Chương 41
Đào Chi Yêu
11/09/2020
Edit: Siu Nhơn MèoThẩm Ngôn lật tay, nắm lại tay Lục Uyên: “Hoàng thượng, nô tài sẽ không để Hoàng thượng một mình.”Một trăm hai mươi mốt, vừa vặn.
“Mật chỉ…” Thái hậu ngây người, sao bà chẳng biết gì về việc tiên Hoàng còn để lại một đạo mật chỉ?
“Mẫu hậu, trước đây lúc phụ Hoàng viết mật chỉ, trẫm nể tình Ngài có ơn sinh thành, đến chỗ phụ Hoàng cầu tình cho Ngài. Phụ Hoàng đồng ý cho trẫm không đọc ra đạo ý chỉ này.” Lục Uyên chậm rãi nói, “Nếu Ngài cứ khăng khăng thế này, trẫm cũng không ngại lấy mật chỉ này ra.”
Lúc Lục Uyên chuẩn bị mở mật chỉ, Thái hậu nhào tới: “Ngươi không thể!”
“Trẫm có thể.” Lục Uyên lạnh lùng nói, “Khi còn bé, lúc Ngài giao trẫm cho Cao quý phi, trẫm nói không muốn, Ngài đã nói gì? Ngài nói, tính mệnh của Ngài và thập đệ đều đặt cả trên người trẫm. Sau này, Ngài có ý muốn trẫm cưới nữ nhi nhà họ Liễu làm hậu, trẫm nói trẫm không thích, Ngài đã nói gì? Ngài nói sự yêu thích của trẫm không so được với hậu cung an bình. Bây giờ, trẫm cần Thẩm Ngôn, Ngài lại muốn Thẩm Ngôn chết… Mẫu hậu, Ngài nghĩ trẫm còn có thể thỏa hiệp thêm một lần nào nữa hay sao?!”
“Ai gia cũng là vì tốt cho con…”
“Tốt cho trẫm?” Lục Uyên khoát tay ra hiệu, tất cả người đứng phía sau đều lui ra ngoài, chỉ còn lại y và Thẩm Ngôn, cùng với Thái hậu và Thư Nhan cô cô kiên quyết không chịu đi.
“Khi đó tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong cung này, ai lại không biết Cao quý phi vì mất con mà quá đau thương, cả ngày điên điên khùng khùng, Ngài lại đưa ta qua đó để trẫm nhận bà làm mẫu phi. Chẳng lẽ Ngài biết trước rằng sau này bà sẽ hồi phục, được Hoàng đế sủng, đồng thời cũng yêu thương trẫm?”
Thái hậu há miệng, nhưng chẳng nói được nên lời.
“Trước đây trẫm không nghĩ ra, tại sao lại là Cao quý phi? Thế nhưng bây giờ trẫm đã hiểu, Ngài nhìn trúng Cao gia đứng sau lưng bà… Ngài để thập đệ bái Cao tướng quân làm sư phụ, lý do là thế đúng không?”
“Thật ra…” Giọng nói Lục Uyên trầm thấp xuống vài phần, Thẩm Ngôn lén lút nắm lấy tay Lục Uyên, lần đầu tiên quang minh chính đại nắm tay y trước mặt người khác, không vì cái gì khác, mà là vì giờ đây Lục Uyên đang nói ra những chuyện khiến y khổ sở nhất, “Nếu không vì thân thể của mẫu phi không được tốt, không đợi được đến lúc trẫm đăng cơ đã ra đi, thì vị trí Thái hậu này cũng không tới lượt Ngài ngồi.”
“Ngươi… Ngươi, ngươi nói cái gì?!” Thái hậu run rẩy nói, “Ai gia là thân mẫu của ngươi!”
“Một vị thân mẫu mà khi trẫm bị bệnh, nóng đến mơ mơ màng màng, lại chỉ lo lắng cho thập đệ cơm tối hôm nay nó ăn ít hơn thường ngày một miếng? Ngài không phải là không có tình thương của người làm mẫu thân, chẳng qua là chỉ không có đối với trẫm mà thôi.” Lục Uyên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, “A Ngôn, lấy hai cái ghế đến đây, trẫm muốn cùng mẫu hậu ôn chuyện cũ cho tử tế.”
Thái hậu bất chợt co rúm người, bà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Uyên, rốt cục cũng nhận ra được… Từ ngày bà giao y cho Cao quý phi, đến nay đã qua 18 năm.
Từ lâu Lục Uyên đã không còn là tiểu Hoàng tử mặc cho bà nhào nặn khi đó nữa, mà là chủ nhân danh chính ngôn thuận của thiên hạ này.
Thẩm Ngôn đang muốn đưa ghế đến cho Thái hậu, lại bị Lục Uyên ngăn cản: “Lấy đến là để cho ngươi ngồi.”
Thái hậu trợn tròn mắt, không dám tin Lục Uyên sẽ làm nhục mình như vậy. Thư Nhan cô cô không nhịn được nữa, nói: “Hoàng thượng, nương nương là thân mẫu của Người, là Thái hậu đường đường chính chính, Người…” Lại thu được một câu cảnh cáo nhàn nhạt của Lục Uyên: “Có trẫm ở đây, ngươi được tính là thứ gì? Chẳng lẽ là mấy năm nay trẫm không so đo với những hành vi năm đó của ngươi, thì liền nghĩ rằng mình là chủ tử?”
Thư Nhan ngay lập tức cứng mồm, cũng nhớ lại khi Lục Uyên còn bé, mình đã làm một số việc, không dám lên tiếng nữa.
“Chuyện của trẫm và Thẩm Ngôn, ít nhiều cũng là nhờ có mẫu hậu.” Lục Uyên ngồi trên ghế, vuốt ve mu bàn tay của Thẩm Ngôn, chậm rãi nói, “Nếu không phải là nhờ lần bị bệnh kia, cung nhân đều sợ trẫm, nghi ngờ trẫm mắc phải bệnh đậu mùa đang hoành hành ở kinh thành lúc đó, trẫm cũng không biết bên người trẫm lại có một tiểu thái giám trung tâm như thế.”
Thẩm Ngôn mím môi thầm mỉm cười, đúng vậy, lúc đó hắn chỉ là một tiểu thái giám mới vừa vào cung. Tuy được phân cho Lục Uyên, thế nhưng làm việc vụng về, vốn không có khả năng lọt vào được dưới mí mắt Lục Uyên. Hắn cũng không hiểu cái gì là bệnh đậu mùa hay không đậu mùa, chỉ biết Lục Uyên bị bệnh, mà những người ngày thường luôn mồm gọi y là chủ tử lại đều trốn trốn tránh tránh. Vì vậy hắn liền leo lên giường Lục Uyên, giúp y hạ nhiệt, đợi đến hừng đông thì đi gọi thái y.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, cũng bởi vì Lục Uyên không được sủng ái, cho nên mình mới được phân đến chỗ Lục Uyên.
Sau đó nữa, cũng chẳng biết là được truyền đi ra làm sao, nói là bệnh đậu mùa của Lục Uyên không trị mà tự hết, chắc chắn là phúc tinh hạ phàm, vì vậy Thái hậu thuận nước đẩy thuyền giao Lục Uyên cho Cao quý phi.
Sau nữa, hắn đi theo Lục Uyên phân điện, sau lại xuất cung lập phủ, rồi phong Thái tử, cuối cùng là lên ngôi. Cùng nhau đi đến ngày hôm nay, tuy rằng cũng có quý nhân giúp đỡ, Cao quý phi cũng thương yêu Hoàng thượng, thế nhưng dù sao cũng không giống với tình thương của thân mẫu. Lục Uyên cũng từng nói với mình một câu —— “Mệt mỏi quá.”
Một con người cô đơn.
Nhìn Lục Uyên giằng co với Thái hậu như thế, lại nghĩ đến những cung phi, thậm chí là Thái tử, năm chữ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Thẩm Ngôn lật tay, nắm lại tay Lục Uyên: “Hoàng thượng, nô tài sẽ không để Hoàng thượng một mình.”
Hoàng cung này quá lạnh lẽo, một người quá cô đơn, một đám người lại quá ầm ĩ, hai người là vừa vặn.Một trăm hai mươi hai, chọn một cái.
“Ngươi tại sao… phải nói với ai gia những lời này?!” Thái hậu không khỏi lui về sau một bước.
“Mẫu hậu hẳn là hiểu.” Lục Uyên cười cười, “Những lời như này chẳng phải là mẫu hậu thích nói nhất sao?”
“Người chết…” Nét mặt Thái hậu căng cứng, người chết mới xứng biết được nhiều thứ như thế, “Ngươi không dám!”
“Trẫm không dám?” Lục Uyên bày ba đạo ý chỉ ra trước mặt bà: “Trẫm nể tình Ngài có ơn sinh thành với trẫm, mới cho Ngài cơ hội lựa chọn.”
Lục Uyên ngẩng đầu nhìn toà cung điện này, nở nụ cười: “Chỗ này của mẫu hậu dùng làm Phật đường cũng tốt.”
“Chờ đã…” Thái hậu vốn không dám nhìn đạo mật chỉ kia, nhanh chóng nhặt lên một cuộn ý chỉ, “Ai gia muốn đến đất phong của thập đệ ngươi.”
“Quả nhiên…” Lục Uyên mỉm cười, cất cao giọng nói, “Doãn công công, đi tuyên chỉ đi, cứ nói mẫu hậu nhớ nhung Quy vương, muốn đến đất phong của Quy vương.”
“Hoàng thượng.” Thẩm Ngôn nghe vậy lại hơi nhíu mày, thấp giọng nói, “Nô tài sợ người đời nghị luận bừa bãi về Hoàng thượng.”
Rõ ràng đại nhi tử là Hoàng thượng, lại muốn đến chỗ tiểu nhi tử, nghĩ làm sao cũng có hơi mập mờ.
“Không sao.” Lục Uyên vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Ngôn, tiếp tục nói, “Ngươi biết về chuyện xưa của Võ Khương* không?”
*Chú thích của tác giả: Ở nước Trịnh thời Xuân Thu, phu nhân của Trịnh Võ Công sinh được hai người con trai. Lúc sinh con trai lớn, Võ Khương khó sinh, cho nên Võ Khương không thích con trai lớn, thiên vị đứa con nhỏ dễ sinh hơn. Sau này nhiều lần xin Trịnh Võ Công lập đứa con nhỏ lên làm Thái tử, thế nhưng Trịnh Võ Công không đáp ứng. Cuối cùng thì con trai lớn kế vị, Võ Khương còn muốn con lớn lấy thủ đô làm đất phong cho con nhỏ, còn giật giây đứa con nhỏ tạo phản, trong ứng ngoài hợp với đứa con nhỏ. Nhưng cuối cùng vẫn bị đứa con lớn dẹp yên.
Đứa con trai lớn cũng chính là Trịnh Trang Công, là một chính trị gia trứ danh thời kỳ đầu Xuân Thu.
Thẩm Ngôn ngẩn ra, Lục Uyên cười nói: “Không biết cũng không sao, mấy ngày nữa… Người ở kinh thành chắc đều sẽ biết.”
Võ Khương…
Một lát lâu sau, Thẩm Ngôn cuối cũng cũng nhớ ra được chuyện xưa nọ ở thời Xuân Thu*, Võ Khương thiên vị đứa con nhỏ, giật dây con nhỏ cướp đoạt giang sơn của đứa con lớn…
*Thời Xuân Thu: Là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc. Tên của nó bắt nguồn từ cuốn Kinh Xuân Thu (Biên niên sử Xuân Thu), một cuốn sử mà theo truyền thống thường được coi là của Khổng Tử.
“Dù sao thì, mẫu hậu chắc cũng nghĩ như thế?” Lục Uyên cười nhưng ý cười lại không vào được đáy mắt, “Trẫm nghe nói trước khi mẫu hậu hồi cung có vào đất phong của Quy vương một chuyến, gặp trưởng tử của Quy vương, trẫm còn nghe nói… Sau khi mẫu hậu hồi cung còn đặc biệt quan tâm đến Hoàng hậu.”Một trăm hai mươi ba, hậu cung kế.
Thẩm Ngôn ngạc nhiên.
Mấy câu nói ít ỏi của Lục Uyên, khiến hắn rốt cuộc hiểu được Thái hậu ngoại trừ muốn mình chết, còn có dã tâm khác nữa.
“Đúng vậy…” Dắt tay Thẩm Ngôn rời khỏi An Thọ cung, Lục Uyên híp mắt, “Vốn mẫu hậu cực không thích Đức phi, thế nhưng lại nguyện ý giao quyền hành ở hậu cung lại cho nàng ta, việc này vô cùng kì lạ. Hạ độc Hoàng hậu chính là Đức phi, những tấu chương buộc tội Tiết Minh phần lớn là đến từ học trò của phụ thân Đức phi. Chắc chắn Đức phi có nghi ngờ đến việc của Tiết Minh và Hoàng hậu, nhưng trẫm đoán… Đức phi coi việc này là lợi thế, vẫn chưa báo hết toàn bộ cho Thái hậu.”
Thẩm Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, Lục Uyên chỉ điểm như thế, hắn liền hiểu. Đức phi muốn kéo Hoàng hậu xuống nước, vốn nàng ta cho rằng Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu, cho nên nàng ta mới vừa hạ độc Hoàng hậu, vừa chọc ra việc giữa Hoàng hậu và Tiết Minh, không để cho Hoàng hậu có lấy một cơ hội biện giải, đến lúc đó ngay cả thân thế của Thái tử cũng sẽ có điều nghi ngại. Đức phi không chỉ muốn kéo Hoàng hậu xuống khỏi hậu vị, còn muốn kéo cả Thái tử ngã ngựa.
Dưới gối Đức phi không có con cái, nhưng nhị Hoàng tử được nuôi dưới danh nghĩa của nàng ta. Nếu nhị Hoàng tử có thể kế vị… Thì Đức phi chính là Hoàng thái hậu tương lai.
Thế nhưng không biết nàng ta biết được chuyện của mình và Hoàng thượng từ đâu, vì thế mới tặng hai tiểu thái giám làm quà gặp mặt. Thật ra tâm tư của Đức phi cũng dễ đoán, nàng ta muốn Hoàng hậu chết, là vì Hoàng hậu có tính uy hiếp đối với nàng ta. Mà mình thân là một tên thái giám, có lẽ vốn không được nàng ta cho vào mắt.
Mà Thái hậu, e là dùng mình làm điểm đột phá, khiến Lục Uyên rối loạn, tiếp đó mượn cớ Hoàng hậu vô năng mà phế hậu. Sau đó bà tọa trấn hậu cung, kế hoạch gì cũng có thể chậm rãi tính toán. Kết quả tốt nhất, không gì ngoài việc Thái tử và những vị Hoàng tử khác bị phế, để Lục Uyên phải nhận nhi tử của Quy vương làm con thừa tự…
Những người này đến tột cùng thì coi Lục Uyên là gì?!
Sự không cam lòng mấy ngày trước của Thẩm Ngôn lần thứ hai tuôn trào.
“Sao rồi?” Lục Uyên cảm thấy Thẩm Ngôn có gì đó không đúng lắm.
Thẩm Ngôn lại lắc đầu, “Nô tài chỉ là nghĩ đã buông tha cho mấy người đó quá dễ dàng rồi.”
“A Ngôn ngốc.” Lục Uyên cong khóe môi, “Trẫm không có ý nghĩ giết mẹ, lỡ đâu sau này bị trời phạt, không đầu thai đến cạnh A Ngôn được thì làm sao bây giờ?”
“Hoàng thượng!” Thẩm Ngôn trừng mắt nhìn y, trừng đến mức Lục Uyên không dám nói bậy đến việc sống chết nữa mới thôi.
Lục Uyên thầm nghĩ, A Ngôn đúng là càng ngày càng hung, nhưng khóe môi lại lặng lẽ cong lên cao đến chính y cũng không nhận ra được.
“Trẫm không giết mẹ, không có nghĩa là Quy vương sẽ không làm vậy…” Lục Uyên dắt tay Thẩm Ngôn trở về Hà Thanh điện, “Chờ xem, trẫm hiểu rất rõ vị đệ đệ này của trẫm.”
“Mật chỉ…” Thái hậu ngây người, sao bà chẳng biết gì về việc tiên Hoàng còn để lại một đạo mật chỉ?
“Mẫu hậu, trước đây lúc phụ Hoàng viết mật chỉ, trẫm nể tình Ngài có ơn sinh thành, đến chỗ phụ Hoàng cầu tình cho Ngài. Phụ Hoàng đồng ý cho trẫm không đọc ra đạo ý chỉ này.” Lục Uyên chậm rãi nói, “Nếu Ngài cứ khăng khăng thế này, trẫm cũng không ngại lấy mật chỉ này ra.”
Lúc Lục Uyên chuẩn bị mở mật chỉ, Thái hậu nhào tới: “Ngươi không thể!”
“Trẫm có thể.” Lục Uyên lạnh lùng nói, “Khi còn bé, lúc Ngài giao trẫm cho Cao quý phi, trẫm nói không muốn, Ngài đã nói gì? Ngài nói, tính mệnh của Ngài và thập đệ đều đặt cả trên người trẫm. Sau này, Ngài có ý muốn trẫm cưới nữ nhi nhà họ Liễu làm hậu, trẫm nói trẫm không thích, Ngài đã nói gì? Ngài nói sự yêu thích của trẫm không so được với hậu cung an bình. Bây giờ, trẫm cần Thẩm Ngôn, Ngài lại muốn Thẩm Ngôn chết… Mẫu hậu, Ngài nghĩ trẫm còn có thể thỏa hiệp thêm một lần nào nữa hay sao?!”
“Ai gia cũng là vì tốt cho con…”
“Tốt cho trẫm?” Lục Uyên khoát tay ra hiệu, tất cả người đứng phía sau đều lui ra ngoài, chỉ còn lại y và Thẩm Ngôn, cùng với Thái hậu và Thư Nhan cô cô kiên quyết không chịu đi.
“Khi đó tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong cung này, ai lại không biết Cao quý phi vì mất con mà quá đau thương, cả ngày điên điên khùng khùng, Ngài lại đưa ta qua đó để trẫm nhận bà làm mẫu phi. Chẳng lẽ Ngài biết trước rằng sau này bà sẽ hồi phục, được Hoàng đế sủng, đồng thời cũng yêu thương trẫm?”
Thái hậu há miệng, nhưng chẳng nói được nên lời.
“Trước đây trẫm không nghĩ ra, tại sao lại là Cao quý phi? Thế nhưng bây giờ trẫm đã hiểu, Ngài nhìn trúng Cao gia đứng sau lưng bà… Ngài để thập đệ bái Cao tướng quân làm sư phụ, lý do là thế đúng không?”
“Thật ra…” Giọng nói Lục Uyên trầm thấp xuống vài phần, Thẩm Ngôn lén lút nắm lấy tay Lục Uyên, lần đầu tiên quang minh chính đại nắm tay y trước mặt người khác, không vì cái gì khác, mà là vì giờ đây Lục Uyên đang nói ra những chuyện khiến y khổ sở nhất, “Nếu không vì thân thể của mẫu phi không được tốt, không đợi được đến lúc trẫm đăng cơ đã ra đi, thì vị trí Thái hậu này cũng không tới lượt Ngài ngồi.”
“Ngươi… Ngươi, ngươi nói cái gì?!” Thái hậu run rẩy nói, “Ai gia là thân mẫu của ngươi!”
“Một vị thân mẫu mà khi trẫm bị bệnh, nóng đến mơ mơ màng màng, lại chỉ lo lắng cho thập đệ cơm tối hôm nay nó ăn ít hơn thường ngày một miếng? Ngài không phải là không có tình thương của người làm mẫu thân, chẳng qua là chỉ không có đối với trẫm mà thôi.” Lục Uyên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, “A Ngôn, lấy hai cái ghế đến đây, trẫm muốn cùng mẫu hậu ôn chuyện cũ cho tử tế.”
Thái hậu bất chợt co rúm người, bà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Uyên, rốt cục cũng nhận ra được… Từ ngày bà giao y cho Cao quý phi, đến nay đã qua 18 năm.
Từ lâu Lục Uyên đã không còn là tiểu Hoàng tử mặc cho bà nhào nặn khi đó nữa, mà là chủ nhân danh chính ngôn thuận của thiên hạ này.
Thẩm Ngôn đang muốn đưa ghế đến cho Thái hậu, lại bị Lục Uyên ngăn cản: “Lấy đến là để cho ngươi ngồi.”
Thái hậu trợn tròn mắt, không dám tin Lục Uyên sẽ làm nhục mình như vậy. Thư Nhan cô cô không nhịn được nữa, nói: “Hoàng thượng, nương nương là thân mẫu của Người, là Thái hậu đường đường chính chính, Người…” Lại thu được một câu cảnh cáo nhàn nhạt của Lục Uyên: “Có trẫm ở đây, ngươi được tính là thứ gì? Chẳng lẽ là mấy năm nay trẫm không so đo với những hành vi năm đó của ngươi, thì liền nghĩ rằng mình là chủ tử?”
Thư Nhan ngay lập tức cứng mồm, cũng nhớ lại khi Lục Uyên còn bé, mình đã làm một số việc, không dám lên tiếng nữa.
“Chuyện của trẫm và Thẩm Ngôn, ít nhiều cũng là nhờ có mẫu hậu.” Lục Uyên ngồi trên ghế, vuốt ve mu bàn tay của Thẩm Ngôn, chậm rãi nói, “Nếu không phải là nhờ lần bị bệnh kia, cung nhân đều sợ trẫm, nghi ngờ trẫm mắc phải bệnh đậu mùa đang hoành hành ở kinh thành lúc đó, trẫm cũng không biết bên người trẫm lại có một tiểu thái giám trung tâm như thế.”
Thẩm Ngôn mím môi thầm mỉm cười, đúng vậy, lúc đó hắn chỉ là một tiểu thái giám mới vừa vào cung. Tuy được phân cho Lục Uyên, thế nhưng làm việc vụng về, vốn không có khả năng lọt vào được dưới mí mắt Lục Uyên. Hắn cũng không hiểu cái gì là bệnh đậu mùa hay không đậu mùa, chỉ biết Lục Uyên bị bệnh, mà những người ngày thường luôn mồm gọi y là chủ tử lại đều trốn trốn tránh tránh. Vì vậy hắn liền leo lên giường Lục Uyên, giúp y hạ nhiệt, đợi đến hừng đông thì đi gọi thái y.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, cũng bởi vì Lục Uyên không được sủng ái, cho nên mình mới được phân đến chỗ Lục Uyên.
Sau đó nữa, cũng chẳng biết là được truyền đi ra làm sao, nói là bệnh đậu mùa của Lục Uyên không trị mà tự hết, chắc chắn là phúc tinh hạ phàm, vì vậy Thái hậu thuận nước đẩy thuyền giao Lục Uyên cho Cao quý phi.
Sau nữa, hắn đi theo Lục Uyên phân điện, sau lại xuất cung lập phủ, rồi phong Thái tử, cuối cùng là lên ngôi. Cùng nhau đi đến ngày hôm nay, tuy rằng cũng có quý nhân giúp đỡ, Cao quý phi cũng thương yêu Hoàng thượng, thế nhưng dù sao cũng không giống với tình thương của thân mẫu. Lục Uyên cũng từng nói với mình một câu —— “Mệt mỏi quá.”
Một con người cô đơn.
Nhìn Lục Uyên giằng co với Thái hậu như thế, lại nghĩ đến những cung phi, thậm chí là Thái tử, năm chữ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Thẩm Ngôn lật tay, nắm lại tay Lục Uyên: “Hoàng thượng, nô tài sẽ không để Hoàng thượng một mình.”
Hoàng cung này quá lạnh lẽo, một người quá cô đơn, một đám người lại quá ầm ĩ, hai người là vừa vặn.Một trăm hai mươi hai, chọn một cái.
“Ngươi tại sao… phải nói với ai gia những lời này?!” Thái hậu không khỏi lui về sau một bước.
“Mẫu hậu hẳn là hiểu.” Lục Uyên cười cười, “Những lời như này chẳng phải là mẫu hậu thích nói nhất sao?”
“Người chết…” Nét mặt Thái hậu căng cứng, người chết mới xứng biết được nhiều thứ như thế, “Ngươi không dám!”
“Trẫm không dám?” Lục Uyên bày ba đạo ý chỉ ra trước mặt bà: “Trẫm nể tình Ngài có ơn sinh thành với trẫm, mới cho Ngài cơ hội lựa chọn.”
Lục Uyên ngẩng đầu nhìn toà cung điện này, nở nụ cười: “Chỗ này của mẫu hậu dùng làm Phật đường cũng tốt.”
“Chờ đã…” Thái hậu vốn không dám nhìn đạo mật chỉ kia, nhanh chóng nhặt lên một cuộn ý chỉ, “Ai gia muốn đến đất phong của thập đệ ngươi.”
“Quả nhiên…” Lục Uyên mỉm cười, cất cao giọng nói, “Doãn công công, đi tuyên chỉ đi, cứ nói mẫu hậu nhớ nhung Quy vương, muốn đến đất phong của Quy vương.”
“Hoàng thượng.” Thẩm Ngôn nghe vậy lại hơi nhíu mày, thấp giọng nói, “Nô tài sợ người đời nghị luận bừa bãi về Hoàng thượng.”
Rõ ràng đại nhi tử là Hoàng thượng, lại muốn đến chỗ tiểu nhi tử, nghĩ làm sao cũng có hơi mập mờ.
“Không sao.” Lục Uyên vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Ngôn, tiếp tục nói, “Ngươi biết về chuyện xưa của Võ Khương* không?”
*Chú thích của tác giả: Ở nước Trịnh thời Xuân Thu, phu nhân của Trịnh Võ Công sinh được hai người con trai. Lúc sinh con trai lớn, Võ Khương khó sinh, cho nên Võ Khương không thích con trai lớn, thiên vị đứa con nhỏ dễ sinh hơn. Sau này nhiều lần xin Trịnh Võ Công lập đứa con nhỏ lên làm Thái tử, thế nhưng Trịnh Võ Công không đáp ứng. Cuối cùng thì con trai lớn kế vị, Võ Khương còn muốn con lớn lấy thủ đô làm đất phong cho con nhỏ, còn giật giây đứa con nhỏ tạo phản, trong ứng ngoài hợp với đứa con nhỏ. Nhưng cuối cùng vẫn bị đứa con lớn dẹp yên.
Đứa con trai lớn cũng chính là Trịnh Trang Công, là một chính trị gia trứ danh thời kỳ đầu Xuân Thu.
Thẩm Ngôn ngẩn ra, Lục Uyên cười nói: “Không biết cũng không sao, mấy ngày nữa… Người ở kinh thành chắc đều sẽ biết.”
Võ Khương…
Một lát lâu sau, Thẩm Ngôn cuối cũng cũng nhớ ra được chuyện xưa nọ ở thời Xuân Thu*, Võ Khương thiên vị đứa con nhỏ, giật dây con nhỏ cướp đoạt giang sơn của đứa con lớn…
*Thời Xuân Thu: Là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc. Tên của nó bắt nguồn từ cuốn Kinh Xuân Thu (Biên niên sử Xuân Thu), một cuốn sử mà theo truyền thống thường được coi là của Khổng Tử.
“Dù sao thì, mẫu hậu chắc cũng nghĩ như thế?” Lục Uyên cười nhưng ý cười lại không vào được đáy mắt, “Trẫm nghe nói trước khi mẫu hậu hồi cung có vào đất phong của Quy vương một chuyến, gặp trưởng tử của Quy vương, trẫm còn nghe nói… Sau khi mẫu hậu hồi cung còn đặc biệt quan tâm đến Hoàng hậu.”Một trăm hai mươi ba, hậu cung kế.
Thẩm Ngôn ngạc nhiên.
Mấy câu nói ít ỏi của Lục Uyên, khiến hắn rốt cuộc hiểu được Thái hậu ngoại trừ muốn mình chết, còn có dã tâm khác nữa.
“Đúng vậy…” Dắt tay Thẩm Ngôn rời khỏi An Thọ cung, Lục Uyên híp mắt, “Vốn mẫu hậu cực không thích Đức phi, thế nhưng lại nguyện ý giao quyền hành ở hậu cung lại cho nàng ta, việc này vô cùng kì lạ. Hạ độc Hoàng hậu chính là Đức phi, những tấu chương buộc tội Tiết Minh phần lớn là đến từ học trò của phụ thân Đức phi. Chắc chắn Đức phi có nghi ngờ đến việc của Tiết Minh và Hoàng hậu, nhưng trẫm đoán… Đức phi coi việc này là lợi thế, vẫn chưa báo hết toàn bộ cho Thái hậu.”
Thẩm Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, Lục Uyên chỉ điểm như thế, hắn liền hiểu. Đức phi muốn kéo Hoàng hậu xuống nước, vốn nàng ta cho rằng Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu, cho nên nàng ta mới vừa hạ độc Hoàng hậu, vừa chọc ra việc giữa Hoàng hậu và Tiết Minh, không để cho Hoàng hậu có lấy một cơ hội biện giải, đến lúc đó ngay cả thân thế của Thái tử cũng sẽ có điều nghi ngại. Đức phi không chỉ muốn kéo Hoàng hậu xuống khỏi hậu vị, còn muốn kéo cả Thái tử ngã ngựa.
Dưới gối Đức phi không có con cái, nhưng nhị Hoàng tử được nuôi dưới danh nghĩa của nàng ta. Nếu nhị Hoàng tử có thể kế vị… Thì Đức phi chính là Hoàng thái hậu tương lai.
Thế nhưng không biết nàng ta biết được chuyện của mình và Hoàng thượng từ đâu, vì thế mới tặng hai tiểu thái giám làm quà gặp mặt. Thật ra tâm tư của Đức phi cũng dễ đoán, nàng ta muốn Hoàng hậu chết, là vì Hoàng hậu có tính uy hiếp đối với nàng ta. Mà mình thân là một tên thái giám, có lẽ vốn không được nàng ta cho vào mắt.
Mà Thái hậu, e là dùng mình làm điểm đột phá, khiến Lục Uyên rối loạn, tiếp đó mượn cớ Hoàng hậu vô năng mà phế hậu. Sau đó bà tọa trấn hậu cung, kế hoạch gì cũng có thể chậm rãi tính toán. Kết quả tốt nhất, không gì ngoài việc Thái tử và những vị Hoàng tử khác bị phế, để Lục Uyên phải nhận nhi tử của Quy vương làm con thừa tự…
Những người này đến tột cùng thì coi Lục Uyên là gì?!
Sự không cam lòng mấy ngày trước của Thẩm Ngôn lần thứ hai tuôn trào.
“Sao rồi?” Lục Uyên cảm thấy Thẩm Ngôn có gì đó không đúng lắm.
Thẩm Ngôn lại lắc đầu, “Nô tài chỉ là nghĩ đã buông tha cho mấy người đó quá dễ dàng rồi.”
“A Ngôn ngốc.” Lục Uyên cong khóe môi, “Trẫm không có ý nghĩ giết mẹ, lỡ đâu sau này bị trời phạt, không đầu thai đến cạnh A Ngôn được thì làm sao bây giờ?”
“Hoàng thượng!” Thẩm Ngôn trừng mắt nhìn y, trừng đến mức Lục Uyên không dám nói bậy đến việc sống chết nữa mới thôi.
Lục Uyên thầm nghĩ, A Ngôn đúng là càng ngày càng hung, nhưng khóe môi lại lặng lẽ cong lên cao đến chính y cũng không nhận ra được.
“Trẫm không giết mẹ, không có nghĩa là Quy vương sẽ không làm vậy…” Lục Uyên dắt tay Thẩm Ngôn trở về Hà Thanh điện, “Chờ xem, trẫm hiểu rất rõ vị đệ đệ này của trẫm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.