Chương 31: Tha lỗi cho anh
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Con trai của bà đã lớn, vả lại công ti được quản lí đâu ra đó nên hai ông
bà vẫn như dự tính ban đầu, không nhúng tay vào sự vụ của Hoắc thị nữa.
Nếu đã giao Hoắc thị cho con trai thì nên lựa chọn tin tưởng, thêm vào đó năng lực của Hoắc Thiếu Dực ai cũng thấy.
Anh quyết đoán, thông minh và mạnh mẽ bao nhiêu ai cũng biết, nhờ có anh tập đoàn gia tộc này mới có thể ngày một lớn mạnh, củng cố địa vị của mình trên thương trường.
Nếu hỏi Hoắc phu nhân điều gì khiến cho bà tự hào nhất, chính là con trai của bà.
Năm xưa bà gả cho Hoắc Khiết Minh, cũng là ba của Hoắc Thiếu Dực đây cũng coi như vui vẻ hạnh phúc, bọn họ sinh ra một đứa con trai hoàn mỹ đến không ngờ.
Giờ đây con trai bà có thể thay họ gánh nửa bầu trời, còn gì hạnh phúc hơn so với việc này nữa.
Hoắc phu nhân cũng rất vừa ý với con dâu mà con trai mình chọn.
Thẩm Anh Vi ngoan ngoãn, xinh đẹp lại rất hiểu chuyện, không có trưởng bối nào lại không thích một đứa trẻ như vậy.
Ngày hôm nay sang kêu hai đứa con sang nhà ăn cơm thực chất không cần Hoắc phu nhân tự mình tới.
Nhưng bà ở nhà cũng không có việc gì, bình thường chỉ có tán ngẫu với những bà bạn của mình hay đi dạo phố gì đó, cũng không có nhiều thú vui.
Lại nghe nói dạo nàu Thiếu Dực không đến công ti, chỉ làm việc ở nhà, bà không biết con trai có xảy ra chuyện gì không nên đến thăm một chuyến.
Nào ngờ lúc tới nơi lại nghe bác Trương kia nói con trai vừa mới đi ra ngoài rồi.
Hai người ngồi nói chuyện một lát đã nghe thấy tiếng còi xe.
Mấy người gác cổng mở lớn cánh cửa làm bằng kim loại màu đen tuyền, đón chủ nhân của mình trở về.
Hoắc phu nhân vẫn ngồi uống trà, không có vẻ gì là vội vàng. Bà nâng lên một tách trà, nhìn Thẩm Anh Vi đang nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài, nghĩ cô nhớ con trai mình rồi.
Đúng là tuổi trẻ thật tốt.
Bà cũng muốn trẻ lại, tuổi đời đúng là không đợi người, những năm tháng đó qua thật nhanh, nghĩ lại tuy vui vẻ nhưng có cả nuối tiếc.
Thẩm Anh Vi xác thực là đang đợi Hoắc Thiếu Dực, lúc sáng sớm nhìn thấy bên chân mình đã không còn dây xích kia cô đã hiểu anh muốn thỏa hiệp với cô.
Cô không ngại cùng anh đối mặt một lần, như vậy khúc mắc của họ mới có thể hóa giải thành công.
Nào ngờ sáng nay cô dậy lại không thấy ông xã nhà mình đâu, nghĩ anh chưa ăn uống gì đã chạy ra ngoài làm cơn tức của cô đã gần hết lại càng tiêu tán.
Anh thương cô như vậy, lo cho cô từng chút một như thế, cô không thể không thương lại anh.
Hoắc Thiếu Dực vốn dĩ ôm tâm trạng thấp thỏm mà vào cửa, ban nãy đúng là có việc quan trọng cần anh tới, nhưng anh rời đi vội vàng như vậy một phần là muốn trốn tránh Thẩm Anh Vi.
Tuy bình thường anh cao ngạo lạnh lùng không quan tâm mọi việc là thế, nhưng chỉ cần việc đó liên quan đến cô, anh gần như mất đi sự bình tĩnh của mình.
Anh sợ bản thân sẽ phải đối diện với sự chán ghét của vợ, anh sợ sự lạnh nhạt của cô dành cho anh. Nhưng một phút nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là cô không tránh né anh, cô còn dùng đôi mắt ngập tràn ý cười nhìn mình.
Anh cảm thấy trong những ngày qua sự gây sự của bản thân là vô lí, anh không nên làm như vậy.
Bước một bước tới gần ghế sofa, bác Trương thấy hai vợ chồng trẻ đã không còn bầu không khí giương cung bạt kiếm nữa đã thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Thầm nghĩ đúng là người trẻ tuổi, giận dỗi một chút tình cảm mới có không khí chứ.
"Mẹ ạ."
Hoắc Thiếu Dực bước tới chào Hoắc phu nhân một câu, rồi lại ngay lập tức ngồi xuống ôm cả người cô gái mà không lúc anh anh không mong nhớ.
Cũng không ngại Hoắc phu nhân còn ở đây, căn bản anh cảm thấy việc này không có gì cần ngại ngùng. Nhưng hiển nhiên vợ của anh không có cùng suy nghĩ giống anh.
Cô thấy Hoắc phu nhân còn nâng đôi mắt cười lên nhìn mình, hai tai cô hơi đỏ, khẽ đẩy anh một cái ra hiệu.
Hoắc Thiếu Dực không phiền, anh càng ôm sát cô hơn, vô cùng hưởng thụ cảm giác thân mật đã lâu không có được.
Chờ lúc yên ổn lại hai người đã ngồi trên xe, chuẩn bị đến nhà chính.
Mẹ chồng đã đi trước rồi, bà nói cần về để giúp người làm mấy món ăn chiêu đãi bọn họ. Trong thời gian nhàm chán, bà ấy đã học được không ít các món ăn, đương nhiên bây giờ lập tức muốn trổ tài cho mấy đứa nhỏ nhà mình.
Thẩm Anh Vi rất ngạc nhiên về việc bà xuống bếp, trong ấn tượng của cô, mẹ chồng là một vị phu nhân cao quý hai tay không dính nước mưa xuân, nên việc bà biết nấu ăn đương nhiên nằm ngoài dự tính của cô.
Cổng nhà chính đã rộng mở từ lâu, bác quản gia cũng đứng đợi sẵn, rất mong chờ thiếu gia cùng thiếu phu nhân trở về.
Khác với vẻ ngoài đơn giản hiện đại và không kém phần sang trọng của nhà bọn họ, căn biệt thự đang hiện dần ra trước mắt Thẩm Anh Vi đây lại mang một vẻ đẹp diễm lệ và xa hoa hơn.
Nơi đây tông màu chủ đạo là màu trắng, cánh cổng lớn phía trước cũng là màu trắng bạc. Kiến trúc có phần cầu kì chứ không tối giản như căn bên kia của Hoắc Thiếu Dực.
Được nhìn thấy nơi Hoắc Thiếu Dực lớn lên, chỉ cần nghĩ cũng khiến cho cô cảm thấy vô cùng thích thú.
Có thể là cảm nhận được sự vui vẻ của Thẩm Anh Vi, Hoắc Thiếu Dực không bỏ qua cơ hội hâm nóng tình cảm.
"Đi thôi, anh dẫn em đi thăm nhà cũ."
Anh đã dọn ra khỏi đây khá lâu rồi, nhưng phòng ngủ và những nơi khác của anh vẫn được giữ lại một cách nguyên vẹn. Ngày nào cũng có người vào quét dọn phòng trường hợp anh bất chợt về ở.
"Được ạ." Thẩm Anh Vi nghe anh nói vậy, không cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.
Từ giờ tới bữa cơm còn khá nhiều thời gian, tuy không đủ để cô có thể đi dạo ngắm hết những nơi của căn dinh thự lớn này, nhưng vẫn có thể xem những chỗ có dấu ấn đặc biệt của anh.
Vào nhà lớn trước tiên nên chào trưởng bối trong nhà, Hoắc lão gia ngồi trong phòng khách chờ hai người từ lúc phu nhân nhà mình trở về đến giờ.
Thẩm Anh Vi cứ nghĩ ba chồng sẽ là một người đàn ông với vẻ ngoài góc cạnh cùng khí thế kinh người. Dù sao ông ấy từng là người đã đứng đầu trong giới kinh doanh, một tay cầm nắm Hoắc thị trong một khoảng thời gian không ngắn.
Nhưng khác với suy nghĩ đó, Hoắc lão gia là người mang khuôn mặt cười từ ái cùng với giọng nói ấm áp và có phần bình dị.
Nhìn thấy cô tới, ông vô cùng vui vẻ vẫy vẫy tay ra hiệu hai người lại ngồi một chút.
Hoắc lão gia đưa tới một chiếc lì xì màu đỏ, đây là quà gặp mặt của trưởng bối trong nhà.
Thẩm Anh Vi ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy, nói chuyện cùng ông mấy câu, thấy con trai nhà mình lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng ngồi kia, ông thật không biết tại sao nó có thể lấy được vợ nữa.
Chờ thêm một lát, Hoắc Thiếu Dực liền đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô lên trên tầng ba, phòng của anh ở trên đó.
Trước đây là một mình anh chiếm một tầng, phòng ngủ của anh có diện tích rất lớn, bên trong như thể còn mang hơi thở tươi mát của người đàn ông thành thục ổn trọng.
Anh ngồi bên cạnh cô, giúp cô vuốt lại làn váy đã hơi nhăn.
"Vi Vi."
"Dạ."
Tính ra từ nãy tới giờ hai người chưa từng nói chuyện riêng lần nào, lúc đầu thì có Hoắc phu nhân, lúc sau là ở trên xe cũng không phải chỉ có hai người, đến bây giờ mới là thời gian riêng tư.
"Em đồng ý tha thứ cho anh rồi sao?"
Thẩm Anh Vi nghe anh nói vậy, hơi trầm ngâm một lát rồi mới nói.
"Em không giận anh nữa, nhưng Thiếu Dực lần sau có chuyện gì nhất định phải nói rõ ràng với em, nếu không em sẽ giận thật."
Nghe được câu trả lời của cô, lại còn mang vẻ uy hiếp anh, anh chỉ cảm thấy lúc này Vi Vi vô cùng dễ thương, anh đúng là điên rồi mới tổn thương đến cô.
"Được, lần này là anh sai."
Thấy anh ngoan ngoãn nhận sai như vậy, Thẩm Anh Vi chẳng còn bắt bẻ nữa, cô kéo anh nằm xuống giường vời mình, vui vẻ ríu rít trò chuyện.
Hoắc Thiếu Dực tận hưởng cảm giác này, anh thấy bây giờ chính là thời khắc hạnh phúc nhất, chỉ cần có cô là đủ rồi.
Thẩm Anh Vi nằm một lát sau lại thấy thiếu thiếu, cô kéo anh xuống vườn hoa ở dưới nhà.
Lúc đầu xe đi qua cô đã thấy rất thích vườn hoa này, đặc biệt bên kia còn có một cái xích đu màu trắng nữa, cô muốn Hoắc Thiếu Dực chơi với cô.
Nhưng hai người vừa xuống đến nhà đã gặp vị khách không mời mà tới.
Hoắc Triết Vĩ, thằng em họ ngu ngốc lúc nào cũng thích đâm đầu vào hố lửa lại chạy tới gây sự.
Người gác cổng của dinh thự thấy người tới là cậu họ của Hoắc gia cũng không dám cản, bọn họ chỉ là người làm, không dám can thiệp vào chuyện riêng của gia đình ông bà chủ.
Hoắc Triết Vĩ đúng là một tên không biết điều trời sinh, vốn dĩ Hoắc lão gia không thích hắn, nhưng nể tình hắn là con trai của em mình nên cũng nhân nhượng phần nào.
Ai ngờ người ta không để ý phần nhân nhượng này của ông.
Hoắc Triết Vĩ như không biết sống chết chỉ thẳng vào Hoắc Thiếu Dực vừa xuống tới nơi, lời nói như cố tình chọc cho anh tức giận.
"Hoắc Thiếu Dực, anh đúng là đồ hèn hạ."
Nếu đã giao Hoắc thị cho con trai thì nên lựa chọn tin tưởng, thêm vào đó năng lực của Hoắc Thiếu Dực ai cũng thấy.
Anh quyết đoán, thông minh và mạnh mẽ bao nhiêu ai cũng biết, nhờ có anh tập đoàn gia tộc này mới có thể ngày một lớn mạnh, củng cố địa vị của mình trên thương trường.
Nếu hỏi Hoắc phu nhân điều gì khiến cho bà tự hào nhất, chính là con trai của bà.
Năm xưa bà gả cho Hoắc Khiết Minh, cũng là ba của Hoắc Thiếu Dực đây cũng coi như vui vẻ hạnh phúc, bọn họ sinh ra một đứa con trai hoàn mỹ đến không ngờ.
Giờ đây con trai bà có thể thay họ gánh nửa bầu trời, còn gì hạnh phúc hơn so với việc này nữa.
Hoắc phu nhân cũng rất vừa ý với con dâu mà con trai mình chọn.
Thẩm Anh Vi ngoan ngoãn, xinh đẹp lại rất hiểu chuyện, không có trưởng bối nào lại không thích một đứa trẻ như vậy.
Ngày hôm nay sang kêu hai đứa con sang nhà ăn cơm thực chất không cần Hoắc phu nhân tự mình tới.
Nhưng bà ở nhà cũng không có việc gì, bình thường chỉ có tán ngẫu với những bà bạn của mình hay đi dạo phố gì đó, cũng không có nhiều thú vui.
Lại nghe nói dạo nàu Thiếu Dực không đến công ti, chỉ làm việc ở nhà, bà không biết con trai có xảy ra chuyện gì không nên đến thăm một chuyến.
Nào ngờ lúc tới nơi lại nghe bác Trương kia nói con trai vừa mới đi ra ngoài rồi.
Hai người ngồi nói chuyện một lát đã nghe thấy tiếng còi xe.
Mấy người gác cổng mở lớn cánh cửa làm bằng kim loại màu đen tuyền, đón chủ nhân của mình trở về.
Hoắc phu nhân vẫn ngồi uống trà, không có vẻ gì là vội vàng. Bà nâng lên một tách trà, nhìn Thẩm Anh Vi đang nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài, nghĩ cô nhớ con trai mình rồi.
Đúng là tuổi trẻ thật tốt.
Bà cũng muốn trẻ lại, tuổi đời đúng là không đợi người, những năm tháng đó qua thật nhanh, nghĩ lại tuy vui vẻ nhưng có cả nuối tiếc.
Thẩm Anh Vi xác thực là đang đợi Hoắc Thiếu Dực, lúc sáng sớm nhìn thấy bên chân mình đã không còn dây xích kia cô đã hiểu anh muốn thỏa hiệp với cô.
Cô không ngại cùng anh đối mặt một lần, như vậy khúc mắc của họ mới có thể hóa giải thành công.
Nào ngờ sáng nay cô dậy lại không thấy ông xã nhà mình đâu, nghĩ anh chưa ăn uống gì đã chạy ra ngoài làm cơn tức của cô đã gần hết lại càng tiêu tán.
Anh thương cô như vậy, lo cho cô từng chút một như thế, cô không thể không thương lại anh.
Hoắc Thiếu Dực vốn dĩ ôm tâm trạng thấp thỏm mà vào cửa, ban nãy đúng là có việc quan trọng cần anh tới, nhưng anh rời đi vội vàng như vậy một phần là muốn trốn tránh Thẩm Anh Vi.
Tuy bình thường anh cao ngạo lạnh lùng không quan tâm mọi việc là thế, nhưng chỉ cần việc đó liên quan đến cô, anh gần như mất đi sự bình tĩnh của mình.
Anh sợ bản thân sẽ phải đối diện với sự chán ghét của vợ, anh sợ sự lạnh nhạt của cô dành cho anh. Nhưng một phút nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là cô không tránh né anh, cô còn dùng đôi mắt ngập tràn ý cười nhìn mình.
Anh cảm thấy trong những ngày qua sự gây sự của bản thân là vô lí, anh không nên làm như vậy.
Bước một bước tới gần ghế sofa, bác Trương thấy hai vợ chồng trẻ đã không còn bầu không khí giương cung bạt kiếm nữa đã thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Thầm nghĩ đúng là người trẻ tuổi, giận dỗi một chút tình cảm mới có không khí chứ.
"Mẹ ạ."
Hoắc Thiếu Dực bước tới chào Hoắc phu nhân một câu, rồi lại ngay lập tức ngồi xuống ôm cả người cô gái mà không lúc anh anh không mong nhớ.
Cũng không ngại Hoắc phu nhân còn ở đây, căn bản anh cảm thấy việc này không có gì cần ngại ngùng. Nhưng hiển nhiên vợ của anh không có cùng suy nghĩ giống anh.
Cô thấy Hoắc phu nhân còn nâng đôi mắt cười lên nhìn mình, hai tai cô hơi đỏ, khẽ đẩy anh một cái ra hiệu.
Hoắc Thiếu Dực không phiền, anh càng ôm sát cô hơn, vô cùng hưởng thụ cảm giác thân mật đã lâu không có được.
Chờ lúc yên ổn lại hai người đã ngồi trên xe, chuẩn bị đến nhà chính.
Mẹ chồng đã đi trước rồi, bà nói cần về để giúp người làm mấy món ăn chiêu đãi bọn họ. Trong thời gian nhàm chán, bà ấy đã học được không ít các món ăn, đương nhiên bây giờ lập tức muốn trổ tài cho mấy đứa nhỏ nhà mình.
Thẩm Anh Vi rất ngạc nhiên về việc bà xuống bếp, trong ấn tượng của cô, mẹ chồng là một vị phu nhân cao quý hai tay không dính nước mưa xuân, nên việc bà biết nấu ăn đương nhiên nằm ngoài dự tính của cô.
Cổng nhà chính đã rộng mở từ lâu, bác quản gia cũng đứng đợi sẵn, rất mong chờ thiếu gia cùng thiếu phu nhân trở về.
Khác với vẻ ngoài đơn giản hiện đại và không kém phần sang trọng của nhà bọn họ, căn biệt thự đang hiện dần ra trước mắt Thẩm Anh Vi đây lại mang một vẻ đẹp diễm lệ và xa hoa hơn.
Nơi đây tông màu chủ đạo là màu trắng, cánh cổng lớn phía trước cũng là màu trắng bạc. Kiến trúc có phần cầu kì chứ không tối giản như căn bên kia của Hoắc Thiếu Dực.
Được nhìn thấy nơi Hoắc Thiếu Dực lớn lên, chỉ cần nghĩ cũng khiến cho cô cảm thấy vô cùng thích thú.
Có thể là cảm nhận được sự vui vẻ của Thẩm Anh Vi, Hoắc Thiếu Dực không bỏ qua cơ hội hâm nóng tình cảm.
"Đi thôi, anh dẫn em đi thăm nhà cũ."
Anh đã dọn ra khỏi đây khá lâu rồi, nhưng phòng ngủ và những nơi khác của anh vẫn được giữ lại một cách nguyên vẹn. Ngày nào cũng có người vào quét dọn phòng trường hợp anh bất chợt về ở.
"Được ạ." Thẩm Anh Vi nghe anh nói vậy, không cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.
Từ giờ tới bữa cơm còn khá nhiều thời gian, tuy không đủ để cô có thể đi dạo ngắm hết những nơi của căn dinh thự lớn này, nhưng vẫn có thể xem những chỗ có dấu ấn đặc biệt của anh.
Vào nhà lớn trước tiên nên chào trưởng bối trong nhà, Hoắc lão gia ngồi trong phòng khách chờ hai người từ lúc phu nhân nhà mình trở về đến giờ.
Thẩm Anh Vi cứ nghĩ ba chồng sẽ là một người đàn ông với vẻ ngoài góc cạnh cùng khí thế kinh người. Dù sao ông ấy từng là người đã đứng đầu trong giới kinh doanh, một tay cầm nắm Hoắc thị trong một khoảng thời gian không ngắn.
Nhưng khác với suy nghĩ đó, Hoắc lão gia là người mang khuôn mặt cười từ ái cùng với giọng nói ấm áp và có phần bình dị.
Nhìn thấy cô tới, ông vô cùng vui vẻ vẫy vẫy tay ra hiệu hai người lại ngồi một chút.
Hoắc lão gia đưa tới một chiếc lì xì màu đỏ, đây là quà gặp mặt của trưởng bối trong nhà.
Thẩm Anh Vi ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy, nói chuyện cùng ông mấy câu, thấy con trai nhà mình lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng ngồi kia, ông thật không biết tại sao nó có thể lấy được vợ nữa.
Chờ thêm một lát, Hoắc Thiếu Dực liền đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô lên trên tầng ba, phòng của anh ở trên đó.
Trước đây là một mình anh chiếm một tầng, phòng ngủ của anh có diện tích rất lớn, bên trong như thể còn mang hơi thở tươi mát của người đàn ông thành thục ổn trọng.
Anh ngồi bên cạnh cô, giúp cô vuốt lại làn váy đã hơi nhăn.
"Vi Vi."
"Dạ."
Tính ra từ nãy tới giờ hai người chưa từng nói chuyện riêng lần nào, lúc đầu thì có Hoắc phu nhân, lúc sau là ở trên xe cũng không phải chỉ có hai người, đến bây giờ mới là thời gian riêng tư.
"Em đồng ý tha thứ cho anh rồi sao?"
Thẩm Anh Vi nghe anh nói vậy, hơi trầm ngâm một lát rồi mới nói.
"Em không giận anh nữa, nhưng Thiếu Dực lần sau có chuyện gì nhất định phải nói rõ ràng với em, nếu không em sẽ giận thật."
Nghe được câu trả lời của cô, lại còn mang vẻ uy hiếp anh, anh chỉ cảm thấy lúc này Vi Vi vô cùng dễ thương, anh đúng là điên rồi mới tổn thương đến cô.
"Được, lần này là anh sai."
Thấy anh ngoan ngoãn nhận sai như vậy, Thẩm Anh Vi chẳng còn bắt bẻ nữa, cô kéo anh nằm xuống giường vời mình, vui vẻ ríu rít trò chuyện.
Hoắc Thiếu Dực tận hưởng cảm giác này, anh thấy bây giờ chính là thời khắc hạnh phúc nhất, chỉ cần có cô là đủ rồi.
Thẩm Anh Vi nằm một lát sau lại thấy thiếu thiếu, cô kéo anh xuống vườn hoa ở dưới nhà.
Lúc đầu xe đi qua cô đã thấy rất thích vườn hoa này, đặc biệt bên kia còn có một cái xích đu màu trắng nữa, cô muốn Hoắc Thiếu Dực chơi với cô.
Nhưng hai người vừa xuống đến nhà đã gặp vị khách không mời mà tới.
Hoắc Triết Vĩ, thằng em họ ngu ngốc lúc nào cũng thích đâm đầu vào hố lửa lại chạy tới gây sự.
Người gác cổng của dinh thự thấy người tới là cậu họ của Hoắc gia cũng không dám cản, bọn họ chỉ là người làm, không dám can thiệp vào chuyện riêng của gia đình ông bà chủ.
Hoắc Triết Vĩ đúng là một tên không biết điều trời sinh, vốn dĩ Hoắc lão gia không thích hắn, nhưng nể tình hắn là con trai của em mình nên cũng nhân nhượng phần nào.
Ai ngờ người ta không để ý phần nhân nhượng này của ông.
Hoắc Triết Vĩ như không biết sống chết chỉ thẳng vào Hoắc Thiếu Dực vừa xuống tới nơi, lời nói như cố tình chọc cho anh tức giận.
"Hoắc Thiếu Dực, anh đúng là đồ hèn hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.