Cùng Sếp Lớn Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 1:
Mộc Yêu Nhiêu
15/08/2024
Cuối tháng 8, trời nắng như đổ lửa, sóng nhiệt cuồn cuộn, thời tiết oi bức có thể khiến người ta ngất xỉu vì nóng.
Tô Yểu mới vừa gánh hai xô nước từ dưới sông lên mà lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Cô lau mồ hôi một phên rồi mới một lần nữa xốc lên khoang gánh, lung lay lảo đảo gánh nước đến một ngôi nhà nhỏ tồi tàn cách đó hai dặm.
Ngôi nhà nhỏ được một bức tường đất đắp cao hơn người vậy lại, khi vào bên trong thì phát hiện nó là khá ngăn nắp. Ở cạnh tường vậy có một khoảnh đất trồng rau nhỏ, trồng hai cây cà chua, hai cây cà tím và một dàn đậu que, còn có cả một cây ớt chuông lớn được trồng dựa vào tường vây nữa.
Trong sân chỉ có hai gian nhà đất nện, một gian có phòng tắm, phòng bếp, và một phòng để cho người ở.
Còn nhà vệ sinh thì ở bên ngoài - là một cái nhà vệ sinh công cộng rất đáng sợ.
Mà gian nhà còn lại thì toàn bộ là dành cho người ở.
Tô Yểu đổ nước vào cái lu nước trong bếp, dùng quạt hương bồ quạt một lúc cho mát, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non yếu ớt của một đứa trẻ từ trong nhà truyền ra.
Vẻ mặt Tô Yểu rầu rĩ, đặt chiếc quạt hương bồ xuống rồi bước nhanh vào nhà.
Trong nhà nóng bức và tối tăm, rất có cảm giác cũ kỹ của thời đại. Vách tường thì đầy vết nứt, còn cả cái xà nhà đã được nhiều năm nữa, đều lọt cả ánh sáng vào rồi.
Trong phòng có rất ít đồ vật, có một bé gái gầy gò nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh mép giường. Quần áo trên người của cô bé đều vá đầy mụn cá, tay chân đều ngắn hổng lên một đoạn rồi.
Cô bé nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn.
Làn da của cô bé đã bị phới thành rất đen, miệng và hai bên má thậm chí còn nứt nẻ và bong tróc.
Cô bé mở miệng mà nói một tiếng "Mẹ" với Tô Yểu.
Nghe thấy tiếng “Mẹ” này, Tô Yểu không khỏi run rẩy. Đã ba ngày rồi, nhưng mỗi lần nghe được, cô vẫn không kiềm được mà run người.
Thực sự cũng không thể trách cô được. Ba ngày trước, cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ còn chưa từng yêu đương, chỉ mới đi làm được một năm. Nhưng bỗng nhiên vừa mở mắt, cô đã trở thành mẹ của hai đứa nhỏ rồi, cô làm sao mà có thể quen được cơ chứ!
Ba ngày trước, Tô Yểu còn là một giáo viên trung học, gặp phải tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, tưởng mình chết chắc rồi. Kết quả là vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy mái nhà lớp tranh của một ngôi nhà đất nện. Bên cạnh là một em bé đang gào khóc đồi ăn, rồi còn có cả một bé gái đang ghé vào đầu giường mà khóc lóc gọi "mẹ" nữa.
Tô Yểu mới vừa gánh hai xô nước từ dưới sông lên mà lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Cô lau mồ hôi một phên rồi mới một lần nữa xốc lên khoang gánh, lung lay lảo đảo gánh nước đến một ngôi nhà nhỏ tồi tàn cách đó hai dặm.
Ngôi nhà nhỏ được một bức tường đất đắp cao hơn người vậy lại, khi vào bên trong thì phát hiện nó là khá ngăn nắp. Ở cạnh tường vậy có một khoảnh đất trồng rau nhỏ, trồng hai cây cà chua, hai cây cà tím và một dàn đậu que, còn có cả một cây ớt chuông lớn được trồng dựa vào tường vây nữa.
Trong sân chỉ có hai gian nhà đất nện, một gian có phòng tắm, phòng bếp, và một phòng để cho người ở.
Còn nhà vệ sinh thì ở bên ngoài - là một cái nhà vệ sinh công cộng rất đáng sợ.
Mà gian nhà còn lại thì toàn bộ là dành cho người ở.
Tô Yểu đổ nước vào cái lu nước trong bếp, dùng quạt hương bồ quạt một lúc cho mát, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non yếu ớt của một đứa trẻ từ trong nhà truyền ra.
Vẻ mặt Tô Yểu rầu rĩ, đặt chiếc quạt hương bồ xuống rồi bước nhanh vào nhà.
Trong nhà nóng bức và tối tăm, rất có cảm giác cũ kỹ của thời đại. Vách tường thì đầy vết nứt, còn cả cái xà nhà đã được nhiều năm nữa, đều lọt cả ánh sáng vào rồi.
Trong phòng có rất ít đồ vật, có một bé gái gầy gò nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh mép giường. Quần áo trên người của cô bé đều vá đầy mụn cá, tay chân đều ngắn hổng lên một đoạn rồi.
Cô bé nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn.
Làn da của cô bé đã bị phới thành rất đen, miệng và hai bên má thậm chí còn nứt nẻ và bong tróc.
Cô bé mở miệng mà nói một tiếng "Mẹ" với Tô Yểu.
Nghe thấy tiếng “Mẹ” này, Tô Yểu không khỏi run rẩy. Đã ba ngày rồi, nhưng mỗi lần nghe được, cô vẫn không kiềm được mà run người.
Thực sự cũng không thể trách cô được. Ba ngày trước, cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ còn chưa từng yêu đương, chỉ mới đi làm được một năm. Nhưng bỗng nhiên vừa mở mắt, cô đã trở thành mẹ của hai đứa nhỏ rồi, cô làm sao mà có thể quen được cơ chứ!
Ba ngày trước, Tô Yểu còn là một giáo viên trung học, gặp phải tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, tưởng mình chết chắc rồi. Kết quả là vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy mái nhà lớp tranh của một ngôi nhà đất nện. Bên cạnh là một em bé đang gào khóc đồi ăn, rồi còn có cả một bé gái đang ghé vào đầu giường mà khóc lóc gọi "mẹ" nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.