Chương 22: Sớm sinh con
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Ninh Diễm Thanh mải mê theo đuổi kế hoạch của mình mà không biết bản thân đã bị Ninh Diệu Diệu nhìn chằm chằm từ lâu.
Ngày nhỏ Ninh Diệu Diệu sống không tốt, ba mẹ thì bất công, chị gái chuyên gây gổ, nếu Ninh Diễm Thanh làm gì sai, người bị trách mắng lại là cô ấy.
Biết làm sao được, vì Ninh Diễm Thanh xinh đẹp khả ái hơn, hợp lòng ba mẹ hơn, biết nịnh nọt người lớn, hơn nữa lại được vị phu nhân nhà họ Hoắc để ý tới.
So ra Ninh Diệu Diệu vĩnh viễn là con ghẻ, cô ấy ngày càng trầm mặc và ít nói. Khuôn mặt thanh tú cũng ít khi nở nụ cười.
Ninh Diễm Thanh thấy Ninh Diệu Diệu đứng gần chỗ mình, cô ta lâph tức thấy không khỏe, tuy là chị em ruột nhưng cô ta lại ghét con nhỏ này đến không thể ghét hơn. Tại nó lúc bào cũng gây chướng mắt cho người khác.
"Ninh Diệu Diệu, mày đừng tưởng mày tạm thời được ba chú ý rồi lên mặt với tao." Cô ta vẫn canh cánh trong lòng mãi chuyện này, sợ một ngày nào đó con nhỏ quê mùa thiếu dạy dỗ này trèo lên đầu đại tiểu thư nhà họ Ninh đây.
"Tôi khuyên chị nên an phận đi, đừng làm điều gì dại dột." Ninh Diệu Diệu không muốn nhiều lời với chị gái lúc nào cũng cho rằng mình hơn người này. Trèo cao thì ngã đau, mong chị ta sớm hiểu ra đạo lí này.
"Ý mày là gì? Ý mày là tao ngồi yên ở đây trông mày trèo lên đầu lên cổ tao ngồi? Mày gan quá nhỉ, đừng để đến lúc tao đuổi mày ra khỏi cái nhà này."
"Chị không cần đuổi, tôi cũng chẳng thích ở đây. Tôi chỉ muốn nói đừng có đối đầu với người nhà họ Hoắc, đến lúc đó viễn tưởng tốt đẹp của chị không những không thực hiện được mà còn liên lụy đến người khác."
Ninh Diệu Diệu xách balo lên vai, nói một tràng rồi không quay đầu nhìn lại. Cô ấy đã quá thất vọng với ngôi nhà này, với ba, với mẹ, cô ấy không cần giàu sang phú quý, chỉ mong nhận được tình thân, tình yêu. Ấy vậy mà ba mẹ lúc nào cũng thiên vị, từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ sẽ buồn sẽ khóc, nhưng bây giờ đã quá thất vọng rồi.
"Con nhỏ như mày thì biết cái gì... Mày cút đi, cút khỏi mắt tao, cút đi rồi đừng về nữa."
Bỏ lại Ninh Diễm Thanh phía sau đang chửi bới om sòm, cô gái cầm theo một chiếc vali nhỏ đi ra khỏi cổng chính.
Việc ở lại kí túc xá trường cô ấy đã nói với ba mẹ, họ đương nhiên sẽ không giữ cô lại, thậm chí còn không có người đưa cô đến trường làm thủ tục.
Ninh Diệu Diệu ngước mắt lên nhìn trời, thở dài một hơi rồi tiếp tục đi, may mắn có xe taxi gần đó nên không cần phải chờ đợi để đón xe nhiều.
Buổi chiều Thẩm Anh Vi ở lại văn phòng Hoắc Thiếu Dực tham quan hết một lượt, cô gái nhỏ thích nhất chính là chiếc cửa sát đất bằng kính rất lớn có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố.
Hoắc Thiếu Dực đúng là rất biết cách hưởng thụ mà.
Cô đi một vòng quanh phòng, phát hiện trên bàn làm việc của anh chính là khung ảnh của cô, là một tấm ảnh chụp nghiêng, cô không nhìn vào ống kính nhưng nét mặt rất vui vẻ.
Hoắc Thiếu Dực thấy cô nhìn tới liền kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi mình, anh mặc kệ đống văn kiện chưa kí, đưa tay cầm khung ảnh lên để cả hai người cùng nhìn.
"Bảo bối, vài hôm nữa chúng ta đi chụp ảnh cưới nhé."
Hoắc Thiếu Dực cảm thấy đã làm thì phải làm triệt để, không thể để đêm dài lắm mộng. Cưới được cô rồi thì nên sớm đi chụp ảnh cưới, sớm cho cả thế giới biết, và sớm sinh một đứa con đáng yêu mũm mĩm cho người khác không thể mơ tưởng đến cô gái của anh nữa.
Nhất là tên họ Lương gì đó, anh không tin tên đó đã dứt tình với vợ mình, vì vậy cần phải chém đứt mọi cơ hội tái hợp của hai người họ. Để không có ai ôm ấp ảo tưởng đến Vi Vi nhà mình.
Thẩm Anh Vi thấy cưới cũng đã cưới rồi, sinh hoạt vợ chồng cũng đã làm rồi mà cô vẫn ngượng ngùng như ngày xưa. Cô nhỏ đỏ mặt, thấy anh dùng ánh mắt như vậy nhìn mình liền gật đầu đồng ý.
"Được ạ."
Thấy cô đồng ý không chút do dự, Hoắc Thiếu Dực với có tự tin khẳng định rằng cô cũng thích mình. Thật ra lúc đầu anh rất sợ, sợ cô sẽ từ chối anh, sợ cô sẽ e sợ anh, sợ rất nhiều điều.
Nhưng bây giờ anh lại thấy rất thỏa mãn, cô gái nhỏ chịu để ý và quan tâm anh, anh rất hạnh phúc.
Cô gái nhỏ đồng ý xây dựng tổ ấm với anh, anh không thể vui hơn được nữa.
Vậy nên anh cần hành động sớm, mau chóng sinh con, sinh con, sinh con.
Nếu có con rồi, đợi con lớn anh nhất định bắt nó phải thừa kế sản nghiệp này, còn anh sẽ mang vợ đi khắp nơi trên thế giới để nghỉ dưỡng và du lịch.
Hai người sẽ bên nhau yên ấm như vậy, nghĩ thôi cũng thấy rạo rực trong người rồi.
Nhưng kế hoạch này không thể nói cho cô biết, chỉ nên âm thầm mà thực hiện, không thì cô nhỏ này lại không chịu.
Ngày nhỏ Ninh Diệu Diệu sống không tốt, ba mẹ thì bất công, chị gái chuyên gây gổ, nếu Ninh Diễm Thanh làm gì sai, người bị trách mắng lại là cô ấy.
Biết làm sao được, vì Ninh Diễm Thanh xinh đẹp khả ái hơn, hợp lòng ba mẹ hơn, biết nịnh nọt người lớn, hơn nữa lại được vị phu nhân nhà họ Hoắc để ý tới.
So ra Ninh Diệu Diệu vĩnh viễn là con ghẻ, cô ấy ngày càng trầm mặc và ít nói. Khuôn mặt thanh tú cũng ít khi nở nụ cười.
Ninh Diễm Thanh thấy Ninh Diệu Diệu đứng gần chỗ mình, cô ta lâph tức thấy không khỏe, tuy là chị em ruột nhưng cô ta lại ghét con nhỏ này đến không thể ghét hơn. Tại nó lúc bào cũng gây chướng mắt cho người khác.
"Ninh Diệu Diệu, mày đừng tưởng mày tạm thời được ba chú ý rồi lên mặt với tao." Cô ta vẫn canh cánh trong lòng mãi chuyện này, sợ một ngày nào đó con nhỏ quê mùa thiếu dạy dỗ này trèo lên đầu đại tiểu thư nhà họ Ninh đây.
"Tôi khuyên chị nên an phận đi, đừng làm điều gì dại dột." Ninh Diệu Diệu không muốn nhiều lời với chị gái lúc nào cũng cho rằng mình hơn người này. Trèo cao thì ngã đau, mong chị ta sớm hiểu ra đạo lí này.
"Ý mày là gì? Ý mày là tao ngồi yên ở đây trông mày trèo lên đầu lên cổ tao ngồi? Mày gan quá nhỉ, đừng để đến lúc tao đuổi mày ra khỏi cái nhà này."
"Chị không cần đuổi, tôi cũng chẳng thích ở đây. Tôi chỉ muốn nói đừng có đối đầu với người nhà họ Hoắc, đến lúc đó viễn tưởng tốt đẹp của chị không những không thực hiện được mà còn liên lụy đến người khác."
Ninh Diệu Diệu xách balo lên vai, nói một tràng rồi không quay đầu nhìn lại. Cô ấy đã quá thất vọng với ngôi nhà này, với ba, với mẹ, cô ấy không cần giàu sang phú quý, chỉ mong nhận được tình thân, tình yêu. Ấy vậy mà ba mẹ lúc nào cũng thiên vị, từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ sẽ buồn sẽ khóc, nhưng bây giờ đã quá thất vọng rồi.
"Con nhỏ như mày thì biết cái gì... Mày cút đi, cút khỏi mắt tao, cút đi rồi đừng về nữa."
Bỏ lại Ninh Diễm Thanh phía sau đang chửi bới om sòm, cô gái cầm theo một chiếc vali nhỏ đi ra khỏi cổng chính.
Việc ở lại kí túc xá trường cô ấy đã nói với ba mẹ, họ đương nhiên sẽ không giữ cô lại, thậm chí còn không có người đưa cô đến trường làm thủ tục.
Ninh Diệu Diệu ngước mắt lên nhìn trời, thở dài một hơi rồi tiếp tục đi, may mắn có xe taxi gần đó nên không cần phải chờ đợi để đón xe nhiều.
Buổi chiều Thẩm Anh Vi ở lại văn phòng Hoắc Thiếu Dực tham quan hết một lượt, cô gái nhỏ thích nhất chính là chiếc cửa sát đất bằng kính rất lớn có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố.
Hoắc Thiếu Dực đúng là rất biết cách hưởng thụ mà.
Cô đi một vòng quanh phòng, phát hiện trên bàn làm việc của anh chính là khung ảnh của cô, là một tấm ảnh chụp nghiêng, cô không nhìn vào ống kính nhưng nét mặt rất vui vẻ.
Hoắc Thiếu Dực thấy cô nhìn tới liền kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi mình, anh mặc kệ đống văn kiện chưa kí, đưa tay cầm khung ảnh lên để cả hai người cùng nhìn.
"Bảo bối, vài hôm nữa chúng ta đi chụp ảnh cưới nhé."
Hoắc Thiếu Dực cảm thấy đã làm thì phải làm triệt để, không thể để đêm dài lắm mộng. Cưới được cô rồi thì nên sớm đi chụp ảnh cưới, sớm cho cả thế giới biết, và sớm sinh một đứa con đáng yêu mũm mĩm cho người khác không thể mơ tưởng đến cô gái của anh nữa.
Nhất là tên họ Lương gì đó, anh không tin tên đó đã dứt tình với vợ mình, vì vậy cần phải chém đứt mọi cơ hội tái hợp của hai người họ. Để không có ai ôm ấp ảo tưởng đến Vi Vi nhà mình.
Thẩm Anh Vi thấy cưới cũng đã cưới rồi, sinh hoạt vợ chồng cũng đã làm rồi mà cô vẫn ngượng ngùng như ngày xưa. Cô nhỏ đỏ mặt, thấy anh dùng ánh mắt như vậy nhìn mình liền gật đầu đồng ý.
"Được ạ."
Thấy cô đồng ý không chút do dự, Hoắc Thiếu Dực với có tự tin khẳng định rằng cô cũng thích mình. Thật ra lúc đầu anh rất sợ, sợ cô sẽ từ chối anh, sợ cô sẽ e sợ anh, sợ rất nhiều điều.
Nhưng bây giờ anh lại thấy rất thỏa mãn, cô gái nhỏ chịu để ý và quan tâm anh, anh rất hạnh phúc.
Cô gái nhỏ đồng ý xây dựng tổ ấm với anh, anh không thể vui hơn được nữa.
Vậy nên anh cần hành động sớm, mau chóng sinh con, sinh con, sinh con.
Nếu có con rồi, đợi con lớn anh nhất định bắt nó phải thừa kế sản nghiệp này, còn anh sẽ mang vợ đi khắp nơi trên thế giới để nghỉ dưỡng và du lịch.
Hai người sẽ bên nhau yên ấm như vậy, nghĩ thôi cũng thấy rạo rực trong người rồi.
Nhưng kế hoạch này không thể nói cho cô biết, chỉ nên âm thầm mà thực hiện, không thì cô nhỏ này lại không chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.