Chương 35: Nguyên nhân dây dưa ( thượng )
Thiên Hạ Vô Bệnh
05/01/2016
Trong sương phòng
lịch sự tao nhã ngát hương thơm, một thiếu nữ đang nằm hôn mê trên
giường lớn khắc hoa. Lông mày nhỏ nhắn của thiếu nữ nhíu chặt lại, trong đôi mắt đóng chặt không ngừng chảy nước mắt xuống, cánh môi tái nhợt
nhếch lên, thỉnh thoảng lộ ra tiếng khóc sụt sùi.
Lý Triệt ở một bên nhíu chặt mày nhìn người nằm trên giường, đáy lòng chẳng biết tại sao co rút một phen.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải đã nói là không sao sao?" Hắn trầm thấp mở miệng, mơ hồ mang theo tức giận.
Sau lưng, đại phu khom thấp người nói, "Bẩm vương gia, thương thế của vị cô nương này quả thật đã không còn gì đáng ngại, về phần tại sao nàng còn hôn mê bất tỉnh, lão phu thật sự không biết."
Lý Triệt xoay người một cái ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn uống một hớp trà cố gắng hít thở bình ổn cảm giác nóng nảy không hiểu trong lòng mình nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì, trong cơn tức giận hắn nặng nề buông ly trà xuống, "Tất cả đều ra ngoài cho ta!"
Nha hoàn cùng đại phu bên trong phòng bị dọa sợ cả người run run, cuối cùng cung kính lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Triệt, hắn đứng dậy thong thả bước đến, cuối cùng đi tới bên giường ngồi xuống.
Trên giường, sắc mặt của thiếu nữ vô cùng tái nhợt, nước mắt làm ướt sợi tóc hai bên.
Bàn tay của Lý Triệt chạm lên gương mặt của nàng, dịu dàng thay nàng lau đi nước mắt, trong mắt mang theo sự thương tiếc trước nay chưa từng có.
Hắn nhớ tới câu nói của nàng trước khi hôn mê, nhất thời không khỏi quên mất sầu lo mà bật cười, khó trách nàng không thừa nhận mình là Ngộ Không, thì ra là sợ phiền toái. Hắn đúng là một phiền toái, mà lần này vừa hay nàng lại cứu hắn.
Trên mặt Lý Triệt mang theo suy nghĩ sâu xa, khóe môi hơi nhếch lên. Tích thủy chi ân đem dũng tuyền tương báo (chịu ân một giọt nước đem suối tuôn báo đáp), không phải sao?
Lúc này đôi môi của thiếu nữ hơi mở, hình như nói cái gì.
Lý Triệt vội vàng cúi người xuống, nhưng lại không thể nghe rõ nàng nói cái gì, lúc nhìn nàng lại phát hiện nước mắt nàng chảy gấp hơn, giờ phút này nàng không có một tia nhàn nhã tự tại như bình thường, mà so với nữ tử bình thường càng yếu ớt hơn.
Hắn thưởng thức nữ tử ở trước mặt hắn thông tuệ nói khéo như rót, nhưng người nhu nhược trước mắt này cũng làm hắn không thể dời mắt.
"Thác..." Trong miệng Lâm Lập Hạ rốt cuộc cũng phun ra một chữ rõ ràng.
Sắc mặt Lý Triệt vốn nhu hòa sau khi nghe thấy chữ này liền lạnh xuống, Thác?
Thác là ai.
Lý Triệt đưa tay nắm lấy bàn tay Lâm Lập Hạ đặt ở bên ngoài chăn, nắm thật chặt.
Ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên.
"Vương Gia?" Giọng nữ mềm mại vang lên.
Lý Triệt không buông tay của mình ra mà vẫn duy trì tư thế kia như cũ, nhàn nhạt trả lời một câu, "Vào đi."
Cửa bị đẩy mở, tiếp đó một nữ tử mặc y phục trắng đi vào, nhìn diện mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cũng là thanh nhã hiếm có. Nàng đem khay trong tay mình bỏ lên bàn, đi tới bên người Lý Triệt, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của hắn, "Vương Gia không cần phải lo lắng, không phải đại phu đã nói rồi sao, vị cô nương này không có chuyện gì."
Chân mày nhíu chặt của Lý Triệt buông lỏng một chút, "Úc nương, nàng vẫn rơi lệ không ngừng, đây là vì sao?"
Úc nương liếc mắt nhìn thiếu nữ trên giường nói, "Có lẽ là nằm mơ thấy chuyện đau lòng mà thôi."
Lý Triệt nghe vậy tâm tình càng thêm tích tụ, đau lòng, vì cái người tên Thác kia sao?!
"Vương Gia, " Úc nương ôn hòa mở miệng, "Vị cô nương này đến lúc cần phải uống thuốc rồi."
Cả người Lý Triệt vẫn không động chút nào, "Bưng thuốc đến, để ta đút nàng uống đi."
Lần trước lúc hắn bị thương vẫn là nàng chăm sóc hắn, lần này nàng vì cứu hắn mà bị thương, hắn hình như luôn luôn thiếu nàng.
Úc nương nghe vậy hơi sững sờ, sau đó dịu dàng nở nụ cười, xem ra Vương Gia đối với vị cô nương này thả chút tâm tư đây. Nàng nghe lời bưng thuốc tới đưa cho Lý Triệt, Lý Triệt đỡ Lâm Lập Hạ dậy nằm ở trong ngực của mình, cầm thìa đút.
Lâm Lập Hạ cũng coi như phối hợp, mặc dù hôn mê nhưng vẫn khẽ mở miệng uống vào từng hớp từng hớp, chỉ là bên môi vẫn có chút nước thuốc chảy xuống.
Úc nương bên cạnh thấy thế lấy khăn thêu ra muốn lau giúp nàng, lại thấy Lý Triệt trước một bước dùng tay áo dịu dàng thay nàng lau. Trong lòng Úc nương xẹt qua tia khổ sở, nhưng mặt khác lại tự an ủi, Vương Gia cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ cần người ở bên cạnh hắn lâu nhất chính là mình, những thứ này có tính là gì?
Rốt cuộc một chén thuốc cũng thấy đáy, Lý Triệt đem chén không đưa cho Úc nương, lại cẩn thận đem Lâm Lập Hạ thả lên trên giường, cẩn thận giúp nàng đắp lại chăn mỏng.
"Vương Gia." Lúc này Hắc Đạc xuất hiện ở cửa.
Lý Triệt đứng dậy nói với Úc nương, "Nàng ở lại chỗ này chăm sóc nàng ấy cho thật tốt, tỉnh lại lập tức phái người nói cho ta biết."
Úc nương gật đầu một cái.
Lý Triệt xoay người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Úc nương cùng Lâm Lập Hạ hôn mê trên giường.
Úc nương cúi người xuống cẩn thận quan sát Lâm Lập Hạ, qua một hồi lâu nàng mới vẻ mặt dịu dàng đứng lên, dường như căn bản chưa từng có ý nghĩ lo lắng như vừa rồi.
* * *
"Sao rồi?" Lý Triệt sải bước bước từng bước, hỏi Hắc Đạc sau lưng.
"Bẩm vương gia, lúc ấy tổng cộng có ba người chạy thoát, bắt được bốn người sống, một người còn lại mất mạng tại chỗ." Hắc Đạc nói, "Thuộc hạ đem mấy thích khách lúc ấy mang về trong trang để thẩm vấn, nhưng mà đi được nửa đường thì bốn người cũng phát độc mà mất mạng."
Mắt sáng của Lý Triệt híp lại, trong lòng tức giận vô cùng, lập kế hoạch hành thích, độc phát mà chết, Diêm Vương các rốt cuộc là nghe theo chỉ thị của người nào!
"Vương Gia, lúc ấy sau khi người vào Nhu Thủy các thì liền có người tới thông báo nói là nảy ra xung đột, thần mang theo thị vệ đi xuống cũng gặp phải thích khách, thích khách hình như chính là thừa dịp loạn mà ra tay, kéo dài thời gian, người dưới lầu hoảng sợ chạy trốn tứ phía, chúng thần bởi vì không dám đả thương người vô tội chỉ có thể cùng bọn họ khổ sở dây dưa. Mà Cửu hoàng tử trên lầu cũng bị ám sát, trong khoảng thời gian ngắn loạn không thể tách rời, chờ lúc thần xử lý tốt chuyện bên kia chạy đến mới biết Vương Gia bị nhiều người vây công như vậy." Hắc Đạc tự trách nói.
Lý Triệt bứt lá trên cành cây bên đường xuống, "Tiểu Cửu cũng bị ám sát?"
"Dạ." Hắc Đạc gật đầu một cái, " Khi đó Cửu hoàng tử đúng là bị ám sát, chỉ là hai nha hoàn kia thế mà lại cũng có võ công trong người, cộng thêm sau lại có một nữ tử hồng y ra tay cứu, thị vệ bên người cũng không ít, cho nên mới không bị thương."
"Thân phận của mấy hắc y nhân đến sau ngươi có thể tra rõ hay không?" Lý Triệt nhớ tới mấy hắc y nhân đã ra tay cứu trợ, bọn họ là người ai?
Hắc Đạc lắc đầu một cái, "Mấy hắc y nhân kia thuộc hạ thật sự không có chút đầu mối nào, không biết bọn họ vì gì mà ra tay cứu Vương Gia."
Cứu hắn? Lý Triệt nhớ lại cảnh tượng sau khi Ngộ Không bị thương thì mấy người kia mới cuống quít chạy tới, bọn họ thật sự là tới cứu hắn sao.
"Hắc Đạc." Trong mắt Lý Triệt thoáng qua tia u ám, "Ngươi đi xuống trước đi."
Hắc Đạc đáp một tiếng liền lui xuống, chỉ để lại Lý Triệt nhìn cây xanh sum xuê thật lâu cũng không thấy nhúc nhích.
* * *
Lâm Lập Hạ có chút hoang mang nhìn căn phòng trước mắt, nơi này là nơi nào, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
"Lập Hạ, mau dậy đi, hôm nay bà dẫn con đến trường học báo danh."
Lâm Lập Hạ nhíu nhíu mày, đang gọi nàng sao?
Lúc này có giọng trẻ con tiếp lời, "Bà nội, tự con đi là được rồi."
Lâm Lập Hạ nhức đầu gõ gõ đầu mình, người vừa gọi "Lập Hạ" kia là ai, đứa bé kia là ai?
"Lập Hạ ngoan, bà nội dẫn con đi."
Bà nội? Lâm Lập Hạ nghe vậy sững sờ một chút, nàng nhìn lại căn phòng trước mắt một lần nữa, đây, đây hình như là phòng cũ của nàng ở huyện Y lúc còn bé? Nàng kích động muốn đẩy cửa ra, lại phát hiện thân thể của mình xuyên thẳng qua cánh cửa.
Lâm Lập Hạ ngơ ngác nhìn tay của mình, sao lại như vậy...
"Bà nội, hôm nay bà ở nhà nghỉ ngơi đi, con tự đi được, con đã lớn rồi!" Một bé gái cột tóc đuôi ngựa dụi mắt đi ra, lầm bầm nói.
Sau khi ra ngoài thì nghe thấy bà nội răn dạy, "Đứa bé mới mấy tuổi mà đã nói mình lớn rồi, thay quần áo nhanh lên một chút."
Bé gái không để ý đến lời nói của bà nội mà là bê cái ghế đến đỡ bà ngồi xuống, "Bà nội bà ngồi xuống đi, tự con đi được."
Thì ra là trên đùi bà nội đang quấn đầy băng vải.
Lâm Lập Hạ bưng kín miệng mình ngăn tiếng khóc bật ra, trong mắt lại lăn xuống từng giọt nước mắt.
Đây là nàng, nàng lúc mười một tuổi.
Vết thương trên đùi bà nội là do lúc chẻ củi không cẩn thận bổ vào, nàng lúc ấy đang ở bên cạnh xem, nhìn máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương dữ tợn. Nàng ngây ngốc ngây ngẩn cả người, không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho đến khi bà nội lớn tiếng gọi ông nội đang ở trong phòng ra.
Sau đó nàng một mực nghĩ tới cảm giác của bà nội, vết thương sâu như vậy, vậy có phải rất đau rất đau rất đau hay không? Mỗi lần nghĩ tới đây nàng cũng cảm thấy tim một mực run rẩy, cả người rét run.
Khi đó nàng sợ, sợ bà nội bị thương như vậy thì sẽ chết sao?
Che miệng vẫn rỉ ra tiếng khóc, Lâm Lập Hạ nghĩ tới, nàng xuyên vào một người cùng tên ở Vương Triều Đại Minh, gặp phải rất nhiều người kỳ quái, rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nàng bị người đâm một kiếm, sau đó linh hồn lại trở về nơi này.
Nếu như một đứa bé ngã đau, không ai nhìn thấy, nó sẽ tự mình đứng lên, phủi phủi đầu gối, nhưng một khi người vì mình mà đau lòng tới, nước mắt sẽ từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lâm Lập Hạ cảm thấy mình đau lòng không chịu nổi, nàng muốn nhào vào trong ngực bà nội nói cho bà biết mình gặp chuyện gì, nàng nghĩ muốn bà nội già nua vỗ tay mình an ủi, nhưng mà, nhưng mà…
"Bà nội..."
Tại sao bà không thấy con... Con là Lập Hạ đây, Lập Hạ ở chỗ này, Lập Hạ rất nhớ người...
Lâm Lập Hạ khóc muốn ngất xỉu ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt lại bắt đầu một mảnh tăm tối...
* * *
Không biết qua bao lâu, Lâm Lập Hạ trên giường rốt cuộc giật giật mí mắt, cuối cùng run rẩy mở mắt ra.
Nàng nhìn chăm chú vào màn lụa giường lớn trước mắt, bên môi gợn lên một nụ cười khổ, thì ra chỉ là mộng.
Lúc này một giọng nữ dịu dàng mềm mại vang lên: "Cô nương, ngươi đã tỉnh?"
Lý Triệt ở một bên nhíu chặt mày nhìn người nằm trên giường, đáy lòng chẳng biết tại sao co rút một phen.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải đã nói là không sao sao?" Hắn trầm thấp mở miệng, mơ hồ mang theo tức giận.
Sau lưng, đại phu khom thấp người nói, "Bẩm vương gia, thương thế của vị cô nương này quả thật đã không còn gì đáng ngại, về phần tại sao nàng còn hôn mê bất tỉnh, lão phu thật sự không biết."
Lý Triệt xoay người một cái ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn uống một hớp trà cố gắng hít thở bình ổn cảm giác nóng nảy không hiểu trong lòng mình nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì, trong cơn tức giận hắn nặng nề buông ly trà xuống, "Tất cả đều ra ngoài cho ta!"
Nha hoàn cùng đại phu bên trong phòng bị dọa sợ cả người run run, cuối cùng cung kính lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Triệt, hắn đứng dậy thong thả bước đến, cuối cùng đi tới bên giường ngồi xuống.
Trên giường, sắc mặt của thiếu nữ vô cùng tái nhợt, nước mắt làm ướt sợi tóc hai bên.
Bàn tay của Lý Triệt chạm lên gương mặt của nàng, dịu dàng thay nàng lau đi nước mắt, trong mắt mang theo sự thương tiếc trước nay chưa từng có.
Hắn nhớ tới câu nói của nàng trước khi hôn mê, nhất thời không khỏi quên mất sầu lo mà bật cười, khó trách nàng không thừa nhận mình là Ngộ Không, thì ra là sợ phiền toái. Hắn đúng là một phiền toái, mà lần này vừa hay nàng lại cứu hắn.
Trên mặt Lý Triệt mang theo suy nghĩ sâu xa, khóe môi hơi nhếch lên. Tích thủy chi ân đem dũng tuyền tương báo (chịu ân một giọt nước đem suối tuôn báo đáp), không phải sao?
Lúc này đôi môi của thiếu nữ hơi mở, hình như nói cái gì.
Lý Triệt vội vàng cúi người xuống, nhưng lại không thể nghe rõ nàng nói cái gì, lúc nhìn nàng lại phát hiện nước mắt nàng chảy gấp hơn, giờ phút này nàng không có một tia nhàn nhã tự tại như bình thường, mà so với nữ tử bình thường càng yếu ớt hơn.
Hắn thưởng thức nữ tử ở trước mặt hắn thông tuệ nói khéo như rót, nhưng người nhu nhược trước mắt này cũng làm hắn không thể dời mắt.
"Thác..." Trong miệng Lâm Lập Hạ rốt cuộc cũng phun ra một chữ rõ ràng.
Sắc mặt Lý Triệt vốn nhu hòa sau khi nghe thấy chữ này liền lạnh xuống, Thác?
Thác là ai.
Lý Triệt đưa tay nắm lấy bàn tay Lâm Lập Hạ đặt ở bên ngoài chăn, nắm thật chặt.
Ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên.
"Vương Gia?" Giọng nữ mềm mại vang lên.
Lý Triệt không buông tay của mình ra mà vẫn duy trì tư thế kia như cũ, nhàn nhạt trả lời một câu, "Vào đi."
Cửa bị đẩy mở, tiếp đó một nữ tử mặc y phục trắng đi vào, nhìn diện mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cũng là thanh nhã hiếm có. Nàng đem khay trong tay mình bỏ lên bàn, đi tới bên người Lý Triệt, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của hắn, "Vương Gia không cần phải lo lắng, không phải đại phu đã nói rồi sao, vị cô nương này không có chuyện gì."
Chân mày nhíu chặt của Lý Triệt buông lỏng một chút, "Úc nương, nàng vẫn rơi lệ không ngừng, đây là vì sao?"
Úc nương liếc mắt nhìn thiếu nữ trên giường nói, "Có lẽ là nằm mơ thấy chuyện đau lòng mà thôi."
Lý Triệt nghe vậy tâm tình càng thêm tích tụ, đau lòng, vì cái người tên Thác kia sao?!
"Vương Gia, " Úc nương ôn hòa mở miệng, "Vị cô nương này đến lúc cần phải uống thuốc rồi."
Cả người Lý Triệt vẫn không động chút nào, "Bưng thuốc đến, để ta đút nàng uống đi."
Lần trước lúc hắn bị thương vẫn là nàng chăm sóc hắn, lần này nàng vì cứu hắn mà bị thương, hắn hình như luôn luôn thiếu nàng.
Úc nương nghe vậy hơi sững sờ, sau đó dịu dàng nở nụ cười, xem ra Vương Gia đối với vị cô nương này thả chút tâm tư đây. Nàng nghe lời bưng thuốc tới đưa cho Lý Triệt, Lý Triệt đỡ Lâm Lập Hạ dậy nằm ở trong ngực của mình, cầm thìa đút.
Lâm Lập Hạ cũng coi như phối hợp, mặc dù hôn mê nhưng vẫn khẽ mở miệng uống vào từng hớp từng hớp, chỉ là bên môi vẫn có chút nước thuốc chảy xuống.
Úc nương bên cạnh thấy thế lấy khăn thêu ra muốn lau giúp nàng, lại thấy Lý Triệt trước một bước dùng tay áo dịu dàng thay nàng lau. Trong lòng Úc nương xẹt qua tia khổ sở, nhưng mặt khác lại tự an ủi, Vương Gia cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ cần người ở bên cạnh hắn lâu nhất chính là mình, những thứ này có tính là gì?
Rốt cuộc một chén thuốc cũng thấy đáy, Lý Triệt đem chén không đưa cho Úc nương, lại cẩn thận đem Lâm Lập Hạ thả lên trên giường, cẩn thận giúp nàng đắp lại chăn mỏng.
"Vương Gia." Lúc này Hắc Đạc xuất hiện ở cửa.
Lý Triệt đứng dậy nói với Úc nương, "Nàng ở lại chỗ này chăm sóc nàng ấy cho thật tốt, tỉnh lại lập tức phái người nói cho ta biết."
Úc nương gật đầu một cái.
Lý Triệt xoay người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Úc nương cùng Lâm Lập Hạ hôn mê trên giường.
Úc nương cúi người xuống cẩn thận quan sát Lâm Lập Hạ, qua một hồi lâu nàng mới vẻ mặt dịu dàng đứng lên, dường như căn bản chưa từng có ý nghĩ lo lắng như vừa rồi.
* * *
"Sao rồi?" Lý Triệt sải bước bước từng bước, hỏi Hắc Đạc sau lưng.
"Bẩm vương gia, lúc ấy tổng cộng có ba người chạy thoát, bắt được bốn người sống, một người còn lại mất mạng tại chỗ." Hắc Đạc nói, "Thuộc hạ đem mấy thích khách lúc ấy mang về trong trang để thẩm vấn, nhưng mà đi được nửa đường thì bốn người cũng phát độc mà mất mạng."
Mắt sáng của Lý Triệt híp lại, trong lòng tức giận vô cùng, lập kế hoạch hành thích, độc phát mà chết, Diêm Vương các rốt cuộc là nghe theo chỉ thị của người nào!
"Vương Gia, lúc ấy sau khi người vào Nhu Thủy các thì liền có người tới thông báo nói là nảy ra xung đột, thần mang theo thị vệ đi xuống cũng gặp phải thích khách, thích khách hình như chính là thừa dịp loạn mà ra tay, kéo dài thời gian, người dưới lầu hoảng sợ chạy trốn tứ phía, chúng thần bởi vì không dám đả thương người vô tội chỉ có thể cùng bọn họ khổ sở dây dưa. Mà Cửu hoàng tử trên lầu cũng bị ám sát, trong khoảng thời gian ngắn loạn không thể tách rời, chờ lúc thần xử lý tốt chuyện bên kia chạy đến mới biết Vương Gia bị nhiều người vây công như vậy." Hắc Đạc tự trách nói.
Lý Triệt bứt lá trên cành cây bên đường xuống, "Tiểu Cửu cũng bị ám sát?"
"Dạ." Hắc Đạc gật đầu một cái, " Khi đó Cửu hoàng tử đúng là bị ám sát, chỉ là hai nha hoàn kia thế mà lại cũng có võ công trong người, cộng thêm sau lại có một nữ tử hồng y ra tay cứu, thị vệ bên người cũng không ít, cho nên mới không bị thương."
"Thân phận của mấy hắc y nhân đến sau ngươi có thể tra rõ hay không?" Lý Triệt nhớ tới mấy hắc y nhân đã ra tay cứu trợ, bọn họ là người ai?
Hắc Đạc lắc đầu một cái, "Mấy hắc y nhân kia thuộc hạ thật sự không có chút đầu mối nào, không biết bọn họ vì gì mà ra tay cứu Vương Gia."
Cứu hắn? Lý Triệt nhớ lại cảnh tượng sau khi Ngộ Không bị thương thì mấy người kia mới cuống quít chạy tới, bọn họ thật sự là tới cứu hắn sao.
"Hắc Đạc." Trong mắt Lý Triệt thoáng qua tia u ám, "Ngươi đi xuống trước đi."
Hắc Đạc đáp một tiếng liền lui xuống, chỉ để lại Lý Triệt nhìn cây xanh sum xuê thật lâu cũng không thấy nhúc nhích.
* * *
Lâm Lập Hạ có chút hoang mang nhìn căn phòng trước mắt, nơi này là nơi nào, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
"Lập Hạ, mau dậy đi, hôm nay bà dẫn con đến trường học báo danh."
Lâm Lập Hạ nhíu nhíu mày, đang gọi nàng sao?
Lúc này có giọng trẻ con tiếp lời, "Bà nội, tự con đi là được rồi."
Lâm Lập Hạ nhức đầu gõ gõ đầu mình, người vừa gọi "Lập Hạ" kia là ai, đứa bé kia là ai?
"Lập Hạ ngoan, bà nội dẫn con đi."
Bà nội? Lâm Lập Hạ nghe vậy sững sờ một chút, nàng nhìn lại căn phòng trước mắt một lần nữa, đây, đây hình như là phòng cũ của nàng ở huyện Y lúc còn bé? Nàng kích động muốn đẩy cửa ra, lại phát hiện thân thể của mình xuyên thẳng qua cánh cửa.
Lâm Lập Hạ ngơ ngác nhìn tay của mình, sao lại như vậy...
"Bà nội, hôm nay bà ở nhà nghỉ ngơi đi, con tự đi được, con đã lớn rồi!" Một bé gái cột tóc đuôi ngựa dụi mắt đi ra, lầm bầm nói.
Sau khi ra ngoài thì nghe thấy bà nội răn dạy, "Đứa bé mới mấy tuổi mà đã nói mình lớn rồi, thay quần áo nhanh lên một chút."
Bé gái không để ý đến lời nói của bà nội mà là bê cái ghế đến đỡ bà ngồi xuống, "Bà nội bà ngồi xuống đi, tự con đi được."
Thì ra là trên đùi bà nội đang quấn đầy băng vải.
Lâm Lập Hạ bưng kín miệng mình ngăn tiếng khóc bật ra, trong mắt lại lăn xuống từng giọt nước mắt.
Đây là nàng, nàng lúc mười một tuổi.
Vết thương trên đùi bà nội là do lúc chẻ củi không cẩn thận bổ vào, nàng lúc ấy đang ở bên cạnh xem, nhìn máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương dữ tợn. Nàng ngây ngốc ngây ngẩn cả người, không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho đến khi bà nội lớn tiếng gọi ông nội đang ở trong phòng ra.
Sau đó nàng một mực nghĩ tới cảm giác của bà nội, vết thương sâu như vậy, vậy có phải rất đau rất đau rất đau hay không? Mỗi lần nghĩ tới đây nàng cũng cảm thấy tim một mực run rẩy, cả người rét run.
Khi đó nàng sợ, sợ bà nội bị thương như vậy thì sẽ chết sao?
Che miệng vẫn rỉ ra tiếng khóc, Lâm Lập Hạ nghĩ tới, nàng xuyên vào một người cùng tên ở Vương Triều Đại Minh, gặp phải rất nhiều người kỳ quái, rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nàng bị người đâm một kiếm, sau đó linh hồn lại trở về nơi này.
Nếu như một đứa bé ngã đau, không ai nhìn thấy, nó sẽ tự mình đứng lên, phủi phủi đầu gối, nhưng một khi người vì mình mà đau lòng tới, nước mắt sẽ từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lâm Lập Hạ cảm thấy mình đau lòng không chịu nổi, nàng muốn nhào vào trong ngực bà nội nói cho bà biết mình gặp chuyện gì, nàng nghĩ muốn bà nội già nua vỗ tay mình an ủi, nhưng mà, nhưng mà…
"Bà nội..."
Tại sao bà không thấy con... Con là Lập Hạ đây, Lập Hạ ở chỗ này, Lập Hạ rất nhớ người...
Lâm Lập Hạ khóc muốn ngất xỉu ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt lại bắt đầu một mảnh tăm tối...
* * *
Không biết qua bao lâu, Lâm Lập Hạ trên giường rốt cuộc giật giật mí mắt, cuối cùng run rẩy mở mắt ra.
Nàng nhìn chăm chú vào màn lụa giường lớn trước mắt, bên môi gợn lên một nụ cười khổ, thì ra chỉ là mộng.
Lúc này một giọng nữ dịu dàng mềm mại vang lên: "Cô nương, ngươi đã tỉnh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.