Chương 41: Em trai thân
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Giọng người đàn ông trầm trầm khàn khàn, lại nói một câu không đầu không đuôi khiến Thẩm Anh Vi không hiểu đâu ra đâu.
Số điện thoại của cô mới được Hoắc Thiếu Dực mua cho sau đợt xuất viện, trong danh bạ cũng chỉ có mấy người mà cô thật sự quen biết.
Còn người này hôm nay gọi tới lại nói một câu như thế khiến cô chẳng biết đâu mà lần.
"Gì cơ?"
Thẩm Anh Vi theo phản xạ đáp lại, nhưng lúc nhìn xuống thì phát hiện đầu bên kia thế mà đã cúp máy rồi.
Đúng là quái dị...
Người này không xưng tên xưng họ, cũng chẳng biết xin lỗi cái gì. Dạo gần đây không có ai làm việc có lỗi với cô cả.
Nếu có cũng chỉ là mấy người ở trường, nhưng giọng người đàn ông trưởng thành ở phía bên kia hoàn toàn không khớp với những người sinh viên tuổi còn chưa lớn.
Hiển nhiên cô không nghĩ đến việc cô bị hai người lạ có ý định không tốt mấy ngày trước.
Đối với Anh Vi mà nói chuyện này cũng tính là qua lâu rồi, người đáng bị xử lí đã bị ông xã nhà mình xử rồi.
Cuộc sống của cô bây giờ không lo nghĩ gì nhiều, chỉ có ngoan ngoãn học hành chờ ông xã đi công tác về.
Nhìn ra ngoài, trời đã tối hẳn rồi, đèn quanh khu biệt thự đã được bật lên, không quá tối, nhưng không sáng đến mức nhìn rõ như ban ngày.
Nó tạo ra hiệu ứng mờ mờ ảo ảo, trông vậy mà lại rất đẹp.
Căn bản là thiết kế của khu này rất thu hút người nhìn, từng nhánh cây ngọn cỏ đều được thợ làm vườn tỉ mỉ cắt gọn và trang trí.
Đấy chính là thú vui của người giàu.
Nằm trên giường một lát không biết làm gì, nhìn đồng hồ thì bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ đi ngủ, mà ngồi không cũng chán.
Cô không phụ thuộc quá nhiều vào điện thoại, không phải người có thể lướt màn hình đó từ sáng đến tối được.
Một phần là cô không hứng thú, còn một phần còn lại là do thói quen. Hoắc thiếu gia lúc nào cũng muốn kiểm soát giờ nghịch điện thoại của cô.
Lúc nào anh cũng dặn dò không được chơi quá nhiều, vậy nên bây giờ cứ đến một khoảng thời gian là cô sẽ tự động bỏ xuống. Dù không có anh ở đây thì vẫn như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
Thẩm Anh Vi từ trên giường bước xuống, nghĩ là mẹ Thẩm lên tìm cô có việc cần nói, ai ngờ vừa mở ra lại thấy cậu nhóc Thẩm Anh Kiệt chưa được thỏa mãn thú vui lúc chiều tối.
Tính ra Thẩm Anh Kiệt cũng không được tính là cậu nhóc nữa, tuy mới mười lăm tuổi nhưng vóc dáng cậu đã rất cao, so với người lùn là cô đây thì cậu còn có vẻ cao hơn.
Khuôn mặt tuy còn nét trẻ con nhưng đang nảy nở dần, nhìn kĩ sẽ phát hiện nét nào ra nét ấy, chỉ cần vài năm nữa thôi sẽ khiến bao nhiêu cô gái điên cuồng.
Phải công nhận là gen nhà họ Thẩm rất tốt.
Cậu nhóc đứng ở cửa chờ chị gái, trông bộ dạng lén lén lút lút, chắc là trốn ba mẹ lên đây tìm cô.
Trong tay cậu có một chùm chìa khóa, không biết bằng cách nào có thể lừa được bác quản gia, lấy được khóa cửa lên sân thượng.
Thằng nhóc tinh ranh này...
Ra là lúc chiều tỏ vẻ ngoan ngoãn cho ba mẹ nhìn thấy, còn đâu ý định vẫn chưa chịu bỏ.
Thẩm Anh Kiệt kéo lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng rồi chạy về phía cầu thang lên sân trên.
"Chị nhanh đi với em đi, khó khăn lắm em mới lấy được thứ này đó."
Ngày trước cậu em trai này rất thân thiết với cô, bây giờ cô mất trí nhớ nhưng vẫn không ngăn cản được hai người thân quen như trước giờ.
Lúc mới đầu gặp đúng là có chút gọi là lúng túng, nhưng lâu dần cô phát hiện ra, thằng nhóc này đúng là rất biết cách dỗ dành cô vui vẻ.
Thẩm Anh Vi không nói gì, chỉ cười cười mặc cho cậu bạn nhỏ kéo tay đi lên tầng trên.
Ba mẹ thừa biết thằng nhóc này là hỗn thế ma vương, chơi đùa phá phách thành thói.
Lúc ở bữa ăn dù mẹ có nói như thế rồi nhưng làm sao có thể ngăn cản được bạn nhỏ Anh Kiệt tìm trò vui cho được.
Nhóc con này lấy được chìa khóa từ tay bác quản gia một phần là do mẹ ngầm cho phép.
Có thể bà nghĩ đây là cách để gắn kết hai người hơn, lại thêm con gái lâu lâu mới về, con trai thì lúc nào cũng ầm ĩ đòi gặp chị mình, thế là lần này bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nó thích chơi thì chơi đi, kể cả có đốt cháy nhà thì bà cũng mặc kệ nó.
Hai đứa con mình chơi vui là được rồi.
Thẩm Anh Kiệt vẫn nghĩ mình đã thực hiện được một phi vụ hơn người, rất là đắc ý ôm thùng pháo sáng nhỏ mà lúc đi học về mình đã mang lên đây.
Sân thượng nhà bọn họ thực chất là phòng có mái vòm, xung quanh có rất nhiều cây cối hoa lá, Thẩm Anh Kiệt tìm một cái công tắc, mở mái vòm trong suốt trên đỉnh đầu mình ra.
Chờ một lát mái vòm được thu lại hoàn toàn, ngày xưa nơi này chính là địa bàn của cậu, ba mẹ thấy cậu lên đây sẽ không quản.
Mà từ lúc cậu chơi kiểu gì mà suýt ngã từ trên này xuống, ba mẹ chính thức đóng khóa phòng này lại, để khóa cho người trong nhà giữ, từ đó đến giờ cậu không được đặt chân lên đây nữa.
Đúng là ấm ức dữ dội.
May mà hôm nay có thể lên, nếu đốt pháo ở vườn hoa phía sau hoặc trước nhà nhất định sẽ bị bắt được.
Pháo sáng nếu không cẩn thận vẫn có thể bị bỏng, ba mẹ cũng cấm nốt.
Hôm nay cậu phải dùng quyền lực của chị gái để có thể luồn lách mấy thứ này vào đây, một chuyện vô cùng mất công mất sức.
Thẩm Anh Kiệt vui vẻ quên trời đất, đặt vào tay chị gái mình một cây pháo nhỏ, trong tay mình thì có đến mấy cây rồi bắt đầu đốt lên.
Pháo sáng lên, những tiếng vang nhỏ bị tiếng cười của Thẩm Anh Kiệt át mất. Cậu bạn vô cùng vui vẻ bày trò nghịch ngợm, đặt xung quanh đây mỗi nơi một cây rồi lại đốt tiếp.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của bạn nhỏ, trong lòng cô cũng thấy vui vẻ theo.
-------
Ninh Diễm Thanh bực bội hất tất cả đồ trên bàn xuống đất.
"Con nhỏ Lương Tiểu Ý đó đúng là đáng ghét thật mà, lần trước kế hoạch thất bại còn dám quở trách tôi, cũng nhờ công nó góp vào chứ đâu."
Người phía dưới nghe tiếng cô oán thán, chỉ ngồi nghe chứ không hề lên tiếng.
"Bây giờ anh Thiếu Dực lại nhắm vào một mình tôi, còn đẩy tôi ra nước ngoài nữa, còn con nhỏ đó thì lại chẳng bị gì, tại sao anh ấy có thể đối xử với tôi như thế. Tôi yêu anh ấy nhiều như vậy, tại sao anh ấy không nhận ra, lại còn cứ bám theo con nhỏ nhà họ Thẩm chẳng ra làm sao đó."
Nếu Ninh Diễm Thanh khôn ngoan, sẽ biết Hoắc Thiếu Dực thực chất đang gây khó dễ cho cả hai nhà Ninh và Lương. Nhưng anh lại càng chán ghét cô ta hơn cả.
Nếu cô ta chịu an phận, có thể anh sẽ đối xử với cô như với Lương Tiểu Ý, mới đầu sẽ chỉ chèn ép Lương gia và Ninh gia để ra oai phủ đầu.
Nhưng cô ta đâu hiểu màn hay còn sau đó. Để hai gia tộc gặp chuyện không hay hoặc ngã xuống, để xem hai cô gái vốn dĩ chẳng có tài cán này có thể kiêu ngạo và hất mặt với đời đến bao giờ.
"Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho Thẩm Anh Vi, anh Thiếu Dực muốn tống tôi ra nước ngoài thì sao, tôi vẫn có thể thuê người làm hại con nhỏ đó được."
Lại nghĩ đến ba mẹ Ninh gia gần đây không hề quan tâm cô ta như ngày xưa nữa, lòng cô ta càng nguội lạnh.
"Hừ, dù sau này có liên lụy đến ba mẹ tôi thì thế nào, là tại họ làm tôi khó chịu trước. Nếu anh Thiếu Dực vì chán ghét tôi mà xử lí cả bọn họ, cũng là tại hai người đó tự tìm lấy."
Số điện thoại của cô mới được Hoắc Thiếu Dực mua cho sau đợt xuất viện, trong danh bạ cũng chỉ có mấy người mà cô thật sự quen biết.
Còn người này hôm nay gọi tới lại nói một câu như thế khiến cô chẳng biết đâu mà lần.
"Gì cơ?"
Thẩm Anh Vi theo phản xạ đáp lại, nhưng lúc nhìn xuống thì phát hiện đầu bên kia thế mà đã cúp máy rồi.
Đúng là quái dị...
Người này không xưng tên xưng họ, cũng chẳng biết xin lỗi cái gì. Dạo gần đây không có ai làm việc có lỗi với cô cả.
Nếu có cũng chỉ là mấy người ở trường, nhưng giọng người đàn ông trưởng thành ở phía bên kia hoàn toàn không khớp với những người sinh viên tuổi còn chưa lớn.
Hiển nhiên cô không nghĩ đến việc cô bị hai người lạ có ý định không tốt mấy ngày trước.
Đối với Anh Vi mà nói chuyện này cũng tính là qua lâu rồi, người đáng bị xử lí đã bị ông xã nhà mình xử rồi.
Cuộc sống của cô bây giờ không lo nghĩ gì nhiều, chỉ có ngoan ngoãn học hành chờ ông xã đi công tác về.
Nhìn ra ngoài, trời đã tối hẳn rồi, đèn quanh khu biệt thự đã được bật lên, không quá tối, nhưng không sáng đến mức nhìn rõ như ban ngày.
Nó tạo ra hiệu ứng mờ mờ ảo ảo, trông vậy mà lại rất đẹp.
Căn bản là thiết kế của khu này rất thu hút người nhìn, từng nhánh cây ngọn cỏ đều được thợ làm vườn tỉ mỉ cắt gọn và trang trí.
Đấy chính là thú vui của người giàu.
Nằm trên giường một lát không biết làm gì, nhìn đồng hồ thì bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ đi ngủ, mà ngồi không cũng chán.
Cô không phụ thuộc quá nhiều vào điện thoại, không phải người có thể lướt màn hình đó từ sáng đến tối được.
Một phần là cô không hứng thú, còn một phần còn lại là do thói quen. Hoắc thiếu gia lúc nào cũng muốn kiểm soát giờ nghịch điện thoại của cô.
Lúc nào anh cũng dặn dò không được chơi quá nhiều, vậy nên bây giờ cứ đến một khoảng thời gian là cô sẽ tự động bỏ xuống. Dù không có anh ở đây thì vẫn như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
Thẩm Anh Vi từ trên giường bước xuống, nghĩ là mẹ Thẩm lên tìm cô có việc cần nói, ai ngờ vừa mở ra lại thấy cậu nhóc Thẩm Anh Kiệt chưa được thỏa mãn thú vui lúc chiều tối.
Tính ra Thẩm Anh Kiệt cũng không được tính là cậu nhóc nữa, tuy mới mười lăm tuổi nhưng vóc dáng cậu đã rất cao, so với người lùn là cô đây thì cậu còn có vẻ cao hơn.
Khuôn mặt tuy còn nét trẻ con nhưng đang nảy nở dần, nhìn kĩ sẽ phát hiện nét nào ra nét ấy, chỉ cần vài năm nữa thôi sẽ khiến bao nhiêu cô gái điên cuồng.
Phải công nhận là gen nhà họ Thẩm rất tốt.
Cậu nhóc đứng ở cửa chờ chị gái, trông bộ dạng lén lén lút lút, chắc là trốn ba mẹ lên đây tìm cô.
Trong tay cậu có một chùm chìa khóa, không biết bằng cách nào có thể lừa được bác quản gia, lấy được khóa cửa lên sân thượng.
Thằng nhóc tinh ranh này...
Ra là lúc chiều tỏ vẻ ngoan ngoãn cho ba mẹ nhìn thấy, còn đâu ý định vẫn chưa chịu bỏ.
Thẩm Anh Kiệt kéo lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng rồi chạy về phía cầu thang lên sân trên.
"Chị nhanh đi với em đi, khó khăn lắm em mới lấy được thứ này đó."
Ngày trước cậu em trai này rất thân thiết với cô, bây giờ cô mất trí nhớ nhưng vẫn không ngăn cản được hai người thân quen như trước giờ.
Lúc mới đầu gặp đúng là có chút gọi là lúng túng, nhưng lâu dần cô phát hiện ra, thằng nhóc này đúng là rất biết cách dỗ dành cô vui vẻ.
Thẩm Anh Vi không nói gì, chỉ cười cười mặc cho cậu bạn nhỏ kéo tay đi lên tầng trên.
Ba mẹ thừa biết thằng nhóc này là hỗn thế ma vương, chơi đùa phá phách thành thói.
Lúc ở bữa ăn dù mẹ có nói như thế rồi nhưng làm sao có thể ngăn cản được bạn nhỏ Anh Kiệt tìm trò vui cho được.
Nhóc con này lấy được chìa khóa từ tay bác quản gia một phần là do mẹ ngầm cho phép.
Có thể bà nghĩ đây là cách để gắn kết hai người hơn, lại thêm con gái lâu lâu mới về, con trai thì lúc nào cũng ầm ĩ đòi gặp chị mình, thế là lần này bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nó thích chơi thì chơi đi, kể cả có đốt cháy nhà thì bà cũng mặc kệ nó.
Hai đứa con mình chơi vui là được rồi.
Thẩm Anh Kiệt vẫn nghĩ mình đã thực hiện được một phi vụ hơn người, rất là đắc ý ôm thùng pháo sáng nhỏ mà lúc đi học về mình đã mang lên đây.
Sân thượng nhà bọn họ thực chất là phòng có mái vòm, xung quanh có rất nhiều cây cối hoa lá, Thẩm Anh Kiệt tìm một cái công tắc, mở mái vòm trong suốt trên đỉnh đầu mình ra.
Chờ một lát mái vòm được thu lại hoàn toàn, ngày xưa nơi này chính là địa bàn của cậu, ba mẹ thấy cậu lên đây sẽ không quản.
Mà từ lúc cậu chơi kiểu gì mà suýt ngã từ trên này xuống, ba mẹ chính thức đóng khóa phòng này lại, để khóa cho người trong nhà giữ, từ đó đến giờ cậu không được đặt chân lên đây nữa.
Đúng là ấm ức dữ dội.
May mà hôm nay có thể lên, nếu đốt pháo ở vườn hoa phía sau hoặc trước nhà nhất định sẽ bị bắt được.
Pháo sáng nếu không cẩn thận vẫn có thể bị bỏng, ba mẹ cũng cấm nốt.
Hôm nay cậu phải dùng quyền lực của chị gái để có thể luồn lách mấy thứ này vào đây, một chuyện vô cùng mất công mất sức.
Thẩm Anh Kiệt vui vẻ quên trời đất, đặt vào tay chị gái mình một cây pháo nhỏ, trong tay mình thì có đến mấy cây rồi bắt đầu đốt lên.
Pháo sáng lên, những tiếng vang nhỏ bị tiếng cười của Thẩm Anh Kiệt át mất. Cậu bạn vô cùng vui vẻ bày trò nghịch ngợm, đặt xung quanh đây mỗi nơi một cây rồi lại đốt tiếp.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của bạn nhỏ, trong lòng cô cũng thấy vui vẻ theo.
-------
Ninh Diễm Thanh bực bội hất tất cả đồ trên bàn xuống đất.
"Con nhỏ Lương Tiểu Ý đó đúng là đáng ghét thật mà, lần trước kế hoạch thất bại còn dám quở trách tôi, cũng nhờ công nó góp vào chứ đâu."
Người phía dưới nghe tiếng cô oán thán, chỉ ngồi nghe chứ không hề lên tiếng.
"Bây giờ anh Thiếu Dực lại nhắm vào một mình tôi, còn đẩy tôi ra nước ngoài nữa, còn con nhỏ đó thì lại chẳng bị gì, tại sao anh ấy có thể đối xử với tôi như thế. Tôi yêu anh ấy nhiều như vậy, tại sao anh ấy không nhận ra, lại còn cứ bám theo con nhỏ nhà họ Thẩm chẳng ra làm sao đó."
Nếu Ninh Diễm Thanh khôn ngoan, sẽ biết Hoắc Thiếu Dực thực chất đang gây khó dễ cho cả hai nhà Ninh và Lương. Nhưng anh lại càng chán ghét cô ta hơn cả.
Nếu cô ta chịu an phận, có thể anh sẽ đối xử với cô như với Lương Tiểu Ý, mới đầu sẽ chỉ chèn ép Lương gia và Ninh gia để ra oai phủ đầu.
Nhưng cô ta đâu hiểu màn hay còn sau đó. Để hai gia tộc gặp chuyện không hay hoặc ngã xuống, để xem hai cô gái vốn dĩ chẳng có tài cán này có thể kiêu ngạo và hất mặt với đời đến bao giờ.
"Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho Thẩm Anh Vi, anh Thiếu Dực muốn tống tôi ra nước ngoài thì sao, tôi vẫn có thể thuê người làm hại con nhỏ đó được."
Lại nghĩ đến ba mẹ Ninh gia gần đây không hề quan tâm cô ta như ngày xưa nữa, lòng cô ta càng nguội lạnh.
"Hừ, dù sau này có liên lụy đến ba mẹ tôi thì thế nào, là tại họ làm tôi khó chịu trước. Nếu anh Thiếu Dực vì chán ghét tôi mà xử lí cả bọn họ, cũng là tại hai người đó tự tìm lấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.