Chương 35: Vi Vi nhà tôi
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Thẩm Anh Vi nhìn cô gái đang nói chuyện với mình, khi nghe cô ấy giới thiệu
bản thân là Ninh Diệu Diệu, cô cũng không keo kiệt nụ cười trên mặt mà
chào hỏi lại.
"Gọi tôi là Anh Vi được rồi."
"Được, vậy cũng gọi tôi là Diệu Diệu đi."
Ninh Diệu Diệu trước nay ở trường không có nhiều bạn, một phần vì cô ấy trông lúc nào cũng lạnh nhạt không quan tâm mọi thứ, phần còn lại vì cô ấy là con gái của Ninh gia.
Ninh gia so với những gia tộc đẳng cấp của giới hào môn thì không với tới, nhưng so với những gia đình bình thường trong thành phố quả thực vẫn là một khoảng cách xa lạ.
Những người xung quanh Ninh Diệu Diệu đa phần sẽ mang thêm phần nịnh nọt cô ấy, vì vậy nên mới không có một người bạn đại học thực sự.
Nhưng không biết vì sao lúc gặp Thẩm Anh Vi ở đây cô ấy lại muốn kết bạn. Có thể vì ngày đó biết chị gái mình muốn tìm cách ngáng chân cô gái họ Thẩm đây nên mới sinh ra một phần muốn che chở.
Trước đây hai chị em nhà họ Ninh không hòa hợp, Ninh Diễm Thanh không thích cô em gái này, ba mẹ trong nhà cũng chẳng quan tâm. Vì lí do đó trong lòng Ninh Diệu Diệu dù không ghét chị ấy nhưng vẫn khó lòng mà thích nổi.
Nói cô ấy không tốt cũng được, nhưng làm sao có thể thích nổi người lúc nào cũng chán ghét và muốn đạp đổ mình. Có thể lần dặn dò lúc ở nhà chính đó đã là lời cảnh báo thật lòng cuối cùng Ninh Diệu Diệu muốn gửi tới Ninh Diễm Thanh.
Đừng trêu chọc Thẩm Anh Vi, Hoắc tổng xưa nay được đồn ra ngoài độc ác quyết đoán chẳng phải là đồn chơi chơi. Không có lửa làm sao có khói, vậy mà chị cô ta chẳng hiểu được điều này.
Biết được Ninh Diệu Diệu là em gái của cô nàng Ninh Diễm Thanh điêu ngoa kia, Thẩm Anh Vi không vì vậy mà đối xử khác với người ta.
Chị cô ấy khác với cô ấy, không thể vì ghét người này mà lây sang người kia.
Lại xem cách ứng xử của Ninh Diệu Diệu là biết cô ấy không giống tính cách tùy hứng đó.
Sau khi làm quen cô mới biết cô hai nhà họ Ninh này vậy mà học hành rất giỏi, hỏi cái gì cô ấy cũng biết, thế là ngày đầu tiên đi học sau khi mất trí nhớ, cô nàng họ Thẩm nọ chính thức kết thêm được bốn người bạn mới.
Một người là học bá hàng thật giá thật, một cậu bạn nam rất vui tính gần như lúc nào cũng có thể cười đùa và một cô gái tính cách hào sảng.
Mặc kệ lời đồn kia, Thẩm Anh Vi lúc sau đã đọc cái bài bịa đặt trên diễn đàn đó nhưng cô vẫn tỏ ra không quan tâm.
Trong khi đó mấy người bạn của cô lại giận đến sôi máu, Thẩm Anh Vi chỉ có thể dỗ ngược lại mấy người bọn họ.
Thầm nghĩ thật may mắn vì ông xã nhà mình không biết chuyện, với tính cách đó của anh, chỉ sợ mai cái trường này đã bị lửa giận của anh lan tới mà cháy thành tro bụi.
Trước tiên cần cứ qua mấy tiết ngày hôm nay đã, việc xử lí lời đồn phải từ từ, trước tiên cô muốn tìm ra người đằng sau đã quấy rối đưa mấy cái tin tức chẳng ra gì đó lên mạng trước.
Thật ra có thể công bố thân phận tiểu thư nhà họ Thẩm là giải quyết mọi chuyện xong xuôi. Thẩm gia giàu có ai cũng biết, việc con gái của nhà họ đi siêu xe sẽ chẳng còn lạ lùng.
Nhưng Thẩm Anh Vi không muốn làm như vậy, cô không thích vì chuyện đó mà bạn bè sẽ nhìn cô kiểu khác, cô không thích việc phô trương thanh thế của gia đình và bản thân cho lắm.
Thẩm Anh Vi vốn nghĩ chuyện ngày hôm nay chắc sẽ không đến tai ông xã khó tính nhà mình, nào ngờ việc xảy ra chưa đến một giờ đã được anh nắm rõ một cách tường tận rồi.
Hoắc Thiếu Dực đang xử lí việc của công ti đột nhiên thấy trợ lí đẩy cửa đi vào.
Anh không nghĩ nhiều, tưởng rằng sẽ nghe thấy bài báo cáo nào đó hay đại loại là mấy thứ như vậy, nào ngờ lại biết được Vi vi nhà mình ở trường học bị người ta khi dễ.
Hoắc tổng lập tức nổi giận, Vi Vi được anh cưng chiều trong lòng bàn tay, thế mà có những người không có mắt dám động đến cô.
Thiết nghĩ nên cho mấy người đó một bài học nhớ đời thì mới biết thân biết phận của mình mà không đi gây chuyện với người khác.
Lại nghĩ đáng lẽ anh nên cho vệ sĩ đi theo cô vào trường, nhưng sáng nay cô gái nhỏ từ chối quả quyết quá, cuối cùng lại thành anh không chống cự được phải nghe theo lời cô.
Cô nói không muốn gây sự chú ý quá lớn, vậy nên tức là bây giờ anh không thể lập tức đến trường cho cô một chỗ dựa sao?
Nghĩ mà tức chết đi được.
Nghe có người gây rối cô đã khiến anh nổi giận rồi, nào ngờ bài trên diễn đàn trường nói cô gái của anh được bao nuôi càng khiến anh điên tiết hơn.
Việc của công ty hả? Để qua một bên đã, bà xã nhà mình vẫn quan trọng hơn.
Nếu nhà trường bên đó không quản lí được sinh viên của mình thì để anh quản hộ.
Trong môi trường sư phạm mà lại có những người như vậy, thật lo lắng Vi Vi nhà anh nghe tin đồn nhảm kia sẽ cảm thấy buồn rầu.
"Tìm cho tôi số của hiệu trưởng bên đó rồi đưa qua đây đi."
"Vâng."
Nghĩ thầm mình nên làm một cái gì đó thật vang dội để cho Vi Vi ở trường không còn bị bắt nạt.
Với tính cách nói là làm của anh, khi hiệu trưởng đại học nhận được cuộc gọi của Hoắc tổng lập tức thấy bất ngờ.
Hoắc thị lớn mạnh như vậy sao tự nhiên quan tâm một ngôi trường đại học như bọn họ.
"Không biết hôm nay Hoắc tổng đặc biệt gọi tới vì chuyện gì?"
Hiệu trưởng trường là một người đàn ông trung niên, trong giọng nói có mấy phần hiền hòa và đôn hậu, khác hẳn với khí thế khi đứng trước các giáo viên và sinh viên của mình.
Cũng phải thôi, hung danh của Hoắc tổng vang xa như vậy, lại còn là người có tiền, ai mà không sợ hắn ta cho được.
"Tôi nghe nói bên đại học còn đang thiếu một tòa nhà dạy học."
Hoắc Thiếu Dực không nhanh không chậm nói, một tay anh còn đang gõ nhẹ trên mặt bàn bằng gỗ quý, anh tùy tiện lật dở một trang tài liệu, nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện.
"Ý của Hoắc tổng là..."
Hiệu trưởng nghe thấy mấy lời này, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Làm gì có ai không muốn trường của mình phát triển ngày càng lớn mạnh, Hoắc tổng hôm nay đột nhiên đưa tay trợ giúp, đúng là nằm mơ ông cũng có thể cười tỉnh.
"Tôi muốn quyên tặng cho trường một tòa nhà, nhưng dưới danh nghĩa của một sinh viên trong trường ông."
Vi Vi nhà anh không muốn để lộ việc mình là con gái của Thẩm gia và là con dâu của Hoắc gia. Vậy nên anh sẽ cật lực giúp cô che dấu, nhưng cô chỉ nói không muốn lộ thân phận con nhà hào môn chứ không phải không muốn cho người khác biết mình là người có tiền.
Hiệu trưởng ngờ vực, không biết sinh viên nào có mặt mũi lớn như vậy.
Trường đại học bọn họ thực sự không thiếu những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có đến học, nhưng ông lại không nhận được tin người của Hoắc gia có đến trường.
Vả lại Hoắc gia chỉ có mỗi cậu chủ Hoắc này đang nói chuyện với ông, làm gì có con cái nào khác nữa.
"Không biết Hoắc tổng muốn tặng dưới danh nghĩa của ai ạ?"
"Năm hai có một sinh viên tên Thẩm Anh Vi, Hoắc thị sẽ tặng dưới tên cô ấy, và cũng nhờ ông ở trường nhớ chiếu cố Anh Vi nhà tôi nhiều hơn."
Hoắc tổng vừa vung tiền vừa không quên khoe khoang mối quan hệ của mình một chút, đúng là một công đôi việc.
"Vâng vâng, tôi đã nhớ rồi, tôi nhất định sẽ chú ý tới Thẩm tiểu thư nhiều hơn."
Cuộc gọi chấm dứt, Hoắc Thiếu Dực còn chưa quên vụ có người bịa đặt trên diễn đàn trường. Kêu trợ lí của mình đi tra ID trên đó xem là ai đăng.
Tốt nhất là tìm thêm nhiều tội trạng hơn nữa để đuổi khỏi trường học, còn mấy người tìm cô để gây khó dễ ngày hôm nay, một người Hoắc tổng thù dai cũng không tha.
"Gọi tôi là Anh Vi được rồi."
"Được, vậy cũng gọi tôi là Diệu Diệu đi."
Ninh Diệu Diệu trước nay ở trường không có nhiều bạn, một phần vì cô ấy trông lúc nào cũng lạnh nhạt không quan tâm mọi thứ, phần còn lại vì cô ấy là con gái của Ninh gia.
Ninh gia so với những gia tộc đẳng cấp của giới hào môn thì không với tới, nhưng so với những gia đình bình thường trong thành phố quả thực vẫn là một khoảng cách xa lạ.
Những người xung quanh Ninh Diệu Diệu đa phần sẽ mang thêm phần nịnh nọt cô ấy, vì vậy nên mới không có một người bạn đại học thực sự.
Nhưng không biết vì sao lúc gặp Thẩm Anh Vi ở đây cô ấy lại muốn kết bạn. Có thể vì ngày đó biết chị gái mình muốn tìm cách ngáng chân cô gái họ Thẩm đây nên mới sinh ra một phần muốn che chở.
Trước đây hai chị em nhà họ Ninh không hòa hợp, Ninh Diễm Thanh không thích cô em gái này, ba mẹ trong nhà cũng chẳng quan tâm. Vì lí do đó trong lòng Ninh Diệu Diệu dù không ghét chị ấy nhưng vẫn khó lòng mà thích nổi.
Nói cô ấy không tốt cũng được, nhưng làm sao có thể thích nổi người lúc nào cũng chán ghét và muốn đạp đổ mình. Có thể lần dặn dò lúc ở nhà chính đó đã là lời cảnh báo thật lòng cuối cùng Ninh Diệu Diệu muốn gửi tới Ninh Diễm Thanh.
Đừng trêu chọc Thẩm Anh Vi, Hoắc tổng xưa nay được đồn ra ngoài độc ác quyết đoán chẳng phải là đồn chơi chơi. Không có lửa làm sao có khói, vậy mà chị cô ta chẳng hiểu được điều này.
Biết được Ninh Diệu Diệu là em gái của cô nàng Ninh Diễm Thanh điêu ngoa kia, Thẩm Anh Vi không vì vậy mà đối xử khác với người ta.
Chị cô ấy khác với cô ấy, không thể vì ghét người này mà lây sang người kia.
Lại xem cách ứng xử của Ninh Diệu Diệu là biết cô ấy không giống tính cách tùy hứng đó.
Sau khi làm quen cô mới biết cô hai nhà họ Ninh này vậy mà học hành rất giỏi, hỏi cái gì cô ấy cũng biết, thế là ngày đầu tiên đi học sau khi mất trí nhớ, cô nàng họ Thẩm nọ chính thức kết thêm được bốn người bạn mới.
Một người là học bá hàng thật giá thật, một cậu bạn nam rất vui tính gần như lúc nào cũng có thể cười đùa và một cô gái tính cách hào sảng.
Mặc kệ lời đồn kia, Thẩm Anh Vi lúc sau đã đọc cái bài bịa đặt trên diễn đàn đó nhưng cô vẫn tỏ ra không quan tâm.
Trong khi đó mấy người bạn của cô lại giận đến sôi máu, Thẩm Anh Vi chỉ có thể dỗ ngược lại mấy người bọn họ.
Thầm nghĩ thật may mắn vì ông xã nhà mình không biết chuyện, với tính cách đó của anh, chỉ sợ mai cái trường này đã bị lửa giận của anh lan tới mà cháy thành tro bụi.
Trước tiên cần cứ qua mấy tiết ngày hôm nay đã, việc xử lí lời đồn phải từ từ, trước tiên cô muốn tìm ra người đằng sau đã quấy rối đưa mấy cái tin tức chẳng ra gì đó lên mạng trước.
Thật ra có thể công bố thân phận tiểu thư nhà họ Thẩm là giải quyết mọi chuyện xong xuôi. Thẩm gia giàu có ai cũng biết, việc con gái của nhà họ đi siêu xe sẽ chẳng còn lạ lùng.
Nhưng Thẩm Anh Vi không muốn làm như vậy, cô không thích vì chuyện đó mà bạn bè sẽ nhìn cô kiểu khác, cô không thích việc phô trương thanh thế của gia đình và bản thân cho lắm.
Thẩm Anh Vi vốn nghĩ chuyện ngày hôm nay chắc sẽ không đến tai ông xã khó tính nhà mình, nào ngờ việc xảy ra chưa đến một giờ đã được anh nắm rõ một cách tường tận rồi.
Hoắc Thiếu Dực đang xử lí việc của công ti đột nhiên thấy trợ lí đẩy cửa đi vào.
Anh không nghĩ nhiều, tưởng rằng sẽ nghe thấy bài báo cáo nào đó hay đại loại là mấy thứ như vậy, nào ngờ lại biết được Vi vi nhà mình ở trường học bị người ta khi dễ.
Hoắc tổng lập tức nổi giận, Vi Vi được anh cưng chiều trong lòng bàn tay, thế mà có những người không có mắt dám động đến cô.
Thiết nghĩ nên cho mấy người đó một bài học nhớ đời thì mới biết thân biết phận của mình mà không đi gây chuyện với người khác.
Lại nghĩ đáng lẽ anh nên cho vệ sĩ đi theo cô vào trường, nhưng sáng nay cô gái nhỏ từ chối quả quyết quá, cuối cùng lại thành anh không chống cự được phải nghe theo lời cô.
Cô nói không muốn gây sự chú ý quá lớn, vậy nên tức là bây giờ anh không thể lập tức đến trường cho cô một chỗ dựa sao?
Nghĩ mà tức chết đi được.
Nghe có người gây rối cô đã khiến anh nổi giận rồi, nào ngờ bài trên diễn đàn trường nói cô gái của anh được bao nuôi càng khiến anh điên tiết hơn.
Việc của công ty hả? Để qua một bên đã, bà xã nhà mình vẫn quan trọng hơn.
Nếu nhà trường bên đó không quản lí được sinh viên của mình thì để anh quản hộ.
Trong môi trường sư phạm mà lại có những người như vậy, thật lo lắng Vi Vi nhà anh nghe tin đồn nhảm kia sẽ cảm thấy buồn rầu.
"Tìm cho tôi số của hiệu trưởng bên đó rồi đưa qua đây đi."
"Vâng."
Nghĩ thầm mình nên làm một cái gì đó thật vang dội để cho Vi Vi ở trường không còn bị bắt nạt.
Với tính cách nói là làm của anh, khi hiệu trưởng đại học nhận được cuộc gọi của Hoắc tổng lập tức thấy bất ngờ.
Hoắc thị lớn mạnh như vậy sao tự nhiên quan tâm một ngôi trường đại học như bọn họ.
"Không biết hôm nay Hoắc tổng đặc biệt gọi tới vì chuyện gì?"
Hiệu trưởng trường là một người đàn ông trung niên, trong giọng nói có mấy phần hiền hòa và đôn hậu, khác hẳn với khí thế khi đứng trước các giáo viên và sinh viên của mình.
Cũng phải thôi, hung danh của Hoắc tổng vang xa như vậy, lại còn là người có tiền, ai mà không sợ hắn ta cho được.
"Tôi nghe nói bên đại học còn đang thiếu một tòa nhà dạy học."
Hoắc Thiếu Dực không nhanh không chậm nói, một tay anh còn đang gõ nhẹ trên mặt bàn bằng gỗ quý, anh tùy tiện lật dở một trang tài liệu, nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện.
"Ý của Hoắc tổng là..."
Hiệu trưởng nghe thấy mấy lời này, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Làm gì có ai không muốn trường của mình phát triển ngày càng lớn mạnh, Hoắc tổng hôm nay đột nhiên đưa tay trợ giúp, đúng là nằm mơ ông cũng có thể cười tỉnh.
"Tôi muốn quyên tặng cho trường một tòa nhà, nhưng dưới danh nghĩa của một sinh viên trong trường ông."
Vi Vi nhà anh không muốn để lộ việc mình là con gái của Thẩm gia và là con dâu của Hoắc gia. Vậy nên anh sẽ cật lực giúp cô che dấu, nhưng cô chỉ nói không muốn lộ thân phận con nhà hào môn chứ không phải không muốn cho người khác biết mình là người có tiền.
Hiệu trưởng ngờ vực, không biết sinh viên nào có mặt mũi lớn như vậy.
Trường đại học bọn họ thực sự không thiếu những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có đến học, nhưng ông lại không nhận được tin người của Hoắc gia có đến trường.
Vả lại Hoắc gia chỉ có mỗi cậu chủ Hoắc này đang nói chuyện với ông, làm gì có con cái nào khác nữa.
"Không biết Hoắc tổng muốn tặng dưới danh nghĩa của ai ạ?"
"Năm hai có một sinh viên tên Thẩm Anh Vi, Hoắc thị sẽ tặng dưới tên cô ấy, và cũng nhờ ông ở trường nhớ chiếu cố Anh Vi nhà tôi nhiều hơn."
Hoắc tổng vừa vung tiền vừa không quên khoe khoang mối quan hệ của mình một chút, đúng là một công đôi việc.
"Vâng vâng, tôi đã nhớ rồi, tôi nhất định sẽ chú ý tới Thẩm tiểu thư nhiều hơn."
Cuộc gọi chấm dứt, Hoắc Thiếu Dực còn chưa quên vụ có người bịa đặt trên diễn đàn trường. Kêu trợ lí của mình đi tra ID trên đó xem là ai đăng.
Tốt nhất là tìm thêm nhiều tội trạng hơn nữa để đuổi khỏi trường học, còn mấy người tìm cô để gây khó dễ ngày hôm nay, một người Hoắc tổng thù dai cũng không tha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.