Chương 23: Tình Trạng gặp mặt trong đêm
Thiên Hạ Vô Bệnh
05/01/2016
Nam tử thon dài mặc
một trường sam bằng sợi tơ màu bạc, dưới sắc trời u ám như có thể nhìn
thấy ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn. Một mái tóc đen dài suôn
mượt không kém bất kì cô gái nào, chỉ dùng một ngọc trâm ngọc bích cố
định lại, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo một nụ cười nhàn nhạt, bên
trong mắt xếch hơi có chút ánh sáng, cả người tràn đầy hơi thở ưu nhã
tôn quý.
"Là thần tiên sao?" Người trong nhà trọ không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Lâm Lập Hạ đã sớm hồi phục tinh thần lại tiếp tục cúi đầu dồn sức và cơm trong lòng thầm nghĩ, không, nam tử tuấn mỹ này không phải là thần tiên. Ngươi có thấy Thần Tiên nào bị mưa làm ướt không? Vạt áo hắn lấm tấm vệt bùn đất, rõ ràng là người đang đi đường thì đột nhiên mưa rơi xuống, lúc này mới vội vàng hấp tấp vào nhà trọ.
"Ông chủ, còn phòng hảo hạng nào không?" Một thanh y nam tử đứng một bên bị mọi người coi thường thật lâu đi đến chỗ ông chủ hỏi, úc này mọi người mới hồi hồn lại không tiếp tục nhìn cahừm chằm vào nam tử mặc áo trắng tuấn mỹ như thần này nữa.
Ông chủ bị giọng ní hơi lạnh lẽo của thanh y nam tử dạo sợ, nhưng vẫn nở nụ cười gật đầu một cái, "Có có."
Thanh y nam tử móc một vài thỏi bạc từ bên hông ra, "Hai gian phòng hảo hạng, chuẩn bị nước nóng, sau đó đưa chút thức ăn lên."
Ông chủ cười ha ha nhận bạc, "Tiểu nhị, mang hai vị công tử đến phòng chữ Thiên số bốn và số năm."
Thanh y nam tử xoay người trở lại bên cạnh nam tử mặc áo trắng, "Công tử."
Nam tử mặc áo trắng gật gật đầu, cất bước đi trước, thanh y nam tử đi theo sát phía sau.
Lúc này bên trong nhà trọ mới khôi phục tiếng ồn ào huyên náo hồi nãy, ai uống rượu thì tiếp tục uống rượu, ai ăn cơm thì tiếp tục ăn cơm, ai nói chuỵen thì tiếp tục nói chuyện.
Lâm Lập Hạ nuốt miếng cá dấm đường cuối cùng, thỏa mãn híp híp mắt, quả nhiên ăn miếng to thì trong miệng mới có mùi vị mà."Mạch Tuệ, phòng của chúng ta là phòng số mấy?”
"Tiểu thư, người là phòng chữ Thiên số một, nô tỳ là số hai." Không cần nói, Trọng Lương nhất định là phòng số ba.
"À, ta biết rồi. Ta đi lên trước, hai người các ngươi từ từ ăn." Ngồi xe ngựa hai ngày, bây giờ nàng chỉ muốn tắm nước nóng sạch sẽ, sau đó nằm chết dí ở trong chăn ngủ một giấc thoải mái.
Sau khi Lâm Lập Hạ đi thì Trọng Lương cũng lập tức đứng lên, "Ta cũng ăn no rồi." Nói xong liền lên lầu.
Trên bàn chi còn dư lại Mạch Tuệ còn đang từ từ ăn, khóe mắt chú ý tới có mấy nam tử thỉnh thoảng nhìn về phía nàng , nàng cúi đầu, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, bên trong phòng Lâm Lập Hạ ôm chăn bông ngáp ngủ. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ tới, mặc dù chăn bông của nhà trọ này kém với chăn gấm của Lâm phủ, nhưng bởi vì mệt nhọc mà giấc ngủ hình như đặc biệt cám dỗ. Mí mắt càng ngày càng nặng, không lâu sau, Lâm Lập Hạ đã ngủ say.
Trong một gian phòng khác, nam tử tuấn mỹ đã cởi trường sam màu trắng ra, mặc áo lót đi đến bên bàn thổi tắt ánh nến sau đó lên giường. Tiếng mưa rơi trong đêm có vẻ đặc biệt rõ ràng, hắn đang trong bóng tối đột nhiên cười một tiếng, cũng nhắm hai mắt lại làm như đã ngủ.
Ước chừng qua một canh giờ, mưa to đã có khuynh hướng yên lặng, mà trong hành lang của nhà trọ lại nhiều hơn vài bóng dáng.
"Hai người các ngươi đi về phòng của tiểu công tử, ta cùng A Lương sẽ đến phòng của công tử tuấn mỹ kia ." Một bóng dáng thấp bé đè thấp giọng nói xuống phân phó người bên cạnh.
Mấy người bên cạnh gật đầu một cái, một bóng dáng nam nhân hùng hậu trong đó suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Tam Đương Gia , phân lượng thuốc của người kia cs đủ không? Hai người nam nhân mà vị công tử kia mang theo hình như đều không đơn giản."
Nam tử thấp bé được hắn gọi là Tam Đương Gia nghe vậy trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi là đang hoài nghi năng lực của ta sao?"
"Không không không, " Nam tử hùng hậu vội vàng lắc đầu một cái, người nào không biết Tam Đương Gia ở Âm Phong Lĩnh nhờ sự âm lãnh ác độc mà nổi danh. Nhưng lời hắn hỏi ra hôm nay, nói không chừng về sau liền bị hắn theo dõi, nghĩ tới đây cả người nam tử cao lớn nổi lên một hồi ý lạnh, không có tiền đồ mà bắt đầu run rẩy.
"Vậy cũng đừng có nói nhảm, mau hành động." Tam Đương Gia vung tay lên, mấy bóng người liền lén lút hướng về phía hai gian phòng.
Bóng tối bên trong gian phòng, then cửa bắt đầu từ từ di động, phát ra tiếng động rất nhỏ. Qua một lúc lâu sau, cửa phòng bị người từ bên ngoài dùng động tác vô cùng chậm mở ra. Hai bóng người từ ngoài cửa rảo bước đi vào, cẩn thận nhón chân lên cẩn thận bước đi.
Tam Đương Gia vẫy vẫy tay với bóng dáng cao gầy, ý bảo hắn đi xem bao quần áo trên bàn có đồ vật gì không, còn hắn thì đi tới bên giường, cẩn thận nhìn vào nam tử tuấn mỹ đang ngủ say.
Hai mắt của nam tử khép chặt, lông mi thật dài tạo thành cái bóng nhàn nhạt trên gương mặt như bạch ngọc, hô hấp của hắn đều đều ngủ say , hình như không hề biết nguy hiểm đang tới gần.
Nhìn da thịt trước mắt so với nữ tử còn trắng mềm hơn, Tam Đương Gia nở nụ cười dâm tà, vươn tay chuẩn bị sờ vào mặt hắn, nhưng đúng lúc này cổ lại nhiều hơn một bàn tay đang bóp chặt yết hầu hắn. Hắn sợ hãi, thấy nam tử trước mắt chậm rãi mở hai mắt ra, cho dù bàn tay trên cổ hắn dường như muốn bóp chết hắn, nhưng trong mắt nam tử tuấn mỹ vẫn mang theo nụ cười ôn hòa. Toàn thân hắn đột nhiên xông lên ý sợ hãi, nhưng lại không đơn giản chỉ vì sức lực trên cổ. Là hắn sơ suất quá, vậy mà lại không nhìn ra người nguy hiểm nhất không phải nam tử mặc áo xanh kia, mà là nam tử lịch sự nho nhã trước mắt này.
"Tiểu nhị ca tối nay thật đúng là có nhã hứng, là muốn tới nói chuyện phiếm cùng ta sao?" Nam tử tuấn mỹ mở miệng, giọng nói giống như con người hắn làm cho người ta một loại cảm giác lịch sự tao nhã tinh tế.
Thì ra Tam Đương Gia thấp bé này lại chính là tiểu nhị dẫn bọn hắn lên lầu lúc trước. Trong mắt Tam Đương Gia lóe lên tia âm lãnh, tay trái lấy ra thanh đoản kiếm giấu giếm trong người đâm tới người đang nằm trên giường, lại bị một ly trà bay tới đánh rớt. Động tác kiềm chế cần cổ đột nhiên buông ra, Tam Đương Gia vội vàng lui về phía sau mấy bước, hành động đầu tiên chính là quay đầu lại tìm đồng bọn của mình. Nhưng làm cho hắn giật nảy mình ấy là một bạch y nam tử và một thanh y nam tử cầm kiếm đứng sau lưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, mà đồng bọn của hắn đã nằm ở trên đất không biết sống chết.
"Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại không trúng ‘Mê Hồn Tán’ của ta?" Không hổ là người từng trải, Tam Đương Gia rất nhanh phản ứng lại, mang chút kinh ngạc cùng cảnh giác mở miệng.
"Tiểu nhị ca, chúng ta chỉ là một khác trọ bình thường mà thôi, ngươi không cần phải lo lắng như vậy." Nam tử tuấn mỹ từ trên giường chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, như không có chuyện gì xảy ra cầm tách trà lên uống một hớp.
"Làm sao có thể…" Tam Đương Gia trừng lớn cặp mắt, rõ ràng hắn đã bỏ Mê Hồn Tán trong nước trà này, nhưng nam tử này thế mà lại không thèm để ý chút nào mà uống vào? Người này sao có thể không có phản ứng với thuốc mê đặc chế của hắn?!
Trong mắt nam tử tuấn mỹ có ánh sáng lưu chuyển, "Tiểu nhị ca nói đùa rồi, những thứ vớ vẩn này sao có thể gọi là thuốc mê được?"
Tam Đương Gia nắm chặt hai tay, trên trán lộ ra gân xanh, "Ngươi dám nói thuốc mê của ta là thứ vớ vẩn?" Hắn đối với bản lĩnh chế thuốc của mình tự tin mười phần, mà nay lại bị một nam tử nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối cười nhạo là đồ vớ vẩn?
"Chẳng lẽ không đúng?" Nam tử tuấn mỹ cười cười ôn hòa, từ trong tay áo lấy ra một cái bình."Cho ngươi xem thử cái này như thế nào?" Ngón tay thon dài mở nắp bình ra, hắn đổ một giọt chất lỏng trong bình lên mặt bàn, chỗ bị chất lỏng rơi xuống thế mà liên tiếp bị ăn mòn thành một cái lỗ.
"Đây là. . . . . ." Lúc này vẻ mặt của Tam Đương Gia đã trở nên khiếp sợ tột độ, hắn thế mà đã quên này nam tử dịu dàng này mới thật sự là người đáng sợ!
"Tam Đương Gia chê cười rồi." Nam tử tuấn mỹ cất cái bình đi, "Ngươi còn có đồng bọn sao?"
Lúc này Tam Đương Gia mới nhớ tới còn hai người đi đến phòng của tiểu công tử, không biết tình trạng hiện tại của hai người kia thế nào.
"Không nghe thấy công tử nhà ta đang hỏi ngươi sao?" Mũi kiếm lạnh lẽo dán lên cần cổ của Tam Đương Gia, thanh y nam tử lạnh giọng mở miệng.
"Có." Tam Đương Gia biết thức thời là trang vi tuấn kiệt vội mở miệng.
"Còn đi chỗ nào?" Thanh y nam tử hỏi.
"Còn có phòng chữ Thiên số một." Tam Đương Gia lúc này mới nhớ tới vừa rồi nam tử tuấn mỹ cũng không gọi mình là Tiểu nhị ca nữa, mà gọi là "Tam Đương Gia" , trong lòng càng thêm cả kinh.
"Bất Phá, ngươi ở nơi này nhìn hắn, ta đi xem một chút." Nam tử tuấn mỹ mặc áo ngoài vào nói với thanh y nam tử.
"Dạ, công tử." Mạc Bất Phá để kiếm trong tay xuống, tiến lên dùng sợi dây trói Tam Đương Gia cùng nam tử trên đất kia lại, còn bản thân ngồi vào một chiếc ghế bên cạnh bàn.
Nam tử tuấn mỹ vẫn không nhanh không chậm cất bước đi ra ngoài.
Nhìn lại Lâm Lập Hạ trong phòng chữ Thiên số một một chút.
Lại nói lúc nàng bị bạch y công tử tuấn mỹ đánh thức còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn hai người áo đen bị đánh ngất xỉu trên mặt đất cùng bọc quần áo bị lục tung của mình, nàng hướng về phía công tử tuấn mỹ nghi ngờ mở miệng, "Đây là chuyện gì?"
Nam tử tuấn mỹ nhìn khuôn mặt mơ hồ của thiếu niên trước mắt cười cười, "Vị tiểu công tử này, xem ra chúng ta là bị người theo dõi."
"À?" Đầu óc bị thuốc mê xâm chiếm vẫn không thể vận chuyển bình thường, nàng ngây ngốc day day thái dương của mình, ưmh, mơ hồ quá.
Nam tử tuấn mỹ thấy thế nụ cười dưới đáy mắt càng tăng lên. Hắn nhớ người thiếu niên trước mắt này lúc ấy đang ngồi ở một góc trong đại sảnh, cùng với cậu hình như còn có một nam nhân và một thiếu nữ. Khi đó trong sảnh chỉ có một bàn bọn họ là như không có chuyện gì xảy ra mà chú tâm ăn cơm mà không nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật lâu về sau biết hắn nghĩ như vậy Lâm Lập hạ xấu hổ nghĩ thầm trong lòng, thật ra thì lúc ấy nàng cũng nhìn mê mẫn rồi, chỉ rất là nhanh trở lại bình thường mà thôi.
"Mấy người này cùng đám tiểu nhị kia là cùng một người, bỏ thuốc mê trong nước trà của chúng ta."
"A." Là hắc điếm sao?
"Oái, đúng rồi, còn Mạch Tuệ và Trọng Lương thì sao?" Lâm Lập Hạ hậu tri hậu giá đặt câu hỏi, tùy tiện lấy một bộ y phục khoác lên đi xuống giường. Chẳng lẽ bọn họ cũng bị dính thuốc mê rồi?
"Ngươi là hỏi hai người đi cùng với ngươi sao?" Nam tử tuấn mỹ tiến lên đưa cho Lâm Lập Hạ một viên thuốc, "Đây là giải mê dược ."
Lâm Lập Hạ không suy nghĩ nhận lấy thuốc một hớp uống vào, "Đa tạ vị công tử này."
Nam tử tuấn mỹ nhìn thiếu niên trước mắt, bên trong mắt phượng nổi lên cảm giác hứng thú, "Nhấc tay chi lao mà thôi, tiểu công tử muốn đi xem đồng bạn của ngươi?"
Ăn giải mê dược xong Lâm Lập hạ cảm thấy suy nghĩ của mình từ từ rõ ràng, nhìn nam tử trước mắt xin lỗi cười cười, "Ừ." Không ngờ nàng được hắn cứu một mạng.
"Vậy thì cùng đi đi, chỗ ta vừa lúc vẫn còn giải mê dược." Nam tử tuấn mỹ lịch sự cười một tiếng, Lâm Lập Hạ đối diện nhìn đến ngưng cả thở.
"Vậy thì làm phiền công tử rồi." Nói xong Lâm Lập Hạ đứng dậy đi ra ngoài trước, không dám nhìn gương mặt phía sau lưng nữa. Trong lòng nàng không ngừng lắc đầu lẩm bẩm, tội lỗi tội lỗi, nam nhân dáng dấp xinh đẹp như vậy thật là một loại tội lỗi.
"Là thần tiên sao?" Người trong nhà trọ không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Lâm Lập Hạ đã sớm hồi phục tinh thần lại tiếp tục cúi đầu dồn sức và cơm trong lòng thầm nghĩ, không, nam tử tuấn mỹ này không phải là thần tiên. Ngươi có thấy Thần Tiên nào bị mưa làm ướt không? Vạt áo hắn lấm tấm vệt bùn đất, rõ ràng là người đang đi đường thì đột nhiên mưa rơi xuống, lúc này mới vội vàng hấp tấp vào nhà trọ.
"Ông chủ, còn phòng hảo hạng nào không?" Một thanh y nam tử đứng một bên bị mọi người coi thường thật lâu đi đến chỗ ông chủ hỏi, úc này mọi người mới hồi hồn lại không tiếp tục nhìn cahừm chằm vào nam tử mặc áo trắng tuấn mỹ như thần này nữa.
Ông chủ bị giọng ní hơi lạnh lẽo của thanh y nam tử dạo sợ, nhưng vẫn nở nụ cười gật đầu một cái, "Có có."
Thanh y nam tử móc một vài thỏi bạc từ bên hông ra, "Hai gian phòng hảo hạng, chuẩn bị nước nóng, sau đó đưa chút thức ăn lên."
Ông chủ cười ha ha nhận bạc, "Tiểu nhị, mang hai vị công tử đến phòng chữ Thiên số bốn và số năm."
Thanh y nam tử xoay người trở lại bên cạnh nam tử mặc áo trắng, "Công tử."
Nam tử mặc áo trắng gật gật đầu, cất bước đi trước, thanh y nam tử đi theo sát phía sau.
Lúc này bên trong nhà trọ mới khôi phục tiếng ồn ào huyên náo hồi nãy, ai uống rượu thì tiếp tục uống rượu, ai ăn cơm thì tiếp tục ăn cơm, ai nói chuỵen thì tiếp tục nói chuyện.
Lâm Lập Hạ nuốt miếng cá dấm đường cuối cùng, thỏa mãn híp híp mắt, quả nhiên ăn miếng to thì trong miệng mới có mùi vị mà."Mạch Tuệ, phòng của chúng ta là phòng số mấy?”
"Tiểu thư, người là phòng chữ Thiên số một, nô tỳ là số hai." Không cần nói, Trọng Lương nhất định là phòng số ba.
"À, ta biết rồi. Ta đi lên trước, hai người các ngươi từ từ ăn." Ngồi xe ngựa hai ngày, bây giờ nàng chỉ muốn tắm nước nóng sạch sẽ, sau đó nằm chết dí ở trong chăn ngủ một giấc thoải mái.
Sau khi Lâm Lập Hạ đi thì Trọng Lương cũng lập tức đứng lên, "Ta cũng ăn no rồi." Nói xong liền lên lầu.
Trên bàn chi còn dư lại Mạch Tuệ còn đang từ từ ăn, khóe mắt chú ý tới có mấy nam tử thỉnh thoảng nhìn về phía nàng , nàng cúi đầu, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, bên trong phòng Lâm Lập Hạ ôm chăn bông ngáp ngủ. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ tới, mặc dù chăn bông của nhà trọ này kém với chăn gấm của Lâm phủ, nhưng bởi vì mệt nhọc mà giấc ngủ hình như đặc biệt cám dỗ. Mí mắt càng ngày càng nặng, không lâu sau, Lâm Lập Hạ đã ngủ say.
Trong một gian phòng khác, nam tử tuấn mỹ đã cởi trường sam màu trắng ra, mặc áo lót đi đến bên bàn thổi tắt ánh nến sau đó lên giường. Tiếng mưa rơi trong đêm có vẻ đặc biệt rõ ràng, hắn đang trong bóng tối đột nhiên cười một tiếng, cũng nhắm hai mắt lại làm như đã ngủ.
Ước chừng qua một canh giờ, mưa to đã có khuynh hướng yên lặng, mà trong hành lang của nhà trọ lại nhiều hơn vài bóng dáng.
"Hai người các ngươi đi về phòng của tiểu công tử, ta cùng A Lương sẽ đến phòng của công tử tuấn mỹ kia ." Một bóng dáng thấp bé đè thấp giọng nói xuống phân phó người bên cạnh.
Mấy người bên cạnh gật đầu một cái, một bóng dáng nam nhân hùng hậu trong đó suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Tam Đương Gia , phân lượng thuốc của người kia cs đủ không? Hai người nam nhân mà vị công tử kia mang theo hình như đều không đơn giản."
Nam tử thấp bé được hắn gọi là Tam Đương Gia nghe vậy trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi là đang hoài nghi năng lực của ta sao?"
"Không không không, " Nam tử hùng hậu vội vàng lắc đầu một cái, người nào không biết Tam Đương Gia ở Âm Phong Lĩnh nhờ sự âm lãnh ác độc mà nổi danh. Nhưng lời hắn hỏi ra hôm nay, nói không chừng về sau liền bị hắn theo dõi, nghĩ tới đây cả người nam tử cao lớn nổi lên một hồi ý lạnh, không có tiền đồ mà bắt đầu run rẩy.
"Vậy cũng đừng có nói nhảm, mau hành động." Tam Đương Gia vung tay lên, mấy bóng người liền lén lút hướng về phía hai gian phòng.
Bóng tối bên trong gian phòng, then cửa bắt đầu từ từ di động, phát ra tiếng động rất nhỏ. Qua một lúc lâu sau, cửa phòng bị người từ bên ngoài dùng động tác vô cùng chậm mở ra. Hai bóng người từ ngoài cửa rảo bước đi vào, cẩn thận nhón chân lên cẩn thận bước đi.
Tam Đương Gia vẫy vẫy tay với bóng dáng cao gầy, ý bảo hắn đi xem bao quần áo trên bàn có đồ vật gì không, còn hắn thì đi tới bên giường, cẩn thận nhìn vào nam tử tuấn mỹ đang ngủ say.
Hai mắt của nam tử khép chặt, lông mi thật dài tạo thành cái bóng nhàn nhạt trên gương mặt như bạch ngọc, hô hấp của hắn đều đều ngủ say , hình như không hề biết nguy hiểm đang tới gần.
Nhìn da thịt trước mắt so với nữ tử còn trắng mềm hơn, Tam Đương Gia nở nụ cười dâm tà, vươn tay chuẩn bị sờ vào mặt hắn, nhưng đúng lúc này cổ lại nhiều hơn một bàn tay đang bóp chặt yết hầu hắn. Hắn sợ hãi, thấy nam tử trước mắt chậm rãi mở hai mắt ra, cho dù bàn tay trên cổ hắn dường như muốn bóp chết hắn, nhưng trong mắt nam tử tuấn mỹ vẫn mang theo nụ cười ôn hòa. Toàn thân hắn đột nhiên xông lên ý sợ hãi, nhưng lại không đơn giản chỉ vì sức lực trên cổ. Là hắn sơ suất quá, vậy mà lại không nhìn ra người nguy hiểm nhất không phải nam tử mặc áo xanh kia, mà là nam tử lịch sự nho nhã trước mắt này.
"Tiểu nhị ca tối nay thật đúng là có nhã hứng, là muốn tới nói chuyện phiếm cùng ta sao?" Nam tử tuấn mỹ mở miệng, giọng nói giống như con người hắn làm cho người ta một loại cảm giác lịch sự tao nhã tinh tế.
Thì ra Tam Đương Gia thấp bé này lại chính là tiểu nhị dẫn bọn hắn lên lầu lúc trước. Trong mắt Tam Đương Gia lóe lên tia âm lãnh, tay trái lấy ra thanh đoản kiếm giấu giếm trong người đâm tới người đang nằm trên giường, lại bị một ly trà bay tới đánh rớt. Động tác kiềm chế cần cổ đột nhiên buông ra, Tam Đương Gia vội vàng lui về phía sau mấy bước, hành động đầu tiên chính là quay đầu lại tìm đồng bọn của mình. Nhưng làm cho hắn giật nảy mình ấy là một bạch y nam tử và một thanh y nam tử cầm kiếm đứng sau lưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, mà đồng bọn của hắn đã nằm ở trên đất không biết sống chết.
"Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại không trúng ‘Mê Hồn Tán’ của ta?" Không hổ là người từng trải, Tam Đương Gia rất nhanh phản ứng lại, mang chút kinh ngạc cùng cảnh giác mở miệng.
"Tiểu nhị ca, chúng ta chỉ là một khác trọ bình thường mà thôi, ngươi không cần phải lo lắng như vậy." Nam tử tuấn mỹ từ trên giường chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, như không có chuyện gì xảy ra cầm tách trà lên uống một hớp.
"Làm sao có thể…" Tam Đương Gia trừng lớn cặp mắt, rõ ràng hắn đã bỏ Mê Hồn Tán trong nước trà này, nhưng nam tử này thế mà lại không thèm để ý chút nào mà uống vào? Người này sao có thể không có phản ứng với thuốc mê đặc chế của hắn?!
Trong mắt nam tử tuấn mỹ có ánh sáng lưu chuyển, "Tiểu nhị ca nói đùa rồi, những thứ vớ vẩn này sao có thể gọi là thuốc mê được?"
Tam Đương Gia nắm chặt hai tay, trên trán lộ ra gân xanh, "Ngươi dám nói thuốc mê của ta là thứ vớ vẩn?" Hắn đối với bản lĩnh chế thuốc của mình tự tin mười phần, mà nay lại bị một nam tử nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối cười nhạo là đồ vớ vẩn?
"Chẳng lẽ không đúng?" Nam tử tuấn mỹ cười cười ôn hòa, từ trong tay áo lấy ra một cái bình."Cho ngươi xem thử cái này như thế nào?" Ngón tay thon dài mở nắp bình ra, hắn đổ một giọt chất lỏng trong bình lên mặt bàn, chỗ bị chất lỏng rơi xuống thế mà liên tiếp bị ăn mòn thành một cái lỗ.
"Đây là. . . . . ." Lúc này vẻ mặt của Tam Đương Gia đã trở nên khiếp sợ tột độ, hắn thế mà đã quên này nam tử dịu dàng này mới thật sự là người đáng sợ!
"Tam Đương Gia chê cười rồi." Nam tử tuấn mỹ cất cái bình đi, "Ngươi còn có đồng bọn sao?"
Lúc này Tam Đương Gia mới nhớ tới còn hai người đi đến phòng của tiểu công tử, không biết tình trạng hiện tại của hai người kia thế nào.
"Không nghe thấy công tử nhà ta đang hỏi ngươi sao?" Mũi kiếm lạnh lẽo dán lên cần cổ của Tam Đương Gia, thanh y nam tử lạnh giọng mở miệng.
"Có." Tam Đương Gia biết thức thời là trang vi tuấn kiệt vội mở miệng.
"Còn đi chỗ nào?" Thanh y nam tử hỏi.
"Còn có phòng chữ Thiên số một." Tam Đương Gia lúc này mới nhớ tới vừa rồi nam tử tuấn mỹ cũng không gọi mình là Tiểu nhị ca nữa, mà gọi là "Tam Đương Gia" , trong lòng càng thêm cả kinh.
"Bất Phá, ngươi ở nơi này nhìn hắn, ta đi xem một chút." Nam tử tuấn mỹ mặc áo ngoài vào nói với thanh y nam tử.
"Dạ, công tử." Mạc Bất Phá để kiếm trong tay xuống, tiến lên dùng sợi dây trói Tam Đương Gia cùng nam tử trên đất kia lại, còn bản thân ngồi vào một chiếc ghế bên cạnh bàn.
Nam tử tuấn mỹ vẫn không nhanh không chậm cất bước đi ra ngoài.
Nhìn lại Lâm Lập Hạ trong phòng chữ Thiên số một một chút.
Lại nói lúc nàng bị bạch y công tử tuấn mỹ đánh thức còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn hai người áo đen bị đánh ngất xỉu trên mặt đất cùng bọc quần áo bị lục tung của mình, nàng hướng về phía công tử tuấn mỹ nghi ngờ mở miệng, "Đây là chuyện gì?"
Nam tử tuấn mỹ nhìn khuôn mặt mơ hồ của thiếu niên trước mắt cười cười, "Vị tiểu công tử này, xem ra chúng ta là bị người theo dõi."
"À?" Đầu óc bị thuốc mê xâm chiếm vẫn không thể vận chuyển bình thường, nàng ngây ngốc day day thái dương của mình, ưmh, mơ hồ quá.
Nam tử tuấn mỹ thấy thế nụ cười dưới đáy mắt càng tăng lên. Hắn nhớ người thiếu niên trước mắt này lúc ấy đang ngồi ở một góc trong đại sảnh, cùng với cậu hình như còn có một nam nhân và một thiếu nữ. Khi đó trong sảnh chỉ có một bàn bọn họ là như không có chuyện gì xảy ra mà chú tâm ăn cơm mà không nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật lâu về sau biết hắn nghĩ như vậy Lâm Lập hạ xấu hổ nghĩ thầm trong lòng, thật ra thì lúc ấy nàng cũng nhìn mê mẫn rồi, chỉ rất là nhanh trở lại bình thường mà thôi.
"Mấy người này cùng đám tiểu nhị kia là cùng một người, bỏ thuốc mê trong nước trà của chúng ta."
"A." Là hắc điếm sao?
"Oái, đúng rồi, còn Mạch Tuệ và Trọng Lương thì sao?" Lâm Lập Hạ hậu tri hậu giá đặt câu hỏi, tùy tiện lấy một bộ y phục khoác lên đi xuống giường. Chẳng lẽ bọn họ cũng bị dính thuốc mê rồi?
"Ngươi là hỏi hai người đi cùng với ngươi sao?" Nam tử tuấn mỹ tiến lên đưa cho Lâm Lập Hạ một viên thuốc, "Đây là giải mê dược ."
Lâm Lập Hạ không suy nghĩ nhận lấy thuốc một hớp uống vào, "Đa tạ vị công tử này."
Nam tử tuấn mỹ nhìn thiếu niên trước mắt, bên trong mắt phượng nổi lên cảm giác hứng thú, "Nhấc tay chi lao mà thôi, tiểu công tử muốn đi xem đồng bạn của ngươi?"
Ăn giải mê dược xong Lâm Lập hạ cảm thấy suy nghĩ của mình từ từ rõ ràng, nhìn nam tử trước mắt xin lỗi cười cười, "Ừ." Không ngờ nàng được hắn cứu một mạng.
"Vậy thì cùng đi đi, chỗ ta vừa lúc vẫn còn giải mê dược." Nam tử tuấn mỹ lịch sự cười một tiếng, Lâm Lập Hạ đối diện nhìn đến ngưng cả thở.
"Vậy thì làm phiền công tử rồi." Nói xong Lâm Lập Hạ đứng dậy đi ra ngoài trước, không dám nhìn gương mặt phía sau lưng nữa. Trong lòng nàng không ngừng lắc đầu lẩm bẩm, tội lỗi tội lỗi, nam nhân dáng dấp xinh đẹp như vậy thật là một loại tội lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.