Chương 20: Có người muốn quyến rũ chồng em
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Cô gái kia có vẻ muốn quyến rũ Hoắc Thiếu Dực, bộ váy ôm sát người của cô
ta được kéo càng lúc càng cao, thêm vào việc ghé sát người xuống bàn làm việc làm cho bộ ngực khủng được nâng lên một tầm cao mới.
Thẩm Anh Vi nhìn cô ả, lại nhìn xuống ngực mình.
Trầm mặc vài giây, tại sao lại phẳng như vậy? Còn không bằng một nửa của cô nàng kia nữa.
Phía bên kia, Hoắc Thiếu Dực không kiên nhẫn đẩy cô gái càng ngày càng sát vào người mình ra, giọng anh mang đậm ý phiền chán.
"Cô lập tức cút khỏi đây cho tôi."
Lúc đẩy cô ta ra đương nhiên không tránh khỏi việc phải đụng chạm đôi chút, Hoắc thiếu gia chỉ cảm thấy ghê tởm chết đi được.
Ngoài Vi Vi ra, anh không muốn chạm vào bất kì người phụ nữ nào khác.
Thấy cô ta vẫn mặt dày mày dạn bám lấy mình, Hoắc Thiếu Dực không kiên nhẫn gọi bảo vệ tới.
Cô gái này là con gái của một chủ công ti khá có tiếng trong thành phố, hôm nay thanh ba mình đến đây kí chút giấy tờ. Nào ngờ mục đích cô ta dơ bẩn, muốn đến đây để mồi chài Hoắc Thiếu Dực.
Ban nãy lúc cô ta xông cửa đi vào, lễ tân trước cửa phòng Hoắc Thiếu Dực không dám ngăn một khách hàng lớn. Nếu là bình thường sẽ có trợ lí Phùng cứng rắn ngăn lại, chỉ tiếc anh ta đã xuống đón phu nhân mất rồi.
Cô gái kia thấy ngay cả nhìn anh ấy cũng không thèm nhìn một cái thì sinh ra bất mãn.
"Anh Hoắc, anh biết em thích anh nhiều lắm mà."
Hoắc Thiếu Dực bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Anh Hoắc, anh nhìn em đi."
"Anh Hoắc, em muốn anh."
Sức chịu đựng của con người phải có giới hạn, Hoắc Thiếu Dực mặc kệ cảm giác ghê tởm ghi chạm vào cô ả, lập tức không muốn chờ bảo vệ đến và cũng không một chút thương hoa tiếc ngọc nên có. Anh cầm cổ áo cô ta, mở cửa ném thẳng ra ngoài.
Ai ngờ lúc đang thực hiện hành động một cách nhuần nhuyễn, anh thấy bà xã nhà mình đang đứng trước cửa phòng một đoạn không xa.
Hoắc Thiếu Dực: "..."
Thẩm Anh Vi: "..."
Trợ lí Phùng: "..." Rồi xong, hình tượng người đàn ông dịu dàng trước mặt phu nhân có phải cứ như vậy mà mất hết không?
Cô gái kia ngã một cái không nhẹ, lúc tiếp đất cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Hình tượng tiểu thư của cô ta đúng là cứ như vậy mà mất hết rồi.
Hoắc Thiếu Dực cũng không quản, anh cảm thấy nhiều việc không dấu nổi cô mãi được. Tiến đến ôm eo Thẩm Anh Vi, anh dịu giọng khác hẳn với vừa rồi.
"Sao em đến đây mà không báo cho anh?"
Để anh xử lí mấy thứ phiền toái này trước.
Thẩm Anh Vi coi như chưa nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cười ngọt ngào với anh.
"Em lo anh làm việc quên ăn trưa nên mang cơm đến cho anh."
Hoắc Thiếu Dực ôm cô chặt hơn như muốn đánh dấu chủ quyền: "Đúng là chỉ có bà xã tốt với anh."
Trợ lí Phùng: "..." Hoắc tổng, tôi vừa nhắc ngài đi ăn cơm trưa nhưng là ngài từ chối đó, ngài đừng quên nhanh như vậy.
Cô gái nằm dưới đất kia không thể chấp nhận chuyện như vậy, mình bị ném ra ngoài một cách nhục nhã còn người khác lại đang được anh ôm trong vòng tay, cục tức này cô ta không nuốt xuống được.
"Anh Hoắc, cô ta là ai?"
Hoắc Thiếu Dực ngước mắt lên nhìn cô ả này một cái, không nói một lời nào muốn dẫn Thẩm Anh Vi vào phòng.
Trước khi đi anh còn dặn dò trợ lí Phùng: "Lát vào đổi bàn làm việc cho tôi, cái bàn đó bẩn rồi."
"Dạ Hoắc tổng."
Lúc mọi việc xong xuôi đã hơn một giờ, Thẩm Anh Vi kêu anh ngồi đó để mình bày cơm ra giúp anh.
Bàn trà trong phòng làm việc của anh rất lớn, nhưng Hoắc Thiếu Dực cứ muốn dán lại một chỗ với cô khiến cô phì cười.
"Bình thường anh đều không ăn cơm sao?"
Đẩy mấy món bác Trương đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt anh, nhưng anh vẫn không chịu động đũa, ra hiệu cho cô đút mình.
Thẩm Anh Vi cũng thuận theo, khen thưởng anh ban nãy đã không bị cô nàng ngực to kia câu đi mất.
"Lần sau anh nhớ phải ăn cơm trưa đầy đủ đấy."
Hoắc Thiếu Dực được vợ đút cơm cho thì hạnh phúc không thôi, đến cả mấy món bình thường anh cảm thấy hơi dầu mỡ cũng ngon hẳn ra.
"Được, đều nghe em."
"Thỉnh thoảng em sẽ gọi điện kiểm tra anh."
"Em muốn làm gì đều được." Hoắc Thiếu Dực còn cầu mong là như vậy, bình thường anh chỉ hận không thể lúc nào cũng nhìn thấy cô, lúc nào cũng nghe giọng nói của cô.
Nếu có một ước mơ, anh muốn cô khi nào cũng có thể ở bên cạnh mình.
"Mà vừa nãy anh làm như vậy không sao chứ?" Thẩm Anh Vi nghĩ rồi lại nghĩ, cô gái ban nãy chắc hẳn ở bên làm ăn, anh không sợ mất đi sự hợp tác sao.
"Anh làm gì?"
Hoắc Thiếu Dực đang đắm chìm trong hạnh phúc nên không nhớ ra chuyện vừa rồi, lúc nhìn đến cái bàn làm việc đã "bẩn" anh mới hiểu ý cô.
"Không sao đâu, công ti họ sẽ không vì việc này mà chấm dứt hợp đồng đâu, vả lại kể cả có, chồng em vẫn lo được. Nên bà xã đừng lo."
Phía công ti kia còn cầu hợp tác với Hoắc thị còn không được, sao có chuyện ngu ngốc làm lớn việc này lên. Nếu lần sau đàm phán, ba của cô ả ban nãy vẫn sẽ nịnh nọt anh như lúc ban đầu thôi.
"Mà sao em không hỏi thăm anh chứ, có người muốn quyến rũ chồng em đó."
Thẩm Anh Vi nhìn cô ả, lại nhìn xuống ngực mình.
Trầm mặc vài giây, tại sao lại phẳng như vậy? Còn không bằng một nửa của cô nàng kia nữa.
Phía bên kia, Hoắc Thiếu Dực không kiên nhẫn đẩy cô gái càng ngày càng sát vào người mình ra, giọng anh mang đậm ý phiền chán.
"Cô lập tức cút khỏi đây cho tôi."
Lúc đẩy cô ta ra đương nhiên không tránh khỏi việc phải đụng chạm đôi chút, Hoắc thiếu gia chỉ cảm thấy ghê tởm chết đi được.
Ngoài Vi Vi ra, anh không muốn chạm vào bất kì người phụ nữ nào khác.
Thấy cô ta vẫn mặt dày mày dạn bám lấy mình, Hoắc Thiếu Dực không kiên nhẫn gọi bảo vệ tới.
Cô gái này là con gái của một chủ công ti khá có tiếng trong thành phố, hôm nay thanh ba mình đến đây kí chút giấy tờ. Nào ngờ mục đích cô ta dơ bẩn, muốn đến đây để mồi chài Hoắc Thiếu Dực.
Ban nãy lúc cô ta xông cửa đi vào, lễ tân trước cửa phòng Hoắc Thiếu Dực không dám ngăn một khách hàng lớn. Nếu là bình thường sẽ có trợ lí Phùng cứng rắn ngăn lại, chỉ tiếc anh ta đã xuống đón phu nhân mất rồi.
Cô gái kia thấy ngay cả nhìn anh ấy cũng không thèm nhìn một cái thì sinh ra bất mãn.
"Anh Hoắc, anh biết em thích anh nhiều lắm mà."
Hoắc Thiếu Dực bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Anh Hoắc, anh nhìn em đi."
"Anh Hoắc, em muốn anh."
Sức chịu đựng của con người phải có giới hạn, Hoắc Thiếu Dực mặc kệ cảm giác ghê tởm ghi chạm vào cô ả, lập tức không muốn chờ bảo vệ đến và cũng không một chút thương hoa tiếc ngọc nên có. Anh cầm cổ áo cô ta, mở cửa ném thẳng ra ngoài.
Ai ngờ lúc đang thực hiện hành động một cách nhuần nhuyễn, anh thấy bà xã nhà mình đang đứng trước cửa phòng một đoạn không xa.
Hoắc Thiếu Dực: "..."
Thẩm Anh Vi: "..."
Trợ lí Phùng: "..." Rồi xong, hình tượng người đàn ông dịu dàng trước mặt phu nhân có phải cứ như vậy mà mất hết không?
Cô gái kia ngã một cái không nhẹ, lúc tiếp đất cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Hình tượng tiểu thư của cô ta đúng là cứ như vậy mà mất hết rồi.
Hoắc Thiếu Dực cũng không quản, anh cảm thấy nhiều việc không dấu nổi cô mãi được. Tiến đến ôm eo Thẩm Anh Vi, anh dịu giọng khác hẳn với vừa rồi.
"Sao em đến đây mà không báo cho anh?"
Để anh xử lí mấy thứ phiền toái này trước.
Thẩm Anh Vi coi như chưa nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cười ngọt ngào với anh.
"Em lo anh làm việc quên ăn trưa nên mang cơm đến cho anh."
Hoắc Thiếu Dực ôm cô chặt hơn như muốn đánh dấu chủ quyền: "Đúng là chỉ có bà xã tốt với anh."
Trợ lí Phùng: "..." Hoắc tổng, tôi vừa nhắc ngài đi ăn cơm trưa nhưng là ngài từ chối đó, ngài đừng quên nhanh như vậy.
Cô gái nằm dưới đất kia không thể chấp nhận chuyện như vậy, mình bị ném ra ngoài một cách nhục nhã còn người khác lại đang được anh ôm trong vòng tay, cục tức này cô ta không nuốt xuống được.
"Anh Hoắc, cô ta là ai?"
Hoắc Thiếu Dực ngước mắt lên nhìn cô ả này một cái, không nói một lời nào muốn dẫn Thẩm Anh Vi vào phòng.
Trước khi đi anh còn dặn dò trợ lí Phùng: "Lát vào đổi bàn làm việc cho tôi, cái bàn đó bẩn rồi."
"Dạ Hoắc tổng."
Lúc mọi việc xong xuôi đã hơn một giờ, Thẩm Anh Vi kêu anh ngồi đó để mình bày cơm ra giúp anh.
Bàn trà trong phòng làm việc của anh rất lớn, nhưng Hoắc Thiếu Dực cứ muốn dán lại một chỗ với cô khiến cô phì cười.
"Bình thường anh đều không ăn cơm sao?"
Đẩy mấy món bác Trương đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt anh, nhưng anh vẫn không chịu động đũa, ra hiệu cho cô đút mình.
Thẩm Anh Vi cũng thuận theo, khen thưởng anh ban nãy đã không bị cô nàng ngực to kia câu đi mất.
"Lần sau anh nhớ phải ăn cơm trưa đầy đủ đấy."
Hoắc Thiếu Dực được vợ đút cơm cho thì hạnh phúc không thôi, đến cả mấy món bình thường anh cảm thấy hơi dầu mỡ cũng ngon hẳn ra.
"Được, đều nghe em."
"Thỉnh thoảng em sẽ gọi điện kiểm tra anh."
"Em muốn làm gì đều được." Hoắc Thiếu Dực còn cầu mong là như vậy, bình thường anh chỉ hận không thể lúc nào cũng nhìn thấy cô, lúc nào cũng nghe giọng nói của cô.
Nếu có một ước mơ, anh muốn cô khi nào cũng có thể ở bên cạnh mình.
"Mà vừa nãy anh làm như vậy không sao chứ?" Thẩm Anh Vi nghĩ rồi lại nghĩ, cô gái ban nãy chắc hẳn ở bên làm ăn, anh không sợ mất đi sự hợp tác sao.
"Anh làm gì?"
Hoắc Thiếu Dực đang đắm chìm trong hạnh phúc nên không nhớ ra chuyện vừa rồi, lúc nhìn đến cái bàn làm việc đã "bẩn" anh mới hiểu ý cô.
"Không sao đâu, công ti họ sẽ không vì việc này mà chấm dứt hợp đồng đâu, vả lại kể cả có, chồng em vẫn lo được. Nên bà xã đừng lo."
Phía công ti kia còn cầu hợp tác với Hoắc thị còn không được, sao có chuyện ngu ngốc làm lớn việc này lên. Nếu lần sau đàm phán, ba của cô ả ban nãy vẫn sẽ nịnh nọt anh như lúc ban đầu thôi.
"Mà sao em không hỏi thăm anh chứ, có người muốn quyến rũ chồng em đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.