Cưng Sủng: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi
Chương 39: Hận thù [3]
Bạc Hà
23/09/2023
Là Hắc Viên...
Ngọc Ly có chút kinh ngạc khi vừa trông thấy hắn. Nhưng, có vẻ như Hắc Viên hơi gầy đi thì phải. Cô có cảm giác như gương mặt hắn xanh xao hơn. Đặc biệt, trên người của Hắc Viên cũng chằng chịt những vết thương không thua kém gì Hắc Tước. Trên gương mặt đẹp của hắn, khóe miệng có vết bầm tím...
- Hắc... Viên... anh...
Ngọc Ly vô thức muốn tiến lại gần hắn nhưng tay cô lại bị Hắc Tước nắm lấy ôm vào lòng.
Rõ ràng tất cả đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết. Trong lòng Ngọc Ly vô thức rối bời. Rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cả hai người họ ra nông nỗi này? Toàn thân như vậy, cô rất lo lắng.
Hắc Tước cúi xuống nói nhẹ bên tai của cô nhưng ánh mắt nhìn chằm về phía Hắc Viên khiêu khích.
- Em đứng đây. Để xem anh và hắn, ai mới là người phải chết.
Cơ thể của Ngọc Ly chấn động. Ánh mắt của Hắc Tước dần dần chuyển sang màu đỏ giống hệt với Hắc Viên. Chẳng lẽ, hai người là sói giống nhau? Không thể nào! Cô quen với Hắc Tước lâu như vậy mà cũng chỉ biết anh ấy là người trầm tính. Bộ dạng hiện tại của Hắc Tước chẳng lẽ chính là con người thật máu lạnh giống Hắc Viên sao?
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã thấy hai bóng đen lao vào nhau lẫn lộn. Từng tiếng rách xé da thịt vang lên. Chứng kiến cảnh này, cô không đành lòng một chút nào cả. Mùi máu tanh xộc vào mũi khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn. Phần bụng bên dưới đau âm ỉ. Quả thật, cô không thể chịu được cái cảnh tàn khốc này. Trên trán của Ngọc Ly bất giác đổ mồ hôi. Bụng cô càng lúc càng đau hơn nhưng không một ai để ý. Có thứ gì đó trong bụng đang cựa quậy, bảo bối của cô chỉ có gần 1 tháng. Sao có thể cựa quậy được? Nhưng, lúc này cô đau tới nỗi cả người ngã xuống đất. Hai mắt nhòa đi không nhìn rõ nữa. Bảo bối của cô không thể xảy ra chuyện được... không thể...
- Hắc... Viên... em đau bụng quá...
Lời nói của Ngọc Ly thều thào như không còn sức. Hắc Viên lập tức đẩy Hắc Tước ra xa rồi đưa mắt nhìn về phía của Ngọc Ly. Tâm hắn dành cho cô đã chết rồi. Cho dù có như thế nào đi chăng nữa hắn và cô cũng không có quan hệ.
Hắc Tước đưa tay chặn ngực rồi quay đầu về phía Ngọc Ly. Anh ta hơi hoảng rồi vội chạy tới chỗ của cô.
- Ngọc Ly, em sao vậy?
Ngọc Ly bất giác ngửi thấy mùi máu từ người của Hắc Tước. Mu bàn tay hắn có vết trầy xước vẫn đang chảy dòng máu đỏ. Không hiểu sao bỗng dưng cô lại khát, cô muốn uống máu. Hai tay của cô run run nắm lấy tay của Hắc Tước đưa lên miệng mình. Quả nhiên, mùi vị của nó không tanh chút nào. Rất ngọt...
- Ngọc Ly? Em sao vậy?
Bàn tay của Hắc Viên nắm chặt lại.
Hắn không thể chấp nhận cảnh trước mặt. Quả nhiên, cô không bao giờ yêu hắn. Dù hân có làm cho cô tất cả mọi thứ, đổi lại hắn nhận được bằng một nhát dao trí mạng của cô.
Phía sau, có mấy tên áo đen cận vệ của Hắc Gia chạy tới. Bọn họ cầm súng chĩa vào người Hắc Tước. Trên danh nghĩa, Hắc Viên chưa bị tước bỏ quyền thừa kế. Dĩ nhiên hắn có quyền sai khiến tất cả thuộc hạ của Hắc Gia.
Bọn họ đi tới phía sau Hắc Viên.
- Hắc Viên thiếu gia!
- Giải quyết kẻ hãm hại trưởng lão và ba của tôi đi!
Khí lạnh bất giác bao trùm tất cả.
Người của Hắc Tước lúc này cũng chạy tới chắn trước mặt anh ta. Hai bên lập tức xông vào nhau. Tiếng súng lại lần nữa vang lên. Hắc Tước cúi người bế cô quay người đi.
Hắc Viên nhanh chóng đi tới muốn cản hai người lại. Bàn tay với những móng vuốt của hắn một đường vung tới rất nguy hiểm. Hắc Tước bất đắc dĩ thả cô xuống chặn lại đòn của Hắc Viên.
- Mày muốn giết cô ấy à?
- Thì sao?
- Mày cũng yêu cô ấy. Thậm chí trước đây mày còn ép buộc cô ấy ở bên cạnh. Sao bây giờ lại thay đổi?
- Chính cô ta đã hủy hoại đi tình yêu của tao. Với mày, cô ta cũng chẳng khác gì cả!
Những lời nói của Hắc Viên như những nhát dao cứa vào trái tim của cô. Nó rất đau, đau tới nỗi khiến cô hít thở khó khăn. Cô biết cô đã sai rồi, nhưng từ đó cô mới nhận ra cô thật sự yêu hắn. Nếu Hắc Viên biết cô có bảo bối... hắn sẽ đối tốt với cô... chắc hắn cũng sẽ quên đi cái ngày đó mà tha thứ cho cô?
Ngọc Ly lau nước mắt, định bước tới gần Hắc Viên nhưng Hắc Tước hét lên.
- Ngọc Ly! Không được lại gần hắn!
Hắc Tước vừa mới dứt lời, đột nhiên Hắc Viên vung tay lên, lực đủ mạnh khiến cơ thể Ngọc Ly lộn vê phía sau lan can. Đầu óc của cô rất choang váng. Cả người bất giác rơi tự do xuống phía dưới tầng hai. Đến cả Hắc Viên cũng hơi sững sờ hành động vừa rồi của mình. Cũng may, Hắc Tước nhanh nhẹn lao tới vươn người nắm được cổ tay của cô.
Hắc Viên nhìn một màn này, trong đầu bất giác nghĩ tới cảnh hắn nắm tay cô ngã từ trên khu chung cư xuống.
- Vì cái gì mà cô lại làm vậy? Ngọc Ly... tôi hận cô tới nỗi trái tim tôi cũng đau. Cô không có chút tình cảm nào với tôi sao? Người cô yêu thực sự là Hắc Tước?
Ngọc Ly nghe thấy Hắc Viên nói. Cô liên tục lắc đầu muốn nói không phải như những gì hắn nghĩ. Nhưng cổ họng cô không làm sao phát ra thành tiếng được.
- Hắc Viên! Cô ấy không yêu mày đâu. Mày hãy buông tha cho cô ấy đi!
Ngọc Ly có chút kinh ngạc khi vừa trông thấy hắn. Nhưng, có vẻ như Hắc Viên hơi gầy đi thì phải. Cô có cảm giác như gương mặt hắn xanh xao hơn. Đặc biệt, trên người của Hắc Viên cũng chằng chịt những vết thương không thua kém gì Hắc Tước. Trên gương mặt đẹp của hắn, khóe miệng có vết bầm tím...
- Hắc... Viên... anh...
Ngọc Ly vô thức muốn tiến lại gần hắn nhưng tay cô lại bị Hắc Tước nắm lấy ôm vào lòng.
Rõ ràng tất cả đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết. Trong lòng Ngọc Ly vô thức rối bời. Rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cả hai người họ ra nông nỗi này? Toàn thân như vậy, cô rất lo lắng.
Hắc Tước cúi xuống nói nhẹ bên tai của cô nhưng ánh mắt nhìn chằm về phía Hắc Viên khiêu khích.
- Em đứng đây. Để xem anh và hắn, ai mới là người phải chết.
Cơ thể của Ngọc Ly chấn động. Ánh mắt của Hắc Tước dần dần chuyển sang màu đỏ giống hệt với Hắc Viên. Chẳng lẽ, hai người là sói giống nhau? Không thể nào! Cô quen với Hắc Tước lâu như vậy mà cũng chỉ biết anh ấy là người trầm tính. Bộ dạng hiện tại của Hắc Tước chẳng lẽ chính là con người thật máu lạnh giống Hắc Viên sao?
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã thấy hai bóng đen lao vào nhau lẫn lộn. Từng tiếng rách xé da thịt vang lên. Chứng kiến cảnh này, cô không đành lòng một chút nào cả. Mùi máu tanh xộc vào mũi khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn. Phần bụng bên dưới đau âm ỉ. Quả thật, cô không thể chịu được cái cảnh tàn khốc này. Trên trán của Ngọc Ly bất giác đổ mồ hôi. Bụng cô càng lúc càng đau hơn nhưng không một ai để ý. Có thứ gì đó trong bụng đang cựa quậy, bảo bối của cô chỉ có gần 1 tháng. Sao có thể cựa quậy được? Nhưng, lúc này cô đau tới nỗi cả người ngã xuống đất. Hai mắt nhòa đi không nhìn rõ nữa. Bảo bối của cô không thể xảy ra chuyện được... không thể...
- Hắc... Viên... em đau bụng quá...
Lời nói của Ngọc Ly thều thào như không còn sức. Hắc Viên lập tức đẩy Hắc Tước ra xa rồi đưa mắt nhìn về phía của Ngọc Ly. Tâm hắn dành cho cô đã chết rồi. Cho dù có như thế nào đi chăng nữa hắn và cô cũng không có quan hệ.
Hắc Tước đưa tay chặn ngực rồi quay đầu về phía Ngọc Ly. Anh ta hơi hoảng rồi vội chạy tới chỗ của cô.
- Ngọc Ly, em sao vậy?
Ngọc Ly bất giác ngửi thấy mùi máu từ người của Hắc Tước. Mu bàn tay hắn có vết trầy xước vẫn đang chảy dòng máu đỏ. Không hiểu sao bỗng dưng cô lại khát, cô muốn uống máu. Hai tay của cô run run nắm lấy tay của Hắc Tước đưa lên miệng mình. Quả nhiên, mùi vị của nó không tanh chút nào. Rất ngọt...
- Ngọc Ly? Em sao vậy?
Bàn tay của Hắc Viên nắm chặt lại.
Hắn không thể chấp nhận cảnh trước mặt. Quả nhiên, cô không bao giờ yêu hắn. Dù hân có làm cho cô tất cả mọi thứ, đổi lại hắn nhận được bằng một nhát dao trí mạng của cô.
Phía sau, có mấy tên áo đen cận vệ của Hắc Gia chạy tới. Bọn họ cầm súng chĩa vào người Hắc Tước. Trên danh nghĩa, Hắc Viên chưa bị tước bỏ quyền thừa kế. Dĩ nhiên hắn có quyền sai khiến tất cả thuộc hạ của Hắc Gia.
Bọn họ đi tới phía sau Hắc Viên.
- Hắc Viên thiếu gia!
- Giải quyết kẻ hãm hại trưởng lão và ba của tôi đi!
Khí lạnh bất giác bao trùm tất cả.
Người của Hắc Tước lúc này cũng chạy tới chắn trước mặt anh ta. Hai bên lập tức xông vào nhau. Tiếng súng lại lần nữa vang lên. Hắc Tước cúi người bế cô quay người đi.
Hắc Viên nhanh chóng đi tới muốn cản hai người lại. Bàn tay với những móng vuốt của hắn một đường vung tới rất nguy hiểm. Hắc Tước bất đắc dĩ thả cô xuống chặn lại đòn của Hắc Viên.
- Mày muốn giết cô ấy à?
- Thì sao?
- Mày cũng yêu cô ấy. Thậm chí trước đây mày còn ép buộc cô ấy ở bên cạnh. Sao bây giờ lại thay đổi?
- Chính cô ta đã hủy hoại đi tình yêu của tao. Với mày, cô ta cũng chẳng khác gì cả!
Những lời nói của Hắc Viên như những nhát dao cứa vào trái tim của cô. Nó rất đau, đau tới nỗi khiến cô hít thở khó khăn. Cô biết cô đã sai rồi, nhưng từ đó cô mới nhận ra cô thật sự yêu hắn. Nếu Hắc Viên biết cô có bảo bối... hắn sẽ đối tốt với cô... chắc hắn cũng sẽ quên đi cái ngày đó mà tha thứ cho cô?
Ngọc Ly lau nước mắt, định bước tới gần Hắc Viên nhưng Hắc Tước hét lên.
- Ngọc Ly! Không được lại gần hắn!
Hắc Tước vừa mới dứt lời, đột nhiên Hắc Viên vung tay lên, lực đủ mạnh khiến cơ thể Ngọc Ly lộn vê phía sau lan can. Đầu óc của cô rất choang váng. Cả người bất giác rơi tự do xuống phía dưới tầng hai. Đến cả Hắc Viên cũng hơi sững sờ hành động vừa rồi của mình. Cũng may, Hắc Tước nhanh nhẹn lao tới vươn người nắm được cổ tay của cô.
Hắc Viên nhìn một màn này, trong đầu bất giác nghĩ tới cảnh hắn nắm tay cô ngã từ trên khu chung cư xuống.
- Vì cái gì mà cô lại làm vậy? Ngọc Ly... tôi hận cô tới nỗi trái tim tôi cũng đau. Cô không có chút tình cảm nào với tôi sao? Người cô yêu thực sự là Hắc Tước?
Ngọc Ly nghe thấy Hắc Viên nói. Cô liên tục lắc đầu muốn nói không phải như những gì hắn nghĩ. Nhưng cổ họng cô không làm sao phát ra thành tiếng được.
- Hắc Viên! Cô ấy không yêu mày đâu. Mày hãy buông tha cho cô ấy đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.