Chương 100: Ngoại truyện 3
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Ninh Diệu Diệu là đứa con thứ hai của nhà họ Ninh. Theo lẽ thường, cô là một tiểu thư con nhà giàu chân chính nên được sống trong nhung lụa và giàu
sang.
Nhưng từ khi sinh ra cô chưa từng được hưởng đãi ngộ đó, mà là chị gái của cô.
Ninh Diệu Diệu không biết tại sao ba mẹ không yêu thương mình, mặc dù Ninh Diệu Diệu đã làm mọi thứ rất tốt, còn làm tốt hơn cả chị gái, nhưng ba mẹ sẽ chỉ khen chị gái mà thôi.
Chị gái lại không thích Ninh Diệu Diệu, liên tục tìm cách ngáng chân cô ở khắp mọi nơi, còn nói không tốt về cô trước mặt ba mẹ.
Ninh Diệu Diệu rất sợ, cũng luôn tự hỏi tại sao mọi người lại không thích mình.
Có thể vì Ninh Diệu Diệu ngu ngốc, Ninh Diệu Diệu không đẹp bằng chị, không giỏi như chị, lại không nói được lời hay ý đẹp giống chị...
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thứ gì Ninh Diễm Thanh thích thì Ninh Diệu Diệu đều phải đưa cho chị ấy, nếu dám oán trách nửa câu, Ninh Diễm Thanh nhất định sẽ đánh cô.
Còn nếu Ninh Diệu Diệu thích thứ gì, Ninh Diễm Thanh hoặc là đập bỏ nó tại chỗ, hoặc là ném vào thùng rác trước ánh mắt không hiểu sự đời của cô gái nhỏ ngày ấy.
"Mày thích cái này?"
"Vâng." Ninh Diệu Diệu khi bé mặc lại đồ của chị, tuy nhà họ Ninh giàu có nhưng chẳng ai tình nguyện mua đồ cho cô bé ấy cả.
Đến cả phòng ngủ cũng là phòng cho khách, không ai sửa soạn cho căn phòng đó giống như lúc đối đãi với Ninh Diễm Thanh.
"Vậy thì tao ném nó, thứ mày thích, tao không cần."
Nói xong, Ninh Diễm Thanh khi đó chẳng lớn hơn cô bao nhiêu nhưng lại có tâm tư như vậy khiến người ta phải ngạc nhiên.
Không ai sinh ra đã ghét người khác tới vậy, nhìn một Ninh Diễm Thanh điêu ngoa tùy hứng, mọi người chỉ muốn biết hai ông bà nhà họ Ninh trông hiền lành lại quý phái kia đã dạy dỗ con cái mình kiểu gì đây.
Sau này lớn hơn một chút, Ninh Diệu Diệu đôi khi sẽ ao ước bản thân được mẹ đối xử dịu dàng như với chị, nhưng chỉ dám ước nhưng không dám nói.
Khoảng cách của bọn họ ngày càng xa, trên bàn cơm thường sẽ là một nhà ba người nói chuyện vui vẻ, còn Ninh Diệu Diệu một mình ngồi ăn trong im lặng cho hết bữa.
Có đôi khi Ninh Phú sẽ hỏi chuyện một hai câu, còn đâu là cô im lặng qua ngày.
Ninh Diệu Diệu trở thành một người ít nói khó gần cũng vì điều đó.
Ninh Diễm Thanh càng lớn càng khó ưa, chị ta liên tục đổ tội cho Ninh Diệu Diệu.
Như là em gái phá hỏng bộ trang sức của mẹ.
Em gái làm vỡ chiếc bình cổ của ba.
Em gái làm hỏng chiếc váy mới mua mà con rất thích.
Người nhà càng được thể chán ghét cô bé ấy nhiều hơn.
Nhưng Ninh Diệu Diệu không giải thích, vì dù có nói gì hay có bằng chứng trong tay, cũng không có ai nguyện ý tin tưởng lời cô ấy nói.
Sau này, Ninh Diệu Diệu học cấp ba ngoại trú nên không cần về nhà thường xuyên nữa, không cần chạm mặt Ninh Diễm Thanh cũng là một thứ giúp cô thở phào được một phần.
Tuy nói không quan tâm ba mẹ thiên vị chị nữa nhưng mỗi lần bị họ chỉ thẳng mặt mắng chửi thì Ninh Diệu Diệu vẫn không thể ngăn nổi trái tim đau đớn.
Dù sao cũng là ba mẹ mình, sao lại không đối xử với cô như con chứ, cô cũng đâu làm sai chuyện gì.
Ninh Diệu Diệu từng có một thời gian sống rất u uất, còn thiếu chút nữa là sinh bệnh tâm lý, may mà giai đoạn đó vẫn vượt qua được, chỉ là Ninh Diệu Diệu không có bạn bè, cô không giỏi kết bạn, không giỏi giao tiếp, người gặp mặt cô một lần sẽ nói cô cao ngạo khó gần.
Vì lẽ đó mà Ninh Diệu Diệu đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, may mà sau này lên đại học, Ninh Diệu Diệu gặp được Thẩm Anh Vi.
Thẩm Anh Vi là một cô gái tốt, lại tình nguyện làm bạn với người phiền phức ít nói như cô đây, đó là điều làm Ninh Diệu Diệu hạnh phúc nhất.
Thẩm Anh Vi đối xử với cô thật lòng, cô rất vui mừng và cũng đối đãi y hệt như thế.
Sau đó nữa Ninh Diệu Diệu rời khỏi Ninh gia, lúc đầu bọn họ chỉ hận không thể đẩy cô đi càng sớm càng tốt, nhìn thấy mặt cô cũng đủ phiền, nhưng sau này khi Ninh Diễm Thanh vào tù, Ninh Phú lại gọi điện tới muốn đón cô về nhà.
Ninh Diệu Diệu đã sớm hết hi vọng với gia đình này, sao có thể nghe lời họ được.
Ninh Diệu Diệu đang cố gắng học hành thật tốt, tự mình làm chủ cuộc sống của mình, cô ấy sẽ tự kiếm tiền, sau này cô ấy không cần phải dựa vào ai khác nữa.
Ninh Diệu Diệu có thể tự lập, cô tự tin rằng tương lai mình sẽ gặp được một người yêu mình thật lòng sau đó hai người sẽ cùng nhau vượt qua sóng gió và sống hạnh phúc.
Cô đã lựa chọn thoát khỏi Ninh gia thì đương nhiên có thể tự lo liệu cho mình, đây là cuộc sống mà Ninh Diệu Diệu chọn.
Thẩm Anh Vi đã cho cô ấy thấy rằng cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp, nhất định là như thế...
Chỉ cần như vậy là đủ, Ninh Diệu Diệu đang cố gắng từng ngày, cố gắng làm việc, học tập và kết giao với mọi người.
Một ngày nào đó, sẽ có người thương Ninh Diệu Diệu thật lòng mà thôi.
Nhưng từ khi sinh ra cô chưa từng được hưởng đãi ngộ đó, mà là chị gái của cô.
Ninh Diệu Diệu không biết tại sao ba mẹ không yêu thương mình, mặc dù Ninh Diệu Diệu đã làm mọi thứ rất tốt, còn làm tốt hơn cả chị gái, nhưng ba mẹ sẽ chỉ khen chị gái mà thôi.
Chị gái lại không thích Ninh Diệu Diệu, liên tục tìm cách ngáng chân cô ở khắp mọi nơi, còn nói không tốt về cô trước mặt ba mẹ.
Ninh Diệu Diệu rất sợ, cũng luôn tự hỏi tại sao mọi người lại không thích mình.
Có thể vì Ninh Diệu Diệu ngu ngốc, Ninh Diệu Diệu không đẹp bằng chị, không giỏi như chị, lại không nói được lời hay ý đẹp giống chị...
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thứ gì Ninh Diễm Thanh thích thì Ninh Diệu Diệu đều phải đưa cho chị ấy, nếu dám oán trách nửa câu, Ninh Diễm Thanh nhất định sẽ đánh cô.
Còn nếu Ninh Diệu Diệu thích thứ gì, Ninh Diễm Thanh hoặc là đập bỏ nó tại chỗ, hoặc là ném vào thùng rác trước ánh mắt không hiểu sự đời của cô gái nhỏ ngày ấy.
"Mày thích cái này?"
"Vâng." Ninh Diệu Diệu khi bé mặc lại đồ của chị, tuy nhà họ Ninh giàu có nhưng chẳng ai tình nguyện mua đồ cho cô bé ấy cả.
Đến cả phòng ngủ cũng là phòng cho khách, không ai sửa soạn cho căn phòng đó giống như lúc đối đãi với Ninh Diễm Thanh.
"Vậy thì tao ném nó, thứ mày thích, tao không cần."
Nói xong, Ninh Diễm Thanh khi đó chẳng lớn hơn cô bao nhiêu nhưng lại có tâm tư như vậy khiến người ta phải ngạc nhiên.
Không ai sinh ra đã ghét người khác tới vậy, nhìn một Ninh Diễm Thanh điêu ngoa tùy hứng, mọi người chỉ muốn biết hai ông bà nhà họ Ninh trông hiền lành lại quý phái kia đã dạy dỗ con cái mình kiểu gì đây.
Sau này lớn hơn một chút, Ninh Diệu Diệu đôi khi sẽ ao ước bản thân được mẹ đối xử dịu dàng như với chị, nhưng chỉ dám ước nhưng không dám nói.
Khoảng cách của bọn họ ngày càng xa, trên bàn cơm thường sẽ là một nhà ba người nói chuyện vui vẻ, còn Ninh Diệu Diệu một mình ngồi ăn trong im lặng cho hết bữa.
Có đôi khi Ninh Phú sẽ hỏi chuyện một hai câu, còn đâu là cô im lặng qua ngày.
Ninh Diệu Diệu trở thành một người ít nói khó gần cũng vì điều đó.
Ninh Diễm Thanh càng lớn càng khó ưa, chị ta liên tục đổ tội cho Ninh Diệu Diệu.
Như là em gái phá hỏng bộ trang sức của mẹ.
Em gái làm vỡ chiếc bình cổ của ba.
Em gái làm hỏng chiếc váy mới mua mà con rất thích.
Người nhà càng được thể chán ghét cô bé ấy nhiều hơn.
Nhưng Ninh Diệu Diệu không giải thích, vì dù có nói gì hay có bằng chứng trong tay, cũng không có ai nguyện ý tin tưởng lời cô ấy nói.
Sau này, Ninh Diệu Diệu học cấp ba ngoại trú nên không cần về nhà thường xuyên nữa, không cần chạm mặt Ninh Diễm Thanh cũng là một thứ giúp cô thở phào được một phần.
Tuy nói không quan tâm ba mẹ thiên vị chị nữa nhưng mỗi lần bị họ chỉ thẳng mặt mắng chửi thì Ninh Diệu Diệu vẫn không thể ngăn nổi trái tim đau đớn.
Dù sao cũng là ba mẹ mình, sao lại không đối xử với cô như con chứ, cô cũng đâu làm sai chuyện gì.
Ninh Diệu Diệu từng có một thời gian sống rất u uất, còn thiếu chút nữa là sinh bệnh tâm lý, may mà giai đoạn đó vẫn vượt qua được, chỉ là Ninh Diệu Diệu không có bạn bè, cô không giỏi kết bạn, không giỏi giao tiếp, người gặp mặt cô một lần sẽ nói cô cao ngạo khó gần.
Vì lẽ đó mà Ninh Diệu Diệu đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, may mà sau này lên đại học, Ninh Diệu Diệu gặp được Thẩm Anh Vi.
Thẩm Anh Vi là một cô gái tốt, lại tình nguyện làm bạn với người phiền phức ít nói như cô đây, đó là điều làm Ninh Diệu Diệu hạnh phúc nhất.
Thẩm Anh Vi đối xử với cô thật lòng, cô rất vui mừng và cũng đối đãi y hệt như thế.
Sau đó nữa Ninh Diệu Diệu rời khỏi Ninh gia, lúc đầu bọn họ chỉ hận không thể đẩy cô đi càng sớm càng tốt, nhìn thấy mặt cô cũng đủ phiền, nhưng sau này khi Ninh Diễm Thanh vào tù, Ninh Phú lại gọi điện tới muốn đón cô về nhà.
Ninh Diệu Diệu đã sớm hết hi vọng với gia đình này, sao có thể nghe lời họ được.
Ninh Diệu Diệu đang cố gắng học hành thật tốt, tự mình làm chủ cuộc sống của mình, cô ấy sẽ tự kiếm tiền, sau này cô ấy không cần phải dựa vào ai khác nữa.
Ninh Diệu Diệu có thể tự lập, cô tự tin rằng tương lai mình sẽ gặp được một người yêu mình thật lòng sau đó hai người sẽ cùng nhau vượt qua sóng gió và sống hạnh phúc.
Cô đã lựa chọn thoát khỏi Ninh gia thì đương nhiên có thể tự lo liệu cho mình, đây là cuộc sống mà Ninh Diệu Diệu chọn.
Thẩm Anh Vi đã cho cô ấy thấy rằng cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp, nhất định là như thế...
Chỉ cần như vậy là đủ, Ninh Diệu Diệu đang cố gắng từng ngày, cố gắng làm việc, học tập và kết giao với mọi người.
Một ngày nào đó, sẽ có người thương Ninh Diệu Diệu thật lòng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.