Chương 59: Cuộc sống này thật là đẹp
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Lúc Hoắc Thiếu Dực và Thẩm Anh Vi đang anh anh em em tình cảm nồng cháy thì ở một nơi khác, một cô gái với nụ cười xinh đẹp đang cười rộ lên một
cách thống khoái.
Cô ta cao giọng nói lớn tiếng, giọng nói đó thật trong trẻo nhưng lại thốt ra những lời thật ác độc.
"Haha... cuối cùng cũng làm được, không uổng công tôi đã bỏ một số tiền lớn ra thuê các người làm việc, thật sự là mát lòng mát dạ hết sức."
Nhưng người ngồi ở phía đối diện cô ta lại không mang sắc mặt tốt cho lắm, nhất là khi nhìn thấy người con gái này cứ cười ầm lên như làm được một việc gì đó thật là hạnh phúc không gì sánh bằng.
"Sao lúc thuê tôi, cô không nói người đó không phải là người ai cũng có thể chọc vào hả?"
Ngưòi đàn ông giống đại ca giang hồ lần trước lại khó chịu lên tiếng, không vui khi nhìn thấy ả đàn bà này cứ cười ầm lên như trúng bùa.
"Anh lo cái gì, cái tên đàn em kia của anh không phải nói sẽ không khai anh ra sao?"
Người con gái kia vẫn không quan tâm đến người này, mặc cho tên đó vẫn cứ lo lắng không yên.
Dù Hoắc Thiếu Dực tức giận muốn tra xét mọi việc thì cũng chỉ tra ra mấy người này là khả nghi, đâu thể tra ra cô ta được.
Lúc đầu tìm đến mấy người này cô đã tính toán rất kĩ, chắc chắn không có chút sơ hở nào, kể cả Hoắc Thiếu Dực có tra được thì sao, kiểu gì cũng phải mất rất nhiều thời gian, khi đó cô ta cũng đã đổ tội cho người khác được rồi.
Mà tên đại ca này rất tham tiền, chỉ cần có tiền cho là hắn ta sẽ làm đủ mọi thứ, không cần người khác phải bận tâm nhiều.
Tiền trên thế gian này có thể sai khiến được rất nhiều người, mà người cần tiền thì lại nhiều. Tên đại ca này là một tên như thế, tiếc tiếc như tiếc mạng, cần tiền như cần vợ.
Thế là cô gái kia lại đẩy một xấp tiền lớn tới trước mặt người nọ.
"Thế này đã đủ ý anh chưa?"
Người đàn ông kia nhìn số tiền càng ngày càng lớn hơn ngoài mức tưởng tượng đó mà ánh mắt sáng lấp lánh, nghĩ tới tương lai xa không cần phải lo tiền tài trong một khoảng thời gian dài là lòng hắn lại vui như mở hội.
"Chỗ này có phải hơi ít không? Dù sao tôi cũng đụng tới một nhân vật tai to mặt lớn, cô cũng biết mà."
Người đàn ông mỉm cười xảo quyệt, nhưng vẫn rất biết cách tiết chế cảm xúc của mình lại.
"Anh đúng là càng ngày càng có lòng tham không đáy."
Nói rồi cô ta lại đẩy thêm tiền nữa lên, thấy người đó có vẻ vẫn muốn đòi thêm khiến tâm trạng của cô ta càng khó chịu.
Đúng là đồ không biết điều lại ngu ngốc tham lam, ăn nhiều tiền như vậy còn cắn chặt không nhả, để xem tương lai hắn ta có thể nhảy nhót được bao lâu.
Cô ta đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng ngoại phạm cho mình, nếu Hoắc Thiếu Dực tóm được tên này cũng không có cớ đẩy tội lên đầu cô ả.
Mà tội lỗi lần này sẽ đẩy lên đầu người mà cô ta ghét cùng khinh thường triệt để. Cô ta làm việc không ngu ngốc như ai kia, xong việc xấu còn để lại sơ hở để bị tóm đuôi.
Lần đó là cô ta sơ suất mới không suy nghĩ đã đi hợp tác với người không có đầu óc.
Đúng là một nỗi bất hạnh thật lớn.
Đại ca kia thấy mình đã đoạt được một số tiền không nhỏ nên cũng biết điều mà không lấy thêm nữa.
Nhủ thầm đám tiểu thư nhà giàu đúng là rỗi hơi, cư nhiên có thể vung một đống tiền bằng cách thoải mái không thèm nhìn như thế.
Nuôi ra một đứa con gái như vậy cũnh đủ để sạt nghiệp.
Ngày thứ ba ở bệnh viện, Hoắc Thiếu Dực đã không thể chịu nổi cái không khí bệnh viện này được nữa.
Thật ra Thẩm Anh Vi cũng là người không thích bệnh viện một chút nào, nhưng nhìn thấy Hoắc Thiếu Dực bệnh thành như vậy mà vẫn muốn xuất viện về nhà, cô không còn cách nào khác là ở lại dỗ dành anh ở viện thêm mấy ngày.
Anh vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật lại thêm cánh tay bị gãy chưa biết ngày khỏi, cô không thể an tâm để anh xuất viện về nhà trong tình cảnh này được.
Cuối cùng chờ đến ngày thứ năm, Hoắc Thiếu Dực đã không thể chờ nổi nữa, anh cảm thấy cái không khí bệnh viện chẳng ra làm sao này sắp giết chết anh trước khi cơn bệnh ập tới rồi.
Mùi thuốc sát trùng chưa bao giờ là dễ ngửi cả.
Thẩm Anh Vi thấy anh chịu nán lại mấy ngày như vậy rồi, cũng thương anh khó chịu, biết người bệnh cần phải có một tâm trạng thoải mái mới có thể mau hồi phục, cô cũng không kiên nhẫn thuyết phục anh ở lại bệnh viện hoài được.
Ba mẹ hai bên thấy vậy cũng không ngăn cản nữa, dù sao trong nhà cũng có bác sĩ gia đình, ở nhà của Hoắc Thiếu Dực còn có bác Trương chăm sóc. Bác ấy là một người đáng tin cậy, chu đáo không kém gì bác sĩ thực sự.
Thế là buổi chiều ngày thứ năm, Hoắc Thiếu Dực vui vẻ kéo cô vợ nhỏ cùng mình xuất viện về nhà, trở về căn biệt thự nhỏ xinh cùng nhiều mòn đồ xa xỉ của bản thân.
Cuộc sống đôi khi chỉ đơn giản như vậy là được, sáng sáng anh tặng cô một món trang sức ngàn vạn, buổi chiều anh tặng cô một chiếc trực thăng, đến đêm lại dẫn cô đi chơi du thuyền bên bờ hồ cùng cảnh sắc thơ mộng hữu tình.
Đời sống riêng tư của Hoắc tổng bây giờ đơn giản như vậy đấy, anh cảm thấy mình không còn mong ước gì nữa, vì được ở nên Thẩm Anh Vi, mọi ước mong của anh đã sớm thành hiện thực.
Nếu có nghĩ, chỉ nghĩ tại sao mình không gặp người này sớm hơn, nếu gặp từ lâu, anh muốn mình có thể làm thanh mai trúc mã của cô, cùng cô đi qua ngày mưa ngày nắng, vui vui vẻ vẻ qua một thời tuổi trẻ thanh bình mà không có tên đáng ghét nào đến xen ngang vào cuộc tình của hai người bọn họ.
Hoắc tổng tự nhận lòng mình rất chật, không thể bao dung cho tên Lương Minh Phàm không nên thân đó.
Nhà họ Lương chẳng có ai tốt cả, may mà Thẩm Anh Vi không gả sớm, không thì anh đã làm cái nhà họ Lương đó sụp đổ rồi.
Những ngày này, Hoắc thiếu gia tự tin trốn việc ở nhà, anh bây giờ cảm thấy ở nhà với vợ là việc làm sáng suốt nhất, có mấy khi được như vậy đâu, anh phải tận hưởng cho đáng mới được.
Nếu là ngày xưa, Hoắc tổng dù có liệt giường vẫn mang công việc theo mà làm, dù trợ lí có ngăn cản cũng không làm đẩy lùi ý chí chiến đấu trên thương trường của Hoắc tổng.
Thế mà bây giờ Hoắc tổng không thèm nhìn tới công ti một cái, đến cả điện thoại công việc cũng chán chẳng buồn nhận.
Nếu trợ lí gọi quá nhiều, anh chỉ lạnh nhạt đáp lại.
"Đang dưỡng bệnh, không rảnh."
Một cái không rảnh của Hoắc tổng kéo dài cả tháng trời, thời gian này Hoắc tổng chỉ muốn kéo dài mãi mãi mà thôi.
Còn gì vui hơn ở nhà ăn đồ vợ nấu, dù vợ anh nấu đồ còn không ngon bằng anh, nhưng anh ăn vẫn rất vui vẻ giống như ăn cao lương mĩ vị.
Rồi thì ở nhà cùng vợ tâm sự chuyện trên trời dưới đất, cùng đọc sách, cùng xem phim.
Tuy phim ngôn tình Hàn quốc khiến Hoắc tổng cảm thấy bản thân rất rất không hợp cùng bài trừ nhưng chỉ cần xem cùng Thẩm Anh Vi là anh có thể vui vẻ ngay tức khắc.
Châm ngôn là xem gì cũng được, miễn là xem cùng vợ anh, chỉ cần vợ anh thích, muốn làm gì anh cũng chiều.
Mấy ngày đầu anh còn kéo cô vợ nhỏ trốn học cùng anh.
Thế mà sau một tuần trốn học ở nhà, Thẩm Anh Vi biết ông xã xảo quyệt nhà mình lúc nào cũng tỏ ra đau đớn để cô thương thương ôm ôm.
Giống như một lần nào đó.
Thẩm Anh Vi đang đọc sách trong phòng khách, không biết Hoắc thiếu gia từ đâu lao tới, ôm tay mình tỏ ra rất đau đớn, đau đến mức khuôn mặt anh cũng trở nên trắng bệch dọa cho Thẩm tiểu thư sợ hãi không thôi.
Hoắc thiếu gia ôm tay đang bó bột, ngẩng đầu nhìn vợ mình.
"Vi Vi, anh đau quá."
Thế là thành công làm cô vợ anh luống quống lo lắng cho mình đến phát sợ.
"Anh đau ở đâu, có cần gọi bác sĩ không?"
Vốn dĩ Thẩm Anh Vi đang muốn quay lại trường học sau một tuần nghỉ, đang gọi điện cho bạn học nhờ người ta chuyển bài mấy ngày này cho mình.
Lúc đầu Hoắc Thiếu Dực muốn cô nghỉ vì lo cô vẫn còn di chứng sau vụ tai nạn đó, sau đó mấy vết thương trên người cô khỏi hẳn, Hoắc tổng lại lấy cớ mình cần người chăm sóc mà dụ cô vợ ngoan ngoãn trốn làm trốn việc ở nhà hưởng thụ cuộc sống vui vẻ với mình.
Nhưng ở nhà một thời gian cô vợ nhỏ lại đòi đi học, anh không còn cách nào khác, đành phải giữ chân cô nhỏ lại, anh không thể giả làm học sinh đi học với cô được.
Tuy khuôn mặt anh không phổ biến đến mức ai ai cũng biết, nhưng không đến mức không ai không biết. Thế là Hoắc tổng lại buồn rầu, ngày ngày tìm cách níu chân cô vợ muốn chạy đi học bỏ anh ở nhà làm hòn vọng thê.
"Em hôn một cái là anh sẽ hết đau ngay."
Nghe đến đây, nếu Thẩm Anh Vi mà không biết anh đang giả bộ đau đớn để kéo sự chú ý của cô cộng với làm vài trò lưu manh không hợp với thân phận thì cô không mang họ Thẩm nữa.
Hoắc Thiếu Dực đúng là càng ngày càng biết cách bày trò mà.
Thế mà trước đây anh nói anh chưa trải qua mối tình nào, nếu mà trải qua vài ba mối tình rồi thì chắc anh càng lời ngon tiếng ngọt dễ nói hơn nữa nhỉ.
Thẩm Anh Vi lườm anh một cái, không ngờ người đàn ông cao lãnh bình thường luôn phong độ ngời ngời này lại có một mặt lưu manh không dám nhìn thẳng như vậy, còn ai nhận ra Hoắc Thiếu Dực của ngày xưa nữa.
"Đồ không biết xấu hổ."
Hoắc Thiếu Dực giỏi nhất là giả bộ đáng thương, trưng bộ mặt giả ngây thơ ra lấy lòng vợ mình.
"Anh đau thật mà, em thổi thổi cho anh đi."
Ssu một hồi giằng co, Hoắc thiếu gia chính thức giành thắng lợi, cuối cùng vẫn được vợ yêu thổi thổi tay cho.
Hoắc tổng cảm thấy cuộc sống này thật là đẹp.
Cô ta cao giọng nói lớn tiếng, giọng nói đó thật trong trẻo nhưng lại thốt ra những lời thật ác độc.
"Haha... cuối cùng cũng làm được, không uổng công tôi đã bỏ một số tiền lớn ra thuê các người làm việc, thật sự là mát lòng mát dạ hết sức."
Nhưng người ngồi ở phía đối diện cô ta lại không mang sắc mặt tốt cho lắm, nhất là khi nhìn thấy người con gái này cứ cười ầm lên như làm được một việc gì đó thật là hạnh phúc không gì sánh bằng.
"Sao lúc thuê tôi, cô không nói người đó không phải là người ai cũng có thể chọc vào hả?"
Ngưòi đàn ông giống đại ca giang hồ lần trước lại khó chịu lên tiếng, không vui khi nhìn thấy ả đàn bà này cứ cười ầm lên như trúng bùa.
"Anh lo cái gì, cái tên đàn em kia của anh không phải nói sẽ không khai anh ra sao?"
Người con gái kia vẫn không quan tâm đến người này, mặc cho tên đó vẫn cứ lo lắng không yên.
Dù Hoắc Thiếu Dực tức giận muốn tra xét mọi việc thì cũng chỉ tra ra mấy người này là khả nghi, đâu thể tra ra cô ta được.
Lúc đầu tìm đến mấy người này cô đã tính toán rất kĩ, chắc chắn không có chút sơ hở nào, kể cả Hoắc Thiếu Dực có tra được thì sao, kiểu gì cũng phải mất rất nhiều thời gian, khi đó cô ta cũng đã đổ tội cho người khác được rồi.
Mà tên đại ca này rất tham tiền, chỉ cần có tiền cho là hắn ta sẽ làm đủ mọi thứ, không cần người khác phải bận tâm nhiều.
Tiền trên thế gian này có thể sai khiến được rất nhiều người, mà người cần tiền thì lại nhiều. Tên đại ca này là một tên như thế, tiếc tiếc như tiếc mạng, cần tiền như cần vợ.
Thế là cô gái kia lại đẩy một xấp tiền lớn tới trước mặt người nọ.
"Thế này đã đủ ý anh chưa?"
Người đàn ông kia nhìn số tiền càng ngày càng lớn hơn ngoài mức tưởng tượng đó mà ánh mắt sáng lấp lánh, nghĩ tới tương lai xa không cần phải lo tiền tài trong một khoảng thời gian dài là lòng hắn lại vui như mở hội.
"Chỗ này có phải hơi ít không? Dù sao tôi cũng đụng tới một nhân vật tai to mặt lớn, cô cũng biết mà."
Người đàn ông mỉm cười xảo quyệt, nhưng vẫn rất biết cách tiết chế cảm xúc của mình lại.
"Anh đúng là càng ngày càng có lòng tham không đáy."
Nói rồi cô ta lại đẩy thêm tiền nữa lên, thấy người đó có vẻ vẫn muốn đòi thêm khiến tâm trạng của cô ta càng khó chịu.
Đúng là đồ không biết điều lại ngu ngốc tham lam, ăn nhiều tiền như vậy còn cắn chặt không nhả, để xem tương lai hắn ta có thể nhảy nhót được bao lâu.
Cô ta đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng ngoại phạm cho mình, nếu Hoắc Thiếu Dực tóm được tên này cũng không có cớ đẩy tội lên đầu cô ả.
Mà tội lỗi lần này sẽ đẩy lên đầu người mà cô ta ghét cùng khinh thường triệt để. Cô ta làm việc không ngu ngốc như ai kia, xong việc xấu còn để lại sơ hở để bị tóm đuôi.
Lần đó là cô ta sơ suất mới không suy nghĩ đã đi hợp tác với người không có đầu óc.
Đúng là một nỗi bất hạnh thật lớn.
Đại ca kia thấy mình đã đoạt được một số tiền không nhỏ nên cũng biết điều mà không lấy thêm nữa.
Nhủ thầm đám tiểu thư nhà giàu đúng là rỗi hơi, cư nhiên có thể vung một đống tiền bằng cách thoải mái không thèm nhìn như thế.
Nuôi ra một đứa con gái như vậy cũnh đủ để sạt nghiệp.
Ngày thứ ba ở bệnh viện, Hoắc Thiếu Dực đã không thể chịu nổi cái không khí bệnh viện này được nữa.
Thật ra Thẩm Anh Vi cũng là người không thích bệnh viện một chút nào, nhưng nhìn thấy Hoắc Thiếu Dực bệnh thành như vậy mà vẫn muốn xuất viện về nhà, cô không còn cách nào khác là ở lại dỗ dành anh ở viện thêm mấy ngày.
Anh vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật lại thêm cánh tay bị gãy chưa biết ngày khỏi, cô không thể an tâm để anh xuất viện về nhà trong tình cảnh này được.
Cuối cùng chờ đến ngày thứ năm, Hoắc Thiếu Dực đã không thể chờ nổi nữa, anh cảm thấy cái không khí bệnh viện chẳng ra làm sao này sắp giết chết anh trước khi cơn bệnh ập tới rồi.
Mùi thuốc sát trùng chưa bao giờ là dễ ngửi cả.
Thẩm Anh Vi thấy anh chịu nán lại mấy ngày như vậy rồi, cũng thương anh khó chịu, biết người bệnh cần phải có một tâm trạng thoải mái mới có thể mau hồi phục, cô cũng không kiên nhẫn thuyết phục anh ở lại bệnh viện hoài được.
Ba mẹ hai bên thấy vậy cũng không ngăn cản nữa, dù sao trong nhà cũng có bác sĩ gia đình, ở nhà của Hoắc Thiếu Dực còn có bác Trương chăm sóc. Bác ấy là một người đáng tin cậy, chu đáo không kém gì bác sĩ thực sự.
Thế là buổi chiều ngày thứ năm, Hoắc Thiếu Dực vui vẻ kéo cô vợ nhỏ cùng mình xuất viện về nhà, trở về căn biệt thự nhỏ xinh cùng nhiều mòn đồ xa xỉ của bản thân.
Cuộc sống đôi khi chỉ đơn giản như vậy là được, sáng sáng anh tặng cô một món trang sức ngàn vạn, buổi chiều anh tặng cô một chiếc trực thăng, đến đêm lại dẫn cô đi chơi du thuyền bên bờ hồ cùng cảnh sắc thơ mộng hữu tình.
Đời sống riêng tư của Hoắc tổng bây giờ đơn giản như vậy đấy, anh cảm thấy mình không còn mong ước gì nữa, vì được ở nên Thẩm Anh Vi, mọi ước mong của anh đã sớm thành hiện thực.
Nếu có nghĩ, chỉ nghĩ tại sao mình không gặp người này sớm hơn, nếu gặp từ lâu, anh muốn mình có thể làm thanh mai trúc mã của cô, cùng cô đi qua ngày mưa ngày nắng, vui vui vẻ vẻ qua một thời tuổi trẻ thanh bình mà không có tên đáng ghét nào đến xen ngang vào cuộc tình của hai người bọn họ.
Hoắc tổng tự nhận lòng mình rất chật, không thể bao dung cho tên Lương Minh Phàm không nên thân đó.
Nhà họ Lương chẳng có ai tốt cả, may mà Thẩm Anh Vi không gả sớm, không thì anh đã làm cái nhà họ Lương đó sụp đổ rồi.
Những ngày này, Hoắc thiếu gia tự tin trốn việc ở nhà, anh bây giờ cảm thấy ở nhà với vợ là việc làm sáng suốt nhất, có mấy khi được như vậy đâu, anh phải tận hưởng cho đáng mới được.
Nếu là ngày xưa, Hoắc tổng dù có liệt giường vẫn mang công việc theo mà làm, dù trợ lí có ngăn cản cũng không làm đẩy lùi ý chí chiến đấu trên thương trường của Hoắc tổng.
Thế mà bây giờ Hoắc tổng không thèm nhìn tới công ti một cái, đến cả điện thoại công việc cũng chán chẳng buồn nhận.
Nếu trợ lí gọi quá nhiều, anh chỉ lạnh nhạt đáp lại.
"Đang dưỡng bệnh, không rảnh."
Một cái không rảnh của Hoắc tổng kéo dài cả tháng trời, thời gian này Hoắc tổng chỉ muốn kéo dài mãi mãi mà thôi.
Còn gì vui hơn ở nhà ăn đồ vợ nấu, dù vợ anh nấu đồ còn không ngon bằng anh, nhưng anh ăn vẫn rất vui vẻ giống như ăn cao lương mĩ vị.
Rồi thì ở nhà cùng vợ tâm sự chuyện trên trời dưới đất, cùng đọc sách, cùng xem phim.
Tuy phim ngôn tình Hàn quốc khiến Hoắc tổng cảm thấy bản thân rất rất không hợp cùng bài trừ nhưng chỉ cần xem cùng Thẩm Anh Vi là anh có thể vui vẻ ngay tức khắc.
Châm ngôn là xem gì cũng được, miễn là xem cùng vợ anh, chỉ cần vợ anh thích, muốn làm gì anh cũng chiều.
Mấy ngày đầu anh còn kéo cô vợ nhỏ trốn học cùng anh.
Thế mà sau một tuần trốn học ở nhà, Thẩm Anh Vi biết ông xã xảo quyệt nhà mình lúc nào cũng tỏ ra đau đớn để cô thương thương ôm ôm.
Giống như một lần nào đó.
Thẩm Anh Vi đang đọc sách trong phòng khách, không biết Hoắc thiếu gia từ đâu lao tới, ôm tay mình tỏ ra rất đau đớn, đau đến mức khuôn mặt anh cũng trở nên trắng bệch dọa cho Thẩm tiểu thư sợ hãi không thôi.
Hoắc thiếu gia ôm tay đang bó bột, ngẩng đầu nhìn vợ mình.
"Vi Vi, anh đau quá."
Thế là thành công làm cô vợ anh luống quống lo lắng cho mình đến phát sợ.
"Anh đau ở đâu, có cần gọi bác sĩ không?"
Vốn dĩ Thẩm Anh Vi đang muốn quay lại trường học sau một tuần nghỉ, đang gọi điện cho bạn học nhờ người ta chuyển bài mấy ngày này cho mình.
Lúc đầu Hoắc Thiếu Dực muốn cô nghỉ vì lo cô vẫn còn di chứng sau vụ tai nạn đó, sau đó mấy vết thương trên người cô khỏi hẳn, Hoắc tổng lại lấy cớ mình cần người chăm sóc mà dụ cô vợ ngoan ngoãn trốn làm trốn việc ở nhà hưởng thụ cuộc sống vui vẻ với mình.
Nhưng ở nhà một thời gian cô vợ nhỏ lại đòi đi học, anh không còn cách nào khác, đành phải giữ chân cô nhỏ lại, anh không thể giả làm học sinh đi học với cô được.
Tuy khuôn mặt anh không phổ biến đến mức ai ai cũng biết, nhưng không đến mức không ai không biết. Thế là Hoắc tổng lại buồn rầu, ngày ngày tìm cách níu chân cô vợ muốn chạy đi học bỏ anh ở nhà làm hòn vọng thê.
"Em hôn một cái là anh sẽ hết đau ngay."
Nghe đến đây, nếu Thẩm Anh Vi mà không biết anh đang giả bộ đau đớn để kéo sự chú ý của cô cộng với làm vài trò lưu manh không hợp với thân phận thì cô không mang họ Thẩm nữa.
Hoắc Thiếu Dực đúng là càng ngày càng biết cách bày trò mà.
Thế mà trước đây anh nói anh chưa trải qua mối tình nào, nếu mà trải qua vài ba mối tình rồi thì chắc anh càng lời ngon tiếng ngọt dễ nói hơn nữa nhỉ.
Thẩm Anh Vi lườm anh một cái, không ngờ người đàn ông cao lãnh bình thường luôn phong độ ngời ngời này lại có một mặt lưu manh không dám nhìn thẳng như vậy, còn ai nhận ra Hoắc Thiếu Dực của ngày xưa nữa.
"Đồ không biết xấu hổ."
Hoắc Thiếu Dực giỏi nhất là giả bộ đáng thương, trưng bộ mặt giả ngây thơ ra lấy lòng vợ mình.
"Anh đau thật mà, em thổi thổi cho anh đi."
Ssu một hồi giằng co, Hoắc thiếu gia chính thức giành thắng lợi, cuối cùng vẫn được vợ yêu thổi thổi tay cho.
Hoắc tổng cảm thấy cuộc sống này thật là đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.