Cưng Sủng: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi
Chương 45: Gặp lại [2]
Bạc Hà
23/09/2023
Hắc Viên cau mày lại. Thằng bé này ăn nói lanh lợi, hình như hắn ngửi thấy có mùi quen thuộc. Còn định chạm tay vào người của Ngụy Đông, đột nhiên cửa tháng máy bật mở. Ngụy Đông hừ lạnh cúi xuống ra bên ngoài.
Đi được vài bước, thằng bé dừng lại xỏ tay vào túi quần nói.
- Chú hãy xem lại bản thân chú đi. Nếu không vì mẹ, tôi sẽ không tha cho chú đâu!
Cửa thang máy đóng lại khiến trong đầu của Hắc Viên bao nhiêu sự nghi ngờ. 7 năm nay, hắn sống khép kín lại không tiếp xúc với người phụ nữ nào. Ngày Hắc Long mất thì Hắc Viên không đi tìm cô. Nếu hắn muốn tìm chắc chắn sẽ tìm ra, nhưng hắn sợ đối mặt với cô. Leo thuận lại cho hắn toàn bộ những lời mà Hắc Long nói. Hắc Long vì muốn bảo bối trong bụng Ngọc Ly không găp nguy hiểm nên đã chọn cách hy sinh. Chẳng lẽ... thằng nhóc vừa rồi chính là...
Hắc Viên tức tốc ấn lại nút thang máy xuống tầng 1. Khi cửa vừa mở ra, Hắc Viên vội vàng chạy ra tìm lại thằng nhóc nhưng không thấy đâu. Nó biến mất rất nhanh.
Đúng lúc này, Tùy Ân và Leo đi tới.
- Hắc Gia, sao ngài còn ở đây? Tôi tưởng ngài về phòng nghỉ ngơi chứ?
Chuyến nghỉ mát suối nước nóng Hoàng Gia này chính là món quà mà giám đốc khu du lịch dành tặng tân cục trưởng mới nhận chức. Tầng cao nhất chính là phòng được chuẩn bị của Hắc Viên. Giữa dòng người qua lại khiến hắn không thể thấy bóng dáng thằng bé đâu.
- Không có gì! Tối nay sắp xếp lịch lại, tôi muốn ngâm mình trong suối nước nóng.
Thấy sự khác lạ của Hắc Viên, Tùy Ân và Leo nhìn nhau cũng chẳng dám hỏi nhiều.
Leo lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ.
Mấy năm nay, San Nhi rất hống hách. Cũng may Leo đã nhanh trí giữ bí mật chuyến đi suối nước nóng của Hắc Viên. Để chắc chắn San Nhi không mò tới đây gây sự thì anh đã giao cho vô ta 1 công việc bên nước ngoài và sai thuộc hạ theo dõi chặt chẽ. Hắc Viên nhiều lần muốn đuổi San Nhi đi nhưng Leo lại không đành lòng. Năm đó sau bữa tiệc thừa kế của Hắc Viên, Leo có uống hơi nhiều. Trên đường đi anh gặp tai nạn ô tô. Cũng may có San Nhi đưa anh ra khỏi xe trước khi nó rò rỉ xăng phát nổ. Có thể nói Leo làm tất cả mọi việc chỉ để trả ơn San Nhi. Thực ra anh có chút gọi là tình cảm với cô ta nên mới không để cô ta dây dưa với Hắc Viên. Một mặt giúp San Nhi đỡ bị Hắc Viên đột nhiên giết chết trong cơn tức giận, mặt khác anh ta không muốn San Nhi quá gần gũi với Hắc Viên.
- Cho người theo dõi San Nhi. Có việc gì phải báo lại cho tôi biết ngay.
Vừa cúp máy, Tùy Ân gác tay lên vai của Leo.
- Anh vẫn quan tâm tới cô ta à? Không khéo sau này cô ta có thể lật mặt gây hại đấy.
- Không liên quan tới cậu!
[....]
Ngọc Ly vừa tắm xong bước ra đã thấy một bàn đồ ăn thơm phức đặt trên bàn. Ngụy Đông đưa mắt nhìn về phía của cô rồi sắp bát đũa ra.
- Công nhận đồ ăn ở đây quá ngon! Nhìn thôi cũng thật là bắt mắt!
Vừa ngồi xuống ghế Ngọc Ly đã ngay lập tức chiến đấu ăn. Ngụy Đông nhìn cô thì chỉ biết đưa tay day day trán.
- Ăn từ từ thôi! Không ai dành của mẹ đâu! Thật mất mặt!
- Này, anh Đông. Sao lúc nào anh cũng chê mẹ thế hả? Bà đây nhắc lại cho anh biết bà đây là mẹ của anh đấy.
- Chính vì mẹ là mẹ của con nên con mới nhắc nhở.
Ngọc Ly bĩu môi rồi lại ăn tiếp.
Ăn no xong xuôi đâu đấy, Ngọc Ly ngả xuống giường chìm vào giấc ngủ. Ngụy Đông thu dọn mọi thứ rồi họi nhân viên mang đồ đi.
Vừa nãy phát hiện ra Hắc Viên đang tìm mình nên Ngụy Đông tránh vào 1 góc khuất để hắn không phát hiện.
Quay người lại, xác định Ngọc Ly đã ngủ say, Ngụy Đông nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
Buổi tối ở khu suối nước nóng rất đẹp. Đâu đâu cũng có những chiếc đèn lung linh lấp lánh. Nghe nói tối nay có bắn pháo hoa, Ngọc Ly dẫn Đông Đông đi ngâm mình cho thoải mái rồi đi ra chỗ lễ hội tham quan ngắm pháo hoa. Khu suối nước nóng rất rộng và chia thành với nhiều khu. Ngọc Ly đặt một phòng ngâm mình rồi hướng ra phía cảnh núi hùng vĩ ngắm buổi tối rạo rực ánh đèn.
Ngụy Đông im lặng tựa đầu vào một hòn đá ngũ sẵc nhắm mắt dưỡng thần.
- Anh Đông à, có muốn mẹ kì lưng cho không?
- Khỏi đi!
- Aiz... ngại gì? Chẳng phải từ bé bà đây tắm rửa cho anh mỗi ngày à?
- Mẹ đang mặc đồ bơi nên đừng di chuyển. Nước nóng sẽ làm rão áo ngực của mẹ, sẽ bị hở ra. Tốt nhất hãy yên vị ở chỗ đó mà ngâm mình đi. Con không muốn nhìn những thứ không nên thấy.
Ngọc Ly biết ngay là Ngụy Đông đang chê cô. Ngày nào cũng vậy. Đến bao giờ Đông Đông của cô có thể dễ thương như những đứa trẻ khác đây?
Ngâm mình gần nửa tiếng đồng hồ, Ngọc Ly bước lên bờ lấy quần áo mặc vào mà thở hắt ra một hơi thoải mái. Cô cùng Đông Đông thay một bộ kimolo giống của Nhật rồi tham gia lễ hội. Suối nước nóng Hoàng Gia này có rất nhiều lễ phục cổ truyền của các nước. Nhưng Ngọc Ly thích mặc lễ phục của Nhật hơn cho đỡ lòe xèo. Dắt tay Đông Đông qua các con phố đông người, đi tới đâu ai cũng ngoảnh lại nhìn hai mẹ con cô. Nói đúng ra là nhìn Đông Đông. Đơn giản vì con trai cô đẹp nên thu hút mọi ánh nhìn là chuyện bình thường.
Mải để ý đến Đông Đông, Ngọc Ly không chú ý đến đằng trước mà va phải một thân hình cao lớn. Cô vội vàng cúi mặt xuống xin lỗi rối rít.
Nhưng đối phương có vẻ quen biết nắm lấy cổ tay của cô.
- Ngọc Ly! Sao lại ở đây?
Tim của cô dường như thắt một cái. Cái giọng nói này cô không bao giờ quên được. Quả nhiên... là... Hắc Viên....
Cả hai người còn đang sững sờ nhìn đối phương. Ai ngờ, Đông Đông chen trước mặt dùng một tay đẩy Hắc Viên ra một đoạn. Hắn không ngờ, sức của một thằng nhỏ lại mạnh tới vậy.
- Ai cho chú động vào mẹ tôi? Muốn chết à?
Đi được vài bước, thằng bé dừng lại xỏ tay vào túi quần nói.
- Chú hãy xem lại bản thân chú đi. Nếu không vì mẹ, tôi sẽ không tha cho chú đâu!
Cửa thang máy đóng lại khiến trong đầu của Hắc Viên bao nhiêu sự nghi ngờ. 7 năm nay, hắn sống khép kín lại không tiếp xúc với người phụ nữ nào. Ngày Hắc Long mất thì Hắc Viên không đi tìm cô. Nếu hắn muốn tìm chắc chắn sẽ tìm ra, nhưng hắn sợ đối mặt với cô. Leo thuận lại cho hắn toàn bộ những lời mà Hắc Long nói. Hắc Long vì muốn bảo bối trong bụng Ngọc Ly không găp nguy hiểm nên đã chọn cách hy sinh. Chẳng lẽ... thằng nhóc vừa rồi chính là...
Hắc Viên tức tốc ấn lại nút thang máy xuống tầng 1. Khi cửa vừa mở ra, Hắc Viên vội vàng chạy ra tìm lại thằng nhóc nhưng không thấy đâu. Nó biến mất rất nhanh.
Đúng lúc này, Tùy Ân và Leo đi tới.
- Hắc Gia, sao ngài còn ở đây? Tôi tưởng ngài về phòng nghỉ ngơi chứ?
Chuyến nghỉ mát suối nước nóng Hoàng Gia này chính là món quà mà giám đốc khu du lịch dành tặng tân cục trưởng mới nhận chức. Tầng cao nhất chính là phòng được chuẩn bị của Hắc Viên. Giữa dòng người qua lại khiến hắn không thể thấy bóng dáng thằng bé đâu.
- Không có gì! Tối nay sắp xếp lịch lại, tôi muốn ngâm mình trong suối nước nóng.
Thấy sự khác lạ của Hắc Viên, Tùy Ân và Leo nhìn nhau cũng chẳng dám hỏi nhiều.
Leo lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ.
Mấy năm nay, San Nhi rất hống hách. Cũng may Leo đã nhanh trí giữ bí mật chuyến đi suối nước nóng của Hắc Viên. Để chắc chắn San Nhi không mò tới đây gây sự thì anh đã giao cho vô ta 1 công việc bên nước ngoài và sai thuộc hạ theo dõi chặt chẽ. Hắc Viên nhiều lần muốn đuổi San Nhi đi nhưng Leo lại không đành lòng. Năm đó sau bữa tiệc thừa kế của Hắc Viên, Leo có uống hơi nhiều. Trên đường đi anh gặp tai nạn ô tô. Cũng may có San Nhi đưa anh ra khỏi xe trước khi nó rò rỉ xăng phát nổ. Có thể nói Leo làm tất cả mọi việc chỉ để trả ơn San Nhi. Thực ra anh có chút gọi là tình cảm với cô ta nên mới không để cô ta dây dưa với Hắc Viên. Một mặt giúp San Nhi đỡ bị Hắc Viên đột nhiên giết chết trong cơn tức giận, mặt khác anh ta không muốn San Nhi quá gần gũi với Hắc Viên.
- Cho người theo dõi San Nhi. Có việc gì phải báo lại cho tôi biết ngay.
Vừa cúp máy, Tùy Ân gác tay lên vai của Leo.
- Anh vẫn quan tâm tới cô ta à? Không khéo sau này cô ta có thể lật mặt gây hại đấy.
- Không liên quan tới cậu!
[....]
Ngọc Ly vừa tắm xong bước ra đã thấy một bàn đồ ăn thơm phức đặt trên bàn. Ngụy Đông đưa mắt nhìn về phía của cô rồi sắp bát đũa ra.
- Công nhận đồ ăn ở đây quá ngon! Nhìn thôi cũng thật là bắt mắt!
Vừa ngồi xuống ghế Ngọc Ly đã ngay lập tức chiến đấu ăn. Ngụy Đông nhìn cô thì chỉ biết đưa tay day day trán.
- Ăn từ từ thôi! Không ai dành của mẹ đâu! Thật mất mặt!
- Này, anh Đông. Sao lúc nào anh cũng chê mẹ thế hả? Bà đây nhắc lại cho anh biết bà đây là mẹ của anh đấy.
- Chính vì mẹ là mẹ của con nên con mới nhắc nhở.
Ngọc Ly bĩu môi rồi lại ăn tiếp.
Ăn no xong xuôi đâu đấy, Ngọc Ly ngả xuống giường chìm vào giấc ngủ. Ngụy Đông thu dọn mọi thứ rồi họi nhân viên mang đồ đi.
Vừa nãy phát hiện ra Hắc Viên đang tìm mình nên Ngụy Đông tránh vào 1 góc khuất để hắn không phát hiện.
Quay người lại, xác định Ngọc Ly đã ngủ say, Ngụy Đông nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
Buổi tối ở khu suối nước nóng rất đẹp. Đâu đâu cũng có những chiếc đèn lung linh lấp lánh. Nghe nói tối nay có bắn pháo hoa, Ngọc Ly dẫn Đông Đông đi ngâm mình cho thoải mái rồi đi ra chỗ lễ hội tham quan ngắm pháo hoa. Khu suối nước nóng rất rộng và chia thành với nhiều khu. Ngọc Ly đặt một phòng ngâm mình rồi hướng ra phía cảnh núi hùng vĩ ngắm buổi tối rạo rực ánh đèn.
Ngụy Đông im lặng tựa đầu vào một hòn đá ngũ sẵc nhắm mắt dưỡng thần.
- Anh Đông à, có muốn mẹ kì lưng cho không?
- Khỏi đi!
- Aiz... ngại gì? Chẳng phải từ bé bà đây tắm rửa cho anh mỗi ngày à?
- Mẹ đang mặc đồ bơi nên đừng di chuyển. Nước nóng sẽ làm rão áo ngực của mẹ, sẽ bị hở ra. Tốt nhất hãy yên vị ở chỗ đó mà ngâm mình đi. Con không muốn nhìn những thứ không nên thấy.
Ngọc Ly biết ngay là Ngụy Đông đang chê cô. Ngày nào cũng vậy. Đến bao giờ Đông Đông của cô có thể dễ thương như những đứa trẻ khác đây?
Ngâm mình gần nửa tiếng đồng hồ, Ngọc Ly bước lên bờ lấy quần áo mặc vào mà thở hắt ra một hơi thoải mái. Cô cùng Đông Đông thay một bộ kimolo giống của Nhật rồi tham gia lễ hội. Suối nước nóng Hoàng Gia này có rất nhiều lễ phục cổ truyền của các nước. Nhưng Ngọc Ly thích mặc lễ phục của Nhật hơn cho đỡ lòe xèo. Dắt tay Đông Đông qua các con phố đông người, đi tới đâu ai cũng ngoảnh lại nhìn hai mẹ con cô. Nói đúng ra là nhìn Đông Đông. Đơn giản vì con trai cô đẹp nên thu hút mọi ánh nhìn là chuyện bình thường.
Mải để ý đến Đông Đông, Ngọc Ly không chú ý đến đằng trước mà va phải một thân hình cao lớn. Cô vội vàng cúi mặt xuống xin lỗi rối rít.
Nhưng đối phương có vẻ quen biết nắm lấy cổ tay của cô.
- Ngọc Ly! Sao lại ở đây?
Tim của cô dường như thắt một cái. Cái giọng nói này cô không bao giờ quên được. Quả nhiên... là... Hắc Viên....
Cả hai người còn đang sững sờ nhìn đối phương. Ai ngờ, Đông Đông chen trước mặt dùng một tay đẩy Hắc Viên ra một đoạn. Hắn không ngờ, sức của một thằng nhỏ lại mạnh tới vậy.
- Ai cho chú động vào mẹ tôi? Muốn chết à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.