Chương 24: Cá chậu chim lồng (6)
Vụ Thỉ Dực
09/08/2022
Editor: Thẩm Huỳnh.
Mỗi ngày hai lần sáng sớm và tối muộn, mọi người sẽ theo thói quen tụ tập ở đại sảnh lầu một nhằm quan sát manh mối người chơi khác để lộ ra, ngoài ra còn để tiện kiểm kê xem có người chơi nào tử vong không.
Đây là việc tất yếu.
Nếu có người tử vong, tốt nhất là biết rõ nguyên nhân, từ đó rút kinh nghiệm, tránh phát động cơ chế chết chóc.
Ngày vào phó bản "Cá chậu chim lồng" thứ tư, tinh thần và sức khỏe người chơi chính thức và người mới không quá tệ, chí ít đêm qua may thay không ai chết cả.
Dựa vào quy tắc trò chơi, càng gần ngày kết thúc nhiệm vụ, nơi này sẽ càng trở nên nguy hiểm. Bởi theo thời gian, sức mạnh của ác quỷ hoặc boss mạnh lên, người chơi dần không thể chống cự lại mà bỏ mạng là chuyện thường tình trong thế giới này.
Do có Cố Cửu nhắc nhở nên đêm qua tất cả người chơi đều cẩn thận đề phòng, không ai phát động cơ chế tử vong. Tuy nhiên bọn họ nào dám thả lỏng cảnh giác.
Vẫn câu nói cũ, càng gần ngày kết thúc nhiệm vụ thế giới trò chơi càng nguy hiểm, có rất nhiều hiểm họa bất thình lình phát sinh bên cạnh họ.
"Tối qua tôi gặp phải một nữ quỷ bò từ vòi nước ra, thiếu chút nữa bị cô ta bóp cổ ngạt chết." Một người chơi nam may mắn thoát nạn nói: "May mà tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, kịp thời dùng đạo cụ."
"Tôi cũng gặp phải một con quỷ vô diện." Người chơi khác run lẩy bẩy nói.
"Tôi thì gặp phải một quỷ thai phụ, bụng cô ta thủng một lỗ đầy máu."
...
Người chơi lần lượt kể ra tình huống chạm mặt quỷ quái xong, chỉ cảm thấy bản thân quá may mắn.
Dựa theo tình huống đêm qua, buổi tối ngày thứ ba là thời cơ để ác quỷ ra tay, nếu không có lời nhắc nhở của Cố Cửu, bọn họ chắc chắn sẽ lâm vào ảo giác của đám ma quỷ rồi chết thế nào không biết.
Cát Quang hỏi cặp chị em song sinh: "Lăng Hoan, Lăng Nhạc, tối qua hai người có gặp phải gì không?"
Người chị Lăng Hoan đáp: "Khi chúng tôi đi ngủ thì có quỷ nam bò từ gầm giường ra, bị Nhạc Nhạc dùng thánh quang phù đánh bị thương, đã chạy thoát."
"Bên hai người không sao chứ?" Cặp chị em nhìn về phía Tề Ngọc Hành.
Tề Ngọc Hành yên lặng dựa vào ghế sô pha khép mắt, không buồn trả lời.
"Chúng tôi cũng gặp quỷ, nhưng các cô biết trình độ của Tề lão đại rồi đấy, quỷ vừa hiện đã bị cậu ấy mắng chạy mất dạng." Cát Quang cười tới nội thương, hoàn toàn không có ý định giữ bí mật thay Tề Ngọc Hành: "Nữ quỷ tới phòng chúng tôi kể ra cũng rất xinh đẹp, tiếc thay lão đại cảm thấy cô ả dơ bẩn nên chửi tới mức nữ quỷ phải khóc lóc chạy mất."
Nháy mắt, mọi người đồng loạt dùng ánh mắt nhìn kì tích nhìn Tề Ngọc Hành.
Có thể mắng chửi đến mức nữ quỷ phải bỏ đi âu cũng là một loại bản lĩnh.
Lại nhìn khuôn mặt điển trai của anh đại gia Tề Ngọc Hành, khi nghiêm mặt thì khiếp người, khi cười thì như hoa đào tháng ba nở rộ, cực kì cuốn hút phái nữ, ngay cả quỷ nữ cũng không chống cự lại được. Cho nên bị người đàn ông đẹp trai ngời ngời mắng to không chừa mặt mũi, quỷ nữ khó lòng giữ vững tâm thái, khóc lóc chạy trốn là chuyện thường.
Biệt thự có 6 con quỷ, gồm quỷ nam trong gương, quỷ nữ vòi nước, quỷ thai phụ, quỷ gầm giường, quỷ nữ bị mắng khóc và quỷ vô diện.
Tối qua sáu con quỷ này quấy rầy tất cả các phòng, trừ phòng Cố Cửu và Lục Tật. Có lẽ quỷ nam trong gương đã phổ biến mức độ hung tàn của Cố Cửu cho các quỷ khác nên chúng không hẹn mà cùng nhau né phòng hai người.
Sau khi các người chơi trao đổi xong, bỗng cảm thấy đám quỷ này kỳ thực không quá đáng sợ. Ít nhất trước mắt, độ sát thương của chúng quỷ với người chơi chưa quá cao.
Đột nhiên có người hỏi: "Người mới chết đầu tiên có phải do quỷ giết không?"
"Không phải." Cố Cửu đáp: "Tôi hỏi quỷ nam trong gương, hắn ta nói trước ngày thứ năm, ác quỷ không đủ sức mạnh để giết người chơi."
Nhận thấy hàm ý trong câu, nhóm người chơi ớn lạnh.
Nếu không phải ác quỷ giết, vậy thứ gì đã lấy mạng người mới kia? Chẳng lẽ biệt thự này còn ẩn giấu thứ gì khủng khiếp hơn nữa?
Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm trọng, đâu còn sự thảnh thơi như lúc nãy.
Sau khi ý thức được còn mối nguy tiềm ẩn, nhóm người bắt đầu tra xét đến từng góc khuất cả căn biệt thự, lòng thầm lo lắng không biết có bỏ sót nơi nào.
Hôm nay Cố Cửu không ngồi phơi nắng nữa. Cô dẫn theo Lục Tật và người hầu nhỏ Hứa Thần Phong vào một căn phòng không có khóa.
Danh hiệu người hầu nhỏ không phải do Cố Cửu phong, thực tế trừ cho Hứa Thần Phong đồ ăn và bảo cậu ta dọn đến một phòng trống cách vách ở lầu hai, Cố Cửu không để ý đến cậu chàng nữa. Hứa Thần Phong tuy dễ bị bắt nạt nhưng cũng không ngốc thật, ý thức được Cố Cửu là bắp đùi thô to nên dứt khoát lựa chọn ôm chân.
Cậu nhóc không thật sự quấy rầy hai người, chỉ lẽo đẽo theo đuôi. Hơn nữa cậu ta biết nhìn sắc mặt người khác nên không tạo ra phiền toái gì, Cố Cửu bèn ngầm đồng ý cho Hứa Thần Phong ôm đùi.
Trong mắt đám người chơi còn lại, Hứa Thần Phong cun cút theo sau như người hầu kẻ hạ của đại tiểu thư, vì thế từ lúc nào họ đều cho rằng cậu chàng là người của Cố Cửu, người mới khác cũng không dám tùy tiện bắt nạt cậu.
Cố Cửu đẩy cửa, không hề có động đậy. Tiếp theo cô dùng giáp yêu nữ bạo lực phá cửa nhưng móng tay vốn đâm thủng tường lại không thể phá nó.
Cô nhướn mày, hiểu rõ đây là lĩnh vực của một trong sáu con quỷ cộng sinh trong biệt thự, được quy tắc bảo hộ, khiến người chơi không thể dùng sức mạnh phá cửa xông vào.
Cố Cửu quay lại nhìn Lục Tật: "A Tật, cô nói xem, nếu biệt thự này là lồng chim, vậy sao phải chia phòng cho lũ quỷ? Có ý gì?"
Lục Tật rời mắt khỏi phiến cửa đóng chặt, anh nhìn cô đáp: "Tạm thời chưa nghĩ ra."
Cố Cửu cười một cái: "Không thể dùng bạo lực mở ra, xem ra chúng ta phải tuân thủ quy tắc, tìm được chìa khóa phòng."
"Chị Cố, giờ chúng ta đi tìm chìa khóa sao?" Hứa Thần Phong lấy hết can đảm hỏi.
Cố Cửu quay đầu nhìn cậu ta.
Mặt thiếu niên vẫn còn vết bầm tím hiện lên vẻ mất tự nhiên, hiển nhiên do không quen với việc phát biểu ý kiến trước mặt người khác, thế nhưng cậu ta vẫn gắng sức bước ra bước chân đầu tiên.
Lục Tật cũng nhìn cậu nhóc, phát hiện hôm nay cậu ta đã thay đổi tâm tưởng.
Nếu hôm qua Hứa Thần Phong là nhóc đáng thương chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng không dám phản kháng thì hôm nay, cậu ta bắt đầu lột xác, trở nên kiên định và dũng cảm hơn.
Dường như chỉ một hành động nhỏ vô tâm của Cố Cửu đã cho Hứa Thần Phong dũng khí đối mặt.
Cố Cửu ừ một tiếng, giọng nói dịu dàng lười biếng cất lên: "Cậu cẩn thận tìm trong trong biệt thự xem sao, tốt nhất là tìm được tất cả chìa khóa."
Cô tiện thể sai bảo cậu nhóc, y như đang ra lệnh cho người hầu cận. Thế nhưng Hứa Thân Phong không hề có dị nghị, ngược lại hớn ha hớn hở đồng ý.
Thấy vậy, mọi người âm thầm lắc đầu.
Lần đầu tiên thấy kẻ làm người hầu kẻ hạ cho đại tiểu thư mà còn vui sướng đến thế.
Tiếp theo, Cố Cửu lại đến xem các phòng khóa khác. Hai người gặp nhóm bốn của Tề Ngọc Hành ở lầu ba.
Tề Ngọc Hành cũng đứng ở một căn phòng khóa, Cát Quang và chị em sinh đôi dùng mọi thủ đoạn tấn công cửa nhưng không hề có tác dụng.
Tề Ngọc Hành dựa vào vách tường, cầm một chiếc khăn tay lau đi lau lại, bệnh sạch sẽ khá nghiêm trọng.
Thấy Cố Cửu và Lục Tật, anh ta mở lời: "Cô Cố, hai người cũng đến kiểm tra căn phòng này à?"
Cố Cửu ừm một tiếng rồi hỏi: "Mọi người có phát hiện gì mới không?"
Cô thản nhiên hỏi đến mức mấy người Cát Quang đều cúi gằm xuống. Bọn họ đang tự cân nhắc đến tác phong làm việc quang minh lỗi lạc, khinh thường che giấu của đại tiểu thư.
Tề Ngọc Hành đáp: "Trước mắt thì không, nhưng tôi cảm thấy sáu phòng khóa này là không tầm thường, biết đâu đến thời điểm chạy nước rút lại phát huy công dụng đặc biệt."
Tuy Tề Ngọc Hành không tính là người chơi cao cấp mình đầy kinh nghiệm nhưng anh ta là người thẳng thắn và sòng phẳng, lại có thực lực và giàu tích phân. Cạm bẫy ẩn giấu trong trò chơi đối với anh ta không tính là khó, Tề Ngọc Hành luôn có thể dễ dàng phát hiện những manh mối mà người chơi khác thường bỏ qua.
Thời gian kết thúc nhiệm vụ đến gần đồng nghĩa với việc mức độ nguy hiểm tăng lên chóng mặt. Nhiệm vụ đề ra là sống sót qua bảy ngày, không yêu cầu người chơi làm gì, bởi lẽ những ngày về cuối chính là thời điểm chuông tử thần vang lên từng hồi, Boss sau màn có thể nhảy ra bất thình lình và hân hoan tàn sát con người.
Để điều đó không xảy đến, người chơi phải gồng mình tìm kiếm các manh mối, tránh việc dẫn Boss đến.
Cố Cửu hớn hở nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
"Hợp tác không?" Tề Ngọc Hành mở lời, cực kì có thành ý: "Sau phó bản lần này tôi sẽ lên cấp C."
Cát Quang và cặp chị em sửng sốt. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tề lão đại muốn ghép đội với ai đó, xem ra anh ta đánh giá Cố Cửu rất cao. Hai người này định trở thành đại lão cấp S tiềm năng sao?
Cố Cửu đáp: "Được!" Cô cúi đầu, nói tiếp: "Thực ra đây là phó bản thứ hai tôi tham gia."
Người ta đã có lòng, cô đâu thể lừa dối người ta được.
Ba người Cát Quang: "!!!"
Không thể nào! Hành vi cử chỉ của đại tiểu thư nào có giống với người mới chơi hai phó bản?
Tề Ngọc Hành cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó tán thưởng nói: "Cô Cố đây quả nhiên rất có năng lực. Hợp tác với cô, tôi rất yên tâm."
Thấy Tề Ngọc Hành không bởi vì mình mới chơi hai phó bản mà coi thường, Cố Cửu càng vừa lòng, trong mối quan hệ hợp tác điều tối thiểu phải có đó là sự tôn trọng.
Hai người thảo luận, tán đồng ý kiến rằng điểm mấu chốt là tìm được sáu cái chìa khóa.
Tề Ngọc Hành nói chắc như đinh đóng cột: "Chìa khóa giấu trong biệt thự."
Cố Cửu chống cằm: "Đúng thế! Nhưng mọi ngóc ngách trong căn biệt thự đều đã bị người chơi dò xét hết, tôi cho rằng hiện tại chưa phải lúc thích hợp để chìa khóa xuất hiện nên chúng ta mới không tìm được."
Cát Quang và hai chị em vừa nhấc chân định đi tìm: "..."
Xin hỏi vị tiểu thư đây ăn gì để lớn? Cho xin chút bí quyết tăng IQ.
Người chơi khác nghe nói Cố Cửu muốn tìm chìa khóa sáu căn phòng kia thì không nói hai lời gia nhập đội tìm kiếm. Một đám người dành cả ngày trời xốc hết biệt thự lên nhưng đến cái bóng chìa khóa cũng chẳng thấy đâu.
Có người mặt nhăn như mướp đắng, ngờ vực: "Có khi nào cô Cố nghĩ sai rồi không? Thật ra sáu căn phòng không khóa? Dù không mở ra thì cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ."
"Cô Cố không thể nào sai!" Có người phản bác ngay: "Nghe nói ngay cả anh Tề và ông Cát đều cùng tìm chìa khóa, không lẽ cậu cảm thấy tất cả bọn họ đều sai rồi?"
Tuyệt nhiên không ai dám nghi ngờ cả nhóm Tề Ngọc Hành và Cố Cửu. So với Tề Ngọc Hành, người vừa bắt được quỷ lại sẵn lòng chia sẻ thông tin cho người khác như Cố Cửu được lòng mọi người hơn.
Ngải Như Ý nghe cuộc hội thoại cũng dè dặt lên tiếng: "Tôi cảm thấy cô Cố có dự định của riêng mình."
Mọi người quay đầu nhìn cô ta, Ngải Như Ý nở nụ cười thẹn thùng không kém phần lễ độ.
Cô ta làm người co được giãn được, sau khi tự mình trải nghiệm thực lực tuyệt đối của Cố Cửu, cô ả hoàn toàn dẹp hết ý tưởng đối chọi với cô. Nếu không phải bị nhốt trong thế giới trò chơi, cô ả hận không thể hoàn toàn biến mất dạng.
Cùng trải nghiệm tuyệt vời với Ngải Như Ý còn có hai gã vệ sĩ cao to đen hôi, lòng tự tôn đàn ông tổn thương nghiêm trọng, bị Cố Cửu và Lục Tật đả kích đến vỡ vụn, hiện tại hai gã đi theo tôn chỉ, đại tiểu thư luôn đúng, đại tiểu thư là thứ hai không ai là chủ nhật.
Thấy Cố Cửu đến lầu một, Cát Quang lại gần nói: "Cô Cố, chúng tôi thật sự không tìm được chìa khóa, chi bằng cô tìm quỷ hỏi một chút xem sao?"
Nhóm người hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Đề nghị của Cát Quang khá hay, ở thế giới trò chơi này trừ chị đại Cố Cửu ra chẳng có ai thẩm vấn được ma quỷ.
Cố Cửu xua tay: "Không hỏi được, bọn họ cứ như bị thứ gì đó uy hiếp, liều chết giữ bí mật."
Nghe vậy, mọi người đều thất vọng, chẳng ai nghi ngờ bởi đó hẳn là quy tắc trò chơi đặt ra. Trời nhanh chóng tối sầm, bên ngoài như bị phủ một làn sương mù dày đặc. Người chơi không có thu hoạch, chán nản về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi về phòng, Cố Cửu vào nhà vệ sinh rồi gõ lên tấm gương. Gương phản chiếu hình ảnh cô gái xinh đẹp, không hề có phản ứng.
"Mau ra đây, đừng để tôi nói lại." Cố Cửu dịu dàng nói, cô không hề nổi nóng nhưng lại khiến quỷ nam núp trong gương sợ run lên, nào dám câu giờ nữa.
Khuôn mặt cô gái biến thành một nam quỷ ngũ quan cứng nhắc. Hắn ta giấu mình trong gương, nở nụ cười nịnh nọt. Tuy trong gương không tính là an toàn nhưng còn hơn ra ngoài mặt đối mặt.
"Đại tiểu thư cao quý, nữ vương đại nhân có chuyện gì cần tìm tôi à?" Quỷ nam cẩn thận hỏi.
Cố Cửu không để tâm đến bộ dạng chân chó của hắn ta, hỏi luôn: "Khi nào thì chìa khóa phòng các cậu sẽ xuất hiện?"
Quỷ nam chần chờ nhìn cô, ngay khi thấy Cố Cửu giơ tay lên thì đáp: "Buổi tối thứ sáu!"
Cố Cửu gật đầu, xem ra suy đoán của cô hoàn toàn chính xác. Đợi đến đêm ngày thứ sáu, căn biệt thự này sẽ trở nên cực kì nguy hiểm, bắt đầu đe dọa đến tính mạng người chơi.
"Nữ vương à, ngài có gì cần hỏi nữa không?" Quỷ nam e dè hỏi.
Cố Cửu ngẫm nghĩ rồi nói: "Thứ đến gõ cửa và làm ồn mỗi đêm là nhóm quỷ các cậu sao?"
"Oan quá, thật sự không phải bọn tôi!" Quỷ nam lập tức kêu lên: "Dù cho chúng tôi một trăm lá gan quỷ thì cũng không ai dám quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thật sự không phải do chúng tôi làm!"
"Là ai làm?"
"Là..." Quỷ nam run bần bật nhắm tịt mắt, ngậm chặt miệng.
Cố Cửu hiểu ra, nói: "Xem ra các người biết thứ đó là gì, hơn nữa thứ làm ồn đó không phải một trong sáu quỷ. Các người biết đến sự tồn tại của đối phương nhưng không thể hợp tác dù cùng đứng chung lập trường..."
Cố Cửu lẩm bẩm, biểu cảm của quỷ nam thay đổi liên tục như tắc kè, chứng minh suy đoán của cô là đúng.
Cố Cửu tùy ý phất tay: "Đi đi, không có việc gì nữa, nhà ngươi có thể lui."
Quỷ nam: "..." Cô tưởng mình là nữ vương thật đấy à?
Tuy lòng thầm oán thán nhưng hắn ta nào dám bật lại đại tiểu thư hung hãn khủng bố, đành nhanh chân chạy mất hút.
Cố Cửu quay lại, thấy Lục Tật đứng ở cửa phòng tắm từ bao giờ. Cô nhíu mày hỏi: "Cô muốn tắm?"
Lục Tật yên lặng lắc đầu, khó mở lời. Thật ra anh lo quỷ nam giở trò nhìn lén nên mới vào xem sao.
Cố Cửu đột nhiên nở nụ cười rạng ngời lấp lánh, gương mặt tái nhợt của thiếu nữ bên cửa chợt nhiễm lên màu đỏ nhạt mạnh khỏe hơn.
Cố Cửu chợt cất lời: "Cô..."
Lục Tật ngờ vực nhìn cô, con người đen sẫm như cắn nuốt toàn bộ sắc màu trên thế gian. Cố Cửu không nói nữa, cô vẫy tay: "Không có gì, tôi muốn tắm, cô đợi một lát nhé."
Dứt lời, Cố Cửu đóng cửa lại. Bên ngoài, Lục Tật như đi vào sương mù, không rõ ban nãy cô định hỏi mình điều gì, rồi tại sao lại không hỏi nữa.
Đột nhiên, Lục Tật sợ run, phải chăng anh đã quá mức chú ý đến một con người? Nhân loại là thứ gì chứ? Bọn họ chỉ là một sinh vật yếu ớt lại phiền phức, cho dù có trở thành thần linh trong Chư Thiên Vạn Giới thì cũng không thể sánh ngang với các chân thần trời sinh.
Lục Tật cụp mắt ngồi bên cửa sổ. Khuôn mặt anh hờ hững, đồng tử thăm thẳm không chút ánh sáng, dường như vạn vật thế gian này chẳng thứ gì vừa mắt vị thần, xâm nhập vào trái tim anh.
***
Tối nay vẫn thật sôi động.
Lúc này đây, ngay cả Lục Tật cũng không kìm được đại tiểu thư bùng nổ. Chớp mắt cô đã túm lấy một cây móc áo, hùng hổ kéo cửa ra, một gậy xé gió đập thẳng vào bóng đen.
"Ầm ĩ cái gì, không để yên cho người khác ngủ phỏng?" Đại tiểu thư nổi giận đùng đùng mắng xối xả.
Bóng đen: "..."
Nó vặn vẹo bò trên đất như loài bò sát, nhanh chóng sủi lẹ, xem chừng bị thương không nhẹ.
Cố Cửu nhìn chằm chằm bóng đen, vốn nó có dạng người nhưng vì bị cô đánh nên hiện giờ nằm một đống dưới đất, trông đến là gớm ghiếc.
Mắt thấy bóng đen vặn vẹo muốn chạy, một người giấy từ sau lưng Cố Cửu nhảy ra, chân dẫm lên cái bóng. Nó kéo giãn thật là dài, uốn éo không ngừng nhưng vì bị người giấy dẫm nên chẳng thể chạy thoát được.
Cố Cửu bật cười, cho người giấy nhỏ một like: "Làm tốt lắm."
Người giấy màu trắng nhiễm màu hoa đào đẹp đẽ, cực kỳ giống với tính dễ ngượng ngùng của chủ nhân làm Cố Cửu cười ngặt nghẽo.
Lục Tật trong phòng mặt lạnh tanh nhìn người giấy, tự anh cảm thấy nó không giống mình chút xíu nào.
Cố Cửu ngồi xổm, bắt đầu nghiên cứu bóng đen. Mấy đêm liền làm trò quấy rầy hẳn là thứ này, nhưng nó đen thui như mực tàu, không biết làm từ gì.
Bóng đen bị người giấy dẫm lên chạy không nổi, đành nằm một đống giả chết. Cố Cửu vươn một ngón tay móc nó lên, bất ngờ phát hiện thứ đồ chơi này nhìn như dạng lỏng, chạm vào lại là thể khí như khói, bay lơ lửng không có cảm giác thực, bị giáp yêu nữ chọc thành một lỗ to.
Cô sờ soạng một lúc nữa, đột nhiên chạm phải thứ gì đó bằng kim loại. Cố Cửu khựng lại, dứt khoát moi vật đó lên.
Là một chiếc chìa khóa.
Cố Cửu nhìn chằm chằm khóa trong tay rồi cười rộ lên: "Được rồi, thả nó đi."
Tiểu thư hài lòng ra lệnh, người giấy nhỏ nhấc chân, bóng đen nhanh như chớp biến mất ở góc trong cùng hành lang. Lần đầu tiên mở cửa ra cô đã thấy nó chạy vào đó nhưng lúc trước ung dung bao nhiêu hiện tại thảm thiết bấy nhiêu.
Gương mặt cô đầy ý cười. Cố Cửu khom lưng nhấc người giấy lên, đóng cửa. Lục Tật bước tới, làn da tái nhợt hơi nhuốm sắc đỏ. Anh nhìn chăm chăm vào người giấy.
Cố Cửu tủm tỉm, nói: "Lục Tật à, người giấy và ếch xanh của cô đều khá đáng yêu, tôi thích chúng lắm."
Hai má của người giấy đỏ au, nó giơ tay che mặt nhưng đầu lại cọ vào tay Cố Cửu, trông có vẻ e lệ lắm mà nội tâm thì mừng rơn.
Lục Tật: "..."
Cố Cửu cười run người, cô đưa chìa khóa cho Lục Tật: "A Tật, tôi tìm được một chìa."
Lục Tật miễn cưỡng dời tầm mắt vào chìa khóa, anh kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải quỷ nam kia nói phải đến tối thứ sáu chìa khóa mới xuất hiện sao?"
"Đúng vậy, chúng ta có thể hỏi lại hắn ta."
Dứt lời, Cố Cửu vào buồng vệ sinh rồi gõ kính, gọi nam quỷ lên. Hắn ta hiện ra, khi nhìn đến chìa khóa trong tay Cố Cửu thì nam quỷ lộ vẻ hoảng sợ, kinh hãi hỏi: "Sao cô tìm được nó?"
Cố Cửu nhíu mày: "Do thứ đen như mực hay gõ cửa buổi tối đưa đến."
Lời này vào tai quỷ nam, tự phiên dịch thành: Ngay cả quỷ cấp bậc như bóng đen cũng đánh không lại đại tiểu thư bạo ngược này, cho nên hắn ta thuần phục trước bạo lực cũng không quá mất mặt.
Bởi vậy, quỷ nam khiêm tốn nói: "Thưa nữ vương đại nhân, theo quy tắc thì đến đêm thứ sáu chìa khóa mới có thể xuất hiện, nhưng ngoại trừ trường hợp cô tự mình tìm được."
Cố Cửu hiểu ra, tuy hiện tại chưa phải thời điểm chìa khóa hiện diện nhưng vì cô tấn công bóng đen, cướp lấy khóa từ nó nên không tính là làm trái quy tắc.
***
Ngày hôm sau, Cố Cửu đưa chìa khóa ra trước mặt mọi người. Nhóm người chơi cầm lòng không đậu nhìn cô bằng ánh mắt kinh dị, rất muốn hỏi làm cách nào mà cô lấy được nó.
Cố Cửu chóng vánh kể lại chuyện đêm qua một lượt, mọi người xem cô như dũng sĩ diệt rồng, không biết nên hình dung cô là người thế nào thì ổn.
Dám đối mặt trực diện với thứ ở ngoài cửa mỗi đêm chỉ có mình cô và Tề Ngọc Hành. Thế nhưng không hiểu sao bọn họ cảm thấy so với đại tiểu thư, anh đại gia họ Tề vẫn kém hơn một bậc.
Hai mắt Hứa Thần Phong ngồi xổm bên cạnh Cố Cửu sáng lấp lánh, tràn ngập hình bóng cô. Trong lòng cậu thiếu niên, hình tượng anh hùng cuối cùng cũng có hình dạng cụ thể.
Nếu mình có sức mạnh như cô Cố thì dù ở nhà hay ở trường sẽ chẳng một ai dám bắt nạt mình nữa phải không?
Cố Cửu nhìn nhóm người chơi, nói: "Tôi cho rằng chìa khóa giấu trong người bóng đen gõ cửa, mọi người có thể lựa cơ hội thích hợp để ra tay."
Ẩn ý là khuyến khích người chơi mau chóng cướp chìa khóa đến tay. Người chơi chính thức theo bản năng nhíu mày, người mới hai mặt nhìn nhau. Bọn họ rất muốn thốt lên, rằng chỉ với năng lực yếu gà của bọn họ nào có khả năng cướp thứ gì, đâu ai giống đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, vẻ ngoài mềm mại yếu đuối nhưng thực ra mạnh mẽ dã man biết bao.
"Mọi người có thể lập nhóm!" Cố Cửu nói: "Nhiều người nhiều sức, đúng chứ?"
Nhóm người: "..." Hình như cũng có lý... Chi bằng hợp tác cùng nhau?
Nhóm người chơi liếc nhau, vừa mới hạ quyết tâm thì đúng lúc này, Tề Ngọc Hành lên tiếng: "Cô Cố, dường như không còn nhiều thời gian cho lắm?"
Lời này làm nhóm người cảnh giác, chỉ sợ hai vị lão đại này bất thình lình nói ra tin tức bất lợi gì.
Cố Cửu vuốt cằm: "Tối qua tôi có hỏi riêng quỷ nam, theo ý hắn ta thì đến tối thứ sáu chìa khóa mới hiện diện, mà từ nay đến đó có phát sinh thêm chuyện gì không tôi cũng không rõ."
"Hôm nay đã là ngày thứ năm, nếu vậy chẳng phải tối mai sẽ rất nguy hiểm sao?" Cát Quang hoảng hồn nói.
Cố Cửu mỉm cười, đáp: "Cho nên tốt nhất tối nay mọi người nên tìm được tất cả các chìa khóa còn thiếu."
Nghe vậy, sắc mặt nhóm người sa sầm, thậm chí mơ hồ cảm nhận được mối nguy hiểm kề cận. Loại cảm giác như biết trước thời điểm tử vong, thần kinh căng ra như muốn đứt đoạn, trái tim bóp nghẹt, tức ngực không thở nổi.
Tề Ngọc Hành dùng khăn lau tay, nói: "Tối nay chúng ta lập tức hành động."
Mỗi ngày hai lần sáng sớm và tối muộn, mọi người sẽ theo thói quen tụ tập ở đại sảnh lầu một nhằm quan sát manh mối người chơi khác để lộ ra, ngoài ra còn để tiện kiểm kê xem có người chơi nào tử vong không.
Đây là việc tất yếu.
Nếu có người tử vong, tốt nhất là biết rõ nguyên nhân, từ đó rút kinh nghiệm, tránh phát động cơ chế chết chóc.
Ngày vào phó bản "Cá chậu chim lồng" thứ tư, tinh thần và sức khỏe người chơi chính thức và người mới không quá tệ, chí ít đêm qua may thay không ai chết cả.
Dựa vào quy tắc trò chơi, càng gần ngày kết thúc nhiệm vụ, nơi này sẽ càng trở nên nguy hiểm. Bởi theo thời gian, sức mạnh của ác quỷ hoặc boss mạnh lên, người chơi dần không thể chống cự lại mà bỏ mạng là chuyện thường tình trong thế giới này.
Do có Cố Cửu nhắc nhở nên đêm qua tất cả người chơi đều cẩn thận đề phòng, không ai phát động cơ chế tử vong. Tuy nhiên bọn họ nào dám thả lỏng cảnh giác.
Vẫn câu nói cũ, càng gần ngày kết thúc nhiệm vụ thế giới trò chơi càng nguy hiểm, có rất nhiều hiểm họa bất thình lình phát sinh bên cạnh họ.
"Tối qua tôi gặp phải một nữ quỷ bò từ vòi nước ra, thiếu chút nữa bị cô ta bóp cổ ngạt chết." Một người chơi nam may mắn thoát nạn nói: "May mà tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, kịp thời dùng đạo cụ."
"Tôi cũng gặp phải một con quỷ vô diện." Người chơi khác run lẩy bẩy nói.
"Tôi thì gặp phải một quỷ thai phụ, bụng cô ta thủng một lỗ đầy máu."
...
Người chơi lần lượt kể ra tình huống chạm mặt quỷ quái xong, chỉ cảm thấy bản thân quá may mắn.
Dựa theo tình huống đêm qua, buổi tối ngày thứ ba là thời cơ để ác quỷ ra tay, nếu không có lời nhắc nhở của Cố Cửu, bọn họ chắc chắn sẽ lâm vào ảo giác của đám ma quỷ rồi chết thế nào không biết.
Cát Quang hỏi cặp chị em song sinh: "Lăng Hoan, Lăng Nhạc, tối qua hai người có gặp phải gì không?"
Người chị Lăng Hoan đáp: "Khi chúng tôi đi ngủ thì có quỷ nam bò từ gầm giường ra, bị Nhạc Nhạc dùng thánh quang phù đánh bị thương, đã chạy thoát."
"Bên hai người không sao chứ?" Cặp chị em nhìn về phía Tề Ngọc Hành.
Tề Ngọc Hành yên lặng dựa vào ghế sô pha khép mắt, không buồn trả lời.
"Chúng tôi cũng gặp quỷ, nhưng các cô biết trình độ của Tề lão đại rồi đấy, quỷ vừa hiện đã bị cậu ấy mắng chạy mất dạng." Cát Quang cười tới nội thương, hoàn toàn không có ý định giữ bí mật thay Tề Ngọc Hành: "Nữ quỷ tới phòng chúng tôi kể ra cũng rất xinh đẹp, tiếc thay lão đại cảm thấy cô ả dơ bẩn nên chửi tới mức nữ quỷ phải khóc lóc chạy mất."
Nháy mắt, mọi người đồng loạt dùng ánh mắt nhìn kì tích nhìn Tề Ngọc Hành.
Có thể mắng chửi đến mức nữ quỷ phải bỏ đi âu cũng là một loại bản lĩnh.
Lại nhìn khuôn mặt điển trai của anh đại gia Tề Ngọc Hành, khi nghiêm mặt thì khiếp người, khi cười thì như hoa đào tháng ba nở rộ, cực kì cuốn hút phái nữ, ngay cả quỷ nữ cũng không chống cự lại được. Cho nên bị người đàn ông đẹp trai ngời ngời mắng to không chừa mặt mũi, quỷ nữ khó lòng giữ vững tâm thái, khóc lóc chạy trốn là chuyện thường.
Biệt thự có 6 con quỷ, gồm quỷ nam trong gương, quỷ nữ vòi nước, quỷ thai phụ, quỷ gầm giường, quỷ nữ bị mắng khóc và quỷ vô diện.
Tối qua sáu con quỷ này quấy rầy tất cả các phòng, trừ phòng Cố Cửu và Lục Tật. Có lẽ quỷ nam trong gương đã phổ biến mức độ hung tàn của Cố Cửu cho các quỷ khác nên chúng không hẹn mà cùng nhau né phòng hai người.
Sau khi các người chơi trao đổi xong, bỗng cảm thấy đám quỷ này kỳ thực không quá đáng sợ. Ít nhất trước mắt, độ sát thương của chúng quỷ với người chơi chưa quá cao.
Đột nhiên có người hỏi: "Người mới chết đầu tiên có phải do quỷ giết không?"
"Không phải." Cố Cửu đáp: "Tôi hỏi quỷ nam trong gương, hắn ta nói trước ngày thứ năm, ác quỷ không đủ sức mạnh để giết người chơi."
Nhận thấy hàm ý trong câu, nhóm người chơi ớn lạnh.
Nếu không phải ác quỷ giết, vậy thứ gì đã lấy mạng người mới kia? Chẳng lẽ biệt thự này còn ẩn giấu thứ gì khủng khiếp hơn nữa?
Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm trọng, đâu còn sự thảnh thơi như lúc nãy.
Sau khi ý thức được còn mối nguy tiềm ẩn, nhóm người bắt đầu tra xét đến từng góc khuất cả căn biệt thự, lòng thầm lo lắng không biết có bỏ sót nơi nào.
Hôm nay Cố Cửu không ngồi phơi nắng nữa. Cô dẫn theo Lục Tật và người hầu nhỏ Hứa Thần Phong vào một căn phòng không có khóa.
Danh hiệu người hầu nhỏ không phải do Cố Cửu phong, thực tế trừ cho Hứa Thần Phong đồ ăn và bảo cậu ta dọn đến một phòng trống cách vách ở lầu hai, Cố Cửu không để ý đến cậu chàng nữa. Hứa Thần Phong tuy dễ bị bắt nạt nhưng cũng không ngốc thật, ý thức được Cố Cửu là bắp đùi thô to nên dứt khoát lựa chọn ôm chân.
Cậu nhóc không thật sự quấy rầy hai người, chỉ lẽo đẽo theo đuôi. Hơn nữa cậu ta biết nhìn sắc mặt người khác nên không tạo ra phiền toái gì, Cố Cửu bèn ngầm đồng ý cho Hứa Thần Phong ôm đùi.
Trong mắt đám người chơi còn lại, Hứa Thần Phong cun cút theo sau như người hầu kẻ hạ của đại tiểu thư, vì thế từ lúc nào họ đều cho rằng cậu chàng là người của Cố Cửu, người mới khác cũng không dám tùy tiện bắt nạt cậu.
Cố Cửu đẩy cửa, không hề có động đậy. Tiếp theo cô dùng giáp yêu nữ bạo lực phá cửa nhưng móng tay vốn đâm thủng tường lại không thể phá nó.
Cô nhướn mày, hiểu rõ đây là lĩnh vực của một trong sáu con quỷ cộng sinh trong biệt thự, được quy tắc bảo hộ, khiến người chơi không thể dùng sức mạnh phá cửa xông vào.
Cố Cửu quay lại nhìn Lục Tật: "A Tật, cô nói xem, nếu biệt thự này là lồng chim, vậy sao phải chia phòng cho lũ quỷ? Có ý gì?"
Lục Tật rời mắt khỏi phiến cửa đóng chặt, anh nhìn cô đáp: "Tạm thời chưa nghĩ ra."
Cố Cửu cười một cái: "Không thể dùng bạo lực mở ra, xem ra chúng ta phải tuân thủ quy tắc, tìm được chìa khóa phòng."
"Chị Cố, giờ chúng ta đi tìm chìa khóa sao?" Hứa Thần Phong lấy hết can đảm hỏi.
Cố Cửu quay đầu nhìn cậu ta.
Mặt thiếu niên vẫn còn vết bầm tím hiện lên vẻ mất tự nhiên, hiển nhiên do không quen với việc phát biểu ý kiến trước mặt người khác, thế nhưng cậu ta vẫn gắng sức bước ra bước chân đầu tiên.
Lục Tật cũng nhìn cậu nhóc, phát hiện hôm nay cậu ta đã thay đổi tâm tưởng.
Nếu hôm qua Hứa Thần Phong là nhóc đáng thương chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng không dám phản kháng thì hôm nay, cậu ta bắt đầu lột xác, trở nên kiên định và dũng cảm hơn.
Dường như chỉ một hành động nhỏ vô tâm của Cố Cửu đã cho Hứa Thần Phong dũng khí đối mặt.
Cố Cửu ừ một tiếng, giọng nói dịu dàng lười biếng cất lên: "Cậu cẩn thận tìm trong trong biệt thự xem sao, tốt nhất là tìm được tất cả chìa khóa."
Cô tiện thể sai bảo cậu nhóc, y như đang ra lệnh cho người hầu cận. Thế nhưng Hứa Thân Phong không hề có dị nghị, ngược lại hớn ha hớn hở đồng ý.
Thấy vậy, mọi người âm thầm lắc đầu.
Lần đầu tiên thấy kẻ làm người hầu kẻ hạ cho đại tiểu thư mà còn vui sướng đến thế.
Tiếp theo, Cố Cửu lại đến xem các phòng khóa khác. Hai người gặp nhóm bốn của Tề Ngọc Hành ở lầu ba.
Tề Ngọc Hành cũng đứng ở một căn phòng khóa, Cát Quang và chị em sinh đôi dùng mọi thủ đoạn tấn công cửa nhưng không hề có tác dụng.
Tề Ngọc Hành dựa vào vách tường, cầm một chiếc khăn tay lau đi lau lại, bệnh sạch sẽ khá nghiêm trọng.
Thấy Cố Cửu và Lục Tật, anh ta mở lời: "Cô Cố, hai người cũng đến kiểm tra căn phòng này à?"
Cố Cửu ừm một tiếng rồi hỏi: "Mọi người có phát hiện gì mới không?"
Cô thản nhiên hỏi đến mức mấy người Cát Quang đều cúi gằm xuống. Bọn họ đang tự cân nhắc đến tác phong làm việc quang minh lỗi lạc, khinh thường che giấu của đại tiểu thư.
Tề Ngọc Hành đáp: "Trước mắt thì không, nhưng tôi cảm thấy sáu phòng khóa này là không tầm thường, biết đâu đến thời điểm chạy nước rút lại phát huy công dụng đặc biệt."
Tuy Tề Ngọc Hành không tính là người chơi cao cấp mình đầy kinh nghiệm nhưng anh ta là người thẳng thắn và sòng phẳng, lại có thực lực và giàu tích phân. Cạm bẫy ẩn giấu trong trò chơi đối với anh ta không tính là khó, Tề Ngọc Hành luôn có thể dễ dàng phát hiện những manh mối mà người chơi khác thường bỏ qua.
Thời gian kết thúc nhiệm vụ đến gần đồng nghĩa với việc mức độ nguy hiểm tăng lên chóng mặt. Nhiệm vụ đề ra là sống sót qua bảy ngày, không yêu cầu người chơi làm gì, bởi lẽ những ngày về cuối chính là thời điểm chuông tử thần vang lên từng hồi, Boss sau màn có thể nhảy ra bất thình lình và hân hoan tàn sát con người.
Để điều đó không xảy đến, người chơi phải gồng mình tìm kiếm các manh mối, tránh việc dẫn Boss đến.
Cố Cửu hớn hở nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
"Hợp tác không?" Tề Ngọc Hành mở lời, cực kì có thành ý: "Sau phó bản lần này tôi sẽ lên cấp C."
Cát Quang và cặp chị em sửng sốt. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tề lão đại muốn ghép đội với ai đó, xem ra anh ta đánh giá Cố Cửu rất cao. Hai người này định trở thành đại lão cấp S tiềm năng sao?
Cố Cửu đáp: "Được!" Cô cúi đầu, nói tiếp: "Thực ra đây là phó bản thứ hai tôi tham gia."
Người ta đã có lòng, cô đâu thể lừa dối người ta được.
Ba người Cát Quang: "!!!"
Không thể nào! Hành vi cử chỉ của đại tiểu thư nào có giống với người mới chơi hai phó bản?
Tề Ngọc Hành cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó tán thưởng nói: "Cô Cố đây quả nhiên rất có năng lực. Hợp tác với cô, tôi rất yên tâm."
Thấy Tề Ngọc Hành không bởi vì mình mới chơi hai phó bản mà coi thường, Cố Cửu càng vừa lòng, trong mối quan hệ hợp tác điều tối thiểu phải có đó là sự tôn trọng.
Hai người thảo luận, tán đồng ý kiến rằng điểm mấu chốt là tìm được sáu cái chìa khóa.
Tề Ngọc Hành nói chắc như đinh đóng cột: "Chìa khóa giấu trong biệt thự."
Cố Cửu chống cằm: "Đúng thế! Nhưng mọi ngóc ngách trong căn biệt thự đều đã bị người chơi dò xét hết, tôi cho rằng hiện tại chưa phải lúc thích hợp để chìa khóa xuất hiện nên chúng ta mới không tìm được."
Cát Quang và hai chị em vừa nhấc chân định đi tìm: "..."
Xin hỏi vị tiểu thư đây ăn gì để lớn? Cho xin chút bí quyết tăng IQ.
Người chơi khác nghe nói Cố Cửu muốn tìm chìa khóa sáu căn phòng kia thì không nói hai lời gia nhập đội tìm kiếm. Một đám người dành cả ngày trời xốc hết biệt thự lên nhưng đến cái bóng chìa khóa cũng chẳng thấy đâu.
Có người mặt nhăn như mướp đắng, ngờ vực: "Có khi nào cô Cố nghĩ sai rồi không? Thật ra sáu căn phòng không khóa? Dù không mở ra thì cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ."
"Cô Cố không thể nào sai!" Có người phản bác ngay: "Nghe nói ngay cả anh Tề và ông Cát đều cùng tìm chìa khóa, không lẽ cậu cảm thấy tất cả bọn họ đều sai rồi?"
Tuyệt nhiên không ai dám nghi ngờ cả nhóm Tề Ngọc Hành và Cố Cửu. So với Tề Ngọc Hành, người vừa bắt được quỷ lại sẵn lòng chia sẻ thông tin cho người khác như Cố Cửu được lòng mọi người hơn.
Ngải Như Ý nghe cuộc hội thoại cũng dè dặt lên tiếng: "Tôi cảm thấy cô Cố có dự định của riêng mình."
Mọi người quay đầu nhìn cô ta, Ngải Như Ý nở nụ cười thẹn thùng không kém phần lễ độ.
Cô ta làm người co được giãn được, sau khi tự mình trải nghiệm thực lực tuyệt đối của Cố Cửu, cô ả hoàn toàn dẹp hết ý tưởng đối chọi với cô. Nếu không phải bị nhốt trong thế giới trò chơi, cô ả hận không thể hoàn toàn biến mất dạng.
Cùng trải nghiệm tuyệt vời với Ngải Như Ý còn có hai gã vệ sĩ cao to đen hôi, lòng tự tôn đàn ông tổn thương nghiêm trọng, bị Cố Cửu và Lục Tật đả kích đến vỡ vụn, hiện tại hai gã đi theo tôn chỉ, đại tiểu thư luôn đúng, đại tiểu thư là thứ hai không ai là chủ nhật.
Thấy Cố Cửu đến lầu một, Cát Quang lại gần nói: "Cô Cố, chúng tôi thật sự không tìm được chìa khóa, chi bằng cô tìm quỷ hỏi một chút xem sao?"
Nhóm người hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Đề nghị của Cát Quang khá hay, ở thế giới trò chơi này trừ chị đại Cố Cửu ra chẳng có ai thẩm vấn được ma quỷ.
Cố Cửu xua tay: "Không hỏi được, bọn họ cứ như bị thứ gì đó uy hiếp, liều chết giữ bí mật."
Nghe vậy, mọi người đều thất vọng, chẳng ai nghi ngờ bởi đó hẳn là quy tắc trò chơi đặt ra. Trời nhanh chóng tối sầm, bên ngoài như bị phủ một làn sương mù dày đặc. Người chơi không có thu hoạch, chán nản về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi về phòng, Cố Cửu vào nhà vệ sinh rồi gõ lên tấm gương. Gương phản chiếu hình ảnh cô gái xinh đẹp, không hề có phản ứng.
"Mau ra đây, đừng để tôi nói lại." Cố Cửu dịu dàng nói, cô không hề nổi nóng nhưng lại khiến quỷ nam núp trong gương sợ run lên, nào dám câu giờ nữa.
Khuôn mặt cô gái biến thành một nam quỷ ngũ quan cứng nhắc. Hắn ta giấu mình trong gương, nở nụ cười nịnh nọt. Tuy trong gương không tính là an toàn nhưng còn hơn ra ngoài mặt đối mặt.
"Đại tiểu thư cao quý, nữ vương đại nhân có chuyện gì cần tìm tôi à?" Quỷ nam cẩn thận hỏi.
Cố Cửu không để tâm đến bộ dạng chân chó của hắn ta, hỏi luôn: "Khi nào thì chìa khóa phòng các cậu sẽ xuất hiện?"
Quỷ nam chần chờ nhìn cô, ngay khi thấy Cố Cửu giơ tay lên thì đáp: "Buổi tối thứ sáu!"
Cố Cửu gật đầu, xem ra suy đoán của cô hoàn toàn chính xác. Đợi đến đêm ngày thứ sáu, căn biệt thự này sẽ trở nên cực kì nguy hiểm, bắt đầu đe dọa đến tính mạng người chơi.
"Nữ vương à, ngài có gì cần hỏi nữa không?" Quỷ nam e dè hỏi.
Cố Cửu ngẫm nghĩ rồi nói: "Thứ đến gõ cửa và làm ồn mỗi đêm là nhóm quỷ các cậu sao?"
"Oan quá, thật sự không phải bọn tôi!" Quỷ nam lập tức kêu lên: "Dù cho chúng tôi một trăm lá gan quỷ thì cũng không ai dám quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thật sự không phải do chúng tôi làm!"
"Là ai làm?"
"Là..." Quỷ nam run bần bật nhắm tịt mắt, ngậm chặt miệng.
Cố Cửu hiểu ra, nói: "Xem ra các người biết thứ đó là gì, hơn nữa thứ làm ồn đó không phải một trong sáu quỷ. Các người biết đến sự tồn tại của đối phương nhưng không thể hợp tác dù cùng đứng chung lập trường..."
Cố Cửu lẩm bẩm, biểu cảm của quỷ nam thay đổi liên tục như tắc kè, chứng minh suy đoán của cô là đúng.
Cố Cửu tùy ý phất tay: "Đi đi, không có việc gì nữa, nhà ngươi có thể lui."
Quỷ nam: "..." Cô tưởng mình là nữ vương thật đấy à?
Tuy lòng thầm oán thán nhưng hắn ta nào dám bật lại đại tiểu thư hung hãn khủng bố, đành nhanh chân chạy mất hút.
Cố Cửu quay lại, thấy Lục Tật đứng ở cửa phòng tắm từ bao giờ. Cô nhíu mày hỏi: "Cô muốn tắm?"
Lục Tật yên lặng lắc đầu, khó mở lời. Thật ra anh lo quỷ nam giở trò nhìn lén nên mới vào xem sao.
Cố Cửu đột nhiên nở nụ cười rạng ngời lấp lánh, gương mặt tái nhợt của thiếu nữ bên cửa chợt nhiễm lên màu đỏ nhạt mạnh khỏe hơn.
Cố Cửu chợt cất lời: "Cô..."
Lục Tật ngờ vực nhìn cô, con người đen sẫm như cắn nuốt toàn bộ sắc màu trên thế gian. Cố Cửu không nói nữa, cô vẫy tay: "Không có gì, tôi muốn tắm, cô đợi một lát nhé."
Dứt lời, Cố Cửu đóng cửa lại. Bên ngoài, Lục Tật như đi vào sương mù, không rõ ban nãy cô định hỏi mình điều gì, rồi tại sao lại không hỏi nữa.
Đột nhiên, Lục Tật sợ run, phải chăng anh đã quá mức chú ý đến một con người? Nhân loại là thứ gì chứ? Bọn họ chỉ là một sinh vật yếu ớt lại phiền phức, cho dù có trở thành thần linh trong Chư Thiên Vạn Giới thì cũng không thể sánh ngang với các chân thần trời sinh.
Lục Tật cụp mắt ngồi bên cửa sổ. Khuôn mặt anh hờ hững, đồng tử thăm thẳm không chút ánh sáng, dường như vạn vật thế gian này chẳng thứ gì vừa mắt vị thần, xâm nhập vào trái tim anh.
***
Tối nay vẫn thật sôi động.
Lúc này đây, ngay cả Lục Tật cũng không kìm được đại tiểu thư bùng nổ. Chớp mắt cô đã túm lấy một cây móc áo, hùng hổ kéo cửa ra, một gậy xé gió đập thẳng vào bóng đen.
"Ầm ĩ cái gì, không để yên cho người khác ngủ phỏng?" Đại tiểu thư nổi giận đùng đùng mắng xối xả.
Bóng đen: "..."
Nó vặn vẹo bò trên đất như loài bò sát, nhanh chóng sủi lẹ, xem chừng bị thương không nhẹ.
Cố Cửu nhìn chằm chằm bóng đen, vốn nó có dạng người nhưng vì bị cô đánh nên hiện giờ nằm một đống dưới đất, trông đến là gớm ghiếc.
Mắt thấy bóng đen vặn vẹo muốn chạy, một người giấy từ sau lưng Cố Cửu nhảy ra, chân dẫm lên cái bóng. Nó kéo giãn thật là dài, uốn éo không ngừng nhưng vì bị người giấy dẫm nên chẳng thể chạy thoát được.
Cố Cửu bật cười, cho người giấy nhỏ một like: "Làm tốt lắm."
Người giấy màu trắng nhiễm màu hoa đào đẹp đẽ, cực kỳ giống với tính dễ ngượng ngùng của chủ nhân làm Cố Cửu cười ngặt nghẽo.
Lục Tật trong phòng mặt lạnh tanh nhìn người giấy, tự anh cảm thấy nó không giống mình chút xíu nào.
Cố Cửu ngồi xổm, bắt đầu nghiên cứu bóng đen. Mấy đêm liền làm trò quấy rầy hẳn là thứ này, nhưng nó đen thui như mực tàu, không biết làm từ gì.
Bóng đen bị người giấy dẫm lên chạy không nổi, đành nằm một đống giả chết. Cố Cửu vươn một ngón tay móc nó lên, bất ngờ phát hiện thứ đồ chơi này nhìn như dạng lỏng, chạm vào lại là thể khí như khói, bay lơ lửng không có cảm giác thực, bị giáp yêu nữ chọc thành một lỗ to.
Cô sờ soạng một lúc nữa, đột nhiên chạm phải thứ gì đó bằng kim loại. Cố Cửu khựng lại, dứt khoát moi vật đó lên.
Là một chiếc chìa khóa.
Cố Cửu nhìn chằm chằm khóa trong tay rồi cười rộ lên: "Được rồi, thả nó đi."
Tiểu thư hài lòng ra lệnh, người giấy nhỏ nhấc chân, bóng đen nhanh như chớp biến mất ở góc trong cùng hành lang. Lần đầu tiên mở cửa ra cô đã thấy nó chạy vào đó nhưng lúc trước ung dung bao nhiêu hiện tại thảm thiết bấy nhiêu.
Gương mặt cô đầy ý cười. Cố Cửu khom lưng nhấc người giấy lên, đóng cửa. Lục Tật bước tới, làn da tái nhợt hơi nhuốm sắc đỏ. Anh nhìn chăm chăm vào người giấy.
Cố Cửu tủm tỉm, nói: "Lục Tật à, người giấy và ếch xanh của cô đều khá đáng yêu, tôi thích chúng lắm."
Hai má của người giấy đỏ au, nó giơ tay che mặt nhưng đầu lại cọ vào tay Cố Cửu, trông có vẻ e lệ lắm mà nội tâm thì mừng rơn.
Lục Tật: "..."
Cố Cửu cười run người, cô đưa chìa khóa cho Lục Tật: "A Tật, tôi tìm được một chìa."
Lục Tật miễn cưỡng dời tầm mắt vào chìa khóa, anh kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải quỷ nam kia nói phải đến tối thứ sáu chìa khóa mới xuất hiện sao?"
"Đúng vậy, chúng ta có thể hỏi lại hắn ta."
Dứt lời, Cố Cửu vào buồng vệ sinh rồi gõ kính, gọi nam quỷ lên. Hắn ta hiện ra, khi nhìn đến chìa khóa trong tay Cố Cửu thì nam quỷ lộ vẻ hoảng sợ, kinh hãi hỏi: "Sao cô tìm được nó?"
Cố Cửu nhíu mày: "Do thứ đen như mực hay gõ cửa buổi tối đưa đến."
Lời này vào tai quỷ nam, tự phiên dịch thành: Ngay cả quỷ cấp bậc như bóng đen cũng đánh không lại đại tiểu thư bạo ngược này, cho nên hắn ta thuần phục trước bạo lực cũng không quá mất mặt.
Bởi vậy, quỷ nam khiêm tốn nói: "Thưa nữ vương đại nhân, theo quy tắc thì đến đêm thứ sáu chìa khóa mới có thể xuất hiện, nhưng ngoại trừ trường hợp cô tự mình tìm được."
Cố Cửu hiểu ra, tuy hiện tại chưa phải thời điểm chìa khóa hiện diện nhưng vì cô tấn công bóng đen, cướp lấy khóa từ nó nên không tính là làm trái quy tắc.
***
Ngày hôm sau, Cố Cửu đưa chìa khóa ra trước mặt mọi người. Nhóm người chơi cầm lòng không đậu nhìn cô bằng ánh mắt kinh dị, rất muốn hỏi làm cách nào mà cô lấy được nó.
Cố Cửu chóng vánh kể lại chuyện đêm qua một lượt, mọi người xem cô như dũng sĩ diệt rồng, không biết nên hình dung cô là người thế nào thì ổn.
Dám đối mặt trực diện với thứ ở ngoài cửa mỗi đêm chỉ có mình cô và Tề Ngọc Hành. Thế nhưng không hiểu sao bọn họ cảm thấy so với đại tiểu thư, anh đại gia họ Tề vẫn kém hơn một bậc.
Hai mắt Hứa Thần Phong ngồi xổm bên cạnh Cố Cửu sáng lấp lánh, tràn ngập hình bóng cô. Trong lòng cậu thiếu niên, hình tượng anh hùng cuối cùng cũng có hình dạng cụ thể.
Nếu mình có sức mạnh như cô Cố thì dù ở nhà hay ở trường sẽ chẳng một ai dám bắt nạt mình nữa phải không?
Cố Cửu nhìn nhóm người chơi, nói: "Tôi cho rằng chìa khóa giấu trong người bóng đen gõ cửa, mọi người có thể lựa cơ hội thích hợp để ra tay."
Ẩn ý là khuyến khích người chơi mau chóng cướp chìa khóa đến tay. Người chơi chính thức theo bản năng nhíu mày, người mới hai mặt nhìn nhau. Bọn họ rất muốn thốt lên, rằng chỉ với năng lực yếu gà của bọn họ nào có khả năng cướp thứ gì, đâu ai giống đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, vẻ ngoài mềm mại yếu đuối nhưng thực ra mạnh mẽ dã man biết bao.
"Mọi người có thể lập nhóm!" Cố Cửu nói: "Nhiều người nhiều sức, đúng chứ?"
Nhóm người: "..." Hình như cũng có lý... Chi bằng hợp tác cùng nhau?
Nhóm người chơi liếc nhau, vừa mới hạ quyết tâm thì đúng lúc này, Tề Ngọc Hành lên tiếng: "Cô Cố, dường như không còn nhiều thời gian cho lắm?"
Lời này làm nhóm người cảnh giác, chỉ sợ hai vị lão đại này bất thình lình nói ra tin tức bất lợi gì.
Cố Cửu vuốt cằm: "Tối qua tôi có hỏi riêng quỷ nam, theo ý hắn ta thì đến tối thứ sáu chìa khóa mới hiện diện, mà từ nay đến đó có phát sinh thêm chuyện gì không tôi cũng không rõ."
"Hôm nay đã là ngày thứ năm, nếu vậy chẳng phải tối mai sẽ rất nguy hiểm sao?" Cát Quang hoảng hồn nói.
Cố Cửu mỉm cười, đáp: "Cho nên tốt nhất tối nay mọi người nên tìm được tất cả các chìa khóa còn thiếu."
Nghe vậy, sắc mặt nhóm người sa sầm, thậm chí mơ hồ cảm nhận được mối nguy hiểm kề cận. Loại cảm giác như biết trước thời điểm tử vong, thần kinh căng ra như muốn đứt đoạn, trái tim bóp nghẹt, tức ngực không thở nổi.
Tề Ngọc Hành dùng khăn lau tay, nói: "Tối nay chúng ta lập tức hành động."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.