Chương 22
Đào Chi Yêu
11/09/2020
Edit: Siu Nhơn Mèo“Hoàng thượng sẽ không phải cầu mà không được, nô tài đặt bệ hạ vào trong tim đã lâu, lâu đến nỗi tự bản thân nô tài cũng đã quên mất là từ lúc nào.”Sáu mươi tư, chuyện Lệ phi.
Thẩm Ngôn đi theo sau Lục Uyên đang rất giận, thầm thở dài, mình sao mà lại vô ý nói ra khỏi miệng thế này.
Nhưng chuyện này… Dù Lục Uyên có tức giận đến đâu, hắn cũng không thể nói rõ sự thật ra được.
Không bao lâu sau, bọn họ đã dừng chân trước một phòng giam, bày biện bên trong song sắt cũng được xem như là khá thoải mái, còn có một cung nữ cùng ở trong đó để hầu hạ.
Thẩm Ngôn thấy Lục Uyên cũng không quá mức khắt khe với Lệ phi, mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao trong triều dã cũng có không ít học trò của Nhạc thừa tướng, tuy rằng sẽ có một ngày Lục Uyên tước quyền trong tay lão. Nhưng không phải là bây giờ, vẫn chưa đến lúc.
Ngờ đâu giây tiếp theo Lục Uyên mở miệng lại chứng thực cho sự lo lắng vừa rồi của hắn —— “Trẫm thấy hay là rút lại những gì bày biện ở nơi này của ngươi đi, ngồi tù phải cho ra bộ dáng của ngồi tù.”
“Hoàng thượng?”
Lệ phi mở mắt, xoay người bước xuống từ trên tháp mềm, quỳ gối nhích đến trước mặt Lục Uyên, ai thiết nói: “Thần thiếp không dám nữa, thỉnh cầu Hoàng thượng thả thần thiếp ra ngoài đi. Thần thiếp cam đoan sau này sẽ không nói một từ “không” nào với Thẩm công công, thần thiếp cũng sẽ không giành giật của Thẩm công công. Hoàng thượng Người nể tình thần thiếp chỉ là quá mức quan tâm Người nên mới gây ra đại họa như thế…” Nói đến đây, bi thương chuyển thành khóc nghẹn ngào, “Thần thiếp biết thần thiếp không nên vọng tưởng bệ hạ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thần thiếp.”
Thẩm Ngôn mở to hai mắt, hình như hắn đã nghe ra vài thứ.
Lệ phi phạt hắn chịu roi không phải là vì tin vào lời đồn đãi giữa hắn và Oanh Sương, mà là lấy đó làm cớ định giết hắn. Phải biết rằng lấy tội danh gây rối hậu cung để giết mình, cho dù là lạm dụng tư hình, nhưng có Hoàng hậu và Thái hậu đè nặng ở trên, Hoàng thượng cũng rất khó làm gì được nàng.
Hơn nữa lúc trước Lệ phi tìm đến mình là lúc nàng tưởng rằng Hoàng thượng đã xuất cung, đợi đến khi Hoàng thượng hồi cung, bao nhiêu lý do mà nàng bịa đặt chẳng ra? Khả năng lớn nhất là Lục Uyên cũng không biết được là do Lệ phi ra tay.
Mà điều làm Thẩm Ngôn không ngờ đến nhất là, nàng muốn giết mình là bởi vì nàng biết Lục Uyên có ý với mình?
“Phải không?” Lục Uyên cười nhạt, “Nhưng trẫm nghe nói ngươi còn đi tìm Hoàng hậu… Hơn nữa trẫm còn biết được một chuyện, chi bằng ngươi nói trẫm nghe một chút, Thẩm Ngôn của trẫm có quan hệ gì với Oanh Sương trong cung ngươi?”
Khuôn mặt đỏ lên vì khóc của Lệ phi ngay lập tức chuyển thành trắng bệch: “Thần, thần thiếp…”
“Ngươi muốn giải thích đúng không? Vậy không bằng ngươi nói hết từng việc một cho trẫm nghe. Trẫm cũng muốn biết, trẫm chưa từng chạm vào ngươi, vậy đứa bé mà ngươi vừa bị mất là từ đâu tới?”
Lời này vừa nói ra, Lệ phi quỳ không nổi nữa mà đổ sụp xuống đất.
Thẩm Ngôn cũng kinh ngạc, đây, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Sáu mươi lăm, cầu mà được.
“Hoàng thượng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Chuyện liên quan đến bí mật ở trong cung, từ lúc vào đến nội ngục, Lục Uyên đã bình lui tiểu thái giám xách đèn. Lúc này trên đường về Hà Thanh điện chỉ có hai người là hắn và Lục Uyên.
Lục Uyên vốn dĩ định lấy chuyện này ra làm điều kiện, nhưng nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Thẩm Ngôn, cũng ý thức được việc mà hắn đang giấu giếm kia sẽ không đơn giản như thế, nghĩ như vậy cũng không ép hỏi hắn nữa.
“Chính là chuyện mà ngươi nghe thấy đó.”
Thẩm Ngôn nuốt nước bọt, có hơi căng thẳng nói: “Sao Hoàng thượng lại chưa từng chạm vào Lệ phi? Tiếp đó Lệ, Lệ phi… vậy mà dám có lá gan tư thông với kẻ khác?”
“Trẫm không thích nàng.” Lục Uyên cười cười, “Trẫm không để ý đến nàng, cho nên nàng tư thông với kẻ khác trẫm cũng không tức giận, chỉ cần không để lẫn lộn huyết mạch của Hoàng thất, trẫm có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nàng không nên cứ xuống tay với ngươi hết lần này đến lần khác.”
“Nhưng nàng biết rõ Người chưa từng chạm vào nàng, mà còn mang thai, chẳng phải là không đánh đã khai sao ạ?”
“Ngươi có biết tại sao nàng lại đột nhiên tìm đến ngươi gây rối không?” Lục Uyên thở dài, “Cũng do trẫm không tốt, không biết nàng hành sự độc ác như vậy. Lần cuối cùng trẫm đến cung nàng ta, nàng ta dùng hương mê tình. Trẫm biết nhưng không phạt nàng, chỉ là tìm cái cớ rời khỏi đó.”
“Lại dám dùng hương mê tình? Vì sao Hoàng thượng không phạt ạ?” Hương mê tình là thuốc cấm của hậu cung, có khối người sau khi dùng hương này đều bị biếm vào lãnh cung.
“Trẫm luôn cảm thấy nàng cầu mà không được, trẫm cũng cầu mà không được, đồng bệnh tương liên thì không khỏi có phần nhẹ dạ. Vả lại mặc dù trẫm ban thưởng cho nàng, những cũng lợi dụng nàng.”
“Hoàng thượng lợi dụng nàng cái gì?”
“Việc này thì đừng nói đến.” Lục Uyên xoa đầu hắn, “Còn không bằng ngươi hỏi trẫm vì sao cầu mà không được?”
“Thế vì sao Hoàng thượng cầu mà không được ạ?” Thẩm Ngôn ngoan ngoãn hỏi, dù sao hắn cũng rất tò mò về vấn đề này.
“Ngươi nói xem?” Lục Uyên nhìn Hà Thanh điện trước mặt, gõ đầu Thẩm Ngôn, “Thẩm đại tổng quản, ngươi nghĩ lại lời Lệ phi nói một chút xem, vẫn không rõ vì sao trẫm cầu mà không được à?”
Thẩm Ngôn ngẩn ngơ, nhìn bóng lưng Lục Uyên, vội vàng đuổi theo.
Khi chúng cung nhân sắp lọt vào tầm mắt của bọn họ, Thẩm Ngôn đánh bạo nắm tay Lục Uyên, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng sẽ không phải cầu mà không được, nô tài đặt bệ hạ vào trong tim đã lâu, lâu đến nỗi tự bản thân nô tài cũng đã quên mất là từ lúc nào.”Sáu mươi sáu, sự tương tuân.
“Doãn công công.”
“Hoàng thượng có gì phân phó.” Doãn công công khom người nói.
Lúc này trong nội thất chỉ có hai người họ.
“Thẩm Ngôn đã từng vào nội ngục?”
Doãn công công sửng sốt, sau đó gật đầu: “Thật có việc này.”
“Ai làm? Vì sao trẫm không biết?”
Doãn công công hơi chần chừ, lát sau mới mở miệng: “Hồi Hoàng thượng, Thẩm công công cũng không phải là do người khác bắt vào nội ngục, là chính hắn chủ động yêu cầu.”
Lục Uyên nhướng cao đuôi lông mày: “Chủ động? Việc khi nào?”
Doãn công công suy nghĩ một chốc: “Ước chừng là lúc Hoàng thượng đại hôn.”
Ánh mắt Lục Uyên hơi trầm xuống: “Là tự hắn ra khỏi nội ngục? Không có bất kỳ ai đến tìm hắn?”
“Có.” Doãn công công suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Nhưng nô tài chẳng biết có liên quan đến người nọ hay không, bởi vì thoạt nhìn nàng giống như là đến khuyên Thẩm công công ra ngoài hơn. Nô tài vẫn còn nhớ, nàng nói —— Thẩm công công ngài việc gì mà phải tự làm khổ mình, thứ nương nương muốn chẳng qua chỉ là một lời đảm bảo của công công, công công hà tất phải ở chỗ này thiệt thòi bản thân.”
Nương nương…
Theo như cách nói của Doãn công công, khi đó là lúc y vừa đại hôn, nếu đã không phải là Hoàng hậu…
“Người nọ là ai?”
Doãn công công thầm phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng, cũng mơ hồ đoán được lúc trước mình đã nghĩ việc này quá đơn giản.
“Hồi Hoàng thượng, là Thư Nhan cô cô.”
Suy đoán trong lòng được chứng thực, từ trong con ngươi Lục Uyên lóe lên sự ngưng trọng và ngạc nhiên.
Thư Nhan, cung nữ chưởng cung của Thái hậu nương nương.
Thẩm Ngôn đi theo sau Lục Uyên đang rất giận, thầm thở dài, mình sao mà lại vô ý nói ra khỏi miệng thế này.
Nhưng chuyện này… Dù Lục Uyên có tức giận đến đâu, hắn cũng không thể nói rõ sự thật ra được.
Không bao lâu sau, bọn họ đã dừng chân trước một phòng giam, bày biện bên trong song sắt cũng được xem như là khá thoải mái, còn có một cung nữ cùng ở trong đó để hầu hạ.
Thẩm Ngôn thấy Lục Uyên cũng không quá mức khắt khe với Lệ phi, mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao trong triều dã cũng có không ít học trò của Nhạc thừa tướng, tuy rằng sẽ có một ngày Lục Uyên tước quyền trong tay lão. Nhưng không phải là bây giờ, vẫn chưa đến lúc.
Ngờ đâu giây tiếp theo Lục Uyên mở miệng lại chứng thực cho sự lo lắng vừa rồi của hắn —— “Trẫm thấy hay là rút lại những gì bày biện ở nơi này của ngươi đi, ngồi tù phải cho ra bộ dáng của ngồi tù.”
“Hoàng thượng?”
Lệ phi mở mắt, xoay người bước xuống từ trên tháp mềm, quỳ gối nhích đến trước mặt Lục Uyên, ai thiết nói: “Thần thiếp không dám nữa, thỉnh cầu Hoàng thượng thả thần thiếp ra ngoài đi. Thần thiếp cam đoan sau này sẽ không nói một từ “không” nào với Thẩm công công, thần thiếp cũng sẽ không giành giật của Thẩm công công. Hoàng thượng Người nể tình thần thiếp chỉ là quá mức quan tâm Người nên mới gây ra đại họa như thế…” Nói đến đây, bi thương chuyển thành khóc nghẹn ngào, “Thần thiếp biết thần thiếp không nên vọng tưởng bệ hạ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thần thiếp.”
Thẩm Ngôn mở to hai mắt, hình như hắn đã nghe ra vài thứ.
Lệ phi phạt hắn chịu roi không phải là vì tin vào lời đồn đãi giữa hắn và Oanh Sương, mà là lấy đó làm cớ định giết hắn. Phải biết rằng lấy tội danh gây rối hậu cung để giết mình, cho dù là lạm dụng tư hình, nhưng có Hoàng hậu và Thái hậu đè nặng ở trên, Hoàng thượng cũng rất khó làm gì được nàng.
Hơn nữa lúc trước Lệ phi tìm đến mình là lúc nàng tưởng rằng Hoàng thượng đã xuất cung, đợi đến khi Hoàng thượng hồi cung, bao nhiêu lý do mà nàng bịa đặt chẳng ra? Khả năng lớn nhất là Lục Uyên cũng không biết được là do Lệ phi ra tay.
Mà điều làm Thẩm Ngôn không ngờ đến nhất là, nàng muốn giết mình là bởi vì nàng biết Lục Uyên có ý với mình?
“Phải không?” Lục Uyên cười nhạt, “Nhưng trẫm nghe nói ngươi còn đi tìm Hoàng hậu… Hơn nữa trẫm còn biết được một chuyện, chi bằng ngươi nói trẫm nghe một chút, Thẩm Ngôn của trẫm có quan hệ gì với Oanh Sương trong cung ngươi?”
Khuôn mặt đỏ lên vì khóc của Lệ phi ngay lập tức chuyển thành trắng bệch: “Thần, thần thiếp…”
“Ngươi muốn giải thích đúng không? Vậy không bằng ngươi nói hết từng việc một cho trẫm nghe. Trẫm cũng muốn biết, trẫm chưa từng chạm vào ngươi, vậy đứa bé mà ngươi vừa bị mất là từ đâu tới?”
Lời này vừa nói ra, Lệ phi quỳ không nổi nữa mà đổ sụp xuống đất.
Thẩm Ngôn cũng kinh ngạc, đây, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Sáu mươi lăm, cầu mà được.
“Hoàng thượng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Chuyện liên quan đến bí mật ở trong cung, từ lúc vào đến nội ngục, Lục Uyên đã bình lui tiểu thái giám xách đèn. Lúc này trên đường về Hà Thanh điện chỉ có hai người là hắn và Lục Uyên.
Lục Uyên vốn dĩ định lấy chuyện này ra làm điều kiện, nhưng nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Thẩm Ngôn, cũng ý thức được việc mà hắn đang giấu giếm kia sẽ không đơn giản như thế, nghĩ như vậy cũng không ép hỏi hắn nữa.
“Chính là chuyện mà ngươi nghe thấy đó.”
Thẩm Ngôn nuốt nước bọt, có hơi căng thẳng nói: “Sao Hoàng thượng lại chưa từng chạm vào Lệ phi? Tiếp đó Lệ, Lệ phi… vậy mà dám có lá gan tư thông với kẻ khác?”
“Trẫm không thích nàng.” Lục Uyên cười cười, “Trẫm không để ý đến nàng, cho nên nàng tư thông với kẻ khác trẫm cũng không tức giận, chỉ cần không để lẫn lộn huyết mạch của Hoàng thất, trẫm có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nàng không nên cứ xuống tay với ngươi hết lần này đến lần khác.”
“Nhưng nàng biết rõ Người chưa từng chạm vào nàng, mà còn mang thai, chẳng phải là không đánh đã khai sao ạ?”
“Ngươi có biết tại sao nàng lại đột nhiên tìm đến ngươi gây rối không?” Lục Uyên thở dài, “Cũng do trẫm không tốt, không biết nàng hành sự độc ác như vậy. Lần cuối cùng trẫm đến cung nàng ta, nàng ta dùng hương mê tình. Trẫm biết nhưng không phạt nàng, chỉ là tìm cái cớ rời khỏi đó.”
“Lại dám dùng hương mê tình? Vì sao Hoàng thượng không phạt ạ?” Hương mê tình là thuốc cấm của hậu cung, có khối người sau khi dùng hương này đều bị biếm vào lãnh cung.
“Trẫm luôn cảm thấy nàng cầu mà không được, trẫm cũng cầu mà không được, đồng bệnh tương liên thì không khỏi có phần nhẹ dạ. Vả lại mặc dù trẫm ban thưởng cho nàng, những cũng lợi dụng nàng.”
“Hoàng thượng lợi dụng nàng cái gì?”
“Việc này thì đừng nói đến.” Lục Uyên xoa đầu hắn, “Còn không bằng ngươi hỏi trẫm vì sao cầu mà không được?”
“Thế vì sao Hoàng thượng cầu mà không được ạ?” Thẩm Ngôn ngoan ngoãn hỏi, dù sao hắn cũng rất tò mò về vấn đề này.
“Ngươi nói xem?” Lục Uyên nhìn Hà Thanh điện trước mặt, gõ đầu Thẩm Ngôn, “Thẩm đại tổng quản, ngươi nghĩ lại lời Lệ phi nói một chút xem, vẫn không rõ vì sao trẫm cầu mà không được à?”
Thẩm Ngôn ngẩn ngơ, nhìn bóng lưng Lục Uyên, vội vàng đuổi theo.
Khi chúng cung nhân sắp lọt vào tầm mắt của bọn họ, Thẩm Ngôn đánh bạo nắm tay Lục Uyên, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng sẽ không phải cầu mà không được, nô tài đặt bệ hạ vào trong tim đã lâu, lâu đến nỗi tự bản thân nô tài cũng đã quên mất là từ lúc nào.”Sáu mươi sáu, sự tương tuân.
“Doãn công công.”
“Hoàng thượng có gì phân phó.” Doãn công công khom người nói.
Lúc này trong nội thất chỉ có hai người họ.
“Thẩm Ngôn đã từng vào nội ngục?”
Doãn công công sửng sốt, sau đó gật đầu: “Thật có việc này.”
“Ai làm? Vì sao trẫm không biết?”
Doãn công công hơi chần chừ, lát sau mới mở miệng: “Hồi Hoàng thượng, Thẩm công công cũng không phải là do người khác bắt vào nội ngục, là chính hắn chủ động yêu cầu.”
Lục Uyên nhướng cao đuôi lông mày: “Chủ động? Việc khi nào?”
Doãn công công suy nghĩ một chốc: “Ước chừng là lúc Hoàng thượng đại hôn.”
Ánh mắt Lục Uyên hơi trầm xuống: “Là tự hắn ra khỏi nội ngục? Không có bất kỳ ai đến tìm hắn?”
“Có.” Doãn công công suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Nhưng nô tài chẳng biết có liên quan đến người nọ hay không, bởi vì thoạt nhìn nàng giống như là đến khuyên Thẩm công công ra ngoài hơn. Nô tài vẫn còn nhớ, nàng nói —— Thẩm công công ngài việc gì mà phải tự làm khổ mình, thứ nương nương muốn chẳng qua chỉ là một lời đảm bảo của công công, công công hà tất phải ở chỗ này thiệt thòi bản thân.”
Nương nương…
Theo như cách nói của Doãn công công, khi đó là lúc y vừa đại hôn, nếu đã không phải là Hoàng hậu…
“Người nọ là ai?”
Doãn công công thầm phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng, cũng mơ hồ đoán được lúc trước mình đã nghĩ việc này quá đơn giản.
“Hồi Hoàng thượng, là Thư Nhan cô cô.”
Suy đoán trong lòng được chứng thực, từ trong con ngươi Lục Uyên lóe lên sự ngưng trọng và ngạc nhiên.
Thư Nhan, cung nữ chưởng cung của Thái hậu nương nương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.