Chương 62: Thu yến ( ba )
Thiên Hạ Vô Bệnh
11/03/2016
Editor: Bồ CôngAnh
Thu yến năm nay, Bát Vương gia thế mà lại tới.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Lý Triệt, trong mắt không giấu khỏi kinh ngạc.
Trong con mắt đẹp đẽ của Lý Triệt mang theo ý cười, chậm rãi lướt nhìn mọi người, cuối cùng hướng về phía Lý Minh Đạt vẫn còn sững sờ nói, "Hoàng thượng, thần, đến chậm sao?"
Lúc này Lý Minh Đạt mới hồi phục tinh thần, trên gương mặt hiện lên một nụ cười từ trong thâm tâm, "Không muộn, Bát Vương gia tới đúng lúc."
Lý Triệt cười khẽ, "Vậy thần liền nhập tọa thôi."
Hắn mở bước chân không mang theo một chút chần chờ đi về phía chỗ trống đầu tiên kia, dọc đường dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Lập Hạ một cái, nhìn đến khi Lâm Lập Hạ vội vàng dời mắt đi.
Trên chỗ ngồi La Ti Ti cười sáng tỏ. Khó trách nàng cảm thấy hình như Lâm Lập Hạ này nhìn có chút quen mắt, thấy Bát vương thì nàng mới nhớ tới nữ tử này thì ra là người ngồi bên trái Bát vương gia buổi dạ tiệc hôm đó. Chỉ là ngày đó nhìn quan hệ của hai người dường như không đơn giản, nhưng mà bây giờ... ?
Đôi mắt quyến rũ của La Ti Ti chuyển về phía Lý Dục, lại phát hiện môi mỏng của hắn đang cười yếu ớt thú vị nhìn Lâm Lập Hạ bên cạnh. La Ti Ti khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó tầm mắt dừng ở trên người nam tử ôn nhuận như ngọc kia.
Nghe nói Tứ hoàng tử này tâm trí càng thêm cực kỳ thông minh, từ lúc còn nhỏ đã khéo léo đánh lui Sứ giả phiên khiêu khích triều ta. Hôm nay gặp mặt lại phát hiện hắn càng thêm tuấn mỹ như thần chỉ, tiếng tiêu vừa rồi kia càng giống như tiếng trời để lại dư âm vô tận cho người nghe.
La Ti Ti đột nhiên khẽ nhếch lông mày lên, nàng thế mà lại thấy Lý Huyền cũng hơi nghiêng đầu đặt tầm mắt ở trên người Lâm Lập Hạ đang cúi thấp đầu.
Mà Lâm Lập Hạ bị hai người nhìn chăm chú lại không hề hay biét, nàng vẫn cúi đầu nhìn rượu trong chén Lưu Ly phản chiếu cái bóng của mình, trong lòng có chút xúc động muốn giả chết.
Không bao lâu nàng cố làm ra vẻ ổn định ngẩng đầu lên, hôm nay dù gì cũng là Thu yến do hoàng đế tổ chức, coi như nàng biết bọn họ thì như thế nào, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không dám làm gì ở chỗ này.
"Hoàng thượng, " Lúc này hoàng hậu chậm rãi mở miệng, "Hôm nay thật là náo nhiệt, ngay cả Vương gia cũng tới."
Không khó nhìn ra giờ phút này tâm tình của Lý Minh Đạt đúng là vô cùng vui vẻ, "Đúng vậy, đúng vậy."
Ông thật sự không nghĩ tới hôm nay Lý Triệt sẽ đến, ông cho là lúc ông còn sống vẫn không đợi được, nhưng hắn thế mà lại tới.
Lý Minh Đạt cười to nghĩ thầm trong lòng, rất tốt, rất tốt!
Hoàng hậu che miệng cười nhẹ, tựa như nói đùa, "Chẳng lẽ trong yến lần này có ý trung nhân của vương gia?"
Lý Triệt cũng không né tránh câu hỏi của hoàng hậu, tự nhiên thoải mái nói với hoàng hậu, "Thu yến hôm nay quả thật có ý trung nhân của thần."
Hoàng hậu không ngờ Lý Triệt thế mà lại lại trả lời như vậy, lập tức không biết nên nói gì. Mà Lý Minh Đạt vui mừng qua đi thì lập tức nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ người Bát vương nhìn trúng…?
Mọi người phía dưới bắt đầu có chút không bình tĩnh, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ người kia là ai.
Năm trước Bát vương cũng không xuất hiện ở Thu yến mà năm nay lại đến, thì có nghĩa là nhất định năm trước người đó cũng không xuất hiện ở Thu yến. Mà nữ tử có thể làm Bát vương coi trọng khẳng định không phải nữ tử bình thường, như vậy thì chỉ có...
Nhi nữ của thừa tướng Doãn Vô Song.
Trong đầu mọi người đều hiện lên đáp án này.
Đám nam tử cảm thán không thôi, không ngờ ý trung nhân của Bát vương lại là Doãn Vô Song. Doãn Vô Song này đúng là hấp dẫn người, chỉ là hình như Tứ hoàng tử và Doãn tiểu thư đều có chút cảm tình với nhau, chẳng lẽ Bát vương gia định hoành đao đoạt ái sao?
Đám nữ tử còn lại thì ghen tỵ nhìn về phía Doãn Vô Song biểu cảm không chút biến hóa, không phải chỉ là có một phụ thân làm Thừa tướng thôi sao, thế mà lại có thể làm Tứ hoàng tử cùng Bát Vương gia đều khuynh tâm vì nàng.
Sau khi Lâm Lập Hạ thấy được phản ứng của mọi người thì cũng nhìn về phía Doãn Vô Song bên kia, nhưng lại không cẩn thận chống lại ánh mắt của Lý Triệt.
Lâm Lập Hạ vội vàng quay mặt đi. Vừa rồi có phải Lý Triệt đối với nàng... Cười nhẹ một tiếng vô cùng thâm ý?
Má ơi, vì sao nàng cảm thấy bản thân lại có dự cảm xấu rồi hả?
"Vừa rồi tài nghệ của chư vị vẫn còn chưa biểu diễn xong đâu, bên dưới giờ đến phiên tiểu thư nhà nào rồi hả?" Lý Minh Đạt đổi chủ đề hỏi.
La Ti Ti vội vàng phụ họa, "Hoàng thượng nói đúng lắm, lúc này mới có vài vị công tử cùng tiểu thư lên thôi, phía dưới giờ đến phiên tiểu thư nhà nào rồi hả?"
Lúc này hoàng hậu lại mở miệng, trong con ngươi nhỏ dài lóe ánh sáng, "Kế tiếp là... Lâm gia tiểu thư đúng không?"
Lâm gia tiểu thư?
Mọi người vô cùng ăn ý nhìn về phía Lâm Lập Hạ. Hoàng hậu mới vừa rồi giống như có toan tính nhìn thoáng qua... Lâm Lập Hạ?
Lâm Lập Hạ nghi ngờ nhìn mọi người một chút, bọn họ nhìn nàng làm gì vậy? Họ Lâm trong yến tiệc này cũng không phải chỉ có mình nàng.
"Hoàng hậu nương nương không đề cập tới thì thiếu chút nữa Bổn cung cũng quên mất tiểu thư nhà họ Lâm rồi." La Ti Ti nũng nịu nói, "Bổn cung nghe nói khuê danh của tiểu thư nhà họ Lâm là Lập Hạ đúng không, Lập Hạ, ngươi có nguyện dâng lên một chút tài nghệ?"
Dĩ nhiên La Ti Ti biết hoàng hậu không thích Lâm Lập Hạ, lúc nhìn chỗ ngồi trong lòng cũng hiểu nhất định là hoàng hậu giở trò quỷ, cộng thêm cái nhìn vừa rồi của hoàng hậu...
La Ti Ti nho nhã che miệng cười cười, thành thật mà nói, nàng thât sự cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ bị bêu xấu của Lâm Lập Hạ này.
Lâm Lập Hạ vô cùng máy móc đứng cười cười với những người bên trên, "Lập Hạ vô cùng vui lòng."
Vô cùng vui lòng, cái đầu ấy a a a a a a a a a a!
Lâm Lập Hạ tức giận gào thét trong lòng, bây giờ rốt cuộc nàng cũng biết là ai cố ý chỉnh nàng rồi, tuyệt đối là vị hoàng hậu kia! Mà cái cô La Ti Ti kia nhất định là đồng lõa!
Lý Minh Đạt bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Vậy Lâm tiểu thư hãy bắt đầu đi."
Những người khác đều vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Lâm Lập Hạ, xem nàng bêu xấu như thế nào.
Chỉ có Lý Triệt, Lý Huyền và Lý Dục không có.
Đầu óc của Lâm Lập Hạ nhanh chóng chuyển động, vị hoàng hậu này rõ ràng cố ý chỉnh nàng, phải biết là trước nàng vừa hay lại là Tô Y Nhi và Doãn Vô Song biểu diễn.
Tô Y Nhi múa rất đẹp kết hợp với tiếng đàn của Lý Dục hay bao nhiêu thì không cần nói rồi, mà Lý Huyền phối hợp với Doãn Vô Song cũng không chê vào đâu được.
Bây giờ bắt nàng biểu diễn, đây không phải là cố ý nhục nhã nàng sao?
Nàng nên biểu diễn cái gì bây giờ?
Múa? Điệu múa bình thường nàng không biết, cái duy nhất có thể không học mà cũng biết chính là múa thoát y.
Cái này căn bản là không thể nào rồi, dĩ nhiên, không ngoại trừ lúc này có người đập chậu hoa lên đầu nàng làm nàng trở nên đần độn.
Ca hát? Bài hát hiện đại ngược lại nàng còn biết, nhưng bắt nàng hướng về phía một đám cổ nhân gân cổ hát "Kỳ thực anh không hiểu trái tim của em"?
Orz, rất tốt rất cường đại, ngày mai, à không, tối nay cả kinh thành sẽ xôn xao lớn tiếng tuyên dương Lâm gia đại tiểu thư là một nữ tử không biết xấu hổ.
Mặc dù danh tiếng của Lâm đại tiểu thư đã là tiếng xấu lan xa rồi, nhưng nàng hi vọng bản thân không làm ra chuyện gì ngu xuẩn để người khác nói nàng như vậy.
Thơ ca?
Nàng nhớ Lý Bạch "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương." Còn nhớ rõ "Giấc xuân không buồn thức, khắp nơi bị muỗi cắn."
A Phi! Lâm Lập Hạ lập tức phỉ nhổ chính mình, là "Giấc xuân không buồn thức, khắp nơi chim ríu rít."
Nhưng hai bài thơ này dường như không có một chút quan hệ thân thích gì với mua thu?
Lâm Lập Hạ nhanh chóng đảo loạn đôi mắt, đột nhiên nàng nhìn thấy ly rượu Lưu Ly trên bàn, trong đầu đột nhiên thoáng qua một chủ ý.
Lập tức tất cả suy nghĩ trong lòng đều tan hết, cả người Lâm Lập Hạ ổn định lại, nàng cùng kính ní với ba người đang ngồi phía trên, "Hoàng thượng, nương nương, có thể để cung nhân chuẩn bị 500 ly rượu Lưu Ly cho Lập Hạ được hay không?"
Lý Minh Đạt sững sờ, ngay sau đó nói, "Dĩ nhiên là có thể, chỉ là Lâm tiểu thư cần ly kia để làm gì?"
Lâm Lập Hạ cười thần bí, "Một lát hoàng thượng sẽ biết biết."
Lý Triệt nghe được câu trả lời của Lâm Lập Hạ thì nhíu mày cười một tiếng, xem ra cái tiểu sư phụ Ngộ Không trầm ổn lại trở về rồi sao.
Mắt phượng của Lý Huyền nhìn về phía Lâm Lập Hạ, trong mắt lóe lên ánh sáng động lòng người.
Chỉ có Lý Dục uống rượu trong ly của mình như cũ, nhưng trong lòng thú vị nghĩ, ly rượu Lưu Ly?
Việc chuẩn bị 500 ly rượu Lưu Ly cũng không đơn giản, ước chừng qua một khắc đồng hồ cung nhân mới đưa ly rượu tới.
Lúc này mọi người trong yến tiệc đã vô cùng không kiên nhẫn, trong lòng lại càng hi vọng được nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Lâm đại tiểu thư.
Lâm Lập Hạ cười cười, nói với cung nhân một câu "Làm phiền". Điểm tâm trên bàn của nàng đã để cho người dời đi, trên bàn lớn trống tơn một mảnh.
Lâm Lập Hạ nhìn ly rượu Lưu Ly óng ánh trong suốt một cái, trong lòng thầm nghĩ, ông trời phù hộ nàng có thể an toàn rời khỏi đây.
Ngón tay trắng noãn cầm ly rượu lên, xếp từng chén một .
Không kiên nhẫn trong mắt mọi người từ từ biến thành nghi ngờ, tiếp đó là kinh ngạc.
Thì ra Lâm Lập Hạ đang xếp "Tháp" .
Bên ngoài dùng mười ly rượu xếp thành hình vuông, bên trong cũng dùng ly rượu lấp đầy, ly rượu vốn tinh tế đẹp đẽ, lúc xếp lên thật sự rất ít khe hở.
Tiếp theo là lại dùng chín ly rượu xếp thành hình vuông, vẫn lấp đầy như cũ.
Lại đến tám ly rượu bên bên ngoài, bảy ly rượu bên ngoài... Càng đi lên thì càng khó khăn, sơ ý một chút thì ly rượu sẽ rơi xuống, tháp ly sụp đổ.
Động tác của Lâm Lập Hạ bắt đầu trở nên càng ngày càng chậm, cực kỳ cẩn thận. Một cái ly rượu cũng phải mất hai phút mới xếp được.
Thế nhưng lúc này trong mắt mọi người đã không còn thấy không kiên nhẫn, mà là theo động tác của nàng mà ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Tầng thứ bảy rồi.
Lâm Lập Hạ hít thở một hơi thật sau, nhịp tim cũng đập thình thịch không theo quy luật. Nàng vươn tay muốn xếp ly lên, lại phát hiện tay của mình lại cứ run run.
Lâm Lập Hạ ngừng lại, cố gắng ổn định cảm xúc của mình một chút, nhưng lại không có một chút tác dụng nào.
Nàng không thể không thừa nhận nàng rất sợ, sợ sơ ý một chút ly rượu để không tốt liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc này một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Huyền mang theo nụ cười yếu ớt, trong con ngươi màu trà tràn đầy tin tưởng. Hắn khẽ gọi nói: “Giản Chi."
Lâm Lập Hạ nhìn hắn cầm lấy ly rượu học theo quy luật của nàng đặt ly xuống, động tác của đôi bàn tay kia kiên định không mang theo vẻ nghi ngờ, làm lòng nàng cũng bình tĩnh rất nhiều.
Lâm Lập Hạ rốt cuộc buông lỏng bật cười, cùng hắn cùng nhau cầm ly rượu lên tiếp tục "Sự nghiệp ly rượu" vẫn chưa xong.
Không có ai đi chỉ trích tại Tứ hoàng tử lại đi giúp Lâm Lập Hạ, bọn họ chỉ không rời mắt nhìn cái tháp dưới bàn tay hai người càng ngày càng cao, càng ngày càng tinh xảo.
Bên trong con mắt nhỏ dài đào hoa của Lý Dục đều là không thể tưởng tượng nổi, Lâm Lập Hạ này thế mà lại, thế mà lại nghĩ đến việc dùng ly rượu Lưu Ly để xây tháp?
Lý Huyền thanh nhã cười cười, đem ly rượu cầm trong tay đưa cho Lâm Lập Hạ, "Giản Chi."
Lâm Lập Hạ nhận lấy cái ly nhìn hắn một cái, trong mắt hạnh tràn đầy nụ cười.
Đây là ly rượu cuối cùng.
Đôi tay của Lâm Lập Hạ bắt đầu không khống chế được mà phát run, tình huống rõ ràng so với vừa rồi còn nghiêm trọng hơn.
Không ai chú ý tới Lý Huyền đưa tay ra nắm lấy bàn tay buông xuống của Lâm Lập Hạ, ống tay áo dài rộng trở thành thứ giấu đồ tuyệt hảo.
Lâm Lập Hạ giương mắt nhìn hắn một cái, bàn tay của hắn truyền tới nhiệt độ làm nàng không khỏi cảm thấy ấm áp, trấn an hốt hoảng của nàng.
Lâm Lập Hạ giơ tay lên, tất cả mọi người đều nín thở.
Một cái ly rượu cuối cung, đặt lên rồi.
Cả người Lâm Lập Hạ đều thả lỏng, tiếp đó trong lòng nổi lên cảm giác vui vẻ cùng thành tựu khó có thể dùng lời diễn tả được. Còn nữa, đối với Lý Huyền sinh ra một tia cảm xúc không hiểu.
"Hoàng thượng, đây là ‘Tháp Lưu Ly’." Lâm Lập Hạ nhìn mọi người mang vẻ mặt tán thưởng một chút, cuối cùng từ cung nhân trong tay cầm lấy bình rượu rót xuống.
Rượu từ đỉnh tháp chậm rãi chảy xuống.
Mười tầng tháp ly rượu Lưu Ly dần dần được rượu lấp đầy, tiếng chay xuôi nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người, bao gồm cả Lâm Lập Hạ cũng bị kinh ngạc đến phát ngốc luôn.
Dưới ánh mặt trời, ly rượu Lưu Ly trong suốt phản chiếu ánh sáng bảy màu sặc sỡ loá mắt cùng với rượu không ngừng chảy xuống, hợp thành một cảnh sắc tuyệt mỹ,
Lý Minh Đạt phản ứng lại trước tiên, lớn tiếng tán thưởng, "Hay cho một cái tháp Lưu Ly!"
Hoàng hậu và La Ti Ti cũng mang bộ mặt khiếp sợ, nói không ra lời.
Người phía dưới cũng không kiềm chế được mà kêu lên, "Tốt!"
Lâm Lập Hạ cười nhạt một tiếng, lấy ly rượu trên đỉnh tháp xuống, đi tới chính giữa khom người mà nói, "Đay chính là đỉnh tháp tôn sư, ngoài hoàng thượng ra không còn có thể là ai khác được."
Lý Minh Đạt càng thêm mừng rỡ, đứng dậy đi xuống nhận lấy ly rượu trong tay Lâm Lập Hạ uống một hơi cạn sạch, "Khá lắm đỉnh tháp tôn sư! Tiểu thư nhà họ Lâm thật là suy nghĩ kì diệu thông minh tuyệt đỉnh! Tiểu Thanh Tử, đem miếng huyết ngọc ngàn năm của trẫm ra đây!"
Cung nhân tên là Tiểu Thanh Tử vội vàng đáp một tiếng liền lui xuống, chỉ chốc lát liền lấy ra một cái hộp.
Lý Minh Đạt ý bảo Tiểu Thanh Tử đưa cho Lâm Lập Hạ, " Cái tháp Lưu Ly này của ngươi rất được lòng trẫm, tiện đây lấy miếng huyết ngọc này tiện ban thưởng đi."
Lâm Lập Hạ dịu dàng mỉm cười nhận lấy cái hộp, "Tạ hoàng thượng ban thưởng."
Tría tim của nàng cuối cùng cũng trở lại lồng ngực, XX nó! Cuối cùng nàng cũng vượt qua được cửa ải này rồi!
Lâm Lập Hạ rốt cuộc được trở về chỗ ngồi của mình, trước mặt nàng đã sớm đổi một cái bàn, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hậu và La Ti Ti một cái, đnhìn thấy khuôn mặt hơi đen của các nàng thì dễ chịu không ít, muốn chỉnh nàng lại làm cho Hoàng đế ban cho nàng một miếng huyết ngọc, họ không tức chết mới là lạ.
Nàng liếc nhìn sang Lý Huyền bên cạnh, phát hiện hắn đang cười nhạt nhìn mình, lập tức trong lòng rối loạn dời ánh mắt.
Lý Dục phía bên phải chậm rãi chuyển động cái nhẫn trên ngón tay cái của nàng, trong lòng hứng thú đối với Lâm Lập Hạ càng ngày càng đậm.
Mà lúc này, Lý Triệt lại đứng dậy hướng Hoàng đế mở miệng, "Hoàng thượng, vi thần có một chuyện muốn nhờ."
Tâm tình Lý Minh Đạt vẫnddnag vô cùng vui vẻ, "Chuyện gì?"
Lý Triệt nghiêng người, tròng mắt đen láy nhìn về phía Lâm Lập Hạ, nhìn đến khi cả người nàng vang lên tiếng cảnh báo.
Khóe môi hắn nâng lên, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, "Vi thần kính xin hoàng thượng hạ chỉ, chỉ hôn cho Lâm gia tiểu thư cùng thần."
Một câu nói giống như mội quả bom nguyên tử nổ tung đầu óc của một đám người.
Lý Dục dừng động tác trong tay lại nhìn về phía Lâm Lập Hạ và Lý Triệt, trong đôi mắt đen như mức không nhìn ra cảm xúc.
Vẻ mặt Lý Huyền không thay đổi vẫn là vẻ nho nhã, nhưng trong mắt phượng nhanh chóng xẹt qua vài tia âm lãnh.
Lâm Lập Hạ máy móc quay đầu nhìn về phía gương mặt tươi cười của Lý Triệt, trong lòng không cách nào tiêu hóa được những lời này.
Hắn vừa mới nói... Nói cái gì?
Thu yến năm nay, Bát Vương gia thế mà lại tới.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Lý Triệt, trong mắt không giấu khỏi kinh ngạc.
Trong con mắt đẹp đẽ của Lý Triệt mang theo ý cười, chậm rãi lướt nhìn mọi người, cuối cùng hướng về phía Lý Minh Đạt vẫn còn sững sờ nói, "Hoàng thượng, thần, đến chậm sao?"
Lúc này Lý Minh Đạt mới hồi phục tinh thần, trên gương mặt hiện lên một nụ cười từ trong thâm tâm, "Không muộn, Bát Vương gia tới đúng lúc."
Lý Triệt cười khẽ, "Vậy thần liền nhập tọa thôi."
Hắn mở bước chân không mang theo một chút chần chờ đi về phía chỗ trống đầu tiên kia, dọc đường dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Lập Hạ một cái, nhìn đến khi Lâm Lập Hạ vội vàng dời mắt đi.
Trên chỗ ngồi La Ti Ti cười sáng tỏ. Khó trách nàng cảm thấy hình như Lâm Lập Hạ này nhìn có chút quen mắt, thấy Bát vương thì nàng mới nhớ tới nữ tử này thì ra là người ngồi bên trái Bát vương gia buổi dạ tiệc hôm đó. Chỉ là ngày đó nhìn quan hệ của hai người dường như không đơn giản, nhưng mà bây giờ... ?
Đôi mắt quyến rũ của La Ti Ti chuyển về phía Lý Dục, lại phát hiện môi mỏng của hắn đang cười yếu ớt thú vị nhìn Lâm Lập Hạ bên cạnh. La Ti Ti khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó tầm mắt dừng ở trên người nam tử ôn nhuận như ngọc kia.
Nghe nói Tứ hoàng tử này tâm trí càng thêm cực kỳ thông minh, từ lúc còn nhỏ đã khéo léo đánh lui Sứ giả phiên khiêu khích triều ta. Hôm nay gặp mặt lại phát hiện hắn càng thêm tuấn mỹ như thần chỉ, tiếng tiêu vừa rồi kia càng giống như tiếng trời để lại dư âm vô tận cho người nghe.
La Ti Ti đột nhiên khẽ nhếch lông mày lên, nàng thế mà lại thấy Lý Huyền cũng hơi nghiêng đầu đặt tầm mắt ở trên người Lâm Lập Hạ đang cúi thấp đầu.
Mà Lâm Lập Hạ bị hai người nhìn chăm chú lại không hề hay biét, nàng vẫn cúi đầu nhìn rượu trong chén Lưu Ly phản chiếu cái bóng của mình, trong lòng có chút xúc động muốn giả chết.
Không bao lâu nàng cố làm ra vẻ ổn định ngẩng đầu lên, hôm nay dù gì cũng là Thu yến do hoàng đế tổ chức, coi như nàng biết bọn họ thì như thế nào, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không dám làm gì ở chỗ này.
"Hoàng thượng, " Lúc này hoàng hậu chậm rãi mở miệng, "Hôm nay thật là náo nhiệt, ngay cả Vương gia cũng tới."
Không khó nhìn ra giờ phút này tâm tình của Lý Minh Đạt đúng là vô cùng vui vẻ, "Đúng vậy, đúng vậy."
Ông thật sự không nghĩ tới hôm nay Lý Triệt sẽ đến, ông cho là lúc ông còn sống vẫn không đợi được, nhưng hắn thế mà lại tới.
Lý Minh Đạt cười to nghĩ thầm trong lòng, rất tốt, rất tốt!
Hoàng hậu che miệng cười nhẹ, tựa như nói đùa, "Chẳng lẽ trong yến lần này có ý trung nhân của vương gia?"
Lý Triệt cũng không né tránh câu hỏi của hoàng hậu, tự nhiên thoải mái nói với hoàng hậu, "Thu yến hôm nay quả thật có ý trung nhân của thần."
Hoàng hậu không ngờ Lý Triệt thế mà lại lại trả lời như vậy, lập tức không biết nên nói gì. Mà Lý Minh Đạt vui mừng qua đi thì lập tức nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ người Bát vương nhìn trúng…?
Mọi người phía dưới bắt đầu có chút không bình tĩnh, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ người kia là ai.
Năm trước Bát vương cũng không xuất hiện ở Thu yến mà năm nay lại đến, thì có nghĩa là nhất định năm trước người đó cũng không xuất hiện ở Thu yến. Mà nữ tử có thể làm Bát vương coi trọng khẳng định không phải nữ tử bình thường, như vậy thì chỉ có...
Nhi nữ của thừa tướng Doãn Vô Song.
Trong đầu mọi người đều hiện lên đáp án này.
Đám nam tử cảm thán không thôi, không ngờ ý trung nhân của Bát vương lại là Doãn Vô Song. Doãn Vô Song này đúng là hấp dẫn người, chỉ là hình như Tứ hoàng tử và Doãn tiểu thư đều có chút cảm tình với nhau, chẳng lẽ Bát vương gia định hoành đao đoạt ái sao?
Đám nữ tử còn lại thì ghen tỵ nhìn về phía Doãn Vô Song biểu cảm không chút biến hóa, không phải chỉ là có một phụ thân làm Thừa tướng thôi sao, thế mà lại có thể làm Tứ hoàng tử cùng Bát Vương gia đều khuynh tâm vì nàng.
Sau khi Lâm Lập Hạ thấy được phản ứng của mọi người thì cũng nhìn về phía Doãn Vô Song bên kia, nhưng lại không cẩn thận chống lại ánh mắt của Lý Triệt.
Lâm Lập Hạ vội vàng quay mặt đi. Vừa rồi có phải Lý Triệt đối với nàng... Cười nhẹ một tiếng vô cùng thâm ý?
Má ơi, vì sao nàng cảm thấy bản thân lại có dự cảm xấu rồi hả?
"Vừa rồi tài nghệ của chư vị vẫn còn chưa biểu diễn xong đâu, bên dưới giờ đến phiên tiểu thư nhà nào rồi hả?" Lý Minh Đạt đổi chủ đề hỏi.
La Ti Ti vội vàng phụ họa, "Hoàng thượng nói đúng lắm, lúc này mới có vài vị công tử cùng tiểu thư lên thôi, phía dưới giờ đến phiên tiểu thư nhà nào rồi hả?"
Lúc này hoàng hậu lại mở miệng, trong con ngươi nhỏ dài lóe ánh sáng, "Kế tiếp là... Lâm gia tiểu thư đúng không?"
Lâm gia tiểu thư?
Mọi người vô cùng ăn ý nhìn về phía Lâm Lập Hạ. Hoàng hậu mới vừa rồi giống như có toan tính nhìn thoáng qua... Lâm Lập Hạ?
Lâm Lập Hạ nghi ngờ nhìn mọi người một chút, bọn họ nhìn nàng làm gì vậy? Họ Lâm trong yến tiệc này cũng không phải chỉ có mình nàng.
"Hoàng hậu nương nương không đề cập tới thì thiếu chút nữa Bổn cung cũng quên mất tiểu thư nhà họ Lâm rồi." La Ti Ti nũng nịu nói, "Bổn cung nghe nói khuê danh của tiểu thư nhà họ Lâm là Lập Hạ đúng không, Lập Hạ, ngươi có nguyện dâng lên một chút tài nghệ?"
Dĩ nhiên La Ti Ti biết hoàng hậu không thích Lâm Lập Hạ, lúc nhìn chỗ ngồi trong lòng cũng hiểu nhất định là hoàng hậu giở trò quỷ, cộng thêm cái nhìn vừa rồi của hoàng hậu...
La Ti Ti nho nhã che miệng cười cười, thành thật mà nói, nàng thât sự cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ bị bêu xấu của Lâm Lập Hạ này.
Lâm Lập Hạ vô cùng máy móc đứng cười cười với những người bên trên, "Lập Hạ vô cùng vui lòng."
Vô cùng vui lòng, cái đầu ấy a a a a a a a a a a!
Lâm Lập Hạ tức giận gào thét trong lòng, bây giờ rốt cuộc nàng cũng biết là ai cố ý chỉnh nàng rồi, tuyệt đối là vị hoàng hậu kia! Mà cái cô La Ti Ti kia nhất định là đồng lõa!
Lý Minh Đạt bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Vậy Lâm tiểu thư hãy bắt đầu đi."
Những người khác đều vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Lâm Lập Hạ, xem nàng bêu xấu như thế nào.
Chỉ có Lý Triệt, Lý Huyền và Lý Dục không có.
Đầu óc của Lâm Lập Hạ nhanh chóng chuyển động, vị hoàng hậu này rõ ràng cố ý chỉnh nàng, phải biết là trước nàng vừa hay lại là Tô Y Nhi và Doãn Vô Song biểu diễn.
Tô Y Nhi múa rất đẹp kết hợp với tiếng đàn của Lý Dục hay bao nhiêu thì không cần nói rồi, mà Lý Huyền phối hợp với Doãn Vô Song cũng không chê vào đâu được.
Bây giờ bắt nàng biểu diễn, đây không phải là cố ý nhục nhã nàng sao?
Nàng nên biểu diễn cái gì bây giờ?
Múa? Điệu múa bình thường nàng không biết, cái duy nhất có thể không học mà cũng biết chính là múa thoát y.
Cái này căn bản là không thể nào rồi, dĩ nhiên, không ngoại trừ lúc này có người đập chậu hoa lên đầu nàng làm nàng trở nên đần độn.
Ca hát? Bài hát hiện đại ngược lại nàng còn biết, nhưng bắt nàng hướng về phía một đám cổ nhân gân cổ hát "Kỳ thực anh không hiểu trái tim của em"?
Orz, rất tốt rất cường đại, ngày mai, à không, tối nay cả kinh thành sẽ xôn xao lớn tiếng tuyên dương Lâm gia đại tiểu thư là một nữ tử không biết xấu hổ.
Mặc dù danh tiếng của Lâm đại tiểu thư đã là tiếng xấu lan xa rồi, nhưng nàng hi vọng bản thân không làm ra chuyện gì ngu xuẩn để người khác nói nàng như vậy.
Thơ ca?
Nàng nhớ Lý Bạch "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương." Còn nhớ rõ "Giấc xuân không buồn thức, khắp nơi bị muỗi cắn."
A Phi! Lâm Lập Hạ lập tức phỉ nhổ chính mình, là "Giấc xuân không buồn thức, khắp nơi chim ríu rít."
Nhưng hai bài thơ này dường như không có một chút quan hệ thân thích gì với mua thu?
Lâm Lập Hạ nhanh chóng đảo loạn đôi mắt, đột nhiên nàng nhìn thấy ly rượu Lưu Ly trên bàn, trong đầu đột nhiên thoáng qua một chủ ý.
Lập tức tất cả suy nghĩ trong lòng đều tan hết, cả người Lâm Lập Hạ ổn định lại, nàng cùng kính ní với ba người đang ngồi phía trên, "Hoàng thượng, nương nương, có thể để cung nhân chuẩn bị 500 ly rượu Lưu Ly cho Lập Hạ được hay không?"
Lý Minh Đạt sững sờ, ngay sau đó nói, "Dĩ nhiên là có thể, chỉ là Lâm tiểu thư cần ly kia để làm gì?"
Lâm Lập Hạ cười thần bí, "Một lát hoàng thượng sẽ biết biết."
Lý Triệt nghe được câu trả lời của Lâm Lập Hạ thì nhíu mày cười một tiếng, xem ra cái tiểu sư phụ Ngộ Không trầm ổn lại trở về rồi sao.
Mắt phượng của Lý Huyền nhìn về phía Lâm Lập Hạ, trong mắt lóe lên ánh sáng động lòng người.
Chỉ có Lý Dục uống rượu trong ly của mình như cũ, nhưng trong lòng thú vị nghĩ, ly rượu Lưu Ly?
Việc chuẩn bị 500 ly rượu Lưu Ly cũng không đơn giản, ước chừng qua một khắc đồng hồ cung nhân mới đưa ly rượu tới.
Lúc này mọi người trong yến tiệc đã vô cùng không kiên nhẫn, trong lòng lại càng hi vọng được nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Lâm đại tiểu thư.
Lâm Lập Hạ cười cười, nói với cung nhân một câu "Làm phiền". Điểm tâm trên bàn của nàng đã để cho người dời đi, trên bàn lớn trống tơn một mảnh.
Lâm Lập Hạ nhìn ly rượu Lưu Ly óng ánh trong suốt một cái, trong lòng thầm nghĩ, ông trời phù hộ nàng có thể an toàn rời khỏi đây.
Ngón tay trắng noãn cầm ly rượu lên, xếp từng chén một .
Không kiên nhẫn trong mắt mọi người từ từ biến thành nghi ngờ, tiếp đó là kinh ngạc.
Thì ra Lâm Lập Hạ đang xếp "Tháp" .
Bên ngoài dùng mười ly rượu xếp thành hình vuông, bên trong cũng dùng ly rượu lấp đầy, ly rượu vốn tinh tế đẹp đẽ, lúc xếp lên thật sự rất ít khe hở.
Tiếp theo là lại dùng chín ly rượu xếp thành hình vuông, vẫn lấp đầy như cũ.
Lại đến tám ly rượu bên bên ngoài, bảy ly rượu bên ngoài... Càng đi lên thì càng khó khăn, sơ ý một chút thì ly rượu sẽ rơi xuống, tháp ly sụp đổ.
Động tác của Lâm Lập Hạ bắt đầu trở nên càng ngày càng chậm, cực kỳ cẩn thận. Một cái ly rượu cũng phải mất hai phút mới xếp được.
Thế nhưng lúc này trong mắt mọi người đã không còn thấy không kiên nhẫn, mà là theo động tác của nàng mà ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Tầng thứ bảy rồi.
Lâm Lập Hạ hít thở một hơi thật sau, nhịp tim cũng đập thình thịch không theo quy luật. Nàng vươn tay muốn xếp ly lên, lại phát hiện tay của mình lại cứ run run.
Lâm Lập Hạ ngừng lại, cố gắng ổn định cảm xúc của mình một chút, nhưng lại không có một chút tác dụng nào.
Nàng không thể không thừa nhận nàng rất sợ, sợ sơ ý một chút ly rượu để không tốt liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc này một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Huyền mang theo nụ cười yếu ớt, trong con ngươi màu trà tràn đầy tin tưởng. Hắn khẽ gọi nói: “Giản Chi."
Lâm Lập Hạ nhìn hắn cầm lấy ly rượu học theo quy luật của nàng đặt ly xuống, động tác của đôi bàn tay kia kiên định không mang theo vẻ nghi ngờ, làm lòng nàng cũng bình tĩnh rất nhiều.
Lâm Lập Hạ rốt cuộc buông lỏng bật cười, cùng hắn cùng nhau cầm ly rượu lên tiếp tục "Sự nghiệp ly rượu" vẫn chưa xong.
Không có ai đi chỉ trích tại Tứ hoàng tử lại đi giúp Lâm Lập Hạ, bọn họ chỉ không rời mắt nhìn cái tháp dưới bàn tay hai người càng ngày càng cao, càng ngày càng tinh xảo.
Bên trong con mắt nhỏ dài đào hoa của Lý Dục đều là không thể tưởng tượng nổi, Lâm Lập Hạ này thế mà lại, thế mà lại nghĩ đến việc dùng ly rượu Lưu Ly để xây tháp?
Lý Huyền thanh nhã cười cười, đem ly rượu cầm trong tay đưa cho Lâm Lập Hạ, "Giản Chi."
Lâm Lập Hạ nhận lấy cái ly nhìn hắn một cái, trong mắt hạnh tràn đầy nụ cười.
Đây là ly rượu cuối cùng.
Đôi tay của Lâm Lập Hạ bắt đầu không khống chế được mà phát run, tình huống rõ ràng so với vừa rồi còn nghiêm trọng hơn.
Không ai chú ý tới Lý Huyền đưa tay ra nắm lấy bàn tay buông xuống của Lâm Lập Hạ, ống tay áo dài rộng trở thành thứ giấu đồ tuyệt hảo.
Lâm Lập Hạ giương mắt nhìn hắn một cái, bàn tay của hắn truyền tới nhiệt độ làm nàng không khỏi cảm thấy ấm áp, trấn an hốt hoảng của nàng.
Lâm Lập Hạ giơ tay lên, tất cả mọi người đều nín thở.
Một cái ly rượu cuối cung, đặt lên rồi.
Cả người Lâm Lập Hạ đều thả lỏng, tiếp đó trong lòng nổi lên cảm giác vui vẻ cùng thành tựu khó có thể dùng lời diễn tả được. Còn nữa, đối với Lý Huyền sinh ra một tia cảm xúc không hiểu.
"Hoàng thượng, đây là ‘Tháp Lưu Ly’." Lâm Lập Hạ nhìn mọi người mang vẻ mặt tán thưởng một chút, cuối cùng từ cung nhân trong tay cầm lấy bình rượu rót xuống.
Rượu từ đỉnh tháp chậm rãi chảy xuống.
Mười tầng tháp ly rượu Lưu Ly dần dần được rượu lấp đầy, tiếng chay xuôi nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người, bao gồm cả Lâm Lập Hạ cũng bị kinh ngạc đến phát ngốc luôn.
Dưới ánh mặt trời, ly rượu Lưu Ly trong suốt phản chiếu ánh sáng bảy màu sặc sỡ loá mắt cùng với rượu không ngừng chảy xuống, hợp thành một cảnh sắc tuyệt mỹ,
Lý Minh Đạt phản ứng lại trước tiên, lớn tiếng tán thưởng, "Hay cho một cái tháp Lưu Ly!"
Hoàng hậu và La Ti Ti cũng mang bộ mặt khiếp sợ, nói không ra lời.
Người phía dưới cũng không kiềm chế được mà kêu lên, "Tốt!"
Lâm Lập Hạ cười nhạt một tiếng, lấy ly rượu trên đỉnh tháp xuống, đi tới chính giữa khom người mà nói, "Đay chính là đỉnh tháp tôn sư, ngoài hoàng thượng ra không còn có thể là ai khác được."
Lý Minh Đạt càng thêm mừng rỡ, đứng dậy đi xuống nhận lấy ly rượu trong tay Lâm Lập Hạ uống một hơi cạn sạch, "Khá lắm đỉnh tháp tôn sư! Tiểu thư nhà họ Lâm thật là suy nghĩ kì diệu thông minh tuyệt đỉnh! Tiểu Thanh Tử, đem miếng huyết ngọc ngàn năm của trẫm ra đây!"
Cung nhân tên là Tiểu Thanh Tử vội vàng đáp một tiếng liền lui xuống, chỉ chốc lát liền lấy ra một cái hộp.
Lý Minh Đạt ý bảo Tiểu Thanh Tử đưa cho Lâm Lập Hạ, " Cái tháp Lưu Ly này của ngươi rất được lòng trẫm, tiện đây lấy miếng huyết ngọc này tiện ban thưởng đi."
Lâm Lập Hạ dịu dàng mỉm cười nhận lấy cái hộp, "Tạ hoàng thượng ban thưởng."
Tría tim của nàng cuối cùng cũng trở lại lồng ngực, XX nó! Cuối cùng nàng cũng vượt qua được cửa ải này rồi!
Lâm Lập Hạ rốt cuộc được trở về chỗ ngồi của mình, trước mặt nàng đã sớm đổi một cái bàn, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hậu và La Ti Ti một cái, đnhìn thấy khuôn mặt hơi đen của các nàng thì dễ chịu không ít, muốn chỉnh nàng lại làm cho Hoàng đế ban cho nàng một miếng huyết ngọc, họ không tức chết mới là lạ.
Nàng liếc nhìn sang Lý Huyền bên cạnh, phát hiện hắn đang cười nhạt nhìn mình, lập tức trong lòng rối loạn dời ánh mắt.
Lý Dục phía bên phải chậm rãi chuyển động cái nhẫn trên ngón tay cái của nàng, trong lòng hứng thú đối với Lâm Lập Hạ càng ngày càng đậm.
Mà lúc này, Lý Triệt lại đứng dậy hướng Hoàng đế mở miệng, "Hoàng thượng, vi thần có một chuyện muốn nhờ."
Tâm tình Lý Minh Đạt vẫnddnag vô cùng vui vẻ, "Chuyện gì?"
Lý Triệt nghiêng người, tròng mắt đen láy nhìn về phía Lâm Lập Hạ, nhìn đến khi cả người nàng vang lên tiếng cảnh báo.
Khóe môi hắn nâng lên, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, "Vi thần kính xin hoàng thượng hạ chỉ, chỉ hôn cho Lâm gia tiểu thư cùng thần."
Một câu nói giống như mội quả bom nguyên tử nổ tung đầu óc của một đám người.
Lý Dục dừng động tác trong tay lại nhìn về phía Lâm Lập Hạ và Lý Triệt, trong đôi mắt đen như mức không nhìn ra cảm xúc.
Vẻ mặt Lý Huyền không thay đổi vẫn là vẻ nho nhã, nhưng trong mắt phượng nhanh chóng xẹt qua vài tia âm lãnh.
Lâm Lập Hạ máy móc quay đầu nhìn về phía gương mặt tươi cười của Lý Triệt, trong lòng không cách nào tiêu hóa được những lời này.
Hắn vừa mới nói... Nói cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.