Chương 45: Bắt tay hợp tác
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Hoắc Thiếu Dực nửa lừa nửa kéo cô về thành phố A, không thể để cô ở mãi bên này được.
Đợi vài hôm nữa không đi học hoặc học không kịp chương trình cô sẽ mắng anh.
Lúc về hai người đi bằng phi cơ riêng của nhà họ Hoắc, Thẩm Anh Vi nằm nhoài trên đùi anh, để anh tết tóc cho mình.
Dạo gần đây Hoắc thiếu gia đã học thêm được một loại hình mới, chính là tết tóc cho vợ yêu của mình.
Anh vừa nhìn video hướng dẫn vừa cẩn thận tết tóc.
Mà không hiểu làm sao lần nào sản phẩm ra lò cũng xấu không nỡ nhìn thẳng.
Chẳng biết thiên phú hằng ngày của anh đi đâu rồi, bình thường Hoắc thiếu gia học một biết mười, học mười biết trăm, có thể tự tin vỗ ngực là không có gì không làm được.
Thế mà lúc nhìn mái tóc của vợ anh không dám đứng lên nhận đó là của mình.
Vì để phục vụ cho việc này, hai tay Hoắc thiếu gia dạo này toàn là nơ buộc tóc, hồng hồng vàng vàng, xanh xanh đủ không thiếu thứ gì.
Thẩm Anh Vi thỉnh thoảng lại nâng mắt lên cười trộm anh xã nhà mình.
Tổng giám đốc mặt lạnh gì chứ, tại mấy người đó chưa thấy bộ dạng đáng yêu thế này của Hoắc Thiếu Dực thôi.
Nhưng nếu như vậy, mấy người ở công ti họ sẽ chọn cách không biết, cứ để Hoắc tổng lạnh lùng kiêu ngạo sống mãi trong lòng bọn họ đi. Đừng ai tạo thêm tổn thương nữa.
Chẳng mấy khi hai người được lúc thảnh thơi như vậy, mấy thứ linh tinh như công việc cũng bị anh ném ra sau đầu.
Ngày trước anh chỉ muốn bản thân nhanh chóng lớn mạnh để có thể chính thức có được Hoắc thị, không chịu sự chi phối của ai khác.
Nhưng bây giờ anh chỉ muốn bản thân không bận tâm quá nhiều, chỉ cần ở lại bên Thẩm Anh Vi là được.
Vì công việc của anh nên khiến hai người không dành được quá nhiều thời gian cho nhau, điều này luôn khiến Hoắc tổng phải áy náy.
Vì vậy trong đầu anh nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ.
"Chờ một thời gian nữa, chúng ta đi du lịch được không Vi Vi?"
Coi như là bù lại cho kì tuần trăng mật bọn họ chưa được hưởng đi.
"Thật sao? Em đồng ý."
Thẩm Anh Vi vẫn còn là thiếu nữ đang tuổi ăn tuổi chơi, đương nhiên rất hào hứng với đề nghị lần này của anh.
"Vậy bảo bối muốn đi đâu?"
Những việc như vậy, Hoắc tổng đương nhiên sẽ chiều cô hết sức có thể.
Bây giờ mà cô nói muốn lên mặt trăng khéo anh cũng sẽ chuẩn bị tàu vũ trụ để cùng cô đi du hành.
Phần chiều chuộng này, đâu phải ai cũng có thể làm được
"Hm... Em muốn đi nhiều nơi lắm, muốn đi ngắm tuyết, cũng muốn đi ngắm biển, đi xem hoa anh đào,... được không ông xã?"
Bà xã đại nhân đã hỏi, Hoắc thiếu gia đương nhiên phải trả lời.
"Được, vậy mỗi lần chúng ta sẽ đi một nơi, đến bao giờ đi hết những nơi em muốn đến thì thôi."
"Được, anh nhớ lời anh nói đó."
"Anh hứa mà..."
Về đến nơi, bác Trương vẫn như mọi lần, lúc nào bác ấy cũng đứng ở cửa với một tư thế, giống như chờ mấy đứa nhỏ nhà mình đi chơi về.
Thẩm Anh Vi càng ngày càng thích bác Trương, bác ấy lúc nào cũng như một trưởng bối trong nhà vậy, bác ấy cho cô và Thiếu Dực có cảm giác như hai người thực sự về nhà, trong nhà có người lo lắng, có người quan tâm. Không phải chỉ có mình cô và Hoắc Thiếu Dực sống trong căn nhà đó.
Bác Trương từ xa đã vẫy vẫy tay, khuôn mặt có phần phúc hậu của bác ấy càng tươi cười rõ hơn, đến khi xe đưa hai người về dừng lại trước cửa nhà, bác Trương mở cửa xe từ bên ngoài.
"Thiếu gia và thiếu phu nhân đã về..."
"Dạ, con về rồi."
Hoắc Thiếu Dực trước mặt người khác luôn mang khuôn mặt lạnh lùng lại vô cùng ít nói, nhưng khi đối diện với bác Trương, anh ấy luôn cố gắng nhu hoà nhất có thể, anh không đáp lời, nhưng lại dùng đôi mắt ấm áp thay thế lời muốn nói.
"Hai người mau vào nhà đi, đồ ăn nóng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đừng đứng ngoài này kẻo gió thổi lạnh."
Bác Trương cầm lấy túi xách trong tay Thẩm Anh Vi rồi đẩy hai người vào trong nhà, vừa đi còn vừa cằn nhằn.
"Hai người cũng thật là, đã nói là sẽ về sớm mà cuối cùng lại làm lão già này phải chờ đợi thật lâu."
Đó là do hai người này còn ham chơi, chơi quên cả lối về.
"Công việc thì để hôm sau đi, hôm nay về nhà nhớ nghỉ ngơi đầy đủ đấy."
Cái này thì con không chắc đâu bác, vì thiếu gia nhà bác đêm nay tính chơi trò gì đó.
Ngồi trước bàn cơm chờ Hoắc Thiếu Dực đút cơm cho, mấy ngày nay cô đã quen. Đến cả việc thay quần áo sấy tóc cho cô anh cũng dành làm bằng được, nói một cách hoa mỹ là thỏa nỗi nhớ nhung.
Thẩm Anh Vi nghe anh nói vậy rồi cũng chẳng làm gì được, thôi thì có người phục vụ cho mình cũng tốt. Tuy người đó lúc nào cũng dính mình như hình với bóng, không khi nào tách rời thì cô cũng không ngại đâu.
Đến ngày mai là cô tiếp tục phải đến trường đi học, nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.
Bây giờ cô mới cảm giác được việc đi học quả thực cũng vất vả không kém những việc khác. Nhưng không thể than vãn mãi được, phải cô gắng để sau còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Tuy số tiền cô kiếm một tháng có thể chưa đủ để mua cái váy cô mặt trên người bây giờ, nhưng nghĩ tới ông xã đang cô gắng thì bản thân không có lí nào lại không cố lên.
Cô có xuất phát điểm tốt hơn nhiều người, từ nhỏ đã được ba mẹ Thẩm dạy bảo đủ thứ, lại có thêm ông xã chiều chuộng thương yêu, nhưng không vì lí do đó mà cô lại ngồi không mặc kệ cho người khác nuôi mình được.
--------
Thẩm Tuấn Hùng vẫn luôn lo lắng vò đầu bứt tai về chuyện công ti.
Việc này chưa xong việc mới đã tới, công ti chưa giải quyết được vụ văn kiện bị mất cắp thì lại đến chuyện hạng mục đầu tư bị người ngáng chân.
Thẩm Tuấn Hùng tức muốn điên rồi, cứ nhìn thấy mấy bản hợp đồng chẳng ra gì đó là lại muốn phát giận.
Đám người kia đang làm gì, chỉ tìm một tên nhãi nhép dám làm lộ chuyện cơ mật thôi mà bao nhiêu lâu vẫn chưa xong.
Ông nuôi bọn chúng có phải tốn ít gì đâu, thế mà một bóng người của tên kia cũng tìm không thấy. Đúng là phí công ông nuôi người.
Thẩm Anh Kiệt dạo gần đây được ba Thẩm gọi tới công ti để xử lí và tiếp xúc với một số chuyện. Thẩm thị sau này đương nhiên sẽ để lại cho Thẩm Anh Vi và Thẩm Anh Kiệt.
Nhưng cổ phần nhiều nhất vẫn sẽ để lại cho đứa con trai này, Thẩm Anh Vi vẫn có nhưng sẽ không trực tiếp cầm nắm Thẩm thị.
Hai ông bà đã bàn bạc từ lâu, Thẩm Anh Vi nếu có thiên phú kinh doanh thì đương nhiên bọn họ sẽ không phân biệt cái gì gọi là trọng nam khinh nữ, nhưng Thẩm Anh Vi từ nhỏ đã không hứng thú với mấy thứ này, hai người không có cách ép buộc cô.
Ngược lại Thẩm Anh Kiệt lại rất xuất chúng, tuy tuổi nhỏ nhưng xử lí mọi việc đâu ra đấy, thỉnh thoảng vẫn sẽ phạm phải sai sót nhưng đó là điều không thể tránh khỏi.
Thẩm Tuấn Hùng đương nhiên sẽ tận lực bồi dưỡng con trai. Nhưng ông vẫn sẽ dạy bảo con trai sau này lên làm Thẩm tổng đời sau thì nhất định phải bảo hộ cho chị gái của mình.
Tuy nhà họ không so được với Hoắc gia, nhưng không thể để Thẩm Anh Vi không có người chống lưng cho.
Thẩm Anh Kiệt từ trước đã thân thiết và yêu thương chị gái, không cần ba mẹ mình nói cậu cũng biết mình nên làm gì.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Tuấn Hùng vang lên tiếng chuông báo cuộc gọi.
Nhìn tên người trên đó, Thẩm Tuấn Hùng không ngờ con rể đột nhiên gọi điện cho mình.
"Con gọi có việc gì sao?"
"Ba, con nghe nói Thẩm thị đang gặp một số chuyện, Hoắc thị bên con cũng gặp vài việc không ổn. Vậy nên con muốn hợp tác với ba."
Đợi vài hôm nữa không đi học hoặc học không kịp chương trình cô sẽ mắng anh.
Lúc về hai người đi bằng phi cơ riêng của nhà họ Hoắc, Thẩm Anh Vi nằm nhoài trên đùi anh, để anh tết tóc cho mình.
Dạo gần đây Hoắc thiếu gia đã học thêm được một loại hình mới, chính là tết tóc cho vợ yêu của mình.
Anh vừa nhìn video hướng dẫn vừa cẩn thận tết tóc.
Mà không hiểu làm sao lần nào sản phẩm ra lò cũng xấu không nỡ nhìn thẳng.
Chẳng biết thiên phú hằng ngày của anh đi đâu rồi, bình thường Hoắc thiếu gia học một biết mười, học mười biết trăm, có thể tự tin vỗ ngực là không có gì không làm được.
Thế mà lúc nhìn mái tóc của vợ anh không dám đứng lên nhận đó là của mình.
Vì để phục vụ cho việc này, hai tay Hoắc thiếu gia dạo này toàn là nơ buộc tóc, hồng hồng vàng vàng, xanh xanh đủ không thiếu thứ gì.
Thẩm Anh Vi thỉnh thoảng lại nâng mắt lên cười trộm anh xã nhà mình.
Tổng giám đốc mặt lạnh gì chứ, tại mấy người đó chưa thấy bộ dạng đáng yêu thế này của Hoắc Thiếu Dực thôi.
Nhưng nếu như vậy, mấy người ở công ti họ sẽ chọn cách không biết, cứ để Hoắc tổng lạnh lùng kiêu ngạo sống mãi trong lòng bọn họ đi. Đừng ai tạo thêm tổn thương nữa.
Chẳng mấy khi hai người được lúc thảnh thơi như vậy, mấy thứ linh tinh như công việc cũng bị anh ném ra sau đầu.
Ngày trước anh chỉ muốn bản thân nhanh chóng lớn mạnh để có thể chính thức có được Hoắc thị, không chịu sự chi phối của ai khác.
Nhưng bây giờ anh chỉ muốn bản thân không bận tâm quá nhiều, chỉ cần ở lại bên Thẩm Anh Vi là được.
Vì công việc của anh nên khiến hai người không dành được quá nhiều thời gian cho nhau, điều này luôn khiến Hoắc tổng phải áy náy.
Vì vậy trong đầu anh nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ.
"Chờ một thời gian nữa, chúng ta đi du lịch được không Vi Vi?"
Coi như là bù lại cho kì tuần trăng mật bọn họ chưa được hưởng đi.
"Thật sao? Em đồng ý."
Thẩm Anh Vi vẫn còn là thiếu nữ đang tuổi ăn tuổi chơi, đương nhiên rất hào hứng với đề nghị lần này của anh.
"Vậy bảo bối muốn đi đâu?"
Những việc như vậy, Hoắc tổng đương nhiên sẽ chiều cô hết sức có thể.
Bây giờ mà cô nói muốn lên mặt trăng khéo anh cũng sẽ chuẩn bị tàu vũ trụ để cùng cô đi du hành.
Phần chiều chuộng này, đâu phải ai cũng có thể làm được
"Hm... Em muốn đi nhiều nơi lắm, muốn đi ngắm tuyết, cũng muốn đi ngắm biển, đi xem hoa anh đào,... được không ông xã?"
Bà xã đại nhân đã hỏi, Hoắc thiếu gia đương nhiên phải trả lời.
"Được, vậy mỗi lần chúng ta sẽ đi một nơi, đến bao giờ đi hết những nơi em muốn đến thì thôi."
"Được, anh nhớ lời anh nói đó."
"Anh hứa mà..."
Về đến nơi, bác Trương vẫn như mọi lần, lúc nào bác ấy cũng đứng ở cửa với một tư thế, giống như chờ mấy đứa nhỏ nhà mình đi chơi về.
Thẩm Anh Vi càng ngày càng thích bác Trương, bác ấy lúc nào cũng như một trưởng bối trong nhà vậy, bác ấy cho cô và Thiếu Dực có cảm giác như hai người thực sự về nhà, trong nhà có người lo lắng, có người quan tâm. Không phải chỉ có mình cô và Hoắc Thiếu Dực sống trong căn nhà đó.
Bác Trương từ xa đã vẫy vẫy tay, khuôn mặt có phần phúc hậu của bác ấy càng tươi cười rõ hơn, đến khi xe đưa hai người về dừng lại trước cửa nhà, bác Trương mở cửa xe từ bên ngoài.
"Thiếu gia và thiếu phu nhân đã về..."
"Dạ, con về rồi."
Hoắc Thiếu Dực trước mặt người khác luôn mang khuôn mặt lạnh lùng lại vô cùng ít nói, nhưng khi đối diện với bác Trương, anh ấy luôn cố gắng nhu hoà nhất có thể, anh không đáp lời, nhưng lại dùng đôi mắt ấm áp thay thế lời muốn nói.
"Hai người mau vào nhà đi, đồ ăn nóng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đừng đứng ngoài này kẻo gió thổi lạnh."
Bác Trương cầm lấy túi xách trong tay Thẩm Anh Vi rồi đẩy hai người vào trong nhà, vừa đi còn vừa cằn nhằn.
"Hai người cũng thật là, đã nói là sẽ về sớm mà cuối cùng lại làm lão già này phải chờ đợi thật lâu."
Đó là do hai người này còn ham chơi, chơi quên cả lối về.
"Công việc thì để hôm sau đi, hôm nay về nhà nhớ nghỉ ngơi đầy đủ đấy."
Cái này thì con không chắc đâu bác, vì thiếu gia nhà bác đêm nay tính chơi trò gì đó.
Ngồi trước bàn cơm chờ Hoắc Thiếu Dực đút cơm cho, mấy ngày nay cô đã quen. Đến cả việc thay quần áo sấy tóc cho cô anh cũng dành làm bằng được, nói một cách hoa mỹ là thỏa nỗi nhớ nhung.
Thẩm Anh Vi nghe anh nói vậy rồi cũng chẳng làm gì được, thôi thì có người phục vụ cho mình cũng tốt. Tuy người đó lúc nào cũng dính mình như hình với bóng, không khi nào tách rời thì cô cũng không ngại đâu.
Đến ngày mai là cô tiếp tục phải đến trường đi học, nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.
Bây giờ cô mới cảm giác được việc đi học quả thực cũng vất vả không kém những việc khác. Nhưng không thể than vãn mãi được, phải cô gắng để sau còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Tuy số tiền cô kiếm một tháng có thể chưa đủ để mua cái váy cô mặt trên người bây giờ, nhưng nghĩ tới ông xã đang cô gắng thì bản thân không có lí nào lại không cố lên.
Cô có xuất phát điểm tốt hơn nhiều người, từ nhỏ đã được ba mẹ Thẩm dạy bảo đủ thứ, lại có thêm ông xã chiều chuộng thương yêu, nhưng không vì lí do đó mà cô lại ngồi không mặc kệ cho người khác nuôi mình được.
--------
Thẩm Tuấn Hùng vẫn luôn lo lắng vò đầu bứt tai về chuyện công ti.
Việc này chưa xong việc mới đã tới, công ti chưa giải quyết được vụ văn kiện bị mất cắp thì lại đến chuyện hạng mục đầu tư bị người ngáng chân.
Thẩm Tuấn Hùng tức muốn điên rồi, cứ nhìn thấy mấy bản hợp đồng chẳng ra gì đó là lại muốn phát giận.
Đám người kia đang làm gì, chỉ tìm một tên nhãi nhép dám làm lộ chuyện cơ mật thôi mà bao nhiêu lâu vẫn chưa xong.
Ông nuôi bọn chúng có phải tốn ít gì đâu, thế mà một bóng người của tên kia cũng tìm không thấy. Đúng là phí công ông nuôi người.
Thẩm Anh Kiệt dạo gần đây được ba Thẩm gọi tới công ti để xử lí và tiếp xúc với một số chuyện. Thẩm thị sau này đương nhiên sẽ để lại cho Thẩm Anh Vi và Thẩm Anh Kiệt.
Nhưng cổ phần nhiều nhất vẫn sẽ để lại cho đứa con trai này, Thẩm Anh Vi vẫn có nhưng sẽ không trực tiếp cầm nắm Thẩm thị.
Hai ông bà đã bàn bạc từ lâu, Thẩm Anh Vi nếu có thiên phú kinh doanh thì đương nhiên bọn họ sẽ không phân biệt cái gì gọi là trọng nam khinh nữ, nhưng Thẩm Anh Vi từ nhỏ đã không hứng thú với mấy thứ này, hai người không có cách ép buộc cô.
Ngược lại Thẩm Anh Kiệt lại rất xuất chúng, tuy tuổi nhỏ nhưng xử lí mọi việc đâu ra đấy, thỉnh thoảng vẫn sẽ phạm phải sai sót nhưng đó là điều không thể tránh khỏi.
Thẩm Tuấn Hùng đương nhiên sẽ tận lực bồi dưỡng con trai. Nhưng ông vẫn sẽ dạy bảo con trai sau này lên làm Thẩm tổng đời sau thì nhất định phải bảo hộ cho chị gái của mình.
Tuy nhà họ không so được với Hoắc gia, nhưng không thể để Thẩm Anh Vi không có người chống lưng cho.
Thẩm Anh Kiệt từ trước đã thân thiết và yêu thương chị gái, không cần ba mẹ mình nói cậu cũng biết mình nên làm gì.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Tuấn Hùng vang lên tiếng chuông báo cuộc gọi.
Nhìn tên người trên đó, Thẩm Tuấn Hùng không ngờ con rể đột nhiên gọi điện cho mình.
"Con gọi có việc gì sao?"
"Ba, con nghe nói Thẩm thị đang gặp một số chuyện, Hoắc thị bên con cũng gặp vài việc không ổn. Vậy nên con muốn hợp tác với ba."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.