Chương 2
Phù Dung Sương
21/09/2021
“Hoa Hồ Điệp” đứng trước cửa Mộc đại tiểu thư cười xấu xa, nghĩ đủ thứ đen tối trong đầu.
Lúc y định chạm tay vào cửa, liền thấy đèn bên trong phòng tắt đi, y tai thính nghe thấy tiếng sột soạt bên trong, hắc hắc một tiếng, tiểu mỹ nhân đang thay quần áo a.
Khí nóng trên người càng bốc lên, y lấy ra một cái ống nhỏ, đâm thủ tấm màng mỏng trên cửa, thổi ra một luồng khí trắng.
Đợi một lúc, bên trong phòng “Bụp” một tiếng, y cười xấu xa xoa xoa tay, mỹ nhân trong phòng ngất rồi, thật tốt, có thể ra tay bây giờ.
Y lập tức mở cửa phòng ra, đi vào, trong phòng tối om, y không nhận ra được có điều gì đó sai sai với dự tính của y, y rón rén mò mẫm trong tối đi đến bên giường.
Một bóng trắng xuất hiện đằng sau y, y hoàn toàn không phát hiện, chỉ cảm thấy phía sau lưng lành lạnh.
“A…!”
Đến khi y phát hiện có điều bất ổn, định quay đầu chạy trốn liền bị bóng trắng điểm một phát, y bất động liếc mắt tại chỗ.
Nghe thấy bóng trắng cười khẽ một tiếng, y nghe người phía sau nói mà rùng mình, “Hoa Hồ Điệp, ngươi gây nhiều chuyện ác nha!”
“Ngươi, ngươi là kẻ nào?” Y nghe ra là giọng nữ, nhưng y sợ hãi quát hỏi.
Y cũng được coi là cao thủ trên giang hồ, chẳng qua y có tật háo sắc thôi, với võ công và khinh công của y, y sao lại dễ để bị người khác phát hiện?!
Nhưng nữ tử phía sau, võ công cao đến đâu mà lại vô thanh vô thức đi đằng sau y, trong khi y hoàn toàn không biết gì.
“Gây chuyện ác thì phải dùng cái chết trả giá, đây là quy luật nhân quả.”
Nữ tử váy trắng cười khẽ, không trả lời y mà nhàn nhạt nói ra một câu.
Y nghe xong mà sởn gai ốc.
Y bắt đầu tái mặt, rất sợ hãi nữ tử này sẽ ngay lập tức giết y.
Ba năm trước y may mắn sống sót, y rất sợ chết, y không muốn chết.
“Xin, xin nữ hiệp hãy tha cho ta. Ta, ta lập tức đi ngay, sẽ không tái phạm. Ta là cùng đường bất đắc dĩ mới đi đến bước này thôi. Ở nhà ta con mẹ nhà con thơ, đúng, ta còn mẹ già con thơ để phụng hiếu a. Ta, ta, ta là được người khác sai khiến mới, mới làm việc này. Mong nữ hiệp khai ân ta.”
“Hoa Hồ Điệp” liếc liếc mắt, sẵng giọng than thở.
Đèn trong phòng được thắp lên, lúc này “Hoa Hồ Điệp” mới nhìn kỹ trước mắt, giường kia hoàn toàn không có người nào.
Y trợn mắt, y bị mắc bẫy rồi!
Nữ tử phía sau y không nhìn thấy, nàng ung dung ngồi trên bàn uống nước, cười nhạt một tiếng.
Lời của “Hoa Hồ Điệp” mà tin, ngươi chính là đồ ngốc!
“Hoa Hồ Điệp” này rất giỏi thuật dịch dung, thả hắn ra, làm sao dễ bắt lại, tin hắn không tái phạm, có quỷ mới tin.
Loại người như hắn mà có mẹ già con thơ ở nhà hả, ma nó mới tin.
Nàng cũng thấy tức cười, loại người cặn bã này, nói mấy câu kia mà muốn người khác tin, đầu óc có bệnh hả?!
Không nhìn kỹ xem, thanh danh thối nát của y trên giang hồ, thối đến mức nào.
Thời gian ước lượng qua một chung trà, “Hoa Hồ Điệp” vẫn đứng bất động, nữ tử phía sau không nói bất kỳ điều gì, lúc này đứng dậy, đi ra cửa.
“Mau thả ta ra.”
“Hoa Hồ Điệp” cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, cũng không giả vờ như lúc nãy nữa.
Y thật không hiểu, tại sao nữ tử xa lạ này lại dễ dàng bắt được hành tung của y?
“Thả ngươi ra cũng được…” Nàng cười nhạt nói, “Chẳng qua, ngươi muốn ta thả ngươi đến nơi nào? À, Khai Phong Phủ, ngươi thấy tốt không? Hay là…Hình đường của Thiên Tông giáo?”
Nói xong, nàng cười khẽ không rõ ý vị đi ra ngoài.
Tiện thể bắn một viên đá lên người y, y muốn nói mà không phát ra được tiếng nào.
Nói nhiều thật là ồn ào!
“Hoa Hồ Điệp” trợn mắt phát ra tiếng ô ô, khi y nghe thấy ba chữ Thiên Tông giáo, cả người lập tức run lên, mặt mày trắng bệch.
Y từng là đệ tử của Thiên Tông giáo, nhưng ba năm trước, y bị trục xuất khỏi sư môn.
Thiên Tông giáo là một giáo vô cùng bí ẩn và nguy hiểm, mặc dù y chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng cũng biết Thiên Tông giáo nghiêm khắc và đáng sợ đến mức nào.
Khi y tung hoành gây án ở Hồ Châu, Thiên Tông Phái đã phái người tới muốn giết y, bảo toàn thanh danh của giáo.
Y lanh trí nhảy xuống vực mới thoát chết.
Ba năm qua, y sống như một con chuột rúc trong hang, không dám ra ngoài, trốn chui trốn lủi Thiên Tông giáo, chỉ sợ bị ám sát.
Mà một năm trước, y có nghe nói, nội bộ Thiên Tông giáo lục đục, một thế lực nào đó thâu tóm được Thiên Tông giáo.
Giáo chủ Thiên Tông giáo bị kẻ kia giết chết.
Giờ Thiên Tông giáo đã là rắn mất đầu, làm sao có tinh lực quản y nữa, cho nên, y một lần nữa không sợ trời không sợ đất, chạy ra ngoài.
Mấy năm nín nhịn, quả thực bản tính háo sắc ăn sâu trong máu khiến y không cầm được, liền chơi chơi mấy người cho thỏa mãn.
Ai có thể biết được, hôm nay lại dễ dàng bị một nữ tử vô danh tóm được, còn định đưa y đến quan phủ.
Không, Thiên Tông giáo, nàng ta nhắc đến nơi đó, nàng ta rốt cuộc là gì của Thiên Tông giáo chứ?
Nàng ta định đưa y về Thiên Tông giáo?
Vậy y chỉ còn đường chết!
Nhưng bị đưa vào tay quan phủ, y cũng vẫn sẽ chết!
“Hoa Hồ Điệp” đau đầu suy nghĩ vẫn không nghĩ ra được cách nào thoát thân, huyệt này với võ công của y, không cách nào tự giải được.
Thấy tình hình ngày càng bất lợi, y như con cá nằm trên thớt, quằn quại giãy giụa trước khi chết.
Sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Bên ngoài phòng, Mộc viên ngoại đang đi đi lại lại, tay xoắn xuýt vào nhau, lo lắng ra mặt.
Thấy nữ tử bạch y lúc này từ phòng đi ra, Mộc viên ngoại lập tức đi đến, “Vân cô nương, thế nào rồi?”
Vân cô nương cười khẽ, nhàn nhạt nói:”Mộc viên ngoại chớ ngại, dâm tặc đang ở bên trong, lệnh tiểu thư không có việc gì, hiện tại nàng đang ở dưới tầng hầm phủ ngài, rất nhanh sẽ ra ngoài.”
“Thật là tốt quá! Thật là tốt quá! Đa tạ Vân cô nương!”
Mộc viên ngoại rối rít cười cảm tạ, khuôn mặt già đã giảm bớt sự căng cứng, lo sợ.
“Ngài đã báo quan chưa?” Nghe thấy giọng nói ân nhân qua tấm màn che mặt, Mộc viên ngoại gật đầu.
“Người của phủ Khai Phong đang tới, rất nhanh sẽ tới nơi.”
“Tốt!”
“Nếu đã hết chuyện của ta, ta liền đi đây.” Nàng nói xong liền muốn đi.
Lại bị Mộc viên ngoại ngăn lại, “Vân cô nương có ơn với gia ta, xin hỏi quý tính đại danh, sau này cô nương có việc gì Mộc gia nhất định đền đáp không từ chối.”
Phù Dung ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy bóng dáng áo đỏ đang tiến lại gần đây, liền vận khởi khinh công bay đi.
Chỉ để lại một câu, “Biết ta Vân cô nương là được rồi, còn ân nghĩa thì không cần đền đáp.”
Tiếng nói trong trẻo như tiếng đàn ở bên tai, bóng trắng lướt qua rồi biến mất, Triển Chiêu hơi ngây ngơi nhìn về hướng người biến mất.
Thân ảnh đã đứng bên cạnh Mộc viên ngoại, “Tại hạ Triển Chiêu Khai Phong Phủ.”
Thấy người Khai Phong Phủ đã tới, Mộc viên ngoại cũng thu ánh nhìn về, nén lại tiếc nuối không thể đền đáp ân công.
Dẫn Triển Chiêu vào phòng, liền nhìn thấy “Hoa Hồ Điệp” trợn trắng mắt đứng bất động nhìn bọn họ.
Lúc sau, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ cũng dẫn người đến bắt dâm tặc.
Đêm nay bắt được dâm tặc, Bao đại nhân ngay ngày hôm sau liền thăng đường xử án, “Hoa Hồ Điệp” đền tội.
Bao đại nhân không phụ sự kỳ vọng của Thánh Thượng.
Án “Hoa Hồ Điệp” kết thúc, lòng dân liền an tâm.
Tại phủ Khai Phong, trong phòng sách của Bao đại nhân.
“Triển hộ vệ nói, là vị Vân cô nương kia?”
Công Tôn tiên sinh nhìn Triển Chiêu.
“Đúng vậy, Mộc viên ngoại nói, tối hôm đó chính là nhờ sự trợ giúp của Vân cô nương này, “Hoa Hồ Điệp” mới không thể gây hại khuê nữ duy nhất của ông ta.”
Triển Chiêu nói.
“Xem ra, Khai Phong Phủ lần này phá được án là nhờ sự hỗ trợ của vị Vân cô nương này.”
Bao đại nhân vuốt vuốt râu, cảm thán.
“Đáng tiếc, hôm đó thuộc hạ tới chỉ nhìn được bóng trắng của cô ấy, sau đó liền không thấy.”
Triển Chiêu thở dài tiếc nuối nói.
“Hành hiệp trượng nghĩa lại không muốn đền đáp, thấy Triển hộ vệ tới liền đi, xét thấy Vân cô nương này không muốn dính dáng đến quan phủ chúng ta.”
Công Tôn tiên sinh suy nghĩ rồi mỉm cười ra lời.
Lý do này nghe qua cũng là thuyết phục.
Bao đại nhân cười nói:”Nếu có duyên gặp Vân cô nương kia, bản phủ nhất định phải cảm tạ.”
“Đại nhân nói phải.” Công Tôn tiên sinh gật đầu tán thành.
Lúc y định chạm tay vào cửa, liền thấy đèn bên trong phòng tắt đi, y tai thính nghe thấy tiếng sột soạt bên trong, hắc hắc một tiếng, tiểu mỹ nhân đang thay quần áo a.
Khí nóng trên người càng bốc lên, y lấy ra một cái ống nhỏ, đâm thủ tấm màng mỏng trên cửa, thổi ra một luồng khí trắng.
Đợi một lúc, bên trong phòng “Bụp” một tiếng, y cười xấu xa xoa xoa tay, mỹ nhân trong phòng ngất rồi, thật tốt, có thể ra tay bây giờ.
Y lập tức mở cửa phòng ra, đi vào, trong phòng tối om, y không nhận ra được có điều gì đó sai sai với dự tính của y, y rón rén mò mẫm trong tối đi đến bên giường.
Một bóng trắng xuất hiện đằng sau y, y hoàn toàn không phát hiện, chỉ cảm thấy phía sau lưng lành lạnh.
“A…!”
Đến khi y phát hiện có điều bất ổn, định quay đầu chạy trốn liền bị bóng trắng điểm một phát, y bất động liếc mắt tại chỗ.
Nghe thấy bóng trắng cười khẽ một tiếng, y nghe người phía sau nói mà rùng mình, “Hoa Hồ Điệp, ngươi gây nhiều chuyện ác nha!”
“Ngươi, ngươi là kẻ nào?” Y nghe ra là giọng nữ, nhưng y sợ hãi quát hỏi.
Y cũng được coi là cao thủ trên giang hồ, chẳng qua y có tật háo sắc thôi, với võ công và khinh công của y, y sao lại dễ để bị người khác phát hiện?!
Nhưng nữ tử phía sau, võ công cao đến đâu mà lại vô thanh vô thức đi đằng sau y, trong khi y hoàn toàn không biết gì.
“Gây chuyện ác thì phải dùng cái chết trả giá, đây là quy luật nhân quả.”
Nữ tử váy trắng cười khẽ, không trả lời y mà nhàn nhạt nói ra một câu.
Y nghe xong mà sởn gai ốc.
Y bắt đầu tái mặt, rất sợ hãi nữ tử này sẽ ngay lập tức giết y.
Ba năm trước y may mắn sống sót, y rất sợ chết, y không muốn chết.
“Xin, xin nữ hiệp hãy tha cho ta. Ta, ta lập tức đi ngay, sẽ không tái phạm. Ta là cùng đường bất đắc dĩ mới đi đến bước này thôi. Ở nhà ta con mẹ nhà con thơ, đúng, ta còn mẹ già con thơ để phụng hiếu a. Ta, ta, ta là được người khác sai khiến mới, mới làm việc này. Mong nữ hiệp khai ân ta.”
“Hoa Hồ Điệp” liếc liếc mắt, sẵng giọng than thở.
Đèn trong phòng được thắp lên, lúc này “Hoa Hồ Điệp” mới nhìn kỹ trước mắt, giường kia hoàn toàn không có người nào.
Y trợn mắt, y bị mắc bẫy rồi!
Nữ tử phía sau y không nhìn thấy, nàng ung dung ngồi trên bàn uống nước, cười nhạt một tiếng.
Lời của “Hoa Hồ Điệp” mà tin, ngươi chính là đồ ngốc!
“Hoa Hồ Điệp” này rất giỏi thuật dịch dung, thả hắn ra, làm sao dễ bắt lại, tin hắn không tái phạm, có quỷ mới tin.
Loại người như hắn mà có mẹ già con thơ ở nhà hả, ma nó mới tin.
Nàng cũng thấy tức cười, loại người cặn bã này, nói mấy câu kia mà muốn người khác tin, đầu óc có bệnh hả?!
Không nhìn kỹ xem, thanh danh thối nát của y trên giang hồ, thối đến mức nào.
Thời gian ước lượng qua một chung trà, “Hoa Hồ Điệp” vẫn đứng bất động, nữ tử phía sau không nói bất kỳ điều gì, lúc này đứng dậy, đi ra cửa.
“Mau thả ta ra.”
“Hoa Hồ Điệp” cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, cũng không giả vờ như lúc nãy nữa.
Y thật không hiểu, tại sao nữ tử xa lạ này lại dễ dàng bắt được hành tung của y?
“Thả ngươi ra cũng được…” Nàng cười nhạt nói, “Chẳng qua, ngươi muốn ta thả ngươi đến nơi nào? À, Khai Phong Phủ, ngươi thấy tốt không? Hay là…Hình đường của Thiên Tông giáo?”
Nói xong, nàng cười khẽ không rõ ý vị đi ra ngoài.
Tiện thể bắn một viên đá lên người y, y muốn nói mà không phát ra được tiếng nào.
Nói nhiều thật là ồn ào!
“Hoa Hồ Điệp” trợn mắt phát ra tiếng ô ô, khi y nghe thấy ba chữ Thiên Tông giáo, cả người lập tức run lên, mặt mày trắng bệch.
Y từng là đệ tử của Thiên Tông giáo, nhưng ba năm trước, y bị trục xuất khỏi sư môn.
Thiên Tông giáo là một giáo vô cùng bí ẩn và nguy hiểm, mặc dù y chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng cũng biết Thiên Tông giáo nghiêm khắc và đáng sợ đến mức nào.
Khi y tung hoành gây án ở Hồ Châu, Thiên Tông Phái đã phái người tới muốn giết y, bảo toàn thanh danh của giáo.
Y lanh trí nhảy xuống vực mới thoát chết.
Ba năm qua, y sống như một con chuột rúc trong hang, không dám ra ngoài, trốn chui trốn lủi Thiên Tông giáo, chỉ sợ bị ám sát.
Mà một năm trước, y có nghe nói, nội bộ Thiên Tông giáo lục đục, một thế lực nào đó thâu tóm được Thiên Tông giáo.
Giáo chủ Thiên Tông giáo bị kẻ kia giết chết.
Giờ Thiên Tông giáo đã là rắn mất đầu, làm sao có tinh lực quản y nữa, cho nên, y một lần nữa không sợ trời không sợ đất, chạy ra ngoài.
Mấy năm nín nhịn, quả thực bản tính háo sắc ăn sâu trong máu khiến y không cầm được, liền chơi chơi mấy người cho thỏa mãn.
Ai có thể biết được, hôm nay lại dễ dàng bị một nữ tử vô danh tóm được, còn định đưa y đến quan phủ.
Không, Thiên Tông giáo, nàng ta nhắc đến nơi đó, nàng ta rốt cuộc là gì của Thiên Tông giáo chứ?
Nàng ta định đưa y về Thiên Tông giáo?
Vậy y chỉ còn đường chết!
Nhưng bị đưa vào tay quan phủ, y cũng vẫn sẽ chết!
“Hoa Hồ Điệp” đau đầu suy nghĩ vẫn không nghĩ ra được cách nào thoát thân, huyệt này với võ công của y, không cách nào tự giải được.
Thấy tình hình ngày càng bất lợi, y như con cá nằm trên thớt, quằn quại giãy giụa trước khi chết.
Sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Bên ngoài phòng, Mộc viên ngoại đang đi đi lại lại, tay xoắn xuýt vào nhau, lo lắng ra mặt.
Thấy nữ tử bạch y lúc này từ phòng đi ra, Mộc viên ngoại lập tức đi đến, “Vân cô nương, thế nào rồi?”
Vân cô nương cười khẽ, nhàn nhạt nói:”Mộc viên ngoại chớ ngại, dâm tặc đang ở bên trong, lệnh tiểu thư không có việc gì, hiện tại nàng đang ở dưới tầng hầm phủ ngài, rất nhanh sẽ ra ngoài.”
“Thật là tốt quá! Thật là tốt quá! Đa tạ Vân cô nương!”
Mộc viên ngoại rối rít cười cảm tạ, khuôn mặt già đã giảm bớt sự căng cứng, lo sợ.
“Ngài đã báo quan chưa?” Nghe thấy giọng nói ân nhân qua tấm màn che mặt, Mộc viên ngoại gật đầu.
“Người của phủ Khai Phong đang tới, rất nhanh sẽ tới nơi.”
“Tốt!”
“Nếu đã hết chuyện của ta, ta liền đi đây.” Nàng nói xong liền muốn đi.
Lại bị Mộc viên ngoại ngăn lại, “Vân cô nương có ơn với gia ta, xin hỏi quý tính đại danh, sau này cô nương có việc gì Mộc gia nhất định đền đáp không từ chối.”
Phù Dung ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy bóng dáng áo đỏ đang tiến lại gần đây, liền vận khởi khinh công bay đi.
Chỉ để lại một câu, “Biết ta Vân cô nương là được rồi, còn ân nghĩa thì không cần đền đáp.”
Tiếng nói trong trẻo như tiếng đàn ở bên tai, bóng trắng lướt qua rồi biến mất, Triển Chiêu hơi ngây ngơi nhìn về hướng người biến mất.
Thân ảnh đã đứng bên cạnh Mộc viên ngoại, “Tại hạ Triển Chiêu Khai Phong Phủ.”
Thấy người Khai Phong Phủ đã tới, Mộc viên ngoại cũng thu ánh nhìn về, nén lại tiếc nuối không thể đền đáp ân công.
Dẫn Triển Chiêu vào phòng, liền nhìn thấy “Hoa Hồ Điệp” trợn trắng mắt đứng bất động nhìn bọn họ.
Lúc sau, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ cũng dẫn người đến bắt dâm tặc.
Đêm nay bắt được dâm tặc, Bao đại nhân ngay ngày hôm sau liền thăng đường xử án, “Hoa Hồ Điệp” đền tội.
Bao đại nhân không phụ sự kỳ vọng của Thánh Thượng.
Án “Hoa Hồ Điệp” kết thúc, lòng dân liền an tâm.
Tại phủ Khai Phong, trong phòng sách của Bao đại nhân.
“Triển hộ vệ nói, là vị Vân cô nương kia?”
Công Tôn tiên sinh nhìn Triển Chiêu.
“Đúng vậy, Mộc viên ngoại nói, tối hôm đó chính là nhờ sự trợ giúp của Vân cô nương này, “Hoa Hồ Điệp” mới không thể gây hại khuê nữ duy nhất của ông ta.”
Triển Chiêu nói.
“Xem ra, Khai Phong Phủ lần này phá được án là nhờ sự hỗ trợ của vị Vân cô nương này.”
Bao đại nhân vuốt vuốt râu, cảm thán.
“Đáng tiếc, hôm đó thuộc hạ tới chỉ nhìn được bóng trắng của cô ấy, sau đó liền không thấy.”
Triển Chiêu thở dài tiếc nuối nói.
“Hành hiệp trượng nghĩa lại không muốn đền đáp, thấy Triển hộ vệ tới liền đi, xét thấy Vân cô nương này không muốn dính dáng đến quan phủ chúng ta.”
Công Tôn tiên sinh suy nghĩ rồi mỉm cười ra lời.
Lý do này nghe qua cũng là thuyết phục.
Bao đại nhân cười nói:”Nếu có duyên gặp Vân cô nương kia, bản phủ nhất định phải cảm tạ.”
“Đại nhân nói phải.” Công Tôn tiên sinh gật đầu tán thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.