Chương 13: Vợ ơi em tốt với anh quá!
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/06/2023
Vừa về đến nhà bác Trương đã thông báo bữa tối vừa được chuẩn bị xong, hai
người nắm tay nhau đi vào biệt thự khiến bác Trương thấy không khí hôm
nay thật ấp áp, mùa xuân năm nay cũng thật đẹp.
Trên bàn ăn lúc nào cũng sẽ là những món Thẩm Anh Vi thích, Hoắc Thiếu Dực biết cô gái của mình khá kén ăn nên đã điều tra tìm hiểu sở thích của cô từ lâu.
Cô gái này thích ăn ngọt, thích ăn cay, không thích ăn chua, không thích đồ quá dầu mỡ, nhưng rau xanh cũng ít ăn, chủ yếu là hay ăn mấy món ăn vặt linh tinh.
Bản thân anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải chấn chỉnh cách ăn uống của cô.
Ăn cay quá không tốt, ăn ngọt quá không tốt, lại còn thích ăn vặt trước bữa ăn nên đến bữa cô sẽ không ăn nhiều.
"Ăn nhiều một chút."
Suốt bữa ăn anh chỉ lo gắp thức ăn vào bát cô, đến mức bát cô chất đầy rồi mà anh còn chưa ăn miếng nào.
Bất đắc dĩ, Thẩm Anh Vi gắp một miếng thịt đến bên miệng anh, ra hiệu anh mở miệng ăn nó làm Hoắc Thiếu Dực cảm động đến tận ngày hôm sau.
"Vi Vi tốt với anh quá."
Chỉ là một bữa ăn thôi mà khiến bác quản gia cùng mấy cô người làm độc thân cảm thấy cặp đôi này đang sáng mù mắt họ rồi. Thế giới này thực sự đau khổ quá đi mất.
Hoắc Thiếu Dực được một lần lại muốn thêm lần hai, anh không chịu động đũa ăn nữa mà cứ gắp sang bát cô rồi chờ cô gắp cho mình. Anh còn ra hiệu cho cô gắp cho mình ăn bằng bên tay không bị đau, Thẩm Anh Vi đang định lấy cớ đó để không phải đút cho anh nữa.
"Tay em đau, anh tự ăn đi."
Nào ngờ Hoắc Thiếu Dực cười rất nham hiểm, anh bế cô ngồi lên đùi mình, sau đó nói: "Vậy em đổi cách khác đi."
"Cách gì?" Thẩm Anh Vi dự có điều chẳng lành, nào ngờ anh chỉ gắp thức ăn lên, đặt bên miệng của cô.
Thẩm Anh Vi thôi nghi ngờ, mới há miệng nhai hai cái đã bị anh bóp cằm bắt ngẩng đầu lên. Làn môi đỏ mọng hé ra, nhân cơ hội này Hoắc Thiếu Dực lập tức hôn xuống.
Anh đưa lưỡi vào bên trong, cướp đi thức ăn trong miệng cô, nhưng anh chưa vội tách ra, thỉnh thoảng còn truyền nước bọt sang ép cô nuốt xuống. Bác Trương thấy vậy liền nóng mặt, ra hiệu cho đám người mau giải tán, nhường chỗ cho cặp vợ chồng son.
Chẳng biết qua bao lâu, đến nỗi lưỡi cô đã tê mỏi, miệng khô khốc và sắp không thở nổi anh mới chịu buông cô ra. Trong miệng ngập tràn hơi thở của anh làm cô vội vàng hít thở bầu không khí trong lành này.
Mặt cô đỏ bừng, ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước kia muốn phê phán hành động của anh thì thấy anh ấy đang vô cùng sung sướng nuốt nốt thức ăn, còn rất đen tối hỏi cô.
"Em có muốn chúng ta dùng cách này lâu dài không?"
Mặt cô đã đỏ nay càng đỏ hơn, cô gái nhỏ đẩy anh ra, muốn trèo xuống khỏi người anh thì bị anh túm eo lại.
"Anh biến đi."
Hoắc Thiếu Dực là đồ đen tối, Hoắc Thiếu Dực chết tiệt, lần sau cô không chơi với anh nữa.
Biết mình đã làm cô vợ nhỏ nổi giận, anh liền khom lưng uốn gối làm lành: "Vợ à, anh sai rồi."
Thẩm Anh Vi hừ nhẹ, cô không thèm để ý anh đó.
"Anh sai rồi mà, đừng giận anh nữa, em mắng anh cho hả giận nhé?"
Không có kinh nghiệm dỗ ai làm đại thiếu gia nhà họ Hoắc hơi lúng túng, nhưng lúc nhìn thấy cô phồng má quay đầu sang phía bên kia không nhìn mình lại khiến anh vui vẻ.
Đúng là bà xã của anh, đáng yêu chết đi được.
Cuối cùng hết bữa ăn Thẩm Anh Vi mới chịu dịu lại với anh, Hoắc Thiếu Dực nào dám đưa ra yêu cầu như hồi nãy nữa. Anh vô cùng nịnh nọt đưa đồ tráng miệng đến chỗ cô, còn xoa xoa bả vai cho vợ.
"Em có thấy anh giống một người vợ hiền chuẩn mực không?"
"..."
Thẩm Anh Vi hết chỗ nói, không tiện làm hỏng suy nghĩ "hiền thục" của "nàng dâu nhỏ" kia.
Buổi tối trôi qua một cách yên ấm như vậy, giống thường lệ, Hoắc Thiếu Dực làm việc ở thư phòng xong mới quay về phòng ngủ chính.
Anh suýt thì quên mất việc tình địch của mình đã xuất hiện, nhưng bây giờ có vẻ cũng không được coi là tình địch, bởi vì Thẩm Anh Vi căn bản không nhớ ra Lương Minh Phàm là ai chứ đừng nói đến việc yêu.
Nghĩ là vậy, ghét vẫn là ghét.
Hoắc Thiếu Dực tự nhận mình là người nhỏ nhen, anh chỉ cần thấy Lương Minh Phàm lấp ló ở đó là đã muốn cho hắn ta biến mất rồi.
Trở về phòng ngủ với tâm trạng phơi phới, nghĩ đến Vi Vi đang chờ mình về ngủ khiến anh xúc động muốn bay lên.
Nào ngờ chờ anh không phải viễn cảnh màu hồng mình vẫn tưởng tượng.
Mà là thảm cảnh cô vợ nhỏ quăng gối của anh ra chiếc sofa gần đó, còn rất tuyệt tình đuổi người: "Đêm nay anh ngủ ở đó, không được lên giường, em còn chưa hết giận vụ hồi nãy đâu."
"..."
Mới hạnh phúc một chút thôi đã bị cô đẩy xuống địa ngục, Hoắc Thiếu Dực nào chịu, anh ôm gối về lăn lộn trên giường.
"Anh không chịu, không chịu, em đây là đang sử dụng bạo lực trong hôn nhân."
Trên bàn ăn lúc nào cũng sẽ là những món Thẩm Anh Vi thích, Hoắc Thiếu Dực biết cô gái của mình khá kén ăn nên đã điều tra tìm hiểu sở thích của cô từ lâu.
Cô gái này thích ăn ngọt, thích ăn cay, không thích ăn chua, không thích đồ quá dầu mỡ, nhưng rau xanh cũng ít ăn, chủ yếu là hay ăn mấy món ăn vặt linh tinh.
Bản thân anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải chấn chỉnh cách ăn uống của cô.
Ăn cay quá không tốt, ăn ngọt quá không tốt, lại còn thích ăn vặt trước bữa ăn nên đến bữa cô sẽ không ăn nhiều.
"Ăn nhiều một chút."
Suốt bữa ăn anh chỉ lo gắp thức ăn vào bát cô, đến mức bát cô chất đầy rồi mà anh còn chưa ăn miếng nào.
Bất đắc dĩ, Thẩm Anh Vi gắp một miếng thịt đến bên miệng anh, ra hiệu anh mở miệng ăn nó làm Hoắc Thiếu Dực cảm động đến tận ngày hôm sau.
"Vi Vi tốt với anh quá."
Chỉ là một bữa ăn thôi mà khiến bác quản gia cùng mấy cô người làm độc thân cảm thấy cặp đôi này đang sáng mù mắt họ rồi. Thế giới này thực sự đau khổ quá đi mất.
Hoắc Thiếu Dực được một lần lại muốn thêm lần hai, anh không chịu động đũa ăn nữa mà cứ gắp sang bát cô rồi chờ cô gắp cho mình. Anh còn ra hiệu cho cô gắp cho mình ăn bằng bên tay không bị đau, Thẩm Anh Vi đang định lấy cớ đó để không phải đút cho anh nữa.
"Tay em đau, anh tự ăn đi."
Nào ngờ Hoắc Thiếu Dực cười rất nham hiểm, anh bế cô ngồi lên đùi mình, sau đó nói: "Vậy em đổi cách khác đi."
"Cách gì?" Thẩm Anh Vi dự có điều chẳng lành, nào ngờ anh chỉ gắp thức ăn lên, đặt bên miệng của cô.
Thẩm Anh Vi thôi nghi ngờ, mới há miệng nhai hai cái đã bị anh bóp cằm bắt ngẩng đầu lên. Làn môi đỏ mọng hé ra, nhân cơ hội này Hoắc Thiếu Dực lập tức hôn xuống.
Anh đưa lưỡi vào bên trong, cướp đi thức ăn trong miệng cô, nhưng anh chưa vội tách ra, thỉnh thoảng còn truyền nước bọt sang ép cô nuốt xuống. Bác Trương thấy vậy liền nóng mặt, ra hiệu cho đám người mau giải tán, nhường chỗ cho cặp vợ chồng son.
Chẳng biết qua bao lâu, đến nỗi lưỡi cô đã tê mỏi, miệng khô khốc và sắp không thở nổi anh mới chịu buông cô ra. Trong miệng ngập tràn hơi thở của anh làm cô vội vàng hít thở bầu không khí trong lành này.
Mặt cô đỏ bừng, ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước kia muốn phê phán hành động của anh thì thấy anh ấy đang vô cùng sung sướng nuốt nốt thức ăn, còn rất đen tối hỏi cô.
"Em có muốn chúng ta dùng cách này lâu dài không?"
Mặt cô đã đỏ nay càng đỏ hơn, cô gái nhỏ đẩy anh ra, muốn trèo xuống khỏi người anh thì bị anh túm eo lại.
"Anh biến đi."
Hoắc Thiếu Dực là đồ đen tối, Hoắc Thiếu Dực chết tiệt, lần sau cô không chơi với anh nữa.
Biết mình đã làm cô vợ nhỏ nổi giận, anh liền khom lưng uốn gối làm lành: "Vợ à, anh sai rồi."
Thẩm Anh Vi hừ nhẹ, cô không thèm để ý anh đó.
"Anh sai rồi mà, đừng giận anh nữa, em mắng anh cho hả giận nhé?"
Không có kinh nghiệm dỗ ai làm đại thiếu gia nhà họ Hoắc hơi lúng túng, nhưng lúc nhìn thấy cô phồng má quay đầu sang phía bên kia không nhìn mình lại khiến anh vui vẻ.
Đúng là bà xã của anh, đáng yêu chết đi được.
Cuối cùng hết bữa ăn Thẩm Anh Vi mới chịu dịu lại với anh, Hoắc Thiếu Dực nào dám đưa ra yêu cầu như hồi nãy nữa. Anh vô cùng nịnh nọt đưa đồ tráng miệng đến chỗ cô, còn xoa xoa bả vai cho vợ.
"Em có thấy anh giống một người vợ hiền chuẩn mực không?"
"..."
Thẩm Anh Vi hết chỗ nói, không tiện làm hỏng suy nghĩ "hiền thục" của "nàng dâu nhỏ" kia.
Buổi tối trôi qua một cách yên ấm như vậy, giống thường lệ, Hoắc Thiếu Dực làm việc ở thư phòng xong mới quay về phòng ngủ chính.
Anh suýt thì quên mất việc tình địch của mình đã xuất hiện, nhưng bây giờ có vẻ cũng không được coi là tình địch, bởi vì Thẩm Anh Vi căn bản không nhớ ra Lương Minh Phàm là ai chứ đừng nói đến việc yêu.
Nghĩ là vậy, ghét vẫn là ghét.
Hoắc Thiếu Dực tự nhận mình là người nhỏ nhen, anh chỉ cần thấy Lương Minh Phàm lấp ló ở đó là đã muốn cho hắn ta biến mất rồi.
Trở về phòng ngủ với tâm trạng phơi phới, nghĩ đến Vi Vi đang chờ mình về ngủ khiến anh xúc động muốn bay lên.
Nào ngờ chờ anh không phải viễn cảnh màu hồng mình vẫn tưởng tượng.
Mà là thảm cảnh cô vợ nhỏ quăng gối của anh ra chiếc sofa gần đó, còn rất tuyệt tình đuổi người: "Đêm nay anh ngủ ở đó, không được lên giường, em còn chưa hết giận vụ hồi nãy đâu."
"..."
Mới hạnh phúc một chút thôi đã bị cô đẩy xuống địa ngục, Hoắc Thiếu Dực nào chịu, anh ôm gối về lăn lộn trên giường.
"Anh không chịu, không chịu, em đây là đang sử dụng bạo lực trong hôn nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.