cũng có thể quẳng ngươi xuống."
Anh~d.iễ..nđ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn
Sắc mặt Lý Huyền xanh mét, nhưng lại chịu đựng không lên tiếng phản bác, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng nhìn nữ tử bên cạnh. Mà nữ tử cũng giống như tâm ý tương thông cười với hắn, biểu lộ ý an ủi.
Thừa Tướng càng thêm giận dữ ngút trời, "Hôm nay là ngày Vô Song thành thân với ngươi, ngươi lại còn cùng tiện nhân này ở chung một chỗ, quả nhiên là không biết nặng nhẹ!"
Lần này rốt cuộc Lý Huyền nhịn không được lên tiếng nói, "Thừa Tướng, chuyện của trẫm không cần ngươi quản nhiều."
Sắc mặt Thừa Tướng biến thành màu đen, một tay vung về phía mặt Lý Huyền, thoáng chốc âm thanh lanh lảnh vang lên, hắn quát lớn, "Những thứ ngày xưa ta thường dạy ngươi đi đâu hết rồi? Ngươi giấu tài nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì đi lên vị trí này? Sau khi đi lên liền hồ đồ như vậy sao? Bây giờ vì một nữ tử liền không biết đông tây nam bắc rồi!"
"Nữ tử trong thiên hạ này nhiều không kể xiết, coi như người trước mắt này là Tử Thần chi nữ thì sao? Tương lai ngươi làm ra giai tích, không có Tử Thần chi nữ này thì như thế nào! Ngược lại nữ tử này nhiễu loạn tinh thần của ngươi như vậy, giữ lại mới là tai họa!"
Lý Huyền bị mắng thì sững sờ, nhưng lại càng giấu "Lâm Lập Hạ" ra sau lưng, "Trẫm đương nhiên biết, chỉ là trẫm cũng sẽ không vứt bỏ Lập Hạ."
Thừa Tướng tức giận với giọng nói kiên định của hắn, lại trở tay vung lên một cái tát, "Đồ không có tiền đồ! Hôm nay ngươi không chịu chấm dứt thì ta liền kết thúc giúp ngươi! Hắc Lang, mang ả đi cho ta!"
Hắc Lang trầm mặc nhìn "Lâm Lập Hạ" thật sâu, không nhìn khiếp sợ hay và lòng trong mắt nàng điểm xuống huyệt ngủ, ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực.
Lý Huyền thấy thế nhíu mày rậm lại, lòng như lửa đốt muốn đoạt lại "Lâm Lập Hạ" từ tay Hắc Lang, chỉ là thân hình Hắc Lang lóe lên bên trốn ra phía xa, hắn (Lý Huyền) căn bản không bắt được hắn (Hắc Lang).
Lý Huyền giận đỏ hai mắt, "Thừa Tướng ngươi…"
"Tiểu tử Lý gia, trước kia ngươi ta giúp là vì thấy ngươi là người có tài, hôm nay ngươi thật sự muốn vì nữ tử như vậy buông tha cho giang sơn tốt đẹp?" Thừa Tướng cười cười nói, trong giọng nói không có một tia ấm áp, "Hôm nay ta không thể không mang nữ tử này đi, về phần ngươi nên làm thế nào, chính ngươi tự suy nghĩ đi."
Dứt lời quả quyết quay người đi, không nhìn tới bộ dáng trầm tư và nóng lòng của Lý Huyền sau lưng, Hắc Lang chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, cũng đi theo ra cửa.
Thoáng chốc trong phòng lại trở lại yên tĩnh, Lý Huyền đứng lặng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng lê bước chân mệt mỏi đóng cửa lại.
Sau khi cửa vừa đóng lại thì hắn liền tháo xuống biểu cảm vô lực, đi nhanh đến cạnh giường mở cơ quan ôm cô gái không thể nhúc nhích ra. Hắn tham luyến hít thở hương thơm trên người nàng, đây mới là nàng, nàng thuộc về hắn.
Lâm Lập Hạ nhìn gương mặt vốn tuấn mỹ của hắn lại sưng đỏ không thôi, dấu tay ở trên gương mặt trắng nõn của hắn càng thêm rõ ràng, trong lòng nàng đau xót, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.
Còn có gì không hiểu nữa đây? Thì ra Lý Huyền đã sớm suy nghĩ xong tất cả, hắn biết Thừa Tướng nhất định sẽ không bỏ qua nàng, dứt khoát tương kế tựu kế, lộ ra sơ hở để Thừa Tướng tới bắt người. Sợ rằng "Lâm Lập Hạ" vừa rồi chính là nữ tử vẫn hầu hạ mình, khó trách ánh mắt của nàng kia luôn thời khắc nhìn chằm chằm vào nàng, quan sát nàng, thì ra không phải là giám thị, mà là đang nhớ động tác và vẻ mặt của nàng để tiện ở mô phỏng theo.
Anh~d.iễ..nđ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn
Chỉ là tội gì phải như vậy... Nước mắt nơi khóe mắt nàng chảy càng ngày càng nhiều, cho đến khi làm ướt áo hắn.
Lý Huyền vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, đưa tay giải huyệt đạo trên người nàng dịu dàng nói, "Lập Hạ, đừng khóc."
Lâm Lập Hạ nhắm mắt lại không nhìn hắn, hắn làm nàng căm ghét, làm nàng đau khổ, làm nàng không đành lòng, làm nàng không muốn.
Vì sao phải giữ nàng, nàng vốn không nên ở lại.
Lý Huyền gắt gao ôm chặt nàng vào trong ngực, không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, "Đừng khóc, Lập Hạ, đừng khóc."
Tối hôm đó Lý Huyền không tiếp tục làm gì cả, chỉ còn lại hai trái tim gần trong gang tấc xa tận chân trời sưởi ấm cho nhau.
* * *
Các cung nữ đang dè dặt cẩn thận giúp Doãn Vô Song búi tóc trang điểm, lúc thì cảm thán vẻ đẹp của nàng lúc lại một bên tiếc hận, người xinh đẹp như vậy, tại sao hoàng thượng lại không thích chứ?
Từ hôm thành thân đó trở đi hoàng thượng chưa hề tiến vào tẩm cung của hoàng hậu, cái này không thể nghi ngờ tuyên cáo thiên hạ hoàng hậu không được sủng.
Người trong cung cũng ngờ vực không thôi, vì sao hoàng thượng lại đối xử như vậy với hoàng hậu, nhưng lại không ai dám đi tìm tòi kết quả.
Doãn Vô Song tự nhiên biết suy nghĩ của các nàng, đáy lòng nàng cũng vô cùng khổ sở, hơn nữa trong lòng rất rõ ràng.
Trước khi thành thân Lý Huyền đã từng nói với nàng, hắn cưới nàng cũng không phải bởi vì yêu, mà chỉ vì quyền lực.
Cho dù như vậy nàng cũng đồng ý hôn sự này, bởi vì trong lòng nàng vẫn ấp ủ may mắn, nữ tử mọi thứ đều không tầm thường giống như nàng, hắn thật sự có thể không động lòng sao?
Nhưng hành động mấy ngày nay của Lý Huyền nói cho nàng biết hắn có bao nhiêu kiên định, hắn sẽ không yêu nàng thậm chí không chịu thử tiếp nhận nàng, làm sao mà chịu nổi.
Tất cả những thứ này lại là vì đại tiểu thư nhà họ Lâm, cái người nếp sống bại hoại thanh danh thối nát - Lâm Lập Hạ!
Doãn Vô Song buông con ngươi xuống, nàng không tin mình lại thua bởi người kia, hôm đó ở trong cửa hàng vải, nàng bị nàng ta âm thầm đâm một cái không thể cãi lại, mà nay ngay cả phu quân của nàng cũng đã bị đoạt chẳng lẽ vẫn phải im lặng?
Nàng oán hận nắm chặt tay, không thể buông tay, không thể im lặng, hắn sẽ là Đế Vương anh minh nhất, mà nàng sẽ là nữ tử sóng vai cùng với hắn. Nàng có tự tin này, cũng tin tưởng.
Thủy mâu của Doãn Vô Song chuyển về phía cung bên cạnh nữ nói, "Thay Bổn cung chuẩn bị một chén chè, Bổn cung muốn đích thân mang cho hoàng thượng."
Nàng... Lựa chọn làm như vậy, nàng sẽ không hối hận lựa chọn hôm nay, tuyệt đối sẽ không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.