Cưng Sủng: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi
Chương 47: Chào buổi sáng, bà xã!
Bạc Hà
23/09/2023
Ngụy Đông để Hắc Viên vào phòng khách. Xong đâu đấy thằng bé lấy 1 cốc nước đặt trước mặt của Hắc Viên rồi ngồi xuống đối diện với hắn.
- Chú uống đi!
Hắc Viên không uống nước mà đường hoàng vắt chéo hai chân.
- Mang dòng máu của ta, mỗi tháng cứ đến đêm trăng tròn... con làm cách gì để ổn định thú tính?
Bàn tay nhỏ bé của Ngụy Đông nắm chặt lại vạt áo. Cứ mỗi khi đến ngày đó là người chịu khổ luôn luôn là mẹ. Nói Ngụy Đông bộc phát thú tính rất khổ sở. Nhưng ai biết rằng, người chịu nhiều đau đớn nhất lại chính là Ngọc Ly đâu.
- Mẹ tôi... đã dùng máu của mình cho tôi uống. Tôi không nhớ nhiều lắm... cứ mỗi lần thức dậy, tôi thấy mẹ gục bên cạnh toàn thân đầy máu. Thậm chí... cổ tay bên phải của mẹ rất nhiều vết thương chằng chịt!
Nghe Ngụy Đông nói vậy, trái tim của Hắc Viên dường như thắt chặt lại. Khi con người mang thai bất cứ với ai trong trong Lang tộc, đứa trẻ muốn sinh ra bình an vô sự dường như phải đánh đổi cả tính mạng. Không những vậy, mỗi khi đứa trẻ bộc phát thú tính thì cần người đàn ông ở bên cạnh hỗ trợ. Vậy mà, 7 năm nay Ngọc Ly đã hy sinh cho Đông Đông nhiều như vậy. Mỗi lần lấy máu để áp chế thú tính của Đông Đông thì lượng máu không phải ít.
Hắc Viên bất giác đưa tay day day trán.
Rốt cuộc Ngọc Ly đã phải trải qua những chuyện như thế mà hắn... không hề hay biết.
- Con tên là Anh Đông?
- Không phải, mẹ tôi gọi vậy thôi. Tôi tên là Ngọc Ngụy Đông.
- Từ giờ con sẽ mang họ Hắc.
- Chú lấy quyền gì để bắt tôi?
- Vì ta là ba con!
Hắn đã lỡ đánh mất cô một lần rồi. Hắn tự nhận rằng bản thân hắn rất có lỗi với hai mẹ con Ngọc Ly. Năm đó, Hắc Long biến mất chính là một đả kích đối với hắn. Nhưng cũng lúc đó, hắn mới hiểu ra tất cả tình cảm của mình. Hắn quá nhu nhược không đi tìm cô. Đến bây giờ, cái giá hắn phải trả chính là sự căm ghét của Đông Đông.
Suy nghĩ một hồi, Hắc Viên đứng dậy đi đến chỗ của Đông Đông. Hắn ngồi xuống trước mặt thằng bé rồi chạm tay lên mái tóc đen óng mượt đó. Con trai hắn đã lớn như vậy, đứa con trai đầu tiên của hắn... có nằm mơ Hắc Viên cũng không nghĩ tới hoàn cảnh này. Chỉ tiếc là, hắn không thể chứng kiến từng ngày thằng bé lớn.
- Đông Đông, ta có lỗi với hai mẹ con. Nhưng... bây giờ ta muốn bù đắp tất cả lỗi của ta. Hãy cho ba cơ hội...
Ngụy Đông hướng đôi mắt to tròn lên nhìn Hắc Viên. Cả đôi mắt của hai người dần chuyển sang màu đỏ cùng lúc. Hình bóng một lớn một bé in lên tường sơn màu.
Một lúc sau, Đông Đông quay người đi rồi gạt tay của Hắc Viên ra. Thằng bé đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nói.
- Bù đắp sao? Tôi chỉ cần chú có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ tôi thôi. Mẹ tôi ngày nào cũng cười... nhưng... nụ cười đó giả tạo lắm. Thực ra trong lòng mẹ rất buồn!
- Được!
Từ giờ hắn sẽ cố gắng làm hết sức để bù đắp cho hai mẹ con cô. Hắn thề từ giờ sẽ không bao giờ buông tay cô nữa. Người phụ nữ hắn yêu... chính là cô.
Đêm nói chuyện của hai người đàn ông chỉ kết thúc vào thời gian ngắn ngủi. Đóng cửa lại, Ngụy Đông thở dài rồi quay người tắt điện về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Ly dậy rất sớm để ngắm bình minh qua ban công của khách sạn. Cuộc sống trong lòng với từng lành gió mát lạnh khiến cơ thể của cô rất thoải mái.
Đến hơn 7 giờ sáng, Ngụy Đông đặt đồ ăn mang lên phòng. Hai mẹ con dùng bữa ngon lành. Chỉ còn hết ngày mai, sáng ngày kia phải về rồi nên cô sẽ tận hưởng từng chút một. Biết đến bao giờ mới được đi du lịch miễn phí tiếp chứ.
- Anh Đông à? Hôm qua có người vào phòng à?
Đang xiên chiếc dĩa vào miếng thịt bò, Ngụy Đông lập tức dừng động tác.
- Sao vậy mẹ?
- À, hôm qua mẹ mơ màng nghe thấy tiếng ai đoa ngoài phòng khách. Tò mò nên hỏi anh thôi.
- Là mẹ suy diễn vậy thôi. Đêm qua con không ngủ được nên bật tivi giết thời gian.
Ngọc Ly nhận được câu trả lời hợp lí mà không nghi ngờ gì. Đúng lúc này, chợt đáy mắt của cô sáng lên khi nhìn về phía ngọn núi trước mặt.
- Anh Đông, xem kìa... có tuyết rơi rồi. Lát nữa chúng ta sẽ đi trượt tuyết.
Ngụy Đông gật nhẹ đầu rồi tập trung ăn.
Cô để ý thấy càng lớn Đông Đông nhà cô càng lạnh lùng thì phải. Tuy tình cảm hai mẹ con vẫn vậy nhưng, Đông Đông lạnh lùng quá khiến cô có chút e dè. Lát nữa phải rủ Đông Đông chơi cùng mới được. Trẻ con phải ra dáng của trẻ con. Cứ như ông cụ non như vậy chẳng có tý đáng yêu gì cả.
Nghĩ tới đây, Ngọc Ly vươn người ra véo hai bên má của Đông Đông rồi xoa xoa.
- Bảo bối, đáng yêu cho mẹ xem nào...
Thấy cô năn nỉ quá, Đông Đông miễn cưỡng mỉm cười. Suýt nữa Ngọc Ly muốn rớt luôn hai con mắt cảm thán.
- Sao con trai mẹ đáng yêu vậy trời. Qua đây mẹ thơm một cái...
- Miệng mẹ dính toàn dầu mỡ kìa!
Bữa sáng hôm nay kết thúc trong tiếng cười của hai mẹ con.
Mặc áo ấm bảo hộ toàn thân, Ngọc Ly cùng Đông Đông định đi trượt tuyết. Ai ngờ, cô vừa mở cửa ra thì đập ngay vào gương mặt không góc chết của ai đó.
Hắc Viên đã đợi sẵn ở cửa. Hôm nay hắn cũng mặc toàn quần áo bông dày, hình như cũng đi trượt tuyết...
- Anh đứng ở đây làm gì?
- Đợi em!
- Tôi không có quan hệ gì với anh cả nên....
Hắc Viên đưa tay che mắt Đông Đông lại rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôm bất ngờ.
- Chào buổi sáng, bà xã!
- Chú uống đi!
Hắc Viên không uống nước mà đường hoàng vắt chéo hai chân.
- Mang dòng máu của ta, mỗi tháng cứ đến đêm trăng tròn... con làm cách gì để ổn định thú tính?
Bàn tay nhỏ bé của Ngụy Đông nắm chặt lại vạt áo. Cứ mỗi khi đến ngày đó là người chịu khổ luôn luôn là mẹ. Nói Ngụy Đông bộc phát thú tính rất khổ sở. Nhưng ai biết rằng, người chịu nhiều đau đớn nhất lại chính là Ngọc Ly đâu.
- Mẹ tôi... đã dùng máu của mình cho tôi uống. Tôi không nhớ nhiều lắm... cứ mỗi lần thức dậy, tôi thấy mẹ gục bên cạnh toàn thân đầy máu. Thậm chí... cổ tay bên phải của mẹ rất nhiều vết thương chằng chịt!
Nghe Ngụy Đông nói vậy, trái tim của Hắc Viên dường như thắt chặt lại. Khi con người mang thai bất cứ với ai trong trong Lang tộc, đứa trẻ muốn sinh ra bình an vô sự dường như phải đánh đổi cả tính mạng. Không những vậy, mỗi khi đứa trẻ bộc phát thú tính thì cần người đàn ông ở bên cạnh hỗ trợ. Vậy mà, 7 năm nay Ngọc Ly đã hy sinh cho Đông Đông nhiều như vậy. Mỗi lần lấy máu để áp chế thú tính của Đông Đông thì lượng máu không phải ít.
Hắc Viên bất giác đưa tay day day trán.
Rốt cuộc Ngọc Ly đã phải trải qua những chuyện như thế mà hắn... không hề hay biết.
- Con tên là Anh Đông?
- Không phải, mẹ tôi gọi vậy thôi. Tôi tên là Ngọc Ngụy Đông.
- Từ giờ con sẽ mang họ Hắc.
- Chú lấy quyền gì để bắt tôi?
- Vì ta là ba con!
Hắn đã lỡ đánh mất cô một lần rồi. Hắn tự nhận rằng bản thân hắn rất có lỗi với hai mẹ con Ngọc Ly. Năm đó, Hắc Long biến mất chính là một đả kích đối với hắn. Nhưng cũng lúc đó, hắn mới hiểu ra tất cả tình cảm của mình. Hắn quá nhu nhược không đi tìm cô. Đến bây giờ, cái giá hắn phải trả chính là sự căm ghét của Đông Đông.
Suy nghĩ một hồi, Hắc Viên đứng dậy đi đến chỗ của Đông Đông. Hắn ngồi xuống trước mặt thằng bé rồi chạm tay lên mái tóc đen óng mượt đó. Con trai hắn đã lớn như vậy, đứa con trai đầu tiên của hắn... có nằm mơ Hắc Viên cũng không nghĩ tới hoàn cảnh này. Chỉ tiếc là, hắn không thể chứng kiến từng ngày thằng bé lớn.
- Đông Đông, ta có lỗi với hai mẹ con. Nhưng... bây giờ ta muốn bù đắp tất cả lỗi của ta. Hãy cho ba cơ hội...
Ngụy Đông hướng đôi mắt to tròn lên nhìn Hắc Viên. Cả đôi mắt của hai người dần chuyển sang màu đỏ cùng lúc. Hình bóng một lớn một bé in lên tường sơn màu.
Một lúc sau, Đông Đông quay người đi rồi gạt tay của Hắc Viên ra. Thằng bé đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nói.
- Bù đắp sao? Tôi chỉ cần chú có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ tôi thôi. Mẹ tôi ngày nào cũng cười... nhưng... nụ cười đó giả tạo lắm. Thực ra trong lòng mẹ rất buồn!
- Được!
Từ giờ hắn sẽ cố gắng làm hết sức để bù đắp cho hai mẹ con cô. Hắn thề từ giờ sẽ không bao giờ buông tay cô nữa. Người phụ nữ hắn yêu... chính là cô.
Đêm nói chuyện của hai người đàn ông chỉ kết thúc vào thời gian ngắn ngủi. Đóng cửa lại, Ngụy Đông thở dài rồi quay người tắt điện về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Ly dậy rất sớm để ngắm bình minh qua ban công của khách sạn. Cuộc sống trong lòng với từng lành gió mát lạnh khiến cơ thể của cô rất thoải mái.
Đến hơn 7 giờ sáng, Ngụy Đông đặt đồ ăn mang lên phòng. Hai mẹ con dùng bữa ngon lành. Chỉ còn hết ngày mai, sáng ngày kia phải về rồi nên cô sẽ tận hưởng từng chút một. Biết đến bao giờ mới được đi du lịch miễn phí tiếp chứ.
- Anh Đông à? Hôm qua có người vào phòng à?
Đang xiên chiếc dĩa vào miếng thịt bò, Ngụy Đông lập tức dừng động tác.
- Sao vậy mẹ?
- À, hôm qua mẹ mơ màng nghe thấy tiếng ai đoa ngoài phòng khách. Tò mò nên hỏi anh thôi.
- Là mẹ suy diễn vậy thôi. Đêm qua con không ngủ được nên bật tivi giết thời gian.
Ngọc Ly nhận được câu trả lời hợp lí mà không nghi ngờ gì. Đúng lúc này, chợt đáy mắt của cô sáng lên khi nhìn về phía ngọn núi trước mặt.
- Anh Đông, xem kìa... có tuyết rơi rồi. Lát nữa chúng ta sẽ đi trượt tuyết.
Ngụy Đông gật nhẹ đầu rồi tập trung ăn.
Cô để ý thấy càng lớn Đông Đông nhà cô càng lạnh lùng thì phải. Tuy tình cảm hai mẹ con vẫn vậy nhưng, Đông Đông lạnh lùng quá khiến cô có chút e dè. Lát nữa phải rủ Đông Đông chơi cùng mới được. Trẻ con phải ra dáng của trẻ con. Cứ như ông cụ non như vậy chẳng có tý đáng yêu gì cả.
Nghĩ tới đây, Ngọc Ly vươn người ra véo hai bên má của Đông Đông rồi xoa xoa.
- Bảo bối, đáng yêu cho mẹ xem nào...
Thấy cô năn nỉ quá, Đông Đông miễn cưỡng mỉm cười. Suýt nữa Ngọc Ly muốn rớt luôn hai con mắt cảm thán.
- Sao con trai mẹ đáng yêu vậy trời. Qua đây mẹ thơm một cái...
- Miệng mẹ dính toàn dầu mỡ kìa!
Bữa sáng hôm nay kết thúc trong tiếng cười của hai mẹ con.
Mặc áo ấm bảo hộ toàn thân, Ngọc Ly cùng Đông Đông định đi trượt tuyết. Ai ngờ, cô vừa mở cửa ra thì đập ngay vào gương mặt không góc chết của ai đó.
Hắc Viên đã đợi sẵn ở cửa. Hôm nay hắn cũng mặc toàn quần áo bông dày, hình như cũng đi trượt tuyết...
- Anh đứng ở đây làm gì?
- Đợi em!
- Tôi không có quan hệ gì với anh cả nên....
Hắc Viên đưa tay che mắt Đông Đông lại rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôm bất ngờ.
- Chào buổi sáng, bà xã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.