Chương 65: Bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Lại một bức thư màu hồng trông giống thư tình xuất hiện, nó không khác gì bức mà Thẩm Anh Vi vừa vứt đi hồi sáng.
Ánh mắt cô trầm xuống, nhìn xung quanh lớp học một vòng, thấy những sinh viên khác không phải đang làm bài thì là ngồi nói chuyện với nhau, không thấy ai đáng nghi hết.
Thẩm Anh Vi cũng tự biết bản thân không có con mắt nhìn thấu lòng người sắc bén như của ông xã nhà mình. Cô hạ tầm mắt xuống, cầm bức thư đó lên rồi một lần nữa ném vào thùng rác.
Ninh Diệu Diệu vẫn không có ý kiến gì, dù sao Thẩm tiểu thư cũng có gia đình rồi, nếu cô ấy mở thư ra xem hay cất vào cặp thì cô ấy mới thấy có vấn đề.
Nhưng hai bạn học ngồi ở phía bên kia lại không nghĩ vậy, thấy ngày nào bạn học Thẩm nhà mình cũng được người ta yêu mến như vậy thì không khỏi buông lời chọc ghẹo.
"Ây da, lại có thư hả? Không biết ai mà kiên trì quá vậy."
"Nếu tôi mà là Anh Vi thì tôi đã sướng đến mức lăn lộn trên đất rồi."
Ôn Hiên - cậu con trai ôm trái tim hồng rực mộng mơ hơn cả thiếu nữ lên tiếng khiến Yến Nhã Nam phải khịt mũi khinh thường.
"Người như ông? Có là hàng tặng kèm cũng không ai thèm."
Hai người này đã khắc khẩu từ lâu, đó là cách sống chung của bọn họ, cảm giác sau mỗi lần đó thì tình bạn của hai người thân càng thêm thân.
Nhưng Ôn Hiên không cãi nhau giỏi bằng Yến Nhã Nam, không đánh nhau giỏi bằng Yến Nhã Nam, lại không tán gái giỏi như Yến Nhã Nam.
Thế là không lần nào bạn học Ôn Hiên không thua thảm hại.
Chỉ có điều Ôn Hiên nhớ ăn không nhớ đánh, lần sau lại chứng nào tật nấy đi trêu chọc người mình đánh không lại.
Đi học được chừng đó buổi rồi nhưng cô vẫn chỉ quen có mấy người như vậy. Nhưng trong lòng lại thấy rất thỏa mãn, cuộc sống thời sinh viên chỉ cần như thế là đủ.
Ban ngày đi học tụ tập cùng bạn bè, ban đêm ngoan ngoãn về nhà với chồng yêu.
Thực ra cô vẫn muốn thử cảm giác ở kí túc xá nữa, thấy những sinh viên khác ở cùng bạn rất là vui vẻ. Nhưng ông xã nhà cô chỉ hận không thể bám dính lấy cô hai tư trên hai tư, làm sao đồng ý cho cô đi ở kí túc xá được.
Lần trước cô chỉ nói chơi chơi để thử phản ứng của anh thôi mà anh đã phòng bị hết mức. Cô dám cá nếu cô nhất quyết muốn ở kí túc xá thì chắc anh sẽ cho người dọn luôn cả cái kí túc của trường cô đi mất.
Có ông xã bám người quá cũng khổ.
Nhìn điện thoại trong tay lại tiếp tục rung lên, trên đó nhấp nháy mãi cái tên của ông xã nhà mình.
Bây giờ một ngày anh không gửi trên dưới một trăm tin nhắn quan tâm hỏi han cùng kể khổ với cô thì anh nhất định sẽ rất thiếu thốn.
"Vi Vi, anh đang kiếm tiền để sau này mua sữa bột cho con chúng ta, rất vất vả. Mau thương anh đi."
"Vi Vi, anh đã mua luôn quần áo công chúa cho bé con nhà chúng ta rồi, sao em còn chưa chịu sinh con cho anh nữa?"
Lúc nào cũng là quần áo công chúa, quần áo công chúa, nói như vậy là nếu sinh con trai thì anh sẽ đá nó ra ngoài à?
"Nếu là con trai thì sao?" Thẩm Anh Vi đã từng hỏi anh như vậy, cũng muốn nghe thử đáp án của vị thiếu gia này.
"Nếu là con trai, anh sẽ bắt nó thừa kế gia sản của chúng ta, rồi anh mang em cùng con gái đi du sơn ngoạn thủy."
Thẩm Anh Vi chỉ có thể thay con trai chưa biết bao giờ mới có của mình mà táng cho ba nó một cái. Nào có người ba như vậy bao giờ hả?
Lúc đầu anh hứa làm người chồng tốt và làm người ba tốt cơ mà, cái tốt của anh đi đâu hết rồi?
Nhưng nói là vậy, tuy ngày nào Hoắc Thiếu Dực cũng lải nhải bên tai cô là muốn có con, nhưng anh cũng rất tôn trọng ý kiến của vợ mình.
Thẩm Anh Vi còn đang đi học, đương nhiên chưa muốn có con vào lúc này, trước đó cô đã nghỉ học một thời gian, không vì vì việc này lại chậm trễ việc học thêm nữa.
Cô tính sau khi ra trường rồi mới sinh con, dù sao tuổi Thẩm Anh Vi bây giờ vẫn còn nhỏ, Hoắc Thiếu Dực cũng không được coi là lớn tuổi, anh chỉ lớn hơn cô chút xíu thôi à.
Ba mẹ chồng và ba mẹ cô muốn có cháu bế, nhưng đều bị Hoắc Thiếu Dực ngăn lại, nói là bản thân anh chưa muốn có con dù trong lòng anh đang ao ước muốn chết.
Việc này làm Thẩm Anh Vi càng cảm động hơn.
Nghĩ Hoắc Thiếu Dực thương yêu quan tâm mình như vậy, thế mà lại có người muốn chia rẽ mối quan hệ của bọn họ, còn nói Hoắc Thiếu Dực chẳng phải người tốt lành gì, muốn cô tránh xa anh càng xa càng tốt.
Nhớ tới đây trong lòng cô lại ngập tràn lửa giận, nhưng cô vẫn không muốn vì chuyện này mà làm phiền tới anh, anh đã đủ phiền toái từ những việc lần trước rồi.
Chỉ là một ngày chưa biết ai là người gửi là thư đó là một ngày cô lại khó chịu.
Người tới có vẻ như muốn bám riết không tha, phải nhìn thấy cô và Thiếu Dực quan hệ không tốt mới thấy vừa lòng thì phải.
Vậy thì cô phải khiến người đó thất vọng rồi.
Sự việc Xuyên Lan đến tìm Ninh Diệu Diệu gây họa dần rơi vào quên lãng, đến Thẩm Anh Vi cũng không nhớ đến nữa.
Cô nghĩ chắc mọi việc cũng đơn giản, cô ta đến đây chắc chỉ để thách thức một xíu thôi, qua lần đó là sẽ quên ngay, nhưng mọi việc lại không giống những gì mà Thẩm Anh Vi đã nghĩ.
Mấy ngày sau, Thẩm Anh Vi vẫn vui vẻ đi học như thường, chẳng qua một sự việc vào buổi chiều tối ngày thứ sáu đã khiến cô phải giật mình và lo lắng.
Ngày đó Ninh Diệu Diệu xin tan học sớm để đi lấy gì đó, Thẩm Anh Vi cũng không hỏi. Mọi người đều không phải là trẻ con, hỏi han tỉ mỉ quá lại khiến người khác không thích.
Nhưng lúc đến cuối buổi học rồi Thẩm Anh Vi như ma xui quỷ khiến gọi điện cho cô ấy mà không được.
Đầu bên kia không người nhấc máy, Thẩm Anh Vi lo lắng đi hỏi Ôn Hiên và Yến Nhã Nam xem cô ấy trước đó có nói rằng sẽ đi đâu không.
Bạn học Ôn và bạn học Yến cũng không tính là quá thân quen với Ninh Diệu Diệu, nhưng thấy Thẩm Anh Vi lo lắng như vậy, bọn họ liền xung phong đi tìm cùng.
"Chắc bạn học Ninh không sao đâu, để mình đi kiếm bạn ấy phụ cậu."
Cô nhắn tin cho tài xế nhà mình, bảo chú ấy chờ một lát còn mình đi quanh trường tìm người.
Đến phòng kí túc xá của cô ấy thì phát hiện không có người trong đó, tìm khắp những nơi Ninh Diệu Diệu có thể tới cũng không thấy bóng dáng người đâu.
Đương lúc cô đang lo phát sơ, Yến Nhã Nam lại gọi cho cô một cuộc điện thoại.
"Anh Vi, mình tìm thấy cậu ấy rồi, Diệu Diệu bị nhốt trong phòng vệ sinh nữ khu B, còn bị người ta hắt nước đến bất tỉnh nữa. Mình đã gọi nhân viên y tế cùng bảo vệ rồi, hiện mình không nói hết được, cậu cứ đến đây đi."
Thẩm Anh Vi cảm thấy may mắn bản thân đột nhiên lo lắng cho Ninh Diệu Diệu nên mới đi tìm cô ấy.
Nếu không tìm được người, cả đêm nay Ninh Diệu Diệu sẽ bị nhốt trong phòng vệ sinh đó đến sáng mới có người phát hiện.
Nếu như vậy thì không biết có xảy ra chuyện gì không.
Không biết người nào lại độc ác như thế, có thể nhẫn tâm ra tay với một cô gái lúc nào cũng như thân cô thế cô, không người bảo vệ.
Ánh mắt cô trầm xuống, nhìn xung quanh lớp học một vòng, thấy những sinh viên khác không phải đang làm bài thì là ngồi nói chuyện với nhau, không thấy ai đáng nghi hết.
Thẩm Anh Vi cũng tự biết bản thân không có con mắt nhìn thấu lòng người sắc bén như của ông xã nhà mình. Cô hạ tầm mắt xuống, cầm bức thư đó lên rồi một lần nữa ném vào thùng rác.
Ninh Diệu Diệu vẫn không có ý kiến gì, dù sao Thẩm tiểu thư cũng có gia đình rồi, nếu cô ấy mở thư ra xem hay cất vào cặp thì cô ấy mới thấy có vấn đề.
Nhưng hai bạn học ngồi ở phía bên kia lại không nghĩ vậy, thấy ngày nào bạn học Thẩm nhà mình cũng được người ta yêu mến như vậy thì không khỏi buông lời chọc ghẹo.
"Ây da, lại có thư hả? Không biết ai mà kiên trì quá vậy."
"Nếu tôi mà là Anh Vi thì tôi đã sướng đến mức lăn lộn trên đất rồi."
Ôn Hiên - cậu con trai ôm trái tim hồng rực mộng mơ hơn cả thiếu nữ lên tiếng khiến Yến Nhã Nam phải khịt mũi khinh thường.
"Người như ông? Có là hàng tặng kèm cũng không ai thèm."
Hai người này đã khắc khẩu từ lâu, đó là cách sống chung của bọn họ, cảm giác sau mỗi lần đó thì tình bạn của hai người thân càng thêm thân.
Nhưng Ôn Hiên không cãi nhau giỏi bằng Yến Nhã Nam, không đánh nhau giỏi bằng Yến Nhã Nam, lại không tán gái giỏi như Yến Nhã Nam.
Thế là không lần nào bạn học Ôn Hiên không thua thảm hại.
Chỉ có điều Ôn Hiên nhớ ăn không nhớ đánh, lần sau lại chứng nào tật nấy đi trêu chọc người mình đánh không lại.
Đi học được chừng đó buổi rồi nhưng cô vẫn chỉ quen có mấy người như vậy. Nhưng trong lòng lại thấy rất thỏa mãn, cuộc sống thời sinh viên chỉ cần như thế là đủ.
Ban ngày đi học tụ tập cùng bạn bè, ban đêm ngoan ngoãn về nhà với chồng yêu.
Thực ra cô vẫn muốn thử cảm giác ở kí túc xá nữa, thấy những sinh viên khác ở cùng bạn rất là vui vẻ. Nhưng ông xã nhà cô chỉ hận không thể bám dính lấy cô hai tư trên hai tư, làm sao đồng ý cho cô đi ở kí túc xá được.
Lần trước cô chỉ nói chơi chơi để thử phản ứng của anh thôi mà anh đã phòng bị hết mức. Cô dám cá nếu cô nhất quyết muốn ở kí túc xá thì chắc anh sẽ cho người dọn luôn cả cái kí túc của trường cô đi mất.
Có ông xã bám người quá cũng khổ.
Nhìn điện thoại trong tay lại tiếp tục rung lên, trên đó nhấp nháy mãi cái tên của ông xã nhà mình.
Bây giờ một ngày anh không gửi trên dưới một trăm tin nhắn quan tâm hỏi han cùng kể khổ với cô thì anh nhất định sẽ rất thiếu thốn.
"Vi Vi, anh đang kiếm tiền để sau này mua sữa bột cho con chúng ta, rất vất vả. Mau thương anh đi."
"Vi Vi, anh đã mua luôn quần áo công chúa cho bé con nhà chúng ta rồi, sao em còn chưa chịu sinh con cho anh nữa?"
Lúc nào cũng là quần áo công chúa, quần áo công chúa, nói như vậy là nếu sinh con trai thì anh sẽ đá nó ra ngoài à?
"Nếu là con trai thì sao?" Thẩm Anh Vi đã từng hỏi anh như vậy, cũng muốn nghe thử đáp án của vị thiếu gia này.
"Nếu là con trai, anh sẽ bắt nó thừa kế gia sản của chúng ta, rồi anh mang em cùng con gái đi du sơn ngoạn thủy."
Thẩm Anh Vi chỉ có thể thay con trai chưa biết bao giờ mới có của mình mà táng cho ba nó một cái. Nào có người ba như vậy bao giờ hả?
Lúc đầu anh hứa làm người chồng tốt và làm người ba tốt cơ mà, cái tốt của anh đi đâu hết rồi?
Nhưng nói là vậy, tuy ngày nào Hoắc Thiếu Dực cũng lải nhải bên tai cô là muốn có con, nhưng anh cũng rất tôn trọng ý kiến của vợ mình.
Thẩm Anh Vi còn đang đi học, đương nhiên chưa muốn có con vào lúc này, trước đó cô đã nghỉ học một thời gian, không vì vì việc này lại chậm trễ việc học thêm nữa.
Cô tính sau khi ra trường rồi mới sinh con, dù sao tuổi Thẩm Anh Vi bây giờ vẫn còn nhỏ, Hoắc Thiếu Dực cũng không được coi là lớn tuổi, anh chỉ lớn hơn cô chút xíu thôi à.
Ba mẹ chồng và ba mẹ cô muốn có cháu bế, nhưng đều bị Hoắc Thiếu Dực ngăn lại, nói là bản thân anh chưa muốn có con dù trong lòng anh đang ao ước muốn chết.
Việc này làm Thẩm Anh Vi càng cảm động hơn.
Nghĩ Hoắc Thiếu Dực thương yêu quan tâm mình như vậy, thế mà lại có người muốn chia rẽ mối quan hệ của bọn họ, còn nói Hoắc Thiếu Dực chẳng phải người tốt lành gì, muốn cô tránh xa anh càng xa càng tốt.
Nhớ tới đây trong lòng cô lại ngập tràn lửa giận, nhưng cô vẫn không muốn vì chuyện này mà làm phiền tới anh, anh đã đủ phiền toái từ những việc lần trước rồi.
Chỉ là một ngày chưa biết ai là người gửi là thư đó là một ngày cô lại khó chịu.
Người tới có vẻ như muốn bám riết không tha, phải nhìn thấy cô và Thiếu Dực quan hệ không tốt mới thấy vừa lòng thì phải.
Vậy thì cô phải khiến người đó thất vọng rồi.
Sự việc Xuyên Lan đến tìm Ninh Diệu Diệu gây họa dần rơi vào quên lãng, đến Thẩm Anh Vi cũng không nhớ đến nữa.
Cô nghĩ chắc mọi việc cũng đơn giản, cô ta đến đây chắc chỉ để thách thức một xíu thôi, qua lần đó là sẽ quên ngay, nhưng mọi việc lại không giống những gì mà Thẩm Anh Vi đã nghĩ.
Mấy ngày sau, Thẩm Anh Vi vẫn vui vẻ đi học như thường, chẳng qua một sự việc vào buổi chiều tối ngày thứ sáu đã khiến cô phải giật mình và lo lắng.
Ngày đó Ninh Diệu Diệu xin tan học sớm để đi lấy gì đó, Thẩm Anh Vi cũng không hỏi. Mọi người đều không phải là trẻ con, hỏi han tỉ mỉ quá lại khiến người khác không thích.
Nhưng lúc đến cuối buổi học rồi Thẩm Anh Vi như ma xui quỷ khiến gọi điện cho cô ấy mà không được.
Đầu bên kia không người nhấc máy, Thẩm Anh Vi lo lắng đi hỏi Ôn Hiên và Yến Nhã Nam xem cô ấy trước đó có nói rằng sẽ đi đâu không.
Bạn học Ôn và bạn học Yến cũng không tính là quá thân quen với Ninh Diệu Diệu, nhưng thấy Thẩm Anh Vi lo lắng như vậy, bọn họ liền xung phong đi tìm cùng.
"Chắc bạn học Ninh không sao đâu, để mình đi kiếm bạn ấy phụ cậu."
Cô nhắn tin cho tài xế nhà mình, bảo chú ấy chờ một lát còn mình đi quanh trường tìm người.
Đến phòng kí túc xá của cô ấy thì phát hiện không có người trong đó, tìm khắp những nơi Ninh Diệu Diệu có thể tới cũng không thấy bóng dáng người đâu.
Đương lúc cô đang lo phát sơ, Yến Nhã Nam lại gọi cho cô một cuộc điện thoại.
"Anh Vi, mình tìm thấy cậu ấy rồi, Diệu Diệu bị nhốt trong phòng vệ sinh nữ khu B, còn bị người ta hắt nước đến bất tỉnh nữa. Mình đã gọi nhân viên y tế cùng bảo vệ rồi, hiện mình không nói hết được, cậu cứ đến đây đi."
Thẩm Anh Vi cảm thấy may mắn bản thân đột nhiên lo lắng cho Ninh Diệu Diệu nên mới đi tìm cô ấy.
Nếu không tìm được người, cả đêm nay Ninh Diệu Diệu sẽ bị nhốt trong phòng vệ sinh đó đến sáng mới có người phát hiện.
Nếu như vậy thì không biết có xảy ra chuyện gì không.
Không biết người nào lại độc ác như thế, có thể nhẫn tâm ra tay với một cô gái lúc nào cũng như thân cô thế cô, không người bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.