Chương 48: Tâm kết, ngàn kết
Thiên Hạ Vô Bệnh
27/01/2016
Mạc Tử Huyền nói mình có việc bận, Lâm Lập Hạ cũng không phải là người không hiểu chuyện, nếu hắn nói như vậy, được thôi, nàng an phận không đi tìm hắn.
Sau đó, một ngày, hai ngày, ba ngày... Bảy ngày.
Lâm Lập Hạ nhàm chán tính toán lên giấy, toàn bộ là 168 giờ, 10.080 phút, 604.800 giây, thời gian hai người ở chung không vượt qua mười phút.
Cái này, đều là lúc hai người gặp nhau trên hành lang.
Mạc Tử Huyền vẫn mang nụ cười ôn hòa, nhưng trong nụ cười kia lại tràn đầy xa cách, Lâm Lập Hạ không hiểu nổi, có chuyện gì xảy ra rồi hả?
"Tử Huyền huynh…" Lâm Lập Hạ còn chưa nói hết, Mạc Tử Huyền liền nhìn nàng vô cùng dịu dàng cười nhẹ một tiếng.
"Giản Chi, thật là trùng hợp, ta cũng đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút." Mạc Tử Huyền nhẹ giọng nói ra.
"À?" Lâm Lập Hạ buồn bực đáp một tiếng, ý là nàng đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi sao? "Vậy Tử Huyền đi nghỉ ngơi đi."
Mạc Tử Huyền gật đầu với nàng, "Vậy ta đi trước."
Dứt lời bước đi, Lâm Lập Hạ chỉ có thể nhìn hắn lướt qua người mình.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Lập Hạ ỉu xìu, trước đừng nói quan hệ giữa hai người bọn họ vốn hòa hợp, đêm hôm đó tốt xấu gì nàng cũng coi như là sưởi ấm cho hắn, sao hắn lại trở nên lạnh nhạt như vậy rồi hả?
Nam nhân thật là một loại sinh vật kỳ quái. Lâm Lập Hạ buồn bực suy nghĩ.
Bên kia Mạc Tử Huyền vừa trở về phòng thì nụ cười trên mặt đã không thấy bóng dáng nữa, hắn ngồi vào bàn rót cho mình một ly trà, đưa đến bên môi nhưng lại cũng không uống.
Nhìn cái bóng của chính mình trong ly trà thì chán ghét nhíu mày rậm lại.
Đúng, chán ghét.
Hắn cảm thấy chán ghét với bản thân thế này.
Hắn là Tứ hoàng tử của Đại Minh Vương Triều, Lý Huyền hoàn mỹ không có khuyết điểm, nhưng ác mộng hôm đó lại nói cho hắn biết, hắn không phải.
Hắn không hề hoàn mỹ, hắn có một tuổi thơ không chịu nổi, mẫu phi ruột của hắn coi hắn như công cụ để tranh sủng, mỗi lúc không vui liền đánh chửi.
Hắn trong trí nhớ luôn luôn cất tiếng khóc lóc bất lực, nhớ rõ uất ức cùng nhẫn nại, nhớ rõ ở những nơi không nhìn thấy trên người có rất nhiều vết thương.
Hắn nhớ mình cố gắng muốn có được một câu khích lệ của mẫu phi lại chỉ nhận được những lời châm chọc khiêu khích, hắn nhớ bởi vì mình không đủ xuất sắc làm mẫu phi không ngừng đánh chửi, hắn nhớ bản thân bởi vì mềm yếu uất ức mà rơi nước mắt.
Hắn nhớ khi thấy Cửu hoàng đệ cùng hoàng hậu vô cùng thân thiết thì cảm thấy hâm mộ chua cay, nhớ rõ bản thân bất lực cô độc trơ trọi một mình.
Hắn còn nhớ rõ ngày hôm đó, trong cung điện chảy đầy máu tươi.
Đỏ, tất cả đều là màu đỏ.
Hôm đó mẫu phi nổi cơn điên, lại thật sự muốn giết chết hắn, hắn sáu tuổi rốt cuộc biết vùng dậy đấu tranh, hắn cuống quít nhặt con dao găm mẫu phi làm rơi xuống lên muốn bảo vệ mình, lại không ngờ rằng mẫu phi dẫm lên nước trà trên đất bị trượt ngã thẳng vào người hắn, dao găm vững vàng đâm vào lồng ngực mẫu phi.
Hắn sợ hãi rúc vào góc tường, cất giọng thét lên, nhưng ngày ấy, bên trong tẩm cung không có một ai.
Hắn cùng với thi thể của mẫu phi đợi một ngày, mẫu phi trợn trừng hai mắt, trong con ngươi tràn đầy vẻ không cam lòng.
Lạnh, hắn cảm thấy lạnh từ tận đáy lòng.
Ngày thứ hai, cung nữ trong cung cuối cùng cũng phát hiện thảm trạng trong điện, tỷ tỷ của mẫu phi là Thần Phi chạy tới ôm lấy hắn, tự động xử lý thảm kịch.
Một ngày sau, những cung nữ thái giám nhìn thấy thảm trạng trong cung điện ngày đó toàn bộ đều ly kỳ mất tích hoặc đã chết.
Ba ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, Thanh phi bị đày vào lãnh cung ở trong tẩm cung tự vẫn bỏ mình.
Bảy ngày sau, Tứ hoàng tử Lý Huyền được gửi cho Thần Phi nương nương nuôi dưỡng.
Chưa tới tám năm, mỹ danh của Tứ hoàng tử Lý Huyền truyền khắp triều đình.
Hắn gặp được Dịch Giản Chi có một nụ cười trong sáng, từ trong thâm tâm hắn vô cùng hâm mộ nụ cười trong sáng cùng tính cách cởi mở, bởi vì đó cũng khát vọng không bao giờ có được của hắn.
Nhưng chuyện đêm đó lại nhắc nhở hắn, hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng, nội tâm của hắn âm u không chịu nổi, mà nàng lại rực rõ như ánh mặt trời =.
Yếu ớt của hắn không hề che giấu mà biểu hiện ở trước mặt nàng, □ trắng trợn, một cách hổ thẹn lấy được đồng tình của nàng.
Hắn thờ ơ nhìn sự nhơ nhớp của bản thân hòa toàn đối lập với sự thẳng thắn chính trực của nàng, trong lòng như có ma quỷ đang hung hăng gặm cắn tim hắn.
Nàng ấy như vậy, làm hắn càng tiếp cận lại càng thưởng thức, lại thấy sự u ám của mình àm càng ngày càng cảm thấy tự ti.
Hắn là tội nhân, vĩnh viễn không rửa sạch được tội ác.
Hắn giết chính mẫu phi của mình.
Mạc Tử Huyền dùng sức siết chặt ly trà trong tay, trên tay nổi gân xanh, có thể thấy được hắn kiềm chế cảm xúc của bản thân đến cực điểm.
"Cốc cốc cốc." Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ.
Mắt phượng của Mạc Tử Huyền chuyển một cái, cùi đầu hỏi, "Ai?"
"Mạc Tử Huyền, là ta." Âm thanh thanh thúy truyền đến.
Mạc Tử Huyền nhíu mày, Dịch Giản Chi? "Mời vào."
Cửa bị người thô bạo mở ra, tiếp đó Dịch Giản Chi mang vẻ mặt tức giận xuất hiện trong tầm mắt của Mạc Tử Huyền.
Mạc Tử Huyền che giấu cảm xúc của bản thân nhìn về phía nàng, ai lại chọc giận nàng rồi sao?
"Mạc Tử Huyền." Lâm Lập Hạ kêu lên cả tên cả họ.
"Giản Chi?" Mạc Tử Huyền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Giản Chi tức giận, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lại quên mất ý muốn duy trì lạnh nhạt của mình.
"Huynh!" Lâm Lập Hạ vô cùng vô lễ chỉ ngón trỏ vào Mạc Tử Huyền, "Cái người này nhỏ mọn vừa thôi chứ."
Mạc Tử Huyền kinh ngạc khẽ nhếch môi mỏng, nhỏ mọn?
Lâm Lập Hạ giận dữ thu tay về, "Ta vẫn thắc mắc những ngày qua tại sao huynh lại lạnh nhạt với ta như vậy, thì ra là bởi vì chuyện đêm hôm đó hả?"
Mạc Tử Huyền không ngờ nàng lại trực tiếp như vậy, dù là tâm tư cửu khúc bát loan như hắn cũng không biết trả lời thế nào.
Lâm Lập Hạ cũng không đợi câu trả lời của hắn đã nói, "Không phải là ta không cẩn nhìn thấy bộ dáng đáng thương của huynh sao, không phải là ta xuất phát từ lòng đồng cảm mà an ủi huynh một chút sao, không phải là chủ nghĩa đại nam tử nhàm chán trong lòng huynh quấy phá sao."
"Không phải là bộ dạng mất mặt của huynh bị nữ tử như ta nhìn thấy sao?!"
Mặt chuỗi "Không phải là" cấp tốc tới như mưa nặng hạt, lần này Mạc Tử Huyền thật sự không biết phải nói gì rồi, Dịch Giản Chi nói trắng ra, tuyệt không kiêng dè, cũng không có chút khách khí nào.
Lâm Lập Hạ đi vào vỗ mạnh lên mặt bàn một cái!"Mạc Tử Huyền, ta nói cho huynh biết, cho dù ta đồng tình huynh thì làm sao, đó cũng chỉ là huynh đêm hôm đó mà không phải huynh bây giờ, huynh có cần phải nhăn nhăn nhó nhó với ta như vậy không, cho dù ta là một nữ tử, từ đáy lòng ta cũng cảm thấy xem thường huynh."
"Tốt lắm, xong rồi, về đây!"
Lâm Lập Hạ hất đầu, cực kỳ thần tốc xoay người rời đi muốn để lại cho Mạc Tử Huyền một bóng lưng tiêu sái, sau đó, bước đi quá nhanh, sau đó, đầu ngẩng quá cao, sau đó...
"Bùm!"
Sau đó, mỗ nào đó đã bị trượt chân vấp lên bậc cửa.
Hơn nữa còn là hoa hoa lệ lệ ngã sấp trên mặt đất.
Lâm Lập Hạ mất mặt đưa tay che kín mặt của mình, tình huống này là thế nào vậy, sau khi nàng về phòng suy nghĩ thông suốt lý do tức giận với Mạc Tử Huyền, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ ra phương pháp như vậy.
Mạc Tử Huyền nhìn một cái cũng biết tuyệt đối là thuộc kiểu người thâm trầm, chuyện gì cũng giữ trong lòng để nó hư thối mới thôi, biện pháp đối phó với kiểu người như vậy cũng đơn giản, hắn thâm trầm hắn nội liễm, được, ta đây liền trực tiếp hùng hùng hổ hổ, một ngọn lửa mạnh đốt đến khi nào ngươi trở nên sáng sửa mới thôi.
Nhưng mà, nhưng mà nàng trăm tính vạn tính cũng không tính đến một kết cục như vậy!
Vốn là nàng phải nổi giận đùng đùng trở lại phòng, mà Mạc Tử Huyền nhìn bóng lưng nàng rời đi mà suy nghĩ kiểm điểm, sau đó ngày hôm sau Mạc Tử Huyền sẽ chủ động tới quyến rũ nàng, nàng liền vênh mặt tự mãn, mấy ngày nữa vẻ mặt nàng mới hơi ôn hoà, cuối cùng, hai người hòa thuận như lúc ban đầu.
Nhưng mà bây giờ...
Lâm Lập Hạ mang một gương mặt đau khổ, bi kịch, đây tuyệt đối là bi kịch, nàng thế mà lại quên "Tưởng tượng luôn tốt đẹp" !
"Ha ha ha."
Tiếng cười trầm thấp dịu dàng truyền đến, Lâm Lập Hạ dựng lỗ tai lên, Hả? Nàng ngẩng đầu lên, lại thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đang đưa đến trước mặt của mình.
Mạc Tử Huyền nén cười nhìn nữ tử mất mặt trước mắt, cảm xúc tối tăm vừa rồi trở thành hư không, Dịch Giản Chi này thật quá buồn cười rồi.
Sau khi Lâm Lập Hạ nhìn thấy nụ cười của hắn thì sững sờ một chút, tiếp đó lập tức phản ứng lại vỗ bàn tay của hắn một cái thật mạnh, "Cười cười cười, cười cái gì mà cười! Bản thiếu gia ta đang tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!" Nói xong nặng nề hất đầu lên.
Mạc Tử Huyền cầm lấy tay của nàng kéo nàng lên, "Tiểu Huyền Tử ở chỗ này cho thiếu gia trị tội."
Hắn vô cùng ưu nhã phối hợp với nàng, làm nàng không khỏi kinh ngạc thái độ thay đổi nhanh chóng của hắn.
Đáy lòng nàng thở phào một cái, ném chút mặt mũi thì tính là gì, chỉ cần hắn không sao là được rồi?
Lâm Lập Hạ sang sảng vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Huyền, "Đã như vậy, bản thiếu gia tạm tha cho ngươi, nhưng mà vẫn phải phạt, ừ, đúng, trong khoảng thời gian này ngươi phải tiếp tục dẫn ta đi vui đùa."
Trong mắt phượng của Mạc Tử Huyền thoáng qua ánh sáng, môi mỏng cong thành một độ cong duyên dáng, "Tuân lệnh, thiếu gia."
Rối rắm trong lòng của hắn kể từ lúc thiếu nữ này cố ý nổi giận với hắn, giả bộ anh tuấn rời đi lại bịch bịch té ngã trên đất thì ầm ầm tan rã.
Người như vậy, bảo hắn tỏ ra xa lạ kiểu gì đây?
Hắn chán ghét vẫn luôn là chính hắn.
* * *
Năm ngày sau.
"Giản Chi." Mạc Tử Huyền gọi Lâm Lập Hạ vừa muốn xuống lầu lại, "Ta có chuyện muốn nói với huynh."
"Hả?" Lâm Lập Hạ xoay người sang chờ Mạc Tử Huyền đi tới bên cạnh nàng, "Chuyện gì?"
"Ta sợ là không thể cùng Giản Chi du ngoạn nữa." Mạc Tử Huyền cười nhạt, "Trong nhà gửi thư nói gia mẫu bệnh nặng, ta phải hồi kinh một chuyến."
"Như vậy à, đó cũng là chuyện không có cách nào khác, vậy thì sau này gặp lại." Lâm Lập Hạ sáng tỏ nói, "Chỉ là không biết lúc nào thì mới có cơ hội có thể gặp lại lần nữa."
Ánh sáng trong mắt phượng Mạc Tử Huyền xoay chuyển, môi mỏng hơi cong lên, "Yên tâm, sẽ có."
* * *
Hàng Châu, một tháng sau.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Người chưa tới tiếng đã tới trước, không phải Mạch Tuệ thì là ai?
Lâm Lập Hạ đang chơi với con chim nhỏ mình vừa mua được bên Tây Hồ i, nghe vậy nhíu mày, "Ta nói này Mạch Tuệ, là trên trời rơi xuống mưa vàng hay là trên mặt đất trải bạc hả?"
"Không, không phải!" Mạch Tuệ chạy gấp thở hồng hộc, nuốt nước miếng một cái tiếp tục nói, "Đúng, là có thư của lão gia!"
Lâm Lập Hạ dừng động tác trên tay lại, hoài nghi nhìn Mạch Tuệ một chút, Lâm Viễn Sơn?
Sau đó, một ngày, hai ngày, ba ngày... Bảy ngày.
Lâm Lập Hạ nhàm chán tính toán lên giấy, toàn bộ là 168 giờ, 10.080 phút, 604.800 giây, thời gian hai người ở chung không vượt qua mười phút.
Cái này, đều là lúc hai người gặp nhau trên hành lang.
Mạc Tử Huyền vẫn mang nụ cười ôn hòa, nhưng trong nụ cười kia lại tràn đầy xa cách, Lâm Lập Hạ không hiểu nổi, có chuyện gì xảy ra rồi hả?
"Tử Huyền huynh…" Lâm Lập Hạ còn chưa nói hết, Mạc Tử Huyền liền nhìn nàng vô cùng dịu dàng cười nhẹ một tiếng.
"Giản Chi, thật là trùng hợp, ta cũng đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút." Mạc Tử Huyền nhẹ giọng nói ra.
"À?" Lâm Lập Hạ buồn bực đáp một tiếng, ý là nàng đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi sao? "Vậy Tử Huyền đi nghỉ ngơi đi."
Mạc Tử Huyền gật đầu với nàng, "Vậy ta đi trước."
Dứt lời bước đi, Lâm Lập Hạ chỉ có thể nhìn hắn lướt qua người mình.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Lập Hạ ỉu xìu, trước đừng nói quan hệ giữa hai người bọn họ vốn hòa hợp, đêm hôm đó tốt xấu gì nàng cũng coi như là sưởi ấm cho hắn, sao hắn lại trở nên lạnh nhạt như vậy rồi hả?
Nam nhân thật là một loại sinh vật kỳ quái. Lâm Lập Hạ buồn bực suy nghĩ.
Bên kia Mạc Tử Huyền vừa trở về phòng thì nụ cười trên mặt đã không thấy bóng dáng nữa, hắn ngồi vào bàn rót cho mình một ly trà, đưa đến bên môi nhưng lại cũng không uống.
Nhìn cái bóng của chính mình trong ly trà thì chán ghét nhíu mày rậm lại.
Đúng, chán ghét.
Hắn cảm thấy chán ghét với bản thân thế này.
Hắn là Tứ hoàng tử của Đại Minh Vương Triều, Lý Huyền hoàn mỹ không có khuyết điểm, nhưng ác mộng hôm đó lại nói cho hắn biết, hắn không phải.
Hắn không hề hoàn mỹ, hắn có một tuổi thơ không chịu nổi, mẫu phi ruột của hắn coi hắn như công cụ để tranh sủng, mỗi lúc không vui liền đánh chửi.
Hắn trong trí nhớ luôn luôn cất tiếng khóc lóc bất lực, nhớ rõ uất ức cùng nhẫn nại, nhớ rõ ở những nơi không nhìn thấy trên người có rất nhiều vết thương.
Hắn nhớ mình cố gắng muốn có được một câu khích lệ của mẫu phi lại chỉ nhận được những lời châm chọc khiêu khích, hắn nhớ bởi vì mình không đủ xuất sắc làm mẫu phi không ngừng đánh chửi, hắn nhớ bản thân bởi vì mềm yếu uất ức mà rơi nước mắt.
Hắn nhớ khi thấy Cửu hoàng đệ cùng hoàng hậu vô cùng thân thiết thì cảm thấy hâm mộ chua cay, nhớ rõ bản thân bất lực cô độc trơ trọi một mình.
Hắn còn nhớ rõ ngày hôm đó, trong cung điện chảy đầy máu tươi.
Đỏ, tất cả đều là màu đỏ.
Hôm đó mẫu phi nổi cơn điên, lại thật sự muốn giết chết hắn, hắn sáu tuổi rốt cuộc biết vùng dậy đấu tranh, hắn cuống quít nhặt con dao găm mẫu phi làm rơi xuống lên muốn bảo vệ mình, lại không ngờ rằng mẫu phi dẫm lên nước trà trên đất bị trượt ngã thẳng vào người hắn, dao găm vững vàng đâm vào lồng ngực mẫu phi.
Hắn sợ hãi rúc vào góc tường, cất giọng thét lên, nhưng ngày ấy, bên trong tẩm cung không có một ai.
Hắn cùng với thi thể của mẫu phi đợi một ngày, mẫu phi trợn trừng hai mắt, trong con ngươi tràn đầy vẻ không cam lòng.
Lạnh, hắn cảm thấy lạnh từ tận đáy lòng.
Ngày thứ hai, cung nữ trong cung cuối cùng cũng phát hiện thảm trạng trong điện, tỷ tỷ của mẫu phi là Thần Phi chạy tới ôm lấy hắn, tự động xử lý thảm kịch.
Một ngày sau, những cung nữ thái giám nhìn thấy thảm trạng trong cung điện ngày đó toàn bộ đều ly kỳ mất tích hoặc đã chết.
Ba ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, Thanh phi bị đày vào lãnh cung ở trong tẩm cung tự vẫn bỏ mình.
Bảy ngày sau, Tứ hoàng tử Lý Huyền được gửi cho Thần Phi nương nương nuôi dưỡng.
Chưa tới tám năm, mỹ danh của Tứ hoàng tử Lý Huyền truyền khắp triều đình.
Hắn gặp được Dịch Giản Chi có một nụ cười trong sáng, từ trong thâm tâm hắn vô cùng hâm mộ nụ cười trong sáng cùng tính cách cởi mở, bởi vì đó cũng khát vọng không bao giờ có được của hắn.
Nhưng chuyện đêm đó lại nhắc nhở hắn, hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng, nội tâm của hắn âm u không chịu nổi, mà nàng lại rực rõ như ánh mặt trời =.
Yếu ớt của hắn không hề che giấu mà biểu hiện ở trước mặt nàng, □ trắng trợn, một cách hổ thẹn lấy được đồng tình của nàng.
Hắn thờ ơ nhìn sự nhơ nhớp của bản thân hòa toàn đối lập với sự thẳng thắn chính trực của nàng, trong lòng như có ma quỷ đang hung hăng gặm cắn tim hắn.
Nàng ấy như vậy, làm hắn càng tiếp cận lại càng thưởng thức, lại thấy sự u ám của mình àm càng ngày càng cảm thấy tự ti.
Hắn là tội nhân, vĩnh viễn không rửa sạch được tội ác.
Hắn giết chính mẫu phi của mình.
Mạc Tử Huyền dùng sức siết chặt ly trà trong tay, trên tay nổi gân xanh, có thể thấy được hắn kiềm chế cảm xúc của bản thân đến cực điểm.
"Cốc cốc cốc." Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ.
Mắt phượng của Mạc Tử Huyền chuyển một cái, cùi đầu hỏi, "Ai?"
"Mạc Tử Huyền, là ta." Âm thanh thanh thúy truyền đến.
Mạc Tử Huyền nhíu mày, Dịch Giản Chi? "Mời vào."
Cửa bị người thô bạo mở ra, tiếp đó Dịch Giản Chi mang vẻ mặt tức giận xuất hiện trong tầm mắt của Mạc Tử Huyền.
Mạc Tử Huyền che giấu cảm xúc của bản thân nhìn về phía nàng, ai lại chọc giận nàng rồi sao?
"Mạc Tử Huyền." Lâm Lập Hạ kêu lên cả tên cả họ.
"Giản Chi?" Mạc Tử Huyền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Giản Chi tức giận, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lại quên mất ý muốn duy trì lạnh nhạt của mình.
"Huynh!" Lâm Lập Hạ vô cùng vô lễ chỉ ngón trỏ vào Mạc Tử Huyền, "Cái người này nhỏ mọn vừa thôi chứ."
Mạc Tử Huyền kinh ngạc khẽ nhếch môi mỏng, nhỏ mọn?
Lâm Lập Hạ giận dữ thu tay về, "Ta vẫn thắc mắc những ngày qua tại sao huynh lại lạnh nhạt với ta như vậy, thì ra là bởi vì chuyện đêm hôm đó hả?"
Mạc Tử Huyền không ngờ nàng lại trực tiếp như vậy, dù là tâm tư cửu khúc bát loan như hắn cũng không biết trả lời thế nào.
Lâm Lập Hạ cũng không đợi câu trả lời của hắn đã nói, "Không phải là ta không cẩn nhìn thấy bộ dáng đáng thương của huynh sao, không phải là ta xuất phát từ lòng đồng cảm mà an ủi huynh một chút sao, không phải là chủ nghĩa đại nam tử nhàm chán trong lòng huynh quấy phá sao."
"Không phải là bộ dạng mất mặt của huynh bị nữ tử như ta nhìn thấy sao?!"
Mặt chuỗi "Không phải là" cấp tốc tới như mưa nặng hạt, lần này Mạc Tử Huyền thật sự không biết phải nói gì rồi, Dịch Giản Chi nói trắng ra, tuyệt không kiêng dè, cũng không có chút khách khí nào.
Lâm Lập Hạ đi vào vỗ mạnh lên mặt bàn một cái!"Mạc Tử Huyền, ta nói cho huynh biết, cho dù ta đồng tình huynh thì làm sao, đó cũng chỉ là huynh đêm hôm đó mà không phải huynh bây giờ, huynh có cần phải nhăn nhăn nhó nhó với ta như vậy không, cho dù ta là một nữ tử, từ đáy lòng ta cũng cảm thấy xem thường huynh."
"Tốt lắm, xong rồi, về đây!"
Lâm Lập Hạ hất đầu, cực kỳ thần tốc xoay người rời đi muốn để lại cho Mạc Tử Huyền một bóng lưng tiêu sái, sau đó, bước đi quá nhanh, sau đó, đầu ngẩng quá cao, sau đó...
"Bùm!"
Sau đó, mỗ nào đó đã bị trượt chân vấp lên bậc cửa.
Hơn nữa còn là hoa hoa lệ lệ ngã sấp trên mặt đất.
Lâm Lập Hạ mất mặt đưa tay che kín mặt của mình, tình huống này là thế nào vậy, sau khi nàng về phòng suy nghĩ thông suốt lý do tức giận với Mạc Tử Huyền, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ ra phương pháp như vậy.
Mạc Tử Huyền nhìn một cái cũng biết tuyệt đối là thuộc kiểu người thâm trầm, chuyện gì cũng giữ trong lòng để nó hư thối mới thôi, biện pháp đối phó với kiểu người như vậy cũng đơn giản, hắn thâm trầm hắn nội liễm, được, ta đây liền trực tiếp hùng hùng hổ hổ, một ngọn lửa mạnh đốt đến khi nào ngươi trở nên sáng sửa mới thôi.
Nhưng mà, nhưng mà nàng trăm tính vạn tính cũng không tính đến một kết cục như vậy!
Vốn là nàng phải nổi giận đùng đùng trở lại phòng, mà Mạc Tử Huyền nhìn bóng lưng nàng rời đi mà suy nghĩ kiểm điểm, sau đó ngày hôm sau Mạc Tử Huyền sẽ chủ động tới quyến rũ nàng, nàng liền vênh mặt tự mãn, mấy ngày nữa vẻ mặt nàng mới hơi ôn hoà, cuối cùng, hai người hòa thuận như lúc ban đầu.
Nhưng mà bây giờ...
Lâm Lập Hạ mang một gương mặt đau khổ, bi kịch, đây tuyệt đối là bi kịch, nàng thế mà lại quên "Tưởng tượng luôn tốt đẹp" !
"Ha ha ha."
Tiếng cười trầm thấp dịu dàng truyền đến, Lâm Lập Hạ dựng lỗ tai lên, Hả? Nàng ngẩng đầu lên, lại thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đang đưa đến trước mặt của mình.
Mạc Tử Huyền nén cười nhìn nữ tử mất mặt trước mắt, cảm xúc tối tăm vừa rồi trở thành hư không, Dịch Giản Chi này thật quá buồn cười rồi.
Sau khi Lâm Lập Hạ nhìn thấy nụ cười của hắn thì sững sờ một chút, tiếp đó lập tức phản ứng lại vỗ bàn tay của hắn một cái thật mạnh, "Cười cười cười, cười cái gì mà cười! Bản thiếu gia ta đang tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!" Nói xong nặng nề hất đầu lên.
Mạc Tử Huyền cầm lấy tay của nàng kéo nàng lên, "Tiểu Huyền Tử ở chỗ này cho thiếu gia trị tội."
Hắn vô cùng ưu nhã phối hợp với nàng, làm nàng không khỏi kinh ngạc thái độ thay đổi nhanh chóng của hắn.
Đáy lòng nàng thở phào một cái, ném chút mặt mũi thì tính là gì, chỉ cần hắn không sao là được rồi?
Lâm Lập Hạ sang sảng vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Huyền, "Đã như vậy, bản thiếu gia tạm tha cho ngươi, nhưng mà vẫn phải phạt, ừ, đúng, trong khoảng thời gian này ngươi phải tiếp tục dẫn ta đi vui đùa."
Trong mắt phượng của Mạc Tử Huyền thoáng qua ánh sáng, môi mỏng cong thành một độ cong duyên dáng, "Tuân lệnh, thiếu gia."
Rối rắm trong lòng của hắn kể từ lúc thiếu nữ này cố ý nổi giận với hắn, giả bộ anh tuấn rời đi lại bịch bịch té ngã trên đất thì ầm ầm tan rã.
Người như vậy, bảo hắn tỏ ra xa lạ kiểu gì đây?
Hắn chán ghét vẫn luôn là chính hắn.
* * *
Năm ngày sau.
"Giản Chi." Mạc Tử Huyền gọi Lâm Lập Hạ vừa muốn xuống lầu lại, "Ta có chuyện muốn nói với huynh."
"Hả?" Lâm Lập Hạ xoay người sang chờ Mạc Tử Huyền đi tới bên cạnh nàng, "Chuyện gì?"
"Ta sợ là không thể cùng Giản Chi du ngoạn nữa." Mạc Tử Huyền cười nhạt, "Trong nhà gửi thư nói gia mẫu bệnh nặng, ta phải hồi kinh một chuyến."
"Như vậy à, đó cũng là chuyện không có cách nào khác, vậy thì sau này gặp lại." Lâm Lập Hạ sáng tỏ nói, "Chỉ là không biết lúc nào thì mới có cơ hội có thể gặp lại lần nữa."
Ánh sáng trong mắt phượng Mạc Tử Huyền xoay chuyển, môi mỏng hơi cong lên, "Yên tâm, sẽ có."
* * *
Hàng Châu, một tháng sau.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Người chưa tới tiếng đã tới trước, không phải Mạch Tuệ thì là ai?
Lâm Lập Hạ đang chơi với con chim nhỏ mình vừa mua được bên Tây Hồ i, nghe vậy nhíu mày, "Ta nói này Mạch Tuệ, là trên trời rơi xuống mưa vàng hay là trên mặt đất trải bạc hả?"
"Không, không phải!" Mạch Tuệ chạy gấp thở hồng hộc, nuốt nước miếng một cái tiếp tục nói, "Đúng, là có thư của lão gia!"
Lâm Lập Hạ dừng động tác trên tay lại, hoài nghi nhìn Mạch Tuệ một chút, Lâm Viễn Sơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.