Chương 93: Vĩnh viễn không đủ
Thiên Hạ Vô Bệnh
03/06/2016
Mấy ngày gần đây
trong lòng Lý Dục có chút không thoải mái, nguyên nhân không khác, chỉ
vì hắn không hợp ý cái thiếu niên tên Liên Hữu đó, vô cùng không hợp ý.
Nhìn hắn dáng vẻ gầy yếu trắng nõn kia, vậy mà so với nữ tử còn nhu nhược hơn mấy phần, mỗi ngày thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, ánh mắt điềm đạm đáng yêu y như nai con, làm lòng đồng cảm bên trong lan tràn...
Đừng hiểu lầm, người cùng đồng cảm kia dĩ nhiên không là Lý Dục, người có thể làm Lý Dục không thoải mái như vậy, ngoại trừ Lâm Lập Hạ còn có ai chứ? Dọc theo đường đi chỉ thấy nàng chui vào xe ngựa chạy phía sau, ngăn cũng không ngăn được.
Lâm Lập Hạ chỉnh lại quần áo muốn xuống xe ngựa, Lý Dục lành lạnh mở miệng nói, "Nàng đây là muốn lên chỗ nào vậy?"
Lâm Lập Hạ phủi phủi tay áo hơi nhăn, thản nhiên nói ra, "Ở phía sau vừa nhìn xem."
Mắt phượng Lý Dục lóe lóe, "Rốt cuộc ai mới là chủ tử của nàng?"
"Đương nhiên là gia rồi." Lâm Lập Hạ vô cùng lưu loát nói ra.
Lý Dục cảm thấy tâm tình hơi chuyển biến tốt, "Nàng biết là tốt rồi."
"Gia yên tâm, ta sao có thể quên điều này chứ? Ngươi là chủ tử ba tháng của ta đấy." Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng cong môi, nhắc nhở hắn chỉ là ba tháng mà thôi.
Lý Dục cũng không để ý đến tâm tư nhỏ này của nàng, ngoắc ngoắc tay với nàng, "Tới, tới đây."
Nụ cười của Lâm Lập Hạ cương cứng một chút, ặc, động tác này của hắn, xem nàng như thú cưng hắn nuôi sao? Chỉ là nàng vẫn đi tới trước mặt hắn, "Gia, có chuyện gì à?"
Lý Dục nhíu mày, "Không có chuyện thì không thể gọi nàng?"
Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng hít vào một hơi, giọng điệu vô cùng vững vàng trả lời, "Có thể."
Môi mỏng của Lý Dục cong lên cười tà ác, "Gia ngủ ở trên tháp hơi bị sái cổ, nàng tới xoa bóp cho ta."
"Gia." Lâm Lập Hạ vô cùng nghiêm túc, "Ta không biết chiêu thức ấy, nhưng mà có thể đề cử một người với ngươi."
"Hửm?" Là Liên Hà phía sau sao?
Lâm Lập Hạ cười nhạt, "Liên Hữu."
Sắc mặt của Lý Dục cứng đờ, Liên Hữu, tại sao lại là Liên Hữu. Hắn chợt híp híp mắt, "Sao nàng biết là hắn biết?"
Lâm Lập Hạ vô cùng tùy ý xoa xoa cổ của mình, "Cái này à, người lớn tuổi dễ bị sái cổ, tiểu Hữu thấy ta không thoải mái thì xoa nhẹ mấy cái cho ta."
Nàng khép hờ mắt vừa lòng nói, "Tiểu Hữu nắm giữ sức lực rất tốt đấy."
"Nàng thật vô cùng dư vị?" Lý Dục nhìn nụ cười tươi tắn thì vô cùng chói mắt, tiểu Hữu sao?
"Gia, đừng hâm mộ cũng tội gì phải ghen tỵ. Ta sẽ đưa hắn tới ngay."
"Ta nói, "Lý Dục con ngươi bình tĩnh hỏi, "Nàng chừng nào thì thân thiết với hắn như vậy?"
Lâm Lập Hạ cười hòa ái dễ gần, "Ta vẫn luôn thích đứa trẻ nghe lời."
Lý Dục cau mày, mười một tuổi vẫn là đứa trẻ? Hơn nữa còn có chút động tác nhỏ với Liên Hữu kia làm hắn cực lỳ khó chịu...
"Gia, ta sẽ đi gọi hắn." Lâm Lập Hạ không tiếp tục chờ Lý Dục đáp lời liền xuống xe ngựa, lúc đến xe ngựa phía sau thì thấy Liên Hà và Liên Hữu ngồi ở hai đầu xe ngựa nghỉ ngơi, Liên Hà hình như đang ngủ, mà Liên Hữu thì cúi đầu không thấy được vẻ mặt.
Nàng hơi nghi ngờ, khẽ gọi nói: "Tiểu Hữu."
Liên Hữu nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu hòa, "Lập Hạ tỷ tỷ."
"Hiện tại có rảnh không?"
Liên Hữu gật đầu, "Tỷ tỷ có chuyện gì?"
"Tiểu Hữu, đệ giúp ta chút." Lâm Lập Hạ chỉ chỉ xe ngựa trước mặt, "Cổ của gia nhà ta hơi bị sai, bảo ta xoa bóp cho hắn, nhưng…" nàng bất đắc dĩ buông tay, "Ta không biết."
Liên Hữu rất sảng khoái đồng ý, "Được." Hắn đứng dậy nhìn chằm chằm Lâm Lập Hạ, con ngươi trong suốt dường như có thể nhìn thấy đáy.
Lâm Lập Hạ duỗi tay về phía hắn, cười nhạt một tiếng, "Tới đây."
Liên Hữu không chút do dự đưa tay tới, nắm giữ thật chặt.
Tay của nàng, thật ấm áp.
Đưa Liên Hữu lên xe ngựa phía sau thì không nói chuyện, hai nam tử hán một lớn một nhỏ đều liều mạng nhìn thẳng vào mặt đối phương, tia lửa không biết tên tanh tách rè rè lóe lên tung tóe.
Lâm Lập Hạ ho nhẹ hai tiếng, "Cái đó... Gia, tiểu Hữu đã tới, ta đi ra ngoài trước."
Con mắt hẹp dài của Lý Dục chuyển một cái, tầm mắt dời đến trên người nàng, "Không cần, nàng ở đây đi." Lại nói với Liên Hữu, "Bắt đầu đi."
Liên Hữu có chút luống cuống nhìn Lâm Lập Hạ, tỷ tỷ, gia này nhìn như không phải người tốt đâu.
Lâm Lập Hạ vỗ vỗ vai hắn, gì kia, đệ kiên nhẫn chịu đựng tùy tiện xoa bóp đi.
Lâm Lập Hạ ngồi một bên nhìn hình ảnh vô cùng đẹp mặt phía đối diện.
Thiếu niên thanh tú trắng nõn an tĩnh đứng sau lưng nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bảo xanh tím, ánh mắt chuyên chú, động tác dè dặt cẩn trọng xoa ấn cổ của nam tử. Mà nam tử tuấn mỹ thì thoải mái nhàn hạ nhắm hai mắt lại, môi mỏng hoàn mỹ nhẹ nhàng mím lại, cả người tản mát ra một hơi thở tà mị...
Lâm Lập Hạ nghĩ đến luồng khí lưu chợt hiện giữa hai người vừa rồi không khỏi run cầm cập, chẳng lẽ bọn họ...
"Sáng hôm nay Mạch Tuệ chưa cho ngươi cơm ăn sao?" Lý Dục đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo bất mãn.
Liên Hữu hơi sững sờ, "Hả, ta biết rồi." Ánh mắt hắn buông xuống, len lén nhìn Lâm Lập Hạ một cái, tiếp tục xoa nhẹ.
Lại qua một lúc...
Lý Dục hừ nhẹ một tiếng, trong mắt đào hoa xẹt qua ác liệt, "Ta thu hồi lời nói vừa rồi, không phải sáng nay ngươi chưa ăn cơm." Hắn ghé mắt, cẩn thận đánh giá hắn một phen, "Ngươi đã mấy ngày chưa ăn cơm rồi?"
Liên Hữu mặt nhiễm màu nâu, dạ dạ nói: "Ta... Ta," Không dám nhìn mặt của Lý Dục nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ xin giúp đở.
Lâm Lập Hạ than thở, "Tiểu Hữu, không cần xoa bóp nữa."
Liên Hữu lập tức đi tới bên người nàng, đưa tay vững vàng lôi kéo cánh tay của nàng, ỷ lại mười phần.
Từ lúc Lý Dục thấy Liên Hữu kéo tay Lâm Lập Hạ thì sắc mặt cũng có chút khó coi, càng không cần phải nói Liên Hữu kia ở góc độ nàng không nhìn thấy cho hắn một ánh mắt khiêu khích.
Con ngươi đen của Lý Dục sâu thẳm, "Sao vậy? Sợ? Cho nên phải đến bên cạnh tỷ tỷ?" Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Tỷ tỷ".
Liên Hữu nhẹ nhàng run người, càng thêm dán chặt vào Lâm Lập Hạ, trong mắt lại không một tia sợ hãi.
Lý Dục kiềm chế kích động muốn tiến lên kéo người của mình, lại một lần cùng Liên Hữu tiến vào một vòng chém giết bằng mắt mới.
Lâm Lập Hạ vô cùng bất đắc dĩ, "Gia."
Lý Dục nhíu mày, tạm thời ngừng đấu pháp, "Hả?"
Nàng nói, "Ta đưa tiểu Hữu về."
Lý Dục liếc Liên Hữu một cái, "Có vài bước đường, còn sợ lạc đường hay sao?"
Liên Hữu tức thời giật nhẹ ống tay áo của nàng, "Tỷ tỷ, tự ta trở về được rồi." Tuy là nói như vậy, nhưng mà tay một chút cũng không buông ra.
Lâm Lập Hạ cười cười với hắn, "Không có việc gì, để ta đưa đệ trở về." Nói xong cũng không thèm nhìn Lý Dục liền dắt Liên Hữu xoay người.
Trong mắt Lý Dục tối sầm lại, bước nhanh về phía trước kéo Lâm Lập Hạ vào trong ngực. Liên Hữu thấy thế cũng vội vàng kéo tay của nàng, vì vậy trường hợp lại trỏe nên bế tắc.
Lâm Lập Hạ nhìn về phía hắn, "Gia, ngươi đây là gì chứ. Tiểu Hữu, đệ buông tay trước."
Hai người động cũng không động, giống như căn bản không nghe được lời của nàng.
Lâm Lập Hạ chậm rãi nhìn bọn họ một cái, "Ta nói, buông tay."
Liên Hữu nhìn nàng cuối cùng vẫn thả tay, ánh mắt ảm đạm. Mà Lý Dục thì nhanh chóng ôm cả người nàng vào trong ngực.
Lâm Lập Hạ không ngăn cản động tác của hắn, chỉ cười yếu ớt với Liên Hữu nói: "Tiểu Hữu, đề trở về trước đi, đợi lát nữa ta đến nhìn đệ."
Bên hông siết chặt, nàng không rảnh để ý, ánh mắt bình tĩnh nhìn Liên Hữu.
"Tỷ tỷ, vậy ta về trước." Liên Hữu lưu luyến không rời nói, lúc xoay người trên mặt hiện lên một tia ảo não.
Cái tên háo sắc bất nam bất nữ này thế mà lại chiếm tiện nghi của nàng... Liên Hữu nắm chạt tay, hắn tuyệt đối sẽ không để cho hắn thực hiện được!
Sau khi Liên Hữu đi thì Lâm Lập Hạ liền cởi nụ cười ra, cùi chỏ huých về phía sau, "Gia, ngươi có thể buông tay."
Lý Dục kêu đau một tiếng, trong tay lại không có một chút ý tứ buông ra. Hắn cúi đầu ghé sát vào tai nàng, hơi thở ấm áp thân mật phun trên da thịt nàng, giọng nói trầm thấp mà mị hoặc, "Lâm Lập Hạ, nàng muốn trốn tới khi nào?"
Nàng nghe vậy hơi sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ, "Gia đây là oan uổng ta rồi, ta không phải vẫn luôn ở bên cạnh ngươi sao."
Lý Dục hừ nhẹ một tiếng, môi mỏng như gần như xa đụng chạm và da thịt trắng nõn trơn bóng của nàng, "Còn muốn tiếp tục chơi nữa sao? Ta sẽ theo đến cùng."
Giọng nói Lâm Lập Hạ trầm xuống, "Lý Dục, ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta."
"Lập Hạ, nàng biết rõ cái ta muốn không chỉ là cái này, hơn nữa, ước định cũng không thể đại diện cho cái gì." Hắn muốn làm gì thì sao có thể bị một câu ước định ngăn cản.
"Lý Dục, ngươi cũng biết ta muốn căn bản không phải cái này." Lâm Lập Hạ bình tĩnh nói, "Ta không muốn có liên quan gì đến ngươi, cho nên mới đáp ứng ước hẹn ba tháng này. Nếu như ngươi muốn nuốt lời thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa."
Ánh mắt Lý Dục thoáng chốc trở nên sắc bén, "Nàng cho rằng ta sẽ thả nàng đi?" Người hắn muốn, hắn tuyệt sẽ không buông tay.
Lâm Lập Hạ không để ý đến uy hiếp trong lời nói của hắn, cười nhạt nói, "Một lần trốn không thành cũng không sao, còn có lần thứ hai, lần thứ hai không được cũng không việc gì, còn có lần thứ ba."
Một tay Lý Dục nâng mặt nàng lên nhìn thẳng vào mình, ánh mắt u ám nhìn nàng. Trong mắt Lâm Lập Hạ một mảnh trầm tĩnh, không một gợn sóng.
Cuối cùng hắn chỉ có thể vươn tay vuốt ve gò má trơn bóng của nàng, đối với lạnh nhạt và kiên trì trong mắt nàng thì tức giận lại không biết làm thế nào. Cuối cùng đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, nhìn đôi mắt của nàng bỗng chốc khép lại, che đi ánh sáng quật cường và dửng dưng không đếm xỉa đến kia đi.
Lý Dục nhìn nàng chỉ khi ngủ mới có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn, trong lòng có cái gì đó rục rịch ngóc đầu dậy, rồi lại lo lắng không yên. Ngón trỏ thon dài xẹt qua cánh môi đầy đặn của nàng, hắn cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn một cái, nghĩ một chút lại hôn một cái nữa, tiếp đó lại hôn một cái, tiếp tục muốn hôn nhiều hơn. Hắn say đắm hương vị của nàng, càng lúc càng phát nghiện.
Lè lưỡi thấm ướt cánh môi của nàng, hắn thử tiến vào bên trong bờ môi của nàng, ác liệt bóp chặt mũi nàng ép nàng không thể không hé miệng hô hấp, sau đó trắng trợn tiến dần từng bước, nâng cái lưỡi thơm tho của nàng lên mập mờ mút, mơ hồ có thể nghe được tiếng vang "Chậc chậc", hắn nhất quyết không tha, thưởng thức nàng khó được thuận theo, hết sức triền miên.
Hô hấp của hắn hô hấp càng phát thô đục, bên trong đôi mắt đào hoa mị người dần dần nhiễm tình dục, đột nhiên hắn nhớ tới thường ngày nẫn vẫn luôn lơ đễnh, tức giận cắn một cái lên vành tai nàng, đưa tới một tiếng thở nhẹ vô ý thức của nàng.
Hắn áp chế dục vọng của mình cẩn thận quan sát nàng, một cái lại một cái vuốt ve, dịu dàng tột cùng.
Không đủ, thế nào cũng thấy không đủ, thế nào cũng hôn không đủ, vĩnh viễn không đủ.
Hắn thuận theo tiếng lòng của mình lại cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cánh môi trằn trọc hết lần này đến làn khác, gắn bó như môi với răng, tất cả cảm xúc đều tập trung vào trong nụ hôn.
Nàng là của hắn, cuối cùng sẽ là của hắn.
Khụ khụ, dĩ nhiên, Lâm Lập Hạ trong lúc giấc mộng hoàn toàn không biết mình bị người một hơi lại một hơi, một cái lại một cái, một lần lại một lần chiếm hết tiện nghi.
Lâm Lập Hạ hiếm khi có được một giấc ngủ đến ngày kế, nàng mơ hồ nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, suy nghĩ bỗng chốc chưa trở lại.
"Đã tỉnh rồi à?" Trong mắt dài của Lý Dục ngập tràn ý cười hỏi.
Lâm Lập Hạ dụi mắt, hử, người này là ai?
Lý Dục cưng chìu vuốt vuốt cái mũi của nàng, "Vẫn chưa tỉnh táo à, có muốn ngủ một lúc nữa không?"
Sau đó Lâm Lập Hạ liền sửng sốt, này, này, người này là Lý Dục?
"Gia." Ánh mắt nàng nặng nề nhìn hắn.
Lý Dục dịu dàng cười cười, "Ừ?"
Lâm Lập Hạ đưa tay thăm dò trán của hắn một chút, tự nhủ, "Phát sốt à?"
Khóe mắt Lý Dục hơi co rút, mắt đào hoa nhíu lại liền khôi phục hỉ nộ vô thường như mọi khi, "Mặt trời lên cao mới dậy, nàng thật sự so với người chủ nhân là ta đây còn thân phận hơn."
Lâm Lập Hạ mặc kệ hắn, ngày hôm qua bọn họ nói qua nói lại nàng lại đột nhiên mất đi ý thức, nàng cũng không tin không phải do hắn giở trò quỷ. Chỉ là Lý Dục dịu dàng vừa rồi...
Lâm Lập Hạ run rẩy sờ sờ cánh tay của mình, thần linh, quá quái dị rồi, nàng vẫn quen với cái người cao cao tại thượng vẻ mặt khó dò hơn.
"Tiểu thư, gia, phía trước có thôn trang, muốn đi tìm hộ gia đình nghỉ ngơi một ngày không?" Mạch Tuệ ngồi ngoài xe hỏi, bọn họ đã mấy ngày không có ở trong nhà rồi.
Lâm Lập Hạ đấm bóp cổ, "Ừ, cũng được."
Mạch Tuệ nhảy xuống xe ngựa, "Trước mặt hình như có tiếng người, nô tỳ đi xem một chút."
Lâm Lập Hạ đứng lên dùng nước mang theo rửa mặt chải đầu một phen, vén rèm lên lại phát hiện Mạch Tuệ còn chưa trở lại. Nàng nhìn Ẩn Kỳ hỏi, "Mạch Tuệ đi về phía nào vậy?"
Ẩn Kỳ chỉ chỉ bên trái rừng trúc.
"Ta đi qua xem một chút, ngươi chờ ở chỗ này." Nàng nhảy xuống xe ngựa, tiếp đó Lý Dục cũng nhảy xuống.
Nàng nhìn sắc mặt Lý Dục không khác, cuối cùng vẫn cười nhẹ, "Gia có muốn cùng đi hay không?"
Con ngươi đen nhánh của Lý Dục xoay tròn, không nói tiếng nào bước đi trước. Sau lưng Lâm Lập Hạ bĩu môi, tính khí người này chả khác gì thời tiết tháng sáu, hỉ nộ vô thường.
Hai người đi về hướng Ẩn Kỳ chỉ, bên tai vang lên âm thanh rất nhỏ, sau đó tiếng càng ngày càng lớn.
Trái tim Lâm Lập Hạ hơi hơi co rút lại, thân thể cũng lạnh lẽo rất nhiều. Âm thanh này càng ngày càng rõ, hình như là một nhóm người đang khổ sở hò hét, vô cùng... Thê lương? Bờ vai nhất thời ấm áp, Lý Dục đưa tay ôm vai của nàng, sắc mặt nặng nề. Tâm trạng nàng cũng nặng nề, mặc cho hắn thân mật ôm mình đi về phía trước.
Ước chừng đi một khắc đồng hồ, rừng trúc mông lung mang theo sương mù cuối cùng cũng tới điểm đầu, nàng níu chặt lấy ống tay áo, hô hấp đột nhiên ngừng lại.
Người, lửa, rất nhiều người, lửa rất lớn. Người đang ở trong lửa, lửa đang ở trên thân người. Những người kia không nhìn ra vẻ mặt, chỉ nghe thấy một tiếng khổ sở lại một tiếng thét chói tai, làm da gà người ta dựng đứng.
"Lý, Lý Dục, " Nàng bưng kín miệng mình, trợn to hai mắt không dám tin. Nàng ngẩng đầu hoảng sợ nhìn hắn, tại sao những người bên cạnh không đi cứu bọn họ? Ngược lại khi bọn họ muốn lao ra khỏi rào chắn thì lại lấy giáo đâm vào họ ph?
Lúc này Lý Dục đã sớm không còn vẻ lười nhác không sợ hãi ngày thường, vươn tay che con ngươi tràn đầy khủng hoảng của nàng cũng kéo cả người nàng vào trong ngực của mình, rũ mí mắt xuống nhỏ giọng mà nói, "Là người đốt."
Nhìn hắn dáng vẻ gầy yếu trắng nõn kia, vậy mà so với nữ tử còn nhu nhược hơn mấy phần, mỗi ngày thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, ánh mắt điềm đạm đáng yêu y như nai con, làm lòng đồng cảm bên trong lan tràn...
Đừng hiểu lầm, người cùng đồng cảm kia dĩ nhiên không là Lý Dục, người có thể làm Lý Dục không thoải mái như vậy, ngoại trừ Lâm Lập Hạ còn có ai chứ? Dọc theo đường đi chỉ thấy nàng chui vào xe ngựa chạy phía sau, ngăn cũng không ngăn được.
Lâm Lập Hạ chỉnh lại quần áo muốn xuống xe ngựa, Lý Dục lành lạnh mở miệng nói, "Nàng đây là muốn lên chỗ nào vậy?"
Lâm Lập Hạ phủi phủi tay áo hơi nhăn, thản nhiên nói ra, "Ở phía sau vừa nhìn xem."
Mắt phượng Lý Dục lóe lóe, "Rốt cuộc ai mới là chủ tử của nàng?"
"Đương nhiên là gia rồi." Lâm Lập Hạ vô cùng lưu loát nói ra.
Lý Dục cảm thấy tâm tình hơi chuyển biến tốt, "Nàng biết là tốt rồi."
"Gia yên tâm, ta sao có thể quên điều này chứ? Ngươi là chủ tử ba tháng của ta đấy." Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng cong môi, nhắc nhở hắn chỉ là ba tháng mà thôi.
Lý Dục cũng không để ý đến tâm tư nhỏ này của nàng, ngoắc ngoắc tay với nàng, "Tới, tới đây."
Nụ cười của Lâm Lập Hạ cương cứng một chút, ặc, động tác này của hắn, xem nàng như thú cưng hắn nuôi sao? Chỉ là nàng vẫn đi tới trước mặt hắn, "Gia, có chuyện gì à?"
Lý Dục nhíu mày, "Không có chuyện thì không thể gọi nàng?"
Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng hít vào một hơi, giọng điệu vô cùng vững vàng trả lời, "Có thể."
Môi mỏng của Lý Dục cong lên cười tà ác, "Gia ngủ ở trên tháp hơi bị sái cổ, nàng tới xoa bóp cho ta."
"Gia." Lâm Lập Hạ vô cùng nghiêm túc, "Ta không biết chiêu thức ấy, nhưng mà có thể đề cử một người với ngươi."
"Hửm?" Là Liên Hà phía sau sao?
Lâm Lập Hạ cười nhạt, "Liên Hữu."
Sắc mặt của Lý Dục cứng đờ, Liên Hữu, tại sao lại là Liên Hữu. Hắn chợt híp híp mắt, "Sao nàng biết là hắn biết?"
Lâm Lập Hạ vô cùng tùy ý xoa xoa cổ của mình, "Cái này à, người lớn tuổi dễ bị sái cổ, tiểu Hữu thấy ta không thoải mái thì xoa nhẹ mấy cái cho ta."
Nàng khép hờ mắt vừa lòng nói, "Tiểu Hữu nắm giữ sức lực rất tốt đấy."
"Nàng thật vô cùng dư vị?" Lý Dục nhìn nụ cười tươi tắn thì vô cùng chói mắt, tiểu Hữu sao?
"Gia, đừng hâm mộ cũng tội gì phải ghen tỵ. Ta sẽ đưa hắn tới ngay."
"Ta nói, "Lý Dục con ngươi bình tĩnh hỏi, "Nàng chừng nào thì thân thiết với hắn như vậy?"
Lâm Lập Hạ cười hòa ái dễ gần, "Ta vẫn luôn thích đứa trẻ nghe lời."
Lý Dục cau mày, mười một tuổi vẫn là đứa trẻ? Hơn nữa còn có chút động tác nhỏ với Liên Hữu kia làm hắn cực lỳ khó chịu...
"Gia, ta sẽ đi gọi hắn." Lâm Lập Hạ không tiếp tục chờ Lý Dục đáp lời liền xuống xe ngựa, lúc đến xe ngựa phía sau thì thấy Liên Hà và Liên Hữu ngồi ở hai đầu xe ngựa nghỉ ngơi, Liên Hà hình như đang ngủ, mà Liên Hữu thì cúi đầu không thấy được vẻ mặt.
Nàng hơi nghi ngờ, khẽ gọi nói: "Tiểu Hữu."
Liên Hữu nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu hòa, "Lập Hạ tỷ tỷ."
"Hiện tại có rảnh không?"
Liên Hữu gật đầu, "Tỷ tỷ có chuyện gì?"
"Tiểu Hữu, đệ giúp ta chút." Lâm Lập Hạ chỉ chỉ xe ngựa trước mặt, "Cổ của gia nhà ta hơi bị sai, bảo ta xoa bóp cho hắn, nhưng…" nàng bất đắc dĩ buông tay, "Ta không biết."
Liên Hữu rất sảng khoái đồng ý, "Được." Hắn đứng dậy nhìn chằm chằm Lâm Lập Hạ, con ngươi trong suốt dường như có thể nhìn thấy đáy.
Lâm Lập Hạ duỗi tay về phía hắn, cười nhạt một tiếng, "Tới đây."
Liên Hữu không chút do dự đưa tay tới, nắm giữ thật chặt.
Tay của nàng, thật ấm áp.
Đưa Liên Hữu lên xe ngựa phía sau thì không nói chuyện, hai nam tử hán một lớn một nhỏ đều liều mạng nhìn thẳng vào mặt đối phương, tia lửa không biết tên tanh tách rè rè lóe lên tung tóe.
Lâm Lập Hạ ho nhẹ hai tiếng, "Cái đó... Gia, tiểu Hữu đã tới, ta đi ra ngoài trước."
Con mắt hẹp dài của Lý Dục chuyển một cái, tầm mắt dời đến trên người nàng, "Không cần, nàng ở đây đi." Lại nói với Liên Hữu, "Bắt đầu đi."
Liên Hữu có chút luống cuống nhìn Lâm Lập Hạ, tỷ tỷ, gia này nhìn như không phải người tốt đâu.
Lâm Lập Hạ vỗ vỗ vai hắn, gì kia, đệ kiên nhẫn chịu đựng tùy tiện xoa bóp đi.
Lâm Lập Hạ ngồi một bên nhìn hình ảnh vô cùng đẹp mặt phía đối diện.
Thiếu niên thanh tú trắng nõn an tĩnh đứng sau lưng nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bảo xanh tím, ánh mắt chuyên chú, động tác dè dặt cẩn trọng xoa ấn cổ của nam tử. Mà nam tử tuấn mỹ thì thoải mái nhàn hạ nhắm hai mắt lại, môi mỏng hoàn mỹ nhẹ nhàng mím lại, cả người tản mát ra một hơi thở tà mị...
Lâm Lập Hạ nghĩ đến luồng khí lưu chợt hiện giữa hai người vừa rồi không khỏi run cầm cập, chẳng lẽ bọn họ...
"Sáng hôm nay Mạch Tuệ chưa cho ngươi cơm ăn sao?" Lý Dục đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo bất mãn.
Liên Hữu hơi sững sờ, "Hả, ta biết rồi." Ánh mắt hắn buông xuống, len lén nhìn Lâm Lập Hạ một cái, tiếp tục xoa nhẹ.
Lại qua một lúc...
Lý Dục hừ nhẹ một tiếng, trong mắt đào hoa xẹt qua ác liệt, "Ta thu hồi lời nói vừa rồi, không phải sáng nay ngươi chưa ăn cơm." Hắn ghé mắt, cẩn thận đánh giá hắn một phen, "Ngươi đã mấy ngày chưa ăn cơm rồi?"
Liên Hữu mặt nhiễm màu nâu, dạ dạ nói: "Ta... Ta," Không dám nhìn mặt của Lý Dục nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ xin giúp đở.
Lâm Lập Hạ than thở, "Tiểu Hữu, không cần xoa bóp nữa."
Liên Hữu lập tức đi tới bên người nàng, đưa tay vững vàng lôi kéo cánh tay của nàng, ỷ lại mười phần.
Từ lúc Lý Dục thấy Liên Hữu kéo tay Lâm Lập Hạ thì sắc mặt cũng có chút khó coi, càng không cần phải nói Liên Hữu kia ở góc độ nàng không nhìn thấy cho hắn một ánh mắt khiêu khích.
Con ngươi đen của Lý Dục sâu thẳm, "Sao vậy? Sợ? Cho nên phải đến bên cạnh tỷ tỷ?" Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Tỷ tỷ".
Liên Hữu nhẹ nhàng run người, càng thêm dán chặt vào Lâm Lập Hạ, trong mắt lại không một tia sợ hãi.
Lý Dục kiềm chế kích động muốn tiến lên kéo người của mình, lại một lần cùng Liên Hữu tiến vào một vòng chém giết bằng mắt mới.
Lâm Lập Hạ vô cùng bất đắc dĩ, "Gia."
Lý Dục nhíu mày, tạm thời ngừng đấu pháp, "Hả?"
Nàng nói, "Ta đưa tiểu Hữu về."
Lý Dục liếc Liên Hữu một cái, "Có vài bước đường, còn sợ lạc đường hay sao?"
Liên Hữu tức thời giật nhẹ ống tay áo của nàng, "Tỷ tỷ, tự ta trở về được rồi." Tuy là nói như vậy, nhưng mà tay một chút cũng không buông ra.
Lâm Lập Hạ cười cười với hắn, "Không có việc gì, để ta đưa đệ trở về." Nói xong cũng không thèm nhìn Lý Dục liền dắt Liên Hữu xoay người.
Trong mắt Lý Dục tối sầm lại, bước nhanh về phía trước kéo Lâm Lập Hạ vào trong ngực. Liên Hữu thấy thế cũng vội vàng kéo tay của nàng, vì vậy trường hợp lại trỏe nên bế tắc.
Lâm Lập Hạ nhìn về phía hắn, "Gia, ngươi đây là gì chứ. Tiểu Hữu, đệ buông tay trước."
Hai người động cũng không động, giống như căn bản không nghe được lời của nàng.
Lâm Lập Hạ chậm rãi nhìn bọn họ một cái, "Ta nói, buông tay."
Liên Hữu nhìn nàng cuối cùng vẫn thả tay, ánh mắt ảm đạm. Mà Lý Dục thì nhanh chóng ôm cả người nàng vào trong ngực.
Lâm Lập Hạ không ngăn cản động tác của hắn, chỉ cười yếu ớt với Liên Hữu nói: "Tiểu Hữu, đề trở về trước đi, đợi lát nữa ta đến nhìn đệ."
Bên hông siết chặt, nàng không rảnh để ý, ánh mắt bình tĩnh nhìn Liên Hữu.
"Tỷ tỷ, vậy ta về trước." Liên Hữu lưu luyến không rời nói, lúc xoay người trên mặt hiện lên một tia ảo não.
Cái tên háo sắc bất nam bất nữ này thế mà lại chiếm tiện nghi của nàng... Liên Hữu nắm chạt tay, hắn tuyệt đối sẽ không để cho hắn thực hiện được!
Sau khi Liên Hữu đi thì Lâm Lập Hạ liền cởi nụ cười ra, cùi chỏ huých về phía sau, "Gia, ngươi có thể buông tay."
Lý Dục kêu đau một tiếng, trong tay lại không có một chút ý tứ buông ra. Hắn cúi đầu ghé sát vào tai nàng, hơi thở ấm áp thân mật phun trên da thịt nàng, giọng nói trầm thấp mà mị hoặc, "Lâm Lập Hạ, nàng muốn trốn tới khi nào?"
Nàng nghe vậy hơi sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ, "Gia đây là oan uổng ta rồi, ta không phải vẫn luôn ở bên cạnh ngươi sao."
Lý Dục hừ nhẹ một tiếng, môi mỏng như gần như xa đụng chạm và da thịt trắng nõn trơn bóng của nàng, "Còn muốn tiếp tục chơi nữa sao? Ta sẽ theo đến cùng."
Giọng nói Lâm Lập Hạ trầm xuống, "Lý Dục, ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta."
"Lập Hạ, nàng biết rõ cái ta muốn không chỉ là cái này, hơn nữa, ước định cũng không thể đại diện cho cái gì." Hắn muốn làm gì thì sao có thể bị một câu ước định ngăn cản.
"Lý Dục, ngươi cũng biết ta muốn căn bản không phải cái này." Lâm Lập Hạ bình tĩnh nói, "Ta không muốn có liên quan gì đến ngươi, cho nên mới đáp ứng ước hẹn ba tháng này. Nếu như ngươi muốn nuốt lời thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa."
Ánh mắt Lý Dục thoáng chốc trở nên sắc bén, "Nàng cho rằng ta sẽ thả nàng đi?" Người hắn muốn, hắn tuyệt sẽ không buông tay.
Lâm Lập Hạ không để ý đến uy hiếp trong lời nói của hắn, cười nhạt nói, "Một lần trốn không thành cũng không sao, còn có lần thứ hai, lần thứ hai không được cũng không việc gì, còn có lần thứ ba."
Một tay Lý Dục nâng mặt nàng lên nhìn thẳng vào mình, ánh mắt u ám nhìn nàng. Trong mắt Lâm Lập Hạ một mảnh trầm tĩnh, không một gợn sóng.
Cuối cùng hắn chỉ có thể vươn tay vuốt ve gò má trơn bóng của nàng, đối với lạnh nhạt và kiên trì trong mắt nàng thì tức giận lại không biết làm thế nào. Cuối cùng đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, nhìn đôi mắt của nàng bỗng chốc khép lại, che đi ánh sáng quật cường và dửng dưng không đếm xỉa đến kia đi.
Lý Dục nhìn nàng chỉ khi ngủ mới có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn, trong lòng có cái gì đó rục rịch ngóc đầu dậy, rồi lại lo lắng không yên. Ngón trỏ thon dài xẹt qua cánh môi đầy đặn của nàng, hắn cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn một cái, nghĩ một chút lại hôn một cái nữa, tiếp đó lại hôn một cái, tiếp tục muốn hôn nhiều hơn. Hắn say đắm hương vị của nàng, càng lúc càng phát nghiện.
Lè lưỡi thấm ướt cánh môi của nàng, hắn thử tiến vào bên trong bờ môi của nàng, ác liệt bóp chặt mũi nàng ép nàng không thể không hé miệng hô hấp, sau đó trắng trợn tiến dần từng bước, nâng cái lưỡi thơm tho của nàng lên mập mờ mút, mơ hồ có thể nghe được tiếng vang "Chậc chậc", hắn nhất quyết không tha, thưởng thức nàng khó được thuận theo, hết sức triền miên.
Hô hấp của hắn hô hấp càng phát thô đục, bên trong đôi mắt đào hoa mị người dần dần nhiễm tình dục, đột nhiên hắn nhớ tới thường ngày nẫn vẫn luôn lơ đễnh, tức giận cắn một cái lên vành tai nàng, đưa tới một tiếng thở nhẹ vô ý thức của nàng.
Hắn áp chế dục vọng của mình cẩn thận quan sát nàng, một cái lại một cái vuốt ve, dịu dàng tột cùng.
Không đủ, thế nào cũng thấy không đủ, thế nào cũng hôn không đủ, vĩnh viễn không đủ.
Hắn thuận theo tiếng lòng của mình lại cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cánh môi trằn trọc hết lần này đến làn khác, gắn bó như môi với răng, tất cả cảm xúc đều tập trung vào trong nụ hôn.
Nàng là của hắn, cuối cùng sẽ là của hắn.
Khụ khụ, dĩ nhiên, Lâm Lập Hạ trong lúc giấc mộng hoàn toàn không biết mình bị người một hơi lại một hơi, một cái lại một cái, một lần lại một lần chiếm hết tiện nghi.
Lâm Lập Hạ hiếm khi có được một giấc ngủ đến ngày kế, nàng mơ hồ nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, suy nghĩ bỗng chốc chưa trở lại.
"Đã tỉnh rồi à?" Trong mắt dài của Lý Dục ngập tràn ý cười hỏi.
Lâm Lập Hạ dụi mắt, hử, người này là ai?
Lý Dục cưng chìu vuốt vuốt cái mũi của nàng, "Vẫn chưa tỉnh táo à, có muốn ngủ một lúc nữa không?"
Sau đó Lâm Lập Hạ liền sửng sốt, này, này, người này là Lý Dục?
"Gia." Ánh mắt nàng nặng nề nhìn hắn.
Lý Dục dịu dàng cười cười, "Ừ?"
Lâm Lập Hạ đưa tay thăm dò trán của hắn một chút, tự nhủ, "Phát sốt à?"
Khóe mắt Lý Dục hơi co rút, mắt đào hoa nhíu lại liền khôi phục hỉ nộ vô thường như mọi khi, "Mặt trời lên cao mới dậy, nàng thật sự so với người chủ nhân là ta đây còn thân phận hơn."
Lâm Lập Hạ mặc kệ hắn, ngày hôm qua bọn họ nói qua nói lại nàng lại đột nhiên mất đi ý thức, nàng cũng không tin không phải do hắn giở trò quỷ. Chỉ là Lý Dục dịu dàng vừa rồi...
Lâm Lập Hạ run rẩy sờ sờ cánh tay của mình, thần linh, quá quái dị rồi, nàng vẫn quen với cái người cao cao tại thượng vẻ mặt khó dò hơn.
"Tiểu thư, gia, phía trước có thôn trang, muốn đi tìm hộ gia đình nghỉ ngơi một ngày không?" Mạch Tuệ ngồi ngoài xe hỏi, bọn họ đã mấy ngày không có ở trong nhà rồi.
Lâm Lập Hạ đấm bóp cổ, "Ừ, cũng được."
Mạch Tuệ nhảy xuống xe ngựa, "Trước mặt hình như có tiếng người, nô tỳ đi xem một chút."
Lâm Lập Hạ đứng lên dùng nước mang theo rửa mặt chải đầu một phen, vén rèm lên lại phát hiện Mạch Tuệ còn chưa trở lại. Nàng nhìn Ẩn Kỳ hỏi, "Mạch Tuệ đi về phía nào vậy?"
Ẩn Kỳ chỉ chỉ bên trái rừng trúc.
"Ta đi qua xem một chút, ngươi chờ ở chỗ này." Nàng nhảy xuống xe ngựa, tiếp đó Lý Dục cũng nhảy xuống.
Nàng nhìn sắc mặt Lý Dục không khác, cuối cùng vẫn cười nhẹ, "Gia có muốn cùng đi hay không?"
Con ngươi đen nhánh của Lý Dục xoay tròn, không nói tiếng nào bước đi trước. Sau lưng Lâm Lập Hạ bĩu môi, tính khí người này chả khác gì thời tiết tháng sáu, hỉ nộ vô thường.
Hai người đi về hướng Ẩn Kỳ chỉ, bên tai vang lên âm thanh rất nhỏ, sau đó tiếng càng ngày càng lớn.
Trái tim Lâm Lập Hạ hơi hơi co rút lại, thân thể cũng lạnh lẽo rất nhiều. Âm thanh này càng ngày càng rõ, hình như là một nhóm người đang khổ sở hò hét, vô cùng... Thê lương? Bờ vai nhất thời ấm áp, Lý Dục đưa tay ôm vai của nàng, sắc mặt nặng nề. Tâm trạng nàng cũng nặng nề, mặc cho hắn thân mật ôm mình đi về phía trước.
Ước chừng đi một khắc đồng hồ, rừng trúc mông lung mang theo sương mù cuối cùng cũng tới điểm đầu, nàng níu chặt lấy ống tay áo, hô hấp đột nhiên ngừng lại.
Người, lửa, rất nhiều người, lửa rất lớn. Người đang ở trong lửa, lửa đang ở trên thân người. Những người kia không nhìn ra vẻ mặt, chỉ nghe thấy một tiếng khổ sở lại một tiếng thét chói tai, làm da gà người ta dựng đứng.
"Lý, Lý Dục, " Nàng bưng kín miệng mình, trợn to hai mắt không dám tin. Nàng ngẩng đầu hoảng sợ nhìn hắn, tại sao những người bên cạnh không đi cứu bọn họ? Ngược lại khi bọn họ muốn lao ra khỏi rào chắn thì lại lấy giáo đâm vào họ ph?
Lúc này Lý Dục đã sớm không còn vẻ lười nhác không sợ hãi ngày thường, vươn tay che con ngươi tràn đầy khủng hoảng của nàng cũng kéo cả người nàng vào trong ngực của mình, rũ mí mắt xuống nhỏ giọng mà nói, "Là người đốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.